Chương 70: Mở Tiệc Chiêu Đãi Bằng Hữu
"Lam Phong, gửi thiệp mời cho những người này, nhỡ kỹ, làm bí mật một chút!" Lam U Niệm đưa
thiệp mời trong tay cho Lam Phong, Lam Phong nhận thiệp nhanh chóng rời
đi.
"Tiểu thư, muốn đi ra ngoài sao?" Lam Khúc thu xếp quần áo cho Lam U Niệm, đứng bên cạnh nàng hỏi.
"Ừ, gọi Lam Vũ cùng nhau đi, mấy ngày nay chỉ sợ nàng cũng bị khó chịu lắm
rồi!" Lam U Niệm cười nói, tình tình Lam Vũ rất hoạt bát không chút kém
cạnh Hoa Mộc Khuynh, khi ở Vô Tình các hay bên cạnh nàng thì còn tốt,
nhưng nếu như nàng trở về Y Cốc nàng ta liền giống như bươm bướm bây
loạn khắp nơi.
"Thực sao? Tiểu thư muốn dẫn chúng ta ra
ngoài?" Lam Vũ từ bên trong đi ra vui vẻ hỏi, mặc dù nàng ta rất thích ở bên cạnh tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn luôn chạy khắp nơi, hơn nữa lúc ở Vô Tình các không có nhiều quy củ như vậy, rất tự do.
"Ừ, ngươi đi đến chỗ tam ca nói với tam ca hôm nay ta đến Trân Vị các, còn
nữa, để tam ca sắp xếp một gian phòng ở lầu ba, hôm nay ta có mời bằng
hữu!" Lam U Niệm dặn dò.
Bởi vì gần đây không có chuyện
gì, cho nên Lam U Niệm nhớ tới một chuyện nàng từng đáp ứng với đám
người Vũ Lưu Ly, nói là nếu rảnh rỗi sẽ mời bọn họ đến Trân Vị các gặp
mặt, còn đích thân gảy đàn. Bọn họ đối xử với nàng rất tốt, coi như là
bằng hữu, cho nên hôm nay nàng phát thiệp mời Phong Dực Hiên, Phong Hạ
Kỳ, Kinh Vô An, Vũ Lưu Ly, Hoa Mộc Khuynh còn có biểu ca Hà Sơ Dương,
định lát nữa sẽ chiêu đãi một bàn lớn, vì thế muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ ở lầu ba, vả lại đã lâu rồi nàng không có gặp tam ca, nàng cũng muốn đến họp mặt một chút.
Đoàn người đều được quản sự Trân
Vị các mời lên lầu ba, Hoa Mộc Khuynh chấn động nhìn cách bố trí ở lầu
ba, sau đó thích thú gào to: “Ôi trời ơi, dĩ nhiên là lầu ba Vô Tình
các!”
"Ừm." Lam Mặc Huyền đi theo phía sau Phong Dực
Hiên, nhìn Hoa Mộc Khuynh kêu gào ầm ĩ sẵng giọng nói: “Hô to gọi nhỏ
cái gì, một điểm dáng vẻ Quận chúa cũng không có!”
"Huynh biết cái gì, lầu ba Vô Tình các trừ Vô Tình công tử và mấy vị công tử
thần bí thì không cho phép người khác bước vào đâu. Huynh nói xem, cuối
cùng thì Niệm Nhi muội muội làm thế nào có thể mời chúng ta lên lầu ba
Trân Vị các?” Sau khi nhận được thiệp mời của Lam U Niệm, Hoa Mộc Khuynh đi cùng với đám người Kinh Vô An tới đây, vô cùng tò mò tại sao Niệm
Nhi muội muội có thể đơn giản bước vào Trân Vị các.
Bọn
họ đi vào một căn phòng ở lầu ba, trong phòng trang trí rất tao nhã, cảm giác thư thái như phòng nhỏ trong rừng, chỉ là lúc này trong lòng Lam
Mặc Huyền rất bất mãn, hắn không nghĩ tới Niệm Nhi muội muội lại mời
nhiều người đến vậy, ngay cả Hoa Mộc Khuynh cũng được mời, vậy mà không
có mời ca ca, Lam Mặc Huyền cảm thấy rất đau lòng, hắn bị muội muội quên mất.
