Chương 83: Giành Ăn
Edit: voi còi
Nguyễn thị phẫn uất không cam lòng nhìn chằm chằm hai kiện áo choàng hỏa hồ kia, ánh mắt có vẻ cực kì âm trầm.
Tỳ nữ Thu Mạn luôn luôn hầu hạ bên cạnh nàng thấy thế liền cẩn thận tiến lên trước mặt nói mấy câu.
Nguyễn thị vừa nghe, mâu quang sáng ngời, vui sướng nhỏ giọng nói “Ngươi nói nhưng là sự thật?”
Thu Mạn khẳng định gật đầu nói “Đương nhiên là thật, nô tì tận mắt nhìn thấy đâu.”
Được đến câu trả lời khẳng định, trong lòng Nguyễn thị nhất thời liền cảm
thấy thoải mái hơn, trong mắt nhìn phía Hạ Thính Ngưng cũng mãn hàm chứa khinh thường, hừ, đợi nhìn ngươi mất mặt ra sao.
Giữa trưa thời gian dùng bữa vừa đến, Tĩnh vương phi liền thấp giọng phân phó Lý ma ma đi trong phòng bếp truyền cơm.
Dựa theo tập tục, tân hôn ngày đầu tiên trừ bỏ kính trà cho công công bà
bà, mọi người trong toàn gia còn muốn ngồi vây quanh cùng nhau dùng bữa.
Mọi người cũng đều ào ào tự giác đi đến bàn tròn lớn ngồi xuống. Trong số
những người ngồi xuống còn thêm vào ba người, một người là Hứa thị mẫu
thân ruột thịt của Bách Lí Trần Hiên cùng Bách Lí Lộ Dao, một người khác còn lại là tiểu thiếp Quý di nương của Bách Lí Trần Hiên, bởi vì cách
đây không lâu mới sinh hạ thứ Trưởng tôn nữ (cháu gái trưởng, đầu lòng
nhưng là con do vợ lẽ sinh) cho vương phủ, cho nên Tĩnh vương gia liền
cũng cho phép nàng ngồi vào bàn cùng dùng bữa.
Còn một người cuối cùng là Nguyễn Kim Linh muội muội ruột thịt của Nguyễn Thị, là một tiểu cô nương cũng cùng tuổi với Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần. Mặc váy yên hà màu tím áo mỏng thêu hoa văn mây như ý, đeo khuyên tai tơ
vàng buôn xuống, trên tay đeo vòng vàng khảm ngọc. Mặc được thập phần
quý trọng, cả khuôn mặt đều là tràn đầy vẻ kiêu căng.
Sau khi
nhìn đến thức ăn trên bàn, thế nhưng không để ý lễ nghi sẽ vươn tay đi
gắp, vẫn là Nguyễn thị vội vàng ngăn lại nàng ta, mới vẻ mặt bất
mãn buông chiếc đũa xuống, còn thấp giọng lầu bầu vài câu.
Hứa
thị đồng dạng chính là cái tiểu thiếp, mà đều không phải là sườn phi của Tĩnh vương gia, chỉ thấy bà ta mặc một thân váy màu vàng mây khói, làn
váy thêu hoa lan tú nhã, tóc mây búi cao, cài một cây trâm ngọc khắc hoa lan. Cả người chỉ có thể xem như thanh tú khả nhân, ngôn hành cử chỉ
cũng không có hào phóng quý khí như Tĩnh vương phi.
Điều này làm
cho Hạ Thính Ngưng cảm thấy không khỏi có chút nghi hoặc, Hứa di nương
này đến cùng là bằng vào tài cán gì có thể trở thành thiếp thất của phụ
vương. Người của nàng đi hỏi thăm được đến tin tức chính là nói Tĩnh
vương gia chỉ có một thê một thiếp, trừ lần đó ra ngay cả thông phòng
đều không có.
Dưới gối cũng chỉ có bốn tử một nữ, trong đó có một tử một nữ đó là do Hứa di nương trước mắt này sinh ra. Nguyên bản nàng
còn tưởng rằng Hứa di nương này có lẽ là tư sắc hơn người, mới có thể
trở thành thiếp thất duy nhất của Tĩnh vương gia. Chính là hôm nay vừa
thấy, lại ra ngoài dự kiến của nàng, đối phương cũng không có chỗ nào
xuất chúng.
