Chương 302: Thêm Mắm Dặm Muối
Nhị Ny nói: "Sao không tốt? Ngươi ngủ ở đây đã là cho hắn mặt mũi."
Đỗ Quyên bật cười.
Đang nói, Bệnh Chốc Đầu xách một thùng lớn nước ấm vào cho 2 cô gái tắm rửa.
Hắn đặc biệt cường điệu nói thùng tắm lớn cũng là mới, hắn chưa dùng qua.
Nhị Ny phất tay đuổi hắn, nói: "Nấu thêm một nồi nước nữa đi, một thùng không đủ."
Bệnh Chốc Đầu vội nói: "Ta sẽ nấu, một nồi không đủ!"
Nói xong đi ra ngoài.
Đợi hắn đổ đầy thùng tắm, Bệnh Chốc Đầu lập tức bị Nhị Ny đuổi ra khỏi phòng, nói hắn tự tắm rửa rồi ngủ, không cần lại đây.
Bệnh Chốc Đầu bị đẩy đến lảo đảo đi ra, đến cửa, còn không quên dựa vào
khung cửa quay đầu dặn Nhị Ny: "Buổi tối nếu sợ thì kêu ta!"
Nhị Ny vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, vừa nói: "Biết! biết!"
Đỗ Quyên nhìn đôi thiếu niên nam nữ chất phác này, cảm động với tình yêu đơn giản của bọn họ, trong lòng tràn ngập ấm áp nên cười hỏi Nhị Ny
đang đóng cửa quay vào: "Nếu ngươi nói sợ, chẳng lẽ hắn canh giữ ngoài
cửa à?"
Nhị Ny xấu hổ đến uốn người, nói: "Nào có! Ta sợ cái gì chứ?"
Đỗ Quyên ha hả cười rộ lên, không ép hỏi nàng nữa.
Theo sau, Nhị Ny kiên trì muốn Đỗ Quyên tắm trước, vừa cùng nàng ríu rít nói chuyện, nói rất nhiều chuyện của nàng và Bệnh Chốc Đầu, Đỗ Quyên
nghe được mùi ngon, ngẫu nhiên cảm giác vén mây phá nguyệt chợt lóe qua.
Một đêm này, Đỗ Quyên ngủ thật sự say.
Rạng sáng hôm sau, trước thời khắc rèn luyện buổi sáng, nàng chưa tỉnh
hẳn, lật người, tỉnh tỉnh mê mê. Thẳng đến bên ngoài cho uông uông sủa,
nàng thấy ngoài cửa sổ sáng, mới không nhanh không chậm rời giường.
Nhị Ny dậy sớm nấu cơm, cứng rắn giữ Đỗ Quyên ăn cơm.
Nhất thời Bệnh Chốc Đầu thu lươn trở lại, dùng cỏ xuyên bảy tám con đưa cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên vội vàng khoát tay nói: "Các ngươi vất vả như vậy, ta không thể lẫy. Giữ lại đãi khách đi. Nhà ta cũng không thiếu thịt ăn, hôm qua mới săn thú về đó."
Bệnh Chốc Đầu nói: "Đỗ Quyên, ngươi cầm đi, ta còn rất nhiều."
Nhị Ny cũng nói: "Khách khí với ta làm gì? Đãi khách nào kém vài con này!"
Nói xong, nàng giữ chặt tay Đỗ Quyên, kéo này đến một cái lu vỡ lớn cạnh tường viện. Cái lu co một lỗ lớn, phía trên đậy bằng một tảng đá. Nàng
để Bệnh Chốc Đầu đem chuyển hòn đá kia xuống dưới, vạch lu ra, ý bảo Đỗ
Quyên nhìn.
Đỗ Quyên thò đầu xem, nhịn không được cả người run lên, lùi lại một bước.
Trong lu là một đám lươn, lổm nhổm như rắn, làm nàng nổi gai ốc, "Nhiều như vậy!"
Nhị Ny đắc ý nói: "Trong phòng còn có một vại nữa! Sợ ngươi xem trên
người khó chịu, nên tối qua không cho ngươi xem. Thế nào, ngươi còn muốn mấy con lươn này hay không?"
Đỗ Quyên cười nói: "Muốn, muốn! Nhị Ny tỷ tỷ, đợi lúc ngươi thành thân,
ta sẽ không tặng thứ gì khác, ta lên núi săn chim trĩ, giúp ngươi thêm
một chén đồ ăn."
Nhị Ny cao hứng nói: "Tốt!"
Bệnh Chốc Đầu ở bên cạnh nói: "Còn có cá chạch, còn có cá..."
Nhị Ny lại nói: "Hai thứ này Đỗ Quyên thường ăn, ai hiếm lạ. Không như lươn, nàng không câu, ta mới đưa nàng."
Đỗ Quyên không khỏi khen nàng thận trọng.
Sau bữa cơm, Đỗ Quyên và Nhị Ny ai nấy tự xách một chuỗi lươn về thôn.
Mới đi đến bờ sông, chợt nghe bờ bên kia có thanh âm thanh thúy gọi: "Đỗ Quyên tỷ tỷ ——", tiếp theo lại có giọng nhỏ nhẹ, cũng kêu Đỗ Quyên tỷ
tỷ.
Đỗ Quyên ngẩng đầu nhìn lên, đứng đối diện là huynh muội Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh.
Nàng vội vàng cao giọng nói: "Đứng yên đừng nhúc nhích! Chờ ta tới."
Sông này có cây cầu gỗ, tối qua bọn họ không muốn đi đường vòng, cho nên trực tiếp qua cầu. Đỗ Quyên sợ 2 huynh muội đi không vững, cho nên ra
lệnh bọn hắn đứng yên tại chỗ.
Qua sông, 2 huynh muội vui vẻ nhào tới.
Nhị Ny nhìn 2 đứa bé phấn điêu ngọc trác, hâm

Bạn đang đọc truyện Điền Duyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.