Chương 166: Nói Không Lại Nàng, Thì Dùng Miệng Chặn Lại Môi Nàng
Đối với Lăng Sương mà nói, nói cho Triêu Dương tên của nàng tuyệt đối chính là xúc động do ma xui quỷ khiến, nhưng lời nói ra tựa như nước đổ ra
ngoài, lúc muốn thu lại thì cũng đã quá muộn!
"Thì ra
ngươi tên là Lăng Sương, chí khí ngút trời, lạnh lùng như sương, tên rất hay!" Triêu Dương cũng mặc kệ tên của người ta có phải là ý này hay
không, lập tức liền khoe khoang một phen, không chút nào ngoài ý muốn,
lại nhận được một ánh nhìn khinh bỉnh từ Lăng Sương, nhưng Triêu Dương
không thèm để ý, mà nở nụ cười ha ha hai tiếng.
Nhìn
thấy nụ cười Triêu Dương có chút chói mắt, Lăng Sương lại không ngừng ảo não, giọng nói tự nhiên cứng nhắc lại, "Nhanh thu lại nụ cười của ngươi khiến cho người ta chán ghét đi, mau nói xem, tiểu thư đã đi nơi nào
rồi?"
Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Sương lộ ra vẻ ghét, trong
nội tâm Triêu Dương hết sức không vui, không chút yếu thế nào mà bắt đầu phản kích lại, "Ngươi không phải được phụng mệnh bảo vệ vương phi sao?
Làm sao mà ngay cả vương phi đi nơi nào cũng không biết? Ta thấy ngươi
cũng chỉ là con vịt nửa cân miệng bốn lượng!"
Lăng Sương nghiến nghiến răng, người này biết tên của nàng rồi không những không
nói cho nàng biết tiểu thư đi nơi nào, vậy mà còn lên mặt nói lại nàng,
nàng thấy hắn chính là bị ngứa da!
"Ngứa da đúng không?
Có muốn ta giúp ngươi gãi hay không?" Lăng Sương đưa tay sờ lên roi bạc
bên hông, trong giọng nói mang theo khí thế vô cùng cường hãn!
"Lần trước là ta nhường cho ngươi, nếu đánh lại, nhất định ngươi không phải
là đối thủ của ta." Triêu Dương có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng lại
không chịu thua một chút nào.
"Phải không? Vậy chúng ta đánh lại một lần thử xem?" Lăng Sương nói xong rút ra roi bạc, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử.
Triêu Dương thấy thế, vội vàng đè xuống tay của Lăng Sương, “Không phải là
ngươi muốn tìm vương phi sao? Ngươi lại còn có thời gian đánh nhau với
ta à?" Trong nháy mắt Triêu Dương tìm một cái bậc thang đi xuống, hắn
một chút cũng không muốn chân ướt chân ráo đánh với nàng, muốn đánh à,
vẫn nên chờ hắn lấy nàng về nhà rồi đánh ở trên giường đi.
"Sắc, lang!" Lăng Sương tránh khỏi tay Triêu Dương, hắn cũng dám chạm tay của nàng à! Tay của nàng chưa từng bị một người nam nhân nào chạm qua!
"Lăng Sương, ngươi nói gì chứ? Không phải là ta cố ý mà!" Triêu Dương vội
vàng nhìn xung quanh, hắn rất sợ người khác bởi vì lời Lăng Sương nói mà xem hắn như sắc, lang.
"Không phải cố ý, ngươi chính là cố ý!" Lăng Sương dùng sức chà chà mu bàn tay bị Triêu Dương đụng vào,
dường như bị dính phải đồ bẩn khiến cho nàng không thể chịu được.
Nhìn thấy hành động của Lăng Sương, Triêu Dương lập tức nổi giận, "Ngươi
thật là quá đáng! Ta chỉ đụng phải tay của ngươi thôi, mà ngươi đã như
vậy rồi phải không? Nói cho ngươi biết, ta còn chưa từng chạm qua tay
của một nữ nhân nào hết! Theo như lời ngươi nói, thì tay của ta cũng bị
ngươi làm dơ rồi!"
