Chương 137: 102.1: Đưa Tới Cửa Phí Chạy Trốn
Triêu Dương nhìn thấy chỉ có một mình cái nha đầu này vậy mà có thể xông vào tường đồng
vách sắt như Tùng Trúc Viện, toàn thân hắn tràn đầy vẻ đề phòng!
Vương gia hắn am hiểu dụng binh, phòng vệ ở trong toàn vương phủ đều được
vương gia tự mình bố trí, có thể nói bốn chữ "Tường đồng vách sắt" để
hình dung cũng không quá mức.
Triêu Dương vẫn cho rằng
phòng vệ ở trong Tùng Trúc Viện quan trọng nhất trong phủ, cho dù là
ruồi bọ muỗi, thì ám vệ trong Tùng Trúc Viện đều có thể khiến cho nó
không bay vào được!
Nhưng mà khi nhìn thấy tiểu nha đầu
với gương mặt lạnh như sương đang đứng ở trong viện kia, Triêu Dương lập tức cảm thấy tiểu nha đầu này đã đánh mạnh vào mặt những thị vệ của
vương phủ bọn họ một cái bạt tai vang dội! Ở dưới mí mắt bọn họ, thế
nhưng lại có thể để cho một tiểu nha đầu xông vào được, bọn họ cũng quá
vô dụng đi, để gia quá mất thể diện rồi!
"Ngươi là ai?!
Vì sao đêm khuya lại xông vào Hàn vương phủ? Ngươi xem Hàn vương phủ là
vườn rau xanh nhà ngươi, có thể tuỳ ý ngươi vào ra sao?" Trên mặt Triêu
Dương sớm đã không còn nụ cười vui vẻ, mà là một khuôn mặt tức giận,
trong giọng nói lại tràn đầy ý gây sự!
"Nói cho ngươi
biết, nhà ta không có vườn rau xanh, càng không hề xem nơi này là vườn
rau xanh, mời ngươi về sau lúc nói chuyện cần tìm từ ngữ thích hợp,
không nên ăn nói lung tung, chọc người chê cười, nếu ngươi tìm không
được những từ ngữ thích hợp, cần phải đi đọc sách thêm nhiều, đừng để
vừa mới mở miệng, đã khiến cho người ta biết rõ ngươi là kẻ không có học vấn." Lăng Sương lành lạnh mở miệng, mặt như băng tuyết, nhưng lời nói
ra lại có thể khiến người nghẹn chết.
Lưu Vân đang ẩn ở trong bóng tối cũng không hiện thân, mà cố nén ý cười, tư thái như đang xem kịch vui.
Triêu Dương chưa từng gặp qua Lăng Sương, mà Lưu Vân lại đã thấy qua, hơn nữa hắn còn biết Lăng Sương là người âm thầm bảo vệ Lam Linh, đêm nay nàng
đến đây chỉ sợ là muốn tìm vương phi.
Triêu Dương lập
tức nghẹn họng, nha đầu kia chẳng những lạnh lùng, hơn nữa còn độc
miệng, còn dám mắng thẳng mặt hắn không có học vấn, thật sự là buồn
cười!
Triêu Dương giận quá, soạt một tiếng liền rút bội
kiếm ngang hông ra, "Tiểu nha đầu, thật là to gan, còn dám mắng gia?
Hiện tại gia sẽ khiến cho ngươi mở mang kiến thức biết được sự lợi hại
của gia!"
"Thôi đi, ngươi vẫn nhanh thu lại kiếm của
ngươi đi, nếu thật sự động thủ với ta, ta sợ mình đánh cho răng ngươi
rơi đầy đất, lúc đó mặt mũi của ngươi sẽ bị vứt xuống đến nhà bà ngoại
ngươi, tới đó lỡ ngươi không nể mặt, mà khóc bù lu bù loa, ta còn không
bị ngươi phiền chết sao?"
Lăng Sương tiếp tục phát huy
uy lực miệng độc, Lưu Vân thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười ra
tiếng, còn Triêu Dương lại bị tức giận đến sùi bọt mép!
