Q.2 - Chương 422: Động Phòng Hoa Chúc
Hôm nay, hoa viên trong Cẩn Vương phủ được trang trí trở thành địa điểm
tổ chức yến hỉ, lụa đỏ quấn đầy trên thân cây, nến đỏ thắm điểm xuyết
khắp nơi. Mọi người rối rít, trên mặt đầy dáng vẻ vui mừng cùng nâng ly
chúc mừng tân lang Ngự Phượng Đàn.
Không ít người lòng dạ khó
lường cho rằng sau khi Cẩn Vương tới kinh thành, sẽ có cái nhìn khác đối với người con dâu xuất thân thương nhân này. Nhưng hôm nay lại thấy,
sắc mặt Cẩn Vương đỏ ửng, mặt mũi phấn khởi không hề bởi vì xuất thân
của con dâu quá thấp mà có chút xíu không vui. Điều này đã đại biểu cho
thái độ của Cẩn Vương, cũng đại biểu cho thời điểm Thẩm Vân Khanh được
bệ hạ ban hôn không hề bị bài xích, ít nhất không hề bị bài xích trắng
trợn.
Tiếng nhạc sôi nổi ở xung quanh tiệc hỉ truyền tới, khách
khứa bên trong thay nhau chúc mừng. Ngự Phượng Đàn thuận lợi suôn sẻ, hỉ phục đỏ thẫm mặc trên người hắn quả nhiên anh tuấn kiệt xuất, ngọc thụ
lâm phong. Trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa, vui sướng khiến bầu không
khí của tiệc rượu hết sức tốt đẹp.
Mặc dù hàng năm Cẩn Vương
không ở kinh thành, nhưng dù sao ông cũng là em trai ruột của Minh đế,
lại được ngự phong làm vương gia, không ai có thể phủ nhận việc ông mang trong mình huyết mạch của hoàng tộc. Cho nên hôm nay khách khứa tới
nhiều vô cùng, hơn nữa phần lớn những người quyền quý trong kinh đều có
mặt. Các đảng phái của Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử mặc dù
trong lòng bất hòa, nhưng ngoài mặt cũng sẽ không thể không hiểu chuyện
mà tranh cãi trong yến hỉ của người ta.
“Đường đệ, chúc đệ tân
hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp nha.” Gương mặt trắng nõn của Tam hoàng tử
khiến người ta có cảm giác vô cùng dịu dàng, nhưng người ở trong triều
đều biết vị hoàng tử này không hề giống như vẻ bề ngoài. Thân thể hơi
mập mạp của hắn mang theo hòa khí luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chỉ khi bắt đầu tiến công những người trong các đảng phái khác, hắn mới
không chút nương tay.
Từ sau khi Ngự Phượng Đàn vào kinh, luôn
giữ một khoảng cách nhất định với những hoàng tử này. Hắn không thiên vị bên này, cũng không hời hợt bên kia, chỉ duy trì mối quan hệ thân thiết vừa phải cùng xa cách giữa các huynh đệ trong hoàng tộc, ai nấy đều
thấy được hắn không có ý định dính líu đến việc tranh dành ngôi vị. Mà
những năm gần đây trong lòng hắn mang theo ý niệm này luôn sống rất tốt, nguyên nhân chủ yếu chính là do khi đó trên tay hắn cũng không có thực
lực gì, bọn họ không cần thiết phải vì một đường đệ không có thực lực
khiến phụ hoàng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng tình huống hôm nay đã
thay đổi, trong tay Ngự Phượng Đàn đã có thực quyền, hơn nữa nhìn đến
tần suất hắn ra vào hoàng cung có thể dễ dàng nhận thấy, Minh đế nhất
định có ý muốn trọng dụng Ngự Phượng Đàn.
Vì thế, trong lòng một
số người lập tức thay đổi thái độ mà Tam hoàng tử là người thể hiện rõ
ràng nhất. Lúc trước hắn cố ý lôi kéo Cổ Thần Tư cùng Vân Khanh, nhưng
lại bị Tứ hoàng tử thiết kế hãm hại. Hiện giờ tổ chức yến hỉ đương nhiên là cơ hội tốt, Tam hoàng tử tất nhiên muốn tiến tới nói vài câu.
Ngự Phượng Đàn cũng không để ý đến việc rốt cuộc hắn đang có ý gì. Hôm nay
là yến hỉ, hắn thích nghe thấy lời chúc mừng như vậy của Tam hoàng tử,
trăm năm hòa hợp, quả là một câu chúc vô cùng tốt. Hắn giơ lên ly rượu,
nói: “Cám ơn lời chúc phúc của Tam đường huynh, Phượng Đàn cũng kính
huynh một ly.”
Dứt lời, lập tức uống cạn ly rượu trên tay.
“Được.” Tam hoàng tử cất giọng vừa hô, những tân khách khác bên cạnh đương
nhiên sẽ không bỏ qua cho Ngự Phượng Đàn, nhất định muốn tiến lên chúc
rượu hắn. Ngự Phượng Đàn cũng không từ chối đều ngửa đầu uống cạn, không biết đã uống bao nhiêu ly. Phương Bảo Ngọc từ một bàn khác trở lại lập
tức trông thấy Ngự Phượng Đàn bị một đám người vây quanh, dáng vẻ khốn
đốn hoàn toàn không có biện pháp để trốn thoát.
Uống hết như vậy
chỉ sợ tối nay sẽ không có cách nào tự mình trở về động phòng rồi. Phải
biết rằng vì hôn sự này từ đầu đến cuối Ngự Phượng Đàn đã vui mừng biết
bao, nếu đêm động phòng lại cứ ngủ thiếp đi như vậy thực sự là quá lãng
phí. Nghĩ vậy, Phương Bảo Ngọc vội vàng tiến đến, thân thể của hắn yếu
đuối, văn chương cũng không mấy nổi trội, hơn nữa càng không phải người
luyện võ, hắn cảm thấy chỉ có vui đùa mới là điều quan trọng nhất. Uống
rượu đối với hắn mà nói không phải là việc khó nên đã giúp Ngự Phượng
Đàn ngăn được không ít rượu.
Ngự Phượng Đàn thấy hắn tới, cũng
biết tối nay mình không thể uống liên tục như vậy, vội tìm lý do từ
trong đám người đang vây quanh đi tới vị trí tương đối ít người để hít
thở.
Lúc này yến hội đã đến thời điểm cao trào, mùi rượu bồng
bềnh tràn ngập khắp hoa viên, những người có mặt ở nơi đây nhiều hay ít
cũng phải uống mấy ly, trên mặt đều đỏ ửng vì men rượu cộng thêm tính
tình vô cùng hoạt bát, lập tức uống nhiều thêm mấy ly, còn lớn tiếng hô
lên. Nếu là vương phủ tam công cửu khanh bình thường, có lẽ sẽ không
thích một màn trước mắt này, nhưng Cẩn Vương trời sinh tính tình phóng
khoáng, chỉ cảm thấy càng náo nhiệt càng vui mừng nên cũng không nói gì.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn như vậy, đáy mắt mang theo ý say lờ mờ nhưng lại long lanh sáng ngời. Đây chính là hôn lễ của hắn và Khanh Khanh, từ nay về
sau Khanh Khanh chính là của hắn. Cho dù ở trước mặt mọi người có ôm
nàng, sờ tay nhỏ bé của nàng đi chăng nữa cũng không cần sợ bị người
khác thấy được mà ảnh hưởng tới thanh danh của Khanh Khanh.
