Q.2 - Chương 216: Trở Mặt Quyết Liệt
Cúc khách viện, chính là nơi Vi Ngưng Tử ở, vừa nghe thấy trên cây trong sân của mình có vật rớt xuống, nàng ta lập tức đứng lên, cau mày nói:
"Trên cây rớt xuống cái gì?"
Lý ma ma nhìn thoáng qua nàng ta, lại khó xử nhìn Tạ thị, trình gói to
đang cầm trong tay lên, đổ những thứ bên trong ra mặt đất, một đống sợi
vải đủ mọi màu sắc rớt ra ngoài, thoạt nhìn giống như là đống vải vụn.
Vi Ngưng Tử nhìn đống vải dệt kia, tâm trạng căng thẳng được thả lỏng
một ít, tuy rằng không biết đống vải này tại sao lại có thể xuất hiện ở
trên cây, nhưng không phải là đồ vật khác lạ gì là tốt rồi, thở dài nhẹ
nhõm một hơi, nói: "Chỉ là một ít vải vụn mà thôi, cũng đều đã dùng qua
rồi, phỏng chừng là do làm xiêm y còn thừa, nói không chừng có nha hoàn
nào đó nhìn thấy thích, vụng trộm giấu đi thì sao." Nàng ta lướt mắt qua Lý ma ma, nhìn Tử Vi và Tử Hà đứng ở phía sau Lý ma ma hỏi: "Cũng chỉ
tìm được những thứ này thôi sao? Không còn thứ khác sao?"
Vị trí những hình nhân bằng vải mà nàng ta kêu Tuyết Lan chôn đã ở trong kế hoạch của nàng ta, Tử Hà và Tử Vi đều được nàng ta dặn dò, chỉ cần
đi vào viện của Vân Khanh, liền đi thẳng đến nơi đó mà đào, nhưng tại
sao trong tay hai người họ lại trống trơn?
"Không có, đã tìm khắp hai viện, cũng không có vật gì khác." Tử Hà cũng
ngầm thấy kỳ quái, thứ tiểu thư chỉ ở đâu, nàng đã đi tìm, nhưng lại tìm không thấy.
Khuôn mặt tươi cười của Vi Ngưng Tử lập tức bị sự lo lắng che lấp, gắt
gao nhìn chằm chằm Tử Hà, khiến Tử Hà sợ tới mức cúi đầu, không dám
nhìn vào mắt nàng ta.
"Nếu không lục soát ra cái gì, vậy chuyện coi như kết thúc ở đây." Mắt
thấy không tìm ra vật gì có thể gây hứng thú, quần chúng cũng không còn
tâm trạng, đề nghị nói.
Lý ma ma lúc này lại mở miệng: "Đống vải dệt này có vấn đề."
Lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, Lý ma ma đang đứng cạnh bà, bởi vì bà liên tục hai lần bị đả kích khiến sức khỏe suy nhược trầm trọng nên nay đã phải dùng tới gậy để chống, nhìn thấy đống vải dệt kia, liền dùng
gậy khều một chút.
Đống vải dệt bị lật lên, lộ ra vài chữ và ký hiệu như ẩn như hiện, mọi người đáy mắt lập tức bắn ra vẻ tò mò.
"Đây là cái gì?" Lão phu nhân dùng gậy kéo ra một mảnh vải, mặt trên dùng chỉ đỏ thẫm thêu ra phù chú có hình thù kỳ quái.
Lý ma ma cũng lấy tay kéo ra những mảnh khác, lật ngược lại có thể nhìn, có nhiều mảnh vải màu trắng, màu lam, màu vàng, màu đỏ phía trên cũng
đều có những ký tự kì lạ thêu bằng chỉ đỏ, ít nhất cũng có một nửa.
Tất cả mọi người từ chỗ ngồi đứng lên, muốn nhìn trên mảnh vài kia rốt
cuộc là viết cái gì, có phu nhân đáy mắt ẩn ẩn lộ ra thần sắc làm cho
người ta sợ hãi.
Tạ thị nhíu mày: "Thứ này đến tột cùng là cái gì vậy?"
