Q.1 - Chương 33: Trương Tam
Trời còn chưa sáng, ánh trăng mờ ảo. Sau một đêm
đại chiến, những người chết đã an giấc ngàn thu, mà người sống cũng mỏi
mệt không chịu nổi. Đến ngay cả Lưu Sấm là người có thể lực cực tốt,
cũng có chút không chịu được, liền nắm Trân Châu trốn ở mái hiên đổ nát
tránh gió. Ba người Bùi Thiệu thì say sưa đi vào giấc mộng, xa xa thỉnh
thoảng truyền đến tiếng người rên rỉ của những người bị thương, yên tĩnh như vậy đến tận trước khi trời sáng, lại thêm vài phần mây đen ảm đạm.
Bỗng dưng, Lưu Sấm mở tọ mắt. Hắn đứng lên, vươn người nhảy lên một
đoạn đầu hôi nhà đã đô nát rồi đưa mắt nhìn ra xa, chi thậy đường chận
trời hình như có bụi mù cuôn cuộn, tiêng gót sắt rung động ù ù như sầm,
từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Tiéng chân, cũng kinh động đến Mi Thiệp. Hắn ta vội vàng chạy tới, đứng ở bên cạnh Lưu Sấm, hướng nhìn ra xa lo lăng căng thẳng.
Thiết kỵ bỗng chốc tới. Một lá cờ rơi vào tầm nhìn của Lưu Sấm Nhưng
mà, lá cờ đó hình dạng rât quái dị, nhìn qua giống như được chê từ một
tâm da bò Tây Tạng màu trăng, mặt trên cũng không có bât kỳ dâu hiệu
nào. Dưới da bò Tây Tạng, buộc lên hai cái đuôi dài màu trắng, lông mềm
như nhung giống như đuôi của hồ ly.
Cờ xí tung bay trong gió, cái đuôi ly kia cũng không ngừng tung bay, rất bắt mắt.
- Là Bạch Mạo tinh binh của Lưu Sứ quân!
Sau khi Mi Thiệp nhìn rõ lá cờ, không khỏi mừng rỡ.
- Mạnh Ngạn mau nhìn, đó là Bạch Mạo tinh binh dưới trướng của Lưu Sứ quân, là Lưu Sứ quân phái người tới tiếp ứng chúng ta! Bạch Mạo tinh
binh?
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc. Hắn chưa
từng nghe nói qua có Bạch Mạo tinh binh. Nhưng thật ra hắn biết một ít
binh mã tinh nhuệ thời kỳ Tam quốc, ví dụ như thủ hạ của Công Tôn Toản
chính là Bạch Mã Nghĩa Tòng, Thủ hạ của Viên Thiệu chính là Tiên Đăng
Doanh và Đại Kích Sĩ. Hầm Trận Doanh dưới trướng Lã Bố, Bạch Nhĩ tinh
binh chính là thủ hạ dưới trướng của Lưu Bị, sau này còn có vài người
không nhớ tên và danh xưng nữa.
Nhưng mà, Bạch Mạo có lai lịch như thế nào? Nếu là binh mã Lưu Bị đến đây, trong lòng Lưu Sấm đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhảy
xuống bức tường đỏ, cự tuyệt ý tốt của Mi Thiệp đang tiến đến đón hắn,
mà lẳng lặng đứng trước bức tường đổ, nhìn đội thiết kỵ đang đi đến gần.
- Mi Thiệp, hàng hóa áp tải vẫn tốt chứ?
Mi Thiệp nghênh tiếp phía trước vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy một
con ngựa Ô Truy trong đội chạy như bay đến, trong chớp mắt đã đến trước
người Mi Thiệp. Kỵ sĩ lập tức dừng chiến mã lại, sau đó nhanh chóng nhảy xuống ngựa. Ánh lửa chiếu rọi xuống, chiếu lên người nọ nhìn rất rõ.
Thân cao hơn tám thước, nhảy xuống ngựa chừng 190 công phân tả hữu, so
với Lưu Sấm cao hơn một cái đầu. Trên đầu đội một mũ trụ thép ròng, buộc khăn xanh. Mày rậm mắt hổ, sống mũi cao, cằm có chòm râu ngắn, nước da
hơi đen, giống như màu cổ đồng sáng bóng cực kỳ khỏe mạnh.
Đại hán này tướng mạo đường đường, dáng người rất uy vũ. Trên người
mặc bảo giáp toan nghê bằng thép, chiến bào màu đen sa tanh điểm hoa,
trên eo thắt ngọc song ngư bí, dưới chân đi một đôi giày chiến làm bằng
da trâu. Đứng ở đó giống như một pho tượng màu đen, uy phong lẫm liệt,
đằng đằng sát khí.
