Chương 125: Đuổi Giết Và Phản Kích
Khi Lục Trạch đang ăn năn hối hận, ở mặt khác Sở Nghiên lại đang chơi
như cá gặp nước, nhìn không gian không ngừng chất đầy vật liệu, cô ta
cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù cần phải giao ra một lượng, nhưng cũng
chỉ là một số nhỏ trong đó, phần lớn vẫn ở trong tay mình, kết quả như
thế khiến Sở Nghiên rất hài lòng, hơn nữa vật liệu trong không gian của
cô ta càng ngày càng nhiều, như vậy số người cô ta có thể lôi kéo cũng
càng ngày càng đông, đến lúc đó dù bản thân cô ta không thể thành lập
một trụ sở, nhưng lại vẫn có thể có một chỗ ngồi ở thành phố B!
Nhớ tới kiếp trước nhà họ Sở một mình độc quyền ở thành phố B, Sở Nghiên đã cảm thấy trong tương lai của mình một vùng ánh sáng rực rỡ, kiếp trước
tiểu quỷ Sở Thanh nhát gan vô dụng kia có thể nắm giữ thành phố B, bây
giờ tất nhiên cô ta cũng có thể, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn so với
Sở Thanh!
Cho dù tới tận bây giờ Sở Nghiên vẫn không thấy một sự
thật hiển nhiên, đó chính là từ đầu tới giờ bản chất của Sở Thanh
cũng không mềm yếu giống như cô ta tưởng tượng, dù sao Sở Thanh là
người đứng đầu thế gia, làm sao có thể vô dụng như vậy, mà ở trước mặt
Sở Nghiên sẽ như vậy chẳng qua là vì lệ thuộc vào Sở Nghiên mà thôi.
"Sở tiểu thư, cẩn thận!" Lúc Sở Nghiên đang âm thầm tự đắc trong lòng, một
con tang thi đã nhào tới trước mặt cô ta, đợi cô ta lấy lại tinh thần
thì đã không kịp tránh, cô ta chỉ có thể vận dụng hết dị năng của mình,
ngay sau đó, con tang thi giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, cả đầu cũng nứt ra, óc trắng phun lả tả khắp nơi, mà Sở Nghiên đứng trước mặt
nó lại thật giống như không có chuyện gì xảy ra, trên người không có một xíu vết bẩn, khoảnh khắc này, tất cả mọi người bắt đầu có chút phòng bị cô ta, dù sao lúc đầu Sở Nghiên chỉ nói cô ta là dị năng giả hệ không
gian, mà bây giờ cô ta thể hiện lại không chỉ có mỗi dị năng không gian!
"Sở tiểu thư, không phải cô là dị năng giả hệ không gian sao?” Trong đội
ngũ có một cô gái cẩn thận hỏi, ánh mắt lộ ra một vẻ khiến người ta
không thấy rõ được hàm xúc.
“Tôi là dị năng giả hệ không gian,’’
Sở Nghiên nở nụ cười, nhưng lại để cho người ta cảm thấy rõ vẻ kiêu ngạo trên gương mặt tươi cười của cô ta: “Nhưng tôi cũng không chỉ là dị
năng giả hệ không gian, tôi là dị năng giả song hệ, dị năng khác là hệ
tinh thần.”
Sở Nghiên nói lời này một cách rất kiêu ngạo, nhưng
mọi người ở đây lại âm thầm giật mình, phải biết lúc đầu Sở Nghiên động
tay với em trai ruột của mình là vì trúng phải dị năng hệ tinh thần của
một người lạ, bị người đó kiểm soát nên mới làm hại người thân của mình, nhưng bây giờ Sở Nghiên lại thể hiện ra một dị năng khác của mình – dị
năng hệ tinh thần!
Phải biết, muốn điều khiển một dị năng giả hệ
tinh thần thì ít nhất đối phương cũng phải là dị năng giả cao hơn cô ta
ba cấp trở lên, bây giờ dị năng hệ tinh thần của Sở Nghiên đã có thể đè
nát đầu tang thi, rõ ràng hiện giờ dị năng của cô ta đã gần đến cấp hai, mà muốn điều khiển cô ta thì ít nhất người kia phải là dị năng giả cấp
bốn cao nhất, mà bây giờ, đừng nói là căn cứ thành phố B, dù trong phạm
vi cả nước dị năng giả cấp ba đã ít lại càng ít, chứ đừng nói gì là cấp
bốn, cho nên, ngay từ đầu Sở Nghiên đã nói dối!
Lúc này Sở Nghiên còn chưa biết, vì lôi kéo người khác mà cô ta đã đẩy chính mình vào
tình cảnh vạn kiếp bất phục, hiện tại vì mọi người còn cần đến dị năng
của cô ta nên dĩ nhiên sẽ không làm gì, nhưng một khi Sở Nghiên đã không còn giá trị lợi dụng, nhất định cô ta sẽ bị người khác bài xích hoàn
toàn, kết quả cuối cùng chắc chắn không chỉ dùng hai chữ thê thảm là có
thể hình dung!
Phải biết, ở mạt thế, dù dị năng giả lớn mạnh cũng không thể đơn độc sinh tồn, mà dù Sở Nghiên có dị năng hệ tinh thần
cũng có dị năng hệ không gian, nhưng ở cuối thời, dựa vào một mình cô
ta,d.đ.lqd muốn sống thật tốt căn bản là chuyện không thể nào!
“Sở tiểu thư, phía dưới liền giao cho cô!” Sau khi mấy người thanh lý sạch
sẽ toàn bộ tang thi xung quanh, bọn họ không đi vào trong siêu thị, mà ở bên ngoài giữ cửa, đây là do mọi người ăn ý đã quen, từ lúc đầu Sở
Nghiên đã đặt ra quy định, mặc kệ là ai cũng không được đi vào nhìn lén, nếu không cô ta sẽ đổi đội ngũ khác, đối với đội bây giờ lấy được không ít vật liệu, việc này lại rất phiền toái.
Nhưng bây giờ mọi người cũng là tự nguyện canh giữ ở bên ngoài, bởi vì bọn họ có việc rất quan trọng cần nói chuyện một chút.
“Đội trưởng, chúng ta còn phải tiếp tục hợp tác với Sở Nghiên kia sao?” Mịt
mờ nhìn siêu thị một cái, sắc mặt của người nói có hơi khó coi, bây giờ
đã biết Sở Nghiên là dị năng giả hệ tinh thần, tất cả mọi người không
khỏi bắt đầu lo lắng, một khi Sở Nghiên muốn điều khiển bọn họ để cản
tang thi cho cô ta, thì một chút sức chống lại bọn họ cũng không có.
