Q.2 - Chương 206: Chết Còn Không Sợ
"Con xem, hiện tại nên làm thế nào
bây giờ, phụ hoàng con rõ ràng đã ghi bụng chuyện này trong lòng, hơn
nữa thị vệ lại là người do con thống lĩnh, đáy lòng hắn khẳng định sẽ
nghĩ như vậy, chúng ta có nên tìm một người chịu tội thay, giải quyết
dứt điểm chuyện này hay không?!" Hoàng hậu nắm chặt khăn trải bàn, nội
tâm loạn thành một đoàn.
Tứ hoàng tử tay phải gắt gao nắm tách trà hoa sen mạ vàng trên bàn, lơ
đang xoay tròn, mím môi, khóe miệng lộ ra nụ cười sắc bén "Không thể.
Nay phụ hoàng mặc dù hoài nghi, nhưng ông ấy cũng sẽ nghĩ, có phải hay
không những người khác đã cố ý dựng lên một nàm kịch như vậy, khiến ông
ấy nghi ngờ con. Nếu như lúc này chúng ta lại có hành động, ngược lại sẽ khiến cho ông ấy chú ý, chỉ cần không cẩn thận lộ ra dấu vết gì, chắc
chắn sẽ đem đầu mâu chỉ hướng chúng ta, đến lúc đó làm cái gì cũng không kịp rồi."
Hoàng hậu đối với sự phân tích của nhi tử tỏ vẻ đồng ý, tiếp lời "Vậy
chúng ta đây liền cái gì cũng không làm, mấy ngày nữa sẽ quay về phương
Bắc, đến kinh thành thì mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Tứ hoàng tử ánh mắt chớp động, trầm ngâm không nói, bên ngoài truyền đến thanh âm của cung nhân, Mễ ma ma cùng hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau,
liền bước nhanh đi ra ngoài, một lát sau, vòng trở về, trước tiên liếc
nhìn sắc mặt của hoàng hậu, mới mở miệng nói: "Bệ hạ đã tới Thẩm gia
thăm Thẩm tiểu thư rồi."
Nghe vậy, hoàng hậu ra sức siết chặt chiếc khăn trải bàn bằng nhung bên
dưới, phía trên đặt một bình hoa bằng đồng họa tiết xoắn ốc, khi bị lức
tác động, những cành hải đường được cắm bên trong liền rơi xuống đất,
tán loạn khắp nơi.
"Chính là một đứa con gái của thương nhân! Bệ hạ thế nhưng lại đích thân tới xem nàng?!"
Bà ta lặp lại câu hỏi lần nữa, Mễ ma ma cúi đầu cúi đầu đáp: "Hồi hoàng hậu nương nương, đúng vậy."
Mắt thấy sắc mặt hoàng hậu trở nên xanh mét, khuôn mặt bắt đầu méo mó
vặn vẹo, hai tròng mắt không còn thần sắc ung dung nữa, bị từng tầng mây đen dày đặc bao trùm, đứng thẳng người, "Không được, ta muốn đi cùng bệ hạ!"
"Mẫu hậu!" Tứ hoàng tử lạnh giọng kêu, gương mặt lạnh lùng đang cố kiềm
chế tâm trạng lạnh lẽo lên tiếng, "Vừa rồi người đã lỡ lời trước mặt phụ hoàng rồi!"
Hoàng hậu giận dữ, lúc đưa mắt nhìn sang nhi tử, đáy mắt nổi giận quay
cuồng, thẳng đến khi nhìn thấy đôi mắt ưng âm trầm lạnh như băng kia,
cơn tức giận trên mặt mới dần dần tán đi, "Phụ hoàng con thế nhưng đi
thăm Thẩm Vân khanh, con không cảm thấy dị thường sao?"
Khuôn mặt của bà ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn lộ ra một loại không cam lòng, nhìn thẳng vào nhi tử mình nói.
"Không có dị thường, nguyên nhân chỉ là con gái một thương nhân vì ông
ấy mà xả thân chắn tên, ông ấy sẽ đích thân tới thăm, càng thể ra được
tấm lòng bác ái thương dân của phụ hoàng." Tứ hoàng tử thản nhiên hạ mí
mắt, lạnh lùng nói.
