Chương 57: Thiên Sứ
Năm tên Trúc Cơ đỉnh phong tham chiến, những Tà Đồ nhìn thấy cảnh này,
khuôn mặt đều tái, thi triển thủ đoạn chạy trốn, nhưng đáng tiếc vẫn
không có gì dùng.
Thân ảnh Lâm Phong hóa thành một đạo cầu vòng, nhảy vào giữa chiến trường, từng quyền đánh ra đều có Tà Đồ nổ tung, chết đi.
Cảnh giới của Tà Đồ thật sự quá thấp, ngay cả một đòn của Lâm Phong còn không tiếp nhận được.
Bảy tên Trúc Cơ trung kỳ, mười tên Trúc Cơ sơ kỳ, nhìn thấy cảnh tượng này, biết mình đã không có đường lui, hai mắt hiện ra điên cuồng, đồng loạt
từ bạo.
Ầm! Ầm!
Mặt đất bị vụ nổ đánh ra một cái hố to,
tất cả sinh vật trong đó đều bị nát thành ngàn mảnh, Lâm Phong đứng đằng xa, nhìn thấy trong hố to có hai bộ thi thể, đó là thân thể của hai vị
thành chủ không kịp chạy thoát.
Bốn tên thành chủ đối kháng với
lực lượng mạnh mẽ như vậy, đã không còn sức lực, bây giờ bị Tà Đồ tự
bạo, chạy không thoát, thân tử đạo tiêu.
Hai vị thành chủ có tu
vi Trúc Cơ trung kỳ đứng đằng xa, nhìn thấy đồng đội chết đi, không khỏi có chút thương cảm, chạy đến nhặt lấy thân thể để đem về chôn cất.
Lâm Phong thở dài, mạng sống của con người quá nhỏ yếu, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể dập tắt. Hắn cũng không giúp đỡ được gì, nếu lúc nãy hắn tiến lên cứu giúp thì bây giờ có lẽ hắn cũng đã đi theo hai vị kia, sức mạnh của vụ tự bạo kia không phải là hắn có thể đối kháng.
Lâm Phong nhìn qua bên chiến trường khác, bốn tên Tà Đồ có tu vi Trúc Cơ
hậu kỳ đánh với bốn vị thành chủ cũng có tu vi ngang hàng.
Bây giờ có thêm sự giúp đỡ từ bốn cường giả Trúc Cơ đỉnh phong, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, đều bị diệt sát.
Trận chiến này diễn ra rất nhanh, mặt đất sụp đổ, đầm lầy bị đánh thủng, số
lượng xác chết của độc trùng nhiều không đếm hết, làn sương mù cũng đã
từ từ ngưng tụ.
Không Tinh từ đằng xa đi đến, biết được hai vị
thành chủ chết đi, hắn không có quá bất giờ, chỉ nói ra: ‘’Số trời đã
định, chúng ta không thể biết trước được cái chết của mình.’’
Lâm Phong nghe hắn nói, trong lòng không cho là đúng, Lâm Phong xem ra, tất cả là do sự tham lam của bọn hắn, nếu chia lực lượng lại để đối kháng
với Tà Đồ thì sẽ không có thành chủ vẫn lạc.
Bởi vì lòng tham của bốn vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, họ không muốn đánh nhau với
Tà Đồ có cảnh giới thấp hơn, chiến lợi phẩm không đủ, họ muốn được chiếm phần tinh hoa linh khí của Tà Đồ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
‘’Chúng ta mau rời khỏi đây, nếu không tiếp viện của Tà Đồ sẽ đến.’’ Băng Tu nhìn xung quanh một chút rồi nói.
‘’Tại sao chúng ta không xem bọn twb8zWC tiếp viện của Tà Đồ có thực lực như thế nào rồi quyết định?’’ Một vị thành chủ hỏi.
‘’Không được, quá nguy hiểm, có Tà Đồ đã đến cảnh giới nửa bước Kết Đan, nếu
chúng ta vẫn cứ ở lại đây phục kích gặp cường giả như thế, chúng ta
không có khả năng chạy thoát.’’ Không Tinh lắc đầu nói.
