Chương 123: Kiếp Trước Một Giấc Chiêm Bao Sở Thanh Y 2
Lần này, khi Sở Thanh mở mắt ra một lần nữa, nhìn người bị trói chặt,
khóe miệng cô hơi nhếch lên, gật đầu với mấy người đối diện: ”Tôi không
sao rồi, giúp tôi cởi trói ra thôi.”
Mấy nhà khoa học nhìn mặt Sở Thanh, trong lòng vẫn còn thấy hãi hùng, chỉ có điều nhìn đôi mắt hàm
ơn của cô lại cảm thấy đúng là không còn chuyện gì, liền vội vàng mở
trói cho cô: "Sở Thanh, cậu thật sự ổn chứ? Bộ dáng vừa rồi của cậu đúng là đã dọa chết người!”
Một Sở Thanh luôn treo nụ cười dịu dàng
bên khóe môi, chợt biến thành dáng vẻ hung thần ác sát như vậy, thật sự
làm cho người ta cảm thấy có chút không tiếp thu nổi. May mắn bây giờ cô đã trở lại bình thường rồi. Mọi người hơi xấu hổ, cũng muốn hỏi Sở
Thanh vừa nãy là thế nào, nhưng lại cảm thấy không hỏi vẫn tốt hơn.
“Sở Thanh, vừa nãy cậu nằm mơ thấy cái gì, lại khiến cậu mất khống chế đến
mức đó?” Mặc dù ông Mạc cũng không muốn hỏi, nhưng bây giờ Sở Thanh là
đầu mối duy nhất, chỉ có cô mới có thể nói cho mọi người biết rốt cuộc
thuốc này có công dụng thế nào.
“Vừa nãy tôi đã có một giấc mơ,
không, phải nói đó chưa hẳn là một giấc mơ, mà là phần kí ức đen tối
nhất.” Mặc dù Sở Thanh không nói rõ ràng, nhưng mọi người lại có thể
đoán được một ít, sau đó chờ Sở Thanh tiếp tục nói: ”Hiện tại tôi có thể đoán đại khái tác dụng của thuốc này là làm người ta mơ thấy đoạn kí ức không muốnd.đ.lqd nhớ lại nhất, sau đó linh hồn cũng sẽ bị đoạn kí ức
kia nuốt chửng, rồi hoàn toàn bị hủy hoại, còn thân xác sẽ trở thành
chất dinh dưỡng cho cây.”
Sau khi Sở Thanh nói xong, người xung
quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ không thể ngờ hiệu quả của
loại thuốc này lại là như vậy. Cơ bản trong lòng cũng đã hiểu được đôi
chút nguyên do những con thú biến dị kia chết đi, cảm giác hơi sợ hãi.
Nếu không nghiên cứu rõ ràng đem thuốc cho người ta sử dụng, sợ rằng sẽ
thương vong vô số!
“Ông Mạc, bây giờ tôi hơi mệt, nên về phòng
trước đây. Nếu có vấn đề gì có thể đến tìm tôi.” Sở Thanh nói vô cùng
khách khí, nhưng sự mệt mỏi trên mặt cô khiến người khác không thể bỏ
qua.
”Ừ, tôi biết rồi, cậu cứ an tâm về nghỉ ngơ đi, dù sao tình
trạng cơ thể của cậu bây giờ cũng không được tốt.” Ông Mạc quan sát rất
rõ chuyện đã xảy ra, ông không nghĩ tình huống bây giờ của Sở Thanh có
thể tốt được.
Cứ như vậy, Sở Thanh trở lại chỗ ở, vừa vào cửa
liền thấy tất cả mọi người ở trong phòng khách nhìn cô, ánh mắt mang
theo vẻ dò xét.
“Mọi người đây là thế nào? Có chuyện gì xảy ra
sao?” Nhìn mặt mọi người có vẻ cổ quái, Sở Thanh hơi buồn bực, chẳng lẽ
đã có chuyện gì xảy ra mà cô không biết?
"Chủ nhân, lần này người quá lỗ mãng rồi, ngộ nhỡ thuốc đó có nguy hiểm thì sao?” Sau khi biết
Sở Thanh thử thuốc, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, hận không thể đánh chết những kẻ đó,d.đ.lqdon bọn họ có ý gì đây, coi như cần thí
nghiệm cũng không thể để Sở Thanh tự mình thử chứ!
"Nếu tôi đã
dám dùng dĩ nhiên là biết không nguy hiểm, hơn nữa......" Sở Thanh khẽ
mỉm cười, hình như vì trải qua đoạn kí ức kinh khủng kia, sự lạnh lẽo
trong ánh mắt cô càng thêm rõ rệt: “Anh cho rằng tôi chỉ là tốt bụng nên mới đi thử thuốc sao? Thương Cốt, anh xem tôi thành người tốt quá rồi!”
