Chương 130: Chương 81.2
Khi tất cả đều đã
được chuẩn bị xong, Sở Thanh nhìn Triển Phi, trên mặt mang theo vẻ
nghiêm túc, lời nói sau đó càng khiến người có mặt ở đây hoảng sợ không
thôi: “Có chuyện này tôi cảm thấy phải nói với mọi người một chút, mặc
dù có thể sẽ khiến cho mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi, nhưng tôi lại
cũng không thể không nói, bởi vì không nói có thể sẽ càng nguy hiểm
hơn." Đến chỗ này, Sở Thanh dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:
“Những người đó sẽ chưa ngừng đuổi giết chúng ta, không, có lẽ phải nói
đó chỉ là mới bắt đầu.”
Sở Thanh nói xong, cuối cùng có người
nhát gan không chịu nổi sợ hãi nằm trên mặt đất khóc rống lên: ”Tại sao
lại là chúng ta, chúng ta cũng không làm gì cả, đều là cậu, đều là lỗi
của cậu, nếu không phải do cậu giết những tang thi kia...”
"Câm
mồm!” Đừng nói ông Mạc, ngay cả Triển Phi cũng không nghe nổi nữa: "Nếu
không giết những tang thi kia thì chúng ta vốn dĩ cũng không có cơ hội,
chỉ có thể ở trong thành chờ tường bị phá, sau đó trở thành thức ăn cho
tang thi,d.dlqd hay đây là điều cậu muốn? Nếu quả thật là vậy tôi nhất
định sẽ thành toàn, dù sao thứ nhiều nhất ở mạt thế chính là tang thi!”
Đối với người như vậy, Triển Phi hiểu được uy hiếp mới là cách đúng đắn
nhất, không phải sợ chết sao, như vậy tôi liền để cậu chết, chẳng những
để cậu chết, còn để cậu chết một cách thê thảm!
Quả nhiên, sau
khi Triển Phi nói những lời này, mọi người cũng ngây ngẩn, sau đó liền
nổi lên một cảm giác sợ hãi theo bản năng, tại sao sẽ là như vậy, tại
sao người bị uy hiếp lại là anh ta, lúc này không phải người bị khiển
trách phải là Sở Thanh sao? Càng không phải tất cả tai họa đều do người
này mang đến sao!?
Nhưng hiển nhiên anh ta đã quên rồi, mặc dù Sở Thanh mang đến ”tai họa”, nhưng cũng là anh hùng cứu tất cả mọi người,
hơn nữa ở một phương diện khác, Sở Thanh cũng không phải người thực sự
mang đến tai họa.
“Nếu như anh cảm thấy tôi nguy hiểm, tôi có thể rời đi, nhưng khi tôi giải quyết hết mọi vấn đề xong, anh không được để tôi ở trong đội hộ tống nữa, từ lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi cũng
không phải nhận nhiệm vụ gì, việc tôi bảo vệ các anh là vì làm giúp anh
Đỗ, anh đã cảm thấy tôi chỉ mang lại phiền toái cho anh, vậy thì về sau
tôi sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện bên cạnh các anh, dĩ nhiên, giống vậy, sống chết của anh cũng không còn liên quan gì tới tôi!” Sở Thanh
nói rất rõ ràng, hơn nữa giọng điệu vô cùng ngay thẳng, khiến người ta
không tìm được bất cứ lí do nào để phản bác lại.
Lúc này mọi
người mới biết người Sở Thanh thoạt nhìn vô cùng ôn hòa này vốn dĩ không hề giống với bề ngoài, sâu trong xương cốt của cô cũng có sự kiêu ngạo
của chính mình, bất kì kẻ nào cũng không thể chà đạp!
