Chương 260: Hỏa Kỳ Lân
Xuất hiện ở trung
tâm Đại điện là một yêu thú cực lớn bộ dạng dữ tợn, đầu ngựa, thân nai,
đuôi rồng, trên đầu có một sừng, toàn thân che kín bởi vảy màu lửa đỏ,
tựa như có lửa cháy hừng hực, làm cho người ta nhìn mà sợ.
"Hỏa Kỳ Lân!" Có người thốt ra.
Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đại biến, đồng thời cũng tăng thêm một
loại sợ hãi. Loại Thần thú cấp cao kia đối với phàm thể hạ giới thì có
uy áp của đẳng cấp, quả thực là khiến người ta khó chịu. Chỉ có Xích
Diễm kia là tính tình kiêu ngạo lại tái phát, chống eo cười dữ tợn, "Lão tử còn chưa từng thấy loại Thần thú như Kỳ Lân bao giờ, hôm nay liền có cơ hội rồi!"
Hỏa Kỳ Lân kia giống như nghe hiểu được lời
của hắn, phát ra một tiếng gầm giận dữ chạy tới hướng bọn họ. Bốn vó
chạy rung động gian nhà, phát ra ra thanh âm nặng nề, kéo theo một vệt
lửa đỏ rực, cực kỳ đẹp mắt, lại cũng cực kỳ nguy hiểm.
CMN!
Những người khác trong lòng chửi ầm lên, vô cùng bất mãn hành vi khiêu khích
của Xích Diễm, nhưng giờ Hỏa Kỳ Lân cũng đã xông lại, chỉ có thể xuất
ra pháp bảo hỗ trợ, bằng không mất mạng chính là bản thân mình.
Tư Lăng gọi ra Biến Hình, nháy mắt lui ra phía sau mấy trượng, Biến Hình
nhanh chóng biến dài, một roi đánh qua, bị Kỳ Lân tránh được. Sau đó một ngụm lửa của thần thú phun đến. Tư Lăng sắc mặt hơi rét, linh hỏa của
thần thú giống như linh hỏa Phượng Hoàng của Tiểu Khôi, đều là linh hỏa
có thể khắc chế vật âm tà, bá đạo phi thường, không thể tùy tiện đối
đầu.
Tư Lăng như một làn khói nhảy lên, lúc hắn chạy đi thì
Trọng Thiên nhảy đến trên đầu hắn, sau đó đạp một chân, mạnh mẽ xông tới con Hỏa Kỳ Lân kia. Há mồm cũng phun ra một luồng yêu hỏa chứa thiên
uy.
Hai loại yêu hỏa va chạm ở giữa không trung, xung chấn lan ra, thiếu chút nữa lật ngược người chung quanh.
Những người đó nhìn thấy Trọng Thiên giống như con thú con thế nhưng có lá
gan đánh nhau cùng Hỏa Kỳ Lân, nhất thời ánh mắt có một chút biến hóa.
Nhưng rốt cuộc còn nhớ tới lúc ở hành lang thời gian Tư Lăng đã xuất thủ tương trợ, nên cũng không có sinh ra những ý niệm khác.
Tư
Lăng thấy Trọng Thiên đi cuốn lấy con Hỏa Kỳ Lân kia, vội vàng nghiêng
mình hướng tới phía trước, trực tiếp chạy đến chỗ đám ánh sáng ở trước
đại điện, phi thân lên, thò tay bắt lấy một cái đốm sáng.
Như vậy cũng được sao? ! !
Tư Lăng hành động khiến người ở chỗ này trợn mắt há mồm, nhưng phản ứng
lại, cũng thừa dịp này chạy tới cướp pháp bảo. Chỉ là, lúc bọn họ muốn
chớp lấy đốm sáng thứ hai thì đột nhiên đốm sáng chợt lóe sáng lên,
những tu sĩ muốn cướp đốm sáng thứ hai đều bị chấn động văng ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết, bị ném tới trên vách tường, sau đó bị Hỏa Kỳ Lân
dùng một ngụm linh hỏa thiêu thành tro.
Những người còn lại
giật mình, đồng thời may mắn động tác của mình không đủ nhanh, cho nên
tới không kịp lấy cái thứ hai, bằng không kết cục của bọn họ cũng chẳng
khác gì những người kia.
