Chương 208: Khế Ước Thánh Thú
Từ kẽ nứt không gian đi ra, đã là một vùng núi cách Cực Thiên thành mấy vạn dặm.
Vừa mới ra khỏi kẻ nứt không gian, họ liền tìm chỗ trống trải tại một sơn
cốc, bao lên Cửu Chuyển Linh trận, hai huynh đệ liền ngồi xuống đất. Sau khi uống linh dịch thì bắt đầu đả tọa chữa thương, mấy con yêu ở bên hộ pháp.
Hôm nay bọn họ xem như là cùng chung cảnh ngộ, hai
người đều bị thương trong Cửu U Khốn Ma trận, hơn nữa thương thế đều
không nhẹ. Tư Lăng cũng có chút may mắn, lúc ấy Lâu Vọng Tinh cùng
Nguyệt Thiên Dạ kéo theo ma đầu kia ra, chuyển dời lực chú ý của tu sĩ
Cực Thiên thành, mới để cho bọn họ nhân cơ hội chạy trốn, bằng không với tình trạng của bọn họ lúc đó thì cũng không thể tiếp tục liều mạng một
trận nữa.
Tư Hàn chống lại Lâu Vọng Tinh, rốt cuộc là thấp
hơn một cảnh giới, thiếu kinh nghiệm kỹ xảo do thời gian tích lũy như
Lâu Vọng Tinh, khó tránh khỏi chịu thiệt, bị thương. Hơn nữa sau đó còn
xé toạt không gian, càng tiêu hao tất cả linh lực và trần thế cảnh trong cơ thể hắn, tình huống cực kỳ không ổn. Cũng lo lắng người của Cực
Thiên thành lại tìm đến trả thù, việc hiện tại bọn họ phải làm dưỡng
thương trước.
Nửa tháng sau, Tư Lăng mở mắt, liền nhìn đến
nam nhân ngồi đối diện cách đó không xa đang trêu đùa một con Bạch Hổ.
Chỉ thấy trong tay hắn mang theo một cái đĩa ném, đem đĩa ném ra ngoài,
sau đó con Bạch Hổ kia như gió táp bắn qua, ngước cổ lên ngậm lấy đĩa
ném. Sau khi xoay tròn lộn ngược tới mấy cái thì hoàn mỹ đáp xuống đất,
sau đó vẫy đuôi vui sướng ngậm đĩa trả về trong tay Tư Hàn, để cho hắn
lại tiếp tục tung ra.
Tư Lăng: = 口=! Đó không phải là Thánh thú, chỉ là con chó con bộ dạng giống hổ mới đúng!
Trái ngược với thần sắc 囧 囧 của Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên, Trọng Thiên, Tiểu
Khôi đều đã quen với chuyện này, chân mày đều không nhíu một chút, bình
tĩnh cực. Không có biện pháp, loại chuyện này bọn chúng đã nhìn gần 20
năm, nhìn quen thì cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nếu Tiểu Bạch
không đi ngậm cái đĩa thì chúng nó ngược lại mới cảm thấy khó tin. Hơn
nữa cái trò chơi bắt cái đĩa này không phải thật sự là chơi đùa thuần
túy, còn có thể khảo nghiệm tốc độ của nó, khảo nghiệm năng lực điều
khiển gió, cũng coi như là một loại tu hành. Bất quá là nó tu hành tương đối giống ... chó.... mà thôi.
Đột nhiên, Tư Lăng ồ một tiếng, giật mình kêu lên: "Đại ca, Tư Bạch..."
Tư Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta đã cùng nó ký kết khế ước bình đẳng, nó là đồng bạn!"
