Chương 22: Cái Đích Cho Mọi Người Chỉ Trích
Dịch giả: rolland
Lấy được thăm ngẫu nhiên số một là hai thiếu niên bình thường không có gì đặc biệt, đều là Luyện Khí cảnh ngũ trọng.
Vì an toàn, vũ khí trên tay hai người là mộc kiếm được đặc chế, loại mộc
kiếm này rất cứng cỏi, có thể chịu được lực lượng ngàn cân. Trên người
còn mặt giáp da đặc chế, nếu không phải cố ý đả thương người, trên cơ
bản sẽ không xuất hiện tử vong.
Bùm bùm!
Hai người rất nhanh giao thủ, mộc kiếm giao kích với tần số kinh người.
Thình lình, đã có hơn mười trận chiến đấu kết thúc, mọi người có thể phát
hiện, sao với các đệ tử gia tộc lớn, thì đệ tử của gia tộc nhỏ yếu hơn
rất nhiều. Cho đến bây giờ, các đệ tử gia tộc nhỏ không có bàn thắng nào khi đối mặt với đệ tử gia tộc lớn.
- Số mười lăm lên đài.
Theo tiếng gọi của trọng tài, một thiếu niên tóc dài lên đài, và người cùng đi theo chính là Lý Hồng Khải.
Lý Hồng Khải tự tin cười:
- Ngươi thật không may, lại gặp phải ta.
Được Lý Sơn Hà dạy bảo, hắn tự nhận là ngoài đệ tử các gia tộc lớn, thì không ai là đối thủ của hắn.
- Ha ha, thật không biết ngươi vô tri (dốt nát), hay là ngu xuẩn.
Tư Phi cười nhạo, trong mắt loé ra hàn quang.
- Tên đó là ai, lại quá cuồng vọng, không đem đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi để vào mắt.
- Là đệ tử của Lý gia, gọi là Lý Hồng Khải.
- Chẳng tráchLý gia lại xuống dốc, nguyên lai là do sinh ra thứ cuồng vọng.
Lời nói của Lý Hồng Khải, có thể làm Lý gia trở thành đối tượng cho mọi
người lên án. Chỗ khách quý, sắc mặt của Lý Thiên Hàn rất khó coi.
Trên đài chủ trì, Lý Sơn Hà hừ lạnh nói:
- Đám người đó sẽ nhanh biết Lý Hồng Khải lợi hại như thế nào.
Bên cạnh, Dương Liệt nói châm chọc:
- Lý Sơn Hà, trước đây còn tưởng ngươi có vài phần năng lực, hiện tại xem ra, không hơn gì cái này. Đối thủ của đệ tử Lý gia ngươi, cũng không
phải a miêu a cẩu gì, mà là đệ nhất thiên tài phía nam Tư Phi. Đừng nói
đệ tử của Lý gia ngươi, coi như đệ tử Quan gia, trừ Quan Bằng, không ai
có thể nắm chắc phần thắng.
- Quan gia là Quan gia, Lý gia là Lý gia, không nên nói nhập thành một.
Lý Sơn Hà khăng khăng cho là mình đúng.
Lời nói của Lý Sơn Hà bị Trần Tông Minh nghe vào tai, hắn lắc đầu, ấn tượng của hắn đối với Lý gia cũng không phải tốt.
Ba kiếm, chỉ ba kiếm, Lý Hồng Khải liền thảm bại dưới kiếm của Tư Phi.
Vẻ mặt của Lý Hồng Khải không dám tin, hồn bay phách lạc.
- Đệ tử của Lý gia, lăn xuống đài đi, thật mất mặt.
- Mau cút xuống đi.
Lúc đầu chỉ có một vài người hò hét, nhưng sau đó, người hét càng ngày càng nhiều, thanh thế càng ngày càng lớn.
Lúc này, tất cả mọi người Lý gia đều cảm thấy thể diện mất sạch, hận không thể chui đầu vào đất.
- Chết tiệt, tên Lý Sơn Hà này rốt cuộc dạy bảo bọn họ như thế nào.
Lý Thiên Hàn đem Lý Sơn Hà hận muốn chết, trong ấn tượng của hắn, Lý Hồng Khải trước kia không có phách lối như vậy.
Dương Liệt nghiêng đầu nhìn về phía Lý Sơn Hà, nói:
- Hiện tại Lý gia người đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không biết ngươi có cảm tưởng gì.
- Dương Liệt, câm miệng.
Lý Sơn Hà giận dữ trừng mắt Dương Liệt.
- Chính ngươi mới câm miệng đi.
Trần Tông Minh hừ lạnh một tiếng, một tia uy áp tản ra.
Lập tức, Lý Sơn Hà giống như bị người khác giội một chậu nước lạnh, cả người đều lạnh lẽo.
Thấy thế, bọn Quan Hồng, Quan Diễm cười lạnh.
Lý Hồng Khải cũng không biết mình tại sao phải xuống đài, người giống như
mất đi linh hồn, trong lòng Lý Vân Hải thầm mắng "phế vật", ngoài miệng
vẫn nói:
- Tốt nhất ngươi nên điều chỉnh tâm trạng của ngươi đi, đến lúc đó, ta sẽ khiến người khác phải câm miệng
Nghe được câu này, Lý Phù Trần nhắc nhở:
- Lý Vân Hải, hiện tại ấn tượng của Lý gia trong mắt mọi người rất xấu, ta khuyên ngươi khiêm tốn một chút đi.