"Tiểu nha đầu, gia thấy ngươi cũng chỉ là con vịt nửa cân miệng bốn lượng (ý
bảo là mạnh miệng), đánh cho răng gia rơi đầy đất sao? Nói mạnh miệng mà không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à! Nhanh lấy binh khí ra đi, ít nói lời
vô ích!"
"Đây chính là lời ngươi nói, nếu đã muốn đưa
tới cửa đòi đánh như vậy, thì ta sẽ không khách khí với ngươi nữa." Lăng Sương nói nhanh rồi từ bên hông rút ra một cây roi bạc, "Chát" một
tiếng quật vào trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy!
"Được rồi, thấy ngươi là nữ, ta cho ngươi động thủ trước."
Lời Triêu Dương nói vừa mới nghe tựa hồ như rất có phong độ quân tử, nhưng
lại khiến Lăng Sương tức đến nghiến nghiến răng, người này luôn luôn xem thường nữ nhân!
Lăng Sương cũng không hề nói nhảm với
Triêu Dương, mà phi thân, roi bạc bay vút về phía Triêu Dương, mang theo xu thế ngàn quân quét ngang!
Thấy thế, Triêu Dương biết rõ võ nghệ của Lăng Sương không phải chỉ là cao như bình thường, cho
nên hắn không dám khinh thường, cẩn thận ứng đối, hai người liền đánh
nhau ở trong sân.
Ám vệ trong Tùng Trúc Viện sau khi
hiện thân rồi tự động lui qua một bên, nhường ra một vị trí trống, cho
hai người tận tình phát huy.
Yến Kinh Hàn và Lam Linh đi ra gian phòng, thấy được Triêu Dương và Lăng Sương đang đánh túi bụi ở
trong sân, roi bạc của Lăng Sương giống như giao long nghịch nước, đánh
đến Triêu Dương chỉ có thể chống đỡ, mà không công lại được!
"Vương gia, võ nghệ Triêu Dương không cao, ngài cho hắn đi theo bên người ngài bảo vệ ngài, cũng không sợ hắn bảo vệ không thành, trái lại còn kéo
ngài lui về phía sau sao?" Lúc này đầu Lam Linh đã hết đau, nhìn thấy
Triêu Dương rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, không nghĩ nhiều liền cười
nhạo Yến Kinh Hàn một phen.
Yến Kinh Hàn mấp máy môi,
nhìn nụ cười nhẹ của người bên cạnh, lại nhìn thấy Lam Linh nồng nhiệt
như vậy, thản nhiên mở miệng: "Người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên
ngoại hữu thiên, võ nghệ của Triêu Dương chỉ là kém hơn nàng ấy một
chút, cũng không phải là kém hơn so với đại đa số người."
"A, thì ra thủ hạ của vương gia không phải là người người đều là mãnh hổ
cường tướng sao, ta còn tưởng rằng bọn họ đều là lấy đỉnh trên trăm đâu
(lấy 1 người đứng đầu trên 100 người)." Lam Linh tựa hồ như bừng tỉnh
đại ngộ, ánh mắt vẫn rơi vào trên người của hai người đang đánh nhau ở
trong viện.
Yến Kinh Hàn đương nhiên nghe được sự đâm
chọt trong giọng nói Lam Linh, ánh mắt hắn thoáng lóe lên một cái, rồi
đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lam Linh, môi mỏng kề sát bên tai
nàng, "Vương phi, đầu không còn đau nữa, đúng không? Vậy chờ một lát,
bản vương sớm sẽ 'Trừng phạt' ngươi!"
Lời Yến Kinh Hàn
nói cực thấp, nhưng lại gây rung động thật lớn trong lòng Lam Linh, hình ảnh kiều diễm của buổi sáng sớm kia nhanh chóng hiện lên trong đầu, mà
lúc này bên tai của Lam Linh cũng đã nóng lên một hồi!