Chỉ tiếc, Sở Thanh Y vĩnh viễn không thể là người tốt được, mặc dù nhìn qua có vẻ cô đã cống hiến rất lớn cho nhân loại, nhưng chỉ có cô biết, làm
vậy cũng không phải vì người khác, mà là vì chính cô. Rốt cuộc hỗn độn
Thiên Nguyên thể đặc biệt đến mức nào, trừ phi bản thân có nó, nếu không sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Hiện tại Sở Thanh tình nguyện thí
nghiệm thuốc chỉ là vì cô muốn miễn dịch mãi mãi với loại thuốc kia mà
thôi.
Thời gian mạt thế càng ngày càng dài, uy hiếp xung quanh
càng lúc càng lớn. Bên cạnh Sở Thanh không một người nào là đơn giản,
tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị không ít người căm ghét. Thậm chí trở
thành cái đinh trong mắt người, đừng nói đến ai khác, hiện tại chính Sở
Nghiên cũng còn đang khăng khăng một lòng một dạ muốn giết cô.
Nếu bây giờ không thích ứng với độc này, về sau thời điểm không có phòng
thủ bị trúng phải có thể sẽ càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa......
Đối với ánh mắt của người khác Sở Thanh cũng không nói gì, chỉ quỷ dị cười
một tiếng. Ngay sau đó, trong tay cô xuất hiện một chiếc ly nho nhỏ. Để
chiếc ly lên bàn, cô dùng dao găm cắt đứt ngón tay mình. Khi giọt chất
lỏng đầu tiên trào ra từ đầu ngón tay Sở Thanh, tất cả mọi người đều
muốn hỏng mắt rồi, bởi vì chảy ra không phải là máu,d.đ"lqd mà là một
loại chất lỏng màu xanh lam, mà loại chất lỏng này là gì thì người ở đây đều biết —— chính là loại thuốc được thí nghiệm hôm nay.
Vì vậy, sau đó, mọi người không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh. Vốn cho rằng Sở Thanh chỉ vì cống hiến cho xã hội nhân loại, nhưng bây giờ xem ra
hoàn toàn không có chuyện đó. Hiện tại mọi người đang phỏng đoán, không
phải người này muốn lấy trộm thuốc nên mới làm như vậy chứ?
Lúc
mọi người đang nghĩ lung tung loạn xạ, Sở Thanh không biết từ chỗ nào
lấy ra mấy hạt giống, ném vào trong chất lỏng xanh kia. Trong giây lát,
hạt giống điên cuồng hấp thụ chất lỏng màu xanh. Sau khi toàn bộ đã bị
hạt giống hút cạn, mọi người ngơ ngác nhìn Sở Thanh, bọn họ không hiểu
cô đang muốn làm gì đây.
"Không hiểu à, chẳng lẽ các người không
biết ở mạt thế sức sống của những loại thực vật đặc biệt này mạnh hơn so với những loại khác rất nhiều sao. Hơn nữa gien của chúng có lực cảm
nhiễm rất mạnh, một khi hạt mầm của những loại cây này hút đầy thuốc,
cũng sẽ biến thành loài cây màu xanh lam đó. Đến lúc đó cũng không cần
phải lo lắng sau này lúc cần sẽ không có đồ để dùng.” Sở Thanh mỉm cười
giải thích, d.đ.l.q.đonhoàn toàn không để ý phản ứng của người xung
quanh. Không phải đây vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát hay sao?
Quả nhiên......
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đã hiểu. Ngay từ lúc đầu Sở Thanh đã không
phải thật lòng muốn giúp đỡ những người kia, mà là vì muốn lấy chất
thuốc này mà thôi. Mà nguyên nhân cô muốn loại cây đó chắc là để đối phó với Sở Nghiên.
Không thể không nói, trong nháy mắt, Mặc Phỉ đã
hiểu hết đầu đuôi ngọn ngành. Trong lòng không khỏi mặc niệm thay Sở
Nghiên, trên thế giới này bao nhiêu người không chọc, lại nhất định phải chọc vào một người đáng sợ thế này. Thật đúng là, ha ha! Tự làm tự
chịu!
“Thật sự không có tổn hại gì cho cơ thể?” Mặc dù biết thể
chất của Sở Thanh cường hãn thế nào, nhưng Mặc Phỉ vẫn cảm thấy không
yên lòng. Dù sao cũng vì mạt thế, rất nhiều thứ đã biến dị, ai biết sẽ
có hậu quả xấu gì hay không?