"Đây là phù văn (bùa chú) viết bằng chữ Phạn." Trong đó một vị lão thái thái một lòng hướng Phật mở miệng nói, trong thanh âm đã tràn ngập sợ hãi.
"Là loại bùa gì?" Lão phu nhân cùng vị lão thái thái kia cũng có quen biết, nhìn thần sắc của bà ấy, bà lập tức truy vấn.
"Này. . . . . ." Lão thái thái kia do dự ngập ngừng không biết có nên
nói ra ý nghĩa của chữ phạn trên những mảnh vải này hay không, mà sắc
mặt của Vi Ngưng Tử đã trở nên kỳ quái, trong viện của nàng từ khi nào
lại xuất hiện thứ này?
"Lão thái thái, bà có chuyện cứ việc nói thẳng!" Vân Khanh khuyên nhủ.
Lão thái thái kia đầu tiên là A di đà Phật một tiếng, sau đó nói: "Đây
là một loại bùa chú được ghi trên kinh văn, dùng sợi tơ thêu lên vải
dệt, treo trên cây, có thể giúp người bệnh trong nhà kéo dài tuổi thọ,
có thể làm cho bệnh nhân dần bình phục."
Lão phu nhân nhìn vào một mảnh kinh văn, kinh ngạc nói: "Vậy đây là một
loại bùa dùng để cầu phúc à?" Nói là nói như vậy, nhưng nhìn thần sắc
của lão thái thái kia, nếu thật sự là bùa cầu phúc, vậy thì không nên có thần sắc như thế.
Vân Khanh bỗng nhiên đi đến phía trước, nhặt một mảnh vải lên, sau đó
nhìn một lượt rồi nói, "Lão thái thái, sợi tơ trên vải hình như không
phải màu đỏ thẫm, mà là dùng máu nhuộm đỏ?"
Nàng vừa nói xong, sắc mặt của mọi người lập tức liền thay đổi, khó
trách vừa rồi hình như ngửi phải mùi gì đó khó chịu, nhìn sợi tơ đỏ kia
cũng không mấy tự nhiên, nghĩ rằng là do đặt trên cây bị phơi nắng phơi
gió mà có, ai ngờ thì ra là dùng máu nhuộm.
"Ta nếu như nhớ không lầm, trước kia từng xem qua một quyển kinh văn, ma quỷ tà ác vào lúc bạn thân bị tổn thương, sẽ dùng máu viết thành kinh
văn, đem tai nạn của mình chuyển đến trên người người khác, hoặc là đem
tuổi thọ của người khác chuyển đến trên người của mình, chẳng lẽ chính
là vật này?"
Lão thái thái gật đầu nói: "Đúng vậy, loại đó là kinh văn tà ác, cũng tên là ‘Tá thọ kinh’ (chuyển dời tuổi thọ), dùng máu viết xong, treo ở trên cây, liền có thể đem vận rủi cùng tuổi
thọ của người bên cạnh chuyển qua cho mình, cũng để tránh tai nạn và xui xẻo."
Vân Khanh bị dọa sợ thả vật cầm trong tay xuống, nhìn kinh văn phía trên vải dệt nói: “Vậy, vậy tên ở phía trên . . . . ."
Lão thái thái cũng mang vẻ mặt sợ hãi, hai tay tạo thành chữ thập nói:
"Trên vải dùng Phạn văn thêu tên của quận quân, tước gia, lão phu nhân,
nói cách khác, người thêu kinh văn hi vọng đem vận rủi chuyển tới trên
người những người này, cũng cướp đi tuổi thọ của họ!"
Vi Ngưng Tử nghe lâu như vậy, rốt cục phát hiện chuyện tình không đúng,
nàng ta lập tức đứng lên, nói với Lý ma ma: "Ngươi từ đâu mà lấy ra mấy
thứ vớ vẩn này!"
"Ngươi câm mồm cho ta!" Tạ thị trừng mắt quát, "Vi Ngưng Tử, thứ này là
từ trong viện của ngươi tìm được, ngươi thêu thứ này đến tột cùng là có ý gì!"
"Ta không có thêu mấy thứ này, ta vì sao phải thêu mấy thứ này chứ?!" Vi Ngưng Tử nhìn Tạ thị, thề thốt phủ nhận nói.
