Q.3 - Chương 26: Trò Chơi Tráo Trở
Lũ Chó Hoang của
Đạt Ba nổi tiếng khát máu và hung hăng nhất sa mạc. Chúng chỉ khiếp sợ
duy nhất Đạt Ba. Nhưng giờ đây, nhìn thứ sinh vật dị dạng cao hơn hai
mét bên cạnh Lục Châu, chúng biết Đạt Ba chưa hẳn đáng sợ nhất. Chúng
ngửi thấy mùi tanh phảng phất từ miệng Thú, nghe được những tiếng la hét mơ hồ quanh gã. Thâm tâm đám Chó Hoang gọi Thú bằng “nó” thay vì “thằng kia” hay “thằng khốn”. Chúng không tin gã là người, càng không tin gã
coi con người là đồng loại.
Trút bỏ thân phận “chó – người” thiểu năng, Thú chuyển sang đóng vai thú cưng của công chúa. Gã cứ dụi đầu vào chân cô chủ mong được ve vuốt,
còn cô chủ thì sợ điếng người. Đợi mãi mà không được cưng chiều, con thú cưng ngẩng đầu nói:
-Cô chủ không thương tôi sao? Tôi rất đáng yêu mà!
Lục Châu cấm khẩu. Trông cảnh ấy, không kẻ nào trong lòng núi Dương Hoa
Tụ ho he, kể cả Đạt Ba. Gã quên bẵng chuyện mình bị đấm lõm mặt, chỉ
chăm chú xem con quái vật kia chuẩn bị làm gì tiếp. Một thoáng trôi qua, Thú ngoảnh về phía lũ Chó Hoang. Trăm gã trọc giật mình lùi bước, tiếng bước chân vọng khắp núi, tên nào tên nấy vã mồ hôi, tay bóp chặt kiếm.
Đạt Ba ngạc nhiên vì chưa từng thấy bọn đàn em biểu tình như thế bao
giờ. Tuy không nhớ hết nhưng gã cũng điểm mặt được vài thằng số má chẳng sợ chết, chỉ sợ không được chém người. Nhưng chính những thằng đó đang
run rẩy trước bộ mặt sứt sẹo đeo kính râm của Thú.
-Cô chủ gặp khó à? – Thú nói với Lục Châu, giọng lào khào như tiếng chó
rên – Muốn tôi dọn dẹp cái “bãi” kia không? Hứa với cô chủ, tôi sẽ
“liếm” sạch sẽ, không sót tí nào!
Lục Châu không hiểu ý tứ Thú ra sao mà chỉ muốn đưa Ác Lạc Điểu về điểm
an toàn. Nàng gật đầu cho phép Thú làm công việc dọn dẹp và liếm láp của gã. Thú bèn nhổm người gầm lên như con thú dữ xổ lồng. Tiếng gầm vang
khắp lòng Dương Hoa Tụ, trùm úp nỗi kinh sợ xuống tâm trí mọi người. Đám Chó Hoang lại nhất loạt lui bước như sóng triều rút, chúng sẽ chuồn
khỏi Dương Hoa Tụ nếu Đạt Ba không quát lớn:
-Đứng lại! Chúng mày sao thế hả? Ngu à? Nó có một mình, chúng mày cả trăm mống, sợ gì chứ?
Thấy quân số đông đảo gấp bội, bọn Chó Hoang ổn định lại hàng ngũ, tin
tưởng rằng trăm đánh một không tan thây cũng giãy chết. Nhưng Thú chẳng
ngại mà phấn khích vô cùng, nhảy nhót như con choi choi. Gã nhìn Vô
Phong và Mai Hoa, tiếng nói xen tiếng cười:
-Mấy đứa chúng mày lo con lợn béo, còn tao sẽ “liếm” đám kia, nhá? Nhá?
Hai gã chẳng dám hó hé. Thú cười như điên, sửa lại kính râm cho ngay
ngắn rồi đơn độc lao tới bọn Chó Hoang. Gã chạy bằng tứ chi, miệng ngoác rộng, hàm răng bịt sắt túa dãi dớt. Bọn Chó Hoang hò nhau xông trận,
trăm người tràn đến như triều dâng, trăm bước chân rầm rập bao vây Thú,
trăm tay đao kiếm lách cách sẵn sàng xẻ thịt gã. Song Thú vẫn như tên
bay, chẳng hề dừng lại. Khoảng cách đủ tầm, gã co chân bật nhảy, hai tay vồ tới, xuyên thẳng rừng kiếm đang chĩa ra tua tủa. Gã bổ vào một tên
Chó Hoang, vật ngửa hắn, ngoác lớn miệng, ngoạp cả hàm răng vào cổ tên
đó. Răng đâm ngập thịt, lôi toạc ống khí quản ra khỏi cơ thể người. Tên
Chó Hoang trợn ngược mắt, tay ôm cổ, miệng ngáp ngáp. Đám Chó Hoang
ngừng lại và hoảng hồn khi thấy ống khí quản phập phồng nóng hổi trên
miệng Thú, nắp thanh quản co giật lễu bễu máu. Con quái vật kính râm nhổ toẹt miếng thịt lầy nhầy, toét miệng cười, mép rộng tận mang tai, hàm
răng bịt sắt lòm lòm đỏ. Nhìn gã, bọn Chó Hoang kinh hãi muốn ói, không
ai dám tiến lên.
-Giết nó! Giết nó! – Đạt Ba rít lên – Thằng nào không dám đánh, tao đập vỡ đầu thằng đó!
