Chương 126: Kim Long Trảo Phát Uy
Nhìn thấy Độc Giác Long hai chân loại thú hung mãnh cỡ này, Tạ Giải
không khỏi có chút phát run. Những Hồn thú hôm nay hắn gặp được, tất cả
đều có thể được nhận biết thông qua một ít ghi sách, sách vở cùng hình
ảnh.
Khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt, vì lẽ đó hắn nhớ rõ, Độc Giác Long hai chân này nắm giữ Long Mạch Hồn Thú huyết thống, thuộc tộc Địa Long, sức mạnh thân thể mạnh phi thường. Trong Địa Long tộc cũng
thuộc về tồn tại đứng đầu. Nó có thể chạy nhanh xuyên qua những vùng địa hình phức tạp hay khu rừng rậm, am hiểu nhảy lên, oanh kích. Tuy không
có năng lực tấn công từ xa, nhưng lại có tính chiến đấu không chết không thôi. Một khi xác định được mục tiêu, sẽ không ngừng nghỉ truy đuổi
xuống, mãi đến tận khi đem đối phương đánh giết thành công.
Bách
Niên Độc Giác Long, vận may? Có người nói, ở thời đại thượng cổ, Mẫn
Công Hệ Chiến Hồn Sư sợ nhất chính là chủng Hồn thú này. Không chỉ tốc
độ nhanh, phòng ngự cùng công kích mạnh, hơn nữa khả năng chịu đựng vô
cùng tốt.
Mình mới vừa vặn Nhị Hoàn, dù ở trạng thái toàn thịnh
cũng vô lực kháng cự, càng không cần phải nhắc đến tình trạng hiện tại.
Hơn nữa, tại sao cái tên này liền thẳng tắp hướng ta lao đến vậy?!
"Oanh ——" trong khi nội tâm Tạ Giải còn đang phiền muộn thì Bách Niên Độc
Giác Long vọt tới vị trí của hắn bên cây cổ thụ, thậm chí ngay cả một
chút do dự đều không có, trực tiếp húc thẳng vào thân cây.
Kịch
liệt nổ vang một tiếng, cây đại thụ gần hai người ôm trực tiếp gãy lìa.
Mũi chân Tạ Giải vôi vàng đạp mạnh lên nhánh cây, bắn người lên, nhảy
sang một cây đại thụ khác. Đồng thời trong lòng cũng lo lắng, tên này
chỉ có hai chân sau tráng kiện, chân trước xem ra rất yếu, hẳn là sẽ
không biết leo cây chứ?
Hi vọng tốt đẹp, nhưng hiện thực tàn
khốc. Độc Giác Long sau khi húc gãy cây đại thụ, lập tức xoay người
hướng về chỗ Tạ Giải đặt chân vọt tới, lần này nó không lại va chạm, mà lại đột nhiên nhảy lên, dĩ nhiên trực tiếp nhảy cao ngang Tạ Giải. Cái
miệng rộng nhằm thẳng Tạ Giải cắn tới.
Quang nhận màu vàng chém
ra, lưu lại trên đầu con Độc Giác Long một vết hằn sâu khoảng chừng 1
cm. Tạ Giải chỉ có thể bất đắc dĩ lần thứ hai nhảy lên, hướng về một cây đại thụ khác.
Thân thể khổng lồ của Độc Giác Long dị thường
linh hoạt, hai chi sau to lớn đạp mạnh lên thân cây đại thụ, đuổi theo
Tạ Giải. Tốc độ nhanh chóng, so với Tạ Giải không kém chút nào.
Không hổ là khắc tinh của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư!!!
Tạ Giải không dám liều, hắn biết Quang Long bão táp của mình đụng vào
phỏng chừng cũng là chịu chết, Độc Giác Long này phòng ngự cũng quá mức cường hãn, thậm chí có thể sánh ngang Thiết Giáp Long, nhưng thân thể
nhưng linh hoạt gấp nhiều lần.
Hắn vội vàng chạy trốn, Độc Giác
Long vẫn kiên nhẫn, không ngừng tiếp cận. Tạ Giải hồn lực cùng thể lực
đều đang không ngừng tiêu hao.
Chẳng lẽ mình chỉ còn cách ấn
xuống tín hiệu cầu cứu sao? Tạ Giải trong lòng tràn ngập sự không cam
lòng, đây là lần đầu tiên mình tới Thăng Linh Đài mà! Liền như thế này
kết thúc hay sao?