Tuy rằng Hạ Thính Ngưng cảm thấy rất là nghi hoặc,
nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chính là âm thầm ghi tạc đáy lòng,
sau khi trở về hỏi lại Dung Cẩn đi.
Tương phản với dung mạo thanh tú của Hứa thị, tiểu thiếp Quý di nương của Bách Lí Trần Hiên liền có
vẻ giống như hoa như nguyệt, thoạt nhìn nửa điểm cũng không phô trương,
bộ dáng rất có quy củ.
Hạ Thính Ngưng tuy chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, nhưng cảm thấy không thể buông lỏng lòng phòng bị đối với
Quý di nương này. Nguyễn thị kia vừa thấy liền biết không phải là người
dễ sống chung, nhưng đến nay qua cửa đã có một năm, cũng chưa thể hoài
thượng một thai. Tại dưới tình huống như vậy, sao nàng ta có thể dễ dàng tha thứ thiếp thất so nàng sinh hạ đứa nhỏ trước, như một cái không
khéo vừa khéo sinh là nam hài, khó bảo toàn ngày sau sẽ không uy hiếp
đến địa vị của nangd ta. Mà Quý di nương này lại còn có thể dưới mí mắt
hoài thượng đứa nhỏ cũng thành công sinh xuống dưới, có thể thấy được
bản sự không nhỏ.
Mang thai mười tháng, thời gian cũng xem như
không ngắn. Nếu mà cũng không đủ tâm cơ, lại có thể nào tránh qua ám
toán của Nguyễn thị.
Bất động thanh sắc đánh giá hai người kia
xong rồi, trong lòng Hạ Thính Ngưng đã có chút để. Theo Tĩnh vương gia
nhàn nhạt một câu “Dùng bữa đi.”
Mọi người liền đều lặng yên
không tiếng động giơ lên chiếc đũa. Muội muội của Nguyễn thị Nguyễn Kim
Linh lại càng là không chút khách khí dẫn đầu gắp thức ăn gần nàng ta
nhất, nếu hơi xa một chút liền sai tỳ nữ hầu hạ đi gắp cho nàng. Toàn bộ bát đôi được tràn đầy, bất chợt ăn một miếng xong lại gắp thêm một
miếng trên bàn, điển hình đã ăn trong bát lại trông trong nồi.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi táp lưỡi, đứa nhỏ này cũng quá không có quy củ
thôi. Vụng trộm nhìn nhìn Tĩnh vương gia, chỉ thấy ông cũng là vẻ mặt
bất mãn, chẳng qua xem ở đối phương là cái đứa nhỏ, cuối cùng vẫn là
không có phát tác ra.
Thức ăn trên bàn rất là phong phú, Bách Lí
Dung Cẩn trước tiên nhấc đũa vì Hạ Thính Ngưng gắp chút hải sản trộn ngó sen non mềm, Hạ Thính Ngưng nhìn hải sản trộn ngó sen non mềm trong bát phối hợp ở cùng nhau có vẻ nhan sắc rất xinh đẹp, không khỏi nhẹ nhàng
cười, khoái trá gắp lên đưa vào miệng.
Mặt mày cong cong, đồ ăn này thập phần nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, còn có chứa một chút vị cay, ăn vào rất là khai vị.
Bách Lí Dung Cẩn xem bộ dáng đáng yêu của Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng hỏi “Ăn
ngon sao? Nơi này vừa thả một chút ớt, là hương liệu mới mua, hương vị
so với khi để hạt tiêu vào ngon hơn nhiều.”
Hạ Thính Ngưng khẽ
gật đầu “Ăn rất ngon.” Quả ớt này nàng nửa điểm cũng không xa lạ, chính
là không nghĩ tới đầu bếp vương phủ sẽ nghĩ ra dùng này thay thế hạt
tiêu, có thể thấy được quả ớt này quả thật rất được hoan nghênh.
