Q.3 - Chương 113: Tầng Cao
Mất đoạn căn cứ
đông nam, quân đoàn Liệt Giả bị sốc. Những ngày đầu tháng 9, chúng chẳng hề có động thái nào ngoài phơi mình dưới mưa bạc như chờ ngày bị sa mạc chôn vùi. Đứng từ tường thành, người ta dễ dàng nhận thấy đoạn vòng vây đang co cụm, trái hẳn khí thế hung hãn như mấy ngày đầu. Người Tuyệt
Tưởng đã nắm lợi thế, chỉ cần thêm một trận thắng quyết định, họ sẽ đánh bật quân Liệt Giả về Lằn Ranh Đỏ.
Nhưng ban quân sự Tuyệt Tưởng Thành quyết định chờ đợi quân phương nam
ngã gục trước thời tiết mới tấn công. Trận oanh tạc vừa rồi chỉ là chút
kế hoạch đột xuất, họ vẫn trung thành với chiến lược đánh chắc thắng
chắc.
-Tình báo cho biết viện quân của Liệt Giả vẫn đổ dồn về Lằn Ranh Đỏ. –
Đại thống lĩnh Suất Tề nói, tay trái chống nạnh – Chúng đang phân tán
quân lực đồng thời thiết lập nhiều tổ nhóm quanh vòng vây. Nếu đưa bộ
binh vào, những tổ nhóm này sẽ tấn công từ nhiều hướng để kềm chân chúng ta… – Đại thống lĩnh chỉ tay phải lên bản đồ – …sau đấy dùng quân từ
tuyến sau đánh thọc lên. Tuy chúng ta có ưu thế trang bị nhưng nếu gặp
tình thế này cũng khó chống đỡ, hao quân vô ích. Cứ để mưa bạc hành hạ
quân Liệt Giả rồi đem quân đánh du kích, mỗi ngày vài ba lượt. Đợi cuối
tháng 10 đầu tháng 11 thì tổng tiến công.
Như thông lệ, Suất Tề kết thúc phần trình bày bằng cái chặt tay như sắp
chém bay đầu Liệt Giả. Mọi người đều đồng tình với đại thống lĩnh, chỉ
riêng Tây Minh và hoàng tử Đấu Tâm suy nghĩ khác. Ngài đại thánh sứ nói:
-Thứ giúp quân Liệt Giả đánh Lằn Ranh Đỏ và mò đến tận đây là tinh thần, giờ tinh thần của chúng đang xuống, các vị phải tận dụng mà đánh ngay!
Đấu Tâm đồng quan điểm với đại thánh sứ. Anh ta luôn muốn thực hiện chiến lược đánh nhanh thắng nhanh:
-Đại thánh sứ nói đúng, chúng ta đừng nên chần chừ! Không đương dưng
Liệt Giả đánh Tuyệt Tưởng Thành với đống khí tài thô sơ như thế! Hơn năm nghìn Chó Hoang đã chết nhưng đổi lại là Liệt Giả nắm rõ cạm bẫy trên
bức tường. Có thể gã đang ủ mưu và chúng ta phải dập tắt nó trước khi gã kịp triển khai.
Đáp lại hai người, Suất Tề lắc đầu:
-Vấn đề nẳm chỗ ấy, thưa hai vị. Liệt Giả muốn chúng ta mở cổng thành.
Nếu giao chiến trên bộ, gã sẽ ép chúng ta đánh xáp lá cà, đó là lúc gã
tận dụng ưu thế nhân lực. Tình báo đã gửi tin, dưới tay Liệt Giả là vô
số quái vật từ thành viên Thập Kiếm, thành viên Tân đảng, bọn Đầu Sói
dày dạn nhất miền nam, lũ sát thủ miền cực nam… và còn bốn kẻ trong Bảy
Người Mạnh Nhất. Tôi không nghi ngờ năng lực của bất cứ ai trong căn
phòng này, nhưng sẽ là thiệt hại lớn nếu đánh tay đôi với Liệt Giả. Gã
đang khiêu khích lòng tự tôn của người Tuyệt Tưởng, thưa các vị! Tôi sẽ
không để gã toại nguyện.
