Chương 141: Không Có Văn Hóa Là Khủng Khiếp
Lúc biết mọi người trong phái Thiên Tông đều biết mình có một chim xám
toạ kỵ có bề ngoài quả thực có thể nói là quá phát triển, Tư Lăng
囧,nghẹn họng câm nín, đồng thời hạ quyết tâm trước khi tất cả huyết
thống của Tiểu Khôi thức tỉnh, tuyệt đối không thể thả nó ra làm mất mặt xấu hổ.
Nhưng mà có một số việc không phải Tiểu Lăng Tử muốn như thế nào là sẽ như thế ấy. Ít nhất Trọng Thiên cảm thấy tìm được cảm
giác tồn tại ưu việt của Đại yêu thú trên người Tiểu Khôi, vì thế mỗi
lần đều quấy rối bảo Tư Lăng thả Tiểu Khôi ra ngoài, sau đó nó mang theo Tiểu Khôi đuổi chim rượt thú khắp nơi phụ cận Thanh Hà Phong, trêu hoa
ghẹo thảo. Một chim một thú này đã thành công trở thành "kỳ bảo trấn
đỉnh" của Thanh Hà Phong -- thật mất thể diện có được hay không, Tiểu
Lăng Tử cảm thấy mặt mũi của hắn đã bị hai con yêu này làm mất hết.
Cái kiểu mới vừa đến đã náo động rầm rộ này đích thực không phù hợp với tác phong của Tiểu Lăng Tử, đến lúc ngay cả trạch nam Tư Hàn mà cũng nghe
nói tới thanh danh mất mặt của hắn, Tư Lăng cảm thấy không thể để như
vậy được nữa. Vì thế hắn quyết định nhanh chóng bế quan, thật không tin
qua 8 năm 10 năm, sẽ còn có người nào còn nhớ rõ sự tình này.
Một tháng sau, Tư Hàn chính thức bế quan bắt đầu luyện chế pháp bảo bản
mạng. Sau khi Tư Lăng cùng Liễu Thành Phong tụ họp uống rượu một trận,
lại chuẩn bị thức ăn cho vài năm đặt trong túi trữ vật -- là chuẩn bị
cho Trọng Thiên, hắn cũng đi bế quan cùng.
Trong phòng luyện khí
của Đỉnh luyện khí phái Thiên Tông có trang bị hết sức cao cấp, không
chỉ cung cấp địa hỏa, còn có các loại pháp trận, bên ngoài cũng có tu sĩ tuần tra, hết sức an toàn. Bất quá Tư Lăng vẫn đem Cửu Chuyển Linh trận bao lên, xem như là dự phòng ngộ nhỡ.
Lần bế quan này Tư Lăng
cũng mang theo đám yêu Trọng Thiên, đem túi trữ vật đã sớm chuẩn bị các loại đồ ăn giao cho Tiểu Hồng bảo quản, bảo nó đúng giờ cho Trọng Thiên ăn rồi liền bắt đầu công tác.
Tư Lăng trước tiên lấy ra một ít
tài liệu cấp thấp để luyện tập, đợi khi cảm giác độ thuần thục tốt hơn
thì lấy Phi Thiên thuyền và nhựa Miên Nhung Đằng ra, bắt đầu nghiêm túc
dung hợp hai thứ.
Sau ba ngày ba đêm, hai mắt Tư Lăng chăm chú
dõi theo Phi Thiên thuyền lơ lững giữa không trung. Phi Thiên thuyền bị
bọc trong một màn sương mù xanh đen, sương mù cuồn cuộn, mắt thường
không thể thấy rõ tình cảnh bên trong, bất quá ở dưới khống chế của thần thức vẫn có thể nhìn thấy đám sương mù màu xanh đen kia từng chút từng
chút thâm nhập vào Phi Thiên thuyền, đem phù văn huyền ảo hoa lệ kia
từng chút từng chút che dấu.