Đám Chó Hoang hét lớn, xốc lại tinh thần. Rốt cục nỗi sợ lớn nhất trong
lòng chúng vẫn là Đạt Ba. Trăm tên dồn tụ, quây Thú ở giữa. Thú dang tay dài lồng ngồng, mười đầu ngón nứt toác lòi ra móc kim loại như vuốt
mèo. Gã cúi người luồn lách như rắn, bộ vuốt nhằm hạ thể quân địch mà
cào xé, lực đánh mạnh tựa hổ vồ. Tay phải vươn đến giật tung mảng sườn,
tay trái vung tới róc nát mảng đùi, vuốt sắc đẫm máu tươi, nội tạng phun xối xả. Thú quá nhanh, lũ Chó Hoang không sao bắt kịp gã, kiếm chém
toàn trượt, tên này thậm chí chém nhầm tên kia, hỗn loạn vô cùng.
Thấy tình hình bất lợi, đám Chó Hoang phân tán rồi tập trung thành từng
nhóm mười người thay phiên nhau tấn công, chém Thú tới tấp. Thú né đòn,
tiếp tục lao vào đánh nhưng không thể tự tung tự tác như trước. Mỗi lần
gã xông tới, nhóm phía trước chém loạn xạ ngăn cản, trong khi những nhóm phía sau tập hậu gã. Thấy hiệu quả, các nhóm liền quây gã như đám đông
quây chó dại, vung đao vung kiếm như bão táp. Thú lăn lộn trên đất, chạy bằng tứ chi tìm đường thoát. Hốt nhiên từ đám Chó Hoang, nhiều tên
quăng dây xích sắt tóm lấy gã. Thú nhảy tới nhảy lui né tránh nhưng một
dây xích chộp trúng chân gã. Lũ Chó Hoang hợp sức kéo dây, Thú ngã sấp
và bị lôi xềnh xệch. Vài tên Chó Hoang gần đấy nhân cơ hội bâu quanh
Thú, đâm kiếm bổ đao tới tấp. Trong khoảnh khắc, Thú vội đưa tay đỡ. Da
thịt sao lại sắt thép? – Ai nấy nghĩ thế và chắc mẩm gã kính râm sắp tan xác.
Thực tế là đao kiếm đã bổ ngập cẳng tay Thú, nhưng tay gã không đứt mà
bọn Chó Hoang cũng chẳng thể rút vũ khí. Từ những vết cắt chẳng hề có
máu chảy dù lộ rõ từng thớ cơ thịt đỏ quạch. Bất thình lình từ trong
cẳng tay Thú, hai lưỡi đoản kiếm cong váng máu bật ra, hất tung những
đao kiếm đang cắm ngập thịt. Gã nhổm dậy vung đoản kiếm phạt ngang cổ kẻ địch. Mấy tên Chó Hoang buông vũ khí, tay ôm vết thương song không ngăn được dòng máu phun vòi như nước tràn ống thủng. Chúng đổ gục, mắt trợn
trừng, người co giật. Thú chặt đứt dây xích đoạn đứng lên, đầu nghiêng
nghiêng, miệng cười cười. Cẳng tay gã đầy vết chém, thịt da lủng liểng
như sắp đứt; từ nơi lưỡi đoản kiếm bật ra là rãnh sâu hoắm, nhìn thấy cả xương trắng hếu. Bọn Chó Hoang kinh hãi, càng thêm tin tưởng gã không
phải người.
Thấy đám đông nhìn mình, Thú ngó xuống cẳng tay. Gã móc sau túi quần một cuộn băng dính, cuốn lại những miếng thịt lủng lẳng. Xong việc, gã nhìn quanh, nhe hàm răng bịt sắt rồi cười:
-Tao rất thích lũ Kim Ngân chúng mày, biết tại sao không? Vì những thằng khác gặp tao đều chuồn, còn chúng mày thì không!
Thú lao đi, tứ chi cào cấu mặt đất. Gã bổ thẳng vào quân địch, hai đoản
kiếm cong cuồng nộ đánh phá. Bọn Chó Hoang chống trả dữ dội, đao kiếm
như mưa rào trút xuống đầu Thú. Nhưng gã nhanh như sóc, né tránh hầu như mọi đòn tấn công. Chó Hoang đánh không lại, từng người từng người ngã
gục. Gã hét, gã cười, gã tàn sát. Với gã, máu như rượu, hít nhiều hóa
say và rất khó tỉnh. Bọn Chó Hoang bị cuốn theo cơn lốc bạo lực. Chúng
hò hét, đâm chém, quên đi vết thương trên cơ thể, quên nhóm công chúa,
quên luôn cả tiếng gọi của Đạt Ba phía sau. Bất quá chúng chỉ như bầy
cừu còn Thú là con sói tung hoành giữa bầy cừu. Xác chết chất chồng, máu chảy thành dòng lều bều bọt. Bên ngoài vòng chiến, chứng kiến cảnh ấy,
ai nấy rùng mình. Với nhóm công chúa, đàn em Đạt Ba là kẻ thù, song Lục
Châu giờ chỉ mong chúng chạy thoát. Nàng hối hận vì đã cởi xích cho con
quái vật hình người.
Gọi mãi mà chẳng đứa đàn em nào nghe, Đạt Ba đành tự thân làm việc, lừ
lừ tiến thẳng đến chỗ công chúa. Thấy thế, Vô Phong chạy ra cản đường.
Gã béo nhìn tên tóc đỏ, mồm nói tay phẩy phẩy:
-Cút đi mày, tao đang bận, đừng để tao cáu. Cút!
Vô Phong khạc nhổ một bãi xuống chân Đạt Ba, nói:
-Tao không thích, thì sao?
