Chương 57: Phong Ba Sính Lễ Lần Thứ Hai (Tiếp)
Edit: voi còi
Lúc này Hạ lão phu nhân trợn mắt nhìn, lạnh lùng
nói “Ngươi dám không đáp ứng thử xem, ta liền làm cho người ta đem tất
cả những sính lễ này đều chuyển hết đi. Nửa điểm cũng không lưu lại cho
ngươi.” Dò chết tiệt này, là muốn tạo phản sao, dám không nghe lời của
bà.
Lúc này Hạ lão phu nhân chỉ nghĩ đến dùng thân phận trưởng
bối áp người, lại đã quên lúc trước Hạ Thính Ngưng nửa điểm cũng không
phục tùng qua, lúc này làm sao lại có thể quá mức tới nghe bà đâu.
Thủy thị luôn luôn đứng ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng thật sự là nghe không nổi
nữa, mặc dù không biết lão phu nhân muốn Ngưng Nhi đi làm chuyện gì,
nhưng trực giác nói cho bà chỉ sợ không phải chuyện tốt.
Vì nữ
nhi, lúc này bà dũng cảm động thân mà ra nói “Lão phu nhân, ngài cũng
đừng khó xử Ngưng Nhi. Này còn chưa bao giờ nghe qua có tổ mẫu nhà ai
nhưng lại sẽ muốn chuyển sính lễ của tôn nữ nhà mình đi.” Bà cũng thật
không nghĩ tới Hạ lão phu nhân dám nghiêm mặt đưa ra yêu cầu như vậy,
còn một bộ theo lý thường phải làm.
Hạ lão phu nhân nghe vậy giận dữ, trách cứ nói " Thủy thị ngươi thật giỏi a, nơi này bao giờ đến
phiên ngươi nói chuyện. Thế nhưng nói chống đối ta. Hừ, ta chỉ biết
ngươi trong ngày thường kia một bộ ôn nhu nhược nhược, gió thổi là đổ
quả nhiên là giả vờ, khó trách nhị nha đầu này dám không đem ta để vào
mắt, thì ra đều là ngươi ở sau lưng dọn dẹp.”
Thủy thị này, bà
vừa thấy đến đối phương liền sẽ nhớ tới Liễu di nương với khuôn mặt dụ
dỗ kia. Tiện nhân chết tiệt kia lúc trước chính là dựa vào một dòng khí
tức dụ dỗ mới đem lão gia mê được thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa liền đem bà từ vị trí chính thất lôi xuống, tuy rằng sau này bà dùng kế trừ
bỏ đối phương, nhưng Liễu di nương đến cùng vẫn trở thành nỗi đau vĩnh
viễn trong lòng bà. Hiện tại trong nhà lại có một Thủy thị như vậy, khó
bảo toàn có một ngày sẽ không cũng đem hồn của nhi tử bà câu đi mất.
Thủy thị vừa nghe lời này, cảm thấy vạn phần khổ sở, bà tự hỏi từ sau khi
vào Hạ phủ, liền hiếu thuận có lễ, mỗi ngày đúng giờ đi Xuân Hi cư thỉnh an lão nhân gia, chưa từng có nửa điểm chậm trễ, khi nào có xúi giục
qua Ngưng Nhi làm ra chuyện không tôn kính trưởng bối. Thế mà không hiểu sao Hạ lão phu nhân lại luôn khắp nơi xem bà không vừa mắt.
Hạ
Tử Vân nghe được lời nói khó nghe của Hạ lão phu nhân, lúc này liền căm
tức nhìn về phía đối phương nói “Nương của cháu từ trước cho tới bây giờ liền chưa làm qua chuyện như vậy, lão phu nhân đừng ngậm máu phun
người.”
Hiện tại hắn càng ngày càng chán ghét lão phu nhân này,
muốn cướp sính lễ của tỷ tỷ không nói, còn rõ ràng oan uổng mẫu thân
hắn, khó trách tỷ tỷ đã sớm liền nói cho hắn không thể cùng lão phu nhân này thân cận. Thì ra tỷ tỷ đã sớm nhìn thấu bà ta.
Hiện tại hắn cũng giống như Hạ Thính Ngưng gọi đối phương là lão phu nhân, mà không phải mở miệng gọi bà ta là tổ mẫu.