“Trước mắt tạm thời cứ vậy đi, các cậu biết, bây giờ vật tư của chúng ta không đủ, muốn có nhiều vật tư hơn chút còn cần dựa vào vị Sở tiểu thư này,
đợi đến khi vật liệu không tệ chúng ta sẽ dẫn đội tốt hơn.” Bây giờ đội
trưởng cũng cảm thấy Sở Nghiên nguy hiểm, anh ta biết đội viên của mình
cũng không phải là đe dọa, một người vì muốn lấy được đồng đội của em
trai mình mà ngay cả em trai ruột cũng có thể giết thì còn có chuyện gì
không làm được? Bây giờ mọi người đều không dễ dàng sống sót nơi mạt thế này, ai cũng không muốn chết đi sớm như vậy, cho nên lúc này tất cả mọi người đều phải đề phòng Sở Nghiên.
“Đội trưởng, tôi biết rõ anh
nói không sai, nhưng anh thật sự chắc chắn là cô ta sẽ không lợi dụng
chúng ta sao?” Hiện giờ những đội viên này cũng không có lòng tin đó,
nếu như là vì bảo vệ đội trưởng, bảo vệ đội viên mà bản thân lựa chọn
chết đi, cũng là cái chết có ý nghĩa, nhưng nếu như là bị người điều
khiển làm lá chắn, đoán chừng bọn họ thật sự sẽ chết không nhắm mắt!
"Cái vấn đề này tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ tang thi còn chưa có
năng lực như vậy, muốn tiêu diệt chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như thế, chỉ cần mọi người để ý một chút là ổn,d.đ.lqd dù sao bây giờ
chúng ta nhận nhiệm vụ chỉ là thu thập vật liệu, chỉ cần Sở tiểu thư có
thể tích trữ nhiều một chút, như vậy chúng ta có thể sớm trữ đủ vật
liệu, đến lúc đó chúng ta liền không cần trợ giúp của cô ta nữa rồi.”
Đội trưởng cũng là người hiểu chuyện, biết thời điểm nào nên làm cái gì, nếu bây giờ còn cần Sở Nghiên trợ giúp, tự nhiên anh có lẽ sẽ không một cước đá văng cô ta đi, nói như vậy, tổn thất không phải là mình hay
sao?
"Đội trưởng, chúng tôi hiểu rồi, vậy chuyện hôm nay chúng ta xem như không biết đi.” Nếu đội trưởng đã quyết định, vậy thì bọn họ
cũng sẽ không phản đối, chỉ cần cẩn thận một chút là được, chỉ cần không nguy hiểm đến bản thân, đối với bọn họ mà nói không có gì khác nhau.
"Vậy cũng không cần, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một cơ hội về sau thoát khỏi cô ta, tại sao muốn buông tha, hôm nay chẳng những chúng ta nhìn
thấy, còn cần càng nhiều người nghe thấy, chỉ có như vậy, thời điểm
chúng ta quyết liệt với cô ta mới có lí do tốt hơn, không phải sao?" Đội trưởng vừa nói ra lời này tất cả mọi người liền hiểu, dù sao đều là
người thông minh, nói về chuyện này, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ
hiểu.
Ý của đội trưởng vô cùng sáng suốt, nói ra chuyện Sở Nghiên là dị năng giả hệ tinh thần, chỉ có như vậy khiến mọi người biết Sở
Nghiên đến tột cùng là hạng người gì, mới có thể làm ra chuyện có đạo
đức như vậy, chỉ thế mới có khả năng dễ dàng thoát khỏi Sở Nghiên!
Hiện tại Sở Nghiên vẫn còn ở bên trong siêu thị đắc chí hả hê thu thập các
loại vật liệu, cô ta còn chưa biết tương lai của mình đã là một bầu trời ảm đạm, bởi vì lòng tham của cô ta, đã khiến cho rất nhiều người bất
mãn, xem ra tạm thời những người đó cũng sẽ không làm chuyện gì, nhưng
một khi bạo phát, càng thêm đáng sợ!
Mặc dù lúc này Sở Nghiên vui vẻ, nhưng chuyện kế tiếp sẽ lại khiến cô ta khóc lóc vô cùng thảm thiết!
Cuối cùng, nửa tiếng sau, Sở Nghiên từ từ đi xuống, mang trên mặt nụ cười
thỏa mãn, vừa nhìn cũng biết cô ta có thu hoạch khôngd.đ.lqd nhỏ, nhưng
rốt cuộc có bao nhiêu thì mọi người sẽ không hỏi nhiều, dù sao có hỏi
thì cô ta cũng không nhất định phải nói thật, còn có thể làm cho đối
phương có ác cảm, đã như vậy còn không bằng cái gì cũng không hỏi còn
tốt hơn!
Sở Nghiên lấy trong không gian ra mấy bao lớn, chia một
phần, mỗi người ba, đối với đội ngũ mà nói, số lượng vật liệu như vậy đã đặc biệt không ít, mà mỗi người có thể từ trung gian lấy đi một phần ba làm thù lao, vậy là đã đủ cho cuộc sống.
Đợi đến lúc trở lại căn cứ, Sở Nghiên còn có thể lấy ra thêm một phần đồ chia cho mọi người, tự nhiên vật liệu cho cả đội sẽ không quá thiếu.
Sau khi vào căn
cứ, người trong đội giao tất cả mọi thứ lên, mà căn cứ cũng trả lại cho
mỗi người một phần ba, sau đó mọi người rời đi, còn Sở Nghiên lại đi
theo phía sau cả đội, sau khi tới chỗ ở của bọn họ, Sở Nghien lại lấy ra gấp hai thậm chí đến gần gấp ba bình thường, thật sự khiến mọi người
trong đội sợ hết hồn, thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay Sở Nghiên sẽ
rộng rãi như vậy.
Mà Sở Nghiên thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi
người, cười cười, sau đó từ từ nói: “Bởi vì hôm nay trong siêu thị đó có tương đối nhiều, cho nên chia cho mọi người cũng nhiều hơn chút so với
bình thường, mọi người yên tâm, về sau chúng ta sẽ có nhiều thứ hơn, hôm nay tôi liền không quấy rầy mọi người nữa, buổi tối ăn chút gì đó thật
ngon, thức ăn cũng không phải quá tiết kiệm.”
Sau khi Sở Nghiên
nói xong những lời này gật đầu một cái với đội trưởng, sau đó từ từ rời
đi, dù sao hiện tại mọi người có thức ăn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, dù cô ta có ở chỗ này cũng không có gì khác nhau, như vậy
không bằng cô ta rời đi sớm một chút, sau đó lại mượn sức một chút.
"Đội trưởng, anh nói hôm nay Sở tiểu thư có ý gì, trước kia siêu thị cũng
không nhỏ chút nào, lại chưa từng có nhiều thức ăn như vậy!” Mặc dù bọn
họ không muốn nói, nhưng xác thực hôm nay Sở nghiên có chút khác thường!