Gã béo nổi cơn điên, tay vung đao bổ xuống đầu Vô Phong. Tướng gã trông
chậm chạp mà đòn thế lanh lẹ vô cùng. Vô Phong hoảng hồn lách người sang trái, đao sượt vai cắm ngập đất. Tên tóc đỏ thuận đà nhằm ngực Đạt Ba
mà chém xả Bộc Phá, để lại vết rãnh sâu hoắm từ vai trái xuống sườn
phải. Máu phun từa lưa! – Vô Phong nghĩ vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, da
thịt gã béo lại trở về nguyên trạng. Vô Phong trố mắt, mặt hiện bốn chữ
“cái – quỷ – gì – đây?”. Chưa kịp hiểu vấn đề, hắn chợt thấy cú đấm của
Đạt Ba sắp văng tới mặt. Tên tóc đỏ vội vã co người, toàn thân bộc phát
lực đẩy hất văng Đạt Ba. Gã béo bị đẩy lùi chục bước song vẫn kịp chống
chân trụ giữ thăng bằng. Gã nheo mắt nhìn Vô Phong, cười:
-Ồ… ồ… cũng không tệ! Là bí kỹ gì thế?
Thực chất đấy không phải bí kỹ mà là năng lực từ chiếc áo giáp của tên
tóc đỏ. Chỉ cần tích đủ năng lượng và kích hoạt đúng thời điểm, chiếc áo sẽ phóng lực đẩy, ngăn chặn mọi đòn tấn công vật lý kể cả đạn bắn.
Nhưng sau mỗi lần như thế, nó cần hai mươi phút “sạc” lại. Trong thời
gian đó, nếu để Đạt Ba tóm được, tên tóc đỏ cầm chắc cái chết. Chiến Tử
còn chẳng chịu nổi một đấm của gã béo, huống hồ Vô Phong.
Đạt Ba không quan tâm đối thủ dùng bí kỹ gì hay thanh kiếm của hắn sở
hữu năng lực ra sao. Gã chỉ quan tâm con nhỏ mắt xanh đằng xa, ai ngáng
đường gã phải chết. Đạt Ba hùng hục chạy, tay nâng thanh đao nặng trĩu,
quơ một vòng rồi giáng thẳng đầu Vô Phong. Tên tóc đỏ lùi người, đao
chém hụt, lún sâu mặt đất. Đạt Ba kéo cán đao, ròng rọc trên đao khởi
động, dây xích lách cách, lưỡi đao mở ngạnh cưa xẻ tan cát bụi. Vô Phong chưa kịp phản công, đao thứ hai đã chặt ngang thân, ngạnh cưa kêu rè rè như thanh âm báo tử. Hắn vội hụp đầu, cưa máy xẻ đứt vài sợi tóc đỏ.
Thuận đà, gã Đầu Sói vừa tiến bước vừa xoay thân, cơ thể lệ phệ mỡ bỗng
lanh lẹ khác thường. Đao quay một vòng, hai vòng, hết vòng thứ ba thì bổ xuống. Vô Phong lấy hết sức bình sinh nhảy khỏi chỗ đứng. Đường đao lại hụt, chém lủng đất và thọc sâu như muốn cày nát cả Dương Hoa Tụ. Nếu
mặt đất biết kêu, hẳn nó đã gào lên không biết bao lần. Gã Đầu Sói nhìn
Vô Phong, cười:
-Biết đao này tên gì không?
Tên tóc đỏ không đáp cũng không muốn biết. Đạt Ba rút đao, kéo cán, cưa xích ngừng hoạt động đoạn tiếp lời:
-Chặt Xương, tao gọi nó thế. Không biết thằng chủ cũ của nó gọi là gì,
tao giết thằng đó nhanh quá, chưa kịp hỏi. Nhưng tao gọi là Chặt Xương.
Tao không thích trưng diện những cái tên màu mè hoa lá như lũ chúng mày. Chặt Xương, cái tên hay, nhỉ? Rất có hương vị và cảm xúc! Vậy thanh
kiếm của mày tên gì, nói tao nghe?
Vô Phong không thừa hơi đáp vì đã dành sức vận Ám Thiết và Tử Thiết từ
lâu. Hắn mở lẫy trên Bộc Phá, tuýp sắt trong cán bơm đầy dung dịch nổ
lên lưỡi kiếm. Tên tóc đỏ đột nhiên lao về phía Đạt Ba như tên bắn,
người đổ nghiêng, đôi chân đốt cháy nội lực Ám Thiết. Bộc Phá lê đất tóe lửa, hừng hực nội lực Tử Thiết. Gã Đầu Sói dựng Chặt Xương, vận nội lực kết thành tấm khiên hình thập tự trước thanh đao. Bộc Phá đâm sầm vào
Chặt Xương, nội lực Tử Thiết cùng thuốc nổ công phá tấm khiên dội vang
thanh âm xoáy màng nhĩ, đất đá văng tung tóe như bom cày. Vô Phong run
run tay, mặt đỏ lựng, Tử Thiết cộng thuốc nổ chưa bao giờ dễ dàng. Nhưng điều làm hắn kinh hãi là Đạt Ba còn nguyên đai nguyên kiện, trong khi
đáng lý gã phải trở thành đống thịt mỡ bầy nhầy. Tấm khiên thập tự thủng lỗ chỗ, da thịt Đạt Ba cháy xèo xèo vài miếng ở vai, ở ngực, ở cánh
tay, song hầu như không tổn hại. Gã béo nghiến răng:
-Mày được lắm thằng chó! Người khác hỏi mà đánh, có biết là BẤT LỊCH SỰ KHÔNG HẢ?
Gã gầm lớn, cánh tay búa tạ đấm thẳng ngực Vô Phong. Tên tóc đỏ ngã
ngửa, trượt dài, đau thấu óc, thần trí choáng váng dù đã có áo giáp che
chắn. Đạt Ba nổi khùng, tay vung đao hòng chặt đôi tên tóc đỏ. Vô Phong
cả kinh, chân trườn trườn lui về sau, vừa lúc đao bổ sát gót. Chậm chạp
một chút, hắn đã chẳng còn chân mà đi. Đạt Ba xoay đao đánh tiếp, liên
tục dồn ép, không cho Vô Phong cơ hội phản kháng.