Nàng cũng vươn tay thay Bách Lí Dung Cẩn gắp chút nấm thông hầm măng mùa
đông, hai người có vẻ cực kì thân mật, khiến những người khác trên bàn
cơm nhìn thấy cũng không khỏi ghé mắt. Tĩnh vương gia lườm liếc mắt một
cái xong, liền lại mắt xem mũi lỗ mũi nhìn tâm tiếp tục dùng bữa, chính
là cuối cùng vẫn học theo thay Tĩnh vương phi gắp một miếng móng heo.
Tĩnh vương phi vừa lòng nhìn hai người vì đối phương gắp đồ ăn cho nhau, lại bất chợt nhỏ giọng nói chuyện, cũng cảm thấy cực kì vui mừng, nhi tức
này thoạt nhìn là người có thể chăm sóc người khác, đối với Cẩn Nhi cũng tốt.
Nhị lão gia cùng nhị phu nhân còn lại là nhìn nhau cười,
Cẩn Nhi cùng tức phụ của hắn đối xử với nhau vô cùng tốt, làm cho bọn họ cũng tự đáy lòng cảm thấy cao hứng.
Trong ánh mắt của Bách Lí
Thiên Phù lại mang theo hâm mộ, không biết về sau nàng có thể cũng tìm
được một vị hôn phu giống như đại đường huynh hay không, có thể bỏ qua
thân phận tôn quý gắp đồ ăn cho nàng.
Nguyễn thị xem hai người
chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nàng gả cho thứ tử như Bách Lí Trần
Hiên, cũng có thể xem như gả cho, nhưng Bách Lí Trần Hiên tuy rằng có
chút sủng nàng, nhưng cũng chưa từng ở trước mặt người khác gắp thức ăn
cho nàng.
Chênh lệch như vậy nhất thời khiến cho nàng cực độ
không thoải mái, dựa vào cái gì, Hạ Thính Ngưng này chẳng qua chỉ là thứ nữ của quan tứ phẩm mà thôi, chính mình cũng chưa có thể được đến đãi
ngộ như vậy, đối phương lại có thể hưởng thụ được đến.
Càng nghĩ
trong mắt âm u càng lớn, nhất là xem bộ dáng Hạ Thính Ngưng cười đến như gió xuân quất vào mặt, nàng liền càng là buồn bực, đắc ý cái gì, đại ca chỉ là một ma ốm, không chừng ngày nào đó liền buông tay nhân gian. Đến lúc đó còn không phải muốn một mình thủ tiết sao, lúc này lại thần khí
có ích lợi gì, ngày sau đều có được lúc nàng ta phải khóc.
Bách
Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần đều ngồi ở bên tay trái Hạ Thính
Ngưng, lúc này hai người thấy đại ca cùng đại tẩu vừa gắp đồ ăn vừa cười đến thật vui vẻ, cũng đều chớp đôi mắt to trong veo như nước, bộ dáng
rất là khát vọng.
Bách Lí Dung Kỳ dẫn đầu vươn tay nhỏ bé thịt vù vù, túm túm tay áo của Hạ Thính Ngưng, chớp ánh mắt chờ đại tẩu nhìn lại.
Hạ Thính Ngưng cảm thấy tay áo bị kéo kéo, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa đang túm tay áo của nàng “Như thế nào? Là đồ ăn không hợp
khẩu vị sao?”
Hai cái tiểu gia hỏa dính nàng dính được ngay, mới
vừa rồi khi ngồi xuống chết sống đều phải ngồi ở bên cạnh nàng. Hồi nhỏ
Vân Nhi cũng giống bọn họ như vậy, luôn thích đi theo phía sau của nàng, cho nên nàng cũng đem hai người này trở thành đệ đệ đến sủng, tất nhiên là đều tùy đối phương.
Bách Lí Dung Kỳ giật giật cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực nói “Đại tẩu giúp đệ gắp đồ ăn.”
Bách Lí Dung Thần cũng ra tiếng nói “Thần nhi cũng muốn.”
Hạ Thính Ngưng không khỏi bật cười, ôn nhu nhìn bọn họ nói “Được, các đệ muốn ăn cái gì, đại tẩu lấy cho các đệ.”
