Q.4 - Chương 2: Di Ngôn Kỳ Quái
Lưu Vấn Thiên tay vê râu ngắn dưới hàm, liên tục gật đầu, nói: "Ừm, nói
không sai, vừa rồi Bổn đại nhân cũng đang nghĩ tới chỗ này. Nghĩ không
ra, ngươi và ta là anh hùng sở kiến lược đồng (có cùng cái nhìn) a! Xem
ra ngươi không phải hung thủ."
Tô Chuyết sững sờ, thầm than: "Tên Lưu đại nhân này da mặt đúng là đủ
dày!" Nhưng y không phải là người tính toán chi li, mỉm cười, cũng không nói nhiều, đảo mắt dò xét cỗ thi thể kia.
Lưu Vấn Thiên quay đầu hỏi sư gia: "Người chết này rốt cuộc là ai? Đã điều tra rõ chưa? Là ai báo án?"
Sư gia dẫn tới một gã sai vặt 18 19 tuổi, nói ra: "Bẩm đại nhân, người
chết họ Triệu tên Ngôn, là lão bản của cửa hàng sách tranh này. Báo án
chính là người giúp việc của nhà ông ta, Tôn Tiểu Lục."
Lưu Vấn Thiên trầm ngâm nói: "Triệu Ngôn... Triệu Ngôn... Cái tên này sao lại quen tai như vậy?"
Sư gia vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Ông ta chính là người làm thơ được tiếng mấy năm trước!"
Lưu Vấn Thiên vỗ ót một cái, nói: "A, nguyên lai là hắn! Năm đó ta từng
được đọc qua thơ văn của hắn a, viết coi như không tệ! Ai, nghĩ không
ra, trời cao đố kỵ anh tài, làm sao lại bị người hại chết..."
Ông quan vẫn đang cảm khái một hồi, Tô Chuyết đã ngồi xổm người xuống,
sờ lên thi thể, thấy trên dưới thi thể không có vết thương, chỉ ở trước
ngực có một vết đao, xuyên đến trái tim. Bởi vì Lưu Vấn Thiên mới vừa
lên tiếng, bọn sai dịch cũng không muốn đi ngăn cản y.
Người sư gia kia nhỏ giọng ngắt lời Lưu Vấn Thiên, nói: "Đại nhân, vẫn là mau hỏi bản án đi!"
Lưu Vấn Thiên lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, nói với Tôn Tiểu Lục: "Bản quan hỏi ngươi, ngươi gọi là Tôn Tiểu Lục hả?"
Tôn Tiểu Lục run rẩy đáp: "Dạ đúng, tiểu nhân là Tôn Tiểu Lục..."
Lưu Vấn Thiên nói: "Tôn Tiểu Lục, lão bản nhà ngươi và hai người các ngươi cùng ở chỗ này? Gia quyến của hắn đâu?"
Tôn Tiểu Lục đáp: "Tiểu nhân năm trước đi theo lão gia, nghe nói phu
nhân đã qua đời mấy năm rồi, cũng không lưu lại dòng dõi cho lão gia,
lão gia không có tái giá. Bởi vậy chỉ hai người tiểu nhân ở ở chỗ này."
Lưu Vấn Thiên gật gật đầu, nghĩ thầm: "Gã Triệu Ngôn này cũng tính là
văn nhân, đương nhiên có chút phong lưu chi khí. Hẳn là thường thường
lưu luyến nơi hoa bướm, không tái giá cưới vợ, cũng là nhẹ nhõm tự tại.
Nhắc tới ta đã lâu không có đi Nghi Xuân viện, không biết tiểu Hồng..." Ông ta càng nghĩ càng lái, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lại hỏi: "Là
ngươi phát hiện thi thể? Thế nào phát hiện, nhanh nói thực!"
Tôn Tiểu Lục run giọng đáp: "Tiểu nhân và chủ nhân ở tại hậu viện, sáng
sớm hôm nay thức dậy, theo thường lệ đến tiền đường mở cửa làm ăn. Ai
ngờ tiểu nhân vừa mở cửa, đã nhìn thấy máu chảy đầy đất. Tiểu nhân giật
nảy mình, chạy vào trong phòng xem xét, lúc này mới nhìn đến thi thể
chủ nhân, liền đến nha môn báo án."
