Chương 123



"Chú, dì là vợ của chú sao?" thanh âm trẻ thơ vang lên bên tai, trong lòng chấn động mạnh, Đoan Mộc Minh lập tức sững sờ.

"Tại sao hỏi như vậy?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xem như Hoa Xuân nhộn nhạo, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi.

"Mẹ nói dì kết hôn." Một đôi mắt to tròn vo nháy mắt cũng không nháy mắt chăm chú trên người của anh, bên trong ẩn ẩn có một tia mê hoặc.

"Tiểu Bảo, cháu hãy nghe chú nói, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện là chúng ta không muốn làm." khóe miệng Đoan Mộc Minh cười bất đắc dĩ, sờ sờ đầu của bé, đặt bé ở trên giường.

"Cháu biết, mẹ thường xuyên nói như vậy." Hoả Thông cái hiểu cái không gật gật đầu, một đôi mắt to vẫn đang nhanh như chớp loạn chuyển .

"Ngoan, ngủ đi." đắp kín mền cho anh, tựa tại đầu giường vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của bé, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi, thẳng đến xác định bé đã ngủ sau, mới đứng dậy rời đi.

Trong phòng khách, Diệp Toàn đã trở lại, biểu tình trên mặt ngưng trọng.

"Người đưa đến nhà?" Rót một ly rượu, Đoan Mộc Minh chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng đêm mờ mịt .

"Không có, lúc tôi đuổi theo ra đi, người đã không thấy." Nhìn anh, Diệp Toàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi cảm thấy hôm nay có điểm không thỏa đáng."

"Có thể lừa gạt được nhất thời, lừa không được một đời, sớm biết rằng cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý, huống hồ, cô sáng sớm nhận được tin tức." Nếm một ngụm trong chén rượu, Đoan Mộc Minh nhìn anh, "Nơi này mấy ngày nay phái một ít người bảo vệ, không có lệnh của tôi, bất luận kẻ nào đều không cho tiến vào, còn có, tìm một nơi khác, cần phải càng thêm bí ẩn."

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn biểu tình ngưng trọng, Diệp Toàn cũng hơi hơi nhíu lại.

"Chiếu tôi nói làm, Paris cậu không cần đi, mấy ngày này cậu phụ trách ở trong này tùy thân bảo hộ bọn họ, ở tôi trở về trước, cậu phải cam đoan an toàn của bọn họ."

"Trở về? Anh muốn đi đâu?" mày Diệp Toàn nhíu lại càng chặt, không thể phủ nhận, anh chán ghét loại cảm giác này, cảm giác chẳng hay biết gì giống đứa ngốc.

"Bên ngoài có chút phiền toái, tuy rằng nhất thời còn tới không được nơi này, nhưng chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cậu cũng đừng có hỏi nhiều, mặt khác, tất cả mọi người đều triệu hồi , nếu như bọn họ tạo ra một chút sai lầm..., tôi sẽ tra hỏi."

"Đã biết, phu nhân kia bên kia ——" nhớ tới ngày mai ước hẹn mười giờ, Diệp Toàn chỉ cảm thấy đầu của mình đều lớn.

"Trừ bỏ điện thoại của tôi, cậu không cần tiếp nhận điện thoại người nào, mẹ tôi bên kia, tôi sẽ đi, điểm ấy cậu không cần lo lắng." uống rượu trong chén một hơi cạn sạch, Đoan Mộc Minh xoay người đi lên lầu.

Trong phòng ngủ, vẫn một mảnh tối đen, dựa vào trực giác, anh đi tới trước giường, nương ánh sao yếu ớt lẳng lặng đánh giá người phụ nữ trên giường còn ngủ say .

"Anh, anh ~~~~"

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm cô.

Ở bên giường chậm rãi ngồi xuống , nhẹ tay vuốt ve mái tóc dài của cô, Đoan Mộc Minh cười khổ lắc đầu.

Đã muốn đi qua trong cuộc đời này, anh chưa từng có muốn lại không chiếm được, nhưng bây giờ nhìn cô, lại phát giác cô cách mình đúng xa xôi như vậy, rõ ràng cô đang ở trước mắt, rõ ràng chỉ cần đưa tay lên là có thể đụng đến trên người cô, nhưng, tâm cùng tâm khoảng cách lại như cách cách xa vạn dặm.

Thoạt nhìn rõ ràng rất gần, kì thực xa xôi.

Giữ nguyên áo ở bên người chậm rãi nằm xuống, mỉm cười nghiêng đầu, hơi thở của cô quanh quẩn tại trên mặt chính mình, hương khí rất nhẹ rất nhạt nhã, lại làm cho tim của anh từng chút từng chút an định lại.

Lần đầu tiên thấy cô, cô lưu cho anh sỉ nhục suốt đời khó quên;

Lần thứ hai thấy cô,



Bạn đang đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.