Q.8 - Chương 111: Huyết Nhuộm Phố Dài! ...
Ở đằng kia, lúc âm thanh tiếng hét to rơi xuống, một hồi tiếng bước chân theo từ bên cạnh đi tới, hùng hổ, dẫn đầu là một cái nam tử cường
tráng, thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp như cố lấy, cao 2m, cái đầu
cực kỳ lực chấn nhiếp.
Tại đằng sau của nam tử này, đi theo bảy tám người, dáng người khác
nhau, trong đó có hai nữ tử, lớn lên coi như kéo lệ, mặt trái xoan, đẹp
đẽ động lòng người.
nam tử cường tráng thấy bọn người Diệp Thần cũng không có dừng bước lại, nhịn không được nổi nóng xông lên, mới chỉ vài bước thì ngăn ở trước
mặt của bọn người Diệp Thần, ánh mắt như ưng đói, hung quang bắn ra bốn
phía, chằm chằm vào Diệp Thần, sâm lãnh nói:
-Ngươi chính là cái tên tân thủ gọi là Diệp Thần?
Thật to gan, lại vẫn ở bốn phía của tháp {nguyên thần} rêu rao, hẳn là
ngươi cho rằng ở chỗ này sẽ không ai có thể trị được ngươi? !
Diệp Thần dừng bước lại, giương mắt nhìn hắn một cái, chợt nghiêng đầu đối với Bạch Long ở bên người nói:
-Hắn lải nhải, nói cái gì?
Nếu như nam tử cường tráng nghe hiểu được tiếng Trung thì chỉ sợ sẽ một đầu ngã quỵ, Bạch Long cười khổ phiên dịch một lần, Diệp Thần khẽ gật
đầu, nói với Bạch long đạo:
-Bảo hắn nhường đường, chúng ta không có thời gian.
Trở thành quan ngoại giao khiến cho Bạch Long có chút đắc ý, quay đầu
đối với cái tên nam tử cường tráng kia rồi dùng lưu loátTiếng Nga nói:
- lão Đại ta nói, các ngươi không nên cản đường, chúng ta có rất nhiều việc bận, không có thời gian cùng các ngươi chơi.
Khẩu khí không phải hung hăng càn quấy bình thường.
Nam tử cường tráng ngơ ngác một chút, chợt giận tím mặt, tức giận đến bàn tay run nhè nhẹ, dữ tợn nói:
-Một đám tân thủ, các ngươi muốn chết!
nói xong, một quyền hướng đầu Diệp Thần đánh tới.
Diệp Thần nhíu mày, xòe bàn tay ra, đơn giản liền đem nắm đấm của nam tử cường tráng này nắm lại, man lực của đối phương phát ra tại trên người
hắn, như phù bạc lay cây, hoàn toàn không có chỗ hữu dụng.
bảy tám người sau lưng nam tử cường tráng trông thấy thân thể Diệp Thần
cũng chưa từng lung lay, liền tùy ý cầm một quyền này của nam tử cường
tráng thì nhịn không được khẽ giật mình.
Phải biết rằng, tại thế giới Luân Hồi thì bất luận kẻ nào cũng có thể
chất giống nhau đấy, điểm tích lũy dù cao thì cũng vô pháp tăng cường
được thể chất, cho nên tại đây cường đại là do nhân số quyết định! Như
một đoàn người này của nam tử cường tráng mà muốn khi dễ những người
tham gia thí luyện kia thì quả thực quá dễ dàng.
Thế nhưng mà, tại trước mặt Diệp Thần đã thức tỉnh thành tân nhân loại thì dù nhân số có nhiều hơn nữa cũng chỉ là cặn bã!
Bành!
đôi mắt Diệp Thần đạm mạc, bàn tay kéo một phát, đá ra một cước, đá vào
phần bụng của nam tử cường tráng, động tác nhanh như thiểm điện, đợi tới lúc người chung quanh thấy rõ thì thân thể của cái nam tử cường tráng
kia đã ngã trên mặt đất.
