Chương 209: Tới Một Tên Ngốc
Tư Hàn cầm trong tay một tấm Truyền Âm phù, nói với bọn họ: "Có nhiệm vụ!"
Một người, bốn yêu đều nhìn hắn, trong lúc nhất thời không có cách
nào phản ứng kịp, biểu tình kia tựa như đang nói, có nhiệm vụ thì liên
quan gì đến chuyện của bọn họ?
Tư Lăng phản ứng rất nhanh, hỏi: "Trong Thiên Tông phái có nhiệm vụ sư môn?"
Không trách bọn họ phản ứng chậm như vậy, Tư Lăng chỉ là khách khanh trưởng
lão của Thiên Tông phái, mà còn nhờ mặt mũi Tư Hàn mới có được vị trí
này, thời gian tại Thiên Tông phái cũng không nhiều, lại nhiều lần xui
xẻo chạy loạn khắp nơi, dù Thiên Tông phái muốn phân công nhiệm vụ cho
hắn thì cũng không liên lạc được, dần dà, loại nhiệm vụ sư môn này hoàn
toàn không có trong khái niệm của một người, ba yêu.
Ngược lại,
Tư Hàn nhìn tuy rằng "bất cận nhân tình", không để ý tới tục vụ, nhưng
là đệ tử bớt lo nhất của sư môn. Mỗi lần có nhiệm vụ, hắn đều sẽ ngoan
ngoãn hoàn thành, chưa bao giờ cò kè mặc cả, được cho là bé ngoan của
Thiên Tông phái. Mỗi khi đệ tử quản sự có nhiệm vụ liên lạc với hắn thì
đều cao hứng nhất.
Nhiệm vụ lần này là đi tới một cái trấn nhỏ ở
Đông Châu tra chuyện mất tích của mấy đệ tử sư môn khi lịch lãm tại Đông Châu, nếu có thể, thuận tiện cứu hết những đệ tử mất tích kia.
Mà nhiệm vụ này sở dĩ giao cho Tư Hàn, một là Tư Hàn đang ở đại lục Trung
Ương, cách Đông Châu tương đối gần; hai là Tư Hàn năng lực đủ mạnh, nếu
có chuyện gì thì cũng có thể toàn thân trở ra; ba là Tư Hàn có thể dùng
tiên khí Trần thế kính xé toạt không gian, tốc độ nhanh không chỉ gấp
đôi.
"Có bao nhiêu đệ tử mất tích ở đó?" Tư Lăng hỏi.
"30, hai mươi Kim Đan kỳ, mười Trúc Cơ kỳ."
Tư Lăng hiểu, đối với Thiên Tông phái mà nói thì hai mươi đệ tử Kim Đan kỳ đúng là một khoản lớn, phải bồi dưỡng bao nhiêu năm mới có thể bồi
dưỡng được hai mươi đệ tử Kim Đan, do đó nghĩ cách cứu viện là chắc
chắn. Tiếp đó Tư Lăng lại hỏi thăm chút vấn đề cơ bản, Tư Hàn cũng không giấu diếm, từng việc từng việc nói cho hắn biết.
Những đệ tử kia là mất tích ở Bách Vọng trấn dưới chân núi Sưu Hồn Đông Châu. Nghe nói
trước khi mất tích, một đệ tử trong đó còn từng báo cáo hành tung cùng
sư môn, nhưng mà một ngày sau, người phụ trách liên hệ với bọn họ phát
hiện không còn tin tức. Địa điểm xuất hiện cuối cùng của mọi người ngay ở Bách Vọng trấn.
Vì mau chóng đến Đông Châu, Tư Hàn lần này cũng
trực tiếp xé toạt không gian. Được kẽ nứt không gian rút ngắn khoảng
cách 2 lần, lúc xuất hiện thì bọn họ đã ở địa bàn Đông Châu.
Môn
phái nổi danh nhất Đông Châu chính là Vạn Kiếm tông. Trong truyền
thuyết, trên Thánh Sơn Vạn Kiếm tông có một chỗ Kiếm Trủng (mộ kiếm),
trong Kiếm Trủng trấn áp một thanh Thần kiếm lưu lại từ thời kỳ viễn cổ, cái Thần kiếm này ăn thiên lôi mà sinh ra. Chỉ tiếc bản thể Thần kiếm
chịu quá thương tích, uy lực của thiên lôi hạ giới không thể bù đắp năng lượng nó cần, chỉ có thể đứng lặng tại Thánh Sơn mấy chục triệu năm
qua, không người có thể được nó nhận chủ. Vạn Kiếm tông dựa vào Thánh
Sơn mà kiến thiết, được thần kiếm che chở, cũng vì vậy mà nổi tiếng,
thậm chí bởi vì uy danh của Thần kiếm mà không người nào dám tới cửa
khiêu khích, khiến cho Vạn Kiếm tông trở thành môn phái đứng đầu Đông
Châu.
