Chương 210: Gây Náo Động.
Cửa vừa đóng, lại bao lên cấm chế, Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Bạch Hổ đều lăn
ra. Hai đứa đều thuộc về bé con, một đứa đi cọ Tư Lăng, một đứa đi cọ
đồng bạn khế ước của nó.
Tư Lăng xách Tiểu Yêu Liên lên, lấy chút nước suối pha linh dịch từ chỗ của nó, pha bình trà Thanh Liên
cùng Tư Hàn đối ẩm, chỉ vào không trung nói: "Đại ca, buổi tối chú ý
phía trên."
Tư Hàn nhìn về phía hắn, "Có gì không ổn?"
"Quả thật không ổn." Tư Lăng cười khổ nói: "Khả năng lần này phiền toái rất
lớn, đại ca, khả năng 30 vị đệ tử kia dữ nhiều lành ít."
Tư Hàn lạnh lùng nhìn hắn, không có đáp lại.
Tư Lăng khóe miệng mấp máy, truyền âm giải thích phát hiện của bản thân, thuận tiện tính toán chuyện sắp xảy ra đêm nay.
***************************
Tại một khách sạn khác ở Bách Vọng trấn, vài danh tu sĩ cũng đang thương
nghị hành động đêm nay, trong đó còn có Dương Huy đã từng chơi sỏ Tư
Lăng một lần.
Dương Huy đã biết huynh đệ Tư Lăng đi tới Bách Vọng trấn, bất quá da mặt hắn còn chưa đủ dày, vô sỉ cũng không đến mức không có giới hạn, có thể chơi sỏ Tư Lăng một phen xong còn mặt dày
chạy đến trước mặt hắn đàng hoàng chào hỏi. Như thế thuần túy là muốn bị đánh, tin chắc đến lúc đó Tư Lăng sẽ không ngại tẩn cho hắn một trận.
Bất quá trừ việc Tư Lăng ngoài ý muốn xuất hiện, Dương Huy cũng rất có
kiêng kỵ với Tư Lăng, đặc biệt là Tư Hàn. Dù cho hắn rời Nhân giới một
trăm năm, sau khi trở về cũng nghe nói rất nhiều về sự tích dũng mãnh
của Tư Hàn. Người này không cho phép khinh thường.
"Dương sư thúc, hôm nay là đến trăng tròn, nửa đêm sát khí nguy hiểm nhất, có lẽ
sẽ có một trận ác đấu, huynh đệ Tư gia không tới sớm không tới trể, cố
tình lại ngay đúng lúc này, có thể gây ảnh hưởng gì hay không?" Một
người tu sĩ hỏi.
Dương Huy vẫy tay, "Yên tâm, bọn họ mục
đích hẳn là giống chúng ta, nghe nói Thiên Tông phái cũng có mấy chục đệ tử từng đến đây, chắc là vì chuyện này mà đến. Cũng không biết thứ gì
gây loạn ở đây, nhưng hẳn là khó đối phó, nếu có thể liên thủ cùng bọn
họ, tất nhiên là tốt."
"Bọn họ không cản trở thì tốt rồi." Một tên tu sĩ khác mỉa mai nói, mắt lộ kiêu căng, một bộ dáng xem thường người khác.
Nghe tu sĩ kia nói xong, những người khác trong lòng cười nhạt, thầm
mắng một tiếng ngu ngốc, nhưng cũng không có sửa đúng quan niệm của Doãn Trọng. Người mà cả Dương Huy cũng kiêng dè, là dễ đối phó sao? Kiếm tu
hiếu chiến không sai, nhưng cũng không ngốc giống như hắn, không đem đối thủ để vào mắt, cho rằng lão tử thiên hạ đệ nhị thì không ai dám đứng
thứ nhất.
"Đúng rồi, ta thấy đi cùng huynh đệ Tư gia hình như là Vạn Lương của Thiên Cơ tông."
Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Dương Huy,
chung quy Vạn Lương cùng chủ nhân này có thù. Dương Huy vô cùng bình
tĩnh nói, "Đến lúc đó nếu hắn không thức thời, các ngươi cứ ra tay đi,
chỗ của Thiên Cơ tông ta sẽ chịu."