"Hống!" Bách Niên Độc Giác Long nổi giận gầm
lên một tiếng, tiếng gầm đinh tai nhức óc khiến bước chân Tạ Giải thoáng chậm một bước. Sau lưng, cuồng phong khủng bố trong nháy mắt tràn lên,
đã suýt soát công kích vào sau lưng hắn.
Tạ Giải nhắm mắt lại, định nhấn tín hiệu cầu cứu. Hắn cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đứt gân, gãy xương chút nào!
Đúng lúc đó, đột nhiên trên eo có vật gì quấn lấy, tiếp theo, thân thể hắn
liền hướng ngang bay ra ngoài, Độc Giác Long "Ầm" một tiếng, lại đụng
gãy một thân cây, nhưng không có va chạm trúng người Tạ Giải,
Cảm giác kéo ném này Tạ Giải thực sự đã quá quen thuộc, trong lòng mừng rỡ, nhất thời bàn tay định nhấn nút tín hiệu cũng ngừng lại không buông
xuống.
Độc Giác Long kiên nhẫn, xoay người tiếp tục truy sát
hắn. Cùng lúc, một đoàn ánh bạc phát ra từ bên người Tạ Giải, đồng thời
một tiếng quát to vang lên.
"Cút!"
Nghe âm thanh này, thân thể Độc Giác Long hơi khựng lại, giống như cảm nhận được khí tức khủng
bố nào đó, thì đã thấy ánh sáng bạc nện lên người của nó.
"Ầm!".
Con Độc Giác Long cao hơn bốn mét, sức mạnh cường hãn như vậy mà lại bị
đánh bay, lăn mãi hai vòng trên mặt đất mới chật vật đứng lên được. Nhìn tưởng như mới va chạm một thoáng, nhưng nó đã bị công kích nghiêm trọng tới ba lần. Lắc lắc cái đầu, nó hướng về hướng đoàn ánh sáng bạc kia
nhìn lại.
Đường Vũ Lân thu hồi Lam Ngân Thảo, hướng về Tạ Giải
hỏi: "Không có sao chứ?"Hắn ở ngay cách đó không xa, lúc trước chính là
bị âm thanh bước chân nặng nề của Độc Giác Long làm thức tỉnh. Hắn cũng
leo lên cây, nhờ đó mà thấy được một màn công kích của Tạ Giải.
Lại nói, Tạ Giải vận may rất tốt, sau khi Đường Vũ Lân tiến vào trạng
thái minh tưởng kỳ dị, dĩ nhiên đối với thực vật chung quanh sản sinh
cảm giác thân cận. Mà động tĩnh Tạ Giải bên này truyền đến khiến Đường
Vũ Lân cảm nhận tâm ý bài xích của thực vật. Hắn đoán được thực vật vốn
bài xích loài người, nên mới có thể đúng lúc này chạy đến.
"Không có chuyện gì." Tạ Giải thở hổn hển, vừa rồi quả thật là sinh tử một
đường! Sau lưng lấm tấm mồ hôi, Tạ Giải tái mặt nhắc nhở "Cẩn thận, Độc
Giác Long luôn luôn chấp nhất, một khi xác định mục tiêu liền sẽ không
dễ dàng buông tha."
Đường Vũ Lân cười nói: "Ngươi đã quên, ta
không sợ nhất chính là Long Loại Hồn Thú, khắc chế giúp ta mạnh hơn nó
gấp nhiều lần.” Vừa nói, cánh tay phải hắn đã hiện ra một lớp Kim Lân,
long uy trên người từ từ tản ra.
Lấy Bách Niên Độc Giác Long bạo
ngược tính cách, vốn đã xông lên từ sớm, thế nhưng, khí tức của Đường Vũ Lân tản ra đã khiến nó do dự.
Hai chân sau nó cào cào nhẹ trên mặt đất, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Đường Vũ Lân tay phải phất ra, dùng Lam Ngân Thảo thu hồi lại cặp Trầm Ngân
Chuy đã ném đi trước đó. Song chùy ở tay, hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
"Ta tấn công từ mặt bên, chính diện giao cho ngươi" Tạ Giải thân hình lóe
lên, nép sau một cây đại thụ, là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, tấn công
chính diện không phải là sở trường của hắn.
Bách Niên Độc Giác
Long chung quy bản tính vẫn chiếm thượng phong, chỉ chần chờ một lát, nó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về Đường Vũ Lân vọt tới.
