Chương 71: Vân Đại Sư
Sau lần gặp mặt với Liễu Thành Phong, lại qua một tháng, Tư Lăng rốt cục nhận được tin tức của Pháp Lãng.
Là Pháp Lãng tự động liên lạc với hắn, nói cho hắn biết mình đã đạt tới Trúc Cơ, muốn mời hắn đi uống rượu chúc mừng.
Tư Lăng sững sờ, làm sao mà hết người này tới người khác đều thích mời hắn đi uống rượu? Tuy rằng trong lòng có chút buồn cười, nhưng Tư Lăng vẫn
vui vẻ đáp ứng.
Vẫn là Văn Hương tửu lâu, lúc điếm tiểu nhị đưa
rượu tới thì không khỏi nhìn Tư Lăng vài lần. Trí nhớ của hắn vô cùng
tốt, tự nhiên nhớ tới trong vòng một hai tháng này Tư Lăng đã liên tiếp
cùng người khác đến tửu lâu uống rượu, cũng coi như là khách quen; chỉ
kỳ quái là vì sao mỗi lần đều là người không giống nhau.
Pháp
Lãng là Phong linh căn đơn nhất, tư chất không sai, nếu không do hắn say mê trận pháp, ít tu luyện, hẳn đã sớm đạt Trúc Cơ. Từ lúc trở về từ
Huyễn Thiên bí cảnh, có lẽ đã tháo giải được lý do tổ phụ mất tích, tâm
không vướng víu, liền bắt đầu bế quan đánh vào Trúc Cơ. Hắn ở một tháng
trước thành công đạt Trúc Cơ, sau đó lại mất nửa tháng để củng cố tu vi, kế tiếp bởi vì phụ thân trở về nên có việc bận một thời gian, giờ mới
nhín được chút thời gian ra ngoài.
Pháp Lãng rót ly rượu cho Tư
Lăng, có chút áy náy mà nói: "Nghe Trần lão bản sát vách nói huynh có
đến cửa hàng tìm ta. Lúc đó vì cảm giác sắp đột phá, nên chưa kịp nhắn
lại cho huynh, thực xin lỗi."
Tư Lăng gãi gãi mặt, có chút lúng
túng cười cười, nói thẳng là không sao cả. Kỳ thực lúc đó hắn cũng hơi
quá. Pháp Lãng tính cách đạm bạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một lòng
dốc sức vào trận pháp, đối với chuyện kết giao bạn hữu khá là tùy tâm,
đại để là lúc đó hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ đến thăm hắn đi. Bất
quá người như vậy, sao lại quen biết với loại người như Dung Hoán Thiên
nhỉ? Hơn nữa có vẻ giao tình cũng không tệ lắm.
Vì vậy Tư Lăng liền hỏi.
Pháp Lãng hơi cau mày, nói rằng: "Ta không quen với hắn, bất quá cha ta
có biết hắn, nên hắn mặt dày dính tới. Hơn nữa mấy ngày qua ta cũng
chưa từng thấy hắn, có lẽ đã không ở còn Tây Cảnh."
Tư Lăng gật đầu, nếu không phải bạn của Pháp Lãng, vậy sau này gặp lại có đối phó với hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
Uống một chút rượu, Pháp Lãng cùng Tư Lăng lại nhắc đến việc sắp tới muốn đi rèn luyện.
"Có tính đi đâu chưa?" Tư Lăng hỏi.
"Có, đi đại lục Trung Ương xem một chút đi." Pháp Lãng lạnh nhạt nói. Nếu bỏ qua sắc hồng ngày càng dâng cao trên mặt hắn, thì sẽ khiến người ta cảm thấy hắn đối với chỗ lịch lãm có cũng được mà không có cũng không sao,
chẳng mấy bận tâm.
Tư Lăng cười thầm trong lòng, chỉ sợ là thuận tiện đến thăm Truyền Sơ thôi.