Mễ ma ma đỡ hoàng hậu ngồi xuống, cung nữ bên cạnh thu dọn mảnh vỡ của
bình hoa và những cành hoa rơi tứ tung trên mặt đất, hoàng hậu cúi đầu
liếc mắt một cái, khi ngẩng đầu lên lại nhìn Tứ hoàng tử, mi tâm hơi
nhíu nói: "Phụ hoàng con rốt cuộc là vì tấm lòng thương dân, hay là quên không được nữ nhân kia, ai biết được chứ?"
Tứ hoàng tử nghe vậy chau mày thành chữ xuyên (川), tạo thành khe
rãnh thật sâu biểu hiện hắn đối với lời hoàng hậu nói vô cùng bất mãn,
nhìn người đang ngồi trên kia tuổi thật đã tới bốn mươi, lại bảo dưỡng
như là mỹ phụ ba mươi tuổi, trong đôi mắt kia để lộ ra sự không cam lòng cùng ghen tị, trong lòng hắn trầm xuống.
"Mẫu hậu, tuy rằng nơi này đều là người của chúng ta, nhưng người vẫn
nên cẩn thận lời nói thì tốt hơn, nếu những lời này rơi vào trong tai
phụ hoàng, chỉ sợ sẽ trổi dậy không ít sóng gió."
Thản nhiên ném ra một câu, khiến hoàng hậu ngẩn người, ngước mắt nhìn
nhi tử của mình, trong miệng lại thốt ra những lời không cam lòng, "Như
thế nào, con cảm thấy ta nói sai rồi sao? Con xem nữ nhân Thẩm gia kia. . . . . ."
"Mẫu hậu!" Tứ hoàng tử đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, đứng phắt dậy,
"Người không cảm thấy từ khi đến Dương Châu, người đã không khống chế
được cảm xúc của bản thân sao? Nếu như người lại biểu hiện rõ ràng ra
như lúc này nữa, tin tưởng rất nhanh mọi người rồi sẽ biết người là cỡ
nào không cam lòng rồi!"
Nói xong, hắn nhấc chân, một tay nắm lại đặt ở phía sau, đi ra cửa, đẩy ra, lập tức tiêu sái rời đi.
Hoàng hậu hít thật sâu một hơi, nhìn bóng lưng Tứ hoàng tử mở miệng muốn gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, quay đầu nhìn Mễ ma ma
nói: "Ma ma, chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi sao? Ngươi nói bệ hạ tại sao
có thể đi thăm con gái một thương nhân kia chứ? Còn không phải bởi vì đã bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn còn nhớ tới nữ nhân đó sao?"
Mễ ma ma nhìn hoàng hậu mất mát lại mang theo ánh mắt xa xame, trong
lòng cũng có tư vị nói không nên lời, "Tứ hoàng tử không phải mới vừa
nói rồi sao? Bệ hạ là vì làm cho thiên hạ thần dân xem, dù sao Thẩm tiểu thư kia cũng vì ngài ấy cản tên."
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Mễ ma ma một lúc thật lâu, chậm rãi dời đi ánh mắt, "Mễ ma ma, ngay cả ngươi cũng gạt ta sao?"
"Già nô không dám, lời này là lời thật lòng của già nô, bệ hạ ở Lâm
Giang lâu sau khi nhìn thấy nàng, cũng không lộ ra thần sắc khác thường
nào, lần này đi tới Thẩm gia, cũng là bởi vì vốn thánh giá đến ở tại Lệ
viên Thẩm phủ, nay nữ nhi Thẩm gia lại vì cứu bệ hạ mà bị thương, nương
nương hiểu rõ bệ hạ, rất để ý thanh danh đế vương, hành động như vậy
không phải trước kia chưa từng có." Mễ ma ma bỗng quỳ xuống, nhìn hoàng
hậu thốt ra từng chữ một thành tâm nói, "Già nô ở Tiết gia đi theo nương nương, sẽ không lừa gạt nương nương, nếu như nói về Thẩm gia tiểu thư,
bất quá chỉ là con gái của một thương nhân, cho dù bệ hạ có tâm tư này,
xuất thân như thế tiến cung cũng không có khả năng có được địa vị cao,
nương nương tội gì lo lắng, làm tổn hại đến phượng thể của mình."
Mễ ma ma là vú nuôi của hoàng hậu, hiểu rõ tâm tư của hoàng hậu nhất, từ lần đầu tiên người nhìn thấy Thẩm tiểu thư, bà đã biết rằng hoàng hậu
nương nương sẽ để tâm đến nàng, cho nên bà đã khuyên nhủ một phen, cũng
là làm trước chuẩn bị, vừa khuyên vừa hùa theo, nhưng lại phù hợp với
tâm lý của hoàng hậu.