“Hẳn là muốn lôi kéo chúng ta đi, bây giờ trong trụ sở biết cô ta là dị năng giả hệ tinh thần hẳn không có mấy người, hiện tại nếu chúng ta đã biết, đoán chứng là muốn lôi kéo chúng ta về phe đi, đến lúc đó cũng không
cần lo lắng chuyện hại chết em trai ruột của mình bị lộ ra ngoài!" Nghĩ
tới đây, sắc mặt của đội trưởng càng thêm khó coi, anh ta vẫn luôn là
người chính trực, bây giờ lại bị người ta hối lộ như vậy!
"Đội
trưởng, đồ thu, nhưng lại không nhất định phải làm theo ý của cô ta, dù
sao nhân phẩm của Sở Nghiên thật sự là không thể chấp nhận được, hiện
tại cho chúng ta nhiều chút đồ này, lại tính góp luôn cả mạng của mình
vào.” Một người trong đội không chút khách khí nói, mặc dù chuyện hôm
nay Sở Nghiên làm thật khiến người ta “cảm động”, dù sao ở mạt thế thức
ăn chính là sinh mạng, cho nhiều thức ăn hơn chút tương đương với nhiều
cơ hội sống sót hơn, nhưng mọi người cũng không quên cô ta đã giết em
trai mình, ngay cả em trai ruột cũng xuống tay, người như vậy phải độc
ác cỡ nào!
"Chuyện lần này tôi đều hiểu, dù mọi người không nói
tôi cũng sẽ không đi làm cái loại chuyện đó.” Ước tính vật liệu trong
tay một chút, đội trưởng hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ nói, "Vật liệu
đã chuẩn bị không sai biệt lắm, kế tiếp tự chúng ta nhận hai lần nhiệm
vụ nữa là hoàn toàn có thể cung cấp cho đội ngũ, Tiểu Phan, cậu cất kĩ
mọi thứ trong không gian của cậu, đừng để cho người khác biết.”
Tiểu Phan gật đầu một cái, thu toàn bộ mọi thứ lại.
Đáng thương cho Sở Nghiên còn tưởng rằng việc hôm nay mình làm đã vô cùng
hoàn mĩ, những người này nhất định sẽ tâm cam tình nguyện thần phục,
nhưng không có nghĩ đến chẳng những mục đích của mình không thành, ngược lại làm cho đối phương nổi lên lòng nghi ngờ, liền ngay cả hợp tác cũng chưa nói tới, mà trong ba ngày tiếp theo, chuyện Sở Nghiên là dị năng
giả hệ tinh thần sẽ bị mọi người trong trụ sở biết được, mà khi đó tất
cả mọi người đều biết sở nghiên là hung thủ hại chết “em trai ruột” của
mình.
Mà lúc này ở mấy chục ngàn dặm ngoài thành,, Sở Thanh cũng bắt đầu hành động của mình.
"A thanh, hiện tại chúng ta chuẩn bị rời đi sao?" Nửa ngày Sở Thanh lang
thang cũng ông mạc đi tìm chút cây cỏ đặc biệt trên núi, chỉ cực kì tiếc rằng, tuyệt đại đa số thực vật không có chỗ có ích nào, điểm này khiến
ông Mạc vô cùng buồn bực, nhưng ông cũng biết thực vật đăc biệt cũng
không thể nào được biết nhiều như vậy, cho cho nên cũng liền hết hy
vọng, mà đến lúc đó Sở Thanh lấy không ít thực vật đặt ở trong không
gian của mình, hi vọng tương lai có thể có phát hiện gì đó.
"Ừ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đi sớm một chút còn có thể đến thành phố M giải quyết nhanh một số việc.” Nhìn Tô Bắc đã dần dần có
thể tự mình ăn cơm, mắt Sở Thanh dâng lên nét cười, nhớ tới biểu cảm
kích động của Tô Bắc sau khi phát hiện mình có thể cử động, Sở Thanh đã
cảm thấy vô cùng buồn cười.
Chỉ là trong lòng của cô cũng có thể
hiểu cảm thụ của anh, khi một người đã từng cho rằng mình đã mất đi thứ
gì đó, thời điểm có lại được thì mất khống chế cũng là chuyện đương
nhiên, cô tuyệt đối sẽ không đi cười nhạo Tô Bắc.
"Bởi vì Tô Bắc
sao?" Đây là lí do duy nhất Mặc Phỉ nghĩ tới, thật ra thì hiện tại anh
cũng có chút đồng tình với Tô Bắc, một người đàn ông giàu có khôi ngô,
lại bị hãm hại thành cái dạng kia, mặc kệ là ai cũng sẽ muốn giết người.
"Xem như thế đi, còn có ông Mạc cũng muốn biết rốt cuộc trong thành phố M có thực vật ức chế được virus tang thi đó không?" Mặc dù Sở Thanh cũng
không thừa nhận sẽ tồn tại loại thực vật như vậy, nhưng vẫn đồng ý đi
cùng ông Mạc, dĩ nhiên, tất nhiên, điều cô nghĩ chính là vậy có phải sẽ
có độc dược hay ho gì đó không, nói không chừng lúc nào đó còn có thể
dùng cho Sở nghiên đấy!
Dĩ nhiên, đồng thời Mặc Phỉ cũng hiểu điểm này, cho nên chỉ gật đầu một cái bày tỏ ủng hộ.
"Tốt lắm, sớm đi nghỉ ngơi đi." Xoa đầu Sở Thanh, Mặc Phỉ ra khỏi phòng, mặc dù anh rất muốn ở lại chỗ này cùng với Sở Thanh, nhưng anh cũng biết Sở Thanh không thích người khác ở trong phòng của cô, cho nên trước khi cô đuổi thì anh liền vui vẻ rời đi.
Sở Thanh ngáp một cái, đang lúc cô thấy buồn ngủ, chợt mở mắt ra, nhìn vào một chỗ trong
sân, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh băng: “"Ra ngoài!" Bởi vì
đã mấy ngày chưa từng thấy qua Tuyết cùng người đàn ông kia, cho nên cô
liền khinh thường rất nhiều, nhưng khi buồn ngủ lại cảm thấy trong phòng còn có một người tồn tại.
"Thế mà cô lại cảm thấy ta, thật là
đáng tiếc, vốn dĩ ta còn muốn nhìn gương mặt của cô lúc ngủ đấy.” Một
người đàn ông tóc bạc chậm rãi đi ra từ góc gian phòng, anh ta nhìn Sở
Thanh với nụ cười: ”Lần trước cô trở lại chân thân ta chưa nhìn thấy,
thật là đáng tiếc, nếu không cô đặc biệt cho ta xem một chút được
không?”