"Ngươi ngoại trừ một chiêu này, thì không có thể đổi một chiêu khác sao?" Lam
Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, trong con mắt xinh đẹp cắt nước thu
mang theo tia tức giận, ngượng ngùng, cùng với bó tay hết cách!
"Bản vương đương nhiên còn có chiêu khác, nhưng nếu chiêu này dùng được với
vương phi, vậy vì sao bản vương phải bỏ gần lấy xa, dùng một chiêu
khác?" Yến Kinh Hàn nói mặt không đổi sắc, thậm chí nói xong còn ở bên
trái tai như ngọc của Lam Linh khẽ cắn một cái.
Trong
nháy mắt, một luồng điện ở trong cơ thể của Lam Linh nhanh chóng chạy
toán loạn, Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, đưa tay phải vươn sang muốn nhéo
eo của Yến Kinh Hàn, nhưng không nghĩ tới lại bị Yến Kinh Hàn nhanh đã
nắm lấy được bàn tay của nàng.
"Ngươi không muốn biết
nha đầu kia tìm ngươi làm cái gì sao? Hay là hiện tại ngươi muốn trở về
phòng?" Yến Kinh Hàn bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của Lam
Linh, vẫn hạ bút uy hiếp thành văn như cũ.
Lam Linh
nghiến nghiến răng, "Vương gia, ngài không biết ngài làm như vậy sẽ gây
tổn hại đến hình tượng cao lớn vô cùng uy nghiêm tôn quý ngọc thụ lâm
phong của ngài sao?"
"Bản vương từ trước đến nay không
hề để ý đến những thứ phù phiếm kia, mà chỉ để ý những chuyện có lợi với bản vương." Trong lời nói của Yến Kinh Hàn mang theo ý riêng, không
chút ngoài ý muốn lại nhận được một luồng ánh mắt hung dữ nào đó.
Trong sân Triêu Dương và Lăng Sương đánh đến khí thế hừng hực, còn Yến Kinh
Hàn và Lam Linh thì là thận cận kề tai nhau xì xào nói chuyện, tựa hồ
như đang nói chuyện yêu đương bên hoa dưới trăng, chọc cho Lưu Vân không ngừng chuyển mắt, rất muốn nghe rõ gia hắn và vương phi đang nói cái
gì.
Rất nhanh, thắng bại đã thấy rõ ràng, bảo kiếm của
Triêu Dương bị tuột khỏi tay, lại bị một cước của Lăng Sương dẫm lên mặt đất, nếu như Lăng Sương đánh đến cùng, vậy thì Triêu Dương thật sự có
thể phải về nhà bà ngoại, nhưng Lăng Sương lại kịp thời thu tay về, quấn roi bạc trở lại bên hông.
Ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại, điều này làm cho Triêu Dương cảm giác bị mất sạch mặt mũi!
Nhanh chóng ngẩng đầu lên, chạy vội tới trước mặt Yến Kinh Hàn, một gối
chạm đất, ôm quyền nói: "Gia, thuộc hạ vô dụng, làm gia mất mặt, thuộc
hạ không còn mặt mũi nào để ở lại bên người gia nữa, xin gia loại trừ
thuộc hạ ra ngoài phủ!"
Lưu Vân cả kinh, vội vàng hiện
thân, đi đến bên cạnh Triêu Dương, rồi nắm lấy người hắn, "Triêu Dương,
ngươi nói cái gì đó! Không phải là chỉ đánh nhau thôi sao? Không phải là chỉ thua vị cô nương này thôi sao? Nam tử hán đại trượng phu, có thắng
thì phải có thua, lại nói, võ nghệ của vị cô nương này cao hơn, ngươi
thua nàng ấy, cũng không tính là mất mặt!"
Bị người ta
một cước dẫm lên mặt đất, còn không phải là mất mặt sao? Triêu Dương
không cách nào gật đầu bừa nữa, "Ngươi đứng nói chuyện không đau thắt
lưng sao, dù sao ta cũng không còn mặt mũi ở trong vương phủ nữa."