Kết thúc cuộc họp, mọi việc đều theo chiến lược của đại thống lĩnh. Hôm
ấy Hoàng Tử Cát kém vui. Nhiều người nói hoàng tử quá nôn nóng thể hiện
mình là nhà vua tương lai. Người khác bảo hoàng tử có tinh thần trách
nhiệm. Nhưng rồi tất cả đều thông cảm vì hoàng tử còn trẻ và thiếu kinh
nghiệm. Vả lại thắng lợi mặt trận đông nam khiến người ta dần quên đi
tranh cãi nọ.
…
Ngày 4 tháng 9, tình hình chiến sự vẫn như cũ. Nhờ ưu thế trang bị cùng
khả năng thông hiểu sa mạc hơn bất cứ ai, người Tuyệt Tưởng tiếp tục
thắng lợi trên mặt trận du kích. Bị đánh tỉa liên tục, quân Liệt Giả
không thể công thành. Mấy ngày này, Bán Dạ Giáo Đoàn được dịp thảnh
thơi. Họ lãnh trách nhiệm bảo vệ nội đô nhưng cái ngày kẻ địch đặt chân
vào Tuyệt Tưởng Thành còn xa, rất xa, có thể là sau tận thế khi mà chẳng đức vua họ Hoang Vệ hay pháp sư họ Tịnh Sa hoặc người Tuyệt Tưởng nào
còn sống.
Vô Phong tận dụng thời gian để luyện tập. Đây hóa ra là chuyện hay vì
Đấu Tâm cũng thường xuyên tới đấu trường. Có người đánh tay đôi, tên tóc đỏ dần thuần thục kỹ năng đà đao, cách xử lý Bộc Phá hay kỹ thuật dùng
Hoa Sa Tấu. Vị hoàng tử nhiệt tình chỉ dẫn Vô Phong từng tí một, không
giấu giếm điều gì. Nhờ Đấu Tâm, tên tóc đỏ được dịp thoát khỏi cái miệng Đấu Thánh. Mấy lần gã thánh sứ định qua châm chọc Vô Phong nhưng vừa
thấy anh trai thì quay lưng chuồn thẳng.
Một ngày kia, Đấu Tâm chợt hỏi Vô Phong:
-Anh bạn muốn đi dạo theo cách của tôi không? Mái nhà, lan can, tầng
cao, vô số ngóc ngách hẹp giữa các tòa điện… muốn đi dạo như thế chứ?
Tên tóc đỏ tròn mắt rồi gật đầu ngay tắp lự. Hắn hiểu ý Hoàng Tử Cát,
nói đúng hơn là đã lâu hắn chưa rong ruổi trên lộ trình đó.
Rời đấu trường, Vô Phong theo Hoàng Tử Cát chạy trên mái đền, lao qua
các nóc điện cao hàng chục mét. Bóng hai người hết leo trèo lại nhảy
xuống như cánh chim chơi vơi bay lượn giữa khoảng không hoàng cung. Họ
đặt dấu giày lên khắp nơi kể cả nóc tòa điện chính vốn chỉ dành cho
những nghi lễ trang trọng, chỉ duy nhất Ngọn Xám là họ không thể trèo vì nó quá cao chưa kể thiếu chỗ bấu víu. Như đã quen chuyện này, binh lính Tuyệt Tưởng chỉ nhắc nhở qua loa lấy lệ rồi vẫy chào Hoàng Tử Cát. Vài
người lính có tuổi cười lớn:
-Hai mươi năm rồi mà ngài vẫn thích trò chơi này sao? Cho tôi gửi lời chào tới phu nhân và công chúa, thưa hoàng tử!
Nói rồi họ cúi người, tay dang rộng. Đấu Tâm cười đoạn chào tạm biệt.
Vẫn trên con đường lửng lơ giữa vô vàn mái nóc, hoàng tử dẫn Vô Phong
xuống vùng rìa hoàng cung. Vùng rìa gồm nhiều đoạn máng xối cát dựng
trên hàng trăm cột trụ tạo nên vành đai bao bọc, tách biệt hoàng cung
với hai quận nội đô. Nhờ hoàng tử chỉ lối, Vô Phong nhón mũi chân men
theo thành máng xối rồi băng qua đoạn cầu đá chĩa vào quận Đông Chinh
Kiếm. Hai người lấy đà nhảy khỏi đoạn cầu và lao xuống mái bằng của một
tòa nhà gần đấy. Họ phăm phăm chạy trên chung cư, đền đài, mái lều khu
chợ, trên hàng ngàn ban công rủ dây leo hoa Tuyệt Tưởng màu trắng. Nơi
này phức tạp hơn hoàng cung, lắm ngã rẽ bất ngờ và dễ thụt chân nếu
không để ý. Nhưng chút khó khăn ấy không thể ngăn cản tên tóc đỏ, hắn
thích ứng việc “chạy” nhanh hơn bất cứ ai.