Tư Lăng cũng thấy được kết cục của
những người lấy lần thứ hai, ngược lại là hiểu được chủ nhân cung điện
này đã thiết lập cấm chế, làm cho người khác không thể tham lam. Cho nên cướp một đốm sáng thì hắn liền thu tay lại. Trái lại bởi vì lo lắng
Trọng Thiên mà không hề nhìn lâu những đốm sáng khác. Dù hắn là người
đầu tiên cướp pháp bảo trong đốm sáng, nhưng lại là người trực tiếp thu
tay, khiến người trong nội điện lần nữa nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Rất nhanh, bọn Vạn Lương, Hoa Sênh cũng cướp được một đốm sáng. Mọi người
cướp được xong, cũng không mở ra xem là thứ gì, mà lập tức đi đối phó
con Hỏa Kỳ Lân đang chạy tới ngăn cản bọn họ.
Trọng Thiên
vẫn là bộ dáng như con mèo nhỏ, tốc độ cực nhanh, mắt thường khó bắt
giữ. Đối mặt với Hỏa Kỳ Lân, chỉ trên bề ngoài là đã tuyệt đối thắng áp
đảo nó, nhưng Trọng Thiên giống như ỷ vào thân thể nhỏ nhắn lanh lẹ của
mình, nhảy lên nhảy xuống, yêu hỏa cùng so đấu với linh hỏa của Hỏa Kỳ
Lân. Dần dần hiện trường đã biến thành chiến trường của chúng nó. Những
tu sĩ không hay ho bị liên lụy vài lần cũng chậm rãi trốn sang bên cạnh, chỉ muốn cách chúng nó xa chút, tránh cho vạ lây như cá trong chậu.
Đột nhiên, vuốt sắc bén nhọn của Hỏa Kỳ Lân xẹt qua thân thể Trọng Thiên,
lưu lại một vết thương thật lớn. Trọng Thiên kêu thảm một tiếng, tim Tư
Lăng cũng run lên theo. Hắn mang theo Biến Hình liền muốn tiến lên hỗ
trợ. Lúc này bóng dáng Trọng Thiên đã nhanh chóng biến hóa, khôi phục
bản thể, thân thể to lớn thậm chí tương xứng với Hỏa Kỳ Lân.
Gặp hai con yêu thú vật lộn, Tư Lăng âm thầm nhíu mày, phát hiện thân thể
Trọng Thiên khi biến về bản thể đã lớn hơn trước kia rồi? Đó cũng không
phải ảo giác của hắn.
"Tiểu Hồng muội muội, chủ nhân ngươi
làm sao vây?" Tư Lăng lo lắng hỏi, hắn muốn đi giúp Trọng Thiên, nhưng
hai con yêu thú đang quấn lấy nhau vật lộn, khiến người ngoài khó có thể nhúng tay. Hơn nữa Tư Lăng cảm thấy, nếu hắn đi nhúng tay, nói không
chừng Trọng Thiên sẽ trực tiếp phun một ngụm yêu hỏa phun thiêu cháy
hắn.
"Chủ nhân muốn tự mình chiến thắng nó." Trong thanh âm
của Tiểu Yêu Liên cũng có chút run rẩy, sợ hãi, "Tư công tử, chủ nhân
đem sức mạnh tăng lên tới cực hạn, cho nên đẳng cấp có thể áp đảo Hỏa Kỳ Lân, nhưng..."
"Hậu quả sẽ có chút nghiêm trọng?"
"Vâng."
Tư Lăng trầm mặc.
"Ai nha, con yêu thú màu đen kia là loài gì, rất lợi hại nha!" Xích Diễm
vây quanh hai con yêu thú đang vật lộn, nói, đôi mắt tỏa ánh sáng.
Những người khác tuy rằng cũng nghi hoặc, nhưng thấy Tư Lăng vẻ mặt âm trầm, cũng thức thời không mở miệng.
Toàn bộ đại điện đều bị hai con yêu thú tàn phá không chịu nổi, chung quanh
hỗn loạn. Cuối cùng Trọng Thiên mở miệng, răng nanh hung hăng cắn vào cổ Hỏa Kỳ Lân. Mà móng vuốt Hỏa Kỳ Lân cũng xuyên thủng thân thể Trọng
Thiên.
Lưỡng bại câu thương.