Nàng cũng không cảm thấy hai tiểu gia hỏa này đáng ghét, Vân Nhi hồi nhỏ
cũng giống bọn họ như vậy, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, muốn nàng
gắp đồ ăn cho hắn ăn.
Bách Lí Dung Kỳ nhất thời vươn tay béo đô đô chỉ chỉ trên bàn “Kỳ nhi muốn ăn gà xé phay, còn có tôm to.”
Bách Lí Dung Thần cũng không cam lòng lạc hậu “Thần nhi muốn ăn đùi gà cùng móng heo.”
Hạ Thính Ngưng dựa theo lời nói của bọn họ, một tay cầm qua ống tay áo
rộng rãi, để tránh dính vào thức ăn. Vươn chiếc đũa đi gắp mấy thuwd đồ
ăn mà mấy đứa nhóc chỉ tên.
Không nghĩ lại khi gắp đến đùi gà lại nghe đến một tiếng kêu khẽ “Không cho phép nhúc nhích, đó là của ta.”
Hạ Thính Ngưng nhìn về phía phát ra tiếng, cũng là Nguyễn Kim Linh muội
muội của Nguyễn thị. Đối phương đang trừng lớn mắt nhìn nàng, vẻ mặt
kiêu căng “Đùi gà kia là của ta, không cho ngươi động.”
Hạ Thính
Ngưng nhìn về phía trong bát đối phương, chỉ thấy bên trong đang lẳng
lặng nằm hai cái đùi gà to dài. Điều này không khỏi làm nàng cảm thấy vẻ mặt hắc tuyến, đứa nhỏ này cũng quá không có lễ giáo thôi, giờ trong
bát đều có hai cái đùi gà rồi, còn muốn giành cái thứ ba này?
Hạ
Thính Ngưng không chút do dự gắp chiếc đùi gà cuối cùng trên bàn, bỏ vào trong bát Bách Lí Dung Thần. Nàng cũng không có nghĩa vụ muốn nhân
nhượng yêu cầu vô lý của đối phương như vậy. Đứa nhỏ này vừa thấy chỉ
biết là bị người làm hư, nàng cũng không tính toán trở thành một trong
số đó.
Nguyễn Kim Linh mắt thấy đối phương dám không nghe lời của mình, gắp đùi gà trên bàn đi, nhất thời ném chiếc đũa kêu to lên “Mau
đưa đùi gà trả lại cho ta, ngươi phá hư nữ nhân này. Bằng không ta muốn
kêu mẫu thân thu thập ngươi thật tốt.”
Trên bàn mọi người nhất thời ào ào nhăn nhíu mày.
Mắt thấy đối phương tranh cãi ầm ĩ không ngừng, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trên đầu có một loạt quạ đen bay qua. Đây đến cùng là kẻ ngu dốt nào
dạy dỗ ra cực phẩm.
Nguyễn thị buông chiếc đũa lên tiếng dỗ muội muội của mình, Nguyễn Kim Linh cũng không thuận theo nói “Muốn nàng đem đùi
gà trả lại cho muội.”
Nguyễn thị vội vàng nói “Được được được, muội đừng náo loạn nữa, đại tỷ đem đùi gà gắp cho muội.”
Dứt lời liền cầm lấy chiếc đũa vươn tay muốn lấy đùi gà trong bát của Bách
Lí Dung Thần đi, lại bị Hạ Thính Ngưng nửa đường chặn lại.
Nguyễn thị bất mãn nói “Đại tẩu, tẩu làm cái gì vậy.” Không thấy được muội
muội của nàng khóc náo không dừng sao, đều do nữ nhân này, êm đẹp phải
muốn gắp đi đùi gà của muội muội nàng.
Hạ Thính Ngưng mắt sắc
lạnh lùng “Những lời này hẳn là ta hỏi nhị đệ muội đi. Ngươi đây là đang làm cái gì, muốn gắp đùi gà của Thần nhi đi.”
Nguyễn thị này
không phải là đầu óc có bệnh chứ, sủng muội muội của nàng còn chưa tính, cư nhiên còn dám trước mặt mọi người gắp đi đùi gà trong bát của Thần
nhi. Đem nơi này trở thành là gia mẫu (nhà mẹ đẻ) các nàng hay sao.