Tại tháp {nguyên thần}, cho phép ẩu đả, nhưng lại không cho sử dụng các
loại vũ khí nóng, chỉ có thể dùng dao nhỏ hoặc gậy gộc. Ở chỗ này bị
đánh chết thì cũng sẽ không tử vong, ý thức sẽ ở trong tháp {nguyên
thần} phục sinh, bất quá nếu như gặp phải loại người hung ác, bị ngăn ở trong tháp {nguyên thần}, hễ phục sinh một lần liền bị giết một lần , vậy thì thật sự dục tiên dục chết rồi.
bảy tám người sau lưng nam tử cường tráng nhìn nam tử cường tráng trong
chớp mắt liền bị quật ngã, mặt mũi liền tràn đầy kinh ngạc, đều đã quên
đem đưa hắn nâng dậy.
Diệp Thần liếc qua nam tử cường tráng đang rên rỉ trên mặt đất, lực đạo
một cước kia đã đủ để đem ruột gàn phần bụng của hắn đạp nát, cho nên
hắn cũng không có lại dừng lại thêm mà vội đi thẳng về phía trước.
bảy tám nam nữ kia hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn bọn người Diệp Thần,
ánh mắt có chút kiêng kị, trong mắt nam tử trong đó ẩn hiện hung mang,
chăm chú nhìn Diệp Thần, cắn răng nói:
-Liều mạng, mọi người cùng nhau xông lên!
Nói xong, hắn liền từ phía sau lưng lấy ra một con dao nhỏ, cái này là
mua sắm của hệ thống chủ thần đấy. Những người còn lại do dự trong chốc
lát, thì cũng nhao nhao quyết định, móc ra binh khí của bản thân mình,
có trường mâu, có búa gai, rồi cả bọn gầm nhẹ lấy một loạt trên xuống.
Diệp Thần nhướng mày, trong mắt nổi lên một vòng lãnh ý, nhìn hai nam tử từ trước mặt vọt tới, thân thể hơi nghiêng, bàn tay như ưng trảo thò
ra, chặn lấy tay của hai nam tử nay, vừa dùng lực, liền vặn được tách
rời, lập tức bàn tay liền đem chiến đao trong tay một nam tử đoạt lấy.
PHỐC ! Thuận tay ra một đao mũi! Đầu của cáii nam tử đã mất đi chiến
đao kia, bị một đao kia bổ ra, huyết tương văng tung tóe, tung tóe lên
trên mặt một nữ tử xông lên, nhìn mà giật mình.
Một lời không hợp liền máu tươi đầu đường!
người ở bốn phía đi ngang qua, trông thấy quần ẩu chiến đấu thì dừng
lại, đợi lúc trông thấy bọn người nam tử cường tráng, mặt lộ vẻ kinh
ngạc, có người ngạc nhiên nói:
-Ai vênh váo như vậy, dám ở chỗ này cùng người của Công hội Lam Sơn ẩu đả?
-Đoán chừng chán sống rồi.
-Ồ? Kia có phải là trâu điên, nghe nói tại một lần tham gia thế giới
nhiệm vụ đã ăn phải một loại thảo dược, nhờ đó mà thể chất đã đạt được
lực lượng của 3 người, như thế nào lại nằm trên mặt đất rên rỉ?
Diệp Thần đem một người chém giết xong, trong đôi mắt nổi lên sát cơ,
chằm chằm vào bảy nam nữ còn lại kia, đơn đao trong tay, đứng tại giữa
ngã tư đường, từng bước một đi tới, mỗi lần phóng ra một bước thì khí
thế toàn thân đều bạo tăng, phảng phất như đem cả bầu trời sau lưng đều
che đậy.
bảy người nam tử kia nhìn qua đôi mắt Diệp Thần, trong lòng cảm thấy một hồi rét lạnh, bất quá nghĩ đến sau khi chết có thể lại phục sinh thì
cũng không còn có ý sợ hãi, nhe răng cười xông tới.
ánh mắt Diệp Thần lạnh như băng, nhìn Đại Hán trước mặt cầm theo một cây búa vọt tới, đối mặt cái búa có gai kia giơ lên cao nện xuống, thân thể của Diệp Thần tránh cũng không tránh, bộ pháp không có nửa điểm dừng
lại, chiến đao trong tay bỗng nhiên vung lên, gọt tới.
Bành!
