Chương 134: Từ Bỏ
Nhìn truyền tống trận, Tư Lăng biểu tình bình tĩnh nhưng trong lòng
đầy giận dữ. Khí linh của Thông Thiên tháp thật là dụng tâm hiểm ác,
bất kể là ai được đi lên tầng thứ chín, trong lòng người ở lại đều sẽ
không thoải mái, đây không phải là mong huynh đệ nhà người ta tương tàn
sao?
Dị bảo động lòng người, bất kể là ai, cực nhọc xông lên đến
tầng thứ tám, mắt thấy liền có thể đến tầng thứ chín, chỉ cần đi về phía trước vài bước thì lập tức có thể thu được Tiên khí vào tay, danh lợi
song thu, vang danh Thương Vũ giới! Loại thời điểm này, dù có là thân
nhân đồng môn cũng khó có thể lựa chọn đúng chứ?
Nếu như lúc này
khí linh của Thông Thiên tháp xuất hiện ở trước mặt, Tư Lăng tuyệt đối
sẽ phải phun cho nó một mặt máu, ai bảo nó đưa ra vấn đề khó khăn này,
bộ không thể cùng tiến lên sao? "Đánh hổ còn phải thân huynh đệ"[1] mà,
đừng có không hợp tình người như vậy chứ!
[1] Đánh hổ còn phải thân huynh đệ, ra trận cần phải phụ tử Binh.
Ý tứ là: đánh hổ thì huynh đệ ruột thịt cùng đồng tâm hiệp lực mới thắng
được, ra trận chiến tranh thì cha con cùng ra trận mới có thể thắng
trận.
Nội tâm Tiểu Lăng Tử vô cùng kinh bỉ, nhưng bề ngoài thì vô cùng bình tĩnh nói rõ tình hình, sau đó liền không có động tác. Mà bộ
dáng này chứng tỏ hắn tuyên bố chờ đại ca nhà mình quyết định.
Kỳ thật còn chưa đến một giây thì Tư Lăng đã quyết định chủ ý, hết thảy
lấy đại ca làm chủ. Tuy rằng Tiên khí thực động lòng người, danh lợi
song thu cũng thực mê người, nhưng đối với tên tán tu như Tư Lăng mà nói thì cũng không phải chuyện gì tốt. Trước không nói hắn khó có thể giữ
được Tiên khí, chỉ nói một tên tán tu chưa ai biết đến như hắn mà nổi
danh trong Thương Vũ giới, sau đó không phải là làm người ta ngứa mắt
muốn tới thu thập sao?
So với hắn, ít nhất đại ca chính là thanh
danh hiển hách tại Tây Cảnh, lại có đại phái đứng đầu Tây Cảnh là Thiên
Tông phái làm núi dựa. Thiên Tông phái nội tình tuy rằng không so được
với tứ môn ngũ gia ở đại lục Trung Ương, nhưng cũng không thể khinh
thường, dẫu thế nào cũng mạnh hơn so với kẻ cô độc như hắn.
Tư
Hàn như có đăm chiêu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh,
thanh âm thanh lãnh như sương hỏi: "Muốn Tiên khí không?"
Tư Lăng trừng mắt, ý gì?
Tư Hàn không nói nhiều, giơ tay vỗ vỗ đầu của hắn, nói: "Ta đi lên, đệ chờ đi!"
"Được!"
Tiểu Lăng Tử trả lời quá nhanh, chữ "Được" này giống như chưa đi qua não
vậy, nhanh đến khiến mặt của đại ca băng sơn trong nháy mắt vỡ tan.
Trước khi nói chuyện phải thông qua não đã chứ! Quả nhiên là đệ đệ ngốc sao?