Sợ hắn ngượng ngùng, Tư Lăng cũng không nói ra, nhớ tới một chuyện, vội
hỏi: "Ta cũng dự định đi rèn luyện, bất quá thiếu cái pháp bảo phi hành, muốn đi mua một cái. Pháp đạo hữu, không biết cậu có quen người nào bán pháp bảo phi hành hay không?" Tư Lăng muốn nhờ vào quan hệ, kiếm một
cái pháp bảo phi hành vừa rẻ vừa thiết thực, coi như tiết kiệm thêm ít
tiền. Tuy rằng hiện tại hắn cũng có chút tiền, nhưng toàn là đại ca cho, nếu mua pháp bảo phi hành xong thì có lẽ lại nghèo rớt mồng tơi.
"Nếu muốn tìm pháp bảo phi hành ưng ý, ta đề nghị huynh không nên đến những
cửa tiệm lớn mua những cái có sẵn, mà nên tìm luyện khí sư đặt riêng một cái thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu huynh không có thời gian, vậy cứ mua
cái có sẵn cũng được. Nếu huynh muốn xác định muốn làm, ta có thể giới
thiệu cho huynh một vị luyện khí sư." Pháp Lãng đưa ra kiến nghị.
Tư Lăng lập tức mừng rỡ, bất quá lời Pháp Lãng nói cũng khiến hắn suy nghĩ một chút. Sau khi lại hỏi một vài vấn đề, hắn biết được muốn luyện chế
ra một cái pháp bảo phi hành tốt, nhanh thì ba tháng, nhiều thì không
quá một năm. Hơn nữa nếu mình có vật liệu luyện khí, chỉ cần nhờ người
hỗ trợ luyện chế thì tiền công cũng không đắt lắm.
Cân nhắc một chút, Tư Lăng quyết định nửa năm sau mới xuất phát, nhân tiện nói: "Vậy thì nhờ người luyện chế một cái đi."
''Huynh định đi đâu?" Pháp Lãng dò hỏi, trong lòng suy nghĩ, nếu như Tư Lăng
cũng đi đại lục Trung Ương, vậy thì hai người có thể bầu bạn rồi.
"Ừm, ta muốn đi Nam Hải. Nếu có thể, đi một chuyến tới Sát Hải cũng tốt." Tư Lăng nói ra suy tính của mình. Mấy ngày qua, Tư Lăng thường chạy quanh
một ít phố chợ trong thành Minh Hà, mua rất nhiều ngọc giản, cũng giúp
hắn hiểu rõ về thế giới này hơn rất nhiều. Khi biết ở Sát Hải có rất
nhiều Mực Quỷ, Tư Lăng liền muốn đi tới đó săn giết yêu đan của Mực Quỷ, hơn nữa không chừng còn có thể thu hoạch được thứ khác.
Pháp Lãng trầm ngâm nói: "Nghe nói Sát Hải rất nguy hiểm, yêu thú bên trong rất khó đối phó, huynh phải cẩn thận."
Tư Lăng mỉm cười gật đầu, tiếp nhận quan tâm của hắn.
Uống rượu xong, Pháp Lãng liền dẫn Tư Lăng đến tìm luyện khí sư luyện chế pháp bảo phi hành mà hắn cần.
Chỗ luyện khí Pháp Lãng giới thiệu nằm trong một ngõ hẻm chật chội ở nam
thành. Bên ngoài cửa hàng có vẻ khá cũ kỹ, nhưng không gian bên trong
không nhỏ, có một đứa trẻ đang đổ mồ hôi như mưa mà đập một khối tinh
thiết.
Thấy có người tới cửa, cậu bé vốn chỉ hờ hững nhìn qua,
nhưng khi phát hiện ra Pháp Lãng thì lập tức thả đồ xuống, chạy tới kêu
lên: "Pháp ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Pháp Lãng chỉ vào Tư
Lăng nói: "Mang bằng hữu đến tìm sư phụ đệ để luyện chế pháp bảo phi
hành. Vân Bảo, sư phụ đệ có ở nhà không?"
