Chương 41
Thái độ của những người trong nội bộ nhà họ Thịnh đối với Thịnh Thừa Quang
bắt đầu dao động, không còn tin tưởng, nhà họ Tạ bên kia đang ép sát dần từng bước, nhất thời Thịnh thị bắt đầu sợ bóng sợ gió, liên tiếp có
nhiều người cố gắng liên lạc với Thịnh Minh Hoa đang ở Châu Âu. Thịnh
Minh Hoa lớn tuổi như vậy còn sinh con, ở cữ tận hai tháng, hết thời
gian ở cữ thì người bên cạnh cũng chăm sóc cực kỳ cẩn thận, cộng thêm
Triệu Hoài Chương có ý phong tỏa tin tức, đợi đến khi bà biết được,
thành phố G cũng đã vào thu.
Vốn dĩ Tề Quang thuận lợi phẫu thuật thành công, con trai mới sinh khỏe mạnh đáng yêu, Thịnh Minh Hoa đang
cảm thấy ngày trong nắng ấp, cuộc sống hạnh phúc, ngay lập tức như trời
đất tối tăm.
Dưới cơn nóng giận bà gọi điện thoại cho Thịnh Thừa
Quang, cuộc gọi vừa thông đã điên cuồng hét lên: “Lúc này cháu điên rồi
phải không?!”
“…..Cô.”
“Cháu có muốn giải trừ hôn ước đi
nữa cũng phải từ từ chứ? Hiện tại là cái gì?! Tạ Gia Vân đào hố cháu
liền nhảy xuống?! Bây giờ cô ta phủi tay sạch sẽ, cháu thì sao? Cháu có
biết nhà họ Thịnh bây giờ không có bất kỳ ai có ý định bảo vệ cháu hay
không?”
Thịnh Thừa Quang cố gắng giải thích: “Tạ Gia Vân không có đào hố, cô ấy chỉ thả mồi câu.”
“Vậy cháu liền ăn?!”
“Dạ, ăn.”
Thịnh Minh Hoa thực sự không dám tin: “Cháu biết đó là mồi nhử mà cháu còn ăn? Thịnh Thừa Quang mắt cháu bị mù sao?!”
“Không phải,” giọng nói Thịnh Thừa Quang vậy mà hết sức dịu dàng, “Chẳng qua là…..Mồi ăn quá ngon.”
“…..Thịnh , Thừa, Quang!”
Toàn bộ khí thế của nữ sĩ Thịnh Minh Hoa bùng phát, trách mắng khoảng một
phút đồng hồ, Thịnh Thừa Quang vô cùng im lặng nghe hết, khi bà kiệt hơi thở tức giận mới lạnh nhạt nói: “Vốn định hỏi một chút cơ thể cô thế
nào rồi, bây giờ xem ra cô hồi phục rất nhanh. Cháu nghe nói tình trạng
của Tề Quang rất tốt, bảo bảo đâu ạ, nó khỏe không?”
Thịnh Minh Hoa không trả lời, im lặng rất lâu.
Nhất thời trong điện thoại chỉ có tiếng thở đè nén của bà.
Đợi bà mở miệng lần nữa thì trong giọng nói đã mang theo sự nức nở sụp đổ: “Thừa Quang…...Làm sao cháu trở thành như thế này.”
Là đứa trẻ đầu tiên bà đặt hết tình cảm của mình, ở đây dạy dỗ như thế nào cũng sợ không ổn thỏa, tìm hiểu rất nhiều, quyết định đưa đến trường
học tốt nhất ở nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, bà có nhiều mong đợi
với anh như vậy, được như bây giờ thực sự không dễ dàng, cuối cùng mới
đưa tập đoàn Thịnh thị nhiều năm do bà quản lý giao vào trong tay anh,
vậy mà mới mấy tháng ngắn ngủi, anh làm sao có thể làm nó lâm vào tình
cảnh này?!
“Cô,” Sự đau lòng của cô anh cũng làm Thịnh Thừa Quang xúc động, âm thanh anh rất thấp, chân thành tha thiết: “Cháu cũng không còn cách nào.”