"Dĩ nhiên, anh cảm thấy tôi là loại
người sẽ làm mấy chuyện thiệt mình lợi người hay sao?” Sở Thanh mỉm
cười, mặc dù ánh mắt ngập tràn nụ cười ấm áp, nhưng không biết vì sao,
mọi người lại cảm giác mình đang bị khinh bỉ!
Trong nháy mắt, Mặc Phỉ cứng họng. Nếu là Sở Thanh ở đoạn thời gian trước thì anh không dám nói, nhưng nếu là Sở Thanh hiện tại, ha ha, thiệt mình lợi người? Đùa
gì thế, người đứng trước mặt này cực kì xấu xa đấy hiểu không!?
Suy nghĩ một chút cũng hiểu quan hệ trong đó, người xung quanh cũng yên tâm hẳn, chỉ cần Sở Thanh không ngược đãi bản thân thì không có vấn đề gì.
Thu dọn đống hạt giống, Sở Thanh quay về phòng nghỉ ngơi. Kết quả không lâu sau đó, Mặc Phỉ cũng đến phòng cô, chăm chú nhìn cô, sau đó nghiêm túc
hỏi một câu, khiến Sở Thanh có chút ứng phó không kịp: ”Có phải cô đã
nhớ lại chuyện trước kia đúng không? Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc
của cô dao động rõ ràng, không, có lẽ phải nói là thân xác này có thể
cảm nhận được.”
"!" Sở Thanh mở to mắt, nhìn Mặc Phỉ bên cạnh.
Trong nháy mắt, cô không biết nên nói gì cho phải, cô quên mất, trước
kia để sư tôn sống sót, đã gieo trên d.đ.lqdonngười hắn một loại cổ, có
thể cảm giác được sự tồn tại của nhau. Lúc này Sở Thanh thật sự xúc động muốn che mặt, làm sao mà cô lại quên mất chuyện quan trọng thế này!
"Đừng gạt tôi, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể cảm
nhận được chuyện đó chắc chắn chẳng vui vẻ gì, nếu không cũng sẽ không
mất khống chế thành cái dạng kia!” Mặc Phỉ hiểu Sở Thanh rất rõ, tính
tình của cô quá mức đạm bạc, trí tưởng tượng cũng không quá phong phú.
Nhưng một khi nổi giận, bất cứ chuyện gì chạm đến ranh giới của cô đều
tuyệt đối không có cách nào tha thứ, hơn nữa trong chớp nhoáng đó, năng
lượng dao động khiến Mặc Phỉ kinh ngạc, dù không biết rốt cuộc cô làm
sao có thể đè nó xuống, nhưng anh có thể khẳng định một điều, nếu trong
khoảnh khắc đó không có ai ngăn lại, Sở Thanh nhất định sẽ hoàn toàn mất khống chế!
“Tôi không muốn nói." Chỉ một câu thờ ơ như vậy đủ để vứt mọi quan tâm của Mặc Phỉ ở ngoài cửa.
Loại cảm xúc thật sự quá đau đớn, Sở Thanh không muốn trải qua một lần nữa.
Dưới khống chế của dược vật nhớ lại nó đã là cực hạn, nếu để cô trực
tiếp nhớ lại, đó là chuyện không thể nào!
Nhìn sắc mặt Sở Thanh
trầm xuống, Mặc Phỉ cũng không tức giận, ngược lại càng thêm đau lòng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có thể khiến một cô gái trở nên lạnh
lùng đến vậy, thậm chí gắt gao đến nỗi một chút chuyện trước kia cũng
không chịu nói.
“A Thanh” Nhìn Sở Thanh xoay người, trong lòng
Mặc Phỉ âm thầm thở dài một tiếng, sau đó tiến lên trước một bước, ôm cô vào lòng: “Trên thế giới này không phải chỉ có một mình cô, cô cũng có
thể dựa vào người khác, cũng có thể ỷ vào người khác, vẫn còn có người
quan tâm cô.”
Ít nhất anh, Lục Thần, Mộ Hi, Hoàng Á Lê, còn có
mấy người đồng hành cùng lần này đều thật lòng quan tâm cô, tại sao cô
không thể mềm lòng một chút, dù chỉ hơi dựa vào bọn họ một xíu, như thế
bây giờ cô có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dựa vào người khác?
Quan tâm cô? A, có lẽ có người thật lòng quan tâm cô, nhưng nói đến dựa
vào… Sở Thanh khó tránh khỏi nhớ lại trước kia, cô đã từng ỷ lại người
khác, chỉ có điều kết quả cuối cùng thế nào? Hiện tại có lẽ mọi người
nguyện ý để cô dựa vào, nhưng nếu như có một ngày bọn họ biết hỗn độn
Thiên Nguyên đến tột cùng là cái gì, liệu vẫn có thể đơn thuần để cô dựa vào như vậy sao? Cô không tin!