Giọng của Tuyết Lục mang theo ý nhạo báng, nhưng lại đúng là ý định của anh ta, bởi vì chưa nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Sở
Thanh Y, trong lòng Tuyết Lục rất tiếc nuối!
"Đi ra ngoài, anh
không biết bây giờ đã khuya lắm rồi sao, tôi muốn nghỉ ngơi." Giọng điệu của Sở Thanh không có tức giận, nhàn nhạt, nhưng lại càng có thể khiến
người ta cảm thấy bị từ chối.
“Giữa chúng ta mà cô vẫn ngượng
ngùng như vậy, Sở Thanh, cô quên sao, chúng ta đã sớm tình cảnh là trong cô có tôi…trong tôi có cô rồi.” Chẳng qua là máu của nhau, mà anh ta
cũng có thể nói thành mập mờ như vậy, lúc này Sở Thanh thật sự muốn cho
một đạo sét tiêu diệt người đàn ông đáng chết này!
Mặc dù không
biết rõ thân phận của đối phương là gì, nhưng cô cảm nhận rõ được hơi
thở tà ác trên người anh ta, lôi quang phá tà, mặc kệ hơi thở tà ác trên người này đến tột cùng là gì, cũng sẽ biến mất dưới một kích này.
Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn gương mặt anh ta, Sở Thanh lại
có một cảm giác không đành lòng để anh ta tan thành mây khói, loại cảm
xúc đó cũng không phải hướng về Tuyết, mà là hướng về người đàn ông
Tuyết Lục ở trước mặt này, có lẽ bởi vì cô và anh ta quá giống nhau, vì
cô thấy được nỗi bi thương nơi đáy mắt của người đàn ông này.
Đúng, chính là bi thương, không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy người
đàn ông này, Sở Thanh liền nhìn thấu niềm đau thương trong mắt anh ta,
anh ta tùy ý dùng nụ cười để che giấu tất cả, làm cho người ta đau lòng
như vậy.
"Không cần ngụy trang, Tuyết Lục, vẻ mặt như thế không thích hợp với anh.”
Sở Thanh vừa nói ra lời này, trong chớp nhoáng sắc mặt của Tuyết Lục cứng
đờ, rồi sau đó anh ta lại chậm rãi cười, nhưng trong mắt lại có nhiều
hơn một cảm xúc cô nhìn không thấu, sau đó, anh ta chậm rãi hỏi:"Hả?
Không thích hợp với tôi? Vậy cô nói xem cái gì thích hợp với tôi đây,
Tiểu Thanh.”
Nâng cằm Sở Thanh lên, trong mắt Tuyết Lúc mang theo sự tức giận bạo ngược, anh không chút khách khí hôn lên môi cô, không
có bất cứ sự thương tiếc nào, chỉ như dã thú ngấu nghiến, tựa như đang
phát tiết cơn giận của mình, chẳng qua khi anh nhìn thấy nét mặt của Sở
Thanh, dừng lại, cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, xuyên thấu tim.
Bởi vì Sở Thanh không có bất kì cảm xúc nào, sâu nơi đáy mắt nhàn nhạt bất đắc dĩ như đang nhìn một đứa bé bướng bỉnh.
"Sở Thanh, quả nhiên cô rất đáng ghét, tôi thật sự không hiểu cuối cùng thì tên kia thích cô ở chỗ nào, nếu cô đã muốn gặp cậu ta, tôi liền thành
toàn cho cô." Nói xong mấy câu như chơi xỏ mà không thể giải thích nổi
này, Tuyết Lục hai mắt lại, ngay sau đó anh lại biến thành Tuyết, khiến
Sở Thanh có chút bất đắc dĩ, những chuyện này đều là sao? Cô vừa có nói
cái gì lại làm người này nghi ngờ mình muốn gặp Tuyết?
"Thương
Cốt, đưa cậu ta về đi, chuyện vừa xảy ra không cần nói cho cậu ấy biết.” Bây giờ Sở Thanh đã hiểu được hình thức sống chung giữa hai người này,
hình như Tuyết biết sự tồn tại của Tuyết Lục, nhưng khi biến thành Tuyết Lục cũng là lúc cậu ngủ say, nhưng Tuyết lục lại hoàn toàn khác, khi
Tuyết tỉnh dậy thì anh lại có thể thấy tất cả.
“Được, chủ nhân,
tôi đưa cậu ta về rồi sẽ quay lại.” Nói xong đỡ lấy người trong tay Sở
Thanh, sau đó từ từ bước đi, nhìn người bị nhấc trong tay mình, khóe
miệng Thương Cốt hơi nhếch lên thành một đường cong, vẻ giễu cợt trong
mắt sao mà rõ rệt.
Có lẽ chủ nhân nhìn không ra, nhưng anh lại
thấy rất rõ ràng, người Tuyết Lục đó có ý định khác thường với chủ nhân, mặc dù không biết Tuyết Lục là ai, nhưng Thương Cốt có thể mơ hồ cảm
thấy anh ta rất lợi hại, thậm chí so với mình còn mạnh hơn,
dĩ nhiên, cũng lợi hại hơn cả chủ nhân nữa.
Nếu như anh ta thật
sự muốn làm gì đó với chủ nhân, đoán chừng ngay cả cơ hội phản kháng chủ nhân cũng không có, nhưng người đó lại vẫn dùng từ ngữ rồi hành động
đùa bỡn, anh không ngốc, nhìn bộ dáng này của Tuyết Lục làm sao lại
không biết anh ta đã thật sự động lòng với chủ nhân.
Tuyết đã
từng nói cậu ấy chỉ có một mình, nhưng bây giờ nhớ lại, không phải Tuyết Lục chỉ có một mình sao, dù sao Tuyết và Tuyết Lục vẫn luôn chỉ có một
mình, chủ nhân kéo Tuyết ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, chẳng phải cũng kéo người này ra ngoài sao, cho nên Thương Cốt nhìn liền hiểu, anh biết rất rõ ý định của người này, chỉ tiếc, hình như chủ nhân chẳng biết gì!
Dĩ nhiên, anh sẽ không nói những chuyện này cho chủ nhân biết, chủ nhân là hạng người gì anh hiểu rất rõ, dù có nói thì cũng chưa chắc chủ nhân đã hiểu, mà anh cũng không muốn để người ta biết, về phần tại sao thì
chính anh cũng không rõ lắm, cũng không hiểu chút nào.
Mà Sở
Thanh ở trong phòng cũng không nghỉ ngơi, mà nhàm chán ngồi đó, vốn dĩ
muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ Tuyết Lục chợt xuất hiện quấy nhiễu
rồi giữa chừng lại không biết đi chỗ nào, ý thức được điều này khiến Sở
Thanh có chút dở khóc dở cười.
