Chương 145: Chương 107.2
“Họ Bùi, nếu ngươi vẫn là miệng chó không mọc ra ngà voi, vậy thì đừng
trách lão nương không khách khí.” Nhíu mày, ánh mắt như đao, bộ dạng Bùi Tập Dạ không sao cả, ngược lại hù dọa cho nữ tử trong ngực hắn sợ hết
hồn.
Ánh mắt cẩn thận dao động trên người Bùi Tập Dạ cùng Nhạc Sở Nhân, hình như nữ tử xinh đẹp đã hiểu rõ một chút.
“Lại tức giận? Tính tình càng lúc càng lớn, trẫm dẫn ngươi đi nghỉ ngơi. Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai có đại sự phải làm.” Đứng dậy, Bùi Tập Dạ trực tiếp đi đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, không kiêng dè đưa tay ra
cho nàng.
Nhạc Sở Nhân không hề để ý tới tay của hắn, đứng lên hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Bùi Tập Dạ cười khẽ, hết sức đáng yêu. Chắp hai tay sau lưng, cũng sải bước rời đi.
Đi ra cung điện, Bùi Tập Dạ đuổi theo Nhạc Sở Nhân, đưa nàng đi tới một
tòa cung điện khác, đèn cung sáng ngời. Lúc này hắn không còn lén lén
lút lút nữa, trên đường đi gặp tiểu thái giám tay cầm đèn lồng, mọi
người đều quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ của mọi người khi gặp hắn đều là
kinh hãi.
“Ngày mai muốn làm cái gì? Bọn người Tiểu Thương tử khi nào thì có thể tới? Họ Bùi kia, chắc chắn bọn ngươi đã thương lượng
xong, ngươi nói lời phải giữ lấy lời.” Đi về phía trước, Nhạc Sở Nhân
khẽ nhíu mày, nàng vẫn rất lo lắng cho Phong Duyên Thương.
Bùi
Tập Dạ đi bên cạnh nàng, bước chân kia nhàn nhã lại có mấy phần ngạo
nghễ: “Ở trong lòng ngươi, Trẫm không có một ưu điểm nào, tất cả tính
cách đều là ác độc.”
“Trả lời chính xác, ta rất lo lắng ngươi nói không giữ lời.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, cũng không lo lắng lời này đả thương người.
“Ngày sau không dám cam đoan, nhưng lần này ngươi có thể hoàn toàn yên tâm mà giao sự tin tưởng của ngươi cho ta.” Giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của Nhạc
Sở Nhân, chọc cho Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu trừng hắn, thế nhưng hắn vẫn
cười vui vẻ như cũ.
Đưa Nhạc Sở Nhân vào cung dành cho nàng xong, Bùi Tập Dạ không tiếp tục làm phiền nàng nữa, phân phó cung nhân hầu hạ Nhạc Sở Nhân cho tốt, sau đó hắn lập tức rời đi.
Cuối cùng bên
tai cũng yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân lại càng lo lắng cho Phong Duyên Thương
hơn. Tuy hắn đã chuẩn bị đầy đủ nhưng tâm nàng lại không yên, nằm trên
giường cũng không ngủ được, đã vô số lần nghĩ tới Phong Duyên Thương
đang làm cái gì, có phải đi suốt đêm không? Hay là đang bị vây nhốt?”
Một đêm mơ màng đi qua, mới sáng sớm dường như Nhạc Sở Nhân đã tỉnh dậy.
Không chú ý mà xoay xoay cổ lập tức nhìn thấy một người ngồi trên giường êm bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ, khiến cho nàng tỉnh táo trong nháy
mắt.
“Đã tỉnh rồi hả? Đứng lên dùng bữa đi, phu quân ngươi đã
đến, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.” Là Bùi Tập Dạ, giọng điệu có vẻ lười
biếng, mơ hồ còn có chút hưng phấn.
Ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân khẽ
cau mày nhìn hắn một lát, lúc này sắc trời bên ngoài vừa mới hừng sáng,
ánh sáng trong phòng còn yếu ớt cho nên cũng không nhìn rõ sắc mặt của
hắn.
“Ngươi nói Tiểu Thương tử đã tới? Hắn đang ở đâu?” Cả đêm
qua nàng đều nằm mơ, giấc mơ rất lộn xộn lung tung nàng cũng không nhớ
rõ, dù sao trong giấc mộng đều là Phong Duyên Thương.
“Bên ngoài
Trung Đô.” Bùi Tập Dạ trả lời đơn giản, đối với việc Nhạc Sở Nhân gặng
hỏi chuyện Phong Duyên Thương, hắn xì mũi coi thường.
“Họ Bùi, bọn họ đang làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
“Nếu như ngươi vẫn lề mề không chịu đi xuống, như vậy lại cản trở công việc
của phu quân ngươi rồi. Hiện tại lực chú ý của tất cả bạch y thánh vệ
trên Thánh Sơn đều bị bọn họ hấp dẫn, đây chính là thời cơ ra trận tốt
nhất của chúng ta.” Một tay chống đầu, Bùi Tập Dạ cười như không cười
nhìn Nhạc Sở Nhân, cái bộ dạng kia giống như đang nói ‘nếu như ngươi
muốn kéo dài thời gian làm cản trở phu quân của ngươi, ta cũng không cần để ý.’Nhạc Sở Nhân nghe vậy lập tức đứng lên, cầm lấy túi vải trên đầu
giường giắt lên người, vừa lạnh lùng quát: “Vậy còn không mau chuẩn bị,
đi nhanh lên.”
“Ngươi phải dùng bữa trước đã, một lát nữa chiến
đấu mà đói bụng, chúng ta sẽ bị thiệt thòi.” Bùi Tập Dạ cười lớn tiếng,
rất đáng bị ăn đòn.
“Ăn cái đầu ngươi, đi nhanh lên.” Vừa kéo Bùi Tập Dạ xuống giường êm một cách thô lỗ, vừa tập trung tinh thần gọi Kim Điêu đi theo nàng đến Bắc Cương. Tốc độ bay của Kim Điêu rất nhanh,
nàng muốn nó đi tìm Phong Duyên Thương. Không phải giúp đỡ hắn mà nàng
muốn ít nhất khi ngẩng đầu sẽ thấy Kim Điêu, nó ở nơi nào, nàng sẽ biết
Phong Duyên thương ở tại nơi đó.
Đi ra khỏi cung điện, trực giác
của nàng cảm thấy hôm nay không giống tối qua, trong điện không có ai
cũng liền thôi, có thể Bùi Tập Dạ đuổi hết đám người ở đây ra ngoài, thế nhưng bên ngoài cũng không có một bóng người. Phóng mắt nhìn, cung điện trùng điệp như vậy cũng không thấy một bóng người.
“Hoàng cung
của ngươi trở thành nơi ma quỷ rồi hả?” Nhạc Sở Nhân nghiêm mặt, bất
luận có xảy ra chuyện gì nàng cũng đã sẵn sàng rồi.
“Hôm nay quỷ muốn hiện hình, đương nhiên người vô tội phải tản ra.” Bùi Tập Dạ cười híp mắt, trả lời rất dứt khoát.
“Đúng vậy, tránh cho chút nữa máu bắn tung tóe.” Mặt trời chưa lên cao, bầu trời nhìn đặc biệt gần.
“Nghe ngươi nói như vậy cũng không phải là người sợ máu, vậy đi thôi.” Lúm
đồng tiền nhàn nhạt, sau đó Bùi Tập Dạ đi trước dẫn đường, Nhạc Sở Nhân
đi theo sau, vòng qua cung điện chạy thẳng tới nơi sâu nhất trong hoàng
cung.