Lưu Vấn Thiên suy nghĩ một chút, nghiêm nghị nói: "Ngươi nói sáng nay
mới phát hiện thi thể, vậy lão bản nhà ngươi đêm qua chưa trở về phòng
ngủ cả đêm, ngươi không biết sao?"
Tôn Tiểu Lục đáp: "Hôm qua tiểu nhân loay hoay mệt mỏi, lão gia phân phó tiểu nhân đi ngủ sớm một chút. Chuyện trong đêm tiểu nhân thật sự không biết gì a!"
Lưu Vấn Thiên tỉ mỉ xem xét Tôn Tiểu Lục một phen, thấy thần sắc lão
không giống giả mạo, nhân tiện nói: "Đêm qua người ngủ lúc nào? Trước
khi ngủ có người nào từng tới tìm lão bản nhà ngươi không?"
Tôn Tiểu Lục đáp: "Giờ Tuất hôm qua (từ bảy giờ đến chín giờ tối), tiểu
nhân thu dọn quầy hàng, muốn đóng cửa. Đang lúc tiểu nhân gài cửa, một
người khách lại tới. Lúc ấy tiểu nhân nói với hắn: 'Tiểu điếm đóng cửa
rồi, khách quan ngày mai lại đến!' Nhưng ai biết được, hắn đưa cho tiểu
nhân một quyển sách, để cho tiểu nhân giao cho lão gia, nói là lão gia
thấy quyển sách này, tất nhiên sẽ gặp hắn. Thế là tiểu nhân đi chuyển
giao, sau đó, quả nhiên lão gia để cho tiểu nhân gọi người kia vào."
"Lão gia và người kia ở bên bàn sách chỗ này, tiểu nhân rót trà cho hai
người, đóng kỹ cửa. Lão gia phân phó tiểu nhân về hậu viện đi ngủ trước, lão gia muốn nói chuyện với người ta. Vì vậy tiểu nhân liền trở về,
chuyện về sau thì gì cũng không biết."
Lưu Vấn Thiên "A" một tiếng, hỏi: "Người kia là ai? Muộn như vậy đến tìm người, tất nhiên có quỷ, nói không chừng hắn chính là hung thủ sát hại
Triệu Ngôn!"
Tô Chuyết lưu ý trong lòng, ẩn ẩn cảm thấy câu nói này của Lưu Vấn Thiên rốt cục nói đúng. Tôn Tiểu Lục lại lắc đầu, nói ra: "Tiểu nhân không
nhận ra người kia, trong đêm quá mờ, không thấy rõ tướng mạo, chỉ thấy
hắn mặc một bộ quần áo màu đen kỳ quái."
Lưu Vấn Thiên vội hỏi: "Quần áo gì? Kỳ quái chỗ nào?"
Tôn Tiểu Lục nói quanh co nửa ngày, nói không lên nguyên cớ, run giọng
nói: "Tiểu nhân cũng không nói ra được chỗ nào kỳ quái, chỉ cảm giác
hết sức không được tự nhiên."
Lưu Vấn Thiên hỏi nửa ngày, Tôn Tiểu Lục đúng là cái gì cũng không biết, lập tức bốc hỏa, cả giận nói: "Lớn mật! Bản quan thấy ngươi rõ ràng
cùng một nhóm với hung thủ. Nói không chừng đêm qua căn bản cũng không
có ai tới, tất cả đều là ngươi bịa đặt mà ra, mà ngươi chính là hung thủ thật sự sát hại Triệu Ngôn!"
Tôn Tiểu Lục bị dọa giật mình, bịch quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi, cầu
xin: "Đại nhân oan uổng a! Lão gia đối với tiểu nhân ân trọng như núi,
làm sao tiểu nhân lại hại lão gia đâu!"
Lưu Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Làm sao lại oan uổng ngươi hửm?
Triệu Ngôn bị giết đêm qua, máu chảy đầy đất, chẳng lẽ hắn lại không kêu hô một tiếng? Ngươi ngay tại hậu viện, vậy mà gì cũng không nghe
thấy, chẳng phải là trò cười? Ngươi nhất định là nhìn trúng tiền tài
cùng tàng thư của lão gia nhà ngươi, vậy mới giết người, lại lật tìm bảo bối, làm giá sách trong phòng này lộn xộn như vậy."
Tôn Tiểu Lục không phản bác được, chỉ là kêu to oan quá. Tô Chuyết đột nhiên nói ra: "Tôn Tiểu Lục không phải là hung thủ!"
