Chương 171: 119.1: Phu Quân Có Muốn Cùng Ta Động Phòng?
Editor: An Kin
Nghe Lăng Sương nói hút hồn dược không ở trong cơ thể Lam Linh, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy lòng của hắn dịu lại, càng cảm kích Vô Ưu Cung cung
chủ.
"Vì sao Cung chủ của các ngươi phải bảo vệ Vương phi như vậy? Quan hệ giữa Vương phi cùng Cung chủ là như thế nào?"
Yến Kinh Hàn là người luyện võ, cũng tinh thông y thuật, hắn vô cùng rõ
ràng việc bức hút hồn dược từ trong thân thể ra có thể hao phí bao nhiêu nội lực, Vô Ưu Cung chủ giúp Lam Linh như thế, cuối cùng là vì cái gì?
Theo Yến Kinh Hàn, ngoại trừ mẹ ruột sẵn sàng trả giá cho mình mà không cần
báo đáp, những người khác thì bất kể làm điều gì đều có mục đích của họ, cái gọi là không lợi không dậy sớm nổi, theo đuổi ích lợi là bản tính
của con người. Vô Ưu Cung chủ cũng không ngoại lệ!
Lam Linh ngồi xuống bên cạn Yến Kinh Hàn, nàng cũng muốn biết vì sao Vô Ưu Cung
mạo hiểm đắc tội với Lam Xảo Phượng để nàng bình an. Vốn dĩ thân thể này của nàng chỉ là một thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng,
không người nào biết, giá trị của nàng có đáng giá để Vô Ưu Cung chủ vì
nàng trả giá nhiều như vậy không? Có phải hai người tồn tại quan hệ
không phải bình thường?
Lam Linh không lên tiếng, đôi mắt
xinh đẹp trong vắt như nước hồ thu lẳng lặng nhìn Lăng Sương, ánh mắt
mênh mông mang theo vẻ cơ trí tựa nhìn thấu hết thảy.
Cùng
lúc đó, Yến Kinh Hàn cũng đang nhìn Lăng Sương, ánh mắt thâm thúy vô
ngần giống như biển rộng mênh mông, nhìn thấu hết thảy.
Tính
tình Lăng Sương từ trước đến nay trầm ổn, thái sơn áp đỉnh cũng có thể
mặt không đổi sắc, nhưng bị hai người trước mắt nhìn như vậy, đột nhiên
Lăng Sương cảm thấy da đầu tê dại, có một cảm giác bị nhìn xuyên mà
không chỗ che giấu.
Lăng Sương nhanh chóng tâm tâm niệm niệm,
trên mặt bình thản không gợn sóng, thanh âm không kiêu không nịnh, "Hồi
Vương gia, Cung chủ bảo vệ tiểu thư như vậy đương nhiên là có nguyên
nhân , nhưng nguyên nhân này không quan hệ cùng tiền tài ích lợi, nhưng
hiện tại nô tỳ không thể nói, kính xin Vương gia thứ tội, về phần Cung
chủ cùng tiểu thư quan hệ như thế nào, nô tỳ chỉ có thể nói Vương gia
không cần chờ lâu, ngài cũng sẽ biết, thứ cho nô tỳ cũng không thể nói."
"Phu quân, xem ra, chúng ta không thể biết Cung chủ của nàng, Lăng Sương cái gì cũng không nói cho chúng ta biết, chúng ta không cần phải hỏi." Lam
Linh nhìn Yến Kinh Hàn, vừa cười vừa nói.
"Khi nào Cung chủ
của các ngươi trở lại kinh thành?" mặc dù Yến Kinh Hàn biết Vô Ưu Cung
chủ đối với Lam Linh không có ác ý, nhưng hắn cũng không thích loại cảm
giác chẳng hay biết gì này, hơn nữa Vô Ưu Cung chủ là người trong giang
hồ, hắn bảo hộ Lam Linh như thế, rất rõ ràng đang nhúng tay chuyện triều đình, đến cùng hắn muốn làm gì? Yến Kinh Hàn cảm thấy nhất định hắn
phải biết chuyện này rõ ràng.
"Nô tỳ không biết." ánh mắt Lăng Sương nhẹ nhàng lướt qua người Lam Linh, nhìn Yến Kinh Hàn.
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn biết rõ hắn không thể nào từ trong miệng Lăng Sương
hỏi ra một chút tin tức hắn muốn biết, liền không lên tiếng nữa.
Lam Linh cười cười, cảm thấy nha đầu Lăng Sương kia miệng đủ kín, có nha
đầu như vậy thì người chủ tử đến cùng là người như thế nào, nàng quả
thực muốn gặp.
"Tiểu thư, ngày hôm qua ngài có uống hút hồn dược không?" Lăng Sương không quên mục đích tới đây, nhìn Lam Linh hỏi.
"Không có." Lam Linh cười cười, lại nói: " ngày hôm qua ta đi Lam tướng phủ
tìm ngươi, cũng chính là muốn hỏi ngươi về hút hồn dược."