Cậu bé tên Vân Bảo liếc nhìn Tư Lăng, mắt nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng một hồi lâu, sau đó vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ, đổi trở về bộ dạng ông cụ non thành thục chững chạc
lúc trước, nặng nề gật đầu nói ''có'', sau đó bảo bọn họ chờ một chút,
rồi từng bước nhẹ nhàng chạy vào hậu viện của cửa hàng.
"Có phải cậu bé hiểu lầm cái gì rồi không?" Tư Lăng có chút không xác định hỏi.
Pháp Lãng trì độn mà nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chắc là không đâu."
Lời vừa dứt thì nghe được một giọng nói sang sảng vang lên: "Pháp tiểu tử mang vợ tới chơi à? Ở đâu?"
Một người đàn ông trung niên gầy gò vén rèm đi ra, Vân Bảo đi theo ở phía
sau, vẫn là vẻ mặt hưng phấn. Chờ nam nhân trung niên kia nhìn thấy hai
người, tầm mắt sắc bén đánh giá Tư Lăng một chút, dường như muốn nhìn
thấu linh hồn của hắn vậy. Tu vi của nam nhân trung niên này Tư Lăng
không cách nào nhìn ra, điều này làm cho hắn cực kỳ giật mình. Mà ánh
mắt dò xét này giống như có hình có dạng vậy, lúc Tư Lăng theo bản năng
muốn ngưng tụ hồn lực bảo vệ mình thì nam nhân nọ rốt cục thu hồi ánh
mắt, sau đó vỗ một phát vào đầu Vân Bảo.
"Tiểu tử thúi, đó là một nam nhân, sao có thể là vợ Pháp tiểu tử được chứ! Hai mắt con để ở đâu?"
Vân Bảo vô cùng đáng thương mà vuốt đầu, trong mắt ngân ngấn nước, méo
miệng nói: "Sư phụ lừa người, đây là lần đầu tiên Pháp ca ca tự mình dẫn người xinh đẹp như vậy lại đây, tất nhiên là vợ Pháp ca ca. . ."
"Còn nói, còn nói!" Người đàn ông trung niên không khách khí lại vỗ hai phát vào trán, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thằng nhóc nghịch
ngợm này[1], làm cái quái gì mà không biết nam nhân xinh đẹp và nữ nhân
là khác nhau chứ.
[1] Nguyên văn là Hùng hài tử (熊孩子): chỉ các đứa trẻ nghịch ngợm, tuổi nhỏ không hiểu
chuyện, hay làm ra những chuyện khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.
Thấy Vân Bảo thật đáng thương, Pháp Lãng lên
tiếng nói: "Vân đại sư, đừng làm khó dễ Vân Bảo, nó còn nhỏ, không nhận
rõ giới tính nam nữ, lớn lên thì sẽ không như vậy nữa." Nói xong, lại
chỉ vào Tư Lăng nói: "Đây là bằng hữu của con, tên là Tư Lăng, muốn nhờ
ngài làm một cái pháp bảo phi hành."
Nghe thấy Pháp Lãng gọi vị
này là "Đại sư", Tư Lăng liền biết trình độ luyện khí của ông ấy không
kém, nhanh chóng thi lễ nói: "Vân đại sư, lần đầu gặp mặt, con là Tư
Lăng."
Vân đại sư lại đánh giá Tư Lăng, thấy thái độ hắn đoan
chính, ánh mắt trong sáng, lại là bạn của Pháp Lãng, cũng không làm khó
dễ, nói rằng: "Ừ, các ngươi theo ta vào đi, vào trong phòng rồi nói. Vân Bảo, pha trà cho khách."
Tiểu Vân Bảo dạ một tiếng, như con cá chạch chuồn mất.
Vân đại sư đi ở phía trước, Tư Lăng và Pháp Lãng đi ở phía sau, Pháp Lãng
truyền âm nói cho Tư Lăng : "Vân đại sư là bằng hữu của tổ phụ ta, trình độ luyện khí của ông ấy rất tốt, đã đạt cấp bậc Tông Sư. Hơn nữa tính
tình rất tốt, đáng kính trọng, sẽ không bép xép, thăm dò chuyện riêng tư của người khác, huynh có yêu cầu gì đều có thể nói với ông ấy."