Tuy rằng nhìn ra khế ước trên người Bạch Hổ, nhưng Tư Lăng vẫn giật mình,
hỏi: "Tư Bạch là tự nguyện?" Thánh thú Bạch Hổ là tồn tại trong truyền
thuyết, huyết thống còn cao quý hơn Trọng Thiên, Trọng Thiên tồn tại đã
khiến Tư Lăng đảo điên thường thức, chưa từng nghĩ xa tới ký kết khế ước cùng thần thú, thánh thú gì đó. Dù là Thánh Thú đi theo bên người bọn
họ thì cũng chưa bao giờ nghĩ tới khế ước nó, chỉ nghĩ nuôi lớn nó, nó
không lấy oán trả ơn ức hiếp hắn là được, ai ngờ không chú ý một cái,
Thánh thú liền bị khế ước.
Tâm tình đã bớt chấn động, lại
không cảm thấy có cái gì đáng tiếc, đại khái là vì người kết khế ước
bình đẳng với Bạch Hổ là Tư Hàn. Loại tâm tình này giống như nước phù sa không rơi xuống ruộng người ngoài, mà rơi vào trong vườn nhà mình,
không có gì đáng tiếc.
Tính cách Tư Hàn thì Tư Lăng hiểu
được. Đạo Tâm huynh ấy cực kỳ kiên định, kiên định cho rằng chỉ có tự
bản thân cường đại mới thật sự là cường đại, trước nay không dựa vào
ngoại vật khác, vì thế bên cạnh huynh ấy cũng không có yêu sủng gì. Cho
nên, đối với việc huynh ấy đột nhiên ký kết khế ước cùng Bạch Hổ thật sự làm Tư Lăng cảm thấy kỳ quái.
Tư Hàn không ném đĩa nữa,
Tiểu Bạch Hổ thấy hắn không chơi cùng mình nữa, thì liền kéo quần áo của hắn, thân thể nhỏ nhắn lăn tới, đệm ở mặt trên, cắn đĩa tự chơi. Tư Hàn cả ánh mắt đều không liếc nhìn, hồi đáp: "Ta cùng nó có giao dịch!"
Tư Lăng hiểu, tựa như hắn cùng Trọng Thiên có giao dịch, cho nên không cần phải nhiều lời nữa.
Tiểu Yêu Liên tự động giải thích, "Tư công tử, Tiểu Bạch muốn về Tiên giới,
tiên linh lực ở Tiên giới có lợi với sự trưởng thành của nó, cho nên nó
giao hẹn cùng đại ca, khi đại ca phi thăng thì mang nó đi, đợi sau khi
đến Tiên giới sẽ giải trừ khế ước."
Thì ra là vậy, chẳng
trách Trọng Thiên không ngăn cản. Từ điều này cũng nhìn ra được, Bạch Hổ vô cùng tin tưởng Tư Hàn, thậm chí cho là huynh ấy không chỉ có thể phi thăng Thượng Giới, còn có thể phi thăng Tiên giới. Đối với Tư Lăng mà
nói, phi thăng Thượng Giới là chuyện đương nhiên, nhưng Tiên giới tựa hồ là một chuyện thực xa xôi, cho nên hắn luôn không nghĩ tới chuyện đi
tới Tiên giới kia. Hiện tại mới phát hiện, mấy con yêu bên cạnh mình đã
sớm có chủ ý lâu dài, chúng nó không bằng lòng ở chỗ chỉ có linh lực
này, Tiên giới mới là mục tiêu của chúng nó.
Như thế, có vẻ hắn quá không có chí khí !
Rớt mồ hôi, Tư Lăng lập tức điều chỉnh tâm tính, cũng đột nhiên sinh ra một lý tưởng hào hùng, phải đi Tiên giới!
Phát chí khí hào hùng xong, vậy nên đối mặt với thực tế.
Vài ngày nay, lúc bọn họ đang đả tọa dưỡng thương, Trọng Thiên nhân cơ hội
cùng Tiểu Khôi đi dạo khắp nơi, hỏi thăm được tình hình hậu cuộc của Cực Thiên thành.