Lúc này cô nghĩ đến một nơi chơi
khá vui, hôm nay khi ở trên núi cao cô phát hiện một hang đá, trong đó
hình như có một hơi thở vô cùng đặc biệt, nếu hiện giờ chưa có người nào biết chi bằng tới đó xem thử, nhất định có thể thấy được đồ tốt gì đó!
Nghĩ tới đây, Sở Thanh khẽ cười cười, sau đó đẩy ra cửa sổ nhảy ra ngoài, dù sao hiện tại thỉnh thoảng không ngủ được đối với cô cũng sẽ không có
bất kỳ ảnh hưởng nào.
Cứ như vậy Sở Thanh điều khiển dị năng của
mình từ từ bay đến trên núi, bởi vì không phải lần đầu lên núi, cho nên
Sở Thanh đã rất quen thuộc với đường ở đây, đối với cô mà nói mấy ngày
này đến tối chính là đi tìm đồ để chơi, không cần nói, Sở Thanh đúng là
biết tìm đồ để mua vui, ở trên núi không lâu Sở Thanh liền phát hiện
trên núi này thậm chí có không ít nơi phát ra ánh sáng nhỏ, ánh sáng đó
cũng không mãnh liệt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất muốn
tới gần.
Mặc dù Sở Thanh cũng không biết cuối cùng thì những thứ
đó là gì, nhưng Sở Thanh có thể xác định, thứ đó nhất định có ích lợi
không nhỏ, cứ như vậy một đường lên núi tránh né tốp năm tốp ba tang
thi, đi về hướng mục tiêu.
Khi đến nơi Sở Thanh phát hiện một đóa hoa khổng lồ, vẻ mặt trở nên hơi kì lạ.
Hình dáng loại hoa này rất kì quặc, không có lá, chỉ có một nụ hoa, nhưng nụ hoa đó cũng không giống những bông hoa bình thường có nhiều tầng cánh
hoa bao quanh, mà giống như một thứ chẳng có giá trị gì, có điều nó lại
tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hấp dẫn đủ thứ tới đây, nhưng lại chẳng có một con nào dám đụng vào.
Vật này là cái gì thì tất
nhiên Sở Thanh biết, nhưng cũng bởi vì biết nên vẻ mặt mới có thể kì lạ
như thế, nó gọi là Thai Kiều Hoa, là loài hoa chỉ có ở Tu Chân Giới mới
xuất hiện, nó mềm mại mà yếu ớt, môt khi bị người dùng sức đụng chạm sẽ
héo chết, loại hoa này cũng không có chỗ đặc biệt gì, mà tác dụng quan
trọng nhất của nó là làm cho tinh linh biến thành người.
Đúng,
chính là khiến tinh linh biến thành người, mặc kệ là Sơn Tinh còn là
Thủy Linh, thậm chí là linh hồn của con người, chỉ cần đụng vào thai
kiều hoa sẽ biến thành con người, nhưng cũng có nguy hiểm, không phải cứ muốn là có thể biến thành con người, mà sau khi dùng thai kiều hoa, dù
là sơn tinh hay tinh linh gì cũng sẽ biến thành người bình thường, mất
đi tất cả sức mạnh!
Chỉ là...... Đối với người thích sưu tầm
những thứ đồ kì kì quái quái như Sở Thanh mà nói thì đây cũng là một vật tốt, hơn nữa còn có chút không muốn người ta biết tác dụng của thai
kiều hoa này, ha ha, cái này cũng không cần nói ra, dù cô có nói đáp án
kia thì cũng sẽ thật xin lỗi, cảm thấy rất quái dị.
Chỉ là trừ
tác dụng bên ngoài đó, chất lỏng của nó có thể bồi dưỡng cho linh hồn,
linh hồn người vị thương, chỉ cần hàng ngày dùng chất lỏng của nó, không bao lâu sau, linh hồn bị thương có thể hồi phục lại như cũ, đối với
Nguyệt Yêu mà nói, vật này vô cùng hữu dụng, ít nhất có thể giúp nó chữa trị linh hồn.
Cứ như vậy, Sở Thanh quyết định ở chỗ này chờ hoa
kiều thai trưởng thành, căn cứ vào độ sáng hiện giờ, không đến một giờ
sau thai kiều hoa này có thể hoàn toàn chín muồi, khi đó cô có thể di
chuyển hoa kiều thai vào trong không gian của mình.
Đây cũng là
một đặc tính của thai kiều hoa, trong lúc trưởng thành thai kiều hoa rất yếu ớt, dùng sức chạm một cái cũng có thể làm nó chết, hơn nữa một khi
động vào rễ của nó sẽ lập tức khô héo, nhưng sau khi hoàn toàn trưởng
thành lại khác, chỉ cần không bóp nát thai kiều hoa, nó vẫn có thể tự
mình chữa trị.
Đang lúc Sở Thanh chầm chậm chờ đợi thời cơ, một
cảm giác nguy hiểm chợt vọt ra, Sở Thanh nhanh chóng quay người lại, một vật nhỏ không biết là cái gì, từ chỗ Sở Thanh vừa ngồi vụt
qua, ngay sau đó chỗ cô vừa ngồi đã là một vùng đất cằn cỗi, hoa cỏ trên mặt đất nhanh chóng khô héo, thậm chí phát ra một mùi thối rữa.
Độc! Trong nháy mắt Sở Thanh liền hiểu chuyện mới vừa xảy ra, hiển nhiên
thai kiều hoa này cũng không phải chỉ có mình xem trọng, còn có một tiểu tử cũng xem trọng, chỉ tiếc, vì Nguyệt Yêu cô nhất định phải có được
nó!
Sở Thanh nhìn bốn phía, dưới ánh sáng mờ nhạt của thai kiều
hoa, trên phiến lá cây bên cạnh có một màu đen nhỏ như đồng tiền xu, đây là —— Hắc Quả Phụ?
Thấy được vật nhỏ kia, mắt Sở Thanh lóe lên
một tia sáng, cô đã từng thấy không ít động vật biến dị, nhưng côn trùng biến dị lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không biết Hắc Quả Phụ này
có độc hơn Hắc Quả Phụ nguyên bản nhiều không?
Khoảnh khắc Sở
Thanh nhìn thấy Hắc Quả Phụ kia, vật nhỏ cũng nhìn Sở Thanh, nó đã đợi ở chỗ này ba ngày, nó có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần có thể lấy được vật
này, nó sẽ tăng một cấp, mặc dù nói không biết tại sao, nhưng nó có cảm
giác rõ như thế, cho nên vật này không thể để mất, mà người ở trước mắt
này chính là chướng ngại!