"Thứ này nếu không phải ngươi thêu, vậy sao có thể xuất hiện trong viện của ngươi chứ?" Tạ thị cả giận nói.
"Biết đâu là có người muốn hãm hại ta thì sao?" Vi Ngưng Tử quay đầu
nhìn Vân Khanh, nhưng thấy khóe miệng nàng lộ ra nụ cười ẩn ý, hàm chứa
mười phần lãnh ý cùng cười nhạo.
"Hãm hại ngươi? Cúc Khách viện bình thường trừ ngươi và nha hoàn của
ngươi ra, cũng không có người đi qua, hơn nữa, ai lại dùng thứ này để
hãm hại ngươi, lại còn vô cùng trùng hợp thêu lên hầu hết tên của người
trong Thẩm gia, chỉ không có tên của Tạ di và ngươi." Lý ma ma ở một bên trả lời.
Vi Ngưng Tử nhớ tới, từ sau khi Tạ di biến thành hoạt tử nhân (người thực vật), nàng ta vì tránh cho những người khác phát hiện ra manh mối, cơ hồ là
không ra khỏi viện, Tạ thị các nàng cũng bởi vì đối với Tạ di quá thất
vọng, cũng không tới thăm, ngày thường trong viện chỉ có nàng ta và nha
hoàn của mình, nếu nói có người có thể tự do ra vào sân của nàng ta, thì phải là Tuyết Lan rồi.
"Ở sân của ta cũng không nhất định là đồ của ta, có lẽ là nha hoàn nào
đó treo bừa thì sao!" Vi Ngưng Tử đem tội đổ lên người nha hoàn, nàng ta chưa từng thấy qua mấy thứ này, cũng không biết tại sao nó lại có thể
xuất hiện ở trong viện của mình.
"Nha hoàn nào đó?" Lý ma ma cười lạnh một tiếng, nhặt một miếng vải dệt ở dưới đất lên, "Loại lụa tơ tằm này vốn sản xuất với số lượng có hạn,
lần trước phu nhân tặng cho đại tiểu thư năm cuộn, cũng tặng cho biểu
tiểu thư năm cuộn, loại lụa tơ tằm này, vô cùng hiếm có, dù có tiền cũng không nhất định có thể mua được, bởi vì đây là do Thẩm gia tự sản xuất, chuyên xuất khẩu ra nước ngoài. Ngươi là nói, ngươi đã đem năm cuộn lụa tơ tằm toàn bộ cho nha hoàn? Sau đó nha hoàn lại đem loại lụa tơ tằm
này toàn bộ cắt vụn, dùng để thêu kinh văn, nói như thế nào cũng không
hợp lý?"
Những phu nhân có mặt người người ánh mắt cay độc, vừa nhìn là biết lụa
tơ tằm này là thứ tốt, dù là các bà cũng sẽ không đành lòng mà thưởng
cho nha hoàn, huống chi Vi Ngưng Tử hiện tại là một bé gái mồ côi, làm
vậy cũng quá xa hoa, rất không hợp tình hợp lí.
"Lý ma ma, vậy ngươi là ít thấy chuyện lạ rồi, vải này tuy rằng trân
quý, nhưng nha hoàn là trợ thủ đắc lực của ta, mấy cuộn vải dệt không
đáng là gì, cho dù đưa cho các nàng thì có gì đâu chứ. Ai biết các nàng
sẽ đem đi làm cái gì?" Vi Ngưng Tử cười, miệng đầy châm chọc.
Lý ma ma đột nhiên tà ác cười, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía,
"Nhưng mà lão nô cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi biểu tiểu thư ngài còn
nói những cuộn vải hảo hạng đó đã thưởng cho nha hoàn, nhưng lão nô lại
phát hiện năm cuộn vải kia vẫn còn ở nơi này a!"
Nói xong, Hổ Phách lập tức từ phía sau đưa đến năm cuộn lụa tơ tằm, đặt ở trước mặt mọi người.
Vừa thấy năm cuộn vải kia, Vi Ngưng Tử liền thầm nghĩ không tốt, nàng ta vừa rồi nhất thời hoảng loạn, chỉ nghĩ đến việc bào chữa cho mình, lại
bị lọt vào cạm bẫy rồi. Loại lụa tơ tằm để thêu bùa chú này, chỉ sợ
không phải là loại lụa cực phẩm thông thường.