Hạ lão phu nhân vừa thấy Hạ Tử Vân vẻ mặt tức giận nhìn chính mình, nhất
thời thầm kêu không tốt, vừa rồi nhất thời không chú ý, nhưng lại đã
quên Hạ Tử Vân này cũng đứng ở một bên. Đối với thứ tôn vừa đón về này,
bà vẫn rất là coi trọng. Dù sao đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ liền công khóa
rất cao, tương lai còn trông cậy vào hắn có thể thi được Trạng nguyên
vì Hạ phủ sáng rọi cửa nhà đâu. Lúc này ở trước mặt đối phương bà lại
đối đãi nhị nha đầu cùng Thủy thị như vậy, sợ là Vân Nhi sẽ không bao
giờ nữa thân cận với bà nữa.
Hạ Thính Ngưng tiến lên một bước đem mẫu thân cùng đệ đệ đều che ở phía sau, lạnh lùng nói “Lão phu nhân sẽ
không cần uổng phí lời lẽ, ta bây giờ còn không gả vào Tĩnh vương phủ
đâu. Hạ nhân phủ người ta dựa vào cái gì muốn nghe ta. Hơn nữa, hai tôn
nữ bảo bối của bà cũng có lá gan làm ra chuyện như vậy, hiện tại vì sao
lại không có lá gan gánh vác hậu quả đây. Vừa mới tuổi này, làm việc
cũng đều không hiểu được muốn cân nhắc mà làm, lần này chuyện cũng vừa
vặn có thể cho các nàng một cái giáo huấn, làm cho các nàng thật dài trí nhớ. Ta cũng không có biện pháp giúp các nàng ngăn chặn miệng mọi
người. Về phần những sính lễ này, lão phu nhân nếu như thật muốn, vậy
lấy đi. Chính là ta không thiếu được muốn cho hạ nhân Lê viện đi ra
ngoài tuyên dương một phen. Thanh danh cướp đoạt sính lễ của tôn nữ nếu
truyền ra, sẽ không biết bà quăng hay không quăng được mặt mũi. Đến lúc
đó, ta lại viết một phong để cho người ta cầm đi Tĩnh vương phủ giao cho Dung Cẩn, hắn sẽ phái người qua đây xử lý chuyện này. Lão phu nhân, bà
xác định phải làm loại chuyện ngu xuẩn khiến người phỉ nhổ cuối cùng còn giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?”
Hạ lão phu nhân nghe vậy
nhất thời giận dữ “Ngươi, ngươi vô liêm sỉ, ý của ngươi là ngươi không
chịu đi làm chuyện này?” Cư nhiên dám uy hiếp bà như vậy, đây không phải rõ ràng nói cho bà nếu dám lấy những sính lễ này, ngày mai sẽ kêu bà
thân bại danh liệt sao? Đồ chết tiệt bất hiếu này.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày cười lạnh nói “Không sai, chuyện này ta sẽ không quản. Này
nhiều chuyện ở trên người người khác, người ta muốn nói cái gì ta cũng
không xen vào. Ta nhiều nhất đáp ứng lão phu nhân, sẽ không thừa cơ bỏ,
đá, xuống, giếng.”
Hạ lão phu nhân bị tức được ngực bị kiềm hãm,
hiển hách suyễn khởi khí thô đến, sợ tới mức tỳ nữ bên người vội vàng
vì bà mà vỗ ngực thuận khí.
Lí thị ở một bên kiềm chế không được, khẽ la hoảng lên “Ngươi tiểu chân chết tiệt này, cư nhiên ngay cả muội
muội của mình cũng không giúp.” Nà chỉ cảm thấy vừa sợ vừa giận, tiểu
chân chết tiệt, cũng dám nói không. Cái này Liên Nhi cùng Dung Nhi của
bà cần phải làm sao bây giờ nha.
Hạ Dung càng vung móng vuốt muốn tiến lên đây cáo rách mặt Hạ Thính Ngưng, lại bị hạ nhân Lê viện chặt
chẽ bắt lấy. Chỉ có thể không ngừng quát to nói “Ngươi tiểu tiện nhân,
đều là ngươi làm hại, ta muốn xé rách mặt của ngươi, tiểu tiện nhân chết tiệt nhà ngươi.”
Nàng rất nhanh sẽ không có người muốn, sẽ trở
thành một gái lỡ thì thẳng đến chết già, hết thảy đều là tiểu tiện nhân
trước mắt này làm hại, nếu không phải là đối phương muốn chuyển đi sính
lễ thuộc về mình, nàng lại làm sao có thể ở trước mặt mọi người xấu mặt.
Nàng cho tới bây giờ vẫn là một lòng nhận những sính lễ này đều thuộc về nàng.
Đôi mắt đẹp sắc bén của Hạ Thính Ngưng nhất thời bắn về phía Hạ Dung “Nếu
ngươi lại dám mở miệng nhiều mắng một câu, ta đây hôm nay liền đem ngươi triệt để biến thành câm điếc. Dạy ngươi từ đây rốt cuộc nói không xong
lời nào.”
