Chương 200: Chương 134.2
"Nhất định là ngươi cố ý!" Lam Linh nhanh chóng xoay người lại, trừng mắt với Yến Kinh Hàn, lúc này đây miệng nàng đã phồng lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Lam Linh vừa nũng nịu vừa hờn dỗi tức giận, Yến Kinh Hàn
không khỏi cười khẽ hai tiếng, trong giọng cười mang theo vui vẻ chưa
bao giờ có!
Lam Linh lập tức trợn to hai mắt, nhìn thấy nụ
cười tuấn mỹ rực rỡ chói mắt hơn cả ngôi sao, khoé miệng Lam Linh sớm đã cong lên rõ ràng.
Hắn cười, hắn cười với nàng!
Nhìn thấy gương mặt Yến Kinh Hàn nở nụ cười, Lam Linh lập tức có cảm giác
như câu nói cười một tiếng khuynh thành, nàng không nghĩ lúc Yến Kinh
Hàn nở nụ cười sẽ đẹp mắt như thế, tựa hồ như có thể khiến trời đất thất sắc!
"Phu quân, ngươi cười rất đẹp mắt." Lam Linh đột nhiên ngây ngốc nói một câu.
"Thích không?" Yến Kinh Hàn cũng không giấu nụ cười, mà đưa tay ôm Lam Linh vào lòng.
"Thích, ta thích ngươi cười nhiều hơn." Lam Linh đưa tay vòng qua hông Yến Kinh Hàn, nàng không nói sai, nàng rất thích mỗi ngày hắn vui vẻ, vui vẻ với nàng đến dần dần về già.
Yến Kinh Hàn cười cười, đưa tay
vuốt một lọn tóc Lam Linh ra sau tai, đột nhiên cúi đầu kề sát tai Lam
Linh nói: "Linh Nhi, nếu mỗi ngày ngươi làm ta vui vẻ, thì mỗi ngày ta
sẽ cười với ngươi."
"Ý của ngươi nói là, ngươi muốn mỗi ngày ta dỗ dành ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là hài tử ba tuổi sao?" Lam Linh cười tức giận nói một câu.
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lại cười
nhẹ hai tiếng, môi mỏng lập tức kề sát tai Lam Linh lần nữa, "Ngươi xem
kỹ quyển sách Lam Xảo Phượng đưa cho ngươi đi, rồi ngươi sẽ biết làm sao để 'Dỗ dành' ta vui vẻ."
Đến lúc này, rốt cuộc Lam Linh đã
hiểu rõ được ý của Yến Kinh Hàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng
hồng, đưa tay đánh nhẹ Yến Kinh Hàn hai cái, "Ta mới không xem đâu, muốn xem thì tự ngươi xem đi."
"Linh Nhi, ngươi không trả công,
làm sao lại muốn ta cười cho ngươi xem? Chẳng lẽ ngươi muốn không làm
ngồi hưởng sao?" Yến Kinh Hàn khoanh tay, nhìn gương mặt nhỏ tusacy-Iqd
nhắn ửng hồng của Lam Linh, trong lòng sớm đã có chút nôn nóng, nhưng
hiện tại canh giờ còn sớm, hắn phải tạm thời nhẫn nhịn.
Lời
Yến Kinh Hàn nói khiến Lam Linh bật cười "Xì" một tiếng, trên gương mặt
ửng hồng mày mi cong cong nói, "Ta chính là người muốn không làm ngồi
hưởng đó, làm sao?" Trong giọng nói mang theo ý cười chơi xấu rõ ràng.
Yến Kinh Hàn cười sủng ái một tiếng, khoanh tay lần nữa nói, "Linh Nhi, đây là do ngươi nói, không được phép hối hận!"
Có ý gì? Trong nội tâm Lam Linh lập tức rơi một tiếng lộp bộp, tại sao nàng có cảm giác như bị sụp bẫy?
"Phu quân, có phải là ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn thử hỏi dò xét một câu.