Triển Phi
cũng hiểu nếu lúc này không chuyển sang chuyện khác nhanh một chút, thật sự sẽ xảy ra vấn đề, cho nên trước tiên anh liền dời đề tài: “Sở Thanh, làm sao cậu biết cuộc đuổi giết còn chưa kết thúc? Còn nữa, làm sao cậu biết d.dlqdngười kia là kẻ phản bội?” Vấn đề trước mắt chỉ là vì nói
sang chuyện khác mà thôi, nhưng đằng sau vấn đề này cũng là điều Triển
Phi muốn hỏi, dù sao ngay cả anh cũng không nhìn ra người kia là kẻ
người khác đưa tới nằm vùng, làm sao Sở Thanh biết đây?
“Không
phải tôi đã giải thích về trường mộ phần sao?” Nhìn mấy người gật đầu,
Sở Thanh mới chậm rãi nói tiếp: “Trường mộ phần là vật chỉ có người
huyện Tương mới biết được, cái gì là chuyện cũ có thật của người anh em, đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, trường mộ phần là bí mật của
thế hệ trước, làm sao có thể để lộ ra ánh sáng như vậy, cho nên từ đầu
tôi đã biết ngay có người nói dối, chỉ có điều không dám chắc cuối cùng
thì người kia đang nói dối hay là người anh em của anh ta nói dối.”
Nghe Sở Thanh nói vậy, những người có mặt ở đây cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu,
có điều vấn đề này đến đây cũng chưa tính là kết thúc, trong đó còn chút vấn đề mà bọn họ chưa thể giải thích: “Khi chuyện xảy ra ở bên ngoài
từng cái từng cái trùng khớp với chuyện cũ của anh ta thì tôi đã biết
ngay rồi, người nói dối là anh ta, dù sao trên thế giới này cũng không
có nhiều sự trùng hợp đến vậy!”
“Mà điều cuối cùng khiến tôi
chắc chắn nhất là khi tôi hỏi anh ta là người ở đâu? Người huyện Tương.
Chỉ có người nơi đó mới biết tới trường mộ phần, bởi vì đó cũng là một
trong những vu thuật của huyện Tương.” Sở Thanh giải thích toàn bộ xong, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới chuyện này lại phức
tạp như vậy.
“Vậy, Sở Thanh, làm thế nào cậu biết sẽ còn có người muốn đuổi giết chúng ta?” Đây là vấn đề ông Mạc muốn biết, vốn cho rằng một nhóm người cũng đã không sai biệt lắm, nhưng không ngờ lại còn xuất hiện nhóm người thứ hai, kết quả như thế thật sự làm trong lòng ông Mạc cảm thấy không thoải mái, những người đó thật sự muốn bọn họ chết đến
vậy sao?
“Thật ra thì vấn đề này rất đơn giản,” Sở Thanh hơi thở
dài một tiếng, không khỏi cảm thấy những nhà khoa học này quá đơn thuần: ”Ông Mạc, ông d.dlqdon không nghĩ đến, hiện giờ chúng ta đi trên đường
lại bị người ta đào lên, đây rốt cuộc là công trình hạng nhất lớn nhường nào? Vì muốn chúng ta chết mà làm ra công trình lớn như vậy, ngài cho
rằng bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao?”
Lí do như vậy
làm mọi người đều trầm mặc, đúng là vậy, bọn họ phải có tốn nhiều sức
làm thành chuyện này, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, nếu là
bọn họ thì cũng sẽ tuyệt đối không thể làm thế!
Trong lòng những
người có mặt ở đây đều cảm thấy từng cơn khó chịu, nhưng lại không có
bất kì cách nào, dù sao lúc này có ăn năn hối hận thì cũng sẽ không thay đổi được gì, chuyện duy nhất có thể làm lúc này chính là nỗ lực sống
tiếp!