Triêu Dương nói tuyệt đối không biết
lựa lời, khiến cho Lăng Sương phải nghiến răng nghiến lợi, không cần
nghĩ nhiều nữa, liền ra tay một quyền chào hỏi đến Triêu Dương, trong
nội tâm nàng oán hận không thôi, người này chiếm tiện nghi của nàng, vậy mà còn dám nói là nàng chiếm tiện nghi của hắn, thật sự là buồn cười!
Thấy thế, Triêu Dương nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, đồng thời đưa
tay nắm lấy cổ tay của Lăng Sương, "Được rồi, đừng làm rộn, ngươi không
muốn tìm vương phi sao?"
Lăng Sương rất muốn cho Triêu
Dương thêm một quyền nữa, nhưng nghĩ đến còn có chính sự chưa hoàn
thành, liền tránh khỏi Triêu Dương tay, hung ác quát: "Nói!"
Triêu Dương nhếch miệng, nha đầu kia chẳng những độc miệng hơn nữa còn là một con cọp cái.
"Vương phi đi đến Lam tướng phủ rồi." Rốt cuộc Triêu Dương không thừa nước đục thả câu nữa, nhìn xem Lăng Sương nhẹ giọng nói.
Đi đến
Lam tướng phủ? Chứ không phải là đi tìm nàng sao? Lăng Sương lập tức ảo
não một tiếng, cũng không thèm để ý đến Triêu Dương nữa, mà nhanh chóng
phi thân rời đi.
Triêu Dương nhìn thấy bóng lưng của
Lăng Sương biến mất trong nháy mắt, trên tay tựa hồ như còn lưu lại
nhiệt độ cổ tay của Lăng Sương, trong nội tâm lại nghĩ tới làm sao mới
có thể bắt nha đầu kia bỏ vào trong túi đây? Hình như đây cũng là một
vấn đề.
Lam Linh ở Thiên Linh các đợi chừng một canh
giờ, vẫn không thấy Lăng Sương xuất hiện, nàng đoán rằng có khả năng là
Lăng Sương không có ở xung quanh Thiên Linh các, thậm chí nàng (LS) vốn
cũng không ở trong Lam tướng phủ, vậy việc nàng (LL) chờ đợi thêm tựa
như cũng không có ý nghĩa, vì vậy, Lam Linh liền nhanh chóng đi ra khỏi
Lam tướng phủ.
Nhìn lên không trung sao sáng lốm đốm rải rác đầy trời, Lam Linh nghĩ tới trong mắt phượng của Yến Kinh Hàn hiện
lên hàn tâm, lúc này hắn hẳn là còn ở trong thư phòng, chắc cũng không
muốn gặp nàng, vì vậy nàng cũng không cần vội vã trở về.
Lam Linh phi người một cái lên trên một chỗ trên nóc nhà, ngồi xuống.
Tối nay, Lam Linh vận trang phục giả nam tử, mặc dạ phục màu đen, đầu tóc
được buộc lên cao cao, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ đen, một thân giả trang này là do nàng nhờ Lưu Vân giúp nàng lấy, nhưng ngoài dự liệu của nàng, lúc đó Lưu Vân lại không hỏi rằng nàng muốn bộ y phục này làm cái gì, sau đó nghĩ lại, sở dĩ Lưu Vân không hỏi, đó là vì Yến Kinh Hàn đã
sớm đoán được nàng muốn làm gì, hắn có thể đoán được hành động của nàng, nhưng nàng lại không cách nào chạm đến tâm của hắn.
Lam Linh nhanh chóng lắc đầu, nàng không muốn nghĩ tiếp về Yến Kinh Hàn
nữa, dưới bóng đêm yên tĩnh này, cứ cho lòng nàng thả lỏng tự do đi,
chuyện gì cũng không cần nghĩ nữa, chỉ lẳng lặng hưởng thụ một hồi yên
tĩnh tạm thời này.