Lưu Vấn Thiên sững sờ, hỏi: "Sao lại không phải?"
Tô Chuyết chỉ vào ngực của thi thể, nói ra: "Ngực người chết trúng đao,
một kích mất mạng, gọn gàng. Loại thủ pháp này chẳng những cần khí lực
rất lớn, còn phải xuất đao tinh chuẩn, để tránh đụng trúng xương ngực,
điều này nói rõ hung thủ nhất định thân mang võ nghệ. Mà Tôn Tiểu Lục
nhìn xem yếu không ra gió, cánh tay mảnh mai như thế, hẳn là không phải
người biết võ."
Y dừng một chút, nhìn xem bốn phía, lại nói: "Hơn nữa hung thủ không có khả năng vì tiền tài!"
Lưu Vấn Thiên nghi ngờ nói: "Làm sao không có khả năng, ngươi không nhìn thấy nơi này rõ ràng có dấu vệt bị lục tung sao."
Tô Chuyết mỉm cười đáp: "Trong phòng tuy bị lật loạn, nhưng mấy tấm
tranh chữ danh nhân treo trên tường lại nguyên xi không động. Hơn nữa
trong quầy một ô ngăn tủ treo ổ khóa, khẳng định là nơi để tiền, mà ô
ngăn kéo này lại chưa từng động qua, nói rõ hung thủ căn bản không phải
là cầu tài. Hơn nữa bên cạnh thi thể có một nắm khăn tay vải tơ, phía
trên có vết nước bọt. Trong hàm răng người chết cũng có mấy cây sợi tơ, tương đồng với chất liệu của vải này. Nói rõ hung thủ là lấy chiếc khăn tay ngăn chặn miệng người chết , khiến cho không cách nào gọi. Cho nên
Tôn Tiểu Lục không nghe thấy tiếng la cũng là có khả năng."
Lưu Vấn Thiên theo chỗ y nói tới, xem xét từng cái, quả nhiên không sai, trong lòng lại thưởng thức mấy phần với gã thanh niên này. Ông ta vội
ho một tiếng, nói: "Tiểu hỏa tử (chàng trai), bản quan thấy quan điểm
của cậu không tệ, cậu là sai dịch của nha môn nào? Tên gọi là gì?"
Tô Chuyết âm thầm buồn cười, nhất thời nổi hứng, dứt khoát chơi đùa cùng gã quan này. Nghĩ như vậy, y khom mình hành lễ, nói: "Kẻ hèn họ Tô tên
Chuyết, chỉ là một giới bình dân áo vải."
Trong lòng Lưu Vấn Thiên tính toán một hồi, trên mặt lại bất động thanh
sắc, nói ra: "À. . . Vậy cậu nói một chút, ai là hung thủ a? Vì sao hắn
lại lục lọi nơi này hỗn loạn như vậy?"
Tô Chuyết nhíu mày, trầm ngâm nói: "Nếu như hung thủ không phải đang tìm cái gì, chính là nghĩ muốn giấu cái gì. Nhưng mà hung thủ đến cùng muốn làm gì đây?"
Y dạo quanh thi thể một vòng, dưới thi thể đè lên một chồng tro tàn làm y nghi hoặc. Tô Chuyết ngồi xổm người xuống, sờ lên tro tàn, đã nguội
lạnh rồi. Lưu Vấn Thiên cũng nhìn thấy dị dạng, vội vàng kêu sai dịch
chuyển dời thi thể.
Dưới thân thi thể đè ép không chỉ một chồng tro tàn màu đen, lại còn có
mấy hàng chữ bằng máu xiêu xiêu vẹo vẹo. Lưu Vấn Thiên giật mình, kinh
ngạc nói: "Chữ bằng máu! Đây là di ngôn của người chết!"
Tô Chuyết lại nhíu mày sâu hơn, chỉ thấy mấy hàng chữ bằng máu kia chính là mấy dòng thơ:
Điểu ngữ truyện xuân ý,
Bất đắc đáo liêu tây.
Nhất tùng thâm sắc hoa,
Thập hộ trung nhân phú.
Edit:
Tiếng chim truyền ý xuân,
Không đến được Liêu Tây.
Một lùm hoa sắc đậm,
Bằng thuế của mười nhà.
Bạn đang đọc truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.