Mới rồi bị Đường Vũ Lân dùng Thiên Đoán Trầm Ngân Chuy đánh lén một đòn
nặng nề, cừu hận không hề nghi ngờ đã chuyển sang Vũ Lân.
Đường
Vũ Lân trong mắt ánh sáng lấp loé, phóng xuất ra một dây Lâm Ngân Thảo
quấn lấy một cành cây, cánh tay dùng sức lôi kéo, người lập tức bay lên
trời. Đang ở giữa không trung, lộn mèo một đã đến ngay trên đỉnh đầu Độc Giác Long. Trầm Ngân Chuy tay trái mạnh mẽ đập về phía Độc Giác
Long.
Bách Niên Độc Giác Long vừa ăn thiệt thòi, biết này Trầm
Ngân Chuy đập trúng không dễ chịu, lách đầu né sang, đồng thời nhắm
phía trên húc lên, một sừng hướng thẳng về phía địch thủ.
Đường
Vũ Lân thời điểm như thế này cũng không dám lưu thủ, tay phải Kim Quang
toả sáng, Kim Long Trảo thăm dò, lách sang một bên chụp vào đỉnh đầu
Độc Giác Long.
Ở hắn thôi động Kim Long Trảo trong nháy mắt, Độc
Giác Long rõ ràng khựng lại, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt vẫn khiến
cho phản ứng của nó giảm bớt.
Luận thực lực, Đường Vũ Lân ở thế
hạ phong, dù cho là hồn lực hay sức mạnh nhục thân đều khẳng định là
không bằng nó, nhưng sức mạnh huyết thống của Kim Long Vương lại có tác
dụng áp chế Độc Giác Long rất nhiều.
"Phốc!" Bất chấp vảy giáp
thâm hậu, bất chấp xương sọ cứng rắn, Độc Giác Long tựa hồ lúc này như
đậu hủ mềm bị Kim Long Trảo trên tay phải Vũ Lân xuyên thẳng vào.
Trong nháy mắt thân thể khổng lồ của Bách Niên Độc Giác Long phảng phất mất
đi sức chống đỡ, thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp kêu
lên, liền "phù phù" một tiếng ngã xuống đất.
Một luồng sáng màu
vàng nhàn nhạt tùy theo đó tuôn ra. Tiểu Thảo Xà ló đầu ra đón lấy, cái
miệng nhỏ của nó há to đầy hưởng thụ hớp luồng sáng này vào bụng. Trên
người nó từng vầng sáng vàng nhạt dập dà dập dờn tầng tầng trông rất đẹp mắt.
Kim Long Trảo khôi phục lại thành bàn tay, Đường Vũ Lân
nhìn tay của chính mình, trong lòng thảng thốt không thôi. Tại thời điểm Kim Long Trảo tiếp xúc với thân thể Độc Giác Long, hắn rõ ràng cảm nhận được đầu của Độc Giác Long lại như là đậu hũ, nửa điểm cản trở đều
không có. Xem ra, mình đối với Long Loại Hồn Thú hay Long Loại Võ Hồn
xác thực đều có tác dụng khắc chế. Nếu không phải vậy, một Hồn Thú mạnh
mẽ thế này muốn chiến thắng không phải là chuyện dễ dàng!
Nắm
chặt tay trái, hắn hướng về phía trên đầu Độc Giác Long nện mạnh một
phát. Âm thanh trầm đục vang lên, thi thể Độc Giác Long bị đập văng ra
mấy mét, nhưng lực phản chấn cũng khiến tay trái của hắn tê rần.
Quả nhiên, Kim Long Trảo thật đặc biệt, phải thí nghiệm nhiều hơn nữa mới có thể nắm rõ hết tác dụng của nó.
Dù chỉ sử dụng Kim Long Trảo trong thời gian ngắn, hồn lực của Vũ Lân cũng đã tiêu hao vượt quá ba phần mười. Kim Long Trảo như cái hố không đáy
hút sạch hồn lực, tiêu hao cũng quá mức to lớn. Nếu như không phải nhờ
có sức mạnh huyết thống, hắn không thể nào điều động được công kích ở
tầng thứ này.
"Ngươi thật mạnh!" Tạ Giải đi tới, khuôn mặt lộ ra
vẻ khiếp sợ, vừa rồi hắn còn bị Bách Niên Độc Giác Long đuổi chạy tóe
khói, vậy mà chớp mắt nó đã mất mạng trong tay Đường Vũ Lân.
Bạn đang đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.