Doãn Trọng nghe xong rất
mừng rỡ nói, "Dương sư thúc, việc này giao cho chúng ta thôi." Hắn thích nhất là tìm Thiên Cơ tông gây phiền toái. Thiên Cơ tông cùng Vạn Kiếm
tông bởi vì quan hệ cạnh tranh, đệ tử hai phái chưa từng kết giao hữu
hảo, gạt chết đối phương là tín niệm trong lòng bọn họ. Như thế cũng có
thể giải thích Vạn Lương vì sao lại đột nhiên bám lấy huynh đệ Tư gia,
muốn kéo thêm hai đội hữu đi chơi Vạn Kiếm tông đó mà.
"Doãn Trọng, đến lúc đó phải cẩn thận." Dương Huy dặn dò, hắn không cho rằng
Vạn Lương sẽ dễ đối phó như vậy, hơn nữa hắn ta hiện tại lại đi lại với
huynh đệ Tư gia, chỉ sợ khó đối phó hơn. Vạn Lương thật đúng là tìm được hai đội hữu tốt.
Không lâu, màn đêm buông xuống, toàn bộ Bách Vọng trấn đột nhiên an tĩnh lại, an tĩnh đến như một tòa tử thành.
Tối nay không người an giấc.
Tu tiên giả mười ngày nửa tháng không ngủ là chuyện thường, giấc ngủ chỉ
là ngẫu nhiên dùng để thả lỏng. Ở loại thời kỳ phi thường như thế này,
trừ phi thật sự ngốc đến hết thuốc chữa, bằng không không ai có thể ngủ
được. Vốn trấn nhỏ Bách Vọng bởi vì ly kỳ có người liên lục mất tích làm cho lòng người bàng hoàng, hôm nay lại tới thêm ba tu sĩ Nguyên Anh
càng làm cho thần kinh mọi người căng tới cực điểm, đều có một loại dự
cảm, đêm nay sẽ có việc phát sinh.
Tu tiên giả tu hành đến
tu vi nhất định thì đều có thể biết trước chút chuyện sắp xảy ra, loại
cảm giác này tu sĩ Nguyên Anh càng rõ.
Trăng tròn treo cao
trên bầu trời, nhưng ánh trăng giống như không xuyên được tới trấn nhỏ,
toàn bộ trấn nhỏ tối đen. Phía cửa sổ sát đường, có vài tu sĩ lặng lẽ mở cửa sổ ra, mở to hai mắt như muốn nhìn rõ thứ gì đó, bất quá cái gì
cũng không thấy được.
Thời gian chậm rãi đi qua, nửa đêm buông xuống.
"A -- "
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, phá vỡ yên tĩnh của trấn nhỏ, cũng
khiến người dân trong trấn sợ thót tim, cảm thấy đêm nay có chút quỷ dị. Rõ ràng tu sĩ mất tích trước giờ đều là vô thanh vô tức, hôm nay tại
sao có người trực tiếp kêu lên thảm thiết?
Mọi người đều hoạt động.
Tư Lăng mang theo hai con yêu cùng nhau chạy tới chỗ thanh âm, xa xa liền
nhìn đến đã có mấy cái tu sĩ đã tới trước. Trong đó có Dương Huy cùng
Vạn Lương, còn có ba tu sĩ Nguyên Anh xa lạ. Được Vạn Lương giới thiệu,
đều là người do các phái Đông Châu phái tới điều tra rõ việc này.
"Huynh đến chậm." Dương Huy quay đầu cười nói với hắn, nụ cười vẫn rực nắng như mấy chục năm trước.
Ân oán cá nhân trước đặt sang một bên, Tư Lăng làm như không nghe thấy lời của hắn, đi qua, nhìn thấy dưới đất là một bộ da người khô quắp mặc
quần áo. Nhìn kỹ một chút, người này giống như là máu thịt xương cốt cả
người đều nháy mắt bị bốc hơi, cả tấm da người được giữ nguyên hoàn hảo, nhìn không ra có vết thương nào. Qua giây lát, cả quần áo và da người
đều hóa thành tro bụi, không lưu chút dấu vết. Hắn không khỏi hỏi: "Xảy
ra chuyện gì?"
Vạn Lương đáp: "Thời điểm chúng ta nghe được
thanh âm tới đây, liền nhìn thấy như vậy." Bọn họ cách đây tương đối gần nên tới sớm một ít, nhưng cũng không thể thấy rõ ràng là thứ gì làm
loạn, giết người.