Tại thời điểm
lưỡng bại câu thương, Hỏa Kỳ Lân khó khăn đi trở về Đại trận giữa điện
-- chỗ đó gần như không có bất kỳ hư hao nào, ánh mắt màu lửa đỏ khát
máu nhìn chằm chằm người ở chỗ này. Trong miệng, máu không ngừng nhỏ
giọt, tựa hồ chỉ cần có người dám tiến lên, nó lập tức phun lửa lộ ra
răng nanh, cũng khiến cho không ai dám tiến lên thừa dịp nó suy yếu mà
thu phục nó.
Trên thực tế, tu sĩ ở đây cũng có gần ngàn
người, dù muốn thu phục Hỏa Kỳ Lân cũng sẽ làm cho người khác bất mãn.
Tư Lăng bởi vì Trọng Thiên nên biến thành người có công lao lớn nhất,
nếu hắn đi thu phục Hỏa Kỳ Lân thì ngược lại không ai phản đối, nhưng
hắn sắc mặt âm trầm không động tĩnh, mọi người cũng khó mà nói cái gì.
Hỏa Kỳ Lân biến mất tại Đại trận.
Tư Lăng vội chạy đến ôm lấy Trọng Thiên đã khôi phục thành bộ dáng thú
con, cầm linh dịch Tiểu Yêu Liên chuẩn bị đút cho nó. Vết thương kinh
khủng như cái động trên thân thể nó bắt đầu khép lại, về phần nội
thương, Tư Lăng đem nó đưa về trong không gian Hồng Liên, để Tiểu Yêu
Liên dùng Mộc Linh khí trị liệu cho nó.
"Này, nơi đó có cánh cửa!" Đột nhiên có người kêu lên.
Nghe vậy, mọi người nhìn qua, thế này mới phát hiện là phía bên phải chỗ đó
đột nhiên có thêm một cánh cửa. Trong lòng hơi rét, bởi vì vừa rồi bọn
họ tới thì không hề phát hiện cánh cửa này. Cánh cửa này thoạt nhìn là
màu đồng xanh, trên cửa có hai tay nắm cửa điêu khắc Kỳ Lân, chung quanh là phù điêu hoa văn tinh mỹ. Hai bên trái phải cánh cửa còn có hai ngọn đèn tường, lại không phải thắp bằng lửa, mà là thả hai viên huỳnh quang thạch cực lớn. Sắc màu thanh u khiến toàn bộ đại điện chiếu lên hết sức quỷ dị.
Những người đó nhìn nhìn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Lăng.
Tư Lăng đang ngưng thần truyền âm cùng Tiểu Yêu Liên, xem xét thương thế
Trọng Thiên, thì phát hiện ánh mắt của những người này. Hắn mặt không
thay đổi nhìn lại, trong lòng có chút kỳ quái.
Cái tên Xích Diễm nọ đi lại đây, hết sức phách lối nói: "Lăng Hàn, có đi hay không?"
Tư Lăng đối với hành động không trực tiếp rời đi mà đến hỏi mình của hắn
có chút kỳ quái, bất quá rất nhanh cũng hiểu một chút, nói: "Các ngươi
nếu muốn rời đi thì liền đi thôi, ta muốn nghỉ một lát, đợi thương thế
Trọng Thiên tốt hơn rồi mới xuất phát." Trọng Thiên là một sức chiến đấu quan trọng, Tư Lăng không biết nơi này sẽ có nguy hiểm gì, quyết định
tốn chút lúc thời gian đợi thương thế Trọng Thiên tốt hơn rồi hẵn xuất
phát.
"Ồ, vậy được rồi, dù sao ta cũng muốn nghỉ ngơi một
chút, khôi phục một chút linh lực." Xích Diễm nói xong, liền trực tiếp
ngồi xếp bằng dưới đất.
Khiến Tư Lăng cảm thấy kinh ngạc
chính là, những người khác nhìn nhìn, cũng tìm vị trí nghỉ ngơi, không
có vội vã mở ra cánh cửa kia rời đi.
Hoa Sênh, Vạn Lương
ngồi cạnh Tư Lăng. Vạn Lương cười hắc hắc với Tư Lăng, truyền âm nói:
"Tư đạo hữu, Trọng Thiên đại gia còn ổn chứ? Chỗ ta có linh đan chữa
thương, có cần không?"
Tư Lăng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của
hắn, truyền âm nói: "Trọng Thiên chỉ là chút thương da thịt, rất nhanh
sẽ có thể khỏe lại, không cần lo lắng."