Lưu Sấm đứng hơi xa một chút, nhưng vẫn cảm nhận được khí thế bức
người phát ra từ trên người vị đại hán này. Trong đầu lập tức nghĩ đến
một người trong lòng không khỏi run lên, Lưu Sấm thầm nhủ một câu: “Sẽ
không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ là hắn ta?”
Nhưng mà, lời nói của đại hán này lại làm cho Lưu Sấm cảm thấy có
chút mất hứng. Bên này vừa mới trải qua một trận huyết chiến, ngươi cái
tên này chạy tới không hỏi thương vong, mở miệng ra chỉ quan tâm đến
hàng hóa, làm người ta cảm thấy trái tim băng giá.
Mi Thiệp vừa nhìn thấy đại hán này, cũng hoảng sợ. Bước lên phía trước một bước, khom người nói:
- Hồi bẩm Tam tướng quân, hàng hóa vẫn tốt, không có bất kỳ tổn thất nào!
- Ừ, không tổn thất là tốt rồi Nếu không, sẽ làm hỏng đại sự của huynh trưởng.
Tam tướng quân! Mi Thiệp vừa mới mở miệng, thân phận của vị đại hán này cũng liền được miêu tả sinh động.
Ngoại trừ Yến Nhân Trương Phi ra, dưới trướng Lưu Bị, ai có thể đảm
đương nổi cách xựng hô "Tam tướng quân" chứ? Người này chính là Trương
Phi? Ánh mắt của Lưu Sấm lập tức chăm chú, đánh giá người nọ từ trên
xuống dưới.
Chỉ có điều, Tam tướng quân lại không có để ý đến Lưu Sấm, quét ánh mắt một vòng, miệng lập tức mắng to:
- Đúng là một đám rác rưởi! Chỉ là một đám Vũ Sơn Tặc nhãi nhép đã làm
cho các ngươi chật vật như vậy. Khuy Tử Trọng Khoa khoe khoang Mi gia
các ngươi như thể nào chứ, hiện giờ xem ra, cũng thường thôi.
Mi Thiệp nghe xong trong lòng giận dữ. Nhưng y đã đi theo Mi Phương
lâu ngày, đương nhiên biêt được tính tính của vị Tam tướng quân trước
mắt này, cho dù là trong lòng bất mãn thể nào đi nữa, cũng không dám
biểu lộ ra.
Lúc này, xa xa lại xuất hiện một đạo nhân mã. Tam tướng quân quay đầu nhìn một chút, đang chuẩn bị xoay người lên ngựa, ánh mắt đột nhiên
khựng lại
- A?
Y thở nhẹ một tiếng, cất bước đi về phía Lưu Sấm. Lưu Sấm ngần ra,
ngạc nhiên nhìn Tam tướng quân đi về phía trước người đang muôn mở miệng nói chuyện, lại nghe Tam tướng quân nói:
- Ngươi là tên khốn nào? Vì sao Trân Châu ở trong tay ngươi ?
Trân Châu! Lưu Sấm đầu tiên khẽ giật mình, chưa phản ứng kịp.
Trân Châu là lễ vật Lưu Bị tặng cho Mi Hoán, việc này Tam tướng quân
chắc sẽ không xa lạ. Nói tới Từ Châu vẫn luôn thiếu ngựa. Cho dù là
trong tay Lưu Bị, ngựa cũng không có dư thừa Nếu không, vị Tam tướng
quân này cũng không chạy đến cướp đi chiến mã của Lã Bô. Trân Châu cũng
giống như một loại ngựa tốt vậy, lại ở bên cạnh Lưu Sấm, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Tam tướng quân.
Lưu Sấm vừa định mở miệng, nào biết được Tam tướng quân lại tức tối mắng to:
- Ngựa tốt như vậy, là lễ vật huynh trưởng ta tặng cho Mi Tam Nương Tử.
Ngươi có tài đức gì, dám cưỡi lên con ngựa tốt như vậy? Hừ, xem bộ dạng
ngươi này, lại không phải là đồ tốt, còn không mau mang ngựa đền đây.
Vừa nói, Tam tướng quân vừa giơ tay túm lấy dây cương Trân Châu.
Lưu Sấm ban đầu có chút kích động, suy cho cùng trước mắt cũng là Tam tướng quân, là nhân vật chân chính trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng là
đại nhân vật có ý nghĩa chân chính mà từ khi Lưu Sấm tái sinh tới nay
mới được gặp. Nói thật, cảm quan của Lưu Sẩm nguyên bản đối với Tam
tướng quân vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là thích. Ba người kết nghĩa ở vườn đào, Tam anh chiến Lã Bố, ở đầu cầu Đương Dương một tiéng gào
to, dọa lùi trăm Vạn đại quần của Tào Tháo! (Trận đọ sức trực tiếp nổi
tiếng giữa Lã Bố chống lại ba anh em Lưu Quan Trương hay còn gọi là Tam
anh chiến Lã Bố) Những chuyện xưa này ai cũng thích, ở hậu thế lưu
truyền rộng rãi.