Nghe hắn không chút do dự trả lời, cặp mắt lạnh lẽo kia lộ ra vài phần mềm
mại. Giống như Tư Lăng suy tính, đó cũng chính là suy xét của Tư
Hàn. Đệ đệ ngốc thật không thích hợp tranh đấu cùng người khác, càng
không thích hợp trở thành nhân vật phong vân, hơn nữa bí mật của hắn rất nhiều, bên người lại có yêu thú yêu thực cổ quái, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi, không bằng không có tiếng tăm gì, bình an tu luyện, thẳng đến khi thành Đại đạo, phi thăng Thượng Giới, vậy mới thêm vài phần an
toàn. Vì vậy, chuyện nổi danh này nên để cho hắn làm, đến lúc đó đệ đệ
ngốc lấy Tiên khí về chơi là được.
Nhìn bóng dáng trắng muốt kia
biến mất trong truyền tống trận, Tư Lăng sờ sờ cằm, lúc này mới phản ứng kịp, đại ca nhà hắn sẽ không phải sau khi lấy được tiên khí thì đưa cho hắn chứ? Ai nha, tiên khí ư, thật kích động, không biết có thể bán bao
nhiêu linh thạch ~(≧▽≦)/~
YY một lát, Tư Lăng rốt cuộc phân ra
chút tâm tư cho vẻ mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm Hồn Đỗn Châu của Trọng Thiên, nghĩ nghĩ, đi đến bên người nó.
Lúc này, Trọng Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó không hề báo trước mà trực tiếp biến thân, biến ảo thành một yêu thú Thượng Cổ thân hình khổng lồ. Khí tức đại yêu thú không thèm che giấu, bốn cánh dài hơn mười thước kia duỗi ra, phát
ra một tiếng thú rống hùng hậu uy nghiêm, sau đó mở to miệng, đem Hồn
Hỗn Châu trôi nổi ở giữa không trung nuốt vào.
= 口 = cứ như vậy nuốt luôn? Hồn hỗn châu có sức mạnh bạo loạn rất nguy hiểm nha!
Ngay nháy mắt lúc Hồn hỗn châu bị thôn phệ, mảnh không gian này không có Hồn hỗn châu trấn áp, những Phệ Ảnh kia vốn an tĩnh vây chung quanh đột
nhiên bạo động. Mà khu vực cách ly màu xám trắng cùng Phệ Ảnh này cũng
bởi vì Hồn hỗn châu biến mất mà màu sắc tan biến, tấc tấc vỡ vụn. Màu
xám tro dày đặc lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được mà ăn
mòn vùng đất an toàn này. Phệ Ảnh điên cuồng áp bức mà đến, tầm mắt tới
chỗ nào, đều hình thành một loại xám tro đậm đặc không thể tan biến.
Tư Lăng nhìn đến tim đập thình thịch, da đầu run lên. Hắn đã tưởng tượng
ra kết quả sau khi Hồn hỗn châu bị lấy đi, lại không hề nghĩ đến
sẽ kinh người như vậy, hẳn là nên may mắn vì Trọng Thiên lúc trước chịu nhịn tính tình, chờ đến khi Tư Hàn lên tầng thứ chín thì nó mới thôn
phệ chăng? Nếu người đi tới tầng thứ tám có lòng tham, muốn lấy đi hồn
hỗn châu rồi mới lên tầng thứ chín, nói không chừng căn bản không có cơ
hội tiến vào truyền tống trận thì đã bị Phệ Ảnh cắn nuốt.
Loại
tình huống này gọi là chơi quá trớn, cố tình sau khi nuốt Hồn hỗn châu
thì Trọng Thiên lại hóa thành bộ dáng thú con đến cậy nhờ ở đan điền của hắn để luyện hóa, chỉ còn Tư Lăng đối mặt với đám Phệ Ảnh tấc tấc ép
sát này.
Lúc này Tư Lăng không hề tiết kiệm linh lực, trực tiếp
thả ra ba con hỏa long tiêu diệt Phệ Ảnh nhào đến, rốt cuộc hô lên câu
"từ bỏ".