"Xin biểu tiểu thư giải thích rõ một chút, ngài đã nói loại lụa tơ tằm
này đã thưởng cho nha hoàn, vậy tại sao vẫn còn nằm trong ngăn tủ của
ngài chứ!" Lý ma ma khách khí hỏi.
"Ta nhất thời không nhớ ra." Vi Ngưng Tử cắn răng, tiếp tục kiên trì nói.
"Nếu nhớ không ra, vậy biểu tiểu thư có thể nói không nhớ rõ là được, vì sao nhất định phải nói là nha hoàn dùng năm cuộn tơ lụa này thêu phù
văn, như vậy câu trước câu sau không phải là quá mâu thuẫn sao? Hay là
biểu tiểu thư chính mình thêu, nhưng không muốn thừa nhận, nghĩ muốn đổ
tội cho nha hoàn!" Lý ma ma giọng nói đột nhiên cất cao, dọa mọi người
nhảy dựng.
"Ta nhìn cũng không hiểu loại Phạn văn này, làm sao có thể thêu nó chứ,
thứ này thêu là có mục đích gì ta cũng không rõ!" Vi Ngưng Tử lâm vào
ngõ cụt, nàng ta tuy rằng thông minh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hôm
nay lại thua cuộc, nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp tốt giúp
mình giải vây.
Hơn nữa nàng ta chỉ có một mình, những người bên cạnh, đều là người của
Thẩm gia, hoặc là khách của Thẩm gia, nàng ta lần đầu tiên cảm giác
được, trước kia nàng ta cảm thấy không có Tạ di, chính mình một người
vẫn có thể sống rất tốt, nay nhận ra, có một người giúp mình nói chuyện, cũng sẽ không có cảm giác tứ cố vô thân như lúc này.
Vân Khanh ánh mắt rơi trên những mảnh vải ghi bùa chú, thản nhiên nói:
"Thứ này vốn cũng không còn nhiều người biết đến, viện của biểu tỷ lại
không ai đến, dù có thêu cũng không ai biết, nếu không phải hôm nay
ngươi đề nghị lục soát sân viện, giúp Tuyết Lan tìm ra hung thủ, Lý ma
ma các nàng cũng sẽ không tìm ra loại đồ vật như vậy. Lúc trước khi đi
tra xét, cũng có nha hoàn trong viện của ngươi, nếu là có người vu
khống, các nàng khẳng định sẽ nói ra, nay ngay cả các nàng cũng đều gật
đầu, liền chứng minh đây thật sự là tìm được từ trên cây trong sân của
ngươi, tin rằng không ai có đủ bản lĩnh có thể giở trò lừa gạt trước mắt bao người, ngươi nếu như thật sự cảm thấy mình bị oan uổng, vậy thì nên lấy ra chứng cớ để chứng minh rằng ngươi trong sạch."
Vi Ngưng Tử nghe Vân Khanh nói xong một hồi, ở ngoài mặt như là vì nàng
ta mà nói chuyện, kì thực đã phá hỏng toàn bộ những sơ hở có thể dùng
làm cái cớ cho nàng ta.
Xét sân không phải ai khác nói, mà là chính nàng ta nói.
Chọn người đi tra xét cũng là người của nàng ta.
Trừ phi nàng ta có thể lấy ra chứng cớ, bằng không chuyện này không còn cách để chối bỏ.
"Loại bùa chú ác độc như thế, ta làm sao có thể dùng, sau khi ta và
nương đến Dương Châu, đều dựa vào Thẩm phủ mà sống, làm sao có thể là
loại người vong ân phụ nghĩa." Trong mắt của Vi Ngưng Tử rưng rưng, vẻ
mặt đáng thương nhìn mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho
người xung quang cảm thấy nàng ta điềm đạm đáng yêu.
Nếu Thẩm gia bị sụp đổ, vậy nàng ta không phải ngay cả một người thân
đều không có sao, làm như vậy, cũng là quá không sáng suốt rồi.