Nguyễn thị giận dữ “Đại tẩu, Linh nhi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nàng muốn
đùi gà vậy cho nàng, chẳng lẽ trong phủ còn thiếu chút thức ăn ấy hay
sao.”
Sắc mặt Hạ Thính Ngưng trầm xuống, một phen đánh rơi chiếc
đũa của đối phương. ‘Đinh’ một tiếng, chiếc đũa trong tay Nguyễn thị rơi xuống trên mâm, cùng mâm chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mọi người đều sửng sốt, Nguyễn thị cũng không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng sẽ có hành động này, nhất thời liền giật mình ở tại nơi đó. Liền ngay cả
Nguyễn Kim Linh cũng đình chỉ khóc náo.
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén
của Hạ Thính Ngưng nhìn phía Nguyễn thị “Ánh mắt muội là sinh trưởng ở
trên đỉnh đầu hay sao, không nhìn thấy trong bát của nàng ta còn có hai
cái đùi gà sao. Nếu ánh mắt muội có tật xấu, xin mời phủ y đi qua kiểm
tra lại một chút. Trong phủ đương nhiên không thiếu chút đồ ăn ấy, nhưng muội thân là nhị tẩu của người ta, cư nhiên vì thân muội muội của mình
cùng Thần nhi tranh giành đồ ăn, chẳng lẽ đây là gia giáo của phủ thừa
tướng các ngươi hay sao.”
Lời nói này nói được cực có khí thế, nhất thời liền đem Nguyễn thị trấn trụ ở tại chỗ.
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt một trận khó coi, lại nói không nên
lời gì để phản bác. Chỉ phải quay đầu nói với tỳ nữ gắp thức ăn bên cạnh “Đi phòng bếp lại mang mọt đĩa đùi gà đến đây.”
Mới vừa rồi là
nàng nhất thời thất sách, nhưng lại bị đối phương bắt được nhược điểm.
Bình thường mọi người đối với Linh nhi khóc lóc om sòm đùa giỡn náo loạn đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, cho nên nàng mới có thể theo
bản năng đã nghĩ theo trong bát Bách Lí Dung Thần đem đùi gà gắp trở về.
Không nghĩ tới bị Hạ Thính Ngưng này hung hăng giáo huấn, thế nhưng lôi cả
gia giáo của nàng lên rồi. Cái này nàng thật đúng là tâm chết đều đã
đánh mất (câu này k hiểu mấy).
Tỳ nữ xoay người muốn ra cửa đi phòng bếp, lại bị Hạ Thính Ngưng gọi trở lại “Đứng lại, không cho đi.”
Tỳ nữ ngẩn ra, Mở đường thoát lối xem Hạ Thính Ngưng cùng Nguyễn thị, hiển nhiên cũng không nghĩ tới thế tử phi mới vào cửa này lại gọi nàng quay
lại.
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời buồn bực đến không được, hướng về phía Hạ Thính Ngưng reo lên “Đại tẩu, tẩu đây là có ý tứ gì?”
Hạ Thính Ngưng tao nhã vươn tay gắp tôm to cho Bách Lí Dung Kỳ, chậm rãi
nói “Chính là muội nghe ý tứ như thế, không thấy được muội muội của muội đã bị muội làm hư sao. Tính tình kiêu căng như vậy, lại không quản giáo thật tốt, sợ là muốn lật trời. Chỉ cần nàng ở trong phủ một ngày, tính
tình này liền không thể dung túng. Chờ nàng ăn xong đồ ăn trong bát, nếu là còn nuốt được những thứ khác, lại đi lấy đùi gà cho nàng.”
Kỳ nhi cùng Thần nhi giống như là thân đệ đệ của nàng, nàng cũng đã bắt
đầu đem bọn họ trở thành là thân đệ đệ của chính mình mà sủng. Lúc này
lại thiếu chút nữa khiến đệ đệ của mình nhận đến ủy khuất, nàng hướng
đến cực kì bao che khuyết điểm, khẩu khí này nàng là không thể nào nuốt
xuống được.
Nguyễn thị nổi giận đùng đùng nói “Đại tẩu, đây là tẩu muốn cắt cái ăn của Linh nhi hay sao.”