Trong nháy mắt sau, hư ảnh xám tro đông nghìn nghịt kia
rốt cuộc nhìn không thấy nữa, trước mắt là một đại điện, hơn nữa trong
đại điện có rất nhiều tu sĩ bị thương, nhìn thấy hắn xuất hiện thì chỉ
tùy ý đưa mắt nhìn, rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
Tư Lăng rất
nhanh phản ứng kịp, đây là tầng thứ nhất Thông Thiên tháp. Trong nháy
mắt hắn nói ra "từ bỏ" thì liền bị Thông Thiên tháp truyền tống trở về
tầng thứ nhất, cũng coi như tránh thoát Phệ Ảnh thôn phệ. Mà những tu
sĩ ở đây chắc cũng giống như hắn buông tha giữa đường nên bị đuổi về
tầng thứ nhất. Lúc Tư Lăng mới vừa đứng vững thì có thể nhìn thấy bên
cạnh còn có rất nhiều tu sĩ bị đuổi về tầng thứ nhất, cho nên hắn bị
đuổi về cũng không có gì khiến người khác phải để ý.
Đây là một
cái đại điện vô cùng lớn, nhìn không thấy tận cùng, cho dù chứa mấy
triệu người cũng không thành vấn đề. Người nơi này quá nhiều, Tư Lăng
cũng không chú ý hết, chọn chỗ vắng người liền ngồi xuống, chờ đợi kết
quả.
Khoảng cách Thông Thiên tháp đóng kín còn có hai tháng, hình như vẫn chưa có người chú ý đến lúc này đã có người lên đến tầng thứ
chín, có lẽ Thông Thiên tháp sẽ rất nhanh đóng cửa trước thời hạn. Thông Thiên tháp tuy rằng mỗi lần mở ra sẽ có thời hạn một năm để người ta có thể vượt ải đăng tháp, bất quá nếu có người có thể đến tầng thứ chín
trước, Thông Thiên tháp cũng sẽ đóng cửa trước.Nghĩ tới người đầu tiên
lên tầng thứ chín là đại ca nhà mình, Tư Lăng nhịn không được rung động
trong lòng, không nhịn được hưng phấn cao hứng. Dù sao, chỉ cần không
phải Nguyệt Thiên Dạ cùng nam nhân của nàng ta lên đến tầng thứ chín,
bất kể là ai hắn cũng sẽ cao hứng, đương nhiên là đại ca nhà mình thì
hắn sẽ càng cao hứng hơn.
Đột nhiên, Tư Lăng cảm giác đến một tầm mắt oán độc như xâm nhập vào tận xương đóng ở trên người mình. Tầm mắt
kia quá trắng trợn, muốn xem nhẹ cũng không thể được. Tư Lăng mặt đơ
ngẩng đầu nhìn lại, rất nhanh liền tìm được chủ nhân của tầm mắt, khuôn
mặt đang đầy oán độc nhìn hắn chằm chằm, một bộ dáng hận không thể giết
hắn ngay lập tức. Thấy hắn phát hiện ra mình, người nọ lộ ra một nụ cười gằn dữ tợn vặn vẹo, khuôn mặt tinh xảo kia nháy mắt bị thần sắc vặn vẹo dữ tợn này phá hư hoàn toàn.
Ai nha, đây không phải là Hàng Ương công tử bị hắn đánh thành đầu heo sao?
Bởi vì tâm tình cực tốt, cho nên Tư Lăng không keo kiệt khẽ nâng cằm, cho
một cái nhếch miệng tươi cười. Đương nhiên, trong mắt của người đang oán hận hắn, đây là khiêu khích trần trụi, Hàng Ương công tử lập tức tức
giận đến nghẹn đỏ mặt, sau đó thế nhưng phun ra một búng máu.
Tư Lăng kinh ngạc, thời gian lâu như vậy, Hàng Ương công tử còn chưa có dưỡng thương tốt sao? Quá bi đát rồi nha?