Búa bị bắn ra!
chấn lực cực lớn khiến cho bàn tay của đại hán kia tê dại, thiếu chút
nữa không có nắm chặt búa, trong mắt của hắn nổi lên một vòng khiếp sợ,
lập tức liền cảm giác hai chân mát lạnh, ngay sau đó, đau đớn kịch liệt
tràn ngập toàn thân, hai cái đùi của hắn đã bị dao nhỏ chặt đứt, rơi
trên mặt đất.
Huyết dịch rất nhanh liền nhuộm đỏ cảmặt đất.
ánh mắt Diệp Thần vẫn lạnh như băng mà giẫm lên thân thể của Đại Hán,
rồi cầm đao hướng sáu cái nam nữ kia cất bước đi đến. Cái Đại Hán này bị hắn dẫm lên, rống giận giơ tay lên mà hướng chỗ đùi hắn gõ một cái.
PHỐC!
Ánh đao lóe lên, hai bàn tay của Đại Hán liền bị chém đứt, Đại Hán phát
ra kêu thảm thiết như heo bị mổ, quay cuồng lăn mình trên mặt đất. Tất cả người vây xem đều một mảnh kinh ngạc, rất nhanh liền có người nhận
ra Diệp Thần!
lập tức lộ ra giật mình thần sắc.
bọn người Bạch Long đi theo sau lưng Diệp Thần, thần sắc đạm mạc, đợi
lúc đi qua đại hán kia, cũng không có chút nào lưu tình mà giẫm đi qua
lồng ngực của hắn, đem tánh mạng này chà đạp tại dưới chân, cả bọn cứ
như một đám ác ma tới từ địa ngục!
-Hỗn đãn!
Một thanh niên nổi giận gầm lên một tiếng, cầm trường mâu trong tay
hướng ngực Diệp Thần đâm tới. trong tay Diệp Thần vung lên ánh đao, liền đem trường mâu đẩy ra, hướng lên vung lên, đem quần áo nơi ngực thanh
niên kia mở ra, bổ ra một đạo vết máu.
XÍU...UU!!
Bên cạnh một cái nữ tử tóc quăn bỗng nhiên đâm ra một đao, đánh thẳng
bên hông của Diệp Thần. Diệp Thần lạnh như băng nhìn nàng một cái, bàn
tay không có cầm đao mạnh mẽ vung tới,BA~ một tiếng giòn vang, gò má nửa bên mặt của cô gái này sưng phồng lên, lưu lại một chưởng ấn đỏ tươi,
hàm răng bị đánh rơi ra, đầu đã bị chấn động, ông ông tác hưởng, bị đánh đến có chút phát mộng.
Người vây xem ngây ngốc một chút, thật không ngờ Diệp Thần cư nhiên như thế không có phong độ thân sĩ.
PHỐC!
Bịch!
Rầm Ào Ào!
sáu nam nữ kia trong mấy hơi thở, liền ngã xuống dưới đao của Diệp Thần, hắn một đầu tóc đen tung bay, đôi mắt lạnh như băng, y phục bằng vải
thô trên người dính một chút vết máu, cầm chiến đao trong tay, lướt qua
mấy cái nam nữ nằm trên mặt đất đang kêu thảm thiết, run rẩy, hướng xa
xa bò đi, đế giày dính huyết dịch, phóng ra nguyên một đám dấu giày
huyết hồng kinh hãi!
người quan sát ở chung quanh, nhìn một đoàn sáu người Diệp Thần thì vô ý thức mở ra lối đi, không dám trêu chọc, trong mắt hiện ra mịt mờ kiêng
kị, không đơn thuần là băn khoăn vũ lực của Diệp Thần, còn có thủ đoạn
tàn nhẫn của hắn. Phải biết rằng, bảy tám người này nếu là bị giết chết
thì sẽ hoàn hảo không tổn hao gì mà từ [điểm phục sinh] của tháp {nguyên thần} xuất hiện, thế nhưng mà bị đánh tàn phế thì không cách nào phục
sinh, chỉ có thể chịu đứng lấy thống khổ tra tấn.
