Chương 169: Mất Dần Sức Đề Kháng 2
Nắm giữ quyền chủ động, động tác của Phong Duyên Thương so với tối hôm
qua còn muốn thuận lợi hơn nhiều, ở vị trí này nhìn bộ dáng ý loạn tình
mê của nàng cũng rất là rõ ràng, hắn yêu cực kỳ bộ dáng lúc này của
nàng, đó là vì hắn mà say mê!
Vùng Phương Nam tiến vào thời tiết
cuối mùa thu, tuy là không lạnh bằng Phương Bắc như vậy, nhưng là sự ẩm
ướt nơi này khiến những người từ Phương Bắc tới rất khó chịu.
Phong Duyên Thương giữ chức Giám quân thỉnh thoảng theo quân xuất doanh, so
với binh tướng bình thường, trên người hắn bọc áo giáp vừa dày vừa nặng, mặc rất nặng nề, cũng khiến cho những người khác kinh ngạc, dù sao đoạn thời gian trước hắn không phải như thế. Bây giờ cho dù hơi lạnh một
chút, nhưng còn không đến mức ngồi ở dưới ánh mặt trời chói chang còn
che kín như vậy.
Mỗi lần thấy Phong Duyên Thương bọc bản thân vừa dày vừa nặng, Nhạc Sở Nhân liền không nhịn được cười, nhưng cười thì
cười, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, nàng cũng không có quên chế
thuốc. Có cho hắn ăn, dĩ nhiên còn có đồ đưa cho các cháu rùa Nam Cương.
Các giá đựng dược nằm cạnh trong lều, chỗ này là nơi để các loại dược mới
được vận chuyển tới hay là các loại thuốc mới chế ra, trên giá sách ở
bốn phía bày đầy các loại chai chai lọ lọ, trừ Phong Duyên Tinh, nơi này không ai dám tùy ý đi vào.
"Thất tẩu, bây giờ loại bột này có
thể tùy ý pha trộn với bất kỳ loại độc dược nào đúng không?" Di chuyển
vây quanh lò chế thuốc, Phong Duyên Tinh có rất nhiều vấn đề. Cầm trên
tay một gốc cây Mạch nha hoàng* khô, đó chính là Thiên Sương.
* Tên một loại thuốc bắc hay độc dược gì đó
"Ừ, Thiên Sương được xưng bách đáp sương*, có thể phối hợp với bất kỳ loại
dược liệu nào, hơn nữa có thể nâng cao dược hiệu. Tốt thì tốt, chính là
rất hiếm, thứ này chỉ mọc hoang dại, con người dù làm cách nào cũng
không gây trông được." Lắc đầu một, thứ này ngàn vàng khó cầu.
* Bách đáp sương: Giống kiểu vua độc ý.
"Chẳng trách được lại ra giá cao như thế." Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Tinh đi
tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân, đưa Thiên Sương trong tay cho nàng.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên, theo cánh tay nàng giơ lên, tay áo tuột xuống một đoạn, lộ ra cánh tay.
Phong Duyên Tinh liếc mắt liền nhìn thấy trên cánh tay nàng có dấu vết xanh
xanh tím tím, trong nháy mắt nhíu mày thật chặt, "Thất tẩu, tẩu đây là
làm sao lại bị thế này?"
Liếc mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân cười cười,
"Lúc cùng Thất ca đệ đùa giỡn mà có." Kéo tay áo xuống, trên mặt Nhạc Sở Nhân thoáng qua một chút ngượng ngùng. Phong Duyên Thương kia khí lực
quá lớn, hắn không có cảm thấy được mình dùng sức, chính là cũng làm cho hai cái cánh tay của nàng vết thương chồng chất.
"Đùa giỡn? Đùