Chương 159: 113.2: Âm Thầm Bảo Hộ Nàng
Editor: Yosa_Truong
Vừa giặc y phục xong, Thu Diệp liền nghe nói tiểu thư nhà mình muốn tiến cung, bèn vội vàng chạy tới.
Kể từ khi đi theo tiểu thư, mỗi mồng một và mười lăm, hai ngày mỗi tháng
tiểu thư đều phải tiến cung tham kiến thái hậu, Thu Diệp đương nhiên sẽ
đi theo, nhưng từ lúc kết hôn với Vương gia, tiểu thư liền có vương gia
đi cùng, Thu Diệp không biết nàng có cần đi theo nữa không?
"Vương gia phái Triêu Dương dùng xe đưa ta đi, ngươi cũng không cần đi theo,
trở về phòng nghỉ ngơi đi." Lam Linh cười nói một câu, ngày hôm qua khi
trở về nhìn thấy hai mắt Thu Diệp thâm đen rất nhiều, trong nội tâm có
chút áy náy, dù những việc nàng làm chưa tính là đúng hay sai nhưng
những người bên cạnh đã vì thế mà mệt nhọc lo lắng nhiều rồi.
"Vâng, tiểu thư, người phải tự chiếu cố mình nha." Thu diệp nhìn tiểu thư nhà mình, dặn dò một câu.
Nghe vậy, ánh mắt Lam Linh lóe lên một cái, nàng biết rõ ở trong lời nói Thu Diệp có một tia khác thường, nàng tựa hồ như biết cái gì đó, nàng,
chẳng lẽ cũng có thân phận không tầm thường?
Lam Linh gật đầu nhẹ, âm thầm ghi nhớ trong lòng, nhanh chóng đi đến hướng cửa phủ.
Đi tới cửa phủ, Lam Linh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Triêu Dương đã đánh xe ngựa hầu ở một bên, Tô Toàn cũng dắt một con ngựa cao lớn ở một bên.
Thấy Tô Toàn nhìn về hướng mình ánh mắt có chút kì dị, trong nội tâm Lam
Linh không khỏi sinh ra cảnh giác mà nàng đã được tôi luyện nhiều năm
nay, nàng có thể khẳng định rằng vừa rồi không phải là ảo giác, Tô Toàn
mang theo ánh mắt vừa tà ác, vừa hắc ám lại có chút bỉ ổi. Một gã thái
giám bình thường sao lại có ánh mắt như vậy?
Tô Toàn này tuyệt đối có vấn đề!
Lam Linh mặt không biến sắc, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đến đến cạnh xe ngựa.
"Vương phi!"
"Gặp qua Hàn vương phi!"
Triêu Dương cùng Tô Toàn cấp Lam Linh thi lễ một cái, Lam Linh khẽ gật đầu
một cái, sau đó Triêu Dương nhanh chóng vén mành xe ngựa lên, nhìn Lam
Linh vào xe ngựa, lúc này mới để màn che xuống.
Tô Toàn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phi thân lên ngựa, đi theo xe ngựa nhanh chóng hướng về phía hoàng cung.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa, Mộ Dung Tiếu Trần vẫn nhìn
chằm chằm vào cỗ xe ngựa màu đen đang rời khỏi tầm mắt của mình, mãi một hồi sau mới đóng cửa sổ lại.
Thần Tinh thấy chủ từ nhà mình
vì không được yêu mà buồn khổ, trong đôi mắt tĩnh mịch ấy rõ ràng là một tình yêu say đắm, trong nội tâm hắn không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Tìm ba năm, ái mộ ba năm cuối cùng nữ tử ấy lại là vương phi của người
khác, Thần Tinh đôi khi thật sự oán giận lão thiên gia bất công, nếu đã
khiến cho chủ tử tìm được rồi, vì sao nàng lại lập gia đình? Vì sao
không để cho chủ tử tìm được nàng sớm một chút? Dù cho sớm hơn 1 ngày,
Thần Tinh tin tưởng hôm nay cục diện mọi chuyện sẽ khác.
Mộ
Dung Tiếu Trần đi vào ngồi xuống bên cạnh bàn, nâng chung trà lên nhấp
một miếng, hắn không phủ nhận, hắn giờ phút này trong lòng cchính là mất mát .
Mặc kệ nàng là nguyện ý hay là không nguyện ý, nàng rốt cuộc đã trở lại bên cạnh người kia.
Vốn tưởng rằng, hắn có thể mang theo nàng cùng nhau cao bay xa chạy.
Vốn tưởng rằng, hắn có thể ôm nàng vào lòng, có thể cùng nàng cùng nhau song túc song phi.
Vốn tưởng rằng, nàng cho dù không còn yêu hắn, cũng sẽ không quá bài xích hắn.
Ai nghĩ, kết cục đều là một mình hắn đơn phương, còn nàng tình nguyện trở lại bên cạnh người kia, không muốn cùng hắn rời đi.
Vì cái gì?
Chẳng lẽ nàng yêu hắn ?
Không thể nào!
Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng chối bỏ ý tưởng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi
này, hắn tình nguyện tin tưởng nàng không muốn cùng hắn đi mới trở về,
chứ không muốn tin rằng nàng vì yêu Yến Kinh Hàn nên mới trở về.
Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ trên đời này khó khăn nhất là chặt đứt tơ tình, hắn chính là một ví dụ rất tốt.
Cũng bởi vì lúc trước nhìn thoáng qua, hắn ngay lập tức tình căn thâm chủng ( sâu đậm ), khó mà vứt bỏ được, mặc dù đã trải qua ba năm, hắn chẳng
những không thể đem nàng quên đi được, ngược lại càng ngày càng không
thể tự kiềm chế, hắn biết rõ từ khi hắn thấy nàng, hắn liền triệt để *** .
Cả đời này, nếu không thể cùng nàng gắn bó với nhau, hắn nhất định tuổi già cô đơn cả đời.
Nhưng, hắn sẽ không trơ mắt nhìn loại chuyện như vậy phát sinh, hắn tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ là của hắn!
"Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy ngài không cần tự làm khó mình a." Thần Tinh cả
gan khuyên Mộ Dung Tiếu Trần một câu, hắn cảm giác được nữ tử tốt trong
thiên hạ còn nhiều mà, làm một người nam nhân cần gì nắm chặt lấy một nữ nhân đã là nữ tử của người khác không tha? Đây không phải là cố chấp
sao? Vì không tìm thấy một cái cây liền từ bỏ cả một khu rừng ư?
Nghe vậy, thần sắc Mộ Dung Tiếu Trần lập tức rùng mình, nhìn về phía Thần
Tinh ánh mắt mang theo không vui rõ ràng, Thần Tinh lập tức rùng mình
một cái.
"Loại lời này, ta không muốn nghe thấy lần thứ hai!" Mộ Dung Tiếu Trần trầm giọng nói: "Trong mắt ta, nữ tử khắp thiên hạ
đều kém nàng một bậc! Nàng bây giờ là vương phi của Yến Kinh Hàn không
sai, nhưng ta có rất nhiều biện pháp giúp nàng thoát khỏi thân phận
này!"
Mộ Dung Tiếu Trần tràn đầy tự tin, theo hắn ở trên đời này chỉ có chuyện hắn không muốn làm, không có chuyện hắn làm không được.
Mặc dù hắn thất bại một lần, nhưng là bởi vì hắn đối với Lam Linh chưa hiểu rõ, hơn nữa lại tự tin mù quáng, hắn tin tưởng tiếp theo hắn nhất định
sẽ làm được, tuyệt sẽ không lại có sai lầm!
"Vâng! Thuộc hạ
lắm miệng!" Thần Tinh vội vàng lên tiếng, thế mới biết Lam nhị tiểu thư
là yếu điểm cũng là chỗ ngứa của chủ tử nhà mình, hắn căn bản không thể
chạm vào!
Lam Linh đi theo Tô Toàn đi đến Phượng Tường cung,
Tô Toàn dọc theo đường đi đều là bộ dáng nhất mực cung kính cẩn thận
chặt chẽ, cùng thái giám bình thường không khác gì.
Nhưng Lam Linh nhưng không cách nào đem hắn đánh đồng đẳng với một thái giám
bình thường được, vừa nghĩ tới dặn dò của nha đầu Thu Diệp kia, Lam Linh đột nhiên cảm thấy Thu Diệp tựa hồ biết được cái gì, chẳng lẽ cùng Tô
Toàn có quan hệ?
Lam Linh suy tư, nghĩ tới chờ sau khi hồi phủ hỏi Yến Kinh Hàn một chút xem hắn đối với Tô Toàn biết rõ bao nhiêu.
Rất nhanh, Tô Toàn dẫn Lam Linh vào Phượng Tường cung, Lam Linh liền gặp
Kiều Sở Tâm từ trong chính điện ra đón, vẻ mặt ân cần, bước nhanh đi đến trước mặt nàng, "Vương phi, ngài đã làm thái hậu lo lắng, trở lại là
tốt rồi, lần này thái hậu cuối cùng có thể an tâm."
Lam Linh
trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Lam Xảo Phượng chỉ sợ là lo lắng mất
đi quân cờ này mà thôi, tạm thời tìm không ra người thích hợp đối phó
Yến Kinh Hàn?
"Khiến cho thái hậu nhọc tâm rồi ." Lam Linh cười cười, theo Kiều Sở Tâm vào chính điện.
Lam Xảo Phượng đang ngồi ở trên giường lót đầy lông chồn, thấy Lam Linh
tiến vào, không đợi Lam Linh hành lễ nhân tiện nói: "Linh nhi nha, không cần đa lễ như vậy, nhanh đến để cho ai gia nhìn một chút." Lúc này Lam
Xảo Phượng vẻ mặt từ ái, thực giống như vị trưởng bối bảo vệ Lam Linh
"Vâng." Lam Linh mặc dù đối với việc Lam Xảo Phượng làm ra vẻ rất là khinh
thường, nhưng vẫn đáp lại một tiếng, đi vào phía trước Lam Xảo Phượng.
Lam Xảo Phượng kéo Lam Linh vào ngồi bên cạnh của bà, ôn nhu nói: "Linh nhi nha, hai ngày này con làm cho ai gia lo lắng gần chết, con nói, nếu có
gì không hay xảy ra, trăm năm sau ai gia có mặt mũi nào đi gặp mẹ của
con? Mẫu thân con trước khi lâm chung phó thác ai gia chiếu cố thật tốt
con, ba năm nay, ai gia thật sự là đem con nâng niu trong lòng bàn tay,
ai mà muốn, mới vừa gả đi Hàn vương phủ chưa được mấy ngày, thế nhưng
xảy ra loại chuyện như vậy, ai, xem ra, Yến Kinh Hàn cũng không có đem
con để ở trong lòng!"
Lam Linh không có lên tiếng, trong nội
tâm đã hiểu vài phần, Lam Xảo Phượng này là muốn mượn chuyện này làm cho nàng ghi hận Yến Kinh Hàn, kể từ đó, nàng nhất định lại nghe lời của bà ta, càng muốn giúp bà ta làm việc.
"Bất quá, ai gia cũng
biết, nam nhân như Yến Kinh Hàn sao có thể dễ dàng như đem con để ở
trong lòng? Chỉ có thời điểm làm cho hắn đối với con thần hồn điên đảo
muốn ngừng mà không được, hắn mới có thể đem con để ở trong lòng, hắn
mới không muôn mất đi con, cho nên nha, ai gia vẫn là câu nói kia, nhất
định phải mau chóng làm cho hắn cùng con viên phòng, vận dụng kỹ xảo
trong quyển sách trên người hắn, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ đối với
ngươi cầu gì được nấy!"