"Hình như có một chuyện." Yến Kinh Hàn nhìn ánh mắt Lam Linh mong đợi, ngừng
một lát, đột nhiên thay đổi nói, "Nhưng, ta sẽ không nói cho ngươi."
Lam Linh trợn trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, tránh khỏi lồng ngực Yến Kinh Hàn, xoay người đi lên trước, nói: "Phu quân đại nhân, nếu ngài
không muốn nói cho ta biết, thì ngài cứ giữ trong lòng đi, ta thật sự
mệt rồi, ta muốn đi ngủ." Một đêm qua, một đêm không ngủ, Lam Linh quả
thật có hơi mệt mỏi.
"Ta cũng mệt, cùng lúc đi ngủ với
ngươi." Yến Kinh Hàn nói xong nhanh bước lên hai bước, nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn của Lam Linh.
Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, đoán
chừng đêm qua khẳng định hắn cũng thức trắng, một đêm không ngủ, cũng
không lên tiếng, để mặc hắn dắt nàng vào một gian sương phòng.
Chỉ thấy gian sương phòng này được bố trí trang nhã, đồ dùng tinh xảo, mọi
thứ đều đầy đủ, xuyên qua màn che, nhìn thấy một trướng phòng khắc hoa
lớn trên đỉnh đầu là màn che màu xanh nhạt được thả xuống.
"Phu quân, đây là phòng của ngươi sao?" Lam Linh cảm thấy màu sắc gian phòng này vốn không giống với phong cách của Yến Kinh Hàn, đoán chừng gian
phòng này không phải là nơi Yến Kinh Hàn ở, nhưng nếu không phải, vậy vì sao hắn lại dẫn nàng đến ở lại gian phòng này?
"Không
phải." Ánh mắt Yến Kinh Hàn lóe lên một cái, kéo Lam Linh đi về phía
giường vừa đi vừa nói, "Không phải là ngươi mệt mỏi hay sao? Chúng ta
tạm thời nghỉ ngơi trước ở chỗ này."
Câu trả lời của Yến
Kinh Hàn cho thấy tránh nặng tìm nhẹ rõ ràng, Lam Linh cau mày, cũng
không hỏi nữa, mà chỉ cởi áo ngoài, nhanh chóng nằm xuống giường.
Yến Kinh Hàn nằm xuống cạnh Lam Linh, ôm Lam Linh vào lòng, rồi nhắm mắt.
Kể từ khi Yến Kinh Hàn nói muốn đến Ngọc Quỳnh sơn trang, Lam Linh đã cảm
thấy hắn có chút kì lạ, lúc này hắn ôm nàng vậy mà lại không có phản ứng như thường ngày, Lam Linh càng cảm thấy kì lạ, mặc dù bình thường Yến
Kinh Hàn lạnh lùng, cả ngày ra vẻ như người sống đừng đến gần, nhưng Lam Linh biết rõ ở trên giường hắn tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ, cho dù bọn họ chưa động phòng, nhưng mỗi khi đến trời tối thời khắc thân
mật nhau cũng không phải là ngắn.
"Phu quân, có phải là
ngươi không thoải mái chỗ nào không?" Lam Linh đưa tay lên trán Yến Kinh Hàn, muốn đưa tay sờ trán xem hắn có bị sốt hay không, thấy Yến Kinh
Hàn khác thường như thế, Lam Linh đoán chừng có thể hắn bị bệnh.
Khoé miệng Yến Kinh Hàn giật một cái, nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ nhắn của
Lam Linh, "Ta không có chỗ nào khó chịu, chỉ là muốn ngủ một giấc thật
ngon thôi, ngoan nào, nhắm mắt lại ngủ đi."
Mặc dù Lam Linh
vẫn còn hồ nghi, nhưng thấy Yến Kinh Hàn không có dấu hiệu bị sốt, nghe
hắn vừa nói như vậy, nàng nghe lời nhắm mắt lại, nghĩ thầm, chờ sau khi
tỉnh ngủ sẽ hỏi hắn rốt cuộc đã bị sao.
