Chương 401: Đoạt Giải Nhất
“Sao vậy, thời gian cũng đến rồi, sao tự nhiên tiểu Khu lại do
dự?” Tần Đôn nhìn dáng vẻ do dự của Dạ Dao Quang, trong lòng
cũng có chút hoảng loạn, thỉnh thoảng nhìn vào bóng mặt
trời, bóng kế tiếp mà đè lên trùng khớp chính là biểu hiện
một canh giờ đã trôi qua.
“Có lẽ tiểu Khu gặp được
chuyện gì đó không xác định được.” Trong lòng Văn Du cũng vô
cùng sốt ruột. Trên thực tế hôm nay bọn họ đang muốn so tài
quán quân, toàn bộ học viện đều đang chờ mong Dạ Dao Quang trổ
tài, dù sao lúc thi vòng loại Dạ Dao Quang cũng biểu hiện vô
cùng ưu tú.
Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, thắng bại
cũng đã quyết định rồi, nếu như cô viết được thì tất nhiên là thắng không thể nghi ngờ, cô không viết không có nghĩa là thất
bại nhưng chuyện này không giống tác phong thường ngày của cô.
Làm một thầy phong thủy, mỗi chỗ bỏ sót sẽ khiến cho dương
trạch không hoàn hảo, mang đến tổn thương không đáng có cho chủ
nhà, mặc dù không phải cố tình nên sẽ không phải chịu sự
trừng phạt của thiên đạo nhưng cô sẽ vì lí do đó mà lương tâm
bất an. Đây là một cuộc tranh tài, trong lúc thi đấu cô có
thiếu sót cũng sẽ không hại người vô tội nhưng đây là do thói
quen nghề nghiệp nên không thể không cẩn thận.
Cuối cùng
cô cũng rút ra một đáp án để kết thúc bài thi, sau đó chậm
rãi chấm mực, một lần nữa đặt bút viết xuống. Tiếng trống
vang lên, Dạ Dao Quang gác bút dừng lại, sửa sang bài thi xong
lập tức giao cho Trường Diên đạo trưởng.
“Tiểu Khu, vừa rồi…”
“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa trước!” Tiêu Sĩ
Duệ tiến lên trước định nói gì đó với Dạ Dao Quang nhưng bị Ôn Đình Trạm cản lại.
Chờ bọn họ trở lại viện, cơm nước
đã dọn xong. Bình thường Dạ Dao Quang sẽ tự mình lựa chọn,
bởi vì mỗi ngày có hơn hai mươi món ăn, cũng không thể ăn mỗi
thứ một ít được nên cô sẽ tự chọn những món mình yêu thích.
Lúc này Dạ Dao Quang không ở đó, thư đồng của bọn họ đã dựa
theo khẩu vị của mỗi chủ nhân để lựa chọn sẵn.
Mọi
người ăn cơm trong im lặng, Dạ Dao Quang thật sự đói bụng nên
chỉ lo ăn, sau khi ăn xong mới phát hiện bầu không khí dường như
có chút bất thường: “Mọi người sao vậy?”
Tiêu Sĩ Duệ
nhìn Ôn Đình Trạm một cái rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay lúc thi đấu huynh gặp vấn đề nan giải gì sao?”
Dạ Dao Quang lập tức hiểu rõ: “Ý đệ là chuyện ta do dự lúc cuối giờ thi hả?”
Mấy người đều đồng loạt gật đầu.
Dạ Dao Quang cười nói: “Không có gì, chỉ là gần đến cuối giờ mới phát hiện…”
Sau đó Dạ Dao Quang nói hết đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ.
“Tiểu Khu, cậu nói cậu cũng không xác định được vậy thì cần gì phải viết vào?” Văn Du nghe xong nhíu mày. Đây là thi đấu tích điểm,
lúc Dạ Dao Quang đấu vòng loại đã vượt lên dẫn đầu, lúc này
coi như giống thành tích của bọn họ, cũng có thể thuận lợi
tăng thứ hạng rồi.
Tần Đôn không nói gì nhưng hắn cũng biểu lộ rõ ràng rằng Dạ Dao Quang làm như thế là quá mạo hiểm.
“Hai người cũng cảm thấy thế sao?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu: “Tuy thắng bại rất quan trọng nhưng ta tin tiểu Khu làm thế ắt hẳn sẽ có nguyên nhân.”
Dạ Dao Quang gật đầu sau đó nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Tiểu Khu xem dương trạch cũng giống như phá án bắt hung thủ, bất kỳ
một chi tiết bị bỏ sót nào cũng có thể làm hại đến tính
mạng người vô tội, mà để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật có thể sẽ khiến cho nhiều người vô tội thiệt mạng hơn.
Mạng người quan trọng, không thể qua loa!” Giọng nói Ôn Đình Trạm
nhẹ nhàng vang lên trong gió đêm.