Cho dù Thẩm Vân khanh được bệ hạ coi trọng, dựa vào xuất thân kia, sau
khi tiến cung cùng lắm chỉ được phong một chức quý nhân, một quý nhân
nho nhỏ, thì sao có thể sánh được với hoàng hậu.
Khuyên giải như thế một hồi, tâm tình của hoàng hậu cũng khôi phục lại,
không có tiếp tục chấp nhất vấn đề này nữa, ngược lại hỏi đến chuyện
khác.
Minh Đế đi khỏi viện của Hoàng hậu, lúc đầu cũng không tính đi thăm Vân
Khanh, lúc ấy ông đang rất tức giận, khuôn mặt âm trầm bước đi, trùng
hợp đang đi xuyên qua một vườn hoa thì gặp Ngự Phượng Đàn đang từ một
hướng khác đi tới.
"Thần gặp qua bệ hạ." Ngự Phượng Đàn hơi hơi khom người, hành lễ nói.
Nhìn Ngự Phượng Đàn một thân thoải mái, bộ dáng chậm rì rì đi dạo bên
ngoài Lệ viên, Minh Đế thuận miệng hỏi: "Khanh lại muốn đi dạo?"
Ngự Phượng Đàn mỉm cười, "Thần đang muốn đi xem tiểu thư Thẩm gia thương thế ra sao rồi."
Minh Đế ánh mắt hơi đổi, đánh một vòng trên gương mặt của Ngự Phượng
Đàn, "Sau khi thăm xong, hãy tới nói cho trẫm biết tình huống của Thẩm
tiểu thư."
"Vâng." Ngự Phượng Đàn mỉm cười đáp.
Lúc này Vân Khanh đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, tháp mĩ nhân* được chuyển ra, phủ thêm chăn gấm, Vấn Nhi từ bên ngoài vội vàng chạy
tới, "Tiểu thư, Cẩn Vương thế tử phụng mệnh bệ hạ tới đây thăm người."
Ngự Phượng Đàn đến đây?
Tinh thần Vân Khanh lúc này cũng không phải quá tốt, đã nhiều ngày rồi
mà nàng vãn phải ở trong phòng, thật vất vả mới chờ được những ngày mùa
thu khô lạnh qua đi để ra ngoài ngắm ánh mặt trời, trong lòng không muốn bị người khác quấy rầy, nhưng Ngự Phượng Đàn dùng là phụng mệnh bệ hạ
tới thăm nàng, đợi lát nữa trở về khẳng định còn phải đến báo cáo lại
với Minh Đế, vì thế cho nha hoàn đỡ nàng trở lại trong phòng, rời mới
cho mời Ngự Phượng Đàn tiến vào.
Cho nên, lúc Ngự Phượng Đàn tiến vào, Vân Khanh đang nửa tựa vào giường La Hán*, tóc cũng được buộc lên đơn giản, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, vai trái quấn băng gạc thật dày, cho nên hơi hơi nhú ra một khối.
"Thỉnh thế tử thứ tội, Vân Khanh bị thương không thể hành lễ."
Ngự Phượng Đàn mỉm cười, "Không sao. Nàng cứ tựa vào kia đi. Dù sao với thương thế kia, nàng vẫn có thể kiểm soát được."
Khi nói đến hai chữ ‘kiểm soát, Ngự Phượng Đàn ngữ điệu hoi nâng cao,
đánh mắt lướt qua Vân Khanh, khiến cho nàng xoay đầu lại, phân phó Lưu
Thúy: "Bảo những người khác đi ra ngoài."
Lưu Thúy cho những người khác ra ngoài, sau đó phân phó Thanh Liên canh
giữ ở cửa, buông mành, lúc này mới đi đến, đứng ở nơi tiếp giáp tiểu
sảnh và chính sảnh , thuận lợi quan sát tình huống bên trong và bên
ngoài phóng.
"Ngài muốn nói cái gì?" Không có những người khác ở đây, sắc mặt Vân
Khanh liền có vẻ hơi lạnh nhạt, đôi mắt phượng nhìn Ngự Phượng Đàn, hỏi.