Tư Lăng lại không biết, Hàng Ương bị hồn lực của hắn làm bị thương cực
nặng. Hồn lực gây tổn thương cho yêu thú cùng tu sĩ còn khó giải quyết
hơn nhiều so với tổn thương do linh lực. Sau này tuy rằng miễn cưỡng đè
nén xuống, bất quá kéo theo thân thể bị thương tiếp tục vượt ải, rất
nhanh lại thêm vết thương mới, thương thế kia càng thêm nghiêm trọng,
khiến Hàng Ương cuối cùng chỉ kiên trì đến tầng thứ tư liền buông tha,
bị Thông Thiên tháp đưa về tầng thứ nhất.
Lấy tu vi Kim Đan hậu
kỳ của hắn, thế nhưng chỉ có thể xông đến tầng thứ tư, mặc kệ nói như
thế nào cũng đều là một loại sỉ nhục. Mà sỉ nhục này chính là do Tư Lăng tạo cho hắn, sao không làm hắn oán hận cho được? Lấy tính cách "trừng
mắt tất báo" của hắn, Tư Lăng đã bị đưa vào sổ đen, là cái loại không
chết không ngừng tay. Nếu không phải hiện tại ở tầng thứ nhất Thông
Thiên tháp không thích hợp động thủ, hắn đã sớm đánh chết người này.
Tư Lăng cũng không chú ý nhiều với Hàng Ương, nếu biết tên này đã trở
thành địch nhân, vậy về sau cẩn thận là được; khi cần thiết, hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay. Thu hồi tầm mắt, Tư Lăng yên lặng quan sát tu
sĩ chung quanh, cũng giống với những tu sĩ này, mỗi khi có tu sĩ bị
truyền tống về tầng thứ nhất thì sẽ chuyển mắt đi qua, nhìn xem có phải
người quen của mình hay không. Đừng nói, cái quan sát này, thật đúng là
phát hiện rất nhiều người quen, cả đám Tiêu Trạc, Dung Hoán Thiên, Triệu Thanh cũng ở trong đó.
Bọn Tiêu Trạc hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện ra hắn, lúc này sắc mặt đang đầy âm trầm nhìn hắn. Đến cả Dung
Hoán Thiên xưa nay da mặt dày, luôn thích nhào lại chỗ hắn cũng bởi vì
lúc trước tại tầng thứ tư đã lựa chọn đứng về phía Nguyệt Thiên Dạ mà
ngượng ngùng lại đây, bất quá vẫn có thể coi như không có chuyện gì mà
cười cười với hắn, xem như là chào hỏi -- rốt cuộc da mặt dày bao nhiêu
mới có thể làm được tới trình độ này?
Nhìn thấy Tư Lăng bị truyền tống về tầng thứ nhất, trong lòng Tiêu Trạc tự nhiên là sung sướng khi
người gặp họa. Mặc dù không biết trước đó người này đã xông tới tầng
nào, nhưng ở cách Thông Thiên tháp đóng kín còn có hai tháng mà Tư Lăng
lại bị truyền tống trở về, có thể thấy được là không thể kiên trì đến
cuối cùng, tầng thứ chín Thông Thiên tháp tất nhiên cũng vô duyên với
hắn, điều này đối với Tiêu Trạc mà nói ngược lại là cái tin tức tốt.
Đương nhiên, người mà Tiêu Trạc hy vọng có thể lên đến tầng thứ chín nhất
chính là Nguyệt Thiên Dạ. Nếu Nguyệt Thiên Dạ lấy được Tiên khí, mượn uy của Tiên khí, đến lúc đó, muốn trừ bỏ huynh đệ Tư gia còn không phải dễ như trở bàn tay?
Tư Lăng mới vừa ngồi vững không lâu, Khúc Vô
Tửu liền nhảy lại đây, dùng một loại ánh mắt u oán nhìn hắn, nói: "Tư
đạo hữu, ngươi thật là, thật là ác độc, thoáng cái đã không thấy người." Hắn vốn còn muốn dựa vào thế của huynh đệ Tư gia để cùng nhau vượt ải
nha.
"Muốn trách thì trách Thông Thiên tháp, ta cũng không biết
bị nó ngẫu nhiên truyền tống đến nơi nào." Tư Lăng thực sự là đã mong
như thế.