Chung quanh đây có một tiểu tiên thành, mặc dù là tiểu tiên thành, nhưng vì ở đại lục Trung Ương nên tiểu tiên thành
cũng so được với đại tiên thành ở Tây Cảnh, hơn nữa tiên thành này cách
Cực Thiên thành tương đối gần, là tiên thành phụ thuộc của Cực Thiên
thành. Trọng Thiên lại giở trò cũ, trà trộn đến tiên thành ăn ngon uống
ngon một trận -- Tư Lăng bế quan 20 năm, vì không để bụng đói, Trọng
Thiên học được cách tự giải quyết vấn đề thức ăn. Sau đó cũng từ những
người kia biết được tình huống sau đó của Cực Thiên thành.
Cửu U Khốn Ma trận bị phá, ma đầu bị nhốt tại Cửu U Khốn Ma trận chạy ra
ngoài, tàn sát bừa bãi chung quanh Cực Thiên thành. Ma đầu cuối cùng bị
Thành chủ - Vũ Diễm Tình cùng vài vị trưởng lão Cực Thiên thành liên thủ phong ấn vứt xuống đường hầm không gian, có lẽ hiện nay đã bị bão táp
không gian đánh thành tro. Tuy rằng ma đầu cuối cùng bị tiêu diệt, nhưng Cực Thiên thành có hơn nửa diện tích linh khí bị ma khí xâm nhiễm, thậm chí tổn hại rất nhiều vật trân quý, tổn thất thảm trọng.
Cực Thiên thành thua thiệt lớn, vốn muốn ngồi "ngư ông đắc lợi", lại không
nghĩ rằng ngược lại bị cắn một ngụm, quả thực là "ăn trộm gà không được
còn mất nắm gạo", hận không thể cắn Vọng Tinh thành cùng Nguyệt Thiên Dạ một ngụm. Mà huynh đệ Tư gia cũng thành đối tượng bọn họ giận chó đánh
mèo, đương nhiên, đối tượng oán hận chủ yếu vẫn là Nguyệt Thiên Dạ, dù
sao Cửu U Khốn Ma trận là tự nàng đem ra. Vì thế Cực Thiên thành phái
người thương lượng cùng Vọng Tinh thành, bảo Vọng Tinh thành bồi thường, đồng thời, phát truy nã Huyền Thưởng lệnh, đối tượng treo giải thưởng
tất nhiên là Nguyệt Thiên Dạ.
Lâu Vọng Tinh là Thành chủ
Vọng Tinh thành, "hòa thượng chạy được như miếu không thể chạy", Cực
Thiên thành có thể từ từ trừng trị cái tên dẫn sói vào nhà này. Nhưng
Nguyệt Thiên Dạ thì bất đồng, nàng là một kẻ tán tu, có thể chạy đến
chân trời góc biển để trốn tránh, hơn nữa có Lâu Vọng Tinh hỗ trợ, thật
không dễ tìm được nàng. Bất quá không có việc gì, nàng là tình nhân của
Lâu Vọng Tinh, lệnh truy nã phát ra, cũng đủ cho nàng ăn khổ.
Tư Lăng sung sướng khi người gặp họa, tiểu nhân trong lòng chống nạnh, lúc này hắn tuy rằng xui xẻo, nhưng lại không phải đối tượng người ta treo
giải thưởng. Đây có tính là phong thuỷ luân chuyển hay không ? Nguyệt
Thiên Dạ kiêu ngạo như vậy, cũng nên cho nàng xui xẻo một hồi mới đúng!
Nhưng rất nhanh, Tư Lăng không cười được nữa.