"Vậy là tốt rồi." Lăng Sương nhẹ nhàng tiếp một câu, nhưng Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn nghe ở trong tai, không nghe được cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại mang theo một chút cảm giác nên như thế.
Trong nháy mắt Yến Kinh Hàn nhìn về phía Lăng Sương, vẫn không thấy trên mặt Lăng Sương
một tia khác thường, lập tức liền cụp mắt, như có điều suy nghĩ.
Đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ nhíu, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, lẳng lặng nhìn Lăng Sương.
Lăng Sương lại một trận da đầu tê dại, lại nói: "Tiểu thư, vương gia, nếu như không có chuyện gì khác, nô tỳ liền đi trở về."
"Lăng Sương, Nếu như ta có chuyện gì muốn tìm ngươi, thì có thể tới chỗ nào
tìm ngươi?" Lam Linh nghĩ nàng nhất định phải biết rõ phương thức liên
lạc cùng Lăng Sương, nói không chừng về sau nàng sẽ gặp phải chuyện gì
cần nàng hỗ trợ, đi Xuân Hương Lâu tìm U Lan hỏi quá mất thời gian, đi
Lam tướng phủ cũng không nhất định có thể tìm được nàng.
"Tiểu thư, cái này đưa cho người." Lăng Sương lấy hà bao bên hông xuống, đưa
cho Lam Linh, "Đồ vật trong này là để Vô Ưu Cung truyền tín hiệu , tiểu
thư muốn tìm nô tỳ, thì lấy ra một viên đạn bắn lên không trung, nô tỳ
sẽ biết."
Lam Linh nhận hà bao Lăng Sương đưa tới, mở ra, từ bên trong lấy ra một viên màu đen giống như đậu đỏ lớn nhỏ, xem xét,
đột nhiên có cảm giác đã thấy ở nơi nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ
không ra, liền đem thứ này lại thả lại trong ví, cười cười, "Được, ta
biết rồi."
"Vậy nô tỳ sẽ trở về." trong nội tâm Lăng Sương đã có chút vội vàng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Được." Lam Linh gật đầu, cười.
Nghe vậy, Lăng Sương bước nhanh ra khỏi phòng.
Thấy bước chân dồn dập của Lăng Sương, Lam Linh hơi cong môi một cái, trong
lòng nha đầu kia chỉ sợ tồn tại một chút hoảng hốt đây.
Lăng Sương ra khỏi phòng, liền thấy vẻ mặt vui vẻ của Triêu Dương đang nhìn
mình, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, nàng một chút cũng không quên
chuyện tối hôm qua bị hắn sờ tay, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Triêu Dương một cái, chuẩn bị phi thân rời đi.
"Lăng Sương, ta muốn ngươi làm vợ của ta!"
Câu nói không hề báo trước của Triêu Dương làm cho Thanh Phong và Lưu Vân
cùng nhau hì hì một tiếng, trong lòng không khỏi nghĩ, tiểu tử này tám
phần tẩu hỏa nhập ma, có người theo đuổi con gái như hắn sao? Không có
một chút tiền hí, liền yêu cầu người ta làm vợ của hắn, đây không phải
là hắn theo đuổi thiếu nữ, mà là tới cửa tìm đánh !
Hạo Nguyệt
mặc dù không biểu hiện rõ ràng như Thanh Phong và Lưu Vân, nhưng vẫn
nhìn Triêu Dương, ánh mắt mang theo một tia đồng tình.
Triêu Dương nhìn về phía Thanh Phong và Lưu Vân ẩn thân một cái, nhíu mày,
trong nội tâm nghĩ tới, đây là huynh đệ kiểu gì? Hắn hỏi Lăng Sương làm
vợ hắn thì làm sao? Đây không phải là phương pháp bọn họ dạy hắn sao?
Chân ướt chân ráo đánh không lại nàng, sẽ phải đem nàng chinh phục! Nếu
đã muốn nàng làm vợ của hắn, dĩ nhiên là phải nói với người ta, điều này có gì buồn cười?
Lời nói của Triêu Dương đối với Lăng Sương mà nói tuyệt đối là thanh âm ma quỷ xuyên lỗ tai, trong nháy mắt liền
dừng bước, xoay người nhìn về phía Triêu Dương, ánh mắt tuyệt đối mang
theo tia chết chóc.
"Ngươi lập lại lần nữa!" Lăng Sương
nghiến răng nghiến lợi, người này nhất định là đầu óc bị hư, hắn sờ tay
của nàng liền muốn nàng làm vợ hắn, hắn nghĩ đến cũng thật đẹp!
"Ta muốn ngươi làm vợ của ta!" Nhìn ánh mắt hung dữ của Lăng Sương, Triêu
Dương trong nội tâm lập tức lỡ một nhịp đập, nhưng vẫn nói ra không do
dự chút nào
"Ta thấy ngươi không phải là đầu óc bị hư,
chính là da lại ngứa !" Lăng Sương nói rồi từ bên hông rút bạc roi ra,
"Tát" một tiếng quăng xuống trên mặt đất, tư thế muốn đem Triêu Dương
đánh một trận.
Xong rồi!