Lúc này, Thú vẫn trong cơn điên giết chóc. Đằng xa, Chuột Chù cùng Mai
Hoa đưa Lục Châu và Chiến Tử rời vòng chiến và đợi họ hồi phục. Riêng
Chiến Tử bị thương khá nặng, xem chừng chưa thể tỉnh dậy. Lục Châu nói
với gã bốn mắt:
-Anh giúp Vô Phong, tôi nghỉ thêm lát nữa là xong!
-Không, công chúa à! – Mai Hoa lắc đầu – Tôi chỉ là người thường, đánh
sao lại con lợn béo ú kia? Vấn đề là Ác Lạc Điểu, chúng ta cần người kéo con chim chết tiệt vào xe và biến khỏi đây càng nhanh càng tốt!
-Quỷ Nhãn? Ông ta sẽ đến đây sao? – Lục Châu nói.
-Không. Quỷ Nhãn chỉ có trách nhiệm đón chúng ta và xử lý Hiệp Dung. Một Đầu Sói không bao giờ vượt qua những điều khoản ghi trong hợp đồng.
-Vậy ai chứ? Ai sẽ chở con Ác Lạc Điểu về điểm an toàn?
Mai Hoa cười, không đáp. Gã thâm nhập vòng chiến, để lại ánh mắt khó
hiểu của Lục Châu. Gã chỉnh cặp kính cận, né bọn Chó Hoang, cố tìm kiếm
một người trong đám đông hỗn loạn. Chợt thấy Hiệp Dung đương bị bao vây, gã liền chạy tới, rút dao đâm lén chém bừa vài tên Chó Hoang đoạn hét
lớn:
-Này ông bạn, muốn làm ăn nữa chứ?
-Ồ, tôi tưởng ông chết rồi? Sao, ông đã không coi trọng tôi mà vẫn muốn tôi làm ăn tiếp à? – Hiệp Dung cười.
Vài gã Chó Hoang đuổi theo Mai Hoa. Gã cú vọ đánh không xuể, chạy té
khói. Hiệp Dung liền phi kim châm hạ gục vài tên giải vây giùm gã. Mai
Hoa thở hồng hộc:
-Cám ơn, cám ơn! Thế này nhé, chúng tôi và con chim kia phải về điểm an
toàn! Một trăm thùng vàng tiền công, chưa kể gần bốn chục thùng vàng
tiền bồi thường người chết, chẳng lẽ ông bỏ sao?
-Lấy cái gì để tin tưởng?
Mai Hoa cười:
-Thằng lợn béo ú kia sắp rờ ngón tay bẩn thỉu vào cô gái mắt xanh của
chúng tôi. Này, cô ta mà mệnh hệ gì, ông sẽ chẳng nhận được một xu chứ
đừng nói mấy trăm thùng vàng!
Hiệp Dung vừa đánh lũ Chó Hoang vừa cân nhắc lợi hại. Đàn em chết hết mà chẳng thu được đồng nào, y thực quá lỗ. Giờ lấy lại tiền, y có thể gỡ
gạc chút vốn liếng, thà méo mó còn hơn không. Hiệp Dung mặc cả:
-Vậy tính thêm cả những đứa bị Đạt Ba giết đi! Ông phải trả thêm cho tôi bốn chục thùng vàng, tổng cộng là một trăm tám mươi sáu (186)!
“Rốt cục thằng nào cũng tham tiền!” – Mai Hoa cười thầm. Gã nói:
-Chúng tôi chỉ tính những người bị Ác Lạc Điểu giết, Đạt Ba là thể loại khác, không có trong hợp đồng!
-Ông Mai Hoa à, chi li quá không tốt đâu! Tôi vẫn là Đầu Sói, còn ông sẽ không bao giờ ra khỏi đây và cô gái mắt xanh của ông cũng đừng hòng
sống. Đạt Ba là con chó điên, ông biết đấy, nó mà cắn ai là không nhả
đâu!
Mai Hoa ngẫm ngợi nhưng gã chỉ tỏ vẻ thế. Mấy trăm thùng vàng không phải vấn đề, vấn đề là gã cần đóng vai thương nhân kì kèo mặc cả từng xu
trước khi lật lọng Hiệp Dung ở điểm an toàn. Gã lên tiếng:
-Tôi chỉ có thể trả ông hai chục thùng vàng nữa, coi như là tiền bồi dưỡng! Một trăm sáu mươi sáu (166)!
-Không, bốn chục là bốn chục! Ông hết lựa chọn rồi! – Hiệp Dung trả lời.
-Hai mươi lăm, giá chốt! Một trăm bảy mốt (171)! – Mai Hoa gào lên – Hoặc ông đừng hòng có tiền!
-Thế thì một trăm bảy mốt! – Hiệp Dung xuống nước – Chúng ta cần thêm người. Tôi đang gọi bọn đàn em tới giúp!
Mai Hoa nhún vai:
-Ông gọi lâu rồi thì chắc giờ này họ cũng sắp tới, nhỉ?
Gã Đầu Sói mỉm cười. Thực tế là sau khi hạ quái vật, y đã bí mật gọi
điện điều thêm quân tới Dương Hoa Tụ, phòng Mai Hoa bày mưu lật lọng thì y có cái mà tráo trở. Gã cú vọ biết rõ điều ấy nên mới tìm Hiệp Dung.