Tư Lăng nghe ra ý tứ của Pháp Lãng, khẽ mỉm cười với hắn. Tư Lăng cũng có
dự tính của mình, mà lời này của Pháp Lãng đúng là khiến hắn thở phào
một cái, cảm thấy đi chuyến này thật chính xác.
Pháp Lãng chỉ
cùng Tư Lăng đi vào, sau khi uống ly trà thì liền ra cửa hàng xem Vân
Bảo luyện khí, để lại không gian cho Tư Lăng cùng Vân đại sư.
"Vân đại sư, kiểu dáng của pháp bảo phi hành cứ theo những kiểu dáng trên
thị trường là được. Còn chức năng, con muốn tập trung vào phòng ngự và
tốc độ, tốc độ nhanh là tốt nhất. Ở chỗ con có nguyên liệu để luyện khí, hi vọng lúc ngài luyện chế có thể thêm vào." Nói xong, Tư Lăng lấy ra
một thứ màu đen trong túi trữ vật.
Vân đại sư ban đầu có chút
không để ý lắm, bất quá khi nhìn thấy thứ đặt trong tay Tư Lăng, sắc mặt ông lập tức thay đổi, rất nghiêm túc xem xét đồ vật trong tay, ngực
phập phồng kịch liệt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái này. . . Là Hắc Vân Thạch?"
Tư Lăng gật đầu, thấy ông kích động đến tay cũng có
chút run rẩy, hai mắt lộ ra say mê với thứ vật liệu luyện khí tuyệt phẩm này, nhưng cũng hoàn toàn không có vẻ tham lam, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá rất nhanh, Tư Lăng lại có chút lúng túng.
Vân đại
sư kích động qua đi, xem tỉ mỉ Hắc Vân Thạch trong tay, nén thần thức
vào trong Hắc Vân Thạch, vừa nhìn vừa nói: "Hắc Vân Thạch rất thuần
khiết, hoàn toàn không có tạp chất, xem ra đã được người tinh luyện
luyện chế qua . . . Bất quá, khối Hắc Vân Thạch này, hoa văn cùng dáng
vẻ bên trên, có vẻ là chân ghế phải không?"
Tư Lăng lúng túng gật đầu, có chút ngượng ngùng. Hắc Vân Thạch này là do hắn dùng biết bao
nhiêu công sức mới có thể tháo ra được từ cái vương tọa. Từ khi dự định
rời khỏi thành Minh Hà đi rèn luyện, hắn liền quyết định phải mua cái
pháp bảo phi hành để đỡ đi bộ, hơn nữa còn muốn biến nó như một cái nhà
để có thể nghỉ ngơi lúc ra ngoài lịch lãm, vậy nên không thể không thận
trọng cân nhắc. Sau đó hắn nhớ tới tác dụng của Hắc Vân Thạch, liền muốn đem Hắc Vân Thạch dung luyện vào Bảo khí phi hành, pháp bảo phi hành có thể ngăn cách khí tức thì càng an toàn hơn trong lữ trình.
"Nếu
muốn luyện chế ra pháp bảo phi hành, e rằng chỉ có chút như thế
thì không đủ." Vân đại sư yêu thích không buông tay mà nhìn Hắc Vân
Thạch, nói, "Thêm hai cái chân ghế như vậy thì nữa mới có thể bọc được
toàn bộ phi hành khí."
Tư Lăng sau khi nghe xong, đỏ mặt lấy ra
hai cái chân ghế, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Vân đại
sư, lần đầu tiên có loại cảm giác mất mặt.
Vân đại sư rất nhanh
liền đồng ý với yêu cầu của Tư Lăng. Hơn nữa bởi vì được nhìn thấy loại
vật liệu luyện khí hiếm có, Vân đại sư tâm tình thật tốt bèn cho Tư Lăng một cái giá khá rẻ. Bởi Tư Lăng chỉ cung cấp một loại vật liệu, những
vật tư khác đều cần cửa hàng của Vân đại sư lấy ra, cho nên pháp bảo phi hành này định giá là tám mươi vạn linh thạch.