"Thầm nghĩ ca ngợi Thẩm tiểu thư nàng dũng khí mười phần, lấy thân cản
tên, không chút do dự a!" Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hẹp cũng hàm chứa ý cười, lại hơi có chút lãnh ý.
Hắn không chút hoang mang nói chuyện, nhưng Vân Khanh nhìn thần sắc hắn, lại có thể nhìn ra hắn khẳng định đã biết cái gì, chuyện xảy ra đêm đó, Ngự Phượng Đàn đều thấy được.
"Ta không còn cách nào." Vân Khanh cụp mi mắt, nhẹ nhàng thốt lên một câu, tựa như đang thở dài thốt ra.
"Không, nàng có biện pháp, nhưng nàng cảm thấy biện pháp như thế rất
tốt, càng hữu dụng hơn cái khác rất nhiều." Ngự Phượng Đàn đang cười,
nhưng miệng hắn tuy cười, ngay cả đuôi lông mày đáy mắt đều tràn ngập ý
cười, cả người lại tản ra hàn ý, giống như một một đóa hoa diễm lệ được
đặt trong tảng băng lạnh nhất thế gian, tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh đến
nỗi làm cho người ta không dám tới gần.
"Đúng vậy, ta sớm đã phát hiện tên thích khách kia, cũng có thể sớm một
chút mở miệng nhắc nhở bệ hạ, nhưng nếu lúc ấy mở miệng, nguy hiểm cũng
không được giải quyết triệt để, bệ hạ có lẽ sẽ muốn ban thưởng ta, nhưng loại ban thưởng bé nhỏ này thật không đáng kể, mà ta thay bệ hạ cản một mũi tên, ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng, hành động cứu mạng thiên tử,
công lao to lớn như vậy, so sánh với công lao bẩm báo kia, lựa chọn sau
rõ ràng chiếm ưu thế hơn nhiều." Vân Khanh híp mắt lại suy nghĩ, nhìn
ánh tà dương ngày thu từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, ánh sáng luồn
lách qua khe hở trong phòng, có vô số tro bụi bay lên, bé nhỏ không đáng kể như vậy nhưng lại kết hợp chặt chẽ giãy giụa giữa ánh hào quang.
Ngự Phượng Đàn híp lại đôi mắ hẹp dàit, ý cười bên trong dần dần rút đi, trong đôi mắt u tối để lộ ra những tia sáng rực rỡ, giống như cảnh xuân xinh đẹp đọng lại trong đáy mắt, sau khi cười nhẹ một tiếng, cảnh xuân
thu lại, gió đông nổi lên, nói: "Nàng không nghĩ tới mũi tên kia có lẽ
sẽ bắn chết nàng sao?"
"Có." Nhưng so sánh với hiểu quả có được khi cản mũi tên này, thì đó
không là gì cả, hơn nữa tuy rằng tài bắn cung của nàng không đạt tới
trình độ số một số hai, nhưng căn cứ đường cong của mũi tên, tránh đi vị trí quan trọng trước ngực, nàng vẫn có thể làm được.
"Vậy nàng ngay cả chết còn không sợ, xả thân lao ra cứu Minh Đế, làm như vậy là vì mục đích gì?" Ngự Phượng Đàn hỏi.
Nàng không biết Ngự Phượng Đàn đã biết rõ chân tướng sự việc, lại không
trực tiếp đến bẩm báo cho bệ hạ, mà muốn tới nơi này, nói với nàng những lời như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt mang theo nghi
hoặc "Ngài muốn nói cái gì?"
"Muốn biết mục đích của nàng." Giọng nói trầm thấp của Ngự Phượng Đàn
hàm chứa một tia lãnh ý, hiển nhiên tâm tình của hắn có chút không tốt,
đôi mắt nhìn phía Vân Khanh cũng dần dần hiện ra tia sáng khó hiểu.
Vân Khanh nhìn đôi mắt phượng quen thuộc kia, đột nhiên nhớ tới ngày ấy
hắn kề sát vào bên tai nàng nói câu ‘lòng ta có nàng’ thì cái thái độ
mang theo đứng đắn, lại xen lẫn một chút ngữ khí trêu tức, nhưng nhìn
hắn lúc này, tuy rằng đôi mắt hẹp dài vẫn sáng ngời khoe khoang, lại che dấu không được ẩn sâu trong đôi mắt kia là một chút lo lắng cùng sầu
lo.