“Tân lang sao lại không đi mời rượu vậy?” Giọng nói rét lạnh băng giá bỗng
vang lên từ phía sau, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Ngự
Phượng Đàn chậm rãi quay đầu lại, lập tức trông thấy Tứ hoàng tử từ bên
cạnh đi tới đối diện hắn. Đôi mắt lạnh lùng băng giá trên gương mặt màu
đồng kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, toàn thân tỏa ra khí tức phiền
muộn hoàn toàn khác biệt so với không khí của yến tiệc.
Khí tức
kia nồng đậm đến mức khiến mắt phượng hẹp dài tuyệt đẹp của Ngự Phượng
Đàn hơi nheo lại, lộ ra vẻ không vui, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ
cười bình thản, trong giọng nói chứa đựng một tia lãnh ý không dễ bị
người ta phát hiện: “Tứ hoàng tử tới góp ý về yến hội của ta, là chê ta
vẫn chưa mời rượu huynh sao? Nếu quả thực như vậy, xem ra là do Phượng
Đàn tiếp đãi không được chu toàn. Tứ đường huynh đã tới tham dự hôn lễ,
rượu đương nhiên là không thể thiếu được.”
Dứt lời hắn thuận tay cầm ấm ngọc trên bàn bên cạnh lên, rót rượu ngon màu hổ phách vào ly
ngọc trong tay, bên khóe môi lại mang theo nụ cười vui mừng hớn hở, tựa
như hết sức thành khẩn nói: “Tứ hoàng tử có thể tự mình tới chúc mừng,
đương nhiên trước tiên Phượng Đàn phải uống một ly để cảm ơn.”
Hắn vô cùng ưu nhã uống cạn rượu trong tay, tiếp đó dốc ly rượu xuống, tỏ ý một giọt rượu cũng không dư thừa.
Thái độ của Ngự Phượng Đàn từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng lễ độ. Nhưng
trong lòng biết rõ, lúc này Tứ hoàng tử tới tìm hắn cũng không hề có ý
muốn chúc mừng hắn. Lúc bái đường, ánh mắt tràn đầy tối tăm hung ác của
Tứ hoàng tử sớm đã bán đứng nội tâm của hắn ta rồi. Hắn cũng sớm biết Tứ hoàng tử vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, nhưng vì Minh đế không
cho phép mà nhiều lần phải chịu nhục.
Chẳng qua là mình đã xác
định phải có được Vân Khanh cùng với hai năm qua nỗ lực theo đuổi, từng
bước một đoạt được trái tim của giai nhân, nên dù Tứ hoàng tử có oán hận hơn nữa, cũng chỉ có thể nói rằng hắn không có may mắn này. Hơn nữa từ
những gì Tứ hoàng tử đã làm, sao có thể được Vân Khanh coi trọng đây.
Hôm nay hôn lễ đã tổ chức, đông đảo tân khách đều chứng kiến hắn cùng Vân
Khanh bái đường, cho dù Tứ hoàng tử vẫn không cam lòng thì có thể làm
được gì chứ? Lúc trước hắn còn không tranh được Vân Khanh, lẽ nào bây
giờ lại có phương pháp gì để đoạt Vân Khanh sao?
Cho nên Ngự
Phượng Đàn bình thản lễ độ cũng không phải là giả vờ, mà bởi vì trong
lòng hắn vô cùng chắc chắn. Hắn không sợ hãi chút nào sự khiêu khích của Tứ hoàng tử.
Biểu cảm của Ngự Phượng Đàn càng bình thản rơi vào trong mắt của Tứ hoàng tử lại cảm thấy vô cùng nhức mắt. Bộ hỉ phục màu đỏ sậm làm nổi bật Ngự Phượng Đàn kia, cùng với những nếp gấp rực rỡ
chói mắt giống như một sự uy hiếp không tiếng động. Nhất là sự vui vẻ và mừng rỡ trong đôi mắt kia tựa như một cơn sóng mạnh mẽ lao về phía hắn, dường như muốn nhấn chìm hắn khiến lòng hắn sinh ra áp lực to lớn.
“Thế tử mời rượu sảng khoái như vậy, chẳng lẽ là sợ sau hôm nay sẽ không còn cơ hội có được tâm tình vui thích uống rượu như vậy nữa sao?” Gương mặt băng giá của hắn không chút tươi cười, ngay cả giả bộ ôn hòa cũng không có. Trong đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh sáng sắc lạnh, chăm chú nhìn
thẳng vào nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Ngự Phượng Đàn. Cho dù lúc này là
ai nhìn tới cũng có thể nhận thấy được không khí bất thường giữa hai
người.
Một người lãnh khốc âm u, một người mỉm cười nhẹ nhàng vui vẻ, dưới biểu cảm bất đồng xuất hiện một áp lực cực lớn, tựa như hai
con sóng mãnh liệt ở thật sâu đang xô vào nhau, dẫn tới từng trận va
chạm dữ dội.
Nhưng vẻ ung dung bình thản của Ngự Phượng Đàn cuối cùng vẫn chiến thắng lửa giận không cam lòng của Tứ hoàng tử. Mà lúc
này ở nơi đây, hắn vốn là người chiếm được ưu thế, nhưng tâm trạng của
hắn tốt không có nghĩa là người khác có thể tới phá hỏng, chửi rủa. Đôi
mắt hắn giống như sương mù lạnh lẽo, giọng nói giống như gió lạnh mùa
xuân, bình thản lên tiếng:
“Tứ hoàng tử không hổ là con cháu của
hoàng gia, chuyện phải quan tâm quả thực rất nhiều. Hôm nay là ngày tân
hôn của ta và Vân Khanh, ta vô cùng vui mừng đương nhiên sẽ cùng tân
khách uống thêm vài ly, sao rơi vào mắt của Tứ hoàng tử lại trở thành
ngày sau không có cơ hội uống vậy? Hơn nữa, trong đám cưới uống rượu, ta nhất định sẵn lòng, cũng chỉ muốn uống một lần. Chẳng lẽ Tứ hoàng tử hy vọng mỗi ngày ta đều tổ chức yến hỉ, hàng đêm làm tân lang sao?”
Những lời này nghe hết sức khách khí nhưng Tứ hoàng tử có thể thấy được sự
lạnh lẽo trong đôi mắt của Ngự Phượng Đàn mang theo vẻ ác liệt không cho phép bất kỳ ai xem nhẹ. Nụ cười ở khóe môi cũng không hề khách khí ôn
hòa, ngược lại chứa đựng một tia sắc bén, dùng tư thế bình thản, khí thế bức người đáp lại sự bắt bẻ của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử tức
giận nắm chặt ly rượu trong tay. Trước giờ hắn vẫn chưa từng đối mặt
trực tiếp với Ngự Phượng Đàn, lúc này mới biết, tài ăn nói và phản ứng
nhanh nhạy của Ngự Phượng Đàn quả thực không phải hạng bình thường. Sự
chế giễu của mình không thể tạo ra bất kỳ đả kích nào với hắn cũng là do hôm nay hắn chính là tân lang.