Tính đi tính lại, nếu không có Hiệp Dung và đám đàn em, con Ác Lạc Điểu
sẽ chẳng bao giờ đến điểm an toàn.
Đúng như Mai Hoa dự đoán, chưa đầy năm phút sau quân tiếp viện của Hiệp
Dung đã tới. Đám này khá đông, ước chừng sáu bảy chục người. Họ giải vây cho Hiệp Dung và Mai Hoa nhưng tuyệt không dám đụng vào bãi săn mồi của Thú. Cả đám đưa xe vận tải tới chỗ Ác Lạc Điểu, chằng dây lên con thú
rồi hò nhau kéo vào thùng xe. Quái thú nặng cả tấn, chục người kéo hộc
mật mới lôi được vài mét. Tình hình càng khó khăn khi đàn em Đạt Ba phát hiện chiếc xe tải và tràn tới đánh giết, Hiệp Dung buộc phải chia quân
ngăn chặn.
Cùng lúc đó, Vô Phong khổ sở không kể sao hết với Đạt Ba. Quần nhau lâu, Đạt Ba vẫn hùng hục như trâu còn hắn đã thấm mệt. Hắn nghiến răng kèn
kẹt chửi Vạn Thế rủa nữ thần tiên tri. Tên tóc đỏ không ngại chiến đấu,
nhưng đánh nhau với đối thủ sở hữu cơ thể kiếm đâm không thủng đao chém
không đứt, hắn cảm thấy quá sức. Thú là con quỷ nhưng Đạt Ba cũng là
quái vật, hai bên đồng cân đồng lạng không kém nhau phân nào. Đạt Ba
càng đánh càng hăng. Gã chẳng có kiếm thuật hay kiếm chiêu, chỉ biết
chặt chém cục súc, song cứ vung đao là Vô Phong sợ xanh mặt. Thanh Chặt
Xương trong tay gã xẻ đất xắt đá không biết bao lần, cưa xích rè rè rền
rĩ như con thú khát thịt người.
Bên phía Mai Hoa, con Ác Lạc Điểu cuối cùng cũng được đưa lên thùng
hàng. Gã cú vọ gọi cả bọn rút lui. Nhóm công chúa lặng lẽ di chuyển về
xe tải, Chuột Chù khoác vai Chiến Tử, công chúa ôm thân thể bải hoải vô
lực mà đi. Không may cho nhóm công chúa là Đạt Ba trước giờ luôn để mắt
đến họ. Vừa thấy ba người rời chỗ, gã Đầu Sói hét inh ỏi:
-Bắt chúng nó! Bắt con bé mắt xanh! Mấy thằng ngu kia, nghe tao nói không hả?
Vài tên Chó Hoang nghe lời Đạt Ba nhưng chưa kịp mon men bước nào thì
Thú đã xử gọn. Tức mình, Đạt Ba hùng hục truy đuổi nhóm công chúa. Tên
tóc đỏ bám theo, tay vung Bộc Phá chém thẳng gáy tên Đầu Sói. Gã béo bất ngờ quay lại, tay trần chụp lưỡi kiếm quật Vô Phong xuống. Tên tóc đỏ
giáng lưng trên đất, đầu óc lơ mơ lẫn lộn trăng sao. Đạt Ba có thể giết
hắn ngay nhưng vì mải bắt công chúa nên bỏ qua. Thấy vậy, Lục Châu triệu hồi pháp trượng từ hư không, vận Lôi niệm nã luồng sét thẳng người Đạt
Ba. Gã béo bị đẩy lui nhưng chẳng hề hấn gì. Gã gầm lớn, tay dựng thanh
Chặt Xương, nội lực kết lá chắn chữ thập. Gã ầm ầm lao đi, Lục Châu vận
Lôi niệm bắn tia sét xối xả nhưng chẳng ăn thua. Đạt Ba như chiếc xe
thiết giáp không thể cản phá, gã vừa cười vừa hét:
-Chịu thua đi cô em mắt xanh! Chịu thua đi!
Công chúa không phải người dễ đầu hàng. Nàng niệm phép, chiếc hoa tai
lông vũ rực sáng. Lục Châu chẳng còn cách nào ngoài sử dụng phép thần hộ mệnh, dù cái giá có thể là chính mạng sống của nàng. Nhưng trước khi nữ thần A Sát Ca xuất hiện, Chiến Tử đã tỉnh giấc. Gã lao tới vung Thiết
Giáp Hạm ngăn thanh Chặt Xương, hai thanh đao vồ nhau tóe lửa, lá chắn
thập tự rung một chặp. Đạt Ba nghiến đao đè Chiến Tử, cười:
-Ô, tỉnh rồi à? Để tao cho mày ngủ thêm lát nữa nhé!
Nhanh như cắt, gã béo chộp lấy đầu Chiến Tử. Nhưng vừa chạm da thịt địch thủ, bàn tay gã đông cứng như vừa đụng phải khối băng, bởi lẽ Chiến Tử
đã vận Băng kỹ lên chính mình. Đạt Ba cố rút tay ra mà không được. Ngay
lúc ấy, Vô Phong từ phía sau đâm Bộc Phá thẳng mạng sườn của gã. Lưỡi
kiếm ngập da thịt song tên tóc đỏ không chắc nó có hiệu quả. Nhưng rồi
từ vết đâm, máu chảy ra như nước nhỉ từ khe đá. Gã Đầu Sói gầm lớn:
-Mày đâm tao! Chúng mày đâm tao! Lũ chó!