Nếu như Ngự Phượng Đàn lúc trước không nói ra câu kia, Vân Khanh có lẽ
có thể giả vờ như không hay biết nói, nhưng hắn nếu đã nói ra rồi, như
vậy lúc nàng nhìn hắn, trong đáy mắt kia cất giấu cảm xúc gì, nàng liền
nhìn không sót cái nào, nàng mím môi, không muốn nói ra suy nghĩ của
mình.
Nàng là một linh hồn được sống lại, biết rõ tất cả những chuyện đã phát
sinh ở đời trước, nàng muốn cho Minh Đế nhớ rõ ân tình của mình, kể từ
đó, đối với Thẩm phủ có lẽ sẽ có thêm một chút quan tâm và chiếu cố, đến lúc đó nếu như sự việc vẫn diễn ra như ở đời trước, Tứ hoàng tử lên làm tân đế, cũng có thể bởi vì nàng từng đã cứu tánh mạng Minh Đế, mà có
điều cố kỵ.
Nhưng nói thì nói thế thôi, nàng biết giải thích ra sao với Ngự Phượng
Đàn, lại nói, sao hắn có thể hiểu được hết thảy, đây là bí mật không thể nói ra.
Nhìn Vân Khanh ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, bỗng nhiên ảm đạm, khuôn mặt bạch ngọc kia dường như cất giấu sự sầu lo gì đó, hắn nhẹ nhàng thở
dài, biết Vân Khanh không tính đem mục đích nói cho hắn biết.
Thời gian lâu như vậy hắn không nói trăm phần trăm hiểu biết nàng, nhưng ít nhất biết nàng khi không muốn nói, người khác lại bức bách cũng vô
dụng.
Hắn hôm nay đến đây là có mục đích, đó là do ngày đó hắn cũng nhìn thấy
tên thích khách kia, bởi vì trong ‘Thưởng đăng yến’, những người khác
khi đó đều thưởng thức pháo hoa, chỉ có chính hắn biết, hắn ngắm là
thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên kia.
nhất cử nhất động của nàng, một chuyển biến rất nhỏ của ánh mắt, hắn đều thu vào tầm mắt hết thảy, cho nên lúc Vân Khanh phát hiện ra tên thích
khách kia, hắn cũng nhìn thấy, nhưng hắn cùng Vân Khanh bất đồng là, hắn biết thích khách giương cung là muốn bắn về phía Tứ hoàng tử.
Tuy rằng chỉ khác nhau một góc độ rất nhỏ, nhưng hắn đã từng dẫn binh
rong đuổi trên chiến trường, có thể chính xác phân biệt được, mà lúc ấy
nguyên nhân hắn không có lên tiếng, là vì nhìn ra Vân Khanh biết đó là
thích khách, hắn muốn giao cơ hội lần này lập công cho Vân Khanh, ai ngờ nàng thế nhưng lại xoay đầu lại, không rên một tiếng tiếp tục ngắm pháo hoa.
Thẳng đến khi thích khách bắn mũi tên ra, hắn mới hiểu được, nàng muốn làm cái gì. . . . . .
Hắn bị ý tưởng của nàng làm cho chấn kinh, cho nên phản ứng trong chớp
mắt đã chậm đi một nhịp, mà một cái chớp mắt, là thứ Vân Khanh cần, cho
nên khi đó, thời điểm hắn tiếp được nàng, ngón tay không thể khống chế
loại cảm xúc cuồng nộ trong nội tâm lúc đó, gắt gao ôm lấy nàng, không
biết là bởi vì lửa giận đang bùng cháy, hay là sợ nàng trúng độc không
trị được. . . . . .
Mãi đến hôm nay tới hỏi nàng, nàng tuy rằng không giấu diếm gì hắn,
thoải mái thừa nhận hành vi của mình lúc đó, nhưng mục đích đâu, làm cho Minh Đế thừa nhận phần ân tình đến tột cùng là vì cái gì?
"Ta nghĩ nàng nếu đã cho người chuyển mảnh giấy kia cho ta, là vì tín
nhiệm ta." Trong giọng nói trầm thấp êm tai của nam nhân pha lẫn một
chút mất mát, hắn nghĩ đến ở một khắc Vân Khanh nhờ hắn nói với Minh Đế
chuyện ngân gạch trong từ đường, nói lên hắn ở trong lòng Vân Khanh,
cũng chiếm được một góc nho nhỏ.