Cuối cùng trên mặt Tứ hoàng tử
cũng lộ ra dấu vết băng nứt, giọng nói giống như gió lạnh trên núi thổi
tới: “Phi vị của ta vẫn chưa có người ngồi là vì muốn giữ lại cho vương
phi tương lai của ta. Đó là nữ nhân mà ta nhìn trúng, ta nhất định sẽ có được nàng, bất kể lúc này nàng đang ở nơi đâu, gả cho ai làm vợ, vị trí này vẫn sẽ luôn để lại cho nàng.”
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng lại giống như đã nói rõ.
Sao Ngự Phượng Đàn không biết nữ nhân mà Tứ hoàng tử nhắc tới là ai, trong
lời hắn chỉ rõ "gả cho ai làm vợ", lại đang ở trong yến hỉ của mình nói
ra, rõ ràng đang nhắc đến Vân Khanh.
Ngược lại hắn lại thấy như
vậy cũng tốt. Ngự Phượng Đàn khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua gương mặt
lạnh lùng căng thẳng của Tứ hoàng tử, khóe miệng mang theo một tia rét
lạnh, nói:
“Không nghĩ tới Tứ hoàng tử cao quý như vậy lại nghĩ
đến việc tranh giành thê tử của người khác. Mặc dù không biết người
huynh nói tới là ai, nhưng lấy tư cách là đường huynh đệ, hôm nay lại là tân hôn của ta, ta nhất định phải khuyên Tứ hoàng tử một câu. Vị cô
nương huynh nhất định phải có được kia, ngay cả lúc nàng chưa thành thân huynh vẫn không thể cưới được nàng. Bây giờ nàng đã gả cho người khác
huynh lại càng không cần nghĩ tới bởi vì phu quân của nàng nhất định sẽ
bảo vệ nàng thật tốt, khiến những nam nhân mơ tưởng về nàng không có một chút cơ hội.”
Câu nói sau cùng nặng nề rơi xuống, Ngự Phượng
Đàn khẽ cao giọng, trực tiếp nói cho Tứ hoàng tử hiểu rõ, trước kia Vân
Khanh không thích ngươi, không muốn gả cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay
nàng đã gả làm thê tử của ta càng sẽ không chọn ngươi, có ta ở đây,
ngươi muốn cũng đừng nghĩ đến.
Sắc mặt Tứ hoàng tử vốn dĩ vô cùng giận dữ đột nhiên lập tức bình tĩnh lại, tư thái như bắt đầu rút ra
trường kiếm chưa bao giờ xuất hiện qua vậy, khóe môi hết sức miễn cưỡng
cong lên, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn: “Nếu thế
tử đã khẳng định như vậy, ta nhất định sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Thái độ của hắn đột nhiên thay đổi cũng không khiến Ngự Phượng Đàn cảm thấy
bất ngờ, bởi vì lúc này Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử bị một đám người
vây quanh đang đi tới đây.
Hiển nhiên, mặc dù mới vừa rồi hai
người đứng ở vị trí không có người chú ý, nhưng bởi vì thân phận đặc
biệt của bọn họ nên vẫn bị người khác phát hiện ra tư thế giằng co,
trong lòng ai nấy đều tràn ngập tò mò vội tiến đến.
Thời điểm Ngũ hoàng tử trông thấy Tứ hoàng tử, nét mặt ôn hòa của hắn cũng không có
bao nhiêu thay đổi, khóe mắt cong cong, hướng về phía Ngự Phượng Đàn
chúc rượu: “Hôm nay là hôn lễ của đường đệ, chính là một ngày tốt, vì
sao không ở bên kia với chúng ta mà lại đứng đây uống rượu cùng Tứ ca
vậy?”
Ngũ hoàng tử là người có tướng mạo bình thường nhất trong
ba hoàng tử đã trưởng thành nhưng dáng người của hắn lại vô cùng rắn
rỏi, ngũ quan cân đối tạo cho người ta cảm giác ôn hòa. Hơn nữa, cũng là người có thực lực yếu nhất cũng như khiêm tốn nhất trong ba vị hoàng
tử.
Tiên hậu Cổ Y Lan xuất thân từ đại gia tộc Cổ thị, thời điểm ban đầu phụ trợ Minh đế lên ngôi, trong sự hỗn loạn của tứ vương Cổ gia đã thất bại, bị Nhị hoàng tử quyền lực nhất lúc đó bắt sống. Nhị hoàng
tử tàn ác đã giết sạch toàn bộ trên dưới hơn ngàn miệng ăn của Cổ gia,
một nhà Cổ thị ngoại trừ tiên hậu toàn bộ đều bị tiêu diệt, gia tộc tồn
tại hơn trăm năm này bỗng chốc biến mất trong cuộc chiến tranh quyền
đoạt vị tàn khốc. Mà tiên hậu cũng bởi trận chiến đó mà bệnh nặng, mới
vừa sinh hạ Ngũ hoàng tử liền qua đời.
Cho nên Ngũ hoàng tử không có tiên hậu cũng không có gia tộc mẫu thân ủng hộ so với thực lực của
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đương nhiên kém hơn. Ủng hộ hắn đa phần là
những người mang lòng tưởng niệm đối với thảm án diệt môn của Cổ gia năm đó cùng với số ít cựu thần trong triều luôn tuân theo con dòng chính.
Mặc dù thực lực của bọn họ tương đối yếu, nhưng phần lớn lại có sức ảnh
hưởng nhất định đối với triều đình cũng như trăm họ, điều này cũng khiến Ngũ hoàng tử đang lung lay nhưng vẫn không bị Tam hoàng tử và Tứ hoàng
tử chèn ép đến mức không có cách nào xoay mình.
Lúc này hắn lên
tiếng là muốn làm dịu đi bầu không khí khẩn trương giữa Ngự Phượng Đàn
cùng Tứ hoàng tử. Ngự Phượng Đàn khẽ cười mấy tiếng, tiếng cười du dương mang theo vẻ cao hứng, không còn dáng vẻ lạnh lùng thù địch lúc trước:
“Mới vừa rồi bị các người chúc rượu không chịu nổi đành phải chạy đến
chỗ này nghỉ ngơi một lát, vậy mà các người lại tinh mắt như thế, không
thể làm bộ như không thấy ta sao?”
Bởi vì thực lực của Ngũ hoàng tử không đủ mạnh hơn nữa cũng chưa từng làm hắn mất thể diện nên Tam
hoàng tử vẫn khách sáo với Ngũ hoàng tử. Nhưng nhìn đến Tứ hoàng tử, lại không dễ nói chuyện như vậy, giọng nói sắc bén vang lên: “Trái lại Tứ
hoàng tử nhanh mắt hơn chúng ta, sớm đã bắt được Phượng Đàn tới đây làm
ta tự hỏi sao trên bàn tiệc lại không nhìn thấy đệ.”