Thấy Lam Linh nghe
lời nhắm mắt, Yến Kinh Hàn lặng lẽ thở phào, trong nội tâm vừa nghĩ làm
sao hắn có thể làm chuyện trở nên phức tạp như vậy? Ủy khuất mình không
nói, còn khiến Lam Linh cho là hắn ngã bệnh, không phải là hắn tự chịu
tội hay sao? Nhưng mà, hắn không hối hận!
Sau khi Mộ Dung
Tiếu Trần rời đi không bao lâu thì nhận được tin tức Lam Linh đang ở
chung với Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức đoán được lúc ấy hẳn
là Lam Linh vẫn còn ở trong sân nhỏ, cảm giác của hắn không sai, trong
lòng cũng oán hận không thôi!
Biết tin Yến Kinh Hàn dẫn Lam
Linh đi đến Ngọc Quỳnh sơn trang, Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ hắn không
thể mang Lam Linh từ trong Ngọc Quỳnh sơn trang Ieequy’d0n của Yến Kinh
Hàn, nhưng nếu cứ không công mà lui, hắn lại không cam lòng, nên kéo dây cho Đạp Nguyệt giảm tốc độ, lặng lẽ suy nghĩ kế sách ứng đối khác.
Một tràn tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía sau, tất nhiên là Mộ Dung
Tiếu Trần biết rõ ai đuổi theo, vốn định đánh ngựa chaỵ về phía trước,
nhưng đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Mộ Dung Tiếu Trần lập
tức nhanh chóng để roi ngựa xuống.
Mặc dù ngựa Nhạc Tư Ngữ
cưỡi là ngựa tốt, nhưng nếu so với Đạp Nguyệt của Mộ Dung Tiếu Trần thì
vẫn kém không ít, nếu không phải Mộ Dung Tiếu Trần để Đạp Nguyệt giảm
chậm tốc độ, thì thật sự là Nhạc Tư Ngữ không theo kịp hắn.
Mộ Dung Tiếu Trần thầm ra hiệu, bảo thủ hạ đừng cản Nhạc Tư Ngữ, vì thế,
Nhạc Tư Ngữ thuận lợi cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Mộ Dung Tiếu Trần.
Nhạc Tư Ngữ không hiểu vì sao Mộ Dung Tiếu Trần lại đột nhiên cho nàng đến
gần hắn, nhìn hắn một cái, mấp máy môi, cũng không lên tiếng mở miệng
hỏi.
Nhưng ngoài dự liệu của Nhạc Tư Ngữ là, lần đầu tiên
nàng nghe thấy Mộ Dung Tiếu Trần chủ động mở lời với mình: "Ngươi theo
dõi hiểu được tình hình chính trị trong triều bao nhiêu?"
Giọng nói Mộ Dung Tiếu Trần không lạnh như băng giống trước kia, ngược lại
còn mang theo mùi vị thân thiết, phảng phất như Nhạc Tư Ngữ là hảo hữu
chí giao (bạn tri kỉ) hắn quen biết nhiều năm.
Nhạc Tư Ngữ lập tức có chút thụ sủng nhược kinh (được mến mà sợ), hơn nữa còn nghi hoặc không thôi.
Mặc dù ngày đêm Nhạc Tư Ngữ hi vọng Mộ Dung Tiếu Trần có thể cư xử với nàng tốt hơn, ít nhất là không lời mặn lời nhạt với nàng, nhưng Nhạc Tư Ngữ
cũng biết, trước khi hắn chưa quên được Lam Linh, điều này cũng chỉ là
hy vọng xa vời.
Nhưng mà, chuyện hy vọng xa vời trong nháy
mắt đã trở thành thực tế, hơn nữa còn xảy ra sau khi bọn họ mới đánh
nhau một trận, Nhạc Tư Ngữ lập tức nghĩ đến một câu, không chuyện ân
cần, không (kẻ) gian tức trộm!