Không khí trong phòng hơi trầm lắng, Lưu Thúy đứng ở một bên, bởi vì tin tức mình nghe được mà khiếp sợ, nàng quả thật cho tới hôm nay mới biết
được, mũi tên này là tiểu thư đã sớm biết được mà vẫn lao ra cản nó,
trong lòng vì hành động to gan lớn mật của Vân Khanh mà kinh hãi, lại
vừa lo lắng, nhưng cũng có một chút vui sướng thản nhiên, tiểu thư ngay
cả những lời như vậy cũng không bảo nàng tránh đi, này chứng minh tiểu
thư đã thực sự xem nàng là tâm phúc của người rồi.
"Phần nhân tình kia, ta sẽ trả lại cho ngài." Vân Khanh trầm mặc sau một lúc thật lâu, ngón tay chạm vào họa tiết trên y phục tựa như đang vân
vê nghiêng cứu, mới ngẩng đầu nói.
Ánh mắt của Ngự Phượng Đàn theo những lời này của nàng dần phai nhạt,
nàng vẫn là như vậy đem người ngăn cản ở ngoài ngàn dặm, cho dù là hắn. . . . . .
"Ta muốn bảo vệ Thẩm gia, bảo hộ cha mẹ và đệ đệ, còn có tổ mẫu, cùng
với những người khác trong Thẩm gia." Dừng lại sau một cái chớp mắt, Vân Khanh nói tiếp, thanh âm của nàng nhẹ nhàng giống như gió đêm lặng yên
không một tiếng động thổi vào sơn cốc trống trải, chỉ hơi chút không
lưu ý sẽ biến mất hoặc không phát giác ra nó.
Nhưng là Ngự Phượng Đàn lại cứ cố tình đuổi theo bắt lấy ngọn gió này,
mới vừa rồi còn ảm đạm chỉ một cái chớp mắt con ngươi giống như trong
đêm lại lóe lên những tia sáng, dần dần trở nên lấp lánh rực rỡ, trong
giọng nói thậm chí còn xen lẫn chút kích động, "Đây là mục đích của
nàng?"
Vân Khanh không hiểu tại sao hắn lại kích động như thế, đây là chuyện
nàng luôn mãi lo lắng, hiện nay Thẩm phủ không có một chỗ dựa vững chắc
đáng tin nào cả, ngày sau nếu như còn có việc ngoài ý muốn phát sinh, có một số vấn đề không thể giải quyết, chỉ có thể dựa vào quyền thế, tựa
như sự kiện ngân gạch lần này, nếu không phải có Ngự Phượng Đàn ở trước
mặt Minh Đế góp lời, có lẽ về sau vấn đề sẽ trở nên rất khó giải quyết.
Cho nên, nếu như có thể cùng Ngự Phượng Đàn xử lý tốt mối quan hệ, như
vậy ít nhất Thẩm phủ nếu có thời điểm khó khăn, ở trong triều còn có một người có khả năng giúp đỡ.
Lúc ấy Vân Khanh không phải tính toán lợi dụng hắn gì cả, nàng biết được nguyên nhân mà ở đời trước Ngự Phượng Đàn qua đời, trước khi sự kiện
lần này xảy ra, nàng có thể sớm tránh khỏi những chuyện tương tự phát
sinh, như vậy, có phải hay không cũng coi như hoàn trả lại cho Ngự
Phượng Đàn một chút nhân tình?
Đó cũng lý do vì sao ban đầu nàng không chịu nói, về sau lại đem mục đích nói ra .
Nhưng Ngự Phượng Đàn lại vì một chút tiến triển nho nhỏ này mà vui mừng, mục đích của Vân Khanh, cuối cùng nàng cũng nguyện ý nói cho hắn biết,
điều này chẳng phải đại biểu hắn đặc biệt hơn những người khác, mặc kệ
trong lòng nàng có hắn hay không, lúc này quan hệ giữa hắn và nàng, tóm
lại đã không giống như những người bình thường khác.
Hắn tin tưởng, tiến bộ một bước nhỏ, tương lai sẽ có tiến bộ một bước
lớn, sớm hay muộn cũng có một ngày, Vân Khanh sẽ ngã vào trong lòng hắn.
Bất quá, Ngự Phượng Đàn còn có một nghi vấn, Vân Khanh sao lại lo lắng
an nguy của Thẩm gia, chẳng lẽ vật kia, thật sự ở Thẩm gia?
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.