Đối với lời
nói ám chỉ mình lãnh khốc, xa cách, không hòa đồng lại lạnh lùng âm thầm mỉa mai ở trước mặt rất nhiều thế gia công tử, Tứ hoàng tử vẫn giữ
nguyên dáng vẻ băng giá, biểu cảm trên khuôn mặt giống hầm băng đông
lại, riêng chỉ có đôi mắt dày đặc sương mù mang theo vẻ linh hoạt như lơ đễnh nhìn về phía Tam hoàng tử. Đối với sự khiêu khích của Tam hoàng
tử, người xưa nay luôn lạnh nhạt như Tứ hoàng tử căn bản cũng không để
vào mắt, những lời nói đó có thể tạo thành tổn thương gì với hắn chứ?
Nhưng rõ ràng vừa rồi Tứ hoàng tử lại để ý đến lời nói của Ngự Phượng Đàn,
cũng chỉ có thể nói, những lời Tam hoàng tử nói lúc này hắn đều không
quan tâm, cho nên không đáng để hắn trả lời. Nếu là đang đả kích về
triều chính, đó lại là một chuyện khác.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như vậy, mọi người cũng đã thành thói quen. Nhưng giữa Tam hoàng
tử và Tứ hoàng tử đắc tội với ai cũng không tốt, chỉ nghĩ thầm trong
lòng rằng những vị hoàng tử này đến nơi đây thật sự là không được yên
ổn, cho dù có tranh đấu cũng không biết đi tới triều đình sao? Trong
lòng mọi người đều có chút không thích.
Vẫn là Phương Bảo Ngọc đã uống rượu đến mức mặt mày đỏ ửng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như
đá quý, nửa tỉnh nửa say xông lên phía trước chỉ vào Ngự Phượng Đàn,
nói: “Huynh đứng ở chỗ này... muốn… ực… muốn chúng ta không tìm thấy
huynh, điều đó là không thể nào… Huynh, huynh nhất định là sợ uống nhiều rồi, lát nữa sẽ không còn hơi sức để động phòng…”
Các nam nhân ở chung một chỗ thường hay nói lời thô tục, đặc biệt là tân lang, hôm nay sẽ bị mọi người trêu ghẹo nhiều nhất, những người khác cũng theo đó
chen vào mấy lời vàng ngọc: “Bảo Ngọc à, cậu không thể nói thế tử không
được… Đối với nam nhân mà nói, cái gì không được cũng không sao còn việc này là không thể nha. Nên phạt, nên phạt!”
Theo những lời nói
lộn xộn này, bầu không khí lập tức hòa hoãn hơn. Đến lúc này, phần lớn
mọi người đều đã ngà ngà say, lý trí chỉ vẻn vẹn dùng để khắc chế không
xen vào chuyện của hoàng tộc, còn lại chính là để nháo cùng tân lang.
Đám người vừa rồi lập tức gạt Ngự Phượng Đàn ra đi tới bên bàn rượu, ngươi
một ly ta một ly, bữa tiệc vô cùng linh đình, náo nhiệt.
Tứ hoàng tử đứng ở bên ngoài đám người, tính cách của hắn vốn không thích tiếp
xúc với người khác, mang theo một vẻ cao ngạo như băng. Hơn nữa, lúc này những người đó lại đang chúc mừng cho Ngự Phượng Đàn và Vân Khanh, sao
hắn có thể giống như bọn họ chứ? Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo rời khỏi yến hỉ.
Mà ở cách đó không xa có một đôi mắt lặng lẽ thu hết tất cả những cử động cùng biểu cảm vừa rồi của Tứ hoàng tử vào đáy mắt.
Không khí trong hoa viên nhộn nhịp sôi nổi, sắc trời cũng dần buông xuống.
Ngự Phượng Đàn thật vất vả mới có thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ, đứng ở một bên rót hai ly trà uống vào lại trông thấy Ngự Phượng Tùng đang
bưng một bầu rượu ngon, giữa ngón tay kẹp hai cái ly tiến tới: “Đại ca,
hôm nay khách khứa quá đông, Nhị đệ vẫn chưa cùng Đại ca uống với nhau
một ly đâu.”
Ánh mắt Ngự Phượng Đàn liếc qua bình rượu hắn cầm
trên tay, mắt phượng mang theo men say nồng nặc trong sắc trời đang dần
buông xuống tựa như hai viên ngọc đen được mài dũa tỉ mỉ lúc này đã mất
đi vẻ thanh minh, chỉ còn lại sóng nước dồn dập rực rỡ. Hắn đoạt lấy cái ly trong tay Ngự Phượng Tùng, mặt ngọc khẽ cười, nói: “Nhị đệ, Nhị đệ,
tới đây, tới đây uống, uống…”
Giọng nói cũng đã trở nên khàn đục, âm thanh ừng ực ừng ực tựa như phát ra từ trong cổ họng mang theo mùi
rượu vô cùng nồng nặc, có thể nhận thấy Ngự Phượng Đàn đã uống không ít
rượu.
Đã là tân lang sao có thể không bị người ta chuốc rượu chứ?
Đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Tùng hiện lên một tia vui mừng khôn xiết,
hắn đã chờ thật lâu, mãi mới đợi được đến lúc này. Nhìn dáng vẻ nói
chuyện cung rõ ràng của Ngự Phượng Đàn, thật đúng là cơ hội tốt, hắn lập tức nâng lên bình rượu vô cùng tinh xảo trong tay, rót rượu tinh khiết, thơm nồng vào trong chiếc ly trên tay Ngự Phượng Đàn, vừa cười vừa nói: “Tửu lượng của Đại ca thật khá, đây là lần đầu tiên Nhị đệ cùng Đại ca
uống rượu đó. Tới đây, huynh đệ chúng ta cạn ly.”
“Tới đây, tới
đây, cạn ly!” Ngự Phượng Đàn bỗng vỗ nhẹ vào tay Nhị đệ của mình, trong
men say mang theo nụ cười thỏa mãn: “Huynh đệ chúng ta uống nhiều một
chút, uống nhiều một chút!”
Dứt lời không đợi Ngự Phượng Tùng
uống đã tự mình uống cạn ly rượu, nhìn xung quanh một chút rồi nói:
“Thanh Bách đâu? Sao hắn lại không đến uống rượu cùng ta vậy?”
Ngự Phượng Tùng thấy hắn uống rượu sảng khoái như vậy, cũng tự rót cho mình một ly, mỉm cười thân thiết, “Thanh Bách bị mọi người vây quanh uống
rượu rồi. Đại ca, tới đây, chúng ta không say không về.”
Hai
huynh đệ bọn họ, ngươi một ly ta một ly, uống thật là thoải mái. Tâm
tình của hai người đều vô cùng tốt khiến người ta cảm thấy thanh thản dễ chịu.