"Ủa, ta nhớ rõ lúc đầu, Vi tiểu thư còn nói qua, vì có thể để mẹ nàng
khỏe mạnh trở lại, nàng cái gì cũng đều có thể làm mà." Chương Huỳnh ở
một bên nhìn Vi Ngưng Tử, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhắc lại.
"Đúng vậy, lúc mới đầu, nàng ta đúng là có nói như vậy."
"Đúng vậy, ta cũng nhớ rõ, khi đó còn cảm thấy nàng ta hiếu thuận, thì
ra là việc này, sống nhờ trong nhà người ta, thế nhưng lại có thể dùng
loại bùa này, đây không phải là đem tất cả vận xấu đều chuyển cho người
khác sao?"
"Đúng vậy, khó trách Thẩm lão gia trước đó gặp nạn đá lở, lão phu nhân
trước giờ sức khỏe vẫn khỏe mạnh, kết quả lại bị trúng gió. . . . . ."
Ngươi một lời ta một câu, những vị phu nhân kia thay nhau đem hậu quả
nói ra, Vi Ngưng Tử vì mẹ nàng ta, dù phải lấy mạng của Thẩm gia thay
thế nàng ta cũng dám làm.
Vi Ngưng Tử thật không ngờ câu nói muốn tỏ rõ hiếu thuận của mình, sẽ bị Chương Huỳnh lấy ra làm bè, lắc đầu nói: "Không có, ta không thể nào
lại đi làm loại sự tình này, thứ này rõ ràng không phải của ta!"
Vân Khanh cười đến vô cùng ôn hòa nhìn nàng ta, bỗng nhiên cầm lấy lụa
tơ tằm giơ cao một chút, Lưu Thúy bỗng nhiên lớn tiếng hô: "Miếng lụa tơ tằm này, thoạt nhìn giống như cùng với loại Tuyết Lan cầm trên tay vậy, tính chất giống nhau như đúc, chẳng lẽ Tuyết Lan phút cuối cùng nắm
chặt chiếc khăn lụa, là muốn nhắc nhở chúng ta. . . . . ."
Lực chú ý của mọi người lại tập trung lên miếng lụa kia một lần nữa, xác thực, chất liệu của loại lụa này cùng miếng trong tay Tuyết Lan là
giống nhau, khi một người sắp chết, vào giây phút cuối cùng, sẽ bắt lấy
thứ có thể thay mình nói lên điều muốn nói.
Miếng lụa giống nhau đó biểu hiện Tuyết Lan đã nhìn thấy bí mật gì đó!
Nàng ta nhìn thấy Vi Ngưng Tử vụng trộm thêu kinh văn, cho nên bị Vi
Ngưng Tử đẩy xuống hồ.
"Lòng dạ thật là ác độc a, giết nha hoàn, thế nhưng còn muốn vu oan giá họa cho Vận Ninh quận quân. . . . . ."
"Đúng vậy a, lúc đầu ta còn thực sự nghĩ rằng là do Vận Ninh quận quân đã hạ thủ chứ. . . . . . Thì ra miếng khăn lụa trong tay nha hoàn kia
là có ý này. . . . . ."
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó!" Nghe những tiếng nghị luận bên cạnh, Vi Ngưng Tử giận dữ trừng mắt nhìn Lưu Thúy, quát lớn.
Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, trong tươi cười mang theo cảm giác mát, "Lưu Thúy nói chỉ là ý nghĩ của nàng, biểu tỷ sao có thể nói nàng nói hươu
nói vượn chứ, còn nữa, Lưu Thúy là nha hoàn của ta, tuy rằng ta chỉ được bệ hạ phong một chức quận quân, nhưng rốt cuộc đánh chó cũng phải xem
mặt chủ chứ!"
Ý của lời này chính là, nha hoàn của ta, không tới lượt ngươi tới giáo huấn!
Vi Ngưng Tử ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, kế hoạch được nàng ta tự nhận là hoàn mỹ này, sớm đã bị Vân Khanh nhìn thấu, miếng vải vô duyên vô cớ ở trong tay Tuyết Lan là do Vân Khanh nhét vào, là chờ nàng ta khi đề
nghị xét viện, đem nàng ta từng bước mà đẩy vào tình cảnh hiện tại.