Lát sau, Đấu Tâm cùng Vô Phong dừng chân trên nóc thánh đường Vạn Thế –
điểm cao nhất quận Đông Chinh Kiếm. Mặt trời nhạt màu báo hiệu chiều tà
cũng là lúc người Tuyệt Tưởng cầu nguyện, mọi hoạt động đều tạm ngừng.
Như bao người dân, vị hoàng tử quỳ gối gập người, ngửa hai lòng bàn tay
trông về bầu trời tây bắc. Lời nguyện của người Tuyệt Tưởng cũng giống
nhiều nơi trên Tâm Mộng, chỉ khác là họ hát khúc cuối bài “Hoa Tuyệt
Tưởng” để kết thúc bài nguyện. Giữa nơi hoa Tuyệt Tưởng chẳng nở, giữa
nơi hoa Tuyệt Tưởng chỉ xòe cánh trên quốc kỳ, tiếng hát râm ran khắp
khoảng trời lộng gió mùa mưa bạc:
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Hoa này tiễn người cha
Hoa này tiễn người con
Hoa này tiễn chàng trai cô đơn
Hoa này tiễn những giấc mơ dang dở
Chẳng huy hoàng, nhưng rực rỡ
Vài phút im lặng trôi đi rồi người Tuyệt Tưởng trở lại nhịp sống thường
nhật. Đấu Tâm rút từ túi áo chiếc tẩu dài, hút một chặp đoạn mời Vô
Phong. Mùi thuốc thơm nhưng Vô Phong từ chối. Từ nóc thánh đường, tên
tóc đỏ trông thấy dân chúng tấp nập buôn bán dưới những cung đường nhỏ
quận Đông Chinh Kiếm, thấy bức tượng khổng lồ tạc hình người thợ rèn bên quận Tây Chinh Kiếm, tất nhiên không thể thiếu Ngọn Xám lẫn bức tường
vững chãi bảo vệ cả tiểu quốc. Đã lâu lắm hắn mới biết sự vui thích khi
thu gọn cả thế giới vào tầm mắt. Hồi hành nghề chôm chỉa ở Phi Thiên
thành, Vô Phong vẫn luôn tận hưởng cảm giác này trên những cao ốc quận
Mắt Trắng. Hoàng Tử Cát vỗ vai hắn, cười:
-Cậu chạy giỏi lắm! Hiếm ai như thế! Tôi huấn luyện đội trinh sát, người giỏi nhất cũng mất chín tháng mới thông thạo. Cậu chỉ cần một buổi! Di
chuyển rất khéo, động tác không thừa thãi, bước chân vững chắc mà linh
hoạt… hỏi thật nhé, cậu từng là sát thủ? Hay ăn trộm?
Vô Phong chột dạ, bất giác ho sặc sụa dù chẳng hút thuốc. Đấu Tâm không gặng hỏi mà chuyển chủ đề:
-Cậu nghĩ kiếm sĩ giỏi nhất là thế nào?
-Đánh kiếm giỏi, bí kỹ giỏi, phép thuật giỏi… ờm, hút thuốc giỏi nốt,
như anh và ông già Bất Vọng?! Thằng cha đó đốt thuốc cả ngày, đỉnh đầu
luôn có mây xanh á! – Vô Phong trả lời.
Đấu Tâm cười lớn rồi nói:
-Quả vậy! Nhưng đó chính là vấn đề. Một số người sinh ra với đặc điểm
vượt trội như sải tay dài hơn, cơ bắp dẻo dai hơn hoặc xương thịt bền
chắc hơn. Rất khó để kẻ khác vượt qua những ưu thế thể chất đó. Nhưng
chiến tranh hiện đại thay đổi tất cả, nhất là từ khi những thanh kiếm
máy móc ra đời. Không còn những dải đất bằng hay cuộc đấu tay đôi nữa,
những trận so kiếm bây giờ là cuộc đấu tổ đội trên nhiều địa hình phức
tạp. Nói cách khác, ngoài bảy nguyên tắc kiếm thuật cổ điển(*), chúng ta có thêm “môi trường”. Cá nhân tôi cho rằng kiếm sĩ giỏi nhất phải biết
lợi dụng môi trường xung quanh mình.