Vân Khanh ngay ngắn ngồi trên giường, nàng biết rõ Ngự
Phượng Đàn đang ở ngoài kia tiếp đãi tân khách khẳng định một lát nữa
cũng chưa thể trở về. Cũng may còn có Lưu Thúy ở trong phòng, biết rõ
sáng sớm Vân Khanh chỉ ăn qua loa vài món để lấp no bụng, nhất định lúc
này rất đói, bèn lấy điểm tâm cho nàng ăn.
Trong phòng này trừ
hai người bọn họ ra cũng không còn ai khác nên Vân Khanh không cần phải
kiêng dè cái gì. Nhận lấy điểm tâm ung dung ngồi ăn, cũng để Lưu Thúy ăn thêm một chút tránh cho nàng bị đói.
Vân Khanh dùng một chiếc
khăn trắng bao quanh, cắn từng miếng nhỏ bánh hoa sen, bởi vì lúc này
trên môi có thoa son đỏ nên Vân Khanh không dám ăn quá nhanh, tránh làm
hỏng lớp trang điểm. Chỉ là cứ ăn chậm rãi như vậy lại cảm thấy món bánh hoa sen hôm nay và ngày thường không giống nhau, cũng không biết có
phải là do hoàn cảnh bất đồng hay không mà khiến khẩu vị cũng thay đổi.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người mở cửa, tiếp đó giọng nói của Lưu Thúy
lại truyền đến: “Thế tử tới.” Vân Khanh nghe thấy lời này, trong lòng
bỗng giật mình. Nàng hít thở sâu một hơi, tư thế ngay ngắn ngồi trên
giường, ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
Sau khi Lưu Thúy hành lễ
lập tức lui ra ngoài. Mặc dù không thấy được người bước vào, nhưng Vân
Khanh vẫn cảm giác được Ngự Phượng Đàn đang đi tới đứng trước mặt nàng
khiến nàng ngại ngùng cúi đầu, hai tay nhỏ bé đặt ở bên dưới áo cưới đan vào nhau thật chặt, tim đập có chút dồn dập. Vào lúc nàng đang khẩn
trương, bỗng mọi thứ lập tức sáng lên, khăn hỉ tơ tằm thêu phượng trên
đầu đã được Ngự Phượng Đàn nâng lên.
Hắn nhìn chăm chú cô gái trước mặt, lộ ra ánh sáng tươi đẹp.
Vân Khanh ngồi ở trên giường, da thịt trắng nõn ánh lên sắc hồng tựa như
trân châu tỏa ra ánh sáng rực rỡ lại có thêm hai đốm đỏ mờ nhạt. Đôi môi dày mỏng vừa vặn, xinh xắn đáng yêu đã được son lên một tầng đỏ thắm
khiến dung mạo của nàng trở nên vô cùng quyến rũ. Trong đôi mắt phượng
lưu chuyển mang theo vẻ tà mị câu mất hồn vía của người khác.
Vân Khanh rất ít khi trang điểm, thông thường cũng chỉ xoa lên một lớp phấn nhẹ, tỏa ra khí chất nhẹ nhàng cao quý. Nhưng hôm nay nàng lại trang
điểm hơi đậm hơn trước khiến ngũ quan của nàng lộ ra một vẻ diễm lệ,
quyến rũ. Lông mi thật dài tựa như một cây quạt nhỏ, giữa động tác nửa
nâng nửa hạ lộ ra một đôi mắt phượng khiến tim người nhìn đập rộn lên,
không có cách nào khống chế.
“Vân Khanh!” Trên gương mặt tuấn mỹ
lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, lập tức ngồi xuống kéo tay nhỏ của Vân
Khanh, tầm mắt dừng lại chính xác ở trên mặt nàng:
“Vân Khanh, ta có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên ta gặp nàng. Nàng xinh đẹp như vậy đã khiến lòng ta rung động.”
Vân Khanh nghe hắn tâm sự lập tức cúi thấp đầu xuống, lại khiến mũ phượng
buông xuống phát ra tiếng vang lách cách. Trong mắt Ngự Phượng Đàn bỗng
lộ ra ý cười, hắn giơ tay lấy mũ phượng vàng ròng có nạm phỉ thúy trên
đầu nàng xuống, ngón tay nhéo nhẹ một cái trên cổ nàng: “Đội lâu như
vậy, sao không biết đường tự mình lấy xuống chứ?”
Trong giọng nói của hắn mang theo trách cứ nhẹ nhàng, mà lúc này Vân Khanh đang hưởng
thụ ngón tay thon dài mang theo lực đạo vừa phải ấn xoa ở trên cổ nàng,
mắt phượng mơ màng tựa như mây khói hơi khép lại: “Thiếp muốn chờ chàng
trở về vén khăn đội đầu cho thiếp.”
Ngón tay Ngự Phượng Đàn nhất
thời ngừng lại, nhìn qua gò má mang vẻ e thẹn của nàng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, lập tức ngồi sát vào Vân
Khanh, ngón tay lưu luyến nhẹ nhàng sờ qua da thịt trắng nõn như tuyết
của nàng, hưởng thụ cảm xúc vô cùng trơn bóng tựa như tơ lụa, bạch ngọc
vậy.
Trời mới biết hắn thích nàng nhiều đến mức nào, ngày nhớ đêm mong Khanh Khanh rốt cuộc nàng cũng đã trở thành thê tử của hắn.
Vân Khanh ngửi được mùi rượu đang tỏa ra trên người Ngự Phượng Đàn, có thể
thấy vừa rồi hắn uống không ít. Nàng nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn,
đáy mắt lập tức ngẩn ra. Lúc này quần áo trên người hắn không phải là hỉ phục của tân lang, mà là một bộ quần áo khác khiến nàng quên mất ngượng ngùng, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: “Sao chàng lại thay quần áo rồi?”
Vốn dĩ Ngự Phượng Đàn có chút lúng túng, sau khi gọi tên Vân Khanh, hắn
cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc này bỗng nhiên Vân Khanh hỏi
hắn, hắn thực tâm lắng nghe, thân thể di chuyển một chút, vô cùng tự
nhiên ôm Vân Khanh vào lòng: “Lúc nãy mời rượu sơ ý làm ướt nên đổi bộ
khác.”
Nói xong, hắn lại cảm thấy có chút bất mãn. Tại sao đến
bây giờ Vân Khanh vẫn chú ý đến quần áo của hắn chứ? Nên chú ý hẳn là
bản thân tân lang hắn đi.
Lúc này nam nhân kia cũng thật ấu trĩ,
nếu không phải Vân Khanh chú ý đến hắn, sao có thể phát hiện ra hắn đã
thay đổi quần áo chứ?
Nhưng rõ ràng Ngự Phượng Đàn đã tìm được
một lý do thật tốt để tiến thêm một bước. Hắn ôm lấy Vân Khanh, ở trên
môi của nàng nặng nề hút vào, vừa mới dời đi lại nhìn vào đôi mắt phượng mông lung tựa như sóng nước mênh mông ở trước mặt, nói: “Tối nay nàng
không được để ý đến những thứ khác, việc quan trọng nhất chính là nhìn
ta, nhìn ta, nghĩ về ta.”