“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, chúng ta đều sẽ không
chết.” Làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ chết được? Đối với Sở Thanh
mà nói, nhất là sau khi thấy được bản lĩnh của ông Mạc, cô hieur cuối
cùng những người này có sức mạnh thế nào, có lẽ hiện giờ trong mắt rất
nhiều người cũng chưa thấy được giá trị của những người này, nhưng theo
thời gian mạt thế càng ngày càng dài, giá trị của những người này chỉ có thể càng ngày càng lớn, dù sao bọn họ nghiên cứu ra được đồ, mặc dù
trước kia có thể sẽ hủy diệt thế giới, nhưng nếu dùng đúng cách, cũng có thể cứu vớt thế giới, nếu như trong căn cứ có một đám nhà khoa học như
vậy, sẽ đề cao danh tiếng không nhỏ với căn cứ, lúc này Sở Thanh cũng
bắt đầu suy tính vấn đề căn cứ, vốn dĩ từ trước tới giờ cô chưa từng cân nhắc qua những vấn đề này, nhưng bây giờ, trải qua lần đuổi giết này,
Sở Thanh cũng hiểu được tầm quan trọng của thực lực bản thân.
Bởi vì kiếp trước cô đã có thế lực mạnh này rồi, cho nên mới không cần phải đi để ý, mà đời này chỉ vì trải qua cuộc sống của người bình thường, cô cũng không để ý những thứ đó, nhưng bây giờ cô lại hiểu, có một số việc không phải cô không muốn liền không tồn tại, ở nơi mạt thế này, để có
thể sống thật tốt, vậy thì nhất định phải có thực lưc, cũng như vậy,
cũng phải có thế lưc, nếu thực lực mạnh mẽ mà sau lưngd.dlqd không có
thế lực ủng hộ, cuối cùng chỉ có thể trở thành vật thí nghiệm của người
khác, kết quả như vậy cũng không phải điều mà Sở Thanh muốn!
“A
Thanh, không nên quá miễn cưỡng mình, dù là lúc nào, chỉ cần có thể hỗ
trợ cô, tôi nhất định sẽ ra tay không chút do dự.” Cho nên, xin em không nên bức bách bản thân như vậy, thỉnh thoảng hưởng thụ cuộc sống cũng
không phải tội ác tày trời gì.
“Ừ, tôi biết rõ, nếu như có chỗ
cần đến anh, tôi nhất định sẽ không khách khí, điểm này thì anh cứ yên
tâm." Đây là lần đầu tiên, Sở Thanh biểu hiện chút xíu lệ thuộc vào Mặc
Phỉ, nhưng đối với Mặc Phỉ mà nói, cho dù là một tí tẹo như thế, cũng đủ để cho anh thỏa mãn, bởi vì anh thấy được A Thanh thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi theo chiều hướng nghĩ tới những điều tốt đẹp, có phải anh
cũng có thể nghĩ như vậy hay không? Sớm muộn cũng có một ngày trong mắt A Thanh có thể có bóng dáng của anh?
Mà sau khi Triển Phi nghe
thấy cuộc nói chuyện này, ánh mắt nhìn Sở Thanh và Mặc Phỉ mang theo
chút kì lạ, trước kia vẫn chưa cảm nhận được, không biết bắt đầu từ lúc
nào, không khí giữa hai người này càng ngày càng kì lạ, rõ ràng là hai
người đàn ông, nhưng tại sao phải khiến người ta cảm thấy một loại thân
mật không nói ra được? Thậm chí đôi lúc cảm giác đó còn có thể phát
triển thành mập mờ, có phải điều này hơi không hợp lí quá rồi không?
Dĩ nhiên, cuối cùng điều này có hợp lí hay không, anh cũng không biết, chỉ có điều ánh mắt nhìn hai người hơi kì lạ, cùng lúc đó, ánh mắt của Mạc
Phỉ Phỉ nhìn Mặc Phỉ cũng rất kì quái, và khác với Triển Phi, dường như
Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy sự mập mờ giữa hai người này, không biết vì sao,
trong lòng cô có một cảm giác rất không thoải mái, nhưng dù không thoải
mái thì cô cũng không thể nói gì được.
Bây giờ cô biết trong lòng mình Sở Thanh có một vị trí không ai so sánh d.dlqdđược, nhưng tương tự cũng hiểu, Sở Thanh không phải người mà cô có thể với tới, mà Mặc Phỉ…
Trừ giới tính ra, dù là cái gì, cũng sễ khiến Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy vô
cùng tự ti, đúng là vậy, tại sao mình có thể tranh được với một người
đàn ông như vậy!