Ngoảnh lại nhìn con đường đã chạy qua, Vô Phong chợt hiểu nhiều điều. Hắn hỏi:
-Nếu chiến tranh xảy ra ở đây, anh muốn dùng đô thị này để chiến đấu?
-Phải. – Hoàng Tử Cát gật đầu – Các kiếm sĩ, kiếm thuật sư, pháp sư hoặc thánh sứ luôn muốn thấu hiểu tự nhiên hoặc những quyền năng vượt quá
tri thức của họ. Nhưng đại đa số lại bỏ qua những thứ họ tạo nên mà điển hình là kiến trúc. Tòa nhà, công trình công cộng, đô thị cao tầng,
không gian chật hẹp… tất cả đều là môi trường lý tưởng cho kiếm sĩ, thậm chí là vũ khí cho người biết tận dụng. Nhiều năm qua, tôi đã xây dựng
sơ đồ chiến thuật, đề phòng trường hợp chiến tranh xảy ra ở nội đô Tuyệt Tưởng Thành.
Đấu Tâm mở máy chiếu cá nhân, rọi hình ảnh Tuyệt Tưởng Thành lên không
trung. Nó là bản đồ chỉ rõ toàn bộ đường chạy trên tầng cao, các điểm
quan sát chiến trường hoặc địa hình phục kích. Hai quận nội đô có đầy
cao điểm để thực hiện một bước nhảy mang theo cú chém đà đao mạnh gấp
chục lần cú đà đao thông thường. Đấu Tâm đã mất nhiều năm xây dựng tấm
bản đồ này, lại mất nhiều năm nữa để luyện tập và chỉ dạy người khác. Vô Phong nhíu mày:
-Tôi là lính đánh thuê. Lính đánh thuê yêu tiền, anh không sợ tôi tiết lộ thứ này à, hoàng tử?
-Cậu chưa biết tất cả về Tuyệt Tưởng Thành đâu, anh bạn! Còn nhiều bất
ngờ lắm! Nhưng cậu không phải dạng người đó. Đại thánh sứ kể cho tôi
nghe về cậu và tôi cũng tự kiểm tra bằng nhiều cách. Hoặc có thể cậu cáo già đến mức mà cả ngài Tây Minh lẫn tôi đều bị lừa chăng?
Đấu Tâm cười lớn đoạn vỗ vai Vô Phong bồm bộp. Tên tóc đỏ im lặng. Hoàng Tử Cát ngửa mặt nhìn bầu trời, trầm ngâm:
-Tôi không phải người đầu tiên chạy trên tầng cao Tuyệt Tưởng Thành.
Chúng tôi vẫn hay kể về đám đạo chích thời đế chế Tuyệt Tưởng trong thơ
ca, chính họ mới là người tiên phong. Hồi đế chế hùng mạnh, chúng tôi có hàng trăm thành phố, hàng vạn mái điện và những gã đạo chích. Người ta
nói họ là con hoang của Thần Gió: không sợ độ cao, thích bay nhảy, chôm
chỉa tiền bạc đám giàu có, thi thoảng ban phát tiền bạc cho kẻ nghèo khổ hơn. Thậm chí người ta kể họ đã leo tận đỉnh Ngọn Xám. Người ta nói
chính họ khai sinh Phong kỹ huyền thoại. Một ngày kia, mặt đất và cuộc
sống trộm cắp làm họ chán nản. Họ tự đóng thăng vân tàu, bay lên không
trung, ăn trộm từ thế lực lớn hơn: thánh thần. Từ đó họ chẳng bao giờ về mặt đất nữa nhưng vẫn giữ cái tên “đạo chích” để nhớ xuất thân của
mình. Họ là khởi nguyên, là thủy tổ nghề Đạo Chích Không Trung.
Tên tóc đỏ nói, tay chỉ lên trời:
-Anh muốn được như họ?
Đấu Tâm cười:
-Ai từ chối tự do? Làm điều mình muốn, đi đến nơi mình thích, thấy những loài quái vật trong truyền thuyết, lang thang khắp sáu lục địa và tán
tỉnh vô số cô gái xinh đẹp, gã đàn ông nào cũng muốn thế, kể cả tôi! Tôi đã ngủ với nhiều cô gái, chỉ duy phụ nữ Thanh Thủy hay Đà Ma thì chưa! – Vị hoàng tử nháy mắt – Nhưng đấy là hồi trẻ, khi lập gia đình, tôi nhận ra mình cần bảo vệ tiểu quốc này.