Đang ở thời khắc mấu chốt, cảm giác
linh lực có chút không thể tiếp tục, Tư Lăng nhăn mày lại, giơ tay thật
nhanh tiếp nhận linh dịch mà Tiểu Yêu Liên đưa tới, uống hết hơn phân
nửa, đợi sau khi linh lực trong đan điền khôi phục hơn nửa thì gia tăng
linh lực phát ra.
Ba ngày qua, Tiểu Yêu Liên vẫn ở bên người Tư
Lăng, phụ trách đút linh dịch kịp thời khi linh lực Tư Lăng không duy
trì được nữa.
Đợi đến khi sương mù tan đi, một chiếc Phi Thiên
thuyền nhỏ nhắn xinh xinh mới tinh xuất hiện ngay trước mắt, bề ngoài
màu xanh đen, ngẫu nhiên có chút sắc vàng nhàn nhạt lóe lên, lộ ra một
loại xa hoa nhưng khiêm tốn.
Tư Lăng ánh mắt khẽ run lên, bấm cái pháp quyết thu hồi, làm chiếc Phi Thiên thuyền vốn muốn tránh né phải
bay nhanh về trong tay hắn. Tư Lăng cẩn thận đánh giá Phi Thiên thuyền,
Miên Nhung Đằng hẳn là một loại yêu thực khá cao cấp, cho nên nhựa của
nó vô cùng xinh đẹp, loại xanh đen trầm lắng này quả thực đã kéo cao mấy đẳng cấp, khiến chiếc Phi Thiên thuyền này nhìn trông như thứ hàng
thượng hạng. Đương nhiên, so với bề ngoài vô cùng màu mè sang chảnh lúc
trước, màu sắc bây giờ tuy rằng cũng xa hoa, nhưng vẫn có thể tiếp nhận. Thần thức Tư Lăng chìm vào trong Phi Thiên thuyền, cảm giác được linh
thức Phi Thiên thuyền truyền đến cảm xúc dao động, liền biết nó cũng cực vừa lòng với bề ngoài bây giờ của mình.
Đem Phi Thiên thuyền thu hồi vào trong túi trữ vật, Tư Lăng quyết định nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.
"Tư công tử, cực khổ, đây là linh trà pha bằng Linh Thủy Thích Hi, ngài
uống một ít để nâng cao tinh thần." Tiểu Yêu Liên cẩn thận ôm cốc linh
trà chứa nước trà màu vàng đi lại đây.
Tư Lăng nhận lấy, dùng
ngón tay trỏ sờ sờ đầu của nó, sau khi nói tiếng cám ơn thì chậm rãi
uống trà. Xuân sơn xuân vũ đã là linh trà cực tốt, lại pha trực tiếp
bằng linh thủy, mùi vị càng thêm ngọt thanh tinh khiết, một ly trà đi
xuống, làm cho người ta không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ một lát.
"Tiểu Hồng muội muội càng ngày càng hiền huệ ~~" Tư Lăng không keo kiệt khen ngợi.
Tiểu Hồng Nhân lập tức đỏ đến phát tím, có lẽ là thẹn thùng, bất quá lúc
nhìn thấy nó canh thời gian kéo túi trữ vật mà Tư Lăng chứa các loại
thức ăn làm sẵn, bắt đầu cho chủ nhân của nó ăn thì Tư Lăng nhất thời
cảm thấy Tiểu Yêu Liên thật sự có đầy đủ thuộc tính để làm vợ người ta,
chỉ tiếc bây giờ nhìn qua chỉ là một Tiểu Hồng Nhân lớn chừng bàn tay mà thôi.
Uống linh trà, lại nghỉ ngơi một lát, đợi linh lực khôi
phục về trạng thái tốt nhất thì Tư Lăng bắt đầu chuẩn bị để luyện chế
pháp bảo bản mạng.
Trước khi luyện chế pháp bảo bản mạng thì phải rèn luyện, tinh lọc hết tất cả tạp chất trong tài liệu, giúp tài liệu
khôi phục bản gốc. Quá trình này rất tốn thời gian, hơn nữa pháp bảo bản mạng mà Tư Lăng muốn chế luyện cần bảy loại tài liệu, mỗi một nguyên
liệu có thuộc tính bất đồng, thời gian tinh lọc cũng không giống nhau,
tính tổng lại thì có lẽ sẽ mất một hai năm.