Tư Lăng nghe truyền thuyết về Thần kiếm Đông Châu của Vạn
Kiếm tông, cùng Trọng Thiên, Tiểu Khôi đều đồng loạt bĩu môi. Bỏ qua
Thần kiếm một bên, Vạn Kiếm tông có một kẻ khiến người ta rất chán ghét, không biết nhiều năm trôi qua như vậy, hắn đã thành công chạy khỏi
đường hầm không gian trở về Vạn Kiếm tông hay chưa. Nếu là có thể gặp
được, bọn họ cũng không khách khí tìm hắn đòi thù lao.
Không nói
về những thứ đó nữa, sau khi đi tới Đông Châu, bọn họ có chút phân không rõ phương hướng. Tư Lăng trưng một khuôn mặt tươi cười, trực tiếp hỏi
đường một tu sĩ đột nhiên ngăn bọn họ lại.
Tu sĩ này là đột nhiên xuất hiện, tu vi tại Nguyên Anh trung kỳ. Lúc mới ngăn bọn họ lại thì
còn tưởng rằng đến khiêu khích, bất quá còn chưa động thủ, tu sĩ kia lại chỉ liên tục nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng. Vì thế Tư Lăng chớp mắt, liền
lộ ra nụ cười hết sức nhu hòa, nhân cơ hội hỏi hắn đường đi đến Bách
Vọng trấn thế nào.
Tu sĩ kia ngơ ngác nhìn mặt hắn, hai mắt thẳng tắp, giọng điệu mơ hồ như mộng ảo nói: "Đạo hữu muốn đi Bách Vọng trấn? Nghe nói Bách Vọng trấn gần đây không yên ổn, có rất nhiều tu sĩ mất
tích ở nơi đó, trong đó còn có vài đệ tử Vạn Kiếm tông, Vạn Kiếm tông đã phái người đi qua tra xét. Các ngươi nếu muốn qua đó cũng phải cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng chống lại Vạn Kiếm tông. Đám kiếm tu ghê tởm kia
luôn tương đối hiếu chiến không phân rõ phải trái, đa số tâm ngoan thủ
lạt, giết người như ngóe..."
Dưới khuôn mặt tươi cười của Tư
Lăng, thực dễ dàng thu hoạch rất nhiều bí sử của Đông Châu, cả quan hệ
giữa các phái thế lực cũng biết vài phần. Tư Lăng có chút kinh dị, hắn
vốn cho rằng tu sĩ ngăn bọn họ lại là đến để quấy rối, không nghĩ tới
lại là đến phát ngốc, hơn nữa người này thế nhưng biết được nhiều như
vậy, nhưng lại giống một đứa ngốc toàn bộ đổ ra ngoài. Chẳng lẽ hắn
không biết bọn họ là người ngoài sao, không thích hợp thâm giao nha?
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi có chút há hốc mồm nhìn Tiểu Lăng Tử thế nhưng lợi dụng mĩ mạo quyến rũ tu sĩ đàng hoàng, này này này... quả thực là quá
không biết xấu hổ! Bất quá, có gương mặt mĩ mạo thật đúng là được yêu
thích! Quyết định, về sau nếu biến hóa thì cũng phải lấy gương mặt Tiểu
Lăng Tử làm bản gốc!
Hai con yêu hùng tâm tráng chí!
Tư Hàn mặt không chút thay đổi.
Tư Lăng chỉ cần trưng khuôn mặt tươi cười, liền được rất nhiều thứ hữu
dụng, thậm chí cũng biết rõ thân phận vị tu sĩ nhiệt tâm giống như tên
ngốc này. Đệ tử thế lực lớn thứ hai Đông Châu - Thiên Cơ tông, tên là
Vạn Lương, hãy xem hắn ăn mặc, có lẽ có địa vị tương đối cao trong môn
phái.
Biết đường đi Bách Vọng trấn, bọn Tư Lăng từ biệt Vạn Lương rồi lập tức rời đi.
"A, hai vị đạo hữu chờ đã!" Vạn Lương đuổi theo.