Nhìn Hắc Quả Phụ ý chí chiến đấu mười
phần, Sở Thanh chợt cười, chỉ có điều trong nụ cười lại mang theo tia
sáng kiên định, mặc kệ cái vật nhỏ này rốt cuộc có ý định gì, nhưng chỉ
cần là thứ đã nhìn trúng...... Muốn lấy? Cô đồng ý sao!?Lúc này, hình như con Hắc Quả Phụ đáng thương kia cũng cảm thấy nguy
hiểm, biết người thiếu niên trước mắt này không phải là người nó có thể
ứng đối, nhưng nhìn thai kiều hoa sắp trưởng thành cách đó không xa, nó
lại cảm thấy không cam lòng, đã chờ đợi lâu như vậy, buông tha tuyệt đối không phải là điều nó muốn, nhưng nếu như không buông tha, người này
lại quá mức nguy hiểm.
(Hắc Quả Phụ là con nhện đó nha)
Hiện tại con Hắc Quả Phụ mới vừa có linh trí này quả thật bị chuyện của mình làm rối rắm đến điên rồi, rõ ràng chỉ cần quyết định buông tha hay liều mạng là được, nhưng bây giờ nó lại không biết phải lựa chọn như thế
nào!
Mà Sở Thanh thấy cảnh đó cũng không vội vã truy sát tên tiểu tử kia, dù sao thứ thông minh như vậy càng ngày càng ít, hơn nữa bản
thân độc vật có thể có linh trí đã quá nghịch thiên, nhưng tên tiểu tử
này lại mở ra linh trí vào lúc này, hơn nữa còn coi trọng thai kiều hoa, nếu như dùng tiểu tử đáng yêu thế này để luyện cổ, không biết tỷ lệ
thành công cao bao nhiêu, hơn nữa trong Tử Phủ của cô còn có trùng Lam
Lưu, có lẽ có thể luyện được cổ rất tốt.
Lúc này, Hắc Quả Phụ một mực cẩn thận từng chút núp ở lá cây cách đó không xa mãnh liệt run rẩy
một cái, tại sao nó lại cảm thấy hình như có người nào đó đang tính toán nó thì phải?
Đoán chừng nó không bao giờ ngờ được người tính kế nó đang ở ngay trước mặt mình.
"Muốn à?” Sở Thanh nhìn tiểu tử ở giữa lá cây, trên mặt mang nụ cười, dường
như trong mắt cũng mang theo nụ cười ấm áp, nhưng không biết vì sao, dù
đầu óc không dùng được thì Hắc Quả Phụ cũng cảm thấy mình bị tính kế,
loại cảm giác đó thật đúng là khiến người ta vô cùng không thích!
Chỉ có điều…
Nó thật sự rất muốn, có lẽ đây là cách duy nhất có thể khiến nó nâng cấp,
nếu như dễ dàng bỏ qua, cuối cùng người hối hận chính là mình, nhưng nếu muốn, không biết tại sao, nó lại càng có cảm giác nguy hiểm.
"Yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, chính ngươi lựa chọn, nhưng dù thế
nào, thai kiều hoa ta sẽ không giao cho ngươi, chẳng qua ta sẽ cho ngươi chút đồ khác làm bồi thường.” Sở Thanh biết vật này rất quan trọng với
con vật nhỏ bé kia, nhưng vật này cũng rất quan trọng với cô, cho nên cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao thai kiều hoa cho nó, chỉ là cô vẫn có
cách cho nó biến thành d.đ.lqdngười, mặc dù quá trình có thể sẽ khổ sở
một chút, dù sao hóa cổ không phải là thứ mà ai cũng có thể chịu được.
"!" Nghe được lời Sở Thanh nói, tên nhóc kia nổi giận, không có cách nào,
nó vẫn luôn chờ đóa hoa này trưởng thành, nhưng bây giờ con người này
lại xuất hiện cướp mất đồ của nó, không chỉ có thế còn thị uy với nó!
Nhưng mà bởi vì thực lực của đối phương mạnh mẽ, nó cũng không thể có quá
nhiều ý kiến, nếu không, cuối cùng thê thảm chính là mình!
Dùng
sức bật khỏi lá, phát ra tiếng thị uy, nó hy vọng có thể khiến Sở Thanh
rời đi nhanh một chút, vì chỉ khi Sở Thanh đi rồi, vật này mới có thể là của nó!
Nhưng Sở Thanh lại hoàn toàn không để ý, dù sao đối với
Sở Thanh mà nói sự uy hiếp của tên nhóc này chẳng đáng là bao, trước kia cô nuôi cổ người, cả ngày tiếp xúc với những thứ cổ trùng kia, làm sao
có thể không dính phải vài phần độc tính, hơn nữa cơ thể của cô rất đặc
biệt, dù là độc tính gì, chỉ cần vào cơ thể cô một lần, lần thứ hai liền không có tác dụng, mà mặc dù Hắc Quả Phụ độc, nhưng so với độc trùng ở
Tu Chân Giới vẫn còn kém xa!
Bởi vì nhảy không ngừng, cho nên
tiếng lá cây xào xạc vẫn luôn không ngừng nghỉ, mà Sở Thanh cũng không
để ý suy nghĩ của đối phương, chỉ mỉm cười nhìn nó, hi vọng nó có thể
làm ra quyết định chính xác, dĩ nhiên, nếu như quyết định của nó không
đủ chính xác, như vậy cô không ngại khiến quyết định này trở nên chính
xác một chút!
May mắn là lúc này Hắc Quả Phụ nho nhỏ cũng không
biết suy nghĩ của Sở Thanh, nếu như mà biết được, có lẽ sẽ trực tiếp
khóc ngất đi, đây là lý luận cường đạo gì, rõ ràng là cái người vô sỉ
này cướp đoạt đồ của mình, thế nhưng kết quả biến thành không phải của
mình, tuyệt đối không thể nhịn!
Nhưng có lúc không phải là vấn đề có thể nhịn hay không, mà vấn đề là có nhịn được hay không đều phải
chịu, nếu như không nhịn, ha ha, mất mạng là chuyện nhỏ, sống không bằng chết mới là chuyện lớn!
Cuối cùng, nhìn thai kiều hoa một chút,
Hắc Quả Phụ biết mình căn bản không có cơ hội lấy được đóa hoa mà nó đã
thèm thuồng rất lâu, tự nhiên xoay người rời đi, dĩ nhiên, nếu nói rời
đi chỉ là hơi xa một chút, khiến nó cảm thấy sẽ không uy hiếp, nó có một loại dự cảm, nếu đến lúc hoa nở, mình còn dám xuất hiện ở nơi
d.đ.lqdonnào thì kết quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Mà nhìn vật
nhỏ lui về phía sau, Sở Thanh hơi hếch lên mày, cũng không lập tức đuổi
theo, dù sao lúc này có đi hay không cũng sẽ không có cái gì thay đổi,
bởi vì nó chạy không thoát!