Có điều dù là như vậy, Mạc Phỉ Phỉ vẫn cười nhìn đối phương, chỉ hi vọng đối phương có thể nhìn mình một lần là đủ rồi,
thậm chí cô còn tưởng tượng, nếu như thật sự có một ngày như thế, cô hi
vọng có thể chết vì người thiếu niên này, có lẽ nhiều năm như vậy cô vẫn luôn tuân theo khuôn phép cũ, ít nhất vào lúc chết cô hi vọng có thể
lựa chọn một cái chết có ý nghĩa với mình như vậy.
Dĩ nhiên, Sở
Thanh không hề biết suy nghĩ của Mạc Phỉ Phỉ, lúc này cô đang suy nghĩ
cuối cùng thì dùng cách gì mới có thể bỏ rơi những người đó, đối với Sở
Thanh mà nói, uy hiếp của những người đó với cô không tính là lớn, nhưng bởi vì bây giờ bên cạnh có thêm rất nhiều người bình thường, nên sẽ hệ
số nguy hiểm sẽ cao hơn rất nhiều, hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, bất kể là ai trong những người này đều tổn thất không nổi!
“Nếu như
không được chúng ta liền chia ra mấy đường rồi hẹn gặp nhau tại một
chỗ." Đây là cách Triển Phi nghĩ ra, dù sao chỉ có xé chẵn ra lẻ mới có
thể làm đối phương lơ là sơ suất, đến lúc đó nói không chừng có thể
thoát khỏi nguy hiểm!
"Cái này không được, bởi vì chúng ta không
có cách nào xác định trong đội ngũ của chúng ta còn có người phản bội
hay không, phó đội trưởng Triển, chuyện như vậy tôi không thể đảm bảo,
tương tự anh cũng không thể.” Sở Thanh nói lí do khiến không ai có thể
phản bác: "Một khi có nhà khoa học và kẻ phản bội ở chung một chỗ, như
vậy chắc chắn rất nguy hiểm, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được!”
Sở Thanh nói hết sức nghiêm túc, cô nói cũng không sai, cuối cùng không
có người có thể xác định được bâyd.dlq/d giờ trong đội ngũ còn có kẻ
cùng đường với người Trụ Tử đó hay không.
“Tôi hiểu, nếu nói vậy
chúng ta vẫn phải hành động cùng một chỗ, chỉ có điều mọi người phải cẩn thận một chút, nếu như phát hiện ra bất kì người nào đáng nghi, chỉ cần toàn bộ đoàn thông qua liền giết không tha!” Triển Phi cũng không phải
là hạng người lương thiện gì, kể từ khi biết trong đội ngũ có người
phản bội, anh liền nghĩ rất có khả năng cuối cùng sẽ biến thành như vậy, nhưng dù thế anh cũng sẽ tuyệt đối không nương tay, dù là bạn bè cộng
sự nhiều năm cũng sẽ như vậy, dù sao đối với thế giới này, những nhà
khoa học kia quá quan trọng.
Nhất thời, tất cả mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn Triển Phi mang theo vẻ phức tạp.
Đúng vậy, mọi người đều không nghĩ tới Triển Phi sẽ nói lời đó, cùng với cảm xúc phức tạp đồng thời trong lòng lại mơ hồ dâng lên sự bội phục, loại
chuyện vì việc nước quên tình nhà này không phải ai cũng có thể làm
được, mà bây giờ lại hoàn toàn là chuyện nên làm nhất.
“Chúng ta
tiếp tục đi thôi, không cần lo lắng như vậy, có lẽ chuyện cũng không
nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng, cũng có thể là tôi đoán sai rồi.” Nhưng dù là Sở Thanh hay là người trên xe cũng biết khả năng này vô
cùng nhỏ.
Cứ như vậy, mọi người vẫn luôn im lặng, không nói gì,
dù là Sở Thanh hay Triển Phi, trong lòng mọi người đều có cảm giác bị đè nén, ánh mắt của không ít người cũng rơi vào trên người Sở Thanh, hi
vọng cô có thể cho mọi người một vài gợi ý, ai mới có khả năng nhất là
người phản bội kia.