“Tôi mệt rồi, mời đi ra ngoài
cho!” Giọng điệu Sở Thanh hơi trầm, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ hờ
hững kia, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không hề có bất cứ dao động
nào. Mặc dù hiện tại thế giới thay đổi, nhưng đối với cuộc sống của cô
mà nói lại hoàn toàn không thay đổi chút nào. Cô chỉ có một mình, trên
thế giới này dù có chuyện gì cũng chỉ cần một người là cô, thế là đủ
rồi, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người khác xáo trộn cuộc sống của
mình!
"A Thanh!" Đối với thái độ lạnh nhạt của Sở Thanh, Mặc Phỉ
cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, cho tới giờ anh đều cho rằng mình là
bạn của Sở Thanh, nhưng không ngờ bây giờ lại bị ghét bỏ như vậy, anh
không thích cảm giác đó!
“Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài,
chuyện của tôi không cần các người quan tâm, cũng không cần các người
nhúng tay vào. Ỷ lại sao? A, Mặc Phỉ, trên thế giới này không có người
nào đáng để dựa vào, chỉ có khiến bản thân mạnh nhất mới có thể sống sót trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này." Sở Thanh quay đầu lại, ánh mắt tối đen nhìn Mặc Phỉ, trong mắt còn dâng lên một sắc thái bạo ngược: “Tôi
không cần người khác giúp đỡ, tôi cũng sẽ không ỷ lại người khác, Mặc
Phỉ, chớ quên, tôi không phải kiểu phụ nữ vô dụng kia, tôi là Sở Thanh
Y!”
Cô là Sở Thanh Y xưng bá lục giới!
Nhìn Sở Thanh như
vậy, Mặc Phỉ biết hiện tại nói gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể thở dài,
d.đ.l/qdsau đó nhấc bước đi, chỉ là trước khi rời đi còn nhìn Sở Thanh
một cái, trong mắt lộ vẻ thương yêu.
“Sao rồi, bị đuổi ra ngoài?" Nhìn dáng vẻ Mặc Phỉ hơi cúi đầu ủ rũ, Khổng Phàm dương lập tức hiểu
tình cảnh của anh, có chút hả hê, cũng có chút cảm khái.
"Biết
cũng không cần lắm mồm, đàn ông lắm mồm không ai thích nổi đâu!" Đối với việc người con trai này vạch trần mình, Mặc Phỉ tỏ vẻ vô cùng khinh
thường, nhưng là trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ: ”Tôi chỉ nói cho
cậu ấy biết, bên cạnh cậu ấy vẫn còn có người thực sự quan tâm cậu ấy,
dù muốn dựa vào chúng ta cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, kết quả là
bị đuổi ra ngoài."
Nhìn Mặc Phỉ như vậy, trong lòng Khổng Phàm
Dương dâng lên vài phần vui sướng, rồi từ từ nói: “Có một số việc anh
chưa từng trải qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không hiểu được, mặc dù tôi
cũng không biết quá khứ của Sở Thanh, nhưng dù sao nhà họ Khổng miễn
cưỡng cũng có thể coi là thế gia, cho nên giáo dục cũng được thông suốt. Điểm thứ nhất chính là thân là con em thế gia, tuyệt đối không thể có
bất kỳ nhược điểm nào, bởi vì một khi có nhược điểm, đại biểu chính là
sự thất bại.”
“Tiếp theo, con em thế gia tuyệt đối không thể có
cái gọi là tình cảm, bởi vì tình cảm phong phú sẽ khiến người ta không
thấy được chân tướng sự thật, mà điểm trọng yếu nhất chính là...." Nói
đến điểm này, trong mắt Khổng Phàm Dương thoáng qua một tia bất đắc dĩ:
"Điểm này chỉ duy nhất nhà họ Sở mới có, đó chính là không thể lệ thuộc
vào bất luận kẻ nào."
Những lời này khiến Mặc Phỉ kinh hãi, ngạc nhiên nhìn anh.
"Không nên nhìn tôi, đây là sự thật.” Khổng Phàm Dương cũng cảm thấy có chút
bất đắc dĩ: ”Nhà họ Sở không giống với các gia tộc bình thường, địa vị
của nó trong thế gia quá mức đặc biệt, vị trí cũng quá mức cách biệt.