Pháp bảo Bản mạng
không qua loa được, xưa nay tu sĩ chế tác pháp bảo bản mạng thời gian
không giống nhau, có vài Luyện khí đại sư luyện chế một Pháp bảo lợi hại thì cần tiêu hao mấy chục năm đến trăm năm; tuy rằng Tư Lăng cũng không phải muốn luyện chế cái pháp bảo lợi hại gì lắm, nhưng cũng quyết định
cho mình thời gian ba năm.
Pháp bảo bản mạng trong dự định của Tư Lăng là trực tiếp buộc định cùng linh hồn hắn, hơn nữa là có thể thăng
cấp, lại có thể ngăn cản tra xét của tu sĩ hay bất kỳ pháp bảo (gọi bình thường chính là loại hình "giả heo ăn lão hổ").
Nếu muốn buộc
định cùng linh hồn, đầu tiên chính là cần đến Thông Linh thạch từ chỗ
sâu trong Quỷ Giới, tảng đá kia trùng hợp lấy được khi thu thập tài liệu ở đại lục Trung Ương. Tiếp theo, nếu muốn pháp bảo bản mạng thăng cấp, thứ cần thiết chính là Cực Kim, Cực Kim là tài liệu luyện khí cực phẩm
trong truyền thuyết, dùng nó để chế tác pháp bảo bản mạng không chỉ có
thể gia tăng tính năng của pháp bảo, còn có thể gia tăng độ cứng của nó, có thể nói là "chỉ có thể ngộ mà không thể cầu", Cực Kim cũng lấy được
trong Huyễn Thiên bí cảnh. Tiếp nữa là Hắc Vân Thạch, Hắc Vân Thạch
cũng đồng dạng là một loại tài liệu luyện khí cực phẩm, dùng trên pháp
bảo có thể cách trở thần thức tra xét, dùng nó để chế tạo pháp bảo hoàn
toàn có thể thu liễm khí tức, là thứ tốt để "giả heo ăn lão hổ". Sau đó
là mấy loại tài liệu khác, có tác dụng cùng thuộc tính bất đồng riêng
biệt.
Đem tất cả tài liệu bày ra, thứ đầu tiên mà Tư Lăng muốn
rèn luyện khử chất chính là cái vương miện Cực Kim lấy về từ Huyễn Thiên bí cảnh. Có lẽ vì chỉ muốn làm thành vương miện nên nó cũng chưa được
tinh lọc hoàn toàn, còn có rất nhiều tạp chất.
Tại trước động
thủ, Tư Lăng đưa mắt nhìn Tiểu Yêu Liên cùng Trọng Thiên đang ở bên cạnh mình. Tiểu Yêu Liên đang gặm linh quả coi như tu luyện, Trọng Thiên
đang nằm sấp trên một cái bồ đoàn dùng để tu luyện, hai tai mềm mềm rũ
trên đầu, giống như đang ngủ, bất quá từ hồn lực dao động trong kinh
mạch thân thể nó thì có thể hiểu nó đang tu luyện.
Tư Lăng mỉm cười, liền an tâm bình tĩnh, bắt đầu luyện chế pháp bảo bản mạng.
Tư Lăng dùng vừa vặn 2 năm thời gian mới có thể luyện chế tốt mạng pháp bảo.
Lại đến thời điểm mấu chốt, bởi vì linh lực phát ra quá lớn, sắc mặt Tư
Lăng có chút tái nhợt, nhưng mà tinh thần lại tập trung cao độ, hai mắt
như đuốc, thần thức tập trung vào thứ đang đốt cháy trong đan hỏa đỏ rực kia. Lúc này, thứ gì đó đang kịch liệt lăn lộn trong ngọn lửa, còn chưa thành hình.