"Ơ, cách thưởng thức của nữ thần quả thật khác
biệt, căn phòng này có chứa tiên khí đó nha!” Vũ Lưu Ly khoa trương nói, hết sức hưng phấn vì nhận được thiệp mười của nữ thần.
"Nữ thần? Ai vậy?" Hoa Mộc Khuynh hỏi, vừa cùng nhau đến đây Hoa Mộc Khuynh đã biết đám người Vũ Lưu Ly và Hà Sơ Dương, tính cách của mọi người đều vô cùng phóng khoáng cho nên chỉ chốc lát đã thân quen.
"Đương nhiên là Lam U Niệm, ngươi còn chưa biết thân phận của Lam cô nương à?" Vũ Lưu Ly có chút hả hê nói, dù sao đã từng có một người biết rõ thân
phận của nữ thần nhưng mà người đó là Phong Dực Hiên, Vũ Lưu Ly cũng
từng vì chuyện này mà buồn bực hồi lâu.
"Niệm Nhi muội
muội chính là Niệm Nhi muội muội, còn có thân phận gì nữa?" Hoa Mộc
Khuynh tò mò hỏi, chỉ tiếc là Vũ Lưu Ly không nói, Hoa Mộc Khuynh vừa
nhìn về phía Lam Mặc Huyền, có điều Lam Mặc Huyền vẫn đang đau lòng vì
muội muội không có mời mình cho nên không để ý đến Hoa Mộc Khuynh, còn
Phong Dực Hiên, Hoa Mộc Khuynh run rẩy, nàng muốn chết mới dám đi hỏi
Diêm Vương này.
Này lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lam Vũ
cung kính nhưng không hèn mọn đi vào phòng, khẽ thi lễ: "Tiểu thư sẽ đến sau, kính xin các vị công tử tiểu thư không nên gấp gáp." Nhắc tới cũng kỳ, tất cả mọi người đều đến sớm hơn thời gian Lam U Niệm viết trên
thiệp mời, Phong Dực Hiên là vì muốn sớm một chút nhìn thấy nàng, còn
những người khác hoặc là đến nghe đàn hát hoặc là thích chơi đùa.
Lam Vũ rót cho mỗi người một chén trà lài, mùi thơm từ từ kích thích khứu
giác của mọi người, Lam Mặc Huyền thưởng thức một hớp nói: "Đây là do
Niệm Nhi đưa cho ngươi à!" Lam Mặc Huyền nhìn Lam Vũ không tự ti cũng
không kiêu ngạo không khỏi cảm khái người bên cạnh muội muội đều rất
không bình thường, mặc dù trà lài Lam Vũ ngâm rất tốt, nhưng vẫn còn kém hơn Lam U Niệm rất nhiều.
Tất cả mọi người bắt đầu
thưởng thức trà lài, Phong Dực Hiên uống một ngụm trà lài, cau mày, đúng là kém hơn trà Niệm Nhi pha nhiều, Niệm Nhi vẫn là tốt nhất, mỗ Vương
gia nào đó lại bắt đầu kiêu ngạo.
"Ngươi là tỳ nữ
của Niệm Nhi muội muội sao?" Hoa Mộc Khuynh tò mò hỏi, tỳ nữ nhà ai có
khí chất như vậy, so với những tiểu thư khác không biết tốt hơn biết bao nhiêu, quả nhiên Niệm Nhi muội muội là khả ái nhất.
"Hồi Quận chúa, đúng vậy ạ!" Lam Vũ nhẹ nhàng hồi đáp, đối với người tán
thưởng tiểu thư nhà mình Lam Vũ rất tôn trọng, hơn nữa vị tính tình Quận chúa này cũng tốt, quan trọng nhất là nghe nói đối xử với tiểu thư rất
tốt.
"Ái chà, đừng câu nệ như vậy!" Hoa Mộc Khuynh thấy
Lam Vũ thi lễ thì ngăn lại, sau đó chân chó hỏi: "Bọn họ đều biết thân
phận của Niệm Nhi muội muội, rốt cuộc Niệm Nhi muội muội có thân phận
gì? Tại sao có thể đi tới lầu ba Trân Vị các mời khách?"