Thịnh Minh Hoa bi phẫn (đau buồn phẫn nộ): “Cái
gì gọi là cháu không còn cách nào? Làm sao cháu có thể không có cách nào hả Thừa Quang?”
“Cô hãy nghe cháu nói,” giọng nói Thịnh Thừa
Quang vừa thấp lại vừa mềm mỏng: “Cô xem, cô bảo cháu chia tay, cháu làm theo. Cháu tiếp nhận Thịnh thị, hai tháng này cháu bận rộn như vậy,
người cũng nhanh chóng phát điên rồi, nhưng chỉ cần có thời gian cháu sẽ nghĩ ngay tới cô ấy. Tách ra cũng không làm cho cháu lãng quên cô ấy,
cháu càng ngày càng …..không ổn, sau đó phát hiện….chỉ cần thấy được cô
ấy là tốt rồi.” Anh dừng một chút, mới nói: “Ngay từ lúc đầu khi cháu
quyết định bỡn cợt tình cảm của cô ấy…..Cô, có phải do lúc bắt đầu cháu
đã quá ác độc, cho nên hiện tại trừng phạt cháu? Thực sự không còn cách
nào khác, cháu…..Không kìm hãm được.”
Thịnh Thừa Quang…..bất lực nói.
Sự bất lực của Thịnh Thừa Quang Thịnh Minh Hoa chưa từng gặp, nhưng mà bà
đã từng thấy của bản thân—đó là khi bà phát hiện trợ lý của mình ôm đứa
bé của chồng bà, bà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó đột nhiên giận dữ, tiếp đó…..vô cùng bất lực.
Có phải khi đó bà quyết định sai lầm hay không, cho nên bây giờ trừng phạt bà đối mặt với một Thừa Quang như vậy?
Không kìm hãm được, đối với bà và Thừa Quang mà nói, đúng là trừng phạt nặng nhất rồi.
“Thừa Quang…..Bây giờ là cháu đang đùa giỡn ta sao?” Thịnh Minh Hoa xoa trán, run giọng chất vấn đứa cháu yêu thương.
Giọng nói Thịnh Thừa Quang vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu như hiểu thành làm nũng,
trong lòng cô có thể dễ chịu hơn một chút hay không?”
“Cháu chưa từng một lần làm nũng với ta, từ nhỏ đến lớn, một lần cũng không có.”
“Bởi vì trước đây không có muốn điều gì. Cô, lần này cháu cầu xin cô, trước
mắt cháu đã dùng trứng chọi đá, xin cô ít nhất hãy duy trì trung lập,
nếu không cháu sẽ gục ngã.”
Thịnh Minh Hoa…..không nói lời nào cúp điện thoại.
**
Thịnh Thừa Quang lấy được sự cho phép ngầm, thở phào nhẹ nhõm, còn Thịnh Minh Hoa đang ở Châu âu cách đó rất xa đang nổi trận lôi đình.
Sau
khi Triệu Hoài Chương bị bại lộ đã bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này người
làm cũng không dám đi gọi ông, sợ đổ thêm dầu vào lửa, không thể làm gì
khác hơn là tìm cứu binh khác.
Nghe báo Tề Quang tới, Thịnh Minh
Hoa đang thịnh nộ cũng phải lấy lại cảm xúc, bà soi gương sửa lại tóc,
rất vất vả bỏ đi vẻ mặt cáu kỉnh hậm hực, hít một hơi thật sâu đi ra
khỏi phòng ngủ.
Bà đi chậm rãi từ trên cầu thang xuống, thấy Tề
Quang đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, cách đó không xa là nôi của trẻ
con, Tề Quang nhìn em trai ruột đang ngủ say, ánh mắt và vẻ mặt vô cùng
dịu dàng.
Lòng của Thịnh Minh Hoa cũng không khỏi trở nên mềm mại.
“Con sao dậy sớm vậy?” Bà đi tới bên cạnh cậu, “Không phải bảo con nghỉ ngơi nhiều sao?”