Cảm giác linh lực lại có xu thế khô kiệt, Tư Lăng
kêu một tiếng Tiểu Hồng muội muội, Tiểu Yêu Liên ở một bên cũng đang
khẩn trương chú ý bèn vội vàng ôm đến một lọ linh dịch đưa cho Tư Lăng.
Đợi linh lực khôi phục được kha khá, Tư Lăng nhắm mắt lại, dùng thần thức
chú ý thứ giữa không trung kia, ngay tại nháy mắt khi nó sắp thành hình
thì nhỏ một giọt máu tươi vào trong đó.
Trong ánh lửa bốc lên dữ dội, pháp bảo rốt cuộc thành hình.
Hai tay nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, từng đạo pháp quyết đánh vào
pháp bảo mới thành hình kia, hồn lực màu trắng nuôi dưỡng nó, mãi đến
khi nó rốt cuộc ăn đủ hồn lực, từ trong đan hỏa bay lên, Tư Lăng mở mắt, quát một tiếng "Thu", đem pháp bảo bắt đến trong tay.
Pháp bảo Bản mạng rốt cuộc luyện chế thành công!
Sắc mặt mệt mỏi của Tư Lăng không che được vui sướng, lật tay đem nó giơ
lên trước mặt, đợi sau khi nhìn rõ hình dạng của nó thì không khỏi có
chút há hốc mồm.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, Tiểu Yêu Liên ở một
bên đã sớm đợi đến sốt ruột, vội chen lại đây nhìn ngó. Đợi đến khi thấy rõ pháp bảo bản mạng trong tay Tư Lăng thì lũ yêu cũng trầm mặc.
"Tư công tử, cái này thật giống cây gậy thổi lửa[1] trong nhà Thường đại
thúc nha?" Tiểu Yêu Liên thành thực nói: "Huynh xem cái nhan sắc gỗ mộc
đen đen này, không có một chút sáng bóng, mới nhìn tựa như cây gậy bình
thường vậy, còn có cái phân nhánh chỗ này nữa, trên thân còn có vài chỗ
lòi lõm... Chúc mừng Tư công tử, pháp bảo bản mạng như vậy nhất định sẽ
không làm bất kỳ người nào có dục vọng cướp bóc."
[1]Nguyên văn: Thiêu hoả côn: là công cụ trong nông thôn dùng để kiều lửa mỗi khi thêm củi vào hố lửa, dài khoảng 1m.
"..."
Trải qua giải thích sinh động của Tiểu Yêu Liên, Trọng Thiên thiếu chút nữa
cười nghiêng ngã, cặp mắt hung ác của Tiểu Khôi điểu cũng như đang trợn
trắng lên, cười không ngừng.
Tư Lăng đơ mặt trừng mắt liếc nhìn
bọn chúng, tuy rằng pháp bảo bản mệnh này bề ngoài có chút kỳ quái một
chút, nhưng cầm ở trong tay, mới biết nó còn tốt hơn so với mình dự
đoán. Nó dài chừng một thước, một đầu còn có phân nhánh, tựa như chữ Y,
cảm giác cầm vào tay cũng không giống bề ngoài tựa như khúc gỗ, ngược
lại có loại cảm giác thân thiết tận tim.
Tư Lăng đứng lên, cẩn
thận đem một tia hồn lực rót vào cây Thiêu hỏa côn này, nháy mắt toàn bộ thân gậy biến thành một Linh quang kiếm màu trắng dài hai mét, ánh sáng trắng phát ra cực kỳ chói mắt, làm ba con yêu không hề phòng bị mù
trong chốc lát. Tư Lăng trong lòng khẽ động, vung côn qua, mặt đất ầm ầm nổ mạnh, vệt sáng sắc bén chém qua, toàn bộ phòng luyện khí đều rung
chuyển.