‘’Được
rồi, chúng ta về Không Tinh thành thôi, hôm nay đã đạt được chiến lợi
phẩm phong phú, đủ để thực lực tăng lên một mảng lớn.’’ Hư Minh cười
nói.
Đám người bắt đầu di chuyển, một canh giờ sau, Không Tinh
thành chủ đề nghị ở lại một nơi để nghỉ ngơi, hồi phục. Những người còn
lại đều đồng ý, Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Mặt Trời từ từ lặn xuống, mang theo ánh sáng của sự sống, để lại mặt đất chìm vào bóng
đêm, những ngôi sao bắt đầu tỏa sáng lên cuộc đời của mình.
Lâm
Phong đứng trên một cái gò đất, kiểm tra lại chiến lợi phẩm của mình,
mười bình Trúc Cơ sơ kỳ, một bình Trúc Cơ đỉnh phong, 80 vạn điểm cống
hiến. Đây là một cỗ tài phú khổng lồ mà khi trước Lâm Phong không dám
nghĩ.
Một bình Trúc Cơ đỉnh phong đã bị Lâm Phong sử dụng phân
nửa, nhân dịp mọi người đang tu luyện, hắn cũng bắt đầu tu luyện. Lâm
Phong ngồi xếp bằng, trên tay hắn hiện ra một bình tinh hoa linh khí,
sau đó Lâm Phong dẫn lấy những tia tinh hoa vào cơ thể của mình, một quá trình dài dòng và buồn chán khi tu luyện bắt đầu.
…
Không Vũ vương quốc, phía bắc, những cái lạnh của mùa đông đã bị mùa xuân
thổi tan, các nụ hoa từ từ nở ra, khoe sắc đẹp, những con bướm vàng bay
lượn, hay những con ong mật chăm chỉ làm việc của mình, khung cảnh hết
sức hài hòa.Một ngọn núi phủ đầy băng tuyết đã bắt đầu từ từ tan đi, một dòng suối nhỏ từ ngọn núi chảy xuống rồi hòa vào một con sông lớn kéo
dài cả trăm dặm, con sông mang theo tài nguyên và dòng nước ngọt của
mình đề cung cấp sự sống cho những sinh vật nơi đây.
Nhưng mùa
xuân năm nay lại khác năm trước, những đoạn sông chỉ có các sinh vật
hoang dã đang uống nước, không thấy một bóng con người nào tồn tại ở
đây.
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch và yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu, hay tiếng dã thú gầm gừ, tựa hồ trong vòng một mùa đông, tất cả loài người đã biến mất, chỉ để lại những ngôi làng phủ đầy bụi,
những ngôi nhà đổ nát, hay những vật dụng to lớn mà họ không thể mang
đi.
Hoang tàn, thê lương, đó là những từ đủ để diễn tả khu vực phía bắc này!
Trên một cái thảo nguyên, cỏ cao hơn đầu người, những giọt sương còn đọng lại trên lá không cam lòng rơi xuống mặt đất.
Từ đằng xa tận chân trời, có một cái thân ảnh bay đến, trên người tỏa ra
từng tia tà khí làm nhiễm bẩn linh lực xung quanh, khí tức của thân ảnh
kia phát ra làm cho phi cầm, dã thú hốt hoảng đào tẩu.
Một tên Tà Đồ có cảnh giới nửa bước Kết Đan!
Đáng lẽ ra, ở cảnh giới như vậy, hắn gần như có thể quét ngang toàn bộ nhất
tinh thế lực, nhưng bây giờ hắn đang chạy trốn. Thân thể hắn rách nát,
hai mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn không để ý tà khí của mình đang tiêu
hao nhanh chóng, tốc độ của hắn luôn ở mức cao nhất.
“Đây là thứ
gì? Tại sao trên đời này lại tồn tại một thứ như vậy?’’ Thanh âm từ đạo
thân ảnh đó vang ra, mang theo dữ tợn và điên cuồng, mang theo cảm xúc
sợ hãi tận cùng.