- Lý Phù Trần, người tự quản chính mình là được, chuyện của ta, tự ta làm chủ.
Trước đó, Lý Vân Hải còn coi Lý Phù Trần là một đối thủ, nhưng khi thiên tài
chiến bắt đầu, hắn phát hiện Lý Phù Trần đã không phải là đối thủ của
hắn nữa, nhãn giới của hắn lớn hơn, không phải cực hạn ở Lý gia.
Lý Phù Trần nhíu mày, không thèm để ý tới nữa, có một số người, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn sẽ không "tự biết lấy mình".
Nói thật, kiêu ngạo cũng không sai, nhưng kiêu ngạo cũng phải có vốn để
kiêu ngạo, giống như Lý Hồng Khải, căn bản không có tiền vốn để phách
lối, đây cũng là nguyên nhân hắn khiến người khác tức giận.
Nếu Dương Khai kiêu ngạo như thế, sẽ có người nói hắn không biết lượng sức mình sao? Chỉ sợ rằng sẽ không.
Bởi vì chuyện của Lý Hồng Khải, Lý Hướng Đông lên đài, lần thứ hai khiến
mọi người cười nhạo, làm Lý Hướng Đông không phát huy được, bại bởi một
người không bằng hắn, mà Lý Hướng Đông thất bại, làm danh tiếng của Lý
gia còn kém hơn, giống như tuần hoàn ác tính vậy.
Rốt cục, tới Lý Vân Hải lên đài, đối thủ là một đệ tử thiên tài của phía nam, thực lực
tuy không bằng Tư Phi, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ.
Mọi người cười nhạo, cũng không ảnh hưởng tới Lý Vân Hải phát huy, hơn mười chiêu, Lý Vân Hải liền đánh bại đối thủ.
Lúc kết thúc chiến đấu, Lý Vân Hải lạnh lùng quét qua khán đài, chỉ là lần
này hắn ra vẻ ta đây, không chỉ không khiến người khác câm miệng, mà
ngày càng kịch liệt.
"Sớm biết như thế, nên hung hắn đánh hắn ở Lý gia."
Lý Phù Trần không biết nói gì.
- Số ba mươi bảy lên đài.
Đến lượt Lý Phù Trần lên đài.
Nhẹ nhàng đi lên đài thi đấu, Lý Phù Trần giương mắt nhìn lại, đối thủ rõ ràng là đệ tử của Quan gia.
- Lý Phù Trần, Quan Tuyết có một câu kêu ta nói cho ngươi.
Tên đệ tử Quan gia này gọi là Quan Kiệt, trong ánh mắt của hắn loé lên tia
giảo hoạt, thấp giọng nói với Lý Phù Trần. Nhưng hiển nhiên, những lời
này là muốn làm Lý Phù Trần phân tâm. Hắn mạnh mẽ giẫm chân trên mật
đất, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt của Lý Phù Trần, đâm ra một
kiếm.
Sắc mặt của Lý Phù Trần thản nhiên, ngay cả kiếm cũng không rút, vung tay lên, nhanh như thiểm điện đánh bay mộc kiếm của Quan
Kiệt.
- Thực lực của ngươi quá kém, quỷ kế gì đều không có tác dụng.
Cùng lúc nói chuyện, Lý Phù Trần dùng một chưởng đánh bay đối phương.
- Kiếm cũng không rút, Lý gia đúng là cuồng nhân!
Quan Hồng, Quan Diễm rất khó chịu.
Trong mấy trận chiến kế tiếp, những thiếu niên thiên tài đáng chú ý đều lên đài.
Có ba người khiến Lý Phù Trần chú ý, một là Dương Khai, một là đệ nhất
thiên tài phía nam Hạ Bình, một là đệ nhất thiên tài phía đông Chúc Hồng Tú.
Thực lực của Dương Khai có tính nghiến ép, cho dù không tính tới năng lực thực chiến, cũng là đứng đầu, thiếu niên cùng hắn giao
thủ, chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng của hắn đánh bay ra đài thi
đấu, giống như người lớn chơi đùa với con nít, không một điểm lo lắng.
Năng lực thực chiến của Hạ Bình so với Dương Khai phải ưu tú hơn, dưới một kiếm, đối thủ liền bị đánh bay.
Mà Chúc Hồng Tú một thiếu nữ xinh đẹp, cũng giống như tướng mạo của nàng,
kiếm pháp hoa lệ vô cùng, một kiếm chém ra, kiếm ảnh giống như khổng
tước xoè đuôi, làm người khác hoa mắt.
Ngoài ra, Thân Đồ gia tộc
Thân Đồ Tuyệt cũng rất mạnh, Thân Đồ gia tộc là gia tộc của Thành chủ,
công pháp tu luyện cũng không phải là Hoàng cấp Cao giai, mà là Hoàng
cấp Đỉnh giai, Thiếu Dương Cương Khí.
Thiếu Dương Cương Khí là
công pháp cương mãnh vô cùng, có tất cả chín tầng cảnh giới, Thân Đồ
Tuyệt đã luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, Chân khí cường hãn vô cùng,
không thua gì Dương Khai.
Bạn đang đọc truyện Vĩnh Hằng Chí Tôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.