Thánh Sơn trong miệng Bùi Tập Dạ chính là Hoàng cung dựa
vào núi này, chưa đến gần Nhạc Sở Nhân đã ngửi thấy mùi vị dược liệu
nồng đậm chỉ có trên người của Vu giáo giáo đồ, quả nhiên, đi được một
đoạn bậc thang được mài dũa bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp, phía trước xuất hiện mấy người, nam nữ đều có, hơn nữa cấp bậc đều không tồi, tối thiều đều là cấp bậc chỉ huy của Vu giáo giáo thánh.
Bùi Tập Dạ đi
phía trước, Nhạc Sở Nhân đi theo phía sau, có bảy tám người ngăn cản bên trên bậc thang, ánh mắt không có thiện cảm, nhìn chằm chằm Bùi Tập Dạ,
cũng không có chút tôn kính nào như đối với Vu giáo thánh.
Bùi
Tập Dạ cười đáng yêu vô tội, đứng sang bên cạnh để lộ ra Nhạc Sở Nhân
đang đứng sau lưng, sau đó cười nói: “Thánh Tổ lão nhân gia nàng không
phải muốn nữ nhân này hay sao? Trẫm đã đưa nàng tới đây, bọn chó săn các ngươi còn không mau tránh ra?” Rõ ràng là hắn đang vui đùa cười nói,
nhưng giọng điệu không nghiêm chỉnh còn có từ ngữ vũ nhục người khác,
cũng làm cho người khác trong lòng tức giận.
Nhạc Sở Nhân khẽ
nhíu mày, Thánh Tổ? Nhìn sắc mặt đám nam nữ trược mặt không tốt, ngay
lập tức cười rộ lên: “Họ Bùi, kỹ thuật mắng chửi người khác thật không
ra gì, ‘chó săn’? Quá ngây thơ.”
Bùi Tập Dạ nghiêng đầu cười nhìn Nhạc Sở Nhân, đôi mắt tinh sảo tràn đầy đắc ý: “Bọn họ chính là chó
săn, không nên nghi ngờ, đây chính là sự thật.”
“Là chó săn,
nhưng người ta cũng không để vị Hoàng đế là ngươi ở trong mắt, ngươi làm Hoàng đế thật sự là quá thất bại rồi.” Lắc đầu một cái, nội bộ vu giáo rối loạn, tên tiểu tử Bùi Tập Dạ này muốn thu thập
Thánh Tổ rồi.
“Nói rất đúng, cho nên, hôm nay Trẫm tự mình đưa
ngươi tới cho Thánh Tổ, lấy lòng lão nhân gia nàng, nói không chừng sau
ngày hôm nay các vị chó săn này nhìn thấy Trẫm có thể thể hiện lòng tôn
kính một chút.” Chắp hai tay sau lưng bộ dáng thảnh thơi, mà kỳ thật mấy người kia cũng không dám tùy ý động thủ với Bùi Tập Dạ, dù sao cấp bậc
như vậy, bọn hắn không phải là đối thủ.
“Ngươi còn muốn đưa ta
đi? Cái người này thật quá đáng, lão nương ta giúp ngươi nói chuyện, vậy mà ngươi lại muốn lợi dụng ta để tranh công?” Cất bước đi tới đứng sóng vai với Bùi Tập Dạ, lắc lắc đầu dáng vẻ có chút đáng tiếc từ từ thở dài nói.
“Không như vậy thì sao? Nếu như ngươi đồng ý đi theo Trẫm,
Trẫm sẽ không đưa ngươi tới đây, hơn nữa đảm bảo sau này chỉ cưng chiều
một mình ngươi.” Thân thể hắn nghiêng về phía nàng cười đùa nói.
Liếc hắn một cái, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh: “Bởi vì một mình ta mà khiến cho cả
hậu cung của ngươi một đám hoa tươi héo khô mà chết, như vậy lỗi của ta
rất lớn.”
Bạn đang đọc truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.