Đạt Ba gồng người, cơ thể bốc khói trắng và đỏ lựng. Gã thoát khỏi Băng
kỹ, xô đẩy Chiến Tử, tay vung đao quật về đằng sau. Vô Phong rút kiếm
đoạn lùi bước né đao, máu từ vết thương của Đạt Ba phun xối xả. Vô Phong thấy gã Đầu Sói quỳ xuống, mạng sườn nhào cuộn và vón lại ngăn máu chảy thêm. Tên tóc đỏ kinh ngạc, không biết đó là bí kỹ hay phép thuật. Hắn
còn kinh hãi hơn khi thấy Đạt Ba nhìn mình, mắt trợn ngược, mặt mày rúm
ró:
-Mày đâm tao, thằng tóc đỏ… Tao nhớ mặt mày, tao sẽ bẻ cổ mày…
Con sói sẽ báo thù, Vô Phong biết rõ điều đó nhưng không đủ sức và thời
gian giải quyết Đạt Ba. Nhưng giết được gã hay không chẳng quan trọng,
quan trọng nhất là đưa Ác Lạc Điểu tới điểm an toàn. Vô Phong cùng nhóm
công chúa quay về chiếc xe tải. Gã béo không thể đuổi theo vì vết đâm
vừa sâu vừa hiểm. Lúc này vài tên đàn em mới để ý Đạt Ba bị thương, bèn
ngừng giao chiến với Thú rồi túm tụm quanh gã. Đạt Ba gầm lên:
-Lo cho tao làm cái mẹ gì? Đuổi theo con bé mắt xanh, bắt nó về đây! Nhanh lên, mấy thằng ngu!
Hiệp Dung xua quân ngăn bọc hậu còn bản thân y cầm lái. Chiếc xe tải
chậm chạp rời khỏi Dương Hoa Tụ. Phía sau, bọn Chó Hoang của Hiệp Dung
và Đạt Ba đánh nhau dữ dội. Như thấy cuộc vui, Thú bỏ đám cũ, nhảy xổ
vào đám mới chém giết tưng bừng. Với gã, ở đâu có đao kiếm, ở đấy là lễ
hội. Thân thể Thú đỏ rực bởi máu của địch thủ và máu của chính mình. Gã
hăng say giết người, màng nhĩ đầy tiếng kêu la, mắt mờ đi vì máu, tới độ chẳng nghe thấy công chúa đang khản cổ gọi mình:
-Thú, quay về đây! Thú! THÚ!
-Kệ hắn đi! – Mai Hoa nói – Chúng ta phải ra khỏi đây!
Thời giờ khẩn cấp, công chúa đành nghe lời Mai Hoa. Thú ở lại chặn hậu
cũng tốt, nhưng Lục Châu không chắc gã có thể phân biệt địch ta. Xe tải
chạy đến cửa núi, Lục Châu vẫn nghe được tiếng gào thét điên cuồng của
gã. Thành thực mà nói, không có Thú ở bên, nàng cảm thấy dễ chịu hơn
nhiều. Thú đóng vai kẻ ngớ ngẩn điên khùng, Lục Châu vẫn coi gã là
người, song chứng kiến cái cách gã biến lòng núi thành lò mổ, nàng bắt
đầu nghi ngờ nhận định của mình.
Bầu trời sa mạc đã chuyển tối. Xe tải rời Dương Hoa Tụ, tăng tốc tiến
sâu vào màn đêm. Phần đầu mũi khoan xoáy tròn, chiếc xe với thùng hàng
lặn xuống lòng cát, chỉ chừa khoang lái lên trên, trông như tàu ngầm nửa chìm nửa nổi giữa mặt biển. Xe không có đèn nhưng nhờ hệ thống phác đồ
địa hình, Hiệp Dung có thể lái đúng hướng. Xe vòng qua Làng Vui Vẻ, sau
tiến về hướng đông bắc. Trong khoang lái, chẳng ai lên tiếng hay trò
chuyện. Họ dành thời gian để thở, để băng bó vết thương, để ổn định tâm
tình sau khi chứng kiến quá nhiều máu và cái chết. Hiệp Dung chỉnh gương chiếu hậu về phía công chúa, nhìn nàng hồi lâu rồi cười:
-Cô đẹp thật! Bảo sao con chó điên kia phát khùng.
Lục Châu ngó xuống, thấy áo trong áo ngoài rách tứ lung tung, vội mượn áo khoác của Vô Phong che lại. Gã Đầu Sói tiếp lời:
-Tôi có thể mời cô bữa tối không? Tôi biết cô sẽ đi ngay, nhưng dùng bữa tối với tôi khoảng nửa tiếng, liệu có được? Xin lỗi vì khiếm nhã, nhưng lâu quá rồi tôi không thấy phụ nữ đẹp nào. Cho tôi cơ hội, được chứ?
Công chúa không đáp. Những gã đàn ông nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt lăm le đe dọa Hiệp Dung. Gã Đầu Sói giơ tay:
-Rồi, rồi, mấy người làm tôi sợ đấy! Này cô gái, tôi không biết cô là ai hay đến từ đâu, nhưng đừng trở lại Kim Ngân nữa. Tin tôi đi, sắc đẹp ở
đây là tai họa.
Hiệp Dung không quá lời bởi Lục Châu đích thực là mầm mống nguy hiểm. Vì mùi thơm và đôi mắt của nàng, cả nhóm đã gặp không ít phiền toái. Nhưng chỉ vì thế mà Đạt Ba phải cất công dẫn hàng trăm người lùng bắt nàng?
Lục Châu nghĩ mọi sự không đơn giản vậy. Nàng có nghe Đạt Ba gọi mình là “món hàng”, giống như một phần trong hợp đồng. Vậy hợp đồng là gì? Ai
thuê Đạt Ba? Mục đích thế nào? Vô vàn câu hỏi xuất hiện nhưng Lục Châu
không thể trả lời.