"Nô tì biết rõ." Lam Linh trong nội
tâm cười lạnh một tiếng, Lam Xảo Phượng này cũng quá tự tin đi? kỹ xảo
trong quyển sách có lợi hại hơn nữa, cũng không giúp bà ta đánh đâu
thắng đó được? Yến Kinh Hàn đã xem từ đầu tới đuôi, nàng cũng không nhìn ra hắn có phản ứng gì, theo nàng, Yến Kinh Hàn tuyệt đối không phải là
một nam nhân bị sắc lệnh làm hôn mê thần trí, ngược lại, hắn sở hữu tự
chủ vượt qua thường nhân rồi!
Đối với chuyện này, Lam Linh tự nhiên phi thường rõ ràng, mỗi lần * lúc hắn cuồng nhiệt đều đem nàng
bùng cháy hầu như không còn sợi tóc, nhưng mỗi một lần vào thời điểm sau cùng hắn vẫn có thể khống chế được chính mình, loại bản năng này của
một người nam nhân không phải là tùy tiện liền có thể làm được , đổi lại là người ngoài, Lam Linh không chút nghi ngờ, nàng đã sớm biến thành
một nữ nhân chân chính rồi .
"Đúng rồi, con cùng ai gia nói
một chút, là ai lớn gan như vậy dám ở dưới chân thiên tử đem con bắt đi, ai gia nhất định khiến Hoàng thượng nghiêm trị không tha!" Lam Xảo
Phượng đối với người bắt Lam Linh đi đương nhiên hận thấu xương, hắn kém một chút đã phá hư kế hoạch nhiều năm của bà, nhưng Lam Xảo Phượng cũng lo lắng người này chính là Vô Ưu cung chủ, Vô Ưu Cung thế lực ra sao bà phi thường rõ ràng, chuyện này nếu thật là Vô Ưu Cung làm, thì thật sự
nghiêm trọng rồi, bọn họ khả năng chính là hướng về phía nó mà đến !
"Hồi thái hậu, đêm đó nô tì đang ở trên đường hồi phủ, đột nhiên xuất hiện
vài tên thích khách, bọn họ nói là dựa theo mệnh lệnh của chủ tử bọn họ
thỉnh nô tì theo chân bọn họ đi một chuyến, nô tì dĩ nhiên không muốn,
thừa dịp bọn họ cùng thị vệ của vương gia đánh nhau liền cuống quít
hướng về vương phủ mà chạy, chạy mãi chạy mãi, lại đột nhiên bị một cái
gì đó đen thùi lùi bao đầu lại, về sau mất đi tri giác, chờ nô tì khi
tỉnh lại, liền phát hiện mình ở trong một khu nhà trên Vọng Lạc Sơn,
trong nhà có một người nha đầu nói cho nô tì rằng chủ tử của nàng cứu nô tì, nhưng nô tì hỏi nàng chủ tử của nàng là ai, kẻ bắt nô tì là ai, nha đầu kia chỉ nói chủ tử của nàng đã giết người nọ rồi, nhưng nàng không
muốn nói cho nô tì người nọ là ai, cũng không muốn lộ ra họ tên chủ tử
của nàng."
Lam Linh chỉ đem nửa đoạn trước thật thật giả giả
nói một lần, bởi vì nàng biết rõ Lam Xảo Phượng đối với nửa đoạn trước
cảm thấy hứng thú, mà đoạn sau Yến Kinh Hàn dẫn nàng trở lại bà ta nhất
định là biết rõ , quá trình này bà ta không hỏi nàng tự nhiên sẽ không
nhiều lời, miễn cho bị bà ta nhìn ra sơ hở.
Bạn đang đọc truyện Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.