Kiếp trước Vân Khanh đã thành thân,
cũng từng chung chăn gối với người ta, nhưng hiện tại đối mặt với Ngự
Phượng Đàn nàng vẫn có chút khẩn trương. Lúc này nghe được lời nói giống như mang theo ý say của Ngự Phượng Đàn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn,
một chút ngượng ngùng ban đầu hóa thành tươi cười.
Dưới ánh nến
nổi bật, xuất hiện trong đôi mắt Vân Khanh là một nam tử mặt mũi như
họa, môi mỏng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo như được
điêu khắc vô cùng tỉ mỉ bởi người thợ thủ công giỏi nhất. Mày rậm
nghiêng nghiêng như mực, khiến gương mặt mỹ lệ càng tăng thêm vẻ anh
tuấn của nam nhân. Mắt phượng hẹp dài kia tựa như hai viên đá đen nhánh
được ngâm trong rượu nồng, trong veo tinh khiết, lấp lánh động lòng
người, nếu nhìn vào đôi mắt đó, dường như chỉ muốn chìm đắm mãi mãi.
Xuống thêm chút nữa chính là đôi môi đỏ hồng, không quá mỏng cũng không
quá dày, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Hơi thở mang theo hương rượu nhẹ
nhàng quét qua gò má nàng.
Rượu này không có mùi vị chán ghét đó
tựa như mang theo hương thơm thoang thoảng khiến nàng chợt có cảm giác
say mê, nhìn đến đôi môi đỏ mọng kia, quỷ thần xui khiến lại bao phủ đôi môi anh đào của mình lên đó.
Động tác này vào giờ phút này, ở nơi đây, không thể nghi ngờ chính là sự khích lệ tốt nhất đối với Ngự Phượng Đàn.
Hắn nhìn gò má ửng đỏ của Vân Khanh, lập tức từ bị động đổi thành chủ động
đè Vân Khanh dưới người. Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau môi lưỡi quấn quýt
tựa như đang tranh đoạt món ăn ngon nhất từ trong miệng của đối phương,
vô cùng say đắm.
Ngự Phượng Đàn khẽ mở mắt ra ngắm nhìn Vân Khanh đang nhắm chặt hai mắt, gương mặt nàng đỏ ửng tựa như ánh hoàng hôn
kiều diễm, lập tức biến hóa trên thân thể bộc phát rõ ràng.
Hắn
vừa hôn môi Vân Khanh, hai bàn tay vừa chui vào quần áo của nàng tựa như một con rắn linh hoạt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, vén lên tầng tầng
ngăn trở cho đến khi chạm đến làn da trắng nõn như tuyết, lại tiếp tục
đi lên từng tấc từng tấc tìm kiếm ở bên trong, lặng lẽ di chuyển tới
đỉnh núi cao vút. Lúc này hắn bỗng cảm thấy dường như có một luồng điện
cực mạnh đang truyền đi khắp cơ thể khiến hắn không nhịn được nữa lập
tức hai bàn tay đều chui vào toàn bộ.
Vân Khanh vòng tay ở quanh
cổ hắn, nhắm chặt hai mắt nhu thuận nằm trên giường. Nàng chỉ cảm thấy
có một cảm giác tê dại giống như con sông lớn mạnh mẽ chảy vào dòng
suối, truyền khắp toàn thân. Những chỗ bàn tay cùng đôi môi Ngự Phượng
Đàn đi qua đều châm lên từng bó lửa lớn, cơ thể tựa như đang ngâm trong
nước nóng, nướng trên đống lửa, mềm nhũn bất lực gần như muốn hóa thành
một vũng nước.
Căng thẳng trên người cộng với lửa nóng khắp thân
thể, hô hấp dần trở nên gấp gáp đang nhắc nhở Vân Khanh khoảnh khắc kia
sắp tới không biết phải làm sao. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến khoảng thời
gian ở cùng Cảnh Hữu Thần trong kiếp trước, khi đó hắn chỉ vội vội vàng
vàng hoàn thành động phòng với nàng, sau đó đi tới chỗ của Vi Ngưng Tử.
Lần kia đối với nàng mà nói, hoàn toàn không hề có trải nghiệm tốt đẹp
gì. Nàng nắm thật chặt ga trải dường dưới người, thân thể lại bắt đầu
căng thẳng, chuẩn bị nghênh đón cảm giác đau đớn sắp đến kia.
Đương nhiên Ngự Phượng Đàn biết lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau, hắn cũng cảm nhận được thay đổi của Vân Khanh nhưng ngọn lửa trong đôi mắt vẫn
không hề giảm bớt. Hắn biết lúc này, trong lòng Vân Khanh nhất định lo
sợ hơn hắn, bèn chậm rãi nói: “Khanh Khanh đừng sợ. Lát nữa hơi đau một
chút nhưng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.”
Nghe được giọng nói dịu
dàng mang theo yêu thương này, cơ thể Vân Khanh khẽ buông lỏng một chút. Ngự Phượng Đàn ôm nàng thật chặt giống như đang dỗ dành một đứa trẻ
vậy, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, Khanh Khanh không
phải sợ…”
Giọng nói của hắn thật sự rất có hiệu quả thôi miên,
Vân Khanh dần dần buông lỏng cơ thể, thừa dịp này, Ngự Phượng Đàn lập
tức chen chân mình vào giữa hai chân nàng, phòng ngừa Vân Khanh lại nửa
đường bỏ cuộc. Vừa dịu dàng yêu thương vừa an ủi Vân Khanh.
Vân
Khanh chỉ cảm thấy không khí vô cùng oi bức đến mức nàng không thể thở
nổi, trên đầu lưỡi truyền tới mùi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi đàn
hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi nàng khiến cơ thể nàng buông lỏng.
Theo động tác thăm dò, sự dịu dàng và nhiệt tình của Ngự Phượng Đàn,
ngón tay nàng bắt đầu không tự chủ được lập tức luồn vào trong mái tóc
đen nhánh của hắn, sợi tóc kia thật dài rũ xuống trên gương mặt nàng.
Nàng rất muốn nhìn ngắm khuôn mặt của hắn, nhưng lại lo sợ không dám mở
mắt ra, chỉ có thể tưởng tượng trong đầu xem lúc này Ngự Phượng Đàn có
dáng vẻ động lòng người đến mức nào.