Trong mắt Hạ Thính Ngưng ánh sáng lạnh chợt lóe “Ta xem thật sự là muốn mời
phủ y vội tới kiểm tra lại ánh mắt cho nhị đệ muội, không thấy được cái
ăn chồng chất như núi trong bát nàng ta hay sao, cắt cái ăn của nàng ta
lời như thế mà muội cũng nói được ra khỏi miệng. Trước khi nói chuyện
nên suy nghĩ ở trong đầu một chút, không duyên cớ làm cho người ta chê
cười.”
Nguyễn thị nghe vậy trợn tròn ánh mắt, thiếu chút nữa không tức đến nôn ra máu.
Lúc này, Tĩnh vương gia mở miệng, nói cũng là nói với Bách Lí Trần Hiên
nói “Nên quản giáo tức phụ của con cho tốt đi, một chút quy củ đều
không có.” Trong giọng nói hàm chứa tức giận cùng bất mãn. Bản thân nhi
tức này chính là cái không bớt lo, mấy tháng trước còn mang đến một cái
muội muội càng không bớt lo, nếu không phải là ngại cho đối phương là
một đứa trẻ, lại ở trong phủ của ông làm khách. Ông mới không thèm so
đo, không nghĩ tới đối phương ngày càng phát ra nghiêm trọng, cư nhiên
giành ăn vói nhi tử của ông.edit: voi còi
Tĩnh vương phi cũng là
cực kì bất mãn, mới vừa rồi thiếu chút nữa liền muốn lên tiếng giáo huấn Nguyễn thị kia, chính là mắt thấy nhi tức lại ra tay trước bà, có thế
này bà mới không có mở miệng. Hai tỷ muội Nguyễn gia này đều là không
chút quy củ, nhi tử của bà chính là từ nhỏ bà ngàn sủng vạn sủng, lúc
này đối phương cư nhiên rõ ràng muốn cướp đồ của nhi tử bà, có còn đem
vương phi là bà để vào mắt.
Bách Lí Trần Hiên nghe vậy trong lòng căng thẳng, vội vàng đáp “Vâng, con đã biết.”
Lúc này hắn cũng là đối với thê tử của chính mình buồn bực đến không được,
nếu không phải xem ở nàng là đích nữ thừa tướng phủ, lúc trước làm sao
hắn có thể đem nàng thú về.
Nguyễn thị nghe được lời này của Tĩnh vương gia, nhất thời sắc mặt trắng nhợt. Lại tiếp đến ánh mắt hung ác
nham hiểm của Bách Lí Trần Hiên, càng là cả người buông mình
nhuyễn xuống dưới. Cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhị lão gia
đồng dạng là cực kì bất mãn liếc mắt Nguyễn thị cùng Nguyễn Kim Linh,
thừa tướng phủ đến tột cùng là giáo nữ nhi thế nào a, dạy dỗ ra hai
người không quy củ như vậy. Cư nhiên ở bàn lớn diễn ra giành đồ ăn như
vậy, cũng không ngại dọa người.
Nhị phu nhân cười vì Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần gắp mấy miếng cá, cảm thấy cũng không thể nói thầm: Nhị chất này sao có thể thú một tức phụ như vậy về nhà, thật sự
là gia môn bất hạnh.
Bách Lí Thiên Phù cũng gắp chút đồ ăn vào
trong bát hai đường đệ, trong mắt nhìn về phía Hạ Thính Ngưng hàm chứa
ngạc nhiên, đại tẩu vừa rồi thật sự thật là lợi hại nha.
Hạ Thính Ngưng nhu nhu đầu tròn của Bách Lí Dung Thần, nhẹ giọng cười nói “Nhanh ăn đi.”
Bách Lí Dung Thần nhất thời nheo đôi mắt lại vui vẻ cắn đùi gà, đại tẩu đối hắn thật tốt.
Nguyễn Kim Linh mắt thấy tỷ tỷ của mình sẽ không xuất đầu giúp mình, mà đùi gà kia cũng bị người khác cắn vào miệng, nhất thời la to nói “Không cho
ăn, không cho ăn. Mau đưa đùi gà trả lại cho ta.”