Lam Vũ khẽ mỉm cười, tiểu thư đã nói qua thân phận Diệu Âm cô nương này có
thể để lộ ra, thứ nhất là chơi thú vị, thứ hai là những người này tiểu
thư đều tín nhiệm, hơn nữa bại lộ thân phận Diệu Âm cô nương cũng sẽ
không tạo thành ảnh hưởng gì đối với tiểu thư.
"Tiểu thư chính là Diệu Âm cô nương!" Lam Vũ bình tĩnh nói, sau đó buồn cười nhìn phản ứng của Hoa Mộc Khuynh.
Quả nhiên Hoa Mộc Khuynh không có làm người ta thất vọng, khiếp sợ nhìn Lam Vũ, phát hiện Lam Vũ cũng không có nói đùa, sau đó thì hét rầm lên: "A - - Niệm Nhi muội muội lại là Diệu Âm cô nương!" Hoa Mộc Khuynh kéo ống
tay áo Lam Mặc Huyền hưng phấn nói: "Diệu Âm cô nương, chính là Diệu Âm
được vô số người sùng bái à! Lam Mặc Huyền, làm sao mà số ngươi tốt đến
thế chứ?"
Lời này không chỉ là ý nghĩ của Hoa Mộc
Khuynh, cũng là ý nghĩ của đám người Kinh Vô An, Vũ Lưu Ly, dù sao có
một muội muội vừa ưu tú vừa đáng yêu như vậy, ngẫm lại đã thấy vui vẻ!
Thế nhưng trong nội tâm Lam Mặc Huyền lại càng ấm ức, muội muội không có gửi thiệp mười cho hắn, hiện tại hắn vẫn còn chạy lẩn quẩn trong vòng ý nghĩ đó.
Hoa Mộc Khuynh giữ chặt tay Lam Vũ, kích động
hỏi: "Một khúc hát rung trời của Diệu Âm cô nương khi đó là ba năm trước đây đúng không, khi đó Niệm Nhi muội muội mới bao nhiêu tuổi, Niệm Nhi
muội muội đúng là thiên tài!" Hoa Mộc Khuynh cảm khái xong lại nhìn Kinh Vô An: "Kinh Vô An, không phải bình thường huynh rất xem thường nữ tử
sao? Lần này không phản đối hả?"
Kinh Vô An buồn cười
gật đầu, bọn họ cùng lớn lên với Hoa Mộc Khuynh, bình thường lúc chơi
đùa Hoa Mộc Khuynh giống như con khỉ hoang chạy theo bọn họ, nhưng nữ tử khá hơn cũng chỉ là nữ tử yếu đuối muốn chết, cho nên mỗi lần Kinh Vô
An đều rất khinh bỉ Hoa Mộc Khuynh, hơn nữa quả thật Kinh Vô An là một
thiên tài cho nên khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng phần kiêu ngạo này cũng không dám so sánh cùng đám người Phong Dực Hiên, bởi vì thiên
tài chân chính Kinh Vô An rất rõ ràng người đó là Phong Dực Hiên.
Bọn họ trò chuyện một lát thì ghế lô bị người ta mở cửa từ phía bên ngoài,
Lam U Niệm đến, ngũ quan vẫn được che kín, từ xa nhìn lại giống như được che phủ bởi một tầng sương mù, đẹp đến mức không chân thực. Mái tóc đen dài chỉ tùy ý buộc lên rồi để rủ xuống chân, dịu dàng xõa trên xiêm áo
trắng tinh, nàng bước lên trước một bước, tóc đen lay động như không gió mà bay, góc áo bay theo gió thêu đóa Mạn Châu Sa Hoa lớn, nụ hoa vạn
năm nở rộ trong nháy mắt, bùng cháy toàn bộ thế giới.