"Aha, huynh hiện tại chính là tâm phúc của mọi người, thật là uy phong." Vạn Lương lại nói,
nhiều chuyện tám nhảm, "Tuy rằng chỉ có ít người, nhưng bọn họ chịu ân
tình của huynh, không thể không vì huynh mà nói chuyện, cho nên huynh
cũng không cần sợ vấn đề tiết lộ thân phận." Cho nên vẫn là đem gương
mặt kia đổi trở về đi.
Tư Lăng cười nhẹ, không có đáp lại.
Tuy rằng thân phận gì đó có chút phiền phức, nhưng hắn cũng không sợ tu
sĩ Thương Vũ giới, hắn kiêng kỵ là không gian cao cấp của Nguyệt Thiên
Dạ kia. Nó đơn giản chính là cái thiết bị gian lận, giống như vô luận
thế nào cũng trốn không thoát.
Như thế nghỉ ngơi vài ngày,
nhưng vẫn không có ai rời đi. Lúc Tư Lăng mở mắt ra, rất nhanh liền bị
những tu sĩ vẫn âm thầm chú ý hắn phát hiện.
"Làm sao vậy?" Vạn Lương hỏi.
Tư Lăng cười cười, nói: "Trọng Thiên khỏi rồi."
Cùng với lời này nói ra, một con yêu thú màu đen nhảy ra, kiêu ngạo mà đứng
trước mặt Tư Lăng. Tư Lăng phát hiện lông nó càng thêm đen mượt, sờ lên
mềm mại giống như tơ lụa thượng đẳng. Bất quá khi nó dựng đứng lên thì
cứng giống như kim châm, hắn có thể cảm giác được thực lực Trọng Thiên
lại tăng lên.
"Chủ nhân uống máu của Hỏa Kỳ Lân, cho nên tiến cấp ."
Tư Lăng: = 口 =! Chẳng trách nó lúc ấy cắn thật chặt cổ Hỏa Kỳ Lân không buông, thì ra là đang hút máu người ta.
Trọng Thiên trở về, mọi người cũng hết sức cao hứng, dù cho có một vài người
tâm tư tinh tế đã nhận ra thân phận Trọng Thiên( bị Chợ Đen cùng Hồng
Khô Lâu truy nã treo giải thưởng thì trên bức họa Tư Lăng cũng có bộ
dáng của Trọng Thiên), bất quá căn cứ vào nguyên nhân nào đó, lại giữ
vững trầm mặc.
Trọng Thiên giống anh hùng khải hoàn trở về,
trực tiếp nhảy đến trên đầu Tư Lăng, lại trượt đến trên vai hắn, tựa hồ
rất thích ánh mắt sùng bái của người bên ngoài. Thân mình nhỏ căng thẳng tắp, làm Tư Lăng gần như không đành lòng nhìn thẳng. Hắn chưa bao giờ
biết Trọng Thiên âm hiểm giả dối cũng sẽ có một mặt "Ngây thơ chất phác" như thế, hoặc là nói, nó vốn chính là một đứa nhỏ nha.
Kiến thức qua Trọng Thiên cường đại, hơn nữa từng bị nó hung hăng đánh tơi
bời, Vạn Lương cũng đồng dạng nghẹn cười, nói với Tư Lăng: "Lăng đạo
hữu, Trọng Thiên nếu đã khỏe, chúng ta cũng đi thôi."
"Đúng đó!" Những người khác ào ào phụ họa.
Tư Lăng cười cười nhìn những người này, đến Xích Diễm - cái tên tính tình không được tốt lắm lại phách lối kia cũng không có dẫn đầu rời đi, có
thể thấy được đoạn đường này sớm đã thành đồng bạn, có chút tình nghĩa
cách mạng.
Xích Diễm tuy rằng lúc trước không lên tiếng, bất quá vẫn không thay đổi tính cách thích tranh đi đầu, lập tức nhảy tới
cùng sóng vai với Tư Lăng, đi đến trước phiến cửa Thanh Đồng kia, nói:
"Ta lúc trước xem xét qua, trên cửa này không có cấm chế gì, bất quá lại bị khóa từ bên ngoài."
"Khóa có thể mở ra không?" Tư Lăng cũng dùng thần thức đến xem xét.
Xích Diễm khuôn mặt vặn vẹo, mở miệng mắng to: "Chủ nhân cung điện này chính là kẻ thích dày vò người khác, khóa kia hoàn toàn không cách nào mở ra, rõ ràng là muốn nhốt chết chúng ta ở chỗ này!"
Xích Diễm lại một lần nữa nói ra tiếng lòng mọi người.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.