Ngự Phượng Đàn ôm lấy eo
nàng, nhận thấy thân thể của nàng bắt đầu không tự chủ được mà nghênh
đón mình, khóe môi nàng hơi vểnh lên lộ ra hàm răng trắng tinh cùng đầu
lưỡi xinh xắn, mái tóc đen dày xõa tung trên áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm, vô cùng diễm lệ khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc này, dường
như tất cả mọi thứ không tồn tại nữa, trong mắt trong lòng hắn chỉ còn
lại nữ nhân ở trên giường kia. Hắn muốn cùng nàng kết hợp, cho nàng mọi
thứ tốt nhất, vui vẻ nhất. Hắn bỗng thấp giọng kêu lên: “Khanh Khanh,
Khanh Khanh, Khanh Khanh của ta…”
Vân Khanh trông thấy những
giọt mồ hôi trên trán hắn cũng hiểu được ham muốn đang mạnh mẽ áp chế
trong đáy mắt hắn. Biết hắn vì muốn cho mình thời gian thích ứng mới
nhẫn nại như vậy nên nàng lập tức đổi động tác muốn đẩy hắn ra thành ôm
lấy bả vai của hắn, nhắm chặt hai mắt phối hợp với tiết tấu của hắn.
Dần dần đau xót bắt đầu giảm bớt, ở trong sự nhấp nhô trầm bổng này nàng
cảm nhận được một sự vui thích cho tới bây giờ chưa từng có. Nàng cảm
thấy mình như được sinh ra từ bên ngoài, cả người nhẹ nhõm, thậm chí có
thể nghe được tiếng rên rỉ thật thấp tràn ra giữa hai cánh môi kết hợp
với giọng nói dịu dàng của nam nhân tạo thành một khúc nhạc giao hưởng
vui mừng.
Theo động tác nhấp nhô một lần lại một lần của hắn, Vân Khanh trong lúc mơ mơ màng màng chỉ thấy được hai ngọn nến long phụng
đều đã cháy hơn một nửa, đây có lẽ là hình ảnh cuối cùng nàng lưu lại
trước khi chìm vào giấc ngủ.
Vân Khanh tỉnh lại lần nữa là do
cảm thấy trên người đang bị thứ gì đó đè nặng khiến nàng không thở nổi.
Nàng bỗng mở mắt ra trông thấy một người đang vùi đầu vào trước ngực
mình. Lúc đầu nàng hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra mình đã tân
hôn, cái đầu đang nằm trên ngực nàng kia chính là của Ngự Phượng Đàn.
Nàng ngủ mơ mơ màng màng, lúc này lại bị người làm cho muốn ngủ cũng không
ngủ được, không khỏi đẩy đầu của hắn ra, mơ hồ nói: “Giờ nào rồi còn
không mau đi ra.” Sau đó giơ tay lên dụi mắt, quay đầu nhìn về phía bên
ngoài chỉ thấy sắc trời có chút ánh sáng từ màn che cửa sổ màu xanh lam
chiếu vào trong phòng. Lúc này hẳn là vẫn còn rất sớm.
Chỉ là Vân Khanh bất đắc dĩ phải tăng thêm chút khí lực đẩy thêm lần nữa, trong
giọng nói mang theo một tia mềm nhũn cầu khẩn, nói: “Phượng Đàn, đừng,
thiếp vẫn còn rất đau.”
Nghe thấy giọng nói cầu khẩn của Vân
Khanh, Ngự Phượng Đàn mới quyến luyến không nỡ buông tha mỹ vị trong
miệng, nâng lên cặp mắt trong suốt như sóng nước dập dờn, không ngừng
hỏi: “Thật sự còn đau sao?”
Vân Khanh kiên định gật đầu, vẻ mặt hết sức tủi thân: “Rất đau.”
Tối hôm qua hắn làm không biết bao nhiêu lần, điên cuồng, say đắm khiến
nàng cảm thấy mình không còn là mình nữa. Mặc dù không phải thật sự rất
đau, nhưng toàn thân đều chua xót, mới vừa rồi chỉ giơ lên hạ xuống cánh tay lại cảm thấy ê ẩm tê dại như vậy. Nếu còn làm thêm lần nữa, đoán
rằng hôm nay nàng không thể đứng dậy nổi.
Mặc dù Ngự Phượng Đàn
ăn được một lần còn muốn ăn thêm lần nữa nhưng nhớ tới đêm qua là lần
đầu tiên của Vân Khanh, cũng không nỡ để nàng mệt mỏi thêm, bèn dời cơ
thể sang chỗ khác. Cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm Vân Khanh vào ngực
khiến da thịt hai người dán chặt vào nhau, tự an ủi chính mình.
Vân Khanh bị hắn ôm chặt nhưng cũng không giãy giụa. Nàng tựa đầu vào vai
hắn, một tay khác khoát lên vòng eo rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy da
thịt chỗ đó trơn nhẵn không kém chút nào so vẻ mềm mại, tinh tế của nữ
nhân, không nhịn được lại sờ mấy cái. Bỗng có một bàn tay bắt lấy cái
tay nghịch ngợm của nàng, tiếp đó truyền tới giọng nói ung dung của Ngự
Phượng Đàn: “Khanh Khanh, đừng châm lửa, trừ khi hôm nay nàng không muốn rời giường.”
Mới vừa rồi còn bắt hắn phải kiềm chế vậy mà lúc
này lại tự mình chủ động. Vân Khanh mím môi cười, lập tức dừng tay lại,
hơi có chút luyến tiếc, kì thực cảm giác đó vô cùng tốt đẹp. Bỗng Ngự
Phượng Đàn lại nói tiếp: “Đừng thất vọng, tối nay ta sẽ để cho nàng tiếp tục.”
Tiếp tục? Vân Khanh sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Ngự Phượng Đàn nói tiếp tục ý chỉ điều gì. Mặc dù hai người đã tương
đối thẳng thắn nhưng gương mặt vẫn không nhịn được lập tức đỏ lên,
ngượng ngùng vùi đầu vào trong hõm vai của hắn.
Ngự Phượng Đàn
hiếm khi thấy được dáng vẻ giống như cô gái nhỏ của Vân Khanh, chỉ cảm
thấy vô cùng dễ thương. Nghĩ tới nữ nhân đáng yêu này hôm nay đã trở
thành thê tử của mình, lại đắc ý sờ vào bờ vai trơn bóng của nàng, khóe
môi khẽ cong lên, nói: “Khanh Khanh, tối qua nàng cảm thấy thế nào?”
Vốn dĩ, Vân Khanh vô cùng ngượng ngùng, lại nghe thấy Ngự Phượng Đàn hỏi
như vậy, gương mặt bỗng đỏ ửng không chịu ngẩng đầu. Ngự Phượng Đàn
không muốn bỏ qua cho nàng, lập tức đưa tay nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hỏi: “Khanh Khanh, nàng cảm thấy thế nào?”
Bất ngờ bị hắn mạnh
mẽ nâng cằm lên, Vân Khanh chỉ biết nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy một
tia thấp thỏm bất an được che giấu dưới đáy mắt cố ý mang theo vẻ bình
tĩnh của hắn, nàng bỗng nghĩ tới một vấn đề, mắt phượng mang theo kinh
ngạc, mở miệng hỏi: “Trước kia chàng không có nữ nhân nào khác sao?”
Sắc mặt của hắn cứng đờ, ngay sau đó lại khẽ mỉm cười: “Không có, chỉ có mình nàng thôi.”
Cho nên hắn mới không biết biểu hiện tối qua của mình có tốt không, Vân
Khanh có hài lòng không? Bởi vì hắn không biết dáng vẻ hài lòng của nữ
nhân là như thế nào.