Thanh Phong và Lưu Vân
cảm thấy tiểu tử Triêu Dương này tám phần muốn thảm, vốn dĩ hắn không
phải là đối thủ của Lăng Sương, hiện tại lại chọc giận Lăng Sương, Lăng
Sương chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, Triêu Dương chỉ sợ cũng bị
đánh trầy da sứt thịt!
"Lăng Sương, ta nói không sai cái gì, về phần ngươi như vầy phải không? Ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả,
ta để ngươi làm vợ của ta, có cái gì không được ?" Triêu Dương một chút
cũng không muốn cùng Lăng Sương động thủ, ai kêu hắn đánh không lại
người ta đi?
"Đương nhiên không được!" Nghe Triêu Dương nói
như vậy, Lăng Sương giận quá , "Ta chưa lập gia đình thì sao? Ta chưa
lập gia đình thì nhất định phải gả cho ngươi? Ta xem đầu óc của ngươi
đúng là bị nước vào ! Ta nói cho ngươi biết, ta cả đời này chỉ biết hầu
hạ cung chủ, sẽ không gả cho bất kỳ nam nhân nào, ngươi sớm chết tâm
đi!"
Cả đời hầu hạ Vô Ưu Cung chủ? Triêu Dương lập tức bắt được trọng điểm.
"Cung chủ của các ngươi là nam hay nữ?" Triêu Dương cau mày, gặng hỏi tiếp,
theo ý hắn, nếu như Vô Ưu Cung chủ là nam tử, Lăng Sương này tám phần
là yêu mộ hắn mới nói như vậy, nếu phụ nữ, kia Lăng Sương là cố ý kiếm
cớ không muốn lấy hắn.
Vừa nghĩ tới Lăng Sương vì cả đời
phòng hộ một nam nhân mà không lấy chồng, trong nội tâm Triêu Dương lập
tức cảm thấy buồn cực kỳ.
"Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi quản
được sao?" Lăng Sương tức giận chưa tiêu, lạnh lùng hừ hừ, "Ta cảnh cáo
ngươi, ngươi tốt nhất bỏ ý niệm như vậy trong đầu đi, nếu không nghe
lời, ta đánh ngươi thành đầu heo!"
Lăng Sương nhìn Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn ra khỏi phòng, thu hồi bạc roi, nhưng vẫn cảnh cáo Triêu Dương một phen.
Đối với Lăng Sương độc miệng, Triêu Dương đã tập mãi thành thói quen, cũng
không hề bị lay động, hơn nữa hắn biết rõ bởi vì gia nhà mình cùng vương phi ra khỏi phòng, mới khiến Lăng Sương thu hồi bạc roi , gia cùng
vương phi là của mình để dựa vào nha.
"Lăng Sương, nam tử
hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu ta đã nói muốn nàng làm vợ
của ta, liền quyết sẽ không đổi ý, càng không có khả năng bỏ ý niệm này
đi, nàng cũng từ bỏ ý nghĩ đó đi." Triêu Dương cảm giác mình có chỗ dựa
vào, thanh âm lại tràn đầy lý tưởng hào hùng!
Lăng Sương
nghiến nghiến răng, đưa tay sờ sờ bạc roi bên hông, nhưng cuối cùng
không rút ra, chỉ dùng ánh mắt tức giận đem Triêu Dương đốt thành tro
bụi!
"Lăng Sương, ngươi trở về đi." Yến Kinh Hàn cuối cùng
lên tiếng, lạnh lùng nhìn Triêu Dương, mắt phượng đã mang theo chút tàn
khốc!
"Dạ!" Lăng Sương hung hăng trừng mắt nhìn Triêu Dương một cái, nhanh chóng phi thân ra sân nhỏ.
"Gia, thuộc hạ nghiêm túc." Triêu Dương nhìn gia nhà mình trong mắt rõ ràng
không vui, vội vàng giải thích một câu, hắn sợ bị gia nhà mình hiểu lầm.
"Ta chưa nói ngươi không nghiêm túc!" Yến Kinh Hàn lại lạnh lùng nói một câu.
Triêu Dương vừa nghe, có chút không hiểu rõ, gia đến cùng là ý tứ gì?
"Triêu Dương, ngươi vì sao muốn Lăng Sương làm phu nhân của người? Ngươi thích người ta?" Lam Linh không đợi Yến Kinh Hàn mở miệng, nhìn Triêu Dương
cười hỏi.
Vừa nghe, Triêu Dương há to miệng, rơi vào thế
khó, hắn chỉ vì muốn chinh phục nàng mới muốn để nàng làm vợ của hắn ,
về phần hắn thích nàng, hắn bị nàng chọc cho tức chết còn không sai biệt lắm!
Nhìn vẻ mặt của Triêu Dương, Lam Linh cũng biết căn
bản Triêu Dương cũng không phải là bởi vì thích người ta mới muốn kết
hôn, thanh âm lập tức trầm xuống, "Ngươi nếu đã không thích người ta,
còn luôn miệng cứng rắn làm cho người ta làm vợ của ngươi, đây cũng là
chuyện nam tử hán đại trượng phu gây nên? !"
Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.