-Bởi anh là người thừa kế ngai vàng. – Vô Phong nhún vai.
-Không, nó đến như một lẽ tự nhiên vậy. Có thể là niềm kiêu hãnh khi là
người Tuyệt Tưởng? Có thể là phẩm giá khi làm đàn ông Tuyệt Tưởng? Tôi
đoán là cả hai. Tôi cần giữ gìn truyền thống, cách rèn kiếm, văn hóa hay bài ca Hoa Tuyệt Tưởng. Nhưng còn nhiều việc hơn thế…
Mặt trời khuất bóng, Đấu Tâm mời ăn tối, Vô Phong nhận lời. Họ men theo
lộ trình cũ rồi đến khu tây nam hoàng cung. Theo chân Hoàng Tử Cát, tên
tóc đỏ bước vào một tòa điện nhỏ tỏa sắc vàng dịu nhẹ như chiều hoàng
hôn cùng nhiều cột trụ rực rỡ màu bạc tựa đêm trăng ngày hè, giữa tòa
điện là hồ nước phản chiếu tất cả những sắc màu đó. Mặt hồ thi thoảng
xáo động bởi một cô bé hiếu động thi thoảng vục tay xuống nước, phía sau luôn có ánh mắt người mẹ trông chừng. Thấy Đấu Tâm trở về, đứa nhỏ thôi trò nghịch ngợm mà chạy đến, giọng mừng rỡ: “Cha!”. Vô Phong có thể
thấy bóng dáng Hoàng Tử Cát trong dáng chạy nhanh thoăn thoắt của đứa
nhỏ. Hoàng tử cười, công kênh cô bé lên vai mình đoạn nói với Vô Phong:
-Con gái tôi, tên Dã Thố, Hoang Vệ Dã Thố, được mười tuổi rồi! Con trai
họ này mang chữ “Đấu”, con gái mang chữ “Dã”. Luật là vậy! Không biết có phải tại cái tên mà đứa nhỏ này mấy lần ngã xuống hồ! – Đấu Tâm cười –
Nhưng kể cũng hay, nó tự biết bơi mà khỏi cần tôi dạy!
Hoàng tử chợt co người vì cái thúc sườn của mẹ Dã Thố. Vợ Hoàng Tử Cát
ăn mặc theo truyền thống phụ nữ Tuyệt Tưởng với chiếc áo có mũ trùm
rộng, cổ áo cao che nửa khuôn mặt thanh tú, khác chăng là chiếc áo mềm
mại và đính nhiều họa tiết sang trọng hơn. Đấu Tâm bèn ôm vai người vợ:
-Vợ tôi, Tha Xuân. Hơi khổ công tìm kiếm lẫn chinh phục, nhưng cũng
giống việc anh tìm thấy ốc đảo sau chặng đường dài đằng đẵng trên sa mạc vậy!
Người phụ nữ cúi đầu trước Vô Phong rồi tự tay chuẩn bị bữa tối. Phụ nữ
Tuyệt Tưởng bất kể địa vị cao sang thế nào đều tự chuẩn bị bữa ăn, không bao giờ nhờ vả ai, Tha Xuân cũng không ngoại lệ dù tòa điện có vô số
người giúp việc. Lát sau họ bày tiệc bên hồ nước, không quên cầu nguyện
trước bữa tối. Họ ăn những món truyền thống của Tuyệt Tưởng Thành và
uống rượu măng man. Tha Xuân bỏ mũ trùm, để lộ mái tóc đen dài tới thắt
lưng, đuôi tóc buộc vòng bạc nhỏ được chạm khắc cầu kỳ. Chiếc vòng đó là một cặp với chiếc vòng buộc lọn tóc mai của Đấu Tâm. Bấy giờ tên tóc đỏ mới biết chúng gọi là “khóa tóc” – một vật giống nhẫn cưới. Người Tuyệt Tưởng không bao giờ cắt lọn tóc gắn khóa, nếu có chỉ tỉa bớt. Khi li
hôn hoặc một trong hai người mất, họ sẽ cắt cả lọn tóc cùng chiếc khóa.