Nam nhân luôn quan tâm tới phương diện này, đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân mình yêu thích.
Nàng giơ lên cánh tay tựa như bạch ngọc, nhẹ nhàng xoa quanh gương mặt dịu
dàng của hắn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười nói: “Chàng rất
tốt, vô cùng tốt.”
Mặc dù trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng
đối với thời khắc này mà nói, tâm tình của Vân Khanh giống như đang thổi ra bong bóng đầy trời vậy. Nam nhân ở thời đại này trước khi cưới luôn
có nữ nhân thân cận, tới thanh lâu, hồng lâu căn bản là việc hết sức
bình thường. Mặc dù nàng biết bên cạnh Ngự Phượng Đàn không có nữ nhân
nào khác, nhưng hắn cũng sẽ cùng bạn bè đi uống rượu nên nàng đã sớm
chuẩn bị kỹ càng, những việc xảy ra trước khi đại hôn nàng sẽ không truy cứu, thứ nàng muốn chính là bản thân hắn về sau. Nhưng lúc này, lại
nghe được một chuyện vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ như vậy, Phượng Đàn của
nàng quả thật đã vượt ra khỏi dự đoán ban đầu của nàng.
Mà ở trong sự ngạc nhiên mừng rỡ này, Vân Khanh lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao trước kia chàng không có…”
Nhận được sự khen ngợi, sóng nước lưu chuyển trong mắt Ngự Phượng Đàn càng
tăng thêm, hắn nhẹ hôn vào tay nàng, chăm chú ngắm nhìn nàng, nói: “Vân
Khanh, lúc trước ta không có nữ nhân là vì không tìm được người mà ta
yêu thích. Sau này trừ nàng ra, ta cũng sẽ không còn nữ nhân nào khác
nữa, bởi vì ta đã có nàng ở bên cạnh.”
Vẻ mặt thỏa mãn cùng ánh
mắt chuyên chú giống như một vòng xoáy lớn hút sạch linh hồn của Vân
Khanh vào trong đó. Trái tim của nàng dường như bị hắn cầm ở trong tay,
vô cùng nóng bỏng. Những dịch thể đang sôi sục kia lũ lượt kéo đến vây
quanh ở một nơi mỏng manh nhất trên gương mặt. Vân Khanh mím môi thật
chặt, trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười xán lạn nhất.
Cho tới bây
giờ nàng chỉ mong ước cả cuộc đời này chỉ có hai người, bởi vì những gì
đã trải qua kiếp trước, nàng biết bất kỳ nữ nhân nào cũng không muốn
chia sẻ nam nhân cùng người khác. Cho dù nàng đã từng tỏ ra vô cùng hào
phóng, tiếp nhận việc Vi Ngưng Tử là vợ lẽ của Cảnh Hữu Thần nhưng không ai biết rằng vào những đêm đen tĩnh mịch nàng đã lén lút khóc thầm vô
số lần. Cảm giác tịch mịch chua xót xen lẫn không cam lòng cùng ghen tị
đó luôn ẩn núp bên trong nụ cười dịu dàng của nàng.
Nếu đã yêu
sâu đậm một người, sao lại không đố kị, sao có thể hào phóng chia sẻ
người mình yêu thương với người khác. Trên thế giới này không có nữ nhân nào có thể làm được, nàng cũng không ngoại lệ.
Nhưng nàng còn
chưa mở miệng nói ra yêu cầu này, Ngự Phượng Đàn đã tự mình nói ra, tặng cho nàng một lời cam kết quý báu nhất trên thế gian này ngay tại ngày
tân hôn đầu tiên của hai người khiến từ thân thể đến cõi lòng nàng đều
cảm nhận được niềm hạnh phúc sâu sắc nhất của nữ nhân.
“Khanh
Khanh ngốc.” Ngự Phượng Đàn ôm nàng trước ngực, bàn tay dịu dàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của người trong lòng. Thật ra Khanh Khanh của hắn vẫn
rất dễ yếu lòng.
Đôi vợ chồng vừa mới tân hôn cứ thế ôm nhau tâm
sự. Mặc dù hai người đều cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng lại không hề
buồn ngủ. Cho đến khi chân trời dần sáng lên, Vân Khanh khẽ cọ xát vòm
ngực rộng rãi của hắn, nói: “Chúng ta mau rời giường thôi. Lát nữa còn
phải đi thỉnh an phụ vương và mẫu phi đó.”
Mặc dù vô cùng lưu
luyến thời khắc này nhưng Ngự Phượng Đàn cũng biết tân nương vào ngày
đầu tiên nhất định phải bái kiến cha mẹ chồng nên đành buông Vân Khanh
ra. Sau khi tự mình nhanh chóng mặc xong quần áo, ra ngoài gọi Lưu Thúy
cùng Thanh Liên tiến vào hầu hạ Vân Khanh.
Vừa rồi Vân Khanh còn nằm ở trên giường vẫn không có cảm giác gì, bây giờ ngồi dậy mới biết
một chút đau nhức do khẽ giơ tay lên lúc trước căn bản không là gì, toàn thân giống như bị thứ gì đó cán qua vậy. Nàng cố chịu đựng cảm giác
chua xót để cho Lưu Thúy hầu hạ nàng mặc quần áo.
Ba ngày sau khi đại hôn tân nương đều mặc trang phục lấy sắc đỏ làm chủ nên hôm nay cả
người Vân Khanh cũng là xiêm y đỏ thẫm, chẳng qua, hoa văn mộc mạc hơn
nhiều so với hỉ phục hôm qua. Bên mép váy và viền tay áo có thêu hoa văn mẫu đơn, trên thân váy là một mảng lớn hoa lựu nở rộ, nói rõ ý nguyện
con cháu đông đúc giống như thạch lựu vậy.
Mặc xong xiêm áo, Phi
Đan lập tức giao phó nha hoàn bưng nước ấm tới cho nàng rửa mặt, sau đó
lại vén hết tóc của Vân Khanh lên chải thành một búi tóc Phi Tiên kế
đoan trang mà không mất đi vẻ tươi trẻ, trên đó cài lên một chiếc trâm
vàng kéo sợi bện thành long phượng. Chuỗi vòng trân châu thật dài khiến
dung nhan xinh đẹp dịu dàng của Vân Khanh càng tăng thêm một phần duyên
dáng của nữ nhân mới tân hôn.
Ngự Phượng Đàn không biết đã đi
vào từ lúc nào, đứng ở phía sau nhìn Vân Khanh. Lưu Thúy và Phi Đan đều
rất biết điều, sau khi làm xong mọi việc liền vội vàng lui xuống.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một nha hoàn từ bên ngoài vội vàng chạy vào. Sau
khi trông thấy Lưu Thúy và Phi Đan, có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh
lại tránh các nàng ra, trước tiên quy củ hành lễ với Ngự Phượng Đàn và
Vân Khanh đang trong phòng, sau đó mới nói: “Thế tử, thế tử phi, không
thấy Hàn tiểu thư đâu nữa.”
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.