Cho nên rất nhiều gia tộc đều mơ tưởng đến chuyện kéo nhà họ Sở xuống vị trí kia, vì vậy dù là tình cảnh nào gia chủ nhà họ Sở đều phải cẩn thận người bên cạnh, bởi vì người bên cạnh tốt với mình, thậm chí đáng để ỷ
lại cũng chưa chắc đã là bạn, thậm chí đó có thể là cái bẫy của kẻ địch. Dù sao mất đi một người bạn mà mình ỷ lại cũng đủ cho một người hỏng
rồi...”
Nói xong lời này, Khổng Phàm Dương đứng dậy bỏ đi, hiện tại anh không có cách nào bình ổn lại tâm tình của mình.
Mà Mặc Phỉ nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đứng trước cửa nhìn về phía
gian phòng, rồi bất đắc dĩ rời đi. Anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích,
căn bản Sở Thanh sẽ chẳng nghe lọt.
Sau khi Mặc Phỉ rời đi, Sở
Thanh ném toàn bộ người cùng thú nương nhờ trong phòng mình ra ngoài.
Hiện tại cô cần thanh tịnh một lát, cô thật sự sợ mình sẽ đại khai sát
giới, đúng là năng lực chịu đựng của cô rất mạnh, nhưng là ở thế giới
kia, hiện tại hai phần linh hồn cô còn chưa hoàn toàn dung hợp, cho nên
tâm tình dễ dàng bạo động.
Đứng trong phòng, Sở Thanh kéo rèm cửa lại, trút bỏ từng phần quần áo trên người xuống, cuối cùng khi trên
người cô chỉ còn lại chiếc nịt ngực, cô do dự vài giây, sau đó cũng cởi
bỏ. Một đầu tóc đen ngắn càng lúc càng dài, đến khi chạm mông mới dừng
lại. Màu tóc cũng trở thành màu bạc rực rỡ, đôi ngươi biến thành màu tím xinh đẹp. Trên người vốn không mảnh vải không biết từ lúc nào đã khoác
lên một chiếc áo bào màu đen. Chiếc áo bào kia có chút đặc biệt, nhẹ
nhàng mờ ảo như cát bụi, lại có cảm giác mông lung, nhưng thời điểm nào
đó dường như lại ngưng thật dị thường. Loại cảm giác đó vô cùng quái dị.
Nếu như Nguyệt Yêu có mặt lúc này, nhất định biết rõ trên người Sở Thanh
không phải bộ quần áo bình thường, mà là do ma khí của cô ngưng kết
thành Thiên Ma Y, nghe nói lực phòng ngự của Thiên Ma Y này so với tiên
bảo còn mạnh hơn mấy phần.
Sở Thanh khẽ thở dài, sau đó thân thể
ngả dần ra sau, cả người trôi lơ lửng giữa không trung, một tay chống
đầu, cặp mắt hơi híp, mang trên mặt nụ cười như có như không, hình như
là giễu cợt, lại hình như có ý tứ gì khác, khiến người ta nhìn không ra.
Giờ khắc này, cô khôngd.đ.lqd chỉ là Sở Thanh, còn là Thiên Ma Điện chủ cao cao tại thượng, Ma Tôn Sở Thanh Y!
Nhưng một lát sau, cô đột nhiên mở mắt, rơi xuống đất ho kịch liệt, dòng máu
đỏ theo khe hở nhỏ giọt xuống, từng giọt rơi xuống đất, tóc cũng gấp rút ngắn lại. Không tới nửa phút, một mái tóc dài qua mông đã biến thành
một đầu tóc ngắn. Bộ Thiên Ma Y trên người cũng biến mất, ngay sau đó,
một cục bông nhỏ từ bên ngoài vọt vào, lao tới bên cạnh Sở Thanh, nhảy
lên nhảy xuống tra xét Sở Thanh có bị thương không, ở bên cạnh Sở Thanh
thời gian lâu như vậy, một khi cảm xúc của Sở Thanh có nhiều dao động,
Nguyệt Yêu sẽ lập tức nhận ra, sau đó sẽ vội vàng lao tới bên cạnh cô.
Yên tâm, ta không sao, tình huống của mình thế nào ta biết rất rõ, không
cần lo lắng cho ta." Lời này cũng không phải trấn an, thật ra thì Sở
Thanh đã lường trước sẽ có kết quả như vậy. Vốn đã không yên lòng, sau
đó sẽ thúc đẩy ma khí, hiện tại do năng lượng trong cơ thể không ổn định nên bị phản phệ cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều nhìn bộ dáng
kia của Nguyệt Yêu, trong lòng Sở Thanh có loại cảm giác nói không nên
lời, hẳn là ấm áp, còn có một loại thân thiết không thể dùng lời diễn
tả.