Phía sau tên Tà Đồ này, có một thân ảnh đang di
chuyển, từng bước từng bước đi tới, không có vận dụng một chút linh lực, thần thông nào, mỗi một bước thân ảnh này bước ra đều kéo gần khoảng
cách với tên Tà Đồ đang chạy hết sức ở trước.
Hắn giống như đang chuyển dời thiên địa!
Đây là một người thanh niên, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị, phía sau lưng
của hắn có một đôi cánh chim màu trắng, trên đầu có một vòng ánh sáng
tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, khí chất cao quý, giống như vừa sinh ra đã mang theo vẻ cao quý này. Trên mặt của hắn treo một nụ cười nhạt, hai mắt
nhìn Tà Đồ hiện lên một tia khinh thường.
Thiên Sứ! Đây chính là một người thanh niên thuộc chủng tộc Thiên Sứ!
Mỗi khi người thanh niên này bước ra một bước, cảnh vật chuyển đổi, giống
như là thiên địa đang chuyển động chứ không phải là người thanh niên
kia, tên Tà Đồ lại cảm nhận được sự tử vong đang đến gần sau lưng, hắn
cảm nhận được người thanh niên kia không khác gì ác ma, quỷ dữ đang mở
ra mồm máu của mình từ từ thôn phệ hắn.
Bỗng nhiên, phía trước
tên Tà Đồ có ba đạo khí tức mạnh mẽ phóng tới, tà khí không chút nào thu liễm mà phát ra toàn bộ. Tên Tà Đồ nhìn thấy ba tên đồng bạn của mình
chạy tới, có khí tức nửa bước Kết Đan, đáng lẽ ra hắn phải vui vẻ khi
nhìn thấy ba tên này đang chạy tới cứu hắn.
‘’Chạy mau!’’ Tên Tà Đồ gào thét, tựa hồ cuống họng hắn đã nứt ra!
Ba tên Tà Đồ nghe đồng bạn mình rống lên, giật mình một cái, nhưng sau đó
họ chỉ nhìn thấy một thanh niên có tướng mạo kỳ lạ, khí tức chỉ có nửa
bước Kết Đan đang đuổi theo tên gào thét, họ không khỏi nở nụ cười,
thằng này quá nhát gan đi.
‘’Đừng lo, chúng ta nhận được tin tức tới đây để giúp ngươi.’’ Một tên Tà Đồ cười nói.
Hai nhóm người đã gần tụ họp, nhưng khi ba tên Tà Đồ đứng lên, định đón
đồng bạn của mình thì họ phát hiện tên đồng bạn kia không có ý nghĩ nào
dừng lại, thân ảnh phóng đến, vượt qua ba tên Tà Đồ.
Ba người đang mơ hồ, chợt họ nghe được một thanh âm bình thản vang lên: “Đã tụ họp đông đủ, trò chơi kết thúc.’’
Ba tên Tà Đồ chỉ kịp quay đầu, hai mắt họ nhìn thấy một đạo kiếm quang
chém tới, một kiếm chém ra, tựa hồ thiên địa đều mất đi màu sắc của
mình, trong thiên địa chỉ còn một đạo kiếm quang.
Đạo kiếm quang
kia lướt qua, ba cái đầu bay lên cao, ngay cả tên Tà Đồ đang chạy đằng
trước cũng không ngoại lệ, hắn chỉ cảm nhận được mình không điều khiển
được thân thể này nữa, mới vì đầu hắn và thân thể đã chia làm hai.
Sau một giây, đạo kiếm quang kia biến mất, tất cả đều trở lại bình thường,
một tia hỏa diễm từ thiên địa ngưng tụ, thiêu đốt bốn bộ thân thể của
cường giả nửa bước Kết Đan thành tinh hoa linh khí.
Một bàn tay
đưa ra, nắm lấy một cái bình ngọc đã hấp thu hết tất cả tinh hoa linh
khí, người thanh niên nhìn về phía xa một chút, thân ảnh hắn từ từ biến
thành những tia ánh sáng rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.