Cực Thiên thành không phải người ngu, Nguyệt Thiên Dạ cùng Lâu Vọng Tinh bỏ công lớn như thế để trừ bỏ Tư gia huynh đệ, cướp lấy bảo vật, tất nhiên bảo vật này có thể khiến tu sĩ Hóa Thần cũng phải tâm động. Lâu Vọng
Tinh có thể ra sức như thế, không tiếc nợ nhân tình của Cực Thiên thành
cũng phải lấy được, chứng minh bảo vật kia là cực kỳ hiếm có. Dù sao bảo vật là đến từ Cực Thiên thành, bất kể là cái gì, bọn họ đều cho rằng
bảo vật đã thuộc về Cực Thiên thành. Dấu vết trong động phủ Mộ Thủy Sơn
tuy rằng đã bị Tư Lăng đi sau tiện tay tiêu trừ, nhưng Thần Mộc đã bị
lấy đi, không có địa hạt của Thần Mộc ngăn cách, tiểu thế giới kia rốt
cuộc không thể ngăn cản thần thức tu sĩ tra xét. Vũ Diễm Tình đích thân đi tra xét, đồng dạng có thể cảm giác khí tức Thần Mộc lưu lại trong
không khí.
Thần Mộc ở Thương Vũ giới đã trở thành truyền
thuyết, mà truyền thuyết này đột nhiên xuất hiện, vốn nên thuộc về Cực
Thiên thành bọn hắn, nhưng nay lại rơi vào trong tay người ngoài, loại
tâm tình biệt khuất này thật là làm cho người ta thiếu chút nữa phun ra
ngụm máu.
Vũ Diễm Tình tất nhiên cực coi trọng Thần Mộc, thế nào cam tâm bị người lấy đi như vậy?
Vì thế Vũ Diễm Tình liền để người lộ tin tức ra ngoài, huynh đệ Tư gia đã
lấy đi dị bảo được chôn giấu dưới Cực Thiên thành.
Không
treo giải thưởng, cũng không nói lấy đi là dị bảo gì, nhưng chỉ cần có
thể khiến Cực Thiên thành xác nhận đó là dị bảo thì cũng đủ để người ta
động lòng.
Cực Thiên thành bị Cửu U Khốn Ma trận quậy một
trận như vậy, thực lực bị hao tổn, tự nhiên không còn công sức đi tuyên
chiến trách hỏi Thiên Tông phái. Trên thực tế, Thiên Tông phái hiện tại
cũng có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, nếu không thâm cừu đại hận, sẽ không có ai não tàn đến Thiên Tông phái tuyên chiến gây chuyện. Hơn nữa Tư Hàn
không phải là kẻ dễ đối phó, tiên khí lấy được từ Thông Thiên tháp trong tay hắn là thứ lợi hại, từng lập tức dễ dàng đem mười mấy tu sĩ Nguyên
Anh Ma tộc đập tan như đập đậu hủ. Ai lại muốn đem tu sĩ Nguyên Anh mình vất vả bồi dưỡng đi cho người ta đánh nát chứ?
Cho nên Cực
Thiên thành lựa chọn như vậy, một là phương thức bức bách bọn họ, đồng
thời cũng cho bọn họ một bài học. Tu Tiên giới tôn trọng "kẻ thắng làm
vua", giết người cướp của là chuyện bình thường. Cực Thiên thành chính
là muốn cho bọn họ bị những tu sĩ hám của ở Thương Vũ giới ngấp nghé,
truy đuổi bọn họ như chuột chạy qua đường, cả môn phái cũng không dám
về, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp! Không nên xem thường Cực
Thiên thành được xưng là một trong sáu Đại tiên thành ở Thương Vũ giới,
dù thực lực bây giờ bị hao tổn, nhưng bất quá chỉ là chuyện mấy chục
năm, đợi khi ma khí được thanh trừ sạch sẽ, những tu sĩ kia tĩnh dưỡng
tốt, Cực Thiên thành lại hoàn toàn không có tổn thất gì.
Tư
Lăng thu hồi sung sướng khi người gặp họa, bĩu môi nói: "Dù sao đã bị
Chợ Đen và Hồng Khô Lâu truy nã, cũng không kém cái này."
Cái này gọi là cùi không sợ lở, nợ nhiều không lo, rận nhiều không sợ ngứa, Tiểu Lăng Tử rốt cuộc học được cách sống tiêu sái phóng khoáng.