Tư Lăng nheo mắt, nói: "Trong trấn có đại
trận hộ trấn, nếu có thứ gì tiến vào thì không có khả năng không động
vào trận pháp, hung thủ chắc còn ở trong trấn, chúng ta cẩn thận lục
soát một chút."
Sau khi trong trấn nhỏ liên tục có người mất tích, trấn nhỏ liền được người bố trí một cái đại trận lục phẩm, tuy
rằng chỉ là bậc trung, nhưng đối phó với tu sĩ cùng yêu thú Nguyên Anh
kỳ trở xuống cũng đủ rồi. Đám người đi tới trấn nhỏ thì trước tiên cũng
đi kiểm tra xem xét cái đại trận hộ trấn kia, không phát hiện cái gì dị
thường.
Lời này của Tư Lăng tương đối đáng tin, các tu sĩ
khác đều không có ý kiến. Bọn họ cũng muốn nhanh chóng biết rõ ràng sự
tình này, để dễ báo cáo với sư môn.
Mọi người phân công hành sự. Trong bóng đêm, bóng dáng giây lát liền biến mất.
Tư Lăng mang theo Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đi hướng về trung tâm trấn nhỏ.
Tiếp đó, dường như là có cái cơ quan gì đó được mở ra, trong trấn nhỏ tiếng
kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Bọn Dương Huy, Vạn Lương mỗi người đều
chạy tới nơi cách chính mình gần nhất.
Lúc Dương Huy đến thì nhìn thấy vẫn là một bộ da người khô đét cộng quần áo, hơn nữa y phục
này rất quen thuộc, là quần áo của đệ tử môn phái bọn họ. Dương Huy giật mình, vị đệ tử này tu vi đã ở Kim Đan kỳ, thế nhưng không nói tiếng nào cứ như vậy bị giết. Dương Huy trong lòng tràn đầy tức giận, bỗng dưng
ngẩng đầu, ánh mắt như rắn độc nhìn về phía một bóng dáng cao cao trên
nóc nhà.
"Ai lén lút ở đó?" Doãn Trọng bên cạnh Dương Huy quát một tiếng, trong tay ngưng tụ một luồng diễm hỏa đánh tới.
Diễm hỏa đến trước mặt người nọ liền tự động dập tắt, nhưng đồng thời cũng
làm cho người ra nhìn rõ dung nhan của người kia. Mái tóc trắng đen giao nhau, Tuyết Nhan băng lãnh không có chút nhân khí, hết sức có tính biểu tượng đặc trưng.
Bị cặp mắt lạnh như băng kia nhìn, đám
Doãn Trọng da đầu run lên, Dương Huy không muốn chống lại huynh đệ Tư
gia tại thời điểm sống còn này, khoát tay nói: "Đắc tội, mong Tư đạo hữu đừng trách."
Doãn Trọng thật ra có chút tức giận bất bình,
cảm thấy Tư Hàn bất quá là được người ta thần thánh hóa, sao mà lợi hại
như trong truyền thuyết được, Vạn Kiếm tông căn bản không cần sợ hắn,
không khỏi nói: "Dương sư thúc, không biết hắn ở trong này đã bao lâu,
có lẽ hắn lúc nãy đã thấy rõ là ai hại Lưu sư đệ cũng không chừng, chúng ta không bằng hỏi hắn một chút."
Dương Huy cũng có chút
động tâm, đang muốn hỏi cho rõ thì lại thấy bên cạnh người kia sương mù
chợt nổi lên, nhiệt độ không khí toàn bộ trấn nhỏ hạ xuống, mà người nọ
cũng theo đó lao về hướng trấn nhỏ.
Bọn Dương Huy cũng ào ào đi theo.
Chờ khi bọn hắn đi tới trung tâm trấn nhỏ thì không khỏi hít vào một hơi.
Chỉ thấy trung tâm trấn nhỏ, một người đang khoanh chân ngồi ở trong đó,
hai tay bấm niệm thần chú, từng đạo pháp quyết đánh về hướng không
trung. Mà cùng với thế tay của hắn càng lúc càng nhanh, trấn nhỏ dường
như được vạch lên chiếc khăn che mặt mơ hồ, ánh trăng vẫn luôn không thể xuyên xuống trấn nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện. Cùng với ánh trăng dần
dần xuất hiện, khuôn mặt thật của trấn nhỏ cũng theo đó mà bại lộ trước
mặt mọi người.