Lão phu nhân nghe lão thái thái nói trên những lá bùa kia, viết không
chỉ có tên của Thẩm Mậu, mà còn có tên của hai đứa cháu trai song sinh
của bà, khiến bà quả thực nổi trận lôi đình, liền từ chỗ ngồi đứng lên,
nhìn thiếu nữ thân như cành liễu kia, đáy mắt đều là tức giận, "Vi Ngưng Tử, Thẩm gia ta đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải làm như vậy!"
Vi Ngưng Tử miệng lưỡi ngọt, có thể nói chuyện khiến lão phu nhân cười
đến thông suốt phóng khoáng, lão phu nhân đối với nàng ta cũng không tệ, không nghĩ đến, nàng ta thế nhưng có thể làm ra loại chuyện như vậy!
Tạ thị cũng vô cùng tức giận, Vi Ngưng Tử dùng loại bùa chú ác độc này
đi nguyền rủa người nhà của mình, bà quát lớn: "Ngươi sao có thể làm
vậy, cho dù phụ thân ngươi mất sớm, mẫu thân bệnh nằm liệt giường, ngươi cũng không thể làm ra loại chuyện này, ở Thẩm gia, ai đã từng bạc đãi
ngươi, cái gì tốt cũng không có thiếu phần ngươi, ngươi làm sao có thể
oán hận nguyền rủa Thẩm gia ta đến mức này! Vân Khanh có, ta cũng chuẩn
bị cho ngươi một phần, mặc dù mẫu thân ngươi đã nhiều lần hãm hại ta, ta vẫn không có giận chó đánh mèo với ngươi, ngươi làm sao có thể làm ra
chuyện ác độc, táng tận thiên lương như vậy!"
"Đúng vậy, lúc trước mẹ con các nàng đến Dương Châu, đều là nhờ Thẩm gia tiếp đón."
"Ân, một quả phụ ở nhờ nhà người ta, không biết cảm ơn, còn nguyền rủa người khác. . . . . ."
"Đúng vậy, cha chết, nương bệnh, người như vậy, còn không biết cảm ơn, khó trách hoàng hậu nói nàng ta bất hiếu. . . . . ."
"Ngươi không biết có một số người chính là như vậy, ăn của người khác, ở nhờ nhà người khác, còn ước gì cả nhà người ta chết đó sao!"
"Người với người chính là có sự khác biệt, ngươi xem Vận Ninh quận quân, khí chất, tài mạo, cùng nàng ta hoàn toàn khác biệt!"
. . . . . .
Vi Ngưng Tử nhìn ra mi mắt mềm mại của Tạ thị ẩn giấu sự thất vọng, nghe bà nói thứ Vân Khanh có, bà cũng chuẩn bị cho nàng ta một phần, chỉ cảm thấy vẻ mặt Tạ thị thanh cao đoan trang, vẫn luôn đồng tình với nàng.
Những giọng nói bên cạnh như giai điệu ma quái truyền vào trong đầu nàng ta, mấy ngày nay, bị người xem thường, bị người đối xử lạnh nhạt, bị
người khinh bỉ hết thảy đều hiện lên trước mắt nàng ta.
Luận bộ dạng, Thẩm Vân Khanh xinh đẹp như Mẫu Đan, xinh đẹp nhất Dương
Châu, nàng ta cũng xinh đẹp kiều mị, nhu uyển động lòng người.
Luận tài đức, Thẩm Vân Khanh cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, nàng ta cũng là ca múa cầm họa, xuất sắc hơn người.
Nàng ta rốt cuộc có mặt nào không sánh bằng nàng, nàng ta mỗi một thứ cũng không kém hơn so với nàng!
Thứ duy nhất nàng ta kém hơn chính là thân phận! Bởi vì nàng ta là một
bé gái mồ côi, cho nên những người này mới mắt chó xem thường người!
Vẻ mặt nàng ta liền trở nên ác độc, lớn tiếng hướng tới Tạ thị quát: "Bà dựa vào cái gì mà nói ta, bà cho rằng bà là người tốt sao? Bà còn không phải là một tiện nhân chỉ biết giành nam nhân với tỷ muội của mình!"
