Chương 62: Mang Bọn Ngươi Về Nhà
Cho nên Sở Tích Phong quay người nhìn Tô Trường An ở bên cạnh.
Tô Trường An rất nhanh đã hiểu rõ ý của y nên gật nhẹ đầu, ý nói bản thân còn có thể tái chiến.
Nhưng Sở Tích Phong cũng không vì vậy mà thấy an tam, y nhìn đao
trong tay của Tô Trường An bởi vì dùng sức quá mạnh mà hai tay đã là một mảng máu thịt lẫn lộn, hơn nữa còn không ngừng run rẩy.
Một đao khách đến đao còn không cầm nổi, sao có thể tiếp tục chiến đấu đây?
Ý tứ của Sở Tích Phong rất rõ ràng, y muốn Tô Trường An tạm thời trốn đi.
Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, hắn nắm lấy góc áo của mình rồi xé
xuống một miếng, sau đó dùng răng cắn một đầu, đầu kia quấn quanh tay
phải của mình và chuôi đao.
Sau khi làm xong những việc này, hắn giơ tay lên dường như muốn chứng tỏ với Sở Tích Phong.
Sở Tích Phong chợt trở nên trầm mặc, sau nửa ngày mới gật nhẹ đầu.
Không phải y không biết với Tô Trường An trong trạng thái như vậy khi
chiến đấu ở đẳng cấp này sẽ mang lại cho mình gánh nặng không cần thiết. Nhưng y tôn trọng quyết định của một đao khách chân chính, vì loại tôn
trọng này mà y nguyện ý trả một cái giá rất lớn.
Đạt được Sở Tích Phong cho phép, trên mặt Tô Trường An hiện lên nụ
cười nhạt. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía hai người đang từng bước đến gần, mặt hắn đồng dạng trầm xuống.
"Ta chủ công." Sở Tích Phong nói ra.
Tô Trường An gật đầu, hắn hiểu được thực lực của hai người này cao
hơn hắn quá nhiều, vừa rồi có thể uy hiếp được hắc bào nhân thực sự do
gã quá mức khinh địch, cộng thêm hình dạng vừa rồi của hắc bào nhân yếu
hơn con quái vật bây giờ không biết bao nhiêu lần.
Mà dùng thực lực bây giờ của hắn nếu tùy tiện ra tay chỉ sợ sẽ gây
thêm phiền toái cho Sở Tích Phong, cho nên hắn quyết định đợi thời cơ
đánh úp.
Đạt được câu trả lời khẳng định của Tô Trường An, rốt cuộc Sở Tích
Phong cũng yên lòng, cơ thể y bỗng nhiên tản ra một đường ánh tím, họ Sở cầm theo đao chậm rãi tiến về phía trước, giày va chạm trên nền đá xanh phát ra âm thanh đát đát đát.
Lông mày của Huyễn Dạ nhíu lại, dường như cảm nhận được linh lực chấn động trên người của Sở Tích Phong. Thần thức trong nội tâm nàng khẽ
động, mấy cây dao găm quanh thân thể liền hóa thành tia sáng lạnh lẽo
gào thét tập kích về phía Sở Tích Phong.
Những tia sáng kia tốc độ cực kỳ nhanh, vị trí công kích cũng rất xảo trá, gần như phủ kín toàn bộ không gian mà Sở Tích Phong có thể né
tránh.
Đây là một kích tất thắng, khóe miệng nàng hiện ra một nụ cười nhạt
như có thể thấy được Sở Tích Phong bị một chiêu này đâm cho thương tích
đầy mình.
Nhưng Sở Tích Phong tựa như làm ngơ với những tia sáng lạnh lẽo đang
tập kích đến, tốc độ của y càng ngày càng nhanh đến cuối cùng gần như
lướt trên mặt đất. Y cứ như vậy nghênh đón mấy tia sáng lạnh lẽo thế lớn lực trầm kia, đón đỡ khí thế to lớn giữa hai người.
Chỉ là một cái nháy mắt y đã chạy tới phía trước mấy tia sáng lạnh
lẽo, không đến nửa giây nữa mấy con dao găm kia sẽ từ rất nhiều vị trí
đâm vào thân thể của y.
Nhưng sắc mặt Sở Tích Phong vẫn như cũ lạnh băng, đao trên tay của y
chợt biến chuyển kéo trên không trung mấy đường ánh tím nhanh đến mức
làm người ta không thể thấy rõ. Sau đó mấy tiếng giòn vang truyền đến,
mấy con dao găm kia đã rơi hết trên mặt đất.