Khắp nơi đều là giòi hút máu!
Loại giòi hút máu này cả người đỏ như máu, dài chừng một tấc, bề rộng chừng
hai ngón tay, tốc độ không nhanh, nhưng có thể khoan đất mà đi, hơn nữa
trên người chúng nó không có bất kỳ dao động năng lượng nào, giống như
vật chết vậy. Nếu nhìn kỹ lại, chúng nó đúng là một loại giòi bọ mang
năng lượng âm tà, không có bất kỳ sinh mệnh nào, chỉ phụ trách hút tinh
hoa sinh mệnh của con người. Hơn nữa loại giòi hút máu này đáng sợ nhất
là ở chỗ chúng nó có thể ẩn giấu trong bóng đêm, làm cho người ta không
thể phát hiện, chỉ có ánh trăng chiếu rọi xuống mới có thể lộ ra bóng
dáng, chẳng trách khi bọn họ đến thì khôn nhìn thấy hung thủ. Loại giòi
hút máu này sau khi hút máu thịt xong thì mai phục vào bóng tối, giống
như vật chết, không có bất kỳ sóng năng lượng nào, thần thức tu sĩ đảo
qua cũng sẽ không chú ý đến chúng nó.
Ngay khi mọi người
đang khiếp sợ khó hiểu thì đột nhiên một luồng Băng Vụ lướt qua, quay
quanh bên người Tư Lăng, làm đám giòi hút máu muốn tấn công hắn bị đóng
băng trong dị băng, trở thành tượng đá.
Cùng với ánh trăng
dần dần sáng ngời, các loại giòi hút máu trong trấn nhỏ cũng đều bại lộ
bóng dáng. Trong trấn nhỏ, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, sau đó là
các tu sĩ tự động bắt đầu đối phó với loại giòi hút máu này.
Người ở chỗ này không có rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử mỹ lệ đến chói mắt dưới ánh trăng, trong lòng biết hắn đang phá trận. Mà cái trận này
là được bố trí ở trên trời. Điều này làm cho trong lòng mọi người cũng
có chút kinh dị, bọn họ đã suy đoán rất nhiều, thậm chí ngay cả không
trung cũng đã kiểm tra, nhưng căn bản không nhận thấy trên bầu trời lại
bị người bày trận pháp. Chẳng trách rõ ràng hôm nay là đêm trăng tròn,
ánh trăng lại không cách nào chiếu xuống, tuy biết có dị dạng, nhưng mà
căn bản kiểm tra không ra được.
Không còn nỗi lo lắng phía
sau nữa, Tư Lăng rất nhanh liền phá trận pháp trên bầu trời. Sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt, bất quá là do linh lực tiêu hao quá độ, nhanh
chóng uống vài hớp linh tửu thêm linh dịch để bổ sung linh lực.
"Tư đạo hữu, đây là có chuyện gì?" Vạn Lương nghiêm túc hỏi.
"Như các ngươi chứng kiến, có người bố trí một cái song trọng trận pháp trên không trấn nhỏ. Một cái là Mê Tung trận, mê hoặc ánh mắt của mọi người, cũng để che chắn cho một cái trận pháp khác. Một trận pháp khác là Yêu
Nguyệt trận, thôn phệ ánh trăng, do đó ánh trăng không thể chiếu tới
trấn nhỏ. Giòi hút máu thuộc về vật âm tà, chúng nó gặp phải ánh trăng
thì hiện rõ, ánh trăng là khắc tinh của chúng nó. Cho nên, người bố trí
thiết kế hai cái trận pháp này là để tiện cho chúng nó hành động."
Thật là cách làm hiểm độc! Mọi người nhìn về phía đám giòi hút kia, ánh mắt
lộ ra chán ghét. Loại vật âm tà này không được cho là yêu trùng bình
thường, mà là sinh ra trong tà pháp, điều này làm cho người ta không thể không sinh ra một loại hoài nghi, chẳng lẽ người chế tạo hết thảy huyết án này là một tà tu?