"Ngươi nói cái gì!" Vân Khanh nghe được Vi Ngưng Tử mắng Tạ thị, một
bước liền xông lên, quắc mắt trừng mi, "Ngươi dám mắng lại một lần thử
xem!"
Tạ thị bị Vân Khanh ngăn ở phía sau, nghe được lời của Vi Ngưng Tử, vẻ
mặt khó hiểu nói: "Cái gì mà giành nam nhân của tỷ muội? Ngươi nói rõ
ràng cho ta!"
Vốn hôm nay khách nhân nhiều như vậy, bà thật sự không muốn náo loạn
lớn, nhưng việc này bà là bị người ta gán lên tội danh giành nam nhân
với tỷ muội của mình, nếu như không nói rõ ràng, từ ngày mai trở đi,
không chỉ mình Tạ thị bà sẽ bị người ta nói là dâm đãng không chịu nổi,
ngay cả Thẩm Mậu cũng không thể nào ngẩng đầu lên, càng khỏi nhắc đến
Vân Khanh vẫn chưa xuất giá, sẽ bị ảnh hưởng gì nếu có một người mẫu
thân có thanh danh như vậy!
Cho nên Tạ thị không chút do dự ở trước mặt mọi người tại đây chất vấn!
"Tạ Văn Uyên, bà đừng hòng giả bộ dáng vẻ đoan trang hiền lành, bà thật
sự là một nữ nhân hiền lương thục đức sao! Nhiều năm như vậy, những
chuyện bà làm bà nghĩ sẽ không có ai biết sao?" Vi Ngưng Tử biết sau
chuyện bùa chú hôm nay, nàng ta nhất định sẽ phải cùng Thẩm gia hoàn
toàn trở mặt, như vậy nếu đã trở mặt, nàng ta cũng sẽ khiến cho Thẩm gia cũng đừng mong được tiếng tốt, nàng ta muốn vạch trần bộ mặt của người
một nhà giả nhân giả nghĩa này, xem bọn hắn về sau còn có thể giả bộ nữa không!
"Ngươi nói! Ta Tạ Văn Uyên ta tự nhận làm việc chính trực, đi đứng ngay
thẳng, ngươi nói ta đã từng làm chuyện gì, thì ngươi hãy nói ra, để cho
mọi người nghe một chút!" Tạ thị đi ra từ phía sau Vân Khanh, bà không
cần tránh ở phía sau nữ nhi, bà tự nhận chính mình cũng có năng lực có
thể đối phó với chuyện nay.
Vi Ngưng Tử nhìn bộ dáng của bà, cười lạnh một tiếng, "Tạ Văn Uyên, bà
nếu không sợ mất mặt, ta đây đành nói ra vậy! Mười bốn năm trước, khi
Thẩm gia Lão Thái Gia đến nhà ông ngoại cầu hôn, có phải là nhắc đến mẹ
ta trước hay không?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao cuối cùng người gả đến đây lại là bà mà không phải là mẹ
ta?!" Vi Ngưng Tử nói xong một câu này, xoay người nói với đám đông phu
nhân: "Các vị phu nhân, tiểu thư, các người có thể không biết, lúc trước khi Thẩm lão thái gia đến nhà của ta cầu hôn, đề cập vốn là mẹ ta,
nhưng Tạ Văn Uyên, bà ta ỷ vào thân phận là đích tỷ, sau khi nhìn trúng
Thẩm lão gia, ương ngạnh mà tự đem mình gả đi!"
Lập tức, đại sảnh ở hậu viện như bị bùng nổ, những vị phu nhân có mặt
người người biểu tình đều trở nên thập phần khó hiểu lại kỳ quái, thế
nhưng không phải là biểu thị sự hèn mọn với Tạ thị, mà lại dùng ánh mắt
đáng thương nhìn Vi Ngưng Tử, giống như nhìn một con kiến bi ai đáng
thương nhất trên đời.
Vừa lúc đó, một thân ảnh từ ngoài cửa đi tới, hướng tới Vi Ngưng Tử
giáng xuống một cái bạt tay thật mạnh, cú tát rất nặng khiến Vi Ngưng Tử té trên mặt đất, khóe miệng đổ máu.
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.