Hạ Dung bị ánh mắt sắc bén kia nhìn tới, nhất thời cảm thấy kinh hãi, nàng còn chưa có quên vừa rồi khi ở tiền thính đối phương một chút liền niết sưng lên tay nàng. Nghĩ vậy, nàng không khỏi có chút sợ
hãi lui về sau mấy bước. Lại không dám ra tiếng chửi bậy nữa.
Hạ Liên gắt gao cắn môi dưới, trước mắt phẫn nộ, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng. Nàng không tin cả đời này nàng sẽ bị hủy như vậy. Nàng
còn chưa có gả đến nhà hiển hách phú quý hưởng thụ vinh hoa phú quý đâu, hiện tại làm sao có thể là kết cục thê lương chết già khuê trung.
Hạ Thính Ngưng thật sự là lười lại để ý các nàng, chỉ nhàn nhạt nói “Nếu
các ngươi có bản lĩnh vậy chính mình nghĩ biện pháp đi thôi, dù sao ta
là không thể giúp cái gì. Hết thảy đều cần nhờ chính các ngươi. Hơn nữa, còn phải mau nha. Bằng không chậm, chuyện này đã có thể thật sự phiền
toái đâu. Đều nói gieo nhân nào, gặt quả nấy, những lời này cũng thật
chưa nói sai nha.”
Khiến cho toàn gia các nàng đều sốt ruột nổi
lửa đi thôi, kỳ thật nàng biết Lý ma ma kia sẽ không để việc hôm nay
truyền ra ngoài. Dù sao chính mình bây giờ còn là người Hạ phủ, Hạ phủ
nếu như truyền ra thanh danh không tốt, vậy đối với nàng mà nói ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Mà nàng lại là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ, danh dự rất là quan trọng. Cho nên sau khi Lý ma ma trở về
chắc chắn ra lệnh cho mọi người hôm nay đến Hạ phủ nói năng thận trọng.
Chẳng qua những thứ này nàng cũng sẽ không nói cho Hạ lão phu nhân cùng mẫu
tử Lí thị. Để cho các nàng tự mình phiền não một thời gian trước đi, tốt nhất là đều ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng sẽ mừng rỡ làm tên xấu
xa này vậy.
Hạ lão phu nhân còn chưa đạt tới mục đích, lại thế nào chịu đi, đang muốn mở miệng lại nói chút cái gì.
Lại nghe đến Hạ Thính Ngưng tiếp tục nói “Lão phu nhân nếu là không nghĩ
đi, vậy cũng xong. Ta vừa vặn có việc muốn nói cùng lão phu nhân. Mấy
tháng sau là ngày tốt ta xuất giá, lão phu nhân cùng phu nhân có phải
nên chọn thời gian đem một phần đồ cưới của ta mang đến cho ta hay không nha. Đương nhiên, ta cũng sẽ không muốn nhiều, nghĩ tới nghĩ lui một
trăm sáu mươi nâng hẳn là cũng đủ rồi.”
Nghe nói như thế, Hạ lão
phu nhân nhất thời ngẩn ra, làm sao bà nghĩ đến chuẩn bị đồ cưới cho
tiểu chân này, vẫn là loại một trăm sáu mươi nâng này, bà cũng không
phải lão hồ đồ, loại chuyện này làm sao có thể.
Lí thị vừa nghe
thiếu chút nữa tức lệch mũi, để tiểu tiện chân đi hỗ trợ làm việc nàng
không chịu, lại còn dám quay đầu cùng bà muốn đồ cưới đến. Một trăm sáu
mươi nâng, sao nàng không đi cướp đi, cho dù là Liên Nhi cùng Dung Nhi
xuất giá, nhiều lắm bà cũng chỉ có thể vì các nàng mỗi người chuẩn bị
một trăm bốn mươi nâng, mà tiểu chân này dù sao cũng chỉ là một thứ nữ,
cũng dám công phu sư tử ngoạm nói muốn một trăm sáu mươi nâng đồ cưới.
Nàng nghĩ đến thật hay, cho dù là một nửa nâng bà cũng sẽ không cho
nàng.
Hạ Thính Ngưng xảo tiếu yên hề nhìn sắc mặt lão phu nhân
đen như mực, thanh âm càng là càng thanh thúy động lòng người “Chẳng lẽ
lão phu nhân cùng phu nhân không chịu cho ta đặt mua đồ cưới? Nếu truyền ra ngoài, vậy đã có thể....”