Nhạc Tư Ngữ cũng không ngốc,
nàng mới không tin trong nháy mắt thái độ của Mộ Dung Tiếu Trần thay đổi đến long trời lở đất, hắn thay đổi như vậy nhất định là có mưu đồ!
"Ta là nữ nhân, không có hứng thú với chuyện trong triều, ngươi hỏi ta
chuyện này làm gì?" Nhạc Tư Ngữ khép hờ mắt, nhìn Mộ Dung Tiếu Trần,
muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt hắn.
"Không có
hứng thú, cũng không có nghĩa là ngươi không biết." Mộ Dung Tiếu Trần
nhìn Nhạc Tư Ngữ, ánh mắt nhìn về khoảng không phía trước.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Hàng mi thanh tú của Nhạc Tư Ngữ nhanh
chóng nhíu lại, nàng không thích đoán đố ý của Mộ Dung Tiếu Trần, hơn
nữa dường như nàng cảm thấy khẳng định là câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung
Tiếu Trần có liên quan đến Lam Linh.
"Lam Linh là người nào, ngươi rất rõ ràng, mà lý do Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn, ngươi là nữ
nhi bảo bối của Nhạc quốc công, ngươi cũng không thể không hiểu, nếu đã
biết rõ, ngươi cảm thấy Lam Linh vẫn luôn ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, thì
kết quả chờ đợi nàng là gì?" Mộ Dung Tiếu Trần nói xong nhìn Nhạc Tư
Ngữ, trong con ngươi tĩnh mịch bình tĩnh không gợn sóng, đen sâu không
thấy đáy!
Nhạc Tư Ngữ mở to miệng, nhất thời không biết nên trả lời Mộ Dung Tiếu Trần thế nào.
Nàng là nữ nhi bảo bối, lúc cha nàng bàn bạc về cục diện trong triều với đại ca cũng không tránh nàng, hơn nữa bọn họ không chỉ nói một lần về mục
đích để Lam Linh gả cho Yến Kinh Hàn, vốn là, Lam Linh không có bất cứ
liên quan nào với nàng, kết cục Lam Linh ra sao cũng không có nửa điểm
liên quan tới nàng.
Sau này, nàng biết rõ người Mộ Dung Tiếu Trần yêu chính là Lam Linh, với tư tâm của mình, nàng hy vọng Lam Linh
luôn bên cạnh Yến Kinh Hàn, như vậy nàng ấy sẽ không giành Mộ Dung Tiếu Trần với nàng, còn kết cục của nàng ấy ra sao không liên quan đến nàng.
Rồi về sau, các nàng trở thành bằng hữu, nhưng theo nàng hai người cũng
không phải là bằng hữu thật sự, chỉ theo nguyện vọng của mỗi người, nếu
nàng ấy có chuyện khó khăn sẽ đi tìm nàng, mà nàng cũng sẽ không đứng
ngoài nhìn theo, nhưng nàng sẽ không chủ động quan tâm chuyện nàng ấy,
dù sao, với nàng, nàng ấy vẫn là tình địch.
Lúc này, nghe Mộ Dung Tiếu Trần nói như vậy, Nhạc Tư Ngữ không thể không suy nghĩ vấn đề này, đương nhiên nàng có thể đoán được nếu Lam Linh dđIqđ vẫn luôn bên
cạnh Yến Kinh Hàn, kết quả chờ đợi nàng ấy là gì, hai nàng là bằng hữu,
không nói đến phần bằng hữu này có bao nhiêu lợi dụng, nhưng một khi
danh xưng bằng hữu này vẫn còn, trong nội tâm nàng vẫn có chút áy náy.
Mộ Dung Tiếu Trần cũng không lên tiếng, mà cho Nhạc Tư Ngữ thời gian để
suy nghĩ, hắn biết rõ Nhạc Tư Ngữ không phải là người vô tình vô nghĩa,
chỉ cần trong nội tâm nàng có chút áy náy với Lam Linh, thì nàng có thể
mặc hắn điều khiển!
Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.