Nhưng lúc này Sở Thanh lại nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không còn cách nào, trong lòng mọi người bắt đầu suy đoán không ngừng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên ngoài vang lên tiếng sấm cuồn cuồn, tất cả mọi người dè dặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo một cảm xúc
vô cùng phức tạp, d.dlqdbây giờ Sở Thanh nói những lời kia, làm sao bọn
họ có thể yên tâm!
Đang lúc có người muốn nói gì đó để xoa dịu
cảm xúc, Sở Thanh chợt mở mắt ra, nhìn phía ngoài nhếch miệng lên thành
một nụ cười lạnh lùng, nhàn nhạt nói một tiếng, "Đến rồi!"
Nói
xong câu đó, Sở Thanh cũng không chờ xe dừng lại, trực tiếp lao ra
ngoài, hai ba bước nhảy lên nóc xe, nếu bây giờ không phải lúc nguy cấp, tất cả mọi người đều muốn nhiệt liệt vỗ tay cho bản lĩnh của Sở Thanh,
dù sao thân thủ vừa rồi của Sở Thanh thật sự quá lưu loát, không phải là điều có thể đánh đồng với người bình thường!
“Đến thật nhanh,
vốn dĩ tôi cho rằng còn cần chút thời gian, không nghĩ tới vừa mưa liền
xuất hiện rồi, xem ra các người đã sớm nghĩ những thứ vô dụng kia sẽ
thất bại rồi, đúng không?" Sở Thanh nói một câu thật là lưu loát, coi
như là chanh chua cũng không sai, Sở Thanh trong lòng mọi người luôn
luôn ấm áp lại cũng sẽ cay nghiệt như vậy, ý nghĩ đó làm cho người ta
cảm thấy đúng là —— rất có cảm xúc!
Thì ra Sở Thanh vẫn luôn ôn hòa cũng có tính khí này, như thế mới có thể cảm thấy cô là một con người thực sự!
“Chúng ta khác với đám vô dụng kia, có điều không thể không nói, cậu thật sự
có vài phần bản lĩnh, chẳng những chạy thoát khỏi tay mấy đứa kia, lại
còn tránh được vách núi, vốn dĩ tôi cho rằng các cậu sẽ mất chiếc xe
này, nhưng bây giờ nhìn lại, hẳn là cậu đã bảo vệ chiếc xe này đi, chàng trai, chỉ tiếc đến đây là kết thúc rồi, coi như cậu có bản lĩnh chũng
chỉ có d.dlqdthể tới đây thôi, bởi vì cậu sẽ lập tức phải chết tại chỗ
này thôi!” Mặc dù chuyện ngày hôm qua có hơi bất ngờ, nhưng mấy người họ cũng không thừa nhận bản lĩnh của Sở Thanh có thể thực sự giết chết
đồng bọn của mình, nghĩ lại hẳn đã dùng thủ đoạn gì đi!
Nghĩ tới
đây, trên mặt người kia hiện lên vài phần khinh thường, vốn cho rằng có
một đối thủ thú vị, nhưng bây giờ xem ra lại hoàn toàn không có bộ dáng
ấy, thật là thất vọng, nếu đã làm anh ta mất mười vạn, vậy thì hậu quả
vô cùng nghiêm trọng, phải dùng mạng để đền!
Chẳng qua khi thực
sự động thủ anh ta lại phát hiện mình nghĩ lầm rồi, xem chàng trai gầy
yếu trước mắt cũng không phải không có bản lĩnh!
“Nhóc con, không tệ, ngược lại đúng là tôi đã xem thường cậu, nói nghe một chút, cuối
cùng thì cậu là người của ai, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không phải ai
cũng có thể dạy dỗ được!” Đối với bản lĩnh Sở Thanh, anh ta luôn có cảm
giác rất quen thuộc ở bên ngoài, tựa hồ đã thấy qua ở trên người ai đó,
nhưng bởi vì quá lâu rồi, cộng thêm không phải cùng một người, cho nên
trí nhớ có chút mơ hồ, không nghĩ ra rốt cuộc người kia là ai.