Nghĩ thế, mọi người lại nhìn hướng về
Tư Lăng. Trong đám bọn họ ở đây cũng có người thông hiểu trận pháp, thế
nhưng không một ai có thể phát hiện trên bầu trời có hai Trọng trận
pháp, hắn ta làm thế nào phát hiện?
Tư Lăng không nhìn ánh
mắt dò xét của bọn họ, hắn có Huyễn Thạch, tất cả ảo trận thế gian này ở trước mặt hắn đều không chỗ nào che giấu. Nếu nhìn ra Mê tung trận, vậy Yêu Nguyệt trận tự nhiên cũng che dấu không được. Tuy rằng trình độ
trận pháp của hắn chỉ sơ xài, nhưng được tự Pháp Lãng cùng Tề Tùng Khê
chỉ điểm, cũng coi như là có chút thành tựu. Đương nhiên, dựa vào một
mình hắn phá trận tự nhiên là không thể, cho nên lúc trước thừa dịp mọi
người đi tìm hung thủ thì hắn ở trung tâm trấn vạch trần trận pháp. Còn
Tư Hàn đi phá hư các tiết điểm của hai trận pháp. Hai huynh đệ hợp tác,
mới có thể nhanh phá trận như vậy.
Dương Huy suy nghĩ sâu xa nói: "Động cơ người giật dây sau lưng là cái gì? Chẳng lẽ là muốn giết sạch người trong trấn sao? Hoặc là, bọn họ cần lấy tinh huyết từ tu sĩ
để làm gì?"
Đang nói, đột nhiên một con chim xám cùng một
yêu thú màu đen trở lại. Chúng vừa trở về liền hướng tới Tư Lăng kêu líu lo, ngao ngao. Mọi người tự nhiên nghe không hiểu, đang có chút ngơ
ngác thì liền thấy sắc mặt Tư Lăng đại biến, nói: "Có người thu lấy giòi hút máu chạy trốn đến núi Sưu Hồn."
Bách Vọng trấn ở chân
núi Sưu Hồn, cũng là được ích lợi từ núi Sưu Hồn mới có thể hưng vượng.
Núi Sưu Hồn ở Đông Châu từ trước đến nay có một sắc thái thần bí, trong
núi, linh thảo yêu thú đông đảo, địa vực phức tạp, thường xuyên có người vào núi săn bắn, nhưng lại không dám đi quá xa, tránh lạc đường ở trong núi. Cho dù là tu sĩ thì cũng dễ dàng bị địa hình phức tạp mê hoặc, lỡ
mà không cẩn thận xông vào địa phương nào, kết quả chỉ có thân tổn đạo
tiêu.
Người nọ cố tình chạy hướng về núi Sưu Hồn, đoán chừng là muốn lợi dụng núi Sưu Hồn để thoát khỏi bọn họ.
Mọi người đang muốn đuổi theo thì lại thấy Tư Hàn phất tay, dị băng hòa
tan, lúc mấy con giòi hút máu muốn khoan đất chạy trốn thì lại dùng Băng Vụ khống chế chúng nó .
Tư Lăng lập tức hiểu được ý của đại ca nhà mình, nói với Vạn Lương: "Đám giòi hút máu nếu đã có người khống chế, chúng ta cũng có thể khống chế chúng nó đi tìm hung thủ."
Vạn Lương cười ha ha, nói: "Ý kiến hay!"
Tư Hàn dẫn đầu, Vạn Lương cùng Tư Lăng theo sau, bọn Dương Huy cũng muốn
tìm hiểu cho rõ nên cùng đi theo phía sau. Về phần những thứ bọn hắn để
lại phía sau, khiến mấy đệ tử Vạn Kiếm tông có chút giận dữ. Tức giận Tư gia huynh đệ không phải tu sĩ Đông Châu, thế nhưng chạy đến Đông Châu
làm náo động. Càng tức giận là Vạn Lương thế nhưng hợp tác cùng tu sĩ
ngoại vực. Nhìn hắn như con chó chạy theo tên tu sĩ mĩ mạo dị thường
kia, liền biết tên này bị sắc đẹp mê hoặc .
Có giòi hút máu
dẫn đường, đỡ cho mọi người không phải đi lại vòng vèo trong núi Sưu Hồn và bị địa vực phức tạp ngoại vực mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.