Khúc Vô Tửu lại bị nghẹn họng.
"Tư đạo hữu."
Tư Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy Truyền Sơ đi tới, mỉm cười với nàng, ý bảo
nàng ngồi xuống. Khúc Vô Tửu thấy thế, nháy mắt với Tư Lăng, vẻ mặt mập
mờ. Tư Lăng cả nhìn ông ta cũng lười, mặc ổng tùy tiện YY.
Truyền Hảng ngại ngùng cười cười, không có cự tuyệt mà ngồi bên người Tư Lăng, giống như lơ đãng nhìn qua những người đang lộ ra địch ý với Tư Lăng,
sau đó nói: "Tư đạo hữu, thật là rất cảm tạ huynh, nếu không phải huynh
đưa cho ta linh tửu, ta..."
Tư Lăng giơ tay ngăn lại lời kế tiếp của nàng, rất hào phóng nói: "Nếu là cô thích, chờ ta ủ nhiều một ít, cho cô thêm vài hũ."
Nghe xong, khuôn mặt Truyền Sơ có chút hồng, liên tục vẫy tay nói không cần. Linh tửu của Tư Lăng quá thần kỳ, không chỉ có thể thần tốc khôi phục
linh lực, còn có tác dụng chữa thương, hơn nữa hiệu quả cũng không thua
linh đan, phải là còn tốt hơn linh đan, sẽ không lưu lại đan độc ở bên
trong thân thể. Linh tửu này trân quý như thế, sợ là không dễ ủ, nàng
sao không biết xấu hổ mà xin Tư Lăng?
Đối với bằng hữu, Tư Lăng
ngược lại là hào phóng, hơn nữa ủ rượu cũng không phải hắn, là Tiểu Yêu
Liên. Tiểu Hồng muội muội chỉ cần rãnh rỗi thì liền ủ rượu, căn bản
không phí một chút thời gian nào. Hơn nữa tâm tính phẩm đức của Truyền
Sơ cũng không tệ, là người đáng được thâm giao, Tư Lăng tự nhiên sẽ
không để ý vài vò linh tửu.
Một bên nghe được bọn họ nói chuyện,
Khúc Vô Tửu vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ. Những linh tửu mà Tư Lăng ủ hắn cũng
rất rất muốn nha, nhưng mà Tiểu Lăng Tử keo kiệt muốn chết, mỗi lần bán
linh tửu cho hắn luôn có hạn, cũng không thể bán nhiều thêm một chút hay sao? Hơn nữa lúc này, cả linh thạch cũng không cần mà trực tiếp muốn
tặng cho con gái nhà người ta, chẳng lẽ là bởi vì con gái biết tỏ vẻ
đáng yêu, khá được yêu thích sao? Kỳ thật hắn cũng biết tỏ đáng yêu mà!!
Tư Lăng bị vị đại thúc này làm cho sắc mặt biến đen, rất muốn nói: Thân ái, ông vậy không gọi bán manh, mà gọi là bán xuẩn!!
Đang lúc Khúc đại thúc không mặt không mũi quấn lấy Tư Lăng muốn linh tửu
thì đột nhiên, tất cả tu sĩ trong Thông Thiên tháp nghe được một thanh
âm uy nghiêm vang lên ở trong đầu: Đoạt giải Tiên khí lần này -- Tư
Hàn!
Sắc mặt của mọi người bỗng nhiên đại biến, thậm chí có người mờ mịt nhìn chung quanh: Tư Hàn là ai? Không phải người của tứ môn ngũ
gia, hoàn toàn chưa nghe nói qua người này!
Sau thanh âm thông
cáo kia, chưa cho người ta cơ hội kịp phản ứng kịp, lại là một giọng nói tiếp tục: Thông Thiên tháp sắp đóng kín!
Lúc mọi người phản ứng kịp thì chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, cả người đã ở ngoài Thông Thiên tháp.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.