Thanh Phong và Lưu Vân luôn đi theo
Lam Linh, lúc này nhìn thấy Lam Linh một thân một mình ngồi ở trên nóc
nhà, trong nội tâm hai người đột nhiên đều cảm thấy không biết là tư vị
gì, làm sao mà ông trời lại đối xử với một nữ tử hào hoa phong nhã tuyệt thế kia quá bất công, đều là hoa mà giờ phút này lại đứng đầu ngọn
sóng, một chiêu vô ý, sẽ tan xương nát thịt!
Nàng đã làm sai điều gì? Tựa hồ nàng cũng chưa hề làm gì sai, nếu nhất định có sai
điều gì, thì đó chính là kiếp trước nàng đầu thai vào sai nhà!
Thanh Phong và Lưu Vân cũng không đi lên, mà luôn ở cách đó không xa, nhìn bóng dáng cô đơn của Lam Linh.
Ngồi mệt mỏi, Lam Linh nằm xuống, nhìn lên những ngôi sao sáng trên không
trung, gió lạnh ban đêm thổi tới, tận hưởng giờ phút yên tĩnh khó được
này.
"Linh nhi..."
Lời nói dịu dàng lại
tràn ngập thâm tình trong nháy mắt liền phá vỡ một mảnh yên tĩnh này,
Lam Linh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần đang đi
tới bên cạnh nàng.
Đập vào mắt là đôi mắt tĩnh mịch tràn đầy nhu tình của Mộ Dung Tiếu Trần, Lam Linh nhẹ nhàng nháy mắt một
cái, không biết nên nói cái gì với hắn.
Nàng biết rõ tình cảm hắn đối với nàng không giả, nhưng nàng lại không có cách nào đáp lại hắn được.
Nàng biết sự cố chấp của hắn làm cho nàng tức giận, nhưng nàng không có cách nào xem hắn như kẻ địch của mình mà đối xử được.
Nàng muốn làm bằng hữu với hắn, nhưng hắn lại không muốn.
"Vì sao lại không nói lời nào? Không muốn gặp lại ta sao?" Mộ Dung Tiếu
Trần ở bên cạnh Lam Linh ngồi xuống, nhìn vào con mắt cắt nước thu của
nàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Ta nói ta không muốn gặp lại
ngươi, không phải ngươi còn xuất hiện ở trước mặt ta sao?" Lam Linh
nhìn lên bầu trời mênh mông, sâu kín ra nói một câu.
Nghe vậy, Mộ Dung Tiếu Trần cười nhẹ hai tiếng, "Linh nhi, ta biết rõ hành
động hôm đó của ta có chút quá phận, làm cho ngươi phải khó chịu, nếu
ngươi vì chuyện đó mà giận ta, thì ta nhận lỗi với ngươi."
"Xin lỗi thì không cần, chỉ cần ngươi để cho tất cả các nhãn tuyến (cơ sở
ngầm) ở xung quanh ta lui đi, thì ta sẽ xem như chuyện đó chưa từng xảy
ra."
Lam Linh nói rất hàm súc, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần
hiểu được ý của Lam Linh, nàng không muốn cho hắn biết từng nhất cử nhất động của nàng, nàng muốn hắn rời khỏi nàng.
Đương nhiên là hắn làm không được!
"Linh nhi, thứ lỗi cho ta không cách nào làm được, trừ phi ngươi gả cho ta,
làm thê tử của ta , ngày ngày ở bên cạnh ta, thì ta sẽ không phái người
bảo vệ ngươi từng giây phút, bởi vì đến lúc đó mọi giây phút ta đều có
thể ở bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi."
Điểm này, trái lại
Mộ Dung Tiếu Trần rất thẳng thắn, hắn muốn biết từng nhất cử nhất động
của nàng, nhưng lại không thể ở bên cạnh nàng từng giây phút, cho nên
chỉ có thể phái người nhìn chằm chằm ở xung quanh Hàn vương phủ.