"Bình thường không phải là ngươi rất thông minh sao? Ta phải nói như thế nào
thì ngươi mới có thể thông suốt?" Lưu Vân hận không thể bổ đầu Triêu
Dương ra xem một chút, bình thường người này hay cợt nhả giống y như một cọng cỏ đuôi chó, hôm nay lại đột nhiên ngông nghênh lên? "Ngông
nghênh" này của hắn cũng tới thật đúng lúc!
Yến Kinh Hàn mím môi nhìn xem Triêu Dương, mà Lam Linh thì lại nhíu mày về phía Lăng Sương, hai người cũng không lập tức lên tiếng.
Lăng
Sương nhếch miệng, đi đến bên cạnh Triêu Dương, lạnh lùng hừ một tiếng,
"Này, ta nói cho ngươi biết, nam nhân đã giao thủ với ta, thì không có
người nào có thể đánh thắng được ta, nếu theo ngươi nói, không phải là
bọn họ đều muốn bỏ nhà trốn đi không? Ta thấy ngươi hoàn toàn chính là
do lòng tự trọng của đại nam nhân đang quấy phá mà thôi, cảm thấy đánh
không lại nữ nhân liền cho là một chuyện mất mặt, Đây là đạo lý gì chứ?
Ai nói cho ngươi biết là nữ nhân nhất định sẽ kém hơn so với nam nhân?
Ta nói cho ngươi biết, chủ tử của ta cũng là nữ nhân, nàng còn lợi hại
hơn so với tất cả nam nhân khắp thiên hạ này! Ai nói nữ tử không bằng
nam nhân, ta thấy ngươi chính là đồ tóc dài, không có kiến thức đó!"
Lưu Vân đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia muốn khuyên Triêu Dương, hay là muốn khích bác Triêu Dương vậy? Ngay cả mái tóc dài kiến thức ngắn cũng nói
ra, những lời này không phải là nói đến nữ nhân sao? Nàng làm sao có thể sử dụng lên người Triêu Dương đây?
Lam Linh mím môi cố
nén ý cười, cảm thấy nha đầu Lăng Sương kia có chút ý tứ, đêm đó nàng
thế nhưng lại nhìn không ra nàng ấy lại có một mặt như thế, có bản lãnh
tuyệt đối làm người tức chết không đền mạng, nhưng bộ dáng lý luận này
của nàng đến cùng là học của ai đây? Chẳng lẽ là học theo chủ tử của
nàng?
Bị một tiểu nha đầu mắng thành nữ nhân, Triêu
Dương vọt người từ dưới mặt đất đứng lên, tức giận nói: "Ngươi chờ đó
cho ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết ta có phải là người có mái tóc
dài kiến thức ngắn hay không!"
"Tốt, đừng để cho ta đợi
quá lâu đó, ta từ trước đến nay đều không có nhiều sự kiên nhẫn." Lăng
Sương nhìn thấy bộ dáng tức đến sủi bọt mép của Triêu Dương, tiếp tục
châm ngòi làm Triêu Dương tức giận.
Triêu Dương nhìn
thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Sương nói những lời khiến hắn muốn tức
chết, hận không thể giúp nàng bịt lại khẽ hở!
"Triêu
Dương, làm thị vệ của vương phủ, thì phải vinh nhục không sợ hãi!" Yến
Kinh Hàn cuối cùng cung mở miệng, nhưng vừa mở miệng trong giọng nói lại mang theo lưỡi đao khiến cho Triêu Dương kinh hãi, "Bại bởi vị cô nương này, chỉ có thể nói là võ nghệ ngươi không tinh, chứ không có liên quan đến vấn đề người có bẽ mặt hay không! Ngươi lại còn không nhận ra một
chút ý nghĩa giá trị của chuyện này mà tự mình cam chịu, khiến cho ta
quá thất vọng rồi! Lập tức đi phòng tối ngay, nếu ngươi còn chưa nghĩ ra rõ nữa, thì có thể tự động rời đi!"
Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.