Sau khi vào cửa Lam U Niệm nhìn thấy tất cả mọi người đã đến, bất giác mỉm
cười, sau đó nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Phong Dực Hiên đang nhìn
nàng. Mái tóc dài sạch sẽ như ánh trăng, thấp thoáng dưới trường bào
xanh nhạt, phiêu dật như trích tiên, trên gương mặt cô tịch là hơi thở
lạnh nhạt tận xương tủy, thế nhưng cái lạnh lùng này khi nhìn nàng lại
biến mất không còn bóng dáng, biến thành một dòng nước ấm áp thấm vào
lòng người.
Lam U Niệm cũng không biết tại sao, vừa vào
cửa cái nhìn đầu tiên nàng lại nhìn về hướng Phong Dực Hiên, nàng âm
thầm phỉ nhổ bản thân có phải quá yêu sắc đẹp hay không? Dù sao thì
tướng mạo của Phong Dực Hiên có thể nói là không ai bằng, có thể đảm
nhận danh xưng đệ nhất mỹ nam tử đại lục này, nhưng bởi vì lời truyền
miệng và tác phong của hắn mới khiến người khác sợ hãi không dám nhìn
tới tướng mạo của hắn.
"Niệm Nhi muội muội, muội thật sự là Diệu Âm cô nương sao?" Hoa Mộc Khuynh chạy đến trước mặt Lam U Niệm
hỏi, vừa vặn đánh vỡ mơ màng trong lòng nàng.
"Mộc
Khuynh tỷ tỷ cảm thấy thế nào?" Lam U Niệm cũng không hồi đáp, vẫn ngồi
vào trước bàn chào hỏi mọi người, khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ đau lòng
của ca ca nhìn mình, nàng không hiểu hỏi: "Ca ca, ca làm sao vậy?"
Đám người Phong Hạ Kỳ biết rõ chân tướng vui vẻ bật cười, Lam Mặc Huyền chỉ vào Hà Sơ Dương nói: "Ngay cả biểu ca muội cũng đưa thiệp mời, tại sao
ca ca không có?"
Hà Sơ Dương lấy thiệp mời mang theo
trong người ra, cố ý khoe trước mặt Lam Mặc Huyền, dù sao mới mấy hôm
trước hắn muốn đón Niệm Nhi muội muội đến Hà phủ chơi mấy ngày, nhưng
lại bị Lam Mặc Huyền can thiệp, cho nên hai người còn ở quân doanh đánh
nhau một trận.
"Huynh là ca ca, Niệm Nhi còn cần đưa
thiệp mời cho huynh sao? Làm vậy không phải quá xa lạ ư? Ca ca không
phải là vì chuyện này mà tức giận đi!" Lam U Niệm không hiểu hỏi, Lam
Mặc Huyền và nàng đều ở Lam phủ, căn bản chính là ngẩng đầu không gặp
cúi đầu gặp, đưa thiệp mời gì đó quá kỳ quặc.
Lam Mặc
Huyền có hơi xấu hổ, hắn không có tức giận chỉ là có chút đau lòng mà
thôi, ai biết là do hắn nghĩ nhiều, còn Hoa Mộc Khuynh bên cạnh lại cười lên ha hả: "Đâu chỉ tức giận? Sáng sớm hôm nay Lam Mặc Huyền đã khó
chịu!"
"Ai nói!" Lam Mặc Huyền liều chết không thừa nhận quát, trừng lớn hai mắt nhìn Hoa Mộc Khuynh.
"Ta thấy!" Hà Sơ Dương nói.
"Ta cũng nhìn thấy, ngươi cũng không thể lừa Niệm Nhi muội muội." Phong Hạ Kỳ tiếp lời.
"Chúng ta cũng nhìn thấy!" Vũ Lưu Ly và Kinh Vô An đồng thanh nói.
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau nở nụ cười, ngay cả ánh mắt Phong Dực
Hiên cũng tràn đầy vui vẻ, dường như chỉ cần nơi có Lam U Niệm, hắn sẽ
rất vui vẻ. Còn những người khác lại cảm thấy, bởi vì cô gái nhỏ này,
quan hệ bằng hữu giữa bọn họ càng thâm thân mật, lúc này bọn họ rất vui
vẻ, và đây cũng là bởi vì bọn họ coi nàng như muội muội.
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.