“Bác sỹ bảo con có thể đứng lên đi lại một chút.” Lúc nói chuyện Tề Quang có vẻ yếu ớt, hiện tại tạm thời không nhìn ra được rõ ràng tác dụng của
cuộc phẫu thuật với bệnh của cậu, chỉ là mấy tháng nay cậu gầy đi nhiều, quần áo đã có chút rộng, dáng vẻ yên lặng ngồi ở chỗ đó làm người khác
nhớ đến thiên sứ trong truyện cổ tích có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Thịnh Minh Hoa đối với đứa con trai này áy náy rất nhiều, lúc này sẽ không
tức giận, đi qua ngồi xuống bên cạnh, vuốt vuốt tóc cậu, dịu dàng nói:
“Mới vừa rồi con suy nghĩ gì thế? Say sưa như vậy.”
Tề Quang nhìn em trai đang ngủ say trong nôi, cười vô cùng dịu dàng: “he reminds me of someone.”
Nhìn em trai có thể nhớ tới someone, chính là người nào đó.
Nhất thời Thịnh Minh Hoa đen mặt, nhưng bởi vì là Tề Quang nên chắc chắn bà
sẽ không nổi giận, chỉ có thể xoay mặt qua bên cạnh thở phì phò.
Tề Quang cười, giang tay ôm mẹ mình vào lòng.
Thịnh Minh Hoa sợ đè nặng lên cậu, không dám vùng vẫy, tiến gần một chút lại
đầu vai con trai mình, chỉ vậy thôi mà tâm tình bà đã bình tĩnh lại.
“Đều tại anh của con!” bà hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thịnh Thừa Quang cái tên khốn kiếp này.”
Tề Quang phì cười, theo bà, giọng nói khẳng định: “Đúng! Đều tại anh của
con!” Cậu ôm mẹ, dùng giọng điệu giận dỗi của cô gái nhỏ nói: “Cho nên
không cần nóng giận với bố chứ, xem ra gần đây bố rất đáng thương.”
Thịnh Minh Hoa ngồi dậy, vỗ nhẹ nhàng lên tay con trai nói: “Con không cần
quan tâm những việc này, chăm sóc cơ thể cho thật tốt. Mẹ và bố con……hai chúng ta đều đã quá nửa đời người, có con, bây giờ còn có em trai con,
chúng ta sẽ không có việc gì.”
“Cho nên mẹ với bố giận dỗi sao?”
Thịnh Minh Hoa lại đẩy đẩy nhẹ đầu con trai mình: “Trẻ con không cần lo những chuyện này!”
“Mẹ, con đã trưởng thành.” Tề Quang bắt được tay đang đẩy của bà, vẻ mặt
nghiêm túc nói: “Con nghĩ con sẽ làm người bảo vệ: bố và mẹ, em trai,
nếu có thể con cũng muốn bảo vệ anh Thừa Quang, để anh ấy không còn khổ
cực như vậy, còn có……em ấy.”
Thịnh Minh Hoa nhìn đứa con lớn, trong mắt vẻ phức tạp.
Tề Quang không hề tránh ánh mắt của bà, nói tiếp: “Trên người em ấy chảy
một nửa dòng máu giống con, hơn nữa em ấy họ Thịnh, người trong nhà
chúng ta có như thế nào là chuyện của nhà họ Thịnh chúng ta, nhưng mà
con không thể nhìn những người bên ngoài bắt nạt em ấy.”
“Bên ngoài? Là ai?” Thịnh Minh Hoa cau mày, “Tạ Gia Vân làm khó cô ấy?”
“Còn có Tạ Gia Thụ.” Vì để thêm dầu vào lửa, Tề Quang không chút do dự đem
tóc xoăn người mà bình thường chơi cũng không tệ bán đi.
Nhất
thời người luôn bao che khuyết điểm Thịnh Minh Hoa nhướng mi, “Hai chị
em này rõ là…..Được lợi còn ra vẻ khoe khoang chính là như bọn họ vậy!”
Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa vô cùng không vui, “Anh Thừa Quang của con lúc này
cũng bị Tạ Gia vân lừa gạt, nếu không thì chuyện giải trừ hôn ước cả hai người đều đã anh tình tôi nguyện, chỉ cần chậm lại, kéo dài thêm ba năm năm, thì làm sao có thể thành như bây giờ!”