Với biểu hiện quá ngốc của hắn, Tư Lăng khó được kiên nhẫn dừng bước lại
nhìn hắn, tuy rằng đã thu lại nụ cười, nhưng gương mặt đẹp như thiên
tiên kia vẫn có lực sát thương phi phàm, Vạn Lương lại có chút ngơ ngác, vui tươi hớn hở nói: "Đạo hữu, tại hạ cũng muốn đi Bách Vọng trấn tìm
kiếm sư đệ đồng môn mất tích, không bằng kết bạn cùng đi."
Nếu là tu sĩ bình thường, hành vi dính như sam này của Vạn Lương đã sớm làm
cho người ra không kiên nhẫn chém giết, cũng không biết Vạn Lương có
phải là thật sự ngốc hay không nha, mọi người vẫn là người xa lạ đó, lại tùy tiện đuổi theo bọn họ. Tư Lăng nghĩ một chút, cũng không phản đối.
Đúng lúc, bọn họ cũng cần một người địa phương dẫn đường, thời điểm mấu
chốt có thể tránh rất nhiều phiền toái.
Tu sĩ Đông Châu tuy rằng
không có dã man hiếu chiến như Tây Cảnh, nhưng cũng thập phần khó chơi,
hơn nữa bọn họ tựa hồ có rất nhiều kiêng kị, người ngoài nếu không cẩn
thận phạm đến kiêng kị của bọn họ, không nói hai lời trực tiếp tiêu diệt luôn. Bọn Tư Lăng bây giờ là muốn đi nghĩ cách cứu viện người, không có thời gian đi tìm phiền toái với kẻ khác, mang một tên dân bản xứ bên
người cũng là vô cùng ổn thỏa.
Quan trọng nhất là, cái tên dân bản xứ này hình như bất hòa cùng Vạn Kiếm tông nha.
Trên đường đến Bách Vọng trấn, Tư Lăng lại lợi dụng gương mặt sát thương
tiêu chuẩn của mình hỏi Vạn Lương, "Vạn đạo hữu, ngươi có thể biết Dương huy con trai chưởng môn Vạn Kiếm tông không?"
"Biết nha, tiểu tử kia mất tích một trăm năm, không nghĩ tới lại đột nhiên chạy ra, tu vi
còn tiến thêm một tầng, đã Kết Anh, cũng không biết hắn được cơ duyên
gì." Vạn Lương bĩu môi nói, lại ngắm gương mặt Tư Lăng, tận tình khuyên
bảo nói: "Đạo hữu, ngươi ngàn vạn lần chớ bị bộ dáng ra vẻ đạo mạo của
hắn lừa, hắn chính là tên vô sỉ, vô thanh vô tức liền có thể gạt chết
ngươi, ta đã bị hắn lừa mấy lần..."
Lời này Tư Lăng tin tưởng, Dương Huy quả thật cũng lừa bọn họ một lần.
"Đạo hữu yên tâm, chúng ta cũng từng có chút chuyện với Dương Huy, biết hắn
đã trở lại Đông Châu, chúng ta liền có thể yên tâm đi gây phiền toái cho hắn." Tư Lăng cười lúm đồng tiền như hoa.
Vạn Lương lần nữa ánh
mắt trừng trừng, không ngừng gật đầu: "Cái này tốt, nếu Tư đạo hữu có gì cần hỗ trợ, xin cứ việc phân phó, Vạn mỗ định ngươi làm bạn."
Chẳng lẽ không phải bởi vì bị sắc đẹp quyến rũ đến sao?
Trừ bỏ Vạn Lương nói đến cao hứng, tập thể mọi người không lời gì để nói.
Có Vạn Lương dẫn đường, rất nhanh liền đến Bách Vọng trấn.
Bách Vọng trấn tuy xưng là trấn, nhưng bởi dưới chân núi Sưu Hồn nên tu sĩ
tới lui tương đối nhiều, khiến cho quy mô trấn nhỏ khá lớn. Vì ngày gần
đây rất nhiều tu sĩ ở trong tiểu trấn mất tích, khiến cho trấn nhỏ vốn
náo nhiệt nhìn có vẻ rất quạnh quẽ, không có mấy người qua lại. Mà người lưu lại đều có chút tu vi, hơn nữa là gia tộc mấy đời đã an cư ở Bách
Vọng thành.
Lúc bọn Tư Lăng bước vào trấn nhỏ thì vài đạo thần
thức liền quét tới, bất quá khi phát hiện trong đó có một tu sĩ Nguyên
Anh hậu kỳ thì không dám tùy tiện xem xét nữa, ào ào thu hồi thần thức.