“Chi chi ——!" Cọ xát lên gương mặt Sở Thanh. Vốn chỉ muốn
cùng Sở Thanh thân cận một chút, nhưng chợt ngửi thấy mùi máu tươi khiến da lông nó đều dựng ngược lên, nhìn sắc mặt Sở Thanh hiển nhiên là vô
cùng khó chịu.
"Ta không sao, thật, ta bảo đảm, chính là năng
lượng trong cơ thể nhất thời hơi hỗn loạn, không phải lo lắng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì!" Sở Thanh nói như đinh chặt sắt, cô biết
tình trạng của mình lúc này, cũng chỉ là bị phản phệ một chút, sẽ không
tạo thành thương tổn quá lớn cho cơ thể.
Mà sau khi Nguyệt yêu
nghe thấy những lời này, bất mãn nhìn Sở Thanh một cái, sau đó nhảy tới
trong chăn, khó chịu nhìn Sở Thanh vẫn còn đứng tại chỗ.
“Chi chi ——" Còn không mau tới đây, chẳng lẽ ngươi cảm thấy cơ thể mình quá tốt rồi hay sao!?
Nhìn dáng vẻ quản gia của Nguyệt Yêu, cuối cùng Sở Thanh cũng phì cười, vươn tay sờ sờ chiếc đầu nhỏ, sau đó cũng nằm xuống, cô mệt mỏi, hôm nay
thật là quá mệt mỏi, linh hồn không cách nào dung hợp, lại thêm vào một
chút kí ức không nên tồn tại, Sở Thanh biết nếu như mình sẽ không nghỉ
ngơi một chút, có lẽ, thân thể này sẽ tan vỡ.
Khi Sở Thanh đã dần dần ngủ say, Nguyệt Yêu vẫn khoác móng vuốt nhỏ lên mi tâm của Sở
Thanh, một đạo bạch quang vụt qua, hình như Sở Thanh ngủ say hơn rồi. Mà lúc này cửa bị đẩy ra, Mặc Phỉ từ bên ngoài đi vào, trong ánh mắt mang
theo một tia rung động.
Tựa như, chính là rung động, bởi vì vừa
rồi Mặc Phỉ ở bên ngoài thông qua ảo thuật của Nguyệt Yêu thấy được Sở
Thanh Y chân chính, trong nháy mắt, loại cảm giác rung động đó khiến anh không cách nào hình dung nổi. Chỉ một bóng lưng đã có thể hấp dẫn thật
sâu ánh mắt của mọi người, hơn nữa khí thế đó nếu không phải là
ngườid.đ.lqdon, nhiều năm ở trên địa vị cao tuyệt đối sẽ không thể bồi
dưỡng ra được. Dù là so sánh với anh, khí thế trên người cô cũng không
yếu hơn mấy phần, mà khí thế của anh không chỉ vì ở địa vị cao đã lâu,
còn vì không ngừng chém giết, còn Sở Thanh thì sao?
Đi từ từ tới
giường lớn, Mặc Phỉ quỳ gối bên mép giường, cầm một cánh tay của cô,
mảnh khảnh, trắng nõn, thon dài, nhìn qua tựa như một đôi tay của nghệ
sĩ, có lẽ không ai tưởng tượng nổi bàn tay trắng nõn này đã sớm nhuộm
đầy máu tanh như anh.
Nhưng nghĩ đến đáp án này trong nháy mắt
lại làm Mặc Phỉ cảm thấy vui sướng, chuyện này..... Có tính là điểm
chung giữa bọn họ hay không?
Trước kia còn không có cảm giác,
nhưng hình như từ sau khi phát hôn thệ, thái độ của anh với Sở Thanh
dường như đã xảy ra chút biến hóa, bắt đầu sẽ vô thức chăm chú nhìn cô,
ánh mắt luôn đảo quanh theo cô, nghĩ tới đây, Mặc Phỉ có cảm giác tự
mang đá đập chân mình. Nếu lúc ấy anh nói với Sở Thanh đó là hôn thệ,
liệu Sở Thanh còn có thể để anh phát ra lời thề đó sao? Có lẽ không thể
nào, thế nhưng anh lại không chút do dự che giấu, thậm chí ở khoảnh khắc tuyên thệ đó, ngay cả anh cũng không phát giác, trong lòng mình dâng
lên một cảm xúc tên là vui sướng.
Từ lúc nào bắt đầu chú ý cô?
Mặc Phỉ cũng quên rồi. Hẳn là lần đầu tiên gặp phải T1 tiến hóa đi? Cô
dũng cảm, cô lạnh lùng đã làm tim anh xúc động mạnh mẽ, cho nên một giây đó, anh mới hiện thân, không, có lẽ không phải, có lẽ ngay từ lúc bắt
đầu gặp được “thiếu niên” lãnh ngạo đó, dường như tất cả đã thay đổi.