Tuy rằng Lưu Sấm biết rằng phần lớn là hư cấu, nhưng lại không ảnh
hưởng đến Tam tướng quân mà hắn sùng bái. Chỉ có điều thái độ của Tam
tướng quân hiện giờ lại chọc giận Lưu Sấm. Người này cũng không coi ai
ra gì, dựa vào lời nói của y có thể nghe ra, y rất xem thường Mi gia,
còn có sự nghênh ngang kiêu ngạo phát ra từ trong lời nói. Trân Châu là
do Mi Hoán tặng cho ta, sao để ngươi cướp đi được? Trương Dực Đức ngươi
nếu bất mãn việc Lưu Bị tặng Trân Châu cho Mi Hoán, đại khái có thể tìm
Lưu Bị than phiền, sao phải diễu võ dương oai, ngang ngược càn rỡ? Lưu
Sấm chau mày lại đưa tay lên bắt lấy cánh tay Tam tướng quân.
Nhìn trang phục của Lưu Sấm hẳn là nô lệ của Mi gia, ở trong mắt Tam
tướng quân, thì cũng chỉ là nô gia mà thôi. Ngựa tốt khó tìm, huống chi
là chiến mã Lưu Bị còn thiếu? Trương Phi ban đầu vốn cũng không đồng ý
việc Lưu Bị tặng ngựa, chỉ có điều ở trước mặt Lưu Bị y không có cách
nào ngăn cản. Hiện giờ, con Bạch Long Mã ở trong tay một nô gia của Mi
gia, Trương Phi không có gì phải e dè. Đoạt trước nói sau, Mi gia kia
chắc cũng không dám lải nhải nhiều. Nào biết được, Lưu Sấm lại dám ngăn y lại, nhất thời làm trong lòng Trương Phi giận dữ, ánh mắt sắc lạnh,
trong lòng lập tức bốc lên một chút sát ý.
- Đồ khốn kiếp, cút ngay cho ta!
Trương Phi vừa quát, vừa vung tay muốn gỡ tay Lưu Sấm ra. Khi đó y
nghĩ, một kẻ nộ gia là cái thá gì? Cho dù giết tên khốn này, xem ai dám
chỉ trích. Nào biết tay Lưu Sấm giống như gọng kìm sắt giữ chặt cánh tay của Trương Phi. Một lực lớn đánh vào cổ, khiến cho Lưu Sấm khe khẽ nhăn mày lại. Nếu hắn không luyện thành Mãnh Hổ Biến, khí lực hơn người,
bằng không dựa vào chưởng lực của Trương Phi đã có thể làm sụp mở cú bắt của hắn.
Quả nhiên là Thục Hán ngũ hổ tướng! Lưu Sấm tuy rằng không vui, cũng
không khỏi không âm thâm khẹn ngợi trong lòng. Chỉ có điêu, hăn vận bắt
lây tay của Trương Phi không buông ra. Hãn nhìn Trương Phi, trên mặt
không hê sợ hãi,
- Trân Châu là Tam Nương Tử cho ta mượn, nếu Tam tướng quân thích,
người có thể đi tìm Đại lão gia đòi hỏi. Tội gì ở đây làm khó xử một
tiểu nhân vật, chẳng phải mất mặt sao?
- Ngươi muốn chết sao?
Trương Phi ánh mắt lạnh lùng, nhìn Lưu Sấm gằn từng chữ một. Trên
cánh tay cơ bắp từng cục, gân xanh hiện lên, nhìn tư thế, như là muốn
giết chết Lưu Sấm. Lưu Sấm chi cảm thấy từ cánh tay Trương Phi truyền
đến cổ một lực rất mạnh, cánh tay của hắn chẩn động như muốn mở ra.
Chỉ có điều lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không nhường nửa bước. Trương Phi vừa nói xong, Lưu Sấm lập tức trả lời:
- Nếu Tam tướng quân muốn chi giáo, thì xuống ngựa sang đây, sẽ biết ta có sợ không!
- Tự tìm cái chết!
Trương Phi giận dữ, cánh tay bất thình lình lại phát lực. Lưu Sấm chi
cảm thấy ngón tay như muốn gãy, không thể giữ nổi cánh tay của Trương
Phi, đành phại buông cánh tay đối phương ra. Cánh tay kia truyên đến một cỗ lực lượng rất mạnh còn khiến Lưu Sấm lùi lại mấy bước.
Đúng lúc này, bạ người Bùi Thiệu theo đoạn tường vòng ra sau, đứng sóng vai với Lưu Sấm, hằm hằm nhìn Trương Phi.
Bạn đang đọc truyện Hãn Thích được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.