"Kỳ thật trên đời này nữ tử tốt còn rất nhiều, Nhạc Tư Ngữ thích ngươi như
vậy, ngươi cần gì phải làm như không thấy mà cô phụ tấm chân tình của
nàng?" Lam Linh lẩm bẩm mở miệng, Mộ Dung Tiếu Trần cô phụ tấm chân tình của Nhạc Tư Ngữ, vậy không phải là Yến Kinh Hàn đã cô phụ tấm chân tình của mình sao? Chẳng lẽ người nào động tâm trước thì nhất định là người
thương tâm trước sao?
"Có lẽ ta không quan tâm đến tấm
chân tình của Nhạc Tư Ngữ, nhưng Linh nhi, ngươi không cảm thấy là ngươi đang không quan tâm đến tấm chân tình của ta sao?" Giọng nói của của Mộ Dung Tiếu Trần rất nhẹ, tựa hồ như còn mang theo một tia u oán, "Nếu
hắn (YKH) tốt như ngươi nói, thì ta không có lời nào để nói, nhưng hắn
đối với ngươi không tốt, vì sao ngươi lại còn muốn ở bên cạnh hắn chứ?
Linh nhi, rốt cuộc là ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ngươi
lại tự cho là đúng rồi, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn đối đãi ta không tốt?" Dù cho hôm nay Yến Kinh Hàn đối đãi với nàng không tốt, thì Lam
Linh cũng không xếp hắn chung hàng với "Không tốt", chỉ là hắn không
muốn nàng chạm đến tâm của hắn mà thôi.
"Linh nhi, ngươi lại tự lừa mình dối người, đêm hôm khuya khoắt này, ngươi một thân một
mình ngồi ở chỗ này, còn hắn đâu? Chỉ sợ là hắn vốn không để ý đến ngươi đang ở đâu đi? Không thèm để ý tới thê tử của mình, điều này sao có thể được gọi là 'tốt' chứ?" Mộ Dung Tiếu Trần không cho rằng lời mình nói
có cái gì không ổn, những lời hắn nói đều là sự thật, chỉ là Lam Linh
chưa nhận thức rõ sự thật này mà thôi.
Lam Linh không
thể phủ nhận, những lời này của Mộ Dung Tiếu Trần đã đâm đúng vào chỗ
đau của nàng, nếu Yến Kinh Hàn thật sự để ý nàng, thì sao có thể bỏ mặc
nàng một mình ngồi ở chỗ này dưới đêm khuya? Nói cho cùng, hắn cũng
không xem nàng như thê tử của hắn.
Lam Linh nhanh chóng
đứng lên, không muốn nói tiếp với Mộ Dung Tiếu Trần nữa, mặc kệ hắn
(YKH) không thèm để ý nàng, nhưng nàng là thê tử của hắn, giữa đêm hôm
khuya khoắt ngồi chung với một người nam nhân khác cũng không thích hợp .
"Ta trở về đây, ngươi cũng trở về đi." Lam Linh nói xong phi thân rời khỏi, Mộ Dung Tiếu Trần nhìn xem bóng lưng của Lam Linh, cũng không ngăn cản, mà đi về phía phủ đệ của mình.
Rất nhanh, Lam Linh đã
trở lại Tùng Trúc Viện, nhìn thấy trong phòng không có một chút ánh sáng nào, trong nội tâm nàng than nhẹ một tiếng, đêm nay có thể hắn sẽ không trở lại đây ngủ.
Lam Linh đẩy cửa phòng ra, bước vào
gian phòng, rất nhanh đã trông thấy một bóng người đang ngồi ở bên bàn,
nàng hơi ngơ ngác, hơn nửa đêm rồi người này còn không ngủ mà ngồi ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là đợi nàng sao? Trong nội tâm Lam Linh nhanh
chóng tràn đầy mong đợi.
"Còn nhớ về à?!" Giọng nói lành lạnh mang theo một luồng hương vị bất thường.
Lam Linh tinh tế thưởng thức, ánh mắt khẽ lóe lên một cái, nhẹ nhàng quét
qua Yến Kinh Hàn một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Đây là nhà ta, vì sao ta
lại không nhớ về chứ?"