-Hỏi câu riêng tư nhé, vợ anh là người hoàng tộc xứ nào? – Vô Phong ghé đầu hỏi nhỏ Đấu Tâm.
-Không, cô ấy là người nhập cư. Một cô gái bình thường. – Hoàng tử cười – Chẳng phải tôi nói rồi sao? Mất rất nhiều thời gian tìm kiếm và chinh
phục mà! Cô ấy đến từ Sa Thần quốc, đất nước sản sinh điệu múa Sa Ngã
Thần. À, tôi hiểu ý cậu, nhưng tôi không thích cuộc hôn nhân sắp đặt.
Ban đầu cha tôi cũng phản đối, nhưng khi cô bé này ra đời, ông lại yêu
quý nó hơn mọi thứ. Sinh trưởng luôn kỳ diệu vậy đấy!
Cô công chúa Dã Thố nhảy vào lòng Đấu Tâm. Hoàng tử đặt con gái lên đùi mình rồi tiếp lời:
-Dã Thố sẽ lớn lên, những đứa trẻ Tuyệt Tưởng sẽ lớn lên. Chúng không
thể sống mãi trong bức tường thành hay chôn chân cả đời dưới bóng Ngọn
Xám. Cha tôi đã đưa tiểu quốc ra thế giới hiện đại, còn tôi phải dẫn dắt người Tuyệt Tưởng hòa nhập Tâm Mộng. Thời đại cũ sắp chấm dứt, thế giới Tâm Mộng cần đối thoại nhiều hơn thay vì giải quyết mọi việc bằng đao
kiếm hay bạo lực. Có lẽ đến đời cháu chắt chúng ta, Bảy Người Mạnh Nhất
chỉ còn là chuyện kể như đám đạo chích Tuyệt Tưởng Thành xưa kia. Tôi
cần giúp người Tuyệt Tưởng chuẩn bị cho thời đại mới như tìm nguồn sinh
kế khác thay vì rèn kiếm hay khai thác quang tố.
Vô Phong hất hàm về công chúa nhỏ:
-Và chuẩn bị ngày cô bé lên ngôi Nữ Hoàng, phải không?
Tên tóc đỏ dùng Phong kỹ nhấc bổng chiếc đĩa thức ăn rồi làm nó xoay
tròn giữa không trung. Cô công chúa nhỏ ngơ ngác nhìn, sau cầu xin tên
tóc đỏ chỉ dạy bằng cái giọng thỏ thẻ dễ thương. Đấu Tâm cười lớn, tay
xoa đầu con gái:
-Không. Dã Thố sẽ không trở thành Nữ Hoàng. Người Tuyệt Tưởng không chấp nhận phụ nữ làm vua. Truyền thống thường đi kèm định kiến hoặc cổ hủ,
chúng tôi là thế. Nhưng con bé cũng không cần trở thành vua. Chẳng phải
thế giới này đầy rẫy những con người vĩ đại hơn cả những hoàng đế hay
ông vua? Con bé và những đứa trẻ cùng thế hệ này có sứ mệnh lớn hơn là
đưa thế giới người Tuyệt Tưởng ra bên ngoài và ngược lại. Lục địa Kim
Ngân không thể chìm vào giết chóc hay hỗn loạn mãi.
Vô Phong thở dài:
-Tôi không nghĩ vậy đâu, hoàng tử. Đưa thế giới lại gần nhau cũng như
châu đầu hai ngọn diêm sinh đang cháy, lửa bùng lên dữ dội lắm!
-Nhưng chẳng phải sau cái bùng lên dữ dội đó, ngọn lửa lại trở về hình dáng ban đầu? – Đấu Tâm cười.
Tên tóc đỏ im lặng. Hoàng tử chơi đùa cùng con gái một lúc sau đẩy nó về chỗ Tha Xuân, anh ta lại chìa chiếc tẩu mời Vô Phong. Lần này tên tóc
đỏ không từ chối nữa. Hắn hút một chặp, miệng ho sặc sụa làn khói đỏ
cam. Đấu Tâm cười đoạn nhỏ giọng:
-Tôi đang cố liên lạc với các nước xin sự giúp đỡ. Nhiều người nói tôi làm việc thừa thãi. “Tại sao phải làm thế, thưa hoàng tử? Chúng ta đang thắng Liệt Giả! Chúng ta không cần lũ ích kỷ đó!”. Họ nói vậy đấy! Họ tin rằng chỉ một mình Tuyệt Tưởng Thành có thể chống lại tất cả. Vài chiến thắng bên ngoài bức tường đang tha hóa bọn họ.