Sắc mặt của Huyễn Dạ rốt cục cũng biến đổi, nàng ý thức được nam tử
trước mắt này khủng bố hơn cái gọi là Thần tướng Đại Ngụy rất nhiều.
"Cốt Đạo Nhân!" Lông mày nàng nhíu lại thấp giọng quát.
Đầu quái thú kia phát ra âm thanh gào rú khàn khàn, hai chân đạp đất
mang theo thân thể cực lớn nhưng không chút cồng kềnh dựa vào xung lực
mà nhảy lên cao cao. Hai tay của gã nắm lại như Thái Sơn áp đỉnh đánh
xuống đầu của Sở Tích Phong.
Lông mày của Huyễn Dạ cũng nhăn lại, mấy trăm con dao găm quanh thân
được nàng thúc dục đến mức tối đa, hóa thành những tia sáng lạnh lẽo phá không mà đến.
Trong mấy chiêu vừa rồi hai người cũng đã thăm dò chi tiết, nàng biết rõ nam tử trước mắt này không phải bình thường, cho nên xuống tay cũng
không nhượng bộ, vừa ra chính là sát chiêu.
Đối mặt thế công điên cuồng như vậy Sở Tích Phong chợt ngừng lại, y
nghiêng đao đưa ra trước, tử điện lôi quang như giao long mãng xa bơi
trên thân đao.
Con ngươi của y chợt lạnh lẽo, một ánh sao sáng đột nhiên hiện lên.
"Lôi." Y nói ra.
Thanh âm của y cũng không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người lại rất rõ ràng.
Một đường ánh sáng cực lớn từ phía chân trời chiếu xuống, sương mù
đen tối chợt tản ra, Tô Trường An không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Chẳng
biết từ lúc nào trên không trung của Lam Linh trấn hiện đầy mây đen,
trong đó lại có lôi điện tỏa ra quang huy rực rỡ.
"Minh." Sở Tích Phong nói tiếp.
Một âm thanh ầm ầm nổ vang theo sau mệnh lệnh của y.
Thanh âm kia thật lớn nhưng kỳ quái ở chỗ Tô Trường An lại không hề
thấy chói tai, thậm chí không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với
thân thể của hắn.
Nhưng Cốt Đạo Nhân hóa khổng lồ và Huyễn Dạ lại không được may mắn như vậy.
Bọn họ chỉ cảm thấy một hồi nổ vang bên tai, vô luận là linh lực vận
chuyển trong cơ thể hay thần hải trong đầu đều chợt ngừng lại.
Cao thủ so chiêu, thắng bại thường thường chỉ trong chớp mắt.
"Lôi."
Sở Tích Phong lại nói.
Một tia điện mãng trên bầu trời xuất hiện lần nữa.
Mà lúc này bởi vì hai người kia đột nhiên ngưng lại nên thế công đã
chậm, thầm kêu một tiếng không ổn. Nhưng thế đi của chiêu thức đã thành
cũng không thể thu lại, cho nên bọn họ cắn răng một cái điên cuồng vận
chuyển linh lực trong cơ thể, tốc độ tiến công lần nữa nhanh lên vài
phần. Đặc biệt là dao găm của nàng kia gần như thoáng cái có thể đến
trước người của Sở Tích Phong.
Tô Trường An ở một bên thấy như vậy thầm kêu không tốt, hắn cũng bất
chấp mọi thứ thân thể khẽ động, người cùng đao liền hóa thành một luồng
sáng đánh úp về phía nữ tử.
Hắn nhìn ra được công kích của nữ nhân này mặc dù quỷ dị nhưng hoàn
toàn dựa vào mấy trăm con dao găm vây quanh thân. Mà lúc này tất cả
chúng đang thẳng hướng Sở Tích Phong, nội phòng của nàng không có nên
theo Tô Trường An đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp.
Lúc trước Tô Trường An luôn di chuyển xung quanh, lúc này lao tới
Huyễn Dạ thì công kích của hắn ngay lập tức xuất hiện trước người nàng.
Trong lòng Huyễn Dạ giật mình, nàng không nghĩ tên thiếu niên kia đã
bị thương nặng đến như vậy cũng có dũng khí tập kích mình. Khóe miệng
của nàng hiện lên nụ cười đùa cợt nhàn nhạt.
Nàng cũng không phải như Cốt Đạo Nhân khinh địch ngu xuẩn, trong lòng khẽ động lập tức có mấy con dao nối với sợi tơ xuất hiện. Lúc đao của
Tô Trường An gần như chạm đến nàng thì mấy con dao găm cũng lấy tốc độ
ánh sáng bay ra. Tốc độ kia nhanh đến mức Tô Trường An khó có thể theo
kịp.