Sau hai tiếng lội cát, chiếc xe tải trồi lên, dừng trước một thị trấn tên Kha La Trại, thuộc quyền quản lý của Hiệp Dung. Do từng là quân doanh nên Kha La
Trại được bao bọc bởi hàng rào kẽm gai và nhiều tháp canh sáng đèn.
Trước cổng thị trấn có hai nhóm người đứng tách biệt, một là đàn em Hiệp Dung đông hơn trăm người, bên kia là nhóm điệp viên Phi Thiên chỉ vỏn
vẹn ba bốn người. Vừa thấy xe tải, đèn từ tháp canh chiếu xuống, hai
nhóm liền tụ lại, đám Chó Hoang ra phía sau kiểm tra thùng hàng còn các
điệp viên đỡ nhóm công chúa xuống. Lục Châu mấp máy môi hỏi:
-Mang tiền đến chứ? Quỷ Nhãn đâu?
Một người chìa ra chiếc cặp đựng tiền, đồng thời đánh mắt về đằng xa, ý
rằng Quỷ Nhãn đã chờ sẵn. Công chúa gật đầu. Kế hoạch của nàng tính đến
giờ vẫn hoàn hảo, chỉ cần qua nốt cửa ải này, nàng có thể đón bình minh
trên Thần Sấm ngay sáng mai. Nhưng gần mục tiêu bao nhiêu, Lục Châu nóng ruột bấy nhiêu.
Nhóm công chúa kiểm tra con Ác Lạc Điểu lần cuối trước khi thanh toán.
Hiện con quái vật nằm ngoan ngoãn trong thùng xe, toàn thân bị những sợi năng lượng Ảo Trận khống chế. Nó đang ngủ và sẽ không tỉnh trong hai
mươi tư giờ tới. Hiệp Dung cười:
-Vậy được chưa? Tôi nhận tiền được chưa?
Mai Hoa chuyển cặp tiền cho tên Đầu Sói. Gã mỉm cười:
-Một trăm bảy mươi mốt thùng vàng. Thực sự đây là lần đầu tiên tôi hào phóng vậy đấy, ông Hiệp Dung à!
Hiệp Dung chuyển cặp tiền cho bọn đàn em và bảo chúng đếm lại. Y chờ Mai Hoa nói tiếp nhưng gã cú vọ chẳng hé môi. Sau một phút im lặng, Hiệp
Dung lên tiếng:
-Còn khoản phụ phí, thưa ông. Tôi muốn phần thịt quái vật.
Cái gì đến cũng phải đến! – Mai Hoa thở dài đoạn trả lời:
-Về phần này, tôi xin nói ngắn gọn. Không, ông Hiệp Dung ạ. Là “không”!
Chúng tôi không thể đáp ứng khoản phụ phí. Từ từ, đừng nhăn mặt khó coi
vậy, ông là một quý ông biết trước biết sau, phải chứ? Vậy hãy nghe tôi
giải thích. Ông thấy mấy tên đàn em của mình dính dịch nhớt từ con quái
vật chứ? Phiu phiu phiu, xèo! Tan biến! – Gã cú vọ mô tả tiếng da thịt
chảy rữa – Là một doanh nhân, đồng thời là một đầu bếp cừ khôi, tôi
khuyên ông bỏ ý định ăn nó đi. Con quái vật này về cơ bản là không ăn
được. Nếu miễn cưỡng, chính ông là người khổ sở đấy!
Hiệp Dung phất tay, trăm gã Chó Hoang sau lưng y đồng loạt tuốt đao kiếm rồi bao vây nhóm công chúa. Bọn Vô Phong, Chiến Tử cũng ngay lập tức
rút vũ khí. Hiệp Dung cười:
-Tôi ăn uống bị sao thì đó là việc của tôi. Tôi không muốn nói nhiều
nữa, chúng ta đã chơi cái trò lịch sự quá lâu rồi. Giờ nói thẳng nhé!
Tôi muốn thịt – của – con – quái – vật! Hoặc đừng hòng ra khỏi đây! Tôi
không ghét các người, nhưng hãy tôn trọng hợp đồng! Đừng nghĩ tôi sợ
thánh sứ nhé. Đây là đất của tôi, là nhà của tôi, địa bàn của tôi! Mang
thịt ra đây hoặc tôi sẽ xẻ thịt các người!
Mai Hoa không biết nói sao. Bất chợt một giọng nói chen vào giữa bầu không khí căng thẳng tột độ:
-Tao không nghĩ vậy đâu, Hiệp Dung à!
Cả đám quay về phía sau, trông thấy ba bốn chục người đang bước tới.
Dưới ánh đèn từ tháp canh Kha La Trại, kẻ dẫn đầu nhóm ấy dần lộ diện.
Gã này khoác áo choàng màu cát, cặp mắt trắng lòng đen ẩn hiện sau chiếc khăn bịt mặt thêu hình chó sói. Hiệp Dung há hốc mồm:
-Quỷ Nhãn? Sao mày ở đây? Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này?
-Công chuyện thôi. – Quỷ Nhãn nhún vai đáp.
Quỷ Nhãn chậm rãi bước vào đám đông, bọn Chó Hoang của Hiệp Dung tự động tránh đường. Gã nhìn một lượt, đôi mắt quỷ dị nhấn nhá tia dò xét. Hiếm người dám nhìn thẳng mặt gã, hầu hết đều cúi đầu hoặc lảng sang chỗ
khác. Hiệp Dung là một trong những cái “hiếm” kể trên. Y nhìn Quỷ Nhãn,
nhìn Mai Hoa và cuối cùng hiểu ra mọi chuyện. Y vỗ tay:
-Tuyệt vời, ông Mai Hoa ạ! Quá tuyệt vời! Cùng một lúc thuê hai Đầu Sói, ông biết cách chơi quá ha! Như người Bắc Thần chúng tôi thường nói: ông quả có lá gan to!
