Chương 125

như cách thiên sơn vạn thủy (khoảng cách núi sông), lúc tầm mắt giao nhau, các cô đồng thời nở nụ cười, bất quá, cũng rất rõ ràng , cười đều mang theo hương vị gượng ép.

"Tiểu Ái"

Bước nhanh chạy tới, vẻ mặt nao nao, ngay sau đó, Hỏa Hoan ôm chặt lấy cô.

"Xú nha đầu, nhiều năm như vậy một chút tin tức đều không có, thật đúng là nhẫn tâm đâu." Thật mạnh đập một cái phía sau lưng của cô, Trương Tiểu Ái thở ra một hơi thật dài, buông cô ra, nụ cười trên mặt giống như sáng rất nhiều.

vừa mới một cái ôm, giống như ngăn cách mấy năm nay vcùng hiềm khích đều ít rất nhiều, nhưng ít không có nghĩa là không tồn tại, những vấn đề kia vẫn như một mảnh khoảng cách cực lớn vắt ngang giữa bọn họ, có lẽ cả đời này đều không thể vượt qua.

"Đi thôi, chúng ta vào nhà nói sau." Nắm tay cô, Hỏa Hoan kéo cô hướng trong phòng đi đến.

"Uống cà phê hay là uống trà?"

ấn cô ngồi ở trên sô pha, Hỏa Hoan không ngừng bận rộn , trong lúc xuyên qua phòng bếp cùng phòng khách, cũng may tuy rằng đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng trong phòng bài trí như trước, cô cũng là có thể thuần thục tìm được thứ mình muốn.

"Cà phê đi, cám ơn."

Ngắm nhìn bốn phía, nhìn tùy ý đều là giá trị xa xỉ, khóe miệng Trương Tiểu Ái lộ ra tự giễu.

"A, để cho, lập tức là tốt rồi."

Hỏa Hoan cao giọng, thanh âm hạ xuống xong, trên mặt cũng lập tức ảm đạm xuống.

"Cô đừng bận rộn, mau ngồi đi."

Tiếp nhận cà phê cô đưa tới, Trương Tiểu Ái thản nhiên nở nụ cười, "Đúng rồi, như thế nào không thấy được Tiểu Bảo? Gọi là Tiểu Bảo đi? Tôi nghe Diệp Toàn kêu như vậy."

"A, bé tại hậu viện chơi." Nhìn cô, Hỏa Hoan cúi thấp đầu xuống, "Đúng rồi, tôi đi lấy điểm tâm."

"Không cần, cô cứ ngồi đi." Kéo tay cô lại, ấn cô ngồi ở trên sô pha, Trương Tiểu Ái nháy mắt không nháy nhìn cô chằm chằm, "Nha đầu, vài năm không thấy, càng ngày càng đẹp."

"Tiểu Ái" ngẩng đầu nhìn cô, Hỏa Hoan ngượng ngùng nở nụ cười, "Cô cũng thế."

"Hoan Hoan" nhìn chằm chằm cô, Trương Tiểu Ái nở nụ cười, "Hoan Hoan, có cảm thấy hay không? Giữa chúng ta giống như bất hòa rất nhiều."

"Làm sao có thể?" Giống như trước, Hỏa Hoan tựa đầu lệch qua trên vai cô, nhận thấy được thân thể cô cứng ngắc thì cô ngồi thẳng người.

"Mẹ, dì ."

Đúng lúc này, một bóng dáng từ bên ngoài vọt tiến vào, nhào vào trong lòng Hỏa Hoan, cặp mắt kia cũng đang cẩn thận dò xét Trương Tiểu Ái một bên .

"Tiểu Bảo, chào hỏi dì có hay không? Đây là dì Tiểu Ái mẹ thường nhắc tới ."

" dì Tiểu Ái tốt" đứng ở trước mặt cô, Hoả Thông cung kính cúi đầu.

"Thực ngoan" nhẹ vỗ về mặt của bé, Trương Tiểu Ái thản nhiên nở nụ cười, kéo bé đến trong lòng, nhưng trong lòng như là đổ ngũ vị, lại giống như có vô số con kiến từn chút từng chút chui vào trong thịt.

" bộ dạng bé rất giống ——" nói tới đây, cô lập tức dừng lại, miệng há to lại cũng không nói gì ra, chính là ở trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ tinh mỹ bỏ vào trong tay của bé.

"Ngày hôm qua vội vàng đi, thật sự thật xin lỗi, đây là lễ vật dì, nhìn xem có thích hay không?"

"Tiểu Ái, cô làm cái gì vậy?"

Thấy cô như vậy, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, Tiểu Ái lạnh lùng yên tĩnh như vậy là cô chưa từng thấy.

Đó là một loại Lãnh Mạc theo trong khung lộ ra, vô hình trung khoảng cách giữa bọn họ kéo xa rất nhiều.

"Bất quá là tặng đứa nhỏ chút lễ vật thôi, co không cần để



Bạn đang đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.