Lam Linh nói xong cũng không để ý tới Yến Kinh Hàn nữa, mà vươn tay giật xuống mặt nạ ở trên mặt, nhanh
chóng đi vào phòng trong.
Thái độ của Lam Linh làm cho
Yến Kinh Hàn tức giận chần chừ muốn xông thẳng vào phòng trong, Yến Kinh Hàn không biết hắn đang tức giận cái gì, hắn chỉ biết sau khi nghe nói
Mộ Dung Tiếu Trần và Lam Linh ngồi ở trên nóc nhà nói chuyện phiếm, thì
hắn đã cảm thấy trong lòng hết sức buồn bực, cũng không muốn tiếp tục ở
trong thư phòng.
Vốn là, hắn cũng không tính trở về
phòng ngủ chung giường với nàng, nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến
hắn lại bước vào Tùng Trúc Viện, vào gian phòng, nhìn thấy gian phòng
đen ngòm kia, trong lòng của hắn từ từ dâng lên một luồng lửa giận không rõ!
Ngồi ở trên ghế, trong đầu của Yến Kinh Hàn đều là
hình ảnh Lam Linh và Mộ Dung Tiếu Trần đang tán gẫu với nhau, dường như
rõ ràng hắn lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Mặc dù chỉ là ngồi
chờ ngắn ngủi hơn một nén nhang, nhưng theo Yến Kinh Hàn, phảng phất như đã qua nhiều năm, hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận rằng hắn đang đợi
Lam Linh trở về, hắn chỉ muốn biết nàng có để phu quân như hắn vào mắt
hay không thôi!
Cuối cùng, Yến Kinh Hàn nghe tiếng bước
chân của Lam Linh, tức giận trong lòng thoáng đã tiêu đi một phần, nhưng nghĩ đến nàng vừa mới ngồi nói chuyện chung với Mộ Dung Tiếu Trần, tức
giận ở trong Yến Kinh Hàn lại lập tức nổi lên, lời nói ra tự nhiên sẽ
không dễ nghe.
Trong lòng Yến Kinh Hàn tức giận không
thôi, nghĩ tới nhất định Lam Linh sẽ giải thích với hắn một hồi, tất
nhiên là lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu ắt không thể thiếu, nhưng để hắn thất
vọng chính là, Lam Linh chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn một cái, trong
giọng nói lại càng không để hắn vào mắt, điều này khiến cho ngọn lửa
không hiểu trong lòng hắn lại càng đốt càng vượng!
Yến
Kinh Hàn từ từ đứng lên, nhấc chân đi theo sau lưng Lam Linh, tiếng bước chân nhẹ vào ban đêm yên tĩnh lại vang dội dị thường!
Lam Linh tự nhiên là cảm thấy toàn thân Yến Kinh Hàn vô cùng tức giận,
nhưng nàng vẫn không để ý tới hắn, mà nhanh chóng đi vào phòng trong,
cởi xuống áo ngoài trên người, lấy xuống dây cột tóc trên đầu, mặc kệ
cho mái tóc đen xõa dài trên vai.
Sau tiếng rèm gỗ đụng
vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, Yến Kinh Hàn bước vào phòng trong, ánh mắt lửa giận đang thiêu đốt yên lặng rơi vào trên người Lam Linh
đang lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu.
Một thân y phục trắng, ba nghìn sợi tóc đen như mực, trầm tĩnh như nước, thanh nhã xuất trần.
"Ngươi vừa mới ở chung một chỗ với ai?" Yến Kinh Hàn đi đến sau lưng Lam Linh, nhìn xem người con gái xinh đẹp ở trong gương, trong giọng nói vẫn mang theo cơn tức vô hạn như cũ.
Lam Linh hơi cong môi một
cái, đột nhiên có một cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng, trong nháy mắt khói mù vào hôm nay đã tan thành mây khói!
Nếu hắn không có một chút để ý nàng, vậy vì sao nàng lại nghe thấy được một luồng vị dấm chua?
Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.