Chương 184: Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận
Lão nhân cùng nữ tử đang chạy về phía đỉnh núi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bên trên. Trong nháy mắt, sắc mặt của hai người trở nên cực kỳ khó coi.
Nhất là nữ tử kia, trên mặt nàng thoáng cái trở nên trắng bệch một mảnh, toàn thân run rẩy giống như mất hồn mất vía.
- Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận bị kích phát ra!
Nữ tử khó có thể tin nổi nói. Trong lúc đó, thân hình nàng lay động, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Lão nhân không nói lời nào, hai nắm đấm lặng lẽ xiết chặt lại.
- Không! Đây là thứ thuộc về ta! Ai cũng không thể cướp đi được!
Sau một khắc, nữ tử giống như nổi điên, liều mạng chạy về phía trên núi.
Lão nhân không dám khinh thường, theo sát ở phía sau. Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không ổn.
Con voi lớn đứng ở trên đỉnh núi, đạp lên ánh sáng trắng vạn trượng xuất
hiện, giống như cột lớn chống trời. Uy thế kinh khủng ùn ùn kéo đến
giống như cuốn theo tất cả ra khắp nơi.
Những đệ tử Đan tông
cùng với Độc Cô Niệm ở đó đều trợn mắt há hốc mồm. Tất cả đều hoảng sợ
nhìn con voi lớn có kích thước giống như ngọn núi này.
Mà những người áo đen kia đều kinh hãi không thôi. Tất cả đều đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Phương Lâm là người bình tĩnh nhất. Nhưng hắn cũng chỉ là bình tĩnh ở ngoài
mặt mà thôi. Trong lòng hắn cũng dâng lên sóng gió không nhỏ.
Hắn cũng không nghĩ tới lực lượng ẩn chứa ở bên trong bức tượng đá này tự
nhiên lại khủng khiếp như vậy. Ngay cả kiếp trước hắn là Đan Tôn có kiến thức rộng rãi, hiện tại cũng kinh ngạc không thôi.
Con voi lớn
màu trắng vừa xuất hiện, trong phạm vi ngàn dặm ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy được nó. Trong lúc nhất thời, dân chúng ở hai bên bờ sông Lâm Giang đều quỳ xuống đất dập đầu, khẩn cầu thần voi che chở.
Một ít võ giả Tử Hà tông đang ở gần cứ điểm Bạch Tượng sơn nhìn thấy con
voi lớn kinh thiên này, lập tức đoán được có chuyện lớn xảy ra. Tất cả
đều chạy về phía Bạch Tượng sơn.
Tại Thanh Sư sơn chỉ cách Bạch
Tượng sơn một con sông. Sau khi con voi lớn màu trắng này xuất hiện, ở
đây cũng mơ hồ truyền đến một tiếng sư tử rít gào, chấn động tới mức
nước sông không ngừng cuồn cuộn dâng trào.
Rất nhiều người áo
đen tập trung ở đứng trên đỉnh núi. Người thủ lĩnh dẫn đầu đám người áo
đen, hai mắt lợi hại giống như mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào con voi
lớn trên bầu trời.
Bỗng nhiên, đồng tử của thủ lĩnh kia co lại. Hắn hét lớn một tiếng:
- Mau lui lại!
Nhưng giọng nói của hắn vừa vang lên, chỉ thấy con voi lớn màu trắng này phát ra một tiếng voi gầm, chân voi cực lớn giống như trụ chống trời ầm ầm
giơ lên, lại hung hăng hạ xuống.
Thời gian quá trình này diễn ra thậm chí không đến một cái chớp mắt. Chân voi khổng lồ đã đạp ở trên Bạch Tượng sơn.
Một vài người áo đen có phản ứng cực nhanh, ở trong nháy mắt khi chân voi
hạ xuống, bọn họ đã vội vàng thoát khỏi đỉnh núi. Nhưng rất nhiều người
áo đen lại ở trong nháy mắt như chân voi hạ xuống, máu cuồng phun ra,
thân thể giống như bị đá lớn nghiền qua, lập tức chết thảm.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người áo đen vừa rồi còn khí thế hung hăng,
lúc này lại chết nằm đầy trên mặt đất. Không ít người còn bị nghiền nát
đầu. Màu đỏ màu trắng chảy đầy đất. Mùi máu tươi thoáng cái lại tràn
ngập ra.
Người thủ lĩnh áo đen kia có phản ứng nhanh nhất. Trong một khắc vừa rồi hắn giữ được một cái mạng nhỏ. Lúc này quay đầu nhìn
lại, nhìn thấy những thi thể nằm đầy đất, nhất thời hai mắt hắn giống
như muốn nứt ra.
- Đáng chết!
Thủ lĩnh tức giận mắng một tiếng. Hắn lại nhìn về phía đám người đang đứng trước bức tượng đá này, nhất là Phương Lâm kẻ cầm đầu gây họa, trong mắt hắn tràn ngập sự căm
hận.
Đám người Phương Lâm không bị con voi lớn này công kích.
Bức tượng đá này phát ra một luồng ánh sáng trắng ôn hòa, bao phủ tất cả bọn họ ở bên trong. Thế tấn công của Bạch Tượng không hề ảnh hưởng đến
bọn họ.
Độc Cô Niệm cùng các đệ tử Đan tông đều cảm thấy cổ
quái, chấn động kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Thần sắc Phương Lâm bình tĩnh nói:
- Bên trong bức tượng đá này có tồn tại phương pháp cổ
trận, đã bị ta nắm giữ. Chúng ta chỉ cần đứng ở chỗ này, sẽ không người
nào có thể tổn thương được chúng ta.