Lúc này Dạ Dao Quang khẽ cười hài lòng: “Ta biết mọi người đang suy nghĩ gì, tuy đây
chỉ là một cuộc thi tranh tài, kết quả có thắng có bại nhưng
ta vốn không cho rằng ý nghĩa nằm ở chỗ thắng hay bại, ý
nghĩa của việc tranh tài chính là để cho chúng ta thấy rõ ưu,
khuyết điểm của chính mình. Nếu như hôm nay ta không làm như thế thì cũng không có tổn hại gì nhưng ta cảm thấy như vậy không
phải là so tài chân chính. Thi văn cứ ba năm lại tổ chức hai
lần, không phải để cho học sinh tranh giành cao thấp mà là để
cho mọi người mở rộng tầm nhìn, trong lúc thi đấu có thể tìm
ra thiếu sót của mình, bổ sung chỗ thiếu, đấy mới là ý nghĩa tranh tài!”
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến Văn Du và Tần Đôn rơi vào trầm tư.
“Căn nhà này, nếu như tỉ lệ cửa sổ có vấn đề thì rất nhiều vấn đề phong thủy cũng sẽ theo nhau tới. Nếu không thấy rõ, tự ý
sửa chữa, tất nhiên sẽ làm hại tính mạng của một gia đình.”
Giọng nói Dạ Dao Quang trầm thấp:
“Như Trạm ca đã nói, xem
dương trạch cũng không khác gì phá án bắt hung thủ, sai một
bước sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Thụ giáo!” Văn Du thở dài nói:
“Là ta không suy nghĩ chu toàn.”
“Khổng Tử nói: “Nhóm ba người tất có một người thầy”, thánh nhân
còn cần học hỏi người khác, nói gì đến chúng ta. Văn Du không
cần để tâm quá, chúng ta giao lưu với nhau tất nhiên sẽ muốn
học cái tốt, sửa đổi cái chưa tốt!” Ôn Đình Trạm lên tiếng
trấn an.
Văn Du gật đầu: “Có thể giao hảo với Doãn Hòa
và tiểu Khu ở học viện Bạch Lộc đúng là phúc lớn của đời
người!”
“Ta cũng thấy vậy!” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đồng thời gật đầu.
Dạ Dao Quang đang chuẩn bị đứng lên cáo từ trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm nhưng không ngờ một tiểu đồng chạy tới nói:
“Tiểu nhân vâng lệnh đạo trưởng tới mời Dạ Thiên Khu.”
Đạo trưởng này chỉ có thể là Trường Diên đạo trưởng, Dạ Dao Quang
hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn chào hỏi mọi người rồi rời
đi. Ôn Đình Trạm lo lắng Dạ Dao Quang đi ra ngoài một mình không
an toàn nên mặc dù đang ở trong phạm vi của học viện nhưng cậu
cũng muốn đi theo.
Dạ Dao Quang đến viện của Trường Diên đạo trưởng mới phát hiện ra Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đã chờ sẵn.
“Dạ đồng sinh tới rồi!” Trưởng Diên đạo trưởng đang ngồi ở phía trên bỗng nở nụ cười hết sức hòa nhã:
“Ngồi đi!”
“Đạo trưởng!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đồng thời cúi người
hành lễ với Trường Diên đạo trưởng, sau đó mới chậm rãi ngồi
xuống.
“Hôm nay ta cho mời ba trò tới để công bố kết quả cuộc so tài của các trò.” Trường Diên đạo trưởng nói.
Ba người nhìn nhau, không phải còn có một vòng thi cuối cùng sao, sao bây giờ đã có kết quả rồi?
Trường Diên đạo trưởng không tuyên bố kết quả mà ánh mắt lại rời
đến trên người Dạ Dao Quang: “Dạ đồng sinh, có thể nói cho bần
đạo biết vì sao cậu nhìn ra được chỗ huyền diệu của trạch
viện này không?”
Chỗ huyền diệu chính là tỉ lệ cửa sổ
sao? Dạ Dao Quang mặt không đổi sắc đáp lại: “Cái này là dựa
theo kinh nghiệm mà thôi! Ngày thường ta thích đi xem phong thủy,
bình thường đi trên đường cũng sẽ quan sát một số căn nhà.”
Thật ra là tích lũy kinh nghiệm của hai kiếp nhưng Dạ Dao Quang cũng không thể nói như vậy.
“Thì ra thế! Chẳng trách…” Trường Diên đạo trưởng thở dài.
“Việc này cũng giải quyết khúc mắc trong lòng bần đạo. Năm đó bần
đạo sơ sẩy nên trạch viện này hơn ba mươi năm sau chỉ còn mỗi
một độc đinh. Bần đạo đã từng thảo luận cùng với các đạo
hữu khác nhưng không ai tìm ra chỗ thiếu sót, chỉ có Dạ đồng
sinh nhìn ra mà thôi!”
“Trường Diên đạo trưởng đừng nói như vậy…” Nghe thấy thế, Dạ Dao Quang vội nói:
“Đạo trưởng, chúng ta chính là người tu luyện nhưng cũng chỉ là
người, người nào chẳng có chút thiếu sót? Vô tâm lỡ lời mà
thôi, vì sao phải canh cánh trong lòng? Hơn nữa, nếu trạch viện
này không gặp được đạo trưởng chỉ sợ kết quả cũng không tốt
hơn bây giờ là bao!”
Bạn đang đọc truyện Quái Phi Thiên Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.