Trong hai giờ trước khi thai kiều hoa nở hoa, xung quanh sẽ tạo thành một lực trường, mặc kệ là ai, chỉ cần
nhích tới gần đều không có cách nào rời đi, bởi vì thai kiều hoa nở cần
rất nhiều chất dinh dưỡng, cho nên nó cảm thấy không thể để cho chất
dinh dưỡng đến miệng chạy thoát dễ dàng như vậy, dĩ nhiên, đạo lý này Sở Thanh cũng biết, cho nên lúc này cô chỉ mỉm cười với nó, nói không
chừng lát nữa còn có thể bị biến thành thức ăn nuôi béo thai kiều hoa,
chỉ là đột nhiên đã có chuẩn bị.
Quả nhiên, theo thời gian trôi
đi, thai kiều hoa nở ra từng xíu một, một loại ánh sáng trắng thanh
khiết chậm rãi tỏa ra từ cánh hoa, loại cảm giác đó không có cách nào
diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể cố phản kháng khỏi bị ánh sáng này
chiếu tới sinh mệnh, cũng không muốn mất tự chủ tới gần bông hoa, sau đó tự nguyện dâng hết sức sống của mình lên cho nó!
Mà sau khi con
Hắc Quả Phụ nho nhỏ kia bị ánh sáng chiếu vào, trong chớp nhoáng cũng mơ hồ, sau đó từ từ đi tới chỗ thai kiều hoa, nó cảm thấy lúc này làm vậy
hình như có chút chỗ không đúng, nhưng không biết vì sao, nó lại không
thể khống chế được suy nghĩ của mình, nhất định liều mạng tới gần, dù
kết quả là…
Là gì?
Trong nháy mắt, trong đầu óc hỗn loạn
của nó sinh ra giãy giụa, tại sao lại cảm thấy có gì đó không đúng ở
đây? Hình như mình không nên đến gần đóa hoa kia, bởi vì…bởi vì một khi
đến gần sẽ bị nó... bị hút cạn sinh lực!?
Lúc này Hắc Quả Phụ mơ
mơ màng màng rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, tại sao như vậy, tại sao đóa hoa này lại nguy hiểm
như vậy, rõ ràng chỉ là một đóa hoa bình thường mà thôi, sao bây giờ lại có loại lực hút kì quái này, chẳng lẽ hôm nay nó sẽ chết ở chỗ này sao? Thậtdien.đ.lq/đ không cam lòng….
Thời điểm Hắc Quả Phụ đang cho
là mình chết chắc, vẫn đưa tay đỡ thân thể có chút run rẩy lên, nó vô
lực giật giật móng vuốt của mình, cảm thấy tám chân cũng đã cứng đơ, một chút sức giãy giụa cũng không có.
Không biết tình cảnh này kéo
dài bao lâu, khi nó lấy lại tinh thần, đóa hoa đã hoàn toàn trưởng
thành, tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, mà xung quanh nó cũng có không ít
thi thể, những thứ đó nó đều biết, cũng hiểu, nhưng cũng vì vậy nó mới
càng thêm sợ hãi, vừa rồi nếu không phải người nào đó mang mình ra, nó
cũng sẽ trở thành một phần của đống xác kia, cảm kích quay đầu lại muốn
nhìn một chút người cứu mình là ai.
"!" Khi thấy là ai, Hắc Quả Phụ thật sự bị dọa sợ, nó thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là người trước mặt này!
“Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, không bằng liền lấy thân báo đáp đi,
ngươi thấy sao?” Sở Thanh mỉm cười, dĩ nhiên, cái cô cần chính là tấm
thân này, về phần báo đáp, ha ha, giữa loài người và loài nhện có thể
phát sinh ra chuyện gì không hài hòa hay sao?
"......" Nhất thời, Hắc Quả Phụ cảm thấy cả thân nhện đều không tốt, không phải con người
này thật sự có bệnh thần kinh chứ, khi dễ nó không biết nói chuyện, cho
rằng nó không biết cái gì cái gì là lấy thân báo đáp phải không!
"Dĩ nhiên, ta chẳng có hứng thú gì với chuyện báo đáp của ngươi, ta chỉ cần một con trùng để luyện cổ, tìm thời gian dài như vậy vẫn luôn chưa tìm
được con thích hợp, ngươi là con duy nhất ta cảm thấy có thể dùng được,
dĩ nhiên, nếu như ngươi trở thành Cổ Vương cũng có thể có được cơ thể.”
Sở Thanh nhỏ giọng dụ hoặc.
Cô hiểu rất rõ chút suy nghĩ của vật
nhỏ này, từ trước tới nay ông trời luôn ưu ái con người, dù là động vật
hay côn trùng, nếu như muốn tu luyện thành công, vậy thì thứ đầu tiên
chúng muốn học được chính là người Hoa, chỉ khi có được hình dáng của
loài người mới có thể tiến thêm một bước trong tu luyện, đây là lí do vì sao con Hắc Quả Phụ này lựa chọn thai kiều hoa, chỉ khi lấy được thai
kiều hoa nó mới có thể biến thành con người, sau đó trải nghiệm tình cảm của loài người xong lại biến về nguyên hình mới có thể bắt đầu tu luyện thực sự.
Khác với loài thú có thể trực tiếp hóa thành hình
người, côn trùng tu luyện càng khắc khổ hơn, mà thai kiều hoa là hi vọng duy nhất của nó, nhưng bây giờ một người khác là Sở Thanh lại đem hi
vọng đến cho nó, tự nhiên nó sẽ nắm lấy thật chặt, dù sao sau khi dùng
d.đ.lqdthai kiều hoa cơ thể sẽ mất đi tất cả sức mạnh, nhưng biến thành
cổ vương thì khác.
Hắc Quả Phụ cũng không biết tại sao mình sẽ hiểu những thứ này, nhưng hiểu chính là hiểu, không cần có lý do.
"Nếu như ngươi đồng ý liền cắn ta một cái." Sở Thanh hơi chau chau mày, máu
của cô có sức mạnh khế ước, nếu như này Hắc Quả Phụ uống máu của cô, dĩ
nhiên sẽ lập khế ước với cô, mà nó cũng có thể lấy được chỗ tốt không
nhỏ từ trên người cô.
"!" Nghe thấy lời của con người này, Hắc
Quả Phụ thật sự choáng váng mặt mày, nó biết nhiều bộ phận của mình có
độc, ngộ hỡ cắn chết con người này thì làm thế nào? Chỉ là nhìn đối
phương cũng không quen làm vẻ đùa cợt, mặc dù lo lắng thì nó vẫn làm một hớp, tiếp theo, một nguồn năng lượng tràn vào cơ thể, giữa nó và người
kia có một loại liên lạc như có như không, cái loại liên lạc đứt quãng
đó không quá mãnh liệt, nhưng lại có thể khiến đối phương tìm được nhau.