Tuy rằng trong lòng còn có
rất nhiều nghi ngờ, nhưng những đệ tử Đan tông phần nhiều vẫn cảm thấy
may mắn và vui sướng vì sống sót sau tai họa.
Độc Cô Niệm thình lình nói: 00:00 / 03:13- Ta đã nói mỗi ngày ngươi tới nơi này làm gì, hỏi ngươi ngươi còn không
nói, thần thần bí bí. Hiện tại không phải đã bị chúng ta biết rồi sao?
Phương Lâm lười để ý tới nha đầu điên này. Hiện tại đã là lúc nào rồi, nàng còn nói những lời thối tha vô dụng này làm gì.
Mà đúng lúc này, lão nhân cùng nữ tử kia cũng chạy tới đỉnh núi. Hai người liếc mắt liền nhìn thấy được thi thể nằm đầy đất, mùi máu tươi xông vào mũi khiến hai người phải nhíu mày.
Nữ tử kinh ngạc nhìn bức
tượng đá này, lại ngẩng đầu nhìn con voi lớn màu trắng đứng vững trên
chín tầng trời, trên mặt nàng đầy vẻ thống khổ và khó tin.
Lão
nhân cũng không nghĩ tới, pháp trận bên trong bức tượng đá này lại bị
người ta phát động. Đây quả thực là chuyện không thể nào.
Phương Lâm liếc mắt lại nhận ra nữ tử kia. Đó chính là người lần trước cùng
mình giao đấu. Lúc này lại liên tưởng đến cục diện hôm nay, Phương Lâm
trên cơ bản có thể kết luận, sợ rằng những người áo đen này có liên quan đến nữ tử này.
Có thể chính là nữ tử này sai khiến những người áo đen hành động.
Chỉ có điều, ánh mắt Phương Lâm rất nhanh lại từ nữ tử kia chuyển tới trên người lão nhân kia.
- Cảnh giới trên Thiên Nguyên!
Tim Phương Lâm chợt đập thịch một cái. Lão nhân này thoạt nhìn già đến mức
sắp chết rồi, hình như đẩy một cái sẽ ngã thành một đống xương nát.
Nhưng chính là một lão nhân như vậy lại mơ hồ có khí tức của cường giả
Thiên Nguyên tràn ngập ra.
Theo lý mà nói, đến cảnh giới Thiên
Nguyên, trên cơ bản có thể làm được đến mức nội liễm vô hình. Chỉ cần
thu lại khí tức, người khác căn bản không nhìn ra ngươi thật sự có cảnh
giới thế nào.
Nhưng lão nhân này thật sự quá già rồi, thọ nguyên đã tận, thân thể thối nát, dẫn đến hắn không có cách nào tùy tâm sở dục khống chế khí tức của mình, không khỏi có phần bị lộ ra.
Mà
Phương Lâm chính là dựa vào một tia khí tức lộ ra trên thân của lão nhân này, đoán được lão nhân này tuy rằng già, nhưng lại có cảnh giới cực
cao.
Lão nhân hình như chú ý thấy Phương Lâm đang quan sát mình, ánh mắt cũng đột nhiên chú ý tới Phương Lâm. Đôi mắt già nua vẩn đục
của hắn dường như thoáng cái lại nhìn thấu Phương Lâm.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của Phương Lâm.
Lão nhân cũng chỉ liếc mắt nhìn huy hiệu của luyện đan sư nhị đỉnh trên
ngực Phương Lâm một cái, sau đó đã lập tức thu hồi lại ánh mắt.
Cùng lúc đó, con voi lớn trên bầu trời này lại lần nữa nâng chân lớn lên.
- Không tốt!
Lão người thất kinh, vội vàng kéo nữ tử đã rơi vào tình trạng đờ đẫn, trực tiếp rời khỏi đỉnh núi.
Ầm ầm!!!
Lại một tiếng động rất lớn vang lên. Mấy người áo đen phản ứng hơi chậm liền gặp phải tai ương, bị lập tức giết chết.
Người thủ lĩnh áo đen mắt thấy thủ hạ đã chết bảy tám phần, còn lại cũng bị
sợ vỡ mật, căn bản không lại dám đặt chân lên đỉnh núi nữa. Hắn vừa tức
lại vừa giận.
- Cốc lão, chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một công đạo! Vì sao trước đó không nói rõ sẽ có nguy hiểm lớn như vậy?
Thủ lĩnh của đám người áo đen căm tức nhìn lão nhân kia, lạnh giọng chất vấn.
Trên mặt Cốc lão có vẻ phức tạp. Hắn về phía thủ lĩnh đám người áo đen kia lắc đầu, nói:
- Chuyện này sau này ta sẽ cho ngươi một công đạo.
Thủ lĩnh đám người áo đen hừ một tiếng. Hình như hắn có phần kiêng kỵ Cốc lão, nên lại không nói gì nữa.
Nữ tử lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như có vật gì trân quý nhất bị người khác cướp đoạt mất.
- Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận bị kích phát, nói cách khác võ học trong bức
tượng đá đã bị người thu được. Chúng ta vẫn tới chậm một bước. Thực sự
là thiên ý trêu người rồi.
Lão nhân ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn cũng cảm thấy không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện Tuyệt Đỉnh Đan Tôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.