“Cho nên…..mẹ đồng ý anh ấy và Tử Thời?” Tề Quang chợt nhanh trí hỏi một câu.
Thịnh Minh Hoa sững sờ, lúc này rốt cuột nổi giận: “Ta là trung lập! Trung lập!”
Dưới cơn nóng giận bà lớn giọng hơn một chút, làm trẻ sơ sinh bị đánh thức
“oa” khóc lên một tiếng. Triệu Hoài Chương từ trong thư phòng chạy đến,
trong tay cầm một cây bút vẽ, đi tới trước nôi, vừa đưa bút vẽ cho người giúp việc vừa đưa tay ôm lấy con trai nhỏ, dáng vẻ hấp tấp vội vàng này đúng là hiếm thấy. Tề Quang cười cười dùng bả vai đụng mẹ mình.
Mặc dù Thịnh Minh Hoa vẫn không nhìn thẳng Triệu Hoài Chương như cũ, nhưng
cuối cùng vẻ mặt phiền não không vui đã khá hơn nhiều.
Con trai
nhỏ mới sinh do chính Triệu Hoài Chương tự tay chăm sóc, lúc này được ôm vào trong lòng bố lập tức nín khóc, nhắm mắt lại buồn ngủ. Triệu Hoài
Chương ôm nó đi đi lại lại, ấm giọng hỏi hai mẹ con đang ngồi bên này:
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Tề Quang cười ôm vai mẹ, nói với
ông: “Mới vừa rồi con và mẹ đang nói chuyện thân thể của con đã gần như
hồi phục rồi, mấy ngày nữa trở về, con muốn về nhà.”
Thịnh Minh
Hoa lập tức quay đầu trừng cậu, Tề Quang liền nũng nịu cọ cọ trên người
bà, nữ sĩ Thịnh Minh Hoa hết cách với cậu, vừa đúng lúc Triệu Hoài
Chương lúc ẩn lúc hiện đi qua đi lại, bị bà giận chó đánh mèo mắng: “Anh rửa tay chưa mà đã ôm con!”
“Không sao, vừa rồi anh còn chưa bắt đầu vẽ.” Triệu Hoài Chương dịu dàng giải thích, nói với vợ mình: “Trở
về cũng tốt, em không yên tâm chuyện bên kia, cả ngày gọi điện thoại như vậy, đối với thân thể cũng không tiện.”
Thịnh Minh Hoa vốn đang
định lạnh lùng đâm cho ông một câu: “Cho nên anh vì lo lắng mới lừa tôi
sao?” Nhưng cánh tay Tề Quang khoác lên vai bà nắm rất chặt, còn cười
nói: “Bố nói rất đúng, người một nhà chúng ta cùng nhau trở về thôi!”
Hai cha con này căn bản là một dạng…..Nhưng rốt cuộc Thịnh Minh Hoa không
nói gì nữa, im lặng nhận con trai nhỏ từ trong tay ông, nhẹ giọng dụ dỗ.
Triệu Hoài Chương và Tề Quang vây ở bên người nhìn đứa trẻ trong lòng bà,
Thịnh Minh Hoa có cảm giác bị vây quanh, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng
của hai bố con này một chút, lại nhìn mặt mày còn chưa phát triển của
con trai nhỏ trong ngực mình…..Trở về thì trở về thôi, bà nghĩ, coi như
là tích đức cho Tề Quang với tên nhóc này, bà coi như cái gì cũng đều đã có, cho tới bây giờ, nắm lấy lần nữa không cần thả ra.
**
Những chuyện bên ngoài, mặc dù Thịnh Thừa Quang trở về không nói với Tử Thời, nhưng mà nhiều đêm cô tỉnh lại phát hiện anh đang hút thuốc lá ngoài
ban công, cô cũng biết nhất định có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng là chuyện gì đây? Có phải cô mang đến phiền phức cho anh hay không?
Những lời gì Lục nói lần trước, bảo cô hãy sớm chuẩn bị, Tử Thời đã chuẩn bị
rồi, sau đó chuyển tới nơi này ở cùng Thịnh Thừa Quang.