“Nếu như em nguyện ý, tôi có thể làm người cho em dựa vào một đời, mặc kệ em đã từng trải qua những gì, đã từng gặp những hạng người nào, đều không
quan trọng, A Thanh, tôi sẽ mãi mãi ở đây.” Nếu muốn tôi liền thề, tôi
dùng linh hồn thề, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn sẽ không bao giờ bán đứng em, sẽ không bao giờ phản bội em, nếu không linh hồn sẽ lạc trong Vĩnh
Lạc Tinh Thần Chi Hải, mỗi ngày chịu đựng lửa thiêu đốt, vĩnh viễn không thể thoát ra, cho đến khi tan thành mây khói, quy về hư vô......
Nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên mu bàn tay cô,d.đ.lqd thái độ trấn an ấy sao
mà rõ ràng. Mặc dù Nguyệt Yêu ở một bên vô cùng khó chịu, nhưng vẫn chỉ
yên lặng nhìn, nó biết hiện tại tình trạng cơ thể của chủ nhân đã hỏng
bét, mà trong số những người kia, có khả năng khiến chủ nhân an tâm nhất chỉ có người trước mặt này, mặc dù nó, sợ rằng ngay cả bản thân chủ
nhân cũng không biết......
Xoay chiếc đầu nho nhỏ đi, trong lòng
Nguyệt yêu cảm thấy vô cùng không cam lòng, nếu như bây giờ nó có thể
hóa hình người, vậy thì người cầm tay chủ nhân chính là nó, mà không
phải gã đàn ông đáng ghét kia. Vệ phần thái độ của Nguyệt Yêu lại bị Mặc Phỉ hoàn toàn không để ý tới, cũng chỉ là một sủng vật nho nhỏ của Sở
Thanh mà thôi, coi như nó là cửu vĩ hồ trong miệng Sở Thanh thì cũng sẽ
không có cái gì thay đổi.
Hiển nhiên Nguyệt Yêu cảm nhận được suy nghĩ của Mặc Phỉ, nhìn anh chửi mắng, trong mắt mang theo sự tức giận
rõ rệt. Nhưng đâu có cách nào, thiên đạo ở thế giới này trói buộc nó,
khiến nó không thể hóa hình thành công. Ai có thể hiểu được nỗi buồn bực của nó đây!
Nhìn dáng vẻ buồn bực kia, Mặc Phỉ cười khẽ một
tiếng, sau đó bò lên giường, nhẹ nhàng đem Sở Thanh ôm vào trong ngực,
mang trên mặt nụ cười dịu dàng, trong ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn rõ
rệt. Đối với Sở Thanh, hiện tại anh không biết cô có cảm giác gì với
mình, nhưng đủ để anh cảm nhận được cô không bài xích anh, như vậy là
tốt rồi, đối với anh mà nói như thế là đủ rồi!
Mà Nguyệt Yêu nhìn vẻ mặt của anh liền bĩu môi, không vui chút nào, nhưng vẫn an tĩnh nằm
trên giường. Hừ! Nó còn lâu mới công nhận người này!
Sau khi Sở Thanh tỉnh lại phát hiện tình cảnh của mình cả người cũng đờ ra, chuyện gì thế này!?
Cô nhớ lúc ngủ chỉ có mình và Nguyệt Yêu, tại sao sau khi tỉnh lại bên cạnh còn có nhiều thêm một người lớn sống sờ sờ?
Chỉ có điều nhìn gương mặt của Mặc Phỉ, Sở Thanh cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một thân xác, chỉ vì linh hồn bất đồng mà tạo thành khác biệt lớn đến thế, nếu bây giờ trước mặt là sư tôn, có thể khi hắn còn chưa tới gần cô đã tỉnh rồi, nhưng nếu đổi lại thành
Mặc Phỉ cô lại không phát giác gì, rốt cuộc từ lúc nào cô bắt đầu tin
tưởng người này như vậy?
"Đã tỉnh rồi hả?" Mặc Phỉ mở mắt liền
thấy Sở Thanh trợn tròn mắt nhìn mình, trong ánh mắt mang theo vẻ dò
xét: "Đang nhìn cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy, có
lúc linh hồn bất đồng, dù là mặt mũi giống nhau cũng sẽ cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.” Giống như sư tôn và Mặc Phỉ, rõ ràng khi là
linh hồn của sư tôn, thoạt nhìn người này phiêu dật như vậy, tiên khí
mười phần, nhưng đổi lại Mặc Phỉ lại mang đến một cảm giác kiên nghị,
tựa như một vị tướng quân trải qua chiến trường, trên người mang theo
sát khí nồng nặc, nhưng thời điểm con người sắt đá nhu tình lại mang
theo một cảm giác khác.