Tư Lăng có chút giật mình, sau đó là kinh hỉ, tuy rằng bề ngoài khó coi một chút, nhưng lại như mình dự đoán, có thể biến ảo lớn
nhỏ dài ngắn, hơn nữa chỉ cần rót vào một chút hồn lực thì lập tức có
thể tạo ra uy lực gấp mấy trăm lần. Một lần thử nhỏ vừa rồi, nếu không
phải trong phòng luyện khí có trận pháp bảo hộ tầng tầng, còn có Cửu
Chuyển Linh trận áp trục, tin rằng toàn bộ phòng luyện khí đều sẽ bị phá hỏng.
Tư Lăng thu hồi hồn lực, Linh quang kiếm biến mất, khôi
phục thành bộ dáng Thiêu hỏa côn khó coi lúc đầu. Bất quá hiện tại Tư
Lăng căn bản không hề ghét bỏ nó xấu xí, ngược lại quý báo muốn chết, sờ sờ thân gậy không bằng phẳng, đặc biệt vui sướng.
"Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!!"
"Gào gào gào!!!!"
Nghe được hai tiếng gào phẫn nộ, Tư Lăng thế này mới chú ý tới ba con yêu.
Tiểu Yêu Liên bị ảnh hưởng của kiếm quang vừa rồi, lăn lăn vòng vòng đến một góc, sống dở chết dở. Lông trên người Tiểu Khôi cùng Trọng
Thiên đều không bằng phẳng, một bộ dáng chịu khổ bị chà đạp, hai con
yêu đều vô cùng phẫn nộ gào thét như sấm với hắn. Vừa rồi khi Tư Lăng
thí nghiệm thì hai đứa này bởi vì đang cười nhạo bề ngoài pháp bảo bản
mạng này nhìn quá ngốc, chưa kịp né tránh, vì thế bị linh quang của Linh quang kiếm cắt vào lông trên người, chỗ này mất một mảng, chỗ kia mất
một mảng, cực kỳ khó coi.
Tư Lăng phụt một tiếng cười rộ lên, lúc này đến phiên hắn cười nhạo hai đứa này.
Sau một lúc, trấn an hai con yêu xong, Tư Lăng lại sửa sang lại Phòng luyện khí bị hư hỏng nghiêm trọng, giúp nó không nhìn quá mức thê thảm, sau
đó tiếp tục thí nghiệm các loại thuộc tính tác dụng của cây côn thiêu
hỏa này. Rất nhanh, hắn phát hiện lúc đưa vào hồn lực thì nó còn có thể
biến ảo thành các loại hình dạng như: trường kiếm, đoản kiếm, roi dài,
roi ngắn, hình tròn, hình trứng... Ai nha, không có làm không được, chỉ
có không thể tưởng ra.
"Tư công tử, pháp bảo bản mạng của huynh tên gọi là gì?" Vẫn có chút choáng váng, Tiểu Yêu Liên hỏi.
Tư Lăng đang suy nghĩ thì Trọng Thiên trực tiếp ấn móng vuốt, Tiểu Yêu
Liên ngốc ngốc ngơ ngơ phiên dịch: "Chủ nhân nói, cứ gọi là Thiêu hỏa
côn."
"... Cái đồ không có học thức." Tư Lăng khinh bỉ nó, "Không có học thức thật đáng sợ, đáng sợ hơn là còn đi ra ngoài làm mất mặt
xấu hổ!" Sau đó không nhìn tới Trọng Thiên xù lông, suy tư một lát, trực tiếp vỗ tay nói: "Vậy gọi là Biến hình!" Nó có thể biến ảo thành bất kỳ hình dạng nào, gọi là biến hình thì quá chuẩn xác.
"Nhưng mà
Tiểu Hồng vẫn cảm thấy gọi nó là Thiêu hỏa côn là thích hợp nhất." Tiểu
Yêu Liên thành khẩn nói, bên cạnh là hai con yêu phụ họa "Gào gào" cùng
"Chiêm chiếp".
Tư Lăng không thèm nhìn chúng nó, thu Biến hình
vào trong đan điền dùng hồn lực nuôi dưỡng, sau đó thu dọn đồ đạc, rời
khỏi phòng luyện khí đã ở 2 năm.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.