Hắc Quả Phụ hiểu đại khái đây chính là khế ước, sau đó nó dùng cặp mắt ti
hí của mình nhìn vết thương Sở Thanh, vốn dĩ bị nó cắn một cái đã sưng
to lên, tràn ra máu đen xong vết thương lại chậm rãi khôi phục bình
thường, không tới nửa phút sau liền lành lặn như cũ, dường như chưa có
chuyện gì, điều này khiến Hắc Quả Phụ cũng kinh hãi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ đều không còn vấn đề gì.
Mà Sở Thanh cười cười, nhìn Hắc Quả Phụ từ từ chui vào lòng bàn tay của
cô, biến thành giống như một hình xăm con nhện, không khỏi cảm thấy buồn cười, giải quyết mọi việc xong, Sở Thanh quyết định rời núi, dù sao đã
làm chậm trễ không ít thời gian, ở đây dưới tình huống không biết trong
hang đá có cái gì lại tùy tiện đi vào thật không phải một lựa chọn thông minh, hơn nữa sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, hiện tại nên về nghỉ
ngơi.
Cứ như vậy, dưới sự yểm hộ của bóng đêm Sở Thanh về tới phòng của mình, sau đó ngủ một giấc tới sáng.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tất cả mọi người đã rời giường, Sở Thanh
nhìn mọi người đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngáp một cái hơi gật nhẹ đầu,
lại ngoài ý muốn thấy tầm mắt của Mạc Phỉ Phỉ rơi vào cổ áo mở hơi rộng
của cô: ”Sao, có vấn đề gì à?”
Mạc Phỉ Phỉ lắc đầu một cái, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên cổ Sở Thanh, giống như nơi đó có cái gì đó, làm
cho Sở Thanh cảm thấy rất khó hiểu: “Mặc Phỉ, trên cổ tôi có gì sao?”
Nói xong lời này, cô d.đan.lqdhơi kéo cổ áo ra, để cổ lộ ra trước mắt
mọi người, lúc này mọi người mới biết Mạc Phỉ Phỉ thấy cái gì.
Trên cổ của cô có một hình xăm nhỉ, hình dáng đó giống như con nhện, vốn là
hình xăm cũng chẳng có gì kì quái, cũng sẽ không khiến Mạc Phỉ Phỉ chú ý như vậy, cuối cùng thì lí do ở đâu, khiến cho cô ấy không ngừng nhìn
chằm chằm.
Mà ngay sau đó mọi người cũng biết tại sao rồi, bởi vì mọi người soi mói, hình như hình xăm này cảm thấy ngượng ngùng, bốn đôi chân hơi giật giật, sau đó thân con nhện kia cũng dịch về phía sau.
Lập tức, miệng của mọi người đều biến thành hình chữ “o”, họ biết người Sở
Thanh này vô cùng kì lạ, nhưn cũng không kì lạ thành bộ dáng này chứ,
một hình xăm mà lại đang sống!?
“A Thanh, đây là cái gì? Hình xăm à?” Hiển nhiên Mặc Phỉ cũng phát hiện tên tiểu tử không an phận trên cổ Sở Thanh, sờ nhẹ lên nó, nhưng hình như ghét bị đụng chạm, không biết
từ lúc nào hình xăm nho nhỏ kia lại động thân một cái, dời đến phía bên
kia cổ của Sở Thanh.
“À, cái này à.” Hiển nhiên lúc này Sở Thanh
biết đối phương đang nói cái gì, sờ cổ của mình hai cái, sau đó mới đáp: “Vật nhỏ này là sủng vật hôm qua tôi mới tìm thấy, không có to tát.”
“Chi chi ——!?" Nghe được hai chữ sủng vật này, Nguyệt Yêu cảm thấy cả người
đều không khỏe, rõ ràng chủ nhân chỉ có một sủng vật là nó, con côn
trùng bé tí đáng chết này cũng muốn tranh thủ tình cảm với nó!?
Trong phút chốc, Nguyệt Yêu vẫn vô cùng an phận nhảy người lên, chạy đến bên
cổ Sở Thanh, nhìn cái hình xăm con nhện màu đen đó, trong mắt lóe ra tia sáng tím, dường như muốn lôi cái hình xăm màu đen đó ra một cước giết
chết, mà Hắc Quả Phụ là cái gì, đây chính là loài nhện độc nhất, làm sao có thể để cho người ta khi dễ như vậy, cho nên khoảnh khắc Nguyệt Yêu
xuất hiện, nó liền chui ra khỏi cổ Sở Thanh, nhìn d.danleqdNguyệt Yêu
phát ra tiếng chi chi, vẻ uy hiếp trong âm thanh không quá rõ ràng!
Giờ khắc này, một thú một côn trùng giống như kẻ địch trời sinh hung tợn
nhìn đối phương, hoàn toàn không có một xíu ý thỏa hiệp nào.
"Cái đó...... Là Hắc Quả Phụ?" Mặc dù Mạc Phỉ Phỉ không chú trọng nghiên cứu sinh vật học, nhưng với những thứ thông thường thì vẫn có nhận biết,
tủy như Hắc Quả Phụ tiếng tăm lừng lẫy này, chỉ có điều cô không biết
làm sao Sở Thanh lại lấy được vật như vậy làm sủng vật, cậu ấy không sợ
đốc chết người sao, phải biết, Hắc Quả Phụ là loài độc nhất, mà đúng lúc bây giờ là mạt thế, Hắc Quả Phụ nhiều như thế rõ ràng đã biến dị, mang
theo một con côn trùng nguy hiểm như vậy thật sự sẽ không có vấn đề sao?
"Nguyệt Yêu, đừng làm loạn, vậy thì ngươi cũng thế, nếu các ngươi còn gây gổ
nữa ta sẽ ném toàn bộ ra ngoài!” lúc bình thường tính khí Sở Thanh cũng
không tệ lắm, nhưng lại không thể làm ầm ĩ quá, nếu không, khi Sở Thanh
tức giận hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Quả nhiên sau khi Sở
Thanh nói những lời này, liền im lặng lại, hai tên nhóc kia nhìn dáng vẻ này của cô, rõ ràng cũng không dám hồ đồ, nói đùa, lúc này hồ đồ không
phải tìm chết thì là cái gì? Sau đó chuyện sáng nay liền được giải quyết hết, Hắc Quả Phụ cũng biết điều, mà Nguyệt Yêu càng không dám nói, giỡn sao, bây giờ nó mà gây sự chẳng phải là không muốn sống nữa ư!?
Bạn đang đọc truyện Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.