Hiện tại Bách
Lí Dung Thần cũng không sợ nàng ta, hắn đã sớm chán ghét muội muoij này
của nhị tẩu cực kỳ, luôn giành ăn với hắn cùng ca ca. Hiện tại có đại
tẩu ở đây, hắn mới không sợ đâu.
Nghĩ vậy, Bách Lí Dung Thần càng là khoan khoái cắn đùi gà trong tay. Nửa điểm cũng không để ý người ta.
Hạ Thính Ngưng lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Nguyễn Kim Linh còn đang làm
ầm ĩ không ngừng, trầm giọng nói “Nếu ngươi dám náo tiếp, ta liền sai hạ nhân đưa ngươi trở về phòng, bữa cơm này ngươi cũng không cần ăn.”
Nguyễn Kim Linh bị dọa như vậy, thét to “Ngươi dám, ta muốn nói với nương của
ta, để bà đi đến thu thập ngươi nữ nhân xấu này.”edit: voi còi
Thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ, Hạ Thính Ngưng lập tức ra tiếng
nói “Người tới, đem Nguyễn tiểu thư đuổi về trong phòng đi.”
Chubgs tỳ nữ trong đại sảnh nghe vậy đều là hai mặt nhìn nhau, không biết nên như thế nào cho phải.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng nhất thời buông chiếc đũa,
trầm giọng nói “Cũng chưa nghe thấy thế tử phi phân phó sao, vương phủ
giữ nô tài như các ngươi có tác dụng gì.”
Hắn mới vừa rồi sở dĩ
không ra tiếng, chẳng qua là nhìn thấy Ngưng Nhi đã dẫn đầu phát tác đối phương. Có thế này mới kiềm chế lửa giận trong lòng, Kỳ nhi cùng Thần
nhi luôn luôn đều là bảo bối đệ đệ hắn sủng trong lòng. Cư nhiên có
người dám cướp đồ của bọn họ, nếu không phải đối phương là một đứa trẻ,
hắn đã sớm đã đem nàng ta đuổi ra Tĩnh vương phủ.
Tỳ nữ nội tâm ào ào rùng mình, vội vàng đi ra phía trước kèm Nguyễn Kim Linh, đem nàng mang ra đại sảnh.
Nguyễn thị cả kinh, gấp giọng nói “Đại tẩu, Linh nhi còn chưa có ăn no đâu.”
Lúc này nàng cũng không dám lại cùng Hạ Thính Ngưng đấu, chỉ có thể ăn
nói khép nép.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận đem tôm trong bát bóc vỏ
ra, nhàn nhàn nói “Ta xem nàng ăn thật sự no rồi, cái này gọi là tiếng
nói thật sự là trung khí mười phần, chính là đói trước vài ngày cũng
chưa có vấn đề gì lớn. Huống chi chính là một chút ngọ thiện mà thôi.”
Nói xong liền đem tôm đã bóc vỏ xong chấm nước tương, phân biệt để vào trong bát của Bách Lí Dung Thần cùng Bách Lí Dung Kỳ.
Bách Lí Dung Kỳ cao hứng cắn tôm to, đôi mắt tỏa sáng, đại ca thật sự không
lừa bọn họ đâu, đại tẩu đối bọn họ rất tốt nha. Cũng không ngại bọn họ
béo, còn thật bảo vệ bọn họ đâu.
Trong lòng Tĩnh vương phi càng
là đối với Hạ Thính Ngưng lại nhiều thêm vài phần vừa lòng, nhi tức này
quả thật là tốt, Cẩn Nhi quả nhiên là không có nhìn lầm người.
Nguyễn thị vẻ mặt xám trắng, có tâm mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể cúi đầu cắn môi ăn cơm, trong lòng càng là hận Hạ Thính
Ngưng.
Quý di nương từ đầu tới đuôi cũng chưa mở miệng, an tĩnh
được giống như là người trong suốt. Ánh mắt đảo qua Nguyễn thị cũng là
mang theo đùa cợt không dễ phát hiện.
Một chút ngọ thiện mọi người ở đây đều mang theo tâm trạng bất đồng đi qua.
Bạn đang đọc truyện Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.