Mai Hoa mỉm cười mà lòng khổ sở. Kế hoạch này do Lục Châu bày ra, gã chỉ là người thừa hành. Giờ mọi sự đổ lên đầu mình, Mai Hoa cảm thấy bất
công. Trong khi đó Quỷ Nhãn lên tiếng:
-Bỏ qua đi, Hiệp Dung. Mày nhận tiền là được rồi, đừng ép người ta nữa.
Tao cũng thấy mày vô lý quá, phụ phí gì mà tính bằng thịt quái vật? Con
đó đâu, để tao xem!
Quỷ Nhãn chạy ra thùng hàng, ngó con Ác Lạc Điểu rồi cười:
-Vạn Thế ơi, nó xấu mù! Báu bở gì con này chứ, mày không thấy nó toàn
mùi hôi hám sao? Thịt không ngon đâu! Thôi, xong chuyện thì ai về nhà
nấy, dăm bữa nữa tao qua chỗ mày uống chén rượu, anh em vui vẻ, nhỉ? Mày thích uống rượu măng man Xa Xác Đồng lắm phải không? Tao đang tích trữ
vài chai đây! À quên, cho tao thuê luôn cái xe này để đưa ông Mai Hoa ra khỏi sa mạc. Tao có mang tiền đây, lấy đi. Xong việc tao sẽ trả xe. Mày biết tính tao mà!
-Đừng có đùa! – Hiệp Dung lớn tiếng – Đây là đất của tao! Tao muốn thịt
con chim đó! Tao phải được phần! Chúng ta hòa bình thật, nhưng đừng
tưởng tao ngán mày!
Quỷ Nhãn gật gù. Gã chậm rãi bước tới, mặt đối mặt với Hiệp Dung. Quỷ
Nhãn cao hơn Hiệp Dung một chút, gã nhìn xuống bằng đôi mắt khinh rẻ,
sau đáp:
-Không ngán à? Vậy muốn làm gì thì làm tao xem. Tao đứng yên đây, hài
lòng nhé? Làm đi! Nhưng này, tao mà chết, đừng mong con quỷ Đạt Ba để
yên cho mày. Mày biết con chó điên ấy rõ nhất mà! Mà khoan, mày to tiếng với ai thế? Này, nhìn lại đi nhé! Nếu không phải tao thương tình cho
mày cái Kha La Trại, liệu mày còn ở đây mà hót không?
Hiệp Dung tức điên, tay thủ túi áo sẵn sàng rút kim châm. Nhưng chút lý
trí còn sót lại nhắc nhở y rằng Quỷ Nhãn đang nắm lợi thế. Nếu đánh nhau bây giờ, chiến tranh tất nổ ra, công sức nhẫn nhục bao năm của y sẽ đổ
sông đổ bể. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Hiệp Dung buộc phải xuống nước. Y cười
với Mai Hoa:
-Ông chơi được lắm, ông Mai Hoa. Tôi sẽ nhớ chuyện này. Dù thế nào, ông
vẫn là người hào phóng, cảm ơn! Cứ đến đây, chúng tôi sẽ đón tiếp ông tử tế và trọng hậu. Nhưng nếu ông đến vì hợp đồng, tôi sẽ cân nhắc rất,
rất, rất, rất kỹ đấy! Mong ông nhớ cho!
Y bắt tay Mai Hoa, không quên lấy tiền thuê xe của Quỷ Nhãn rồi cùng đàn em rút về Kha La Trại. Mai Hoa thở dài ngao ngán, tự hứa với lòng sẽ
không bao giờ chơi trò nguy hiểm này thêm lần nữa. Đợi bóng dáng Hiệp
Dung khuất mắt, gã cú vọ quay sang bắt tay Quỷ Nhãn:
-Cảm ơn ông! Xin hãy giúp chúng tôi ra khỏi sa mạc!
Quỷ Nhãn gật đầu:
-Tôi sẽ hộ tống ông ra khỏi sa mạc!
Nhóm công chúa thở phào rồi bước lên xe, nhưng Lục Châu mới đi vài bước thì Quỷ Nhãn chộp lấy vai nàng. Gã nói:
-Riêng cô thì ở lại!
Bàn tay Quỷ Nhãn như kìm sắt, Lục Châu không sao thoát được. Chiến Tử
không nói năng nhiều mà rút Thiết Giáp Hạm kề cổ gã Đầu Sói. Đàn em Quỷ
Nhãn ngay tức thì rút đao kiếm chĩa vào Chiến Tử. Vô Phong và Chuột Chù
đần mặt không biết chuyện gì xảy ra. Mai Hoa hoảng hốt:
-Chuyện gì thế này? Quỷ Nhãn, sao ông…
-Tôi không thích vòng vo nên nói thẳng: có người thuê tôi mang cô gái này về. Các ông có thể ra khỏi Hồi Đằng, cô ta thì không?
-Cái quái gì… Ông Quỷ Nhãn, chúng tôi thuê ông mà?! – Mai Hoa nói.
Quỷ Nhãn chẳng mấy bận tâm thanh đao của Chiến Tử. Gã chậm rãi trả lời:
-Tôi có nguyên tắc là khách hàng ra sao, tôi sẽ như vậy. Ông có thể thuê hai Đầu Sói thì tôi cũng có thể làm việc với hai khách hàng, miễn sao
đừng ảnh hưởng lợi ích. Tôi đâu cần con quái vật? Tôi chỉ cần cô ta! Ông tráo trở với Hiệp Dung được, sao tôi không tráo trở với ông được? Còn
tại sao ấy à? Kim Ngân mà! – Quỷ Nhãn nhún vai.
Bạn đang đọc truyện Ngục Thánh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.