Tôi vẫn lo sợ niềm kiêu hãnh sẽ biến thành sự kiêu căng.
-Vậy ra anh muốn đánh nhanh thắng nhanh để ngăn chặn Liệt Giả tiếp tục nuôi dưỡng sự kiêu ngạo trong người Tuyệt Tưởng?
Hoàng Tử Cát gật gù:
-Đúng. Càng nhiều thời gian, Liệt Giả càng dễ thao túng mọi việc. Tôi
cũng đang vận động cha mình viết thư thỉnh cầu hỗ trợ từ Tổng Lãnh Kim
Ngân. Phải, lục địa này vốn chẳng nhiều thánh sứ, dù vị Tổng Lãnh nọ
muốn cũng không thể giúp. Nhưng thay đổi sẽ bắt đầu từ điều nhỏ nhặt ấy
dù rằng vô ích. Chúng tôi cần dân chúng Kim Ngân và ngược lại. Kiêu hãnh và phẩm giá không phải của riêng người Tuyệt Tưởng mà của cả lục địa
này. Liệt Giả muốn chia cắt mối liên kết mơ hồ đó nhưng không ai nhận
ra.
-Anh đã nói những điều này cho ban quân sự chưa?
-Đã. – Đấu Tâm thở dài – Nhưng chỉ ngài đại thánh sứ chịu lưu tâm. Ông
ấy đang cố vận động ban quân sự chuyển chiến lược, hy vọng có kết quả
tốt.
Hoàng tử và Vô Phong thay phiên nhau hút tẩu. Trong làn khói đỏ cam, họ
thấy cô công chúa nhỏ đang học điệu múa Sa Ngã Thần từ người mẹ. Sa Thần quốc chẳng còn gì ngoài một chính phủ yếu ớt, phiến quân đầy rẫy, khủng bố trộm cướp khắp nơi cùng nền văn hóa lụi tàn. Nhưng nhờ Hoàng Tử Cát, một chút hình ảnh huy hoàng của Kim Ngân được tái hiện trong cung điện
này. Tên tóc đỏ hỏi:
-Anh nghĩ Liệt Giả sẽ làm gì tiếp?
-Đánh khu mỏ tây bắc, nơi mà Bách Quang Lam Thuẫn không thể vươn tới.
Nếu cố sức đánh, Liệt Giả tất giành thắng lợi đồng thời giúp ông ta níu
chân những kẻ đầu tư. Nhưng tôi nghĩ Liệt Giả không muốn một chiến thắng vô nghĩa như vậy. Ông ta sẽ đánh khu mỏ tây bắc, chắc chắn, nhưng chỉ
là đòn nghi binh, chiến trường thật sự vẫn là ở Tuyệt Tưởng Thành.
Vô Phong gật gù, sau nói:
-Anh sẽ là vị vua vĩ đại đấy, hoàng tử!
-Không đâu! Tôi không thể vĩ đại bằng các bậc tiền nhân. – Đấu Tâm lắc
đầu – Nhưng nếu là bạn tốt thì sao? Tôi đang cần một người đánh cặp trên tầng cao Tuyệt Tưởng Thành, một kiếm sĩ không ngại những cơn gió. Thế
nào?
Tên tóc đỏ cười và đồng ý. Kể từ hôm ấy, Vô Phong luôn được chào đón tại tư gia của Hoàng Tử Cát.
Ba ngày sau tức ngày 7 tháng 9, quân Liệt Giả tổ chức tấn công khu mỏ
bằng đạo quân đánh thuê từ miền bắc. Song như Đấu Tâm dự liệu, Liệt Giả
vẫn tập trung chủ yếu vào mặt trận công thành. Người Tuyệt Tưởng tiếp
tục chiến thắng, tiếp tục kiêu hãnh. Dù vậy, chừng nào Hoàng Tử Cát còn ở đây, sự kiêu hãnh còn chưa bị tha hóa, Vô Phong cũng an tâm phần nào.
Chỉ là hắn, Hoàng Tử Cát và chẳng ai biết Liệt Giả đang thực sự nhắm tới cái gì?
Bạn đang đọc truyện Ngục Thánh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.