Tu sĩ cấp thấp xưa nay luôn nhượng bộ lui binh với tu sĩ cấp cao, thần
thức gì đó cũng không thể tùy ý đùa nghịch trước mặt tu sĩ cấp cao được. Vừa rồi nếu không phải bọn họ rút lui nhanh, bị trực tiếp công kích
thần thức cũng không ai nói không đúng.
Tư Lăng âm thầm đánh giá
trấn nhỏ, không có gì đặc biệt, không có bất kỳ tà khí ma khí các loại,
quả thực là nhìn không ra có cái gì đang quấy phá. Thần thức tìm kiếm
xuống dưới lòng đất, phía dưới cũng hết sức bình thường, không giống như là bị bố trí trận pháp tà ác gì đó, về phần không trung...
Sắc
mặt quái dị của Tư Lăng nháy mắt lướt qua, không ai nhận thấy được biểu
tình quái dị của hắn, đương nhiên, điều này cũng ích lợi từ việc hắn
theo thói quen mặt than.
Ba người đi quanh trấn nhỏ một lần, mất
nửa ngày, cũng không nhận thấy được có gì dị thường. Những tu sĩ trong
trấn nhỏ nhìn thấy đột nhiên xuất hiện 3 tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tự nhiên
cũng biết bọn họ vì sao lại xuất hiện nơi đây. Gần đây cũng có mấy đoàn
tu sĩ tới đây tra xét, ngoại trừ uổng công rời đi, còn bị chết vài đệ tử ở trong này, khiến cho chuyện này truyền đi càng mơ hồ, đã có người suy đoán nhất định là có tà tu ngầm làm loạn.
"Vạn đạo hữu, những người đó thường mất tích lúc nào?" Tư Lăng dò hỏi.
Vạn Lương sờ sờ ót, gương mặt anh tuấn hiển lộ ra một loại thần thái ngốc
ngốc, nhìn tựa như nam nhân hàm hậu thành thật -- đương nhiên chỉ là
thoạt nhìn, trên thực tế người anh em này tuy rằng dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, thường xuyên phát ngốc, nhưng lại là người tâm tư tinh tế.
"Nghe nói phần lớn là lúc nửa đêm."
"Vạn đạo hữu có phát hiện gì sao?"
"Giống như rất bình thường."
"..."
Tư Lăng không nói gì nhìn hắn, có chút mừng rỡ phát hiện, so sánh với cái
tên Vạn Lương này thì hắn thật là người vừa thông minh lại bình thường.
Ai mà dám nói hắn ngốc, hắn liền đẩy Vạn Lương ra, làm cho hắn nhìn xem
cái gì mới chân chính gọi là ngốc.
Mặc kệ Vạn Lương là vì sao bám lấy bọn họ, ít nhất khi bọn họ cùng xuất hiện tại Bách Vọng trấn thì
nhìn có vẻ là một phe, trong trấn nhỏ còn ẩn giấu những tu sĩ khác, thậm chí tu sĩ Nguyên Anh cũng có mấy người, dù bọn họ muốn đứng xem, đẩy
người khác ra làm bia đỡ đạn thì cũng phải nghĩ về lượng một chút, dù
sao cũng là ba Nguyên Anh tu sĩ.
Đi dạo một vòng không có phát hiện cái gì khác thường, chỉ đành phải đợi đến nửa đêm nhìn xem người ta mất tích như thế nào.
Vạn Lương hết sức ân cần đến khách điếm tốt nhất trấn nhỏ thuê ba gian
phòng hảo hạng. Bởi vì trấn nhỏ xảy ra loại chuyện này, rất ít có tu sĩ
đến, kinh doanh của khách sạn cũng chịu ảnh hưởng, không có bao nhiêu
người đến tìm nơi ngủ trọ. Đối với bọn hắn xuất hiện, tiểu nhị khách
điếm cực ân cần, đây không chỉ là khách nhân, không chừng có thể giải
quyết vấn đề nan giải của trấn nhỏ. Chủ khách sạn thậm chí cho bọn họ
vào ở miễn phí, chỉ cần bọn họ có thể tìm ra nguyên nhân những tu sĩ kia mất tích, trả lại cho Bách Vọng trấn một cái thái bình.
Đá đi
cái tên Vạn Lương muốn vào cùng phòng với hắn, Tư Lăng nghênh đón đại
ca nhà mình vào cửa, rồi trực tiếp đóng sập cửa trước mặt Vạn Lương.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.