Cái giá này xác
thực rẻ hơn những cửa hàng thông thường. Tư Lăng đã từng tới những cửa
hàng khác xem qua pháp bảo phi hành thành phẩm, giá thấp nhất đều không
dưới một triệu linh thạch, mà những thứ Vân đại sư làm ra đều là tinh
phẩm, có thể nói Tư Lăng đã nhặt được cái lợi thật to. Những thứ này vẫn là do Vân đại sư nể mặt Pháp Lãng cùng Hắc Vân Thạch.
Giao nộp tiền đặt cọc, Tư Lăng cùng Vân đại sư ra khỏi phòng nghỉ ngơi, trở ra cửa hàng.
Cửa hàng không có khách, Pháp Lãng cùng Vân Bảo đang cùng luyện một khối
tinh thiết, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, tiếng coong - coong
không ngừng.
Thấy cảnh này, mắt Tư Lăng lóe lên, nhớ tới sau này
mình Kết Đan sẽ phải luyện chế ra pháp bảo bản mệnh, vậy không thể tránh khỏi việc phải tự mình ra tay luyện chế. Tuy rằng Pháp bản Bản mệnh có
thể nhờ Luyện khí sư luyện chế, nhưng sao có thể tốt bằng tự mình xuất
thủ được. Thứ Cực kim này quá hiếm hoi, Tư Lăng cũng không dám ngang
nhiên lấy nó ra, đến lúc đó chỉ có thể tự mình động thủ.
Tư Lăng do dự một chút, thành khẩn nói với Vân đại sư: "Vân đại sư, trong ba
tháng này, con có thể đến cửa hàng của ngài học tập luyện khí không? Con muốn tự mình luyện chế Pháp bảo bản mệnh, cho nên muốn xin ngài học tập một tý luyện khí như thế nào."
Vân đại sư hơi nhướng mày, người
không thành tâm học luyện khí thì ông không muốn dạy. Bên kia, Pháp
Lãng lại lên tiếng nói: "Tư đạo hữu, Vân đại sư không phải dễ dàng mà
dạy cho người khác đâu. Nếu huynh muốn học luyện khí, có thể học Vân
Bảo. Đừng thấy tuổi tác hắn còn nhỏ, thật ra kiến thức trụ cột đã rất
vững rồi."
Nghe nói như thế, Vân đại sư liền không lên tiếng .
Xác thực như Pháp Lãng nói, Vân Bảo tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng đã học được gần hết những thứ ông dạy, trình độ có thể còn cao minh hơn nhiều so
với những luyện khí sư trong đại tông môn kia, dạy một tên tay mơ thì
thừa sức. Hơn nữa để tiểu Vân Bảo dạy Tư Lăng, cũng có thể mài giũa tính tình xốc nổi của hắn, làm hắn ổn định tính, củng cố nền tảng.
Tư Lăng sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Vân Bảo.
Vân Bảo vốn hơi kinh ngạc, được Pháp Lãng khẳng định cùng sư phụ ngầm thừa
nhận làm cho cậu rất xấu hổ, chờ khi Tư Lăng dùng gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ tu kia nhìn cậu, mặt từ từ đỏ lên, có chút thẹn thùng nói:
"Nếu Tư ca ca muốn học, ta tự nhiên sẽ đem hết những gì ta biết dạy cho
Tư ca ca."
Nhìn thấy tiểu đồ nhi bị khuôn mặt đẹp của Tư Lăng bắt bán, Vân đại sư giật giật khoé miệng, trong lòng lại lần nữa tức giận
mắng tiểu đồ đệ thật đáng thất vọng.
Sau khi mọi thứ ổn thoả, Tư
Lăng cảm tạ Vân đại sư và Vân Bảo, sau đó nói rõ ngày mai sẽ bắt đầu tới học tập cùng Vân Bảo, rồi mới cùng Pháp Lãng ly khai.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.