Lí thị trực tiếp giương đầu lên,
ngạnh cổ nói “Truyền ra đi liền truyền ra đi, ngươi tiểu tiện nhân chết
tiệt này, đừng hy vọng ta sẽ cho ngươi đồ cưới. Ngươi có bản lĩnh liền
tự mình chuẩn bị, trong phủ cũng không có nhiều bạc nhàn rỗi đặt mua cho ngươi như vậy.” Dù sao ngay cả chuyện cướp đoạt sính lễ bà cũng đều
làm, hiện tại chẳng qua là không cho đồ cưới thôi, có quan hệ gì. Tiểu
chân này cũng không phải thân sinh của bà, sẽ không để tiện nhân Thủy
thị kia đi đặt mua sao, muốn từ chỗ bà lấy đồ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hạ lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng liếc mắt một cái, đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể
hít sâu một hơi nói “Chúng ta đi.” Bà sợ lại ở lại chỉ sợ sẽ bị tiểu
chân này tươi sống chọc tức chết rồi.
Lí thị cũng tức giận không
thôi mang theo hai nữ nhi đi theo, bà cũng không tin bà sẽ không nghĩ
ra biện pháp ngăn chặn miệng những người đó.
Cuối cùng là tiễn
bước những ôn thần này đi, Hạ Thính Ngưng có vẻ tâm tình vô cùng tốt,
Thủy thị cũng rất là lo lắng “Ngưng Nhi, lão phu nhân cùng phu nhân
không chịu đặt mua đồ cưới cho con, vậy phải làm sao bây giờ? Trên tay
mẫu thân trên tay chỉ còn lại có một ít trang sức và đồ cổ mà ngoại tổ
phụ con để lại, sợ là không đủ.”
Đều do người làm nương như bà vô dụng, ngay cả đặt mua đồ cưới cho nữ nhi đều làm không được.
Hạ Thính Ngưng lại chỉ nhợt nhạt cười “Nương, người đừng lo lắng, chuyện
đồ cưới con đều có chủ trương. Nguyên bản liền không trông cậy vào những người đó sẽ thay con đặt mua, vừa rồi nói như vậy chẳng qua là muốn
đuổi bọn họ đi, đỡ phải ở chỗ chúng ta chết không chịu đi.”
Chớ
nói bọn họ không cho, cho dù là bọn họ cho nàng cũng sẽ không muốn. Đồ
của đối phương, chẳng sợ chính là một chút mảnh nhỏ nàng cũng tuyệt đối
sẽ không chạm vào. Chuyện đồ cưới, nàng đã sớm phân phó hạ nhân đi
chuẩn bị rồi, vàng bạc ngọc sức, lăng la tơ lụa các loại đều là nàng tự
mình vẽ hình thức ra, giao từ cửa hàng của mình đi chế tác tạo ra, không phải người khác có thể so sánh được. Lại theo bên ngoài thu mua đồ cổ
tranh chữ trân quý các loại, đồ cưới của nàng cũng không tính ít.
Sau khi trấn an tốt mẫu thân, Hạ Thính Ngưng hơi hơi suy tư, vẫy tay gọi
Vãn Ngọc lên nói “Ngươi lấy bạc đi thu mua tùy tùng bên người lão gia,
để hắn nói cho lão gia chuyện phát sinh trong phủ hôm nay, nhất là mẫu
tử Lí thị ở đại sảnh đủ loại biểu hiện. Chỉ cần hắn nói được càng phấn
khích, vậy thưởng bạc sẽ càng nhiều.”
Nếu Lí thị đã chuyển lão phu nhân đi qua cho nàng ngột ngạt, vậy nàng không thiếu được muốn đáp lễ thật tốt một phen mới được.
Bên này viện, Hạ lão gia mang theo vẻ mặt đường làm quan rộng mở lâng lâng
ngồi xe ngựa trở lại Hạ phủ. Ông vừa mới hạ triều trở về, hai ngày nay
nhân chuyện Ngưng Nhi sắp gả vào Tĩnh vương phủ làm thế tử phi, ông ở
trên triều đình cũng thật xem như hãnh diện, khi đi liền ngay cả lưng
đều thẳng thắn không ít. Có cái thế tử làm hiền tế thì phải là không
giống với nha, càng miễn bàn vẫn là người cực được hoàng thượng tín
nhiệm, trong tay quyền thế thật lớn, vậy đã có thể càng khác biệt.
Hạ lão gia vẻ mặt vui tươi hớn hở xuống xe ngựa đi vào đại môn trong phủ,
vừa đến thư phòng, liền thấy tùy tùng tên gọi ‘Tứ Đắc’ sốt ruột đi lên
đón, khẩn trương mà lại cấp thiết nói “Lão gia, ngài xem như đã trở
lại.”
Bạn đang đọc truyện Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.