“Chẳng lẽ anh không biết tên của tôi sao? Nếu là tới giết tôi, như vậy nên
biết tên tôi là gì mới đúng, không phải sao?” Sở Thanh khẽ mỉm cười,
cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, bởi vì không phải
tự mình nghĩ ra mới càng đáng sợ hơn sao?
“Tên của cậu? Đương
nhiên tôi biết, không phải cậu tên là Sở Thanh sao?” Nói xong câu này,
người đàn ông hơi sững sờ, tại sao lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc: “Cậu . . . . .quen. . . . . . Lục Thần ư?”
Trong nháy
mắt, sắc mặt của anh ta hơi khó coi, dù sao cái tên Lục Thần này, không
ít người cảm thấy như một vị thần vậy, mà người trong lòng vị thần đó,
chỉ có một cái tên —— Sở Thanh, được anh ta tôn thờ.
“Hả? Anh
biết anh Thần à?” Biết rõ đối phương biết Lục Thần, nhưng Sở Thanh còn
mỉm cười hỏi thế, quần áo trên người đã hoàn toàn dính ướt, dán chặt vào trên người cô, khiến cô có vẻ càng thêm mỏng manh gầy yếu, nhưng đối
phương cũng không dám xem thường cô, bởi vì cái tên đó, bởi vì Lục Thần!
Những người biết Lục Thần đều biết Lục Thần rất bao che, mà trong lòng Lục
Thần có một cấm kỵ bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào, đó chính là
Sở Thanh, nếu đùa giỡn với Lục Thần, d.dlqdtuyệt đối không thể nói tới
Sở Thanh, nếu không, coi như anh trở mặt tại chỗ, thì vẻ mặt lạnh lùng
kia cũng đủ khiến lòng người thấy sợ hãi, mà bây giờ, bảo bối của người
kia cứ như vậy xuất hiện trước mắt của bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nói đùa, nếu để cho Lục Thần biết có người động đến thần của anh, vậy lột da rút gân cũng không phải vấn đề!
Chỉ là. . . . . .
Bây giờ nhìn Sở Thanh ở chỗ này, mà Lục Thần cũng không có xuất hiện, như
vậy chỉ có một giải thích, chính là bây giờ Sở Thanh chỉ có một mình,
Lục Thần cũng không đi theo bên cạnh, vậy đây không phải chính là một cơ hội sao? Chỉ cần giết Sở Thanh và toàn bộ người trên xe, dù sao trước
kia mọi người đều biết Sở Thanh là một đống bùn nhão có cố cũng không
đắp thành tường, không phải người như vậy chết ở trong miệng tang thi
cũng là chuyện đương nhiên sao!
Người đàn ông kia nghĩ vậy, nhưng lại quên mất, vừa rồi hai người đã giao tay, nhưng dù chỉ một lợi thế
anh ta cũng không chiếm được, cuối cùng thì xảy ra chuyện thần kì gì
khiến anh ta cho rằng mình có thể giết Sở Thanh, sau đó giết hết mọi
người trên xe?
Dĩ nhiên, nhìn bộ dạng kia của anh ta, Sở Thanh
cũng không vội ra tay, mà chỉ an tĩnh đứng ở đó, nhìn từng cử động của
người đàn ông, không động thủ cũng không phòng ngự, giống như đang xem
kịch vậy.
Người đàn ông kia thấy vậy âm thầm vui sướng ở trong
lòng, người không có thói quen chiến đấu như vậy, sớm muộn cũng sẽ chết, nếu anh ta đã biết Lục Thần, vậy thì tốt bụng giúp Sở Thanh một chút,
cho cậu ta một cái chết không có đau đớn đi!