Tại lúc bọn người Diệp Thần đi ra không bao xa, đột nhiên, xa xa vang
lên một chút bối rối, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cái thanh niên có thần sắc lạnh lùng, mặc trang phục màu xanh da
trời kỳ dị, mang theo mười mấy người, xông thẳng lại.
-Mau nhìn, đây không phải là Huyết Long của Công hội Lam Sơn đấy sao?
-Hắn như thế mà cũng tới
-Vì một cái gì mà thông tập người có giá 1000 điểm tích lũy mà phải đem cả hắn xuất động ?
Hơn phân nửa là có nhiều người chạy tới mật báo rồi
Cái thanh niên lạnh lùng này tự nhiên thì tên vốn không phải gọi là
"Huyết Long", bất quá đại đa số người không biết tên của hắn, liền lấy
cho một cái phong hào, hắn nhanh chóng đã đi tới, nhìn đứt tay đứt chân
khắp nơi trên đất, còn có bọn người nam tử cường tráng tứ chi đã bị cắt
xuống, đang thống khổ rên rỉ, trong mắt nổi lên một tia giật mình, chợt
đôi mắt phát lạnh, lạnh giọng nói:
-Hảo thủ đoạn! Rất tốt!
Phốc phốc!
Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên ra tay, huy động một thanh chiến tiển,
không đau lòng mà đem bọn người của nam tử cường tráng đánh chết, miễn
đi thống khổ cho bọn hắn. Sau đó, nam tử lạnh lùng chằm chằm vào bọn
người Diệp Thần đang ở cuối cùng đường đi, mặt mũi tràn đầy sát khí, dẫn theo chiến tiển xông tới.
-Có người đuổi tới.
Bạch Long quay đầu nhìn lại, kinh hãi kêu một tiếng.
Diệp Thần nhìn qua, liền nhìn thấy cái nam tử lạnh lùng kia vọt lên, tốc độ bay nhanh, hắn nhíu mày, liếc cái liền nhìn ra được cái nam tử lạnh
lùng này có thể chất so với người bình thường phải cường hãn hơn rất
nhiều, tối thiểu phải đạt đến cấp bậc lực lượng của 10 người!
-Các ngươi mở ra.
Diệp Thần trầm thấp nói ra, lập tức một bước phóng ra, nắm lấy chiến
đao, nhìn cái thanh niên lạnh lùng kia xông lên, thân ảnh như tảng đá
lớn sừng sững.
Vèo!
nam tử lạnh lùng xung phong liều chết đi lên, cũng không nói lời nào,
liền nắm chặt chiến tiển mà hướng đầu của Diệp Thần đâm đi qua. Diệp
Thần thần sắc bình tĩnh, thân thể khẽ cong, liền tránh khỏi chiến tiển,
lập tức chiến đao hướng về sau trên lưng với tới, chiến tiển vừa mới ở
đằng kia đập xuống, liền đem nó đón đỡ.
Yến!
Đột nhiên, chiến đao trong tay chợt nhẹ, Diệp Thần trong nội tâm hơi
kinh, thân thể hướng bên cạnh né tránh, lập tức liền phát hiện chiến
đao trong tay bị bẻ gẫy từ chính giữa.
-Long Uy của chiến tiển thật là sắc bén!
Thật là đáng sợ, không hổ là binh khí giá trị đến 2000 điểm tích lũy!
Lam Vũ y trên người hắn cũng có giá rất cao, cần đến 3000 điểm tích
lũy! Nếu như không phải là vì mua sắm cái này thì dùng lượng điểm tích
lũy của hắn, thì đã có thể tiến vào tầng thứ tư rồi.
Người xung quanh nhịn không được phải sợ hãi thán phục.
Diệp Thần nhìn thoáng qua chiến tiển trong tay của nam tử lạnh lùng, khẽ gật đầu, tiện tay vứt bỏ chuôi đao trong tay, thân ảnh mạnh mẽ thoát
ra, như đạn pháo vọt tới trước mặt nam tử lạnh lùng, tại thứ hai khẽ
giật mình chi tế, một quyền đánh ra, đập vào lồng ngực của hắn
, tay kia đem cán thân của cái chiến tiển kia cầm chặt, dùng sức co lại một cái, liền đoạt lấy.
Bạn đang đọc truyện Hắc Ám Văn Minh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.