Cô không
biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hiện tại có thể theo bên người anh nhiều hơn một chút cũng tốt rồi, cái khác cô không để ý đến.
Vì không muốn Thịnh Thừa Quang trong lúc nhiều việc còn phải lo lắng cho
cô, mỗi bữa cơm cô đều nuốt hết thức ăn vào bụng, ăn nhiều liền không
còn không muốn ăn, ngược lại còn thấy rất ngon.
Thành phố G vào
lúc cuối thu, bọn họ biết nhau đã một năm, vào buổi tối ngày tròn một
năm, Thịnh Thừa Quang hiếm khi trở về vào lúc tám giờ, không có thời
gian tự tay xuống bếp, trên đường về anh gọi người đặt đồ ăn mang đến
nhà, sau khi trở về anh nhanh chóng nướng một cái bánh ngọt.
Tử Thời vô cùng nịnh nọt ăn hết, giống như lần đầu tiên anh nướng bánh ngọt cho vậy, để thìa cuối cùng lại cho anh.
Lúc này Thịnh Thừa Quang đang ăn vẫn xoa xoa gương mặt cô, cười không nói.
Tử Thời cũng sờ sờ lên khuôn mặt của mình, lo lắng hỏi anh: “Có phải béo hay không? Chắc em nên ăn ít một chút?” Diễn quá đâm ra thật, ăn uống
quá mức, khẩu vị của cô hình như ngày càng lớn, bây giờ mỗi ngày đều
muốn ăn rất nhiều thứ.
Thịnh Thừa Quang để tay dưới cái cằm nho
nhỏ của cô nhéo một cái, cười nói: “Tham ăn là chuyện tốt, hơn nữa bây
giờ em vẫn hơi gầy, còn có thể mập ra chút nữa.”
Tử Thời ra vẻ nghi ngờ: “Nhưng mấy ngày này em soi gương, nhìn mặt em giống như bị sưng to lên…..”
“Là do em ngủ muộn!” Nói đên việc này sắc mặt Thịnh Thừa Quang hạ xuống
muốn tính sổ với cô, “Đừng tưởng anh không biết, nhiều lần anh trở về em vừa mới ngủ, lại còn dám giả vờ ngủ với anh!”
“Ặc…..Đó là do ban ngày em ngủ rất nhiều!” Cô giải thích xong lại cảm thấy không đúng—anh ghét nhất việc cô đảo lộn ngày đêm.
Quả nhiên ngẩng đầu thấy anh đang lườm mình, Tử Thời đút vào miệng anh một miếng thịt mềm xin tha thứ.
Thịnh Thừa Quang ăn hết thịt cô tự tay bón, vẻ mặt khá hơn một chút, hỏi cô:
“Mấy ngày trước anh nghe Tạ Gia Thụ nói, em và Phùng Nhất Nhất lại bắt
đầu đăng tiếp trở lại rồi hả?”
Tử Thời gật đầu một cái, cười híp mắt khoe khoang: “Hơn nữa còn cực kỳ thuận lợi….đã đứng đầu bảng xếp hạng rồi~~”
Niềm vui của cô Thịnh Thừa Quang cũng không phản đối, bộ truyện tranh này
cũng coi như nhân chứng giữa hai người, chính anh cũng rất để ý đấy
thôi.
“<> sẽ bắt đầu phát ở các đài truyền hình vào tháng sau, em đã vẽ phần tiếp theo, hôm nào đó
anh lấy đi cho chế tác phía bên kia xem một chút, phần này chắc chắn họ
muốn làm.” Thịnh tổng vô cùng tự tin.
Tử Thời lại sửng sốt, ấp
úng rất lâu, khi ánh mắt của anh càng ngày càng hiện vẻ nghi ngờ mới
thành thật khai báo: “Bộ em vẽ là…..<>.”
Sắc mặt của Thịnh tổng…..Tử Thời cúi đầu quấy mạnh nước canh.
Thịnh Thừa Quang hít khí, lại ăn thêm một miếng.
Vẫn không nhịn được nói: “Sau này đếu để anh phát hiện em thức đêm lần nữa xem!”
Bạn đang đọc truyện Tử Thời được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.