"Động!" Lúc này Sở Tích Phong cũng hô ra một chữ cuối cùng.
Điện mãng trên bầu trời như nhận được sắc lệnh nào đó, một tia lôi xà từ trời xanh vạn dặm mà đến, thu vào trong cơ thể của Sở Tích Phong.
Trong một cái chớp mắt, thân thể của Sở Tích Phong bỗng nhiên biến động.
Tốc độc của y trở nên cực nhanh, nhanh đến mức không chỉ riêng Tô
Trường An mà ngay cả Cốt Đạo Nhân hay Huyễn Dạ cũng chỉ có thể nhìn thấy được chút tàn ảnh của y mà thôi.
Một tia sáng tím lóe lên bức lui khí thế to lớn của Cốt Đạo Nhân.
Thân thể của Sở Tích Phong cũng không ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước phóng tới Huyễn Dạ. Chướng ngại thứ nhất nghênh đón y chính là
mấy trăm mũi nhọn của dao găm.
Lúc này Sở Tích Phong nhìn qua Tô Trường An, thấy tia sáng lạnh lẽo kia đã tới trước người của Tô Trường An.
Sắc mặt của y càng thêm lạnh lẽo, tựa như băng cứng trên Thiên Sơn ngàn năm không tan chảy.
Ánh đao của y lập lòe, tử điện lôi quang quấn lấy thân thể. Những tia sáng lạnh lẽo kia đánh lên ánh đao cùng lôi điện màu tím phát ra âm
thanh rầm rầm giòn vang. Sau đó tất cả dao găm đều ngừng lại mà bị đập
nện bay ra ngoài.
Sắc trời ngày càng tối, như là sắp mưa.
Điện mãng bên trên bầu trời bơi lội qua lại, từng tia lôi quang chiếu sáng Lam Linh trấn như ban ngày.
Nơi ánh đao cùng tia sáng lạnh va chạm phát ra sóng khí làm tóc rối
của Sở Tích Phong tung bay, râu ria ở khóe miệng lộn xộn nhưng lôi quang nổi bật trong mắt của y phát ra ánh sáng làm người ta sợ hãi.
Y lại nhìn sang Tô Trường An.
Ánh sáng lạnh lẽo còn cách Tô Trường An chưa đến một tấc. Y biết rõ
uy lực của những tia sáng đó, cho dù là mình thắng thế được một thoáng
cũng là việc cực kỳ khó, chớ nói một tên mới Tụ Linh cảnh như Tô Trường
An.
Tốc độ dưới chân y cũng nhanh hơn, đao trên tay lại càng nhanh.
Sắc mặt vạn năm băng cứng của Sở Tích Phong rốt cuộc lần đầu tiên xuất hiện một thứ cảm xúc gọi là phẫn nộ.
Y đánh bay con dao găm cuối cùng, thân ảnh khẽ động không ngừng phóng về phía Tô Trường An. Phía sau y là dao găm cắm đầy trên nền đá xanh.
Lúc này dao găm của Huyễn Dạ có lẽ đã sắp chạm đến gò má của Tô
Trường An, nó mang theo ánh sáng lạnh lẽo cắt qua da hắn, trên mặt bắt
đầu chảy máu nhưng đao của hắn vẫn còn cách Huyễn Dạ một khoảng. Có lẽ
sau khi những con dao này cắt nát mặt, đâm lủng cổ họng của Tô Trường An thì đao của hắn còn chưa kịp chém Huyễn Dạ.
Trên mặt của Tô Trường An hiện lên một tia không cam lòng nhưng hắn không còn cách nào khác.
Gần như lúc hắn nhắm hai mắt cam chịu số phận. Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ, Sở Tích Phong gần như vô thức chắn trước người của Tô Trường An.
Một dòng chất lỏng ấm áp bắn tung tóe lên mặt của Tô Trường An. Hắn
trợn mắt nhìn thì điều mà hắn thấy được chính là người nam nhân phía
trước với những vết thương trên ngực làm người ta sợ hãi.
Hắn gần như có thể tưởng tượng được lưng của Sở Tích Phong đang cắm đầy dao găm.
"Sở tiền bối!!!" Hắn há to miệng la lên nhưng âm thanh lại bị dìm
trong tiếng sấm chợt phát ra kia. Nước mắt của hắn lúc này như đê vỡ
tràn ra đầy mặt.
Một bàn tay thô ráp bỗng nhiên đưa ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt của Tô Trường An.
Người nam nhân kia, trong miệng ngậm máu tươi nói những lời không thể nghe rõ.
"Đừng lo lắng, ta sẽ dẫn các ngươi về nhà!"
Bạn đang đọc truyện Thư Kiếm Trường An được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.