Tiểu Yêu Liên nói tiếp: "Nhưng nếu tin tức này đưa ra, có lẽ tất cả người
muốn có Bảo vật ở Thương Vũ giới người đều sẽ nhìn chằm chằm chúng ta,
tìm nơi bí mật hạ độc thủ."
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi ấn móng vuốt, bày tỏ Tiểu Hồng muội muội nói đúng, bọn họ phải cẩn thận.
Tư Lăng chống cằm suy nghĩ một lát, hào sảng nói: "Không có việc gì, chúng ta sắp đi Yêu Giới tìm Miên Nhung Đằng, thuận tiện đến Yêu Giới trốn
tám năm mười năm, đợi phong ba qua đi rồi lại tính tiếp. Bọn họ tìm
không thấy người, cũng không thể làm gì được!"
Yêu Giới có rất nhiều thức ăn ngon !
Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên lần nữa ấn móng vuốt, bày tỏ ủng hộ quyết định của Tư Lăng.
"Ô ô ô ~~" Tư Bạch cũng chạy tới, đồng dạng hưng phấn ấn móng vuốt bày tỏ muốn đi Yêu Giới.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi nghe được tiếng ô ô của nó, sau đó đầu chim cùng
đầu thú đều chụm lại, ba con yêu cùng tiến tới "Ngao ngao" "Chiếp chiếp" "Ô ô" thương lượng một lúc, ba đứa đều kích động, đồng thời quay đầu
nhìn về phía Tư Lăng.
"Ngao ngao ngao!"
"Chiếp chiếp!"
"Ô ô ô ~~ "
Tư Lăng nghe không hiểu thú ngữ cùng điểu ngữ của chúng nó, nhìn về phía máy phiên dịch - Tiểu Hồng muội muội.
Tiểu Yêu Liên không kích động như chúng nó -- có lẽ nơi này không có chỗ tốt mà nó muốn, bi bô nói: "Tiểu Bạch nói, Yêu Giới có thứ tốt, chúng nó
đều muốn."
Tư Lăng khóe miệng co giật, tất nhiên là đồ tốt, bằng không sao đứa nào cũng đều kích động như vậy chứ?
Thứ tốt với Tiểu Khôi cùng Bạch Hổ đều có lợi, mà Bạch Hổ hiện tại lại là
đồng bạn khế ước của đại ca, Tư Lăng tất nhiên hi vọng nó nhanh trưởng
thành, về sau cũng là chiến hữu tốt. Thánh thú trưởng thành còn muốn khó khăn hơn yêu thú phổ thông nhiều, 20 năm qua đi mà cũng không thấy nó
lớn hơn được bao nhiêu, hỏi ra mới biết nó muốn trưởng thành đến có thể
một mình đảm đương một phía, ấn tốc độ bình thường thì cần gần trăm vạn
năm. Đương nhiên, ngoại trừ nuôi dưỡng bình thường, còn có một loại biện pháp thúc đẩy, nhưng cái đó thì thật sự cần cơ duyên. Mà thứ cơ duyên
này là huyền ảo khó liệu nhất, cho nên nếu Yêu Giới có thứ có thể làm
nó trưởng thành, Tư Lăng quyết định đi thử xem.
Lúc mọi
người ước định khi nào xuất phát, có nên đi tìm Lâm Dương cùng đi lang
bạt hay không thì Tư Hàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng .
"Khoan đã!"
Đang kích động thảo luận về Yêu Giới, một người bốn yêu đồng thời như bị
người kẹp yết hầu, quay đầu nhìn về phía Tư Hàn đột nhiên lên tiếng. Chỉ thấy chân mày hắn không nhúc nhích một chút, vẫn là mày lạnh mắt lạnh,
dường như không hề có cảm giác tội ác với hành vi gây mất hứng của mình, trong tay cầm truyền âm phù, nhìn về phía bọn họ.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.