Nghĩ tới đây, phía
sau anh ta nổi lên gió lớn, gió mạnh cuốn giọt mưa lao nhanh về phía Sở
Thanh, dường như muốn chém cô thành hai nửa, nhìn Phong Nhận đến gần Sở
Thanh từng chút một, nhưng cô lại hoàn toàn không có bất kì động tác
phòng ngự nào, người đàn ông cười thật vui vẻ, thật khát máu!
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả người cũng
cứng đờ, anh ta không thể ngờ sẽ thấy một cảnh tượng như vậy—— Phong
Nhận kia đến cách mặt Sở Thanh 10cm chợt dừng lại, trong không khí như
nhộn nhạo lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, lúc này anh ta mới phát hiện
không phải Sở Thanh không có bất kì phòng ngự nào, mà do anh ta không
nhìn thấy phòng ngự của cô, ngay từ đầu cô cũng không phải chỉ đứng ở
đó, mà đứng ở trong một vòng phòng ngự bằng nước, bởi vì trời đang có
mưa, cho nên anh ta đã xao nhãng điểm này!
Trong nháy mắt, vốn dĩ trong lòng anh ta cho rằng chỉ cần một kích này sẽ khiến Sở Thanh chết
không chốnd.dlq,d chôn thân, nhưng lại không ngờ sẽ bị cô chặn lại!
Lúc này người đàn ông kia biết chỉ dựa nào bản thân sẽ không có cách nào
chiến thắng Sở Thanh, cho nên anh ta thổi một cái còi, chỉ chốc lát sau, ba bốn người cũng mặc áo đen như anh ta xuất hiện trước mặt Sở Thanh,
nhìn Sở Thanh bằng đôi mắt không chút hơi ấm, giống như đang nhìn người
chết, đối với ánh mắt này Sở Thanh không hề sợ hãi chút nào, cô chỉ hơi
tò mò, những người này nghĩ thế nào vậy, cứ thế đã nhận định cô là một
người không đúng tí nào.
“À, anh đã gọi đồng đội đến, tôi nghĩ
vậy chắc các anh sẽ không để ý tôi cũng gọi bạn lên đây đi.” Sở Thanh
nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái, vài bóng người liền xuất hiện sau lưng Sở
Thanh, mặc dù chỉ có ba người, nhưng lại khiến mấy người đối diện cảm
nhận được một loại áp lực không nói thành lời, giống như bất cứ lúc nào
cũng có thể bị mấy người này giết chết trong nháy mắt.
“A Thanh,
tôi đã nói sớm, tôi có thể giúp cậu xử lí, chỉ là mấy con tôm nho nhỏ mà thôi.” Mặc Phỉ bên cạnh nhìn thấy mấy kẻ này, giọng điệu mang theo vẻ
khinh thường rõ rệt, mấy kẻ này chẳng có bản lĩnh gì còn muốn tới giết A Thanh, đây là sống đủ rồi.
“Chẳng qua chỉ là mấy con sâu bọ
không có bản lĩnh gì, trực tiếp giải quyết là được rồi, A Thanh, tại sao còn muốn lãng phí thời gian với bọn họ.” Khổng Phàm Dương ngáp một cái, nhìn đám người kia với ánh mắt khinh bỉ rõ rệt, mặc dù bọn họ là người
quân đội, nhưng cũng chỉ có bản lĩnh khá hơn một chút, còn dị năng cũng
không cao.
Mặc dù bọn họ có thể được huấn luyện kém hơn người
quân đội, nhưng không có nghĩa là võ vẽ kém hơn chỗ nào, đừng quên, bọn
họ chính là tộc trưởng thế gia hoặc là tộc trưởng tương lai, để tránh
chết do bị ám sát, tự nhiên có thủ đoạn bảo vệ mình.
“Nói khoác
không biết ngượng!” Lúc này bọn họ thật sự bị tức đến điên rồi, vốn cho
rằng chỉ cần xử lí Sở Thanh,d.dlqd sau đó giết hết đám người phía dưới
rồi an toàn rời đi, nhưng bây giờ xem ra có trận đánh ác liệt khác
thường cần đánh!
Bạn đang đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.