Không hiểu Sở Thanh đang nói cái gì,
nhưng trong nháy mắt thấy được nụ cười nơi đáy mắt cô, Mặc Phỉ cũng nhẹ
nhàng cười. Mà trong khoảnh khắc đó, dường như Sở Thanh xuyên qua bề
ngoài thấy được Mặc Phỉ chân chính, ánh mắt dịu dàng, nhu hòa thâm tình
trên gương mặt kiên nghị đó, khiến người ta cảm thấy thật an tâm.
Chợt nhớ tới có một lần cùng Hoàng Á Lê nói chuyện trên trời dưới đất, cô ấy đã nói, tương lai nếu như cô muốn tìm một người làm bạn cả đời, nhất
định phải tìm một quân nhân. con người sắt đá thâm tình đó khiến người
động lòng nhất. Khi đó cô còn không quan tâm, nhưng bây giờ nhìn thấy
Mặc Phỉ, hình như có một chút hiểu được loại cảm giác đó, khi ánh mắt
của người đó đều đặt hết trên một người, sẽ khiến cho người kia có một
loại ham muốn chiếm lấy ánh mắt kia vĩnh viễn.
"Thời gian không
còn sớm, nên tỉnh dậy rồi.” Nhìn sắc trời đã dần dần trở tối, Sở Thanh
đẩy Mặc Phỉ nằm bên cạnh một cái, sau trực tiếp rời giường, hoàn toàn
làm như không thấy nam sắc gì đó. Trong nháy mắt khiến cả người Mặc Phỉ
cảm thấy không khỏe, chẳng lẽ không tồn tại cảm giác kia hay sao, cùng
nằm trên một cái giường cũng có thể bị coi thường, hôn, sau này còn có
thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ hay sao?dien.danlqd
Dĩ nhiên, Mặc
Phỉ cũng không nói gì nhiều, bởi vì anh hiểu rõ lúc này nói gì đều vô
dụng, lại nói trên người Sở Thanh còn chỗ nào không đúng sao?
Mà Nguyệt Yêu nhìn bộ dạng này của anh liền cười hả hê. Hừ hừ, đừng tưởng
rằng có thể ôm chủ nhân ngủ cả đêm sẽ có cái gì thay đổi, nếu như dễ
dàng thay đổi như vậy, còn là chủ nhân của nó hay sao?
Khi hai
người cùng nhau lúc xuống lầu, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt hết sức chăm chú. Tựa hồ không ít người biết bọn họ có nói chuyện gì đó,
sau đó Mặc Phỉ cũng không hề từ trên lầu đi xuống. Mặc dù hai người đều
là đàn ông, nhưng không biết vì sao chắc chắn lại có cảm giác quái dị,
ừm, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây?
“A Thanh, cô nhìn ánh mắt của
những người này xem, hiện tại trong sạch của tôi đều bị cô hủy hết rồi." Giọng của Mặc Phỉ hơi có vẻ nhạo báng, như đang nói đùa, nhưng trên
thực tế trong lòng anh lại đang rất chăm chú.
"Mọi người đều là
‘đàn ông’, anh cảm thấy sẽ có người nào nghĩ nhiều, trừ phi......" Sở
Thanh nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mặc Phỉ một phen, sau đó trong mắt
hiện lên vẻ khi dễ nồng nặc: "Trừ phi anh muốn cho người ta biết mình là gay, nếu không, ha ha, anh cảm thấy ai sẽ suy nghĩ lung tung?"
Trong nháy mắt, Mặc Phỉ bị nghẹn họng. Thậm chí anh cũng không biết như thế
nói sao mới phải, quả nhiên là…… chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó chơi?
Dĩ nhiên đối với biểu cảm của anh Sở Thanh hoàn toàn không để ý, chạy
thẳng xuống dưới lầu, chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn tối. Mà Nguyệt Yêu trên
vai cô cũng cười đến vui sướng, vẻ hả hê trong mắt không thể rõ hơn nữa
rồi.
Lần này Mặc Phỉ tức giận mắt phóng dao, hận không thể trừng chết Nguyệt Yêu. Mà Nguyệt Yêu vẫn không thèm để ý chút nào, tiếp tục
khiêu khích. Tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh này liền không thể nhịn cười, hôm nay đã là mạt thế, diễn xuất như thế rất khó gặp được
đấy.....
--- ------ ------ ------ ---------
Đau đớn thay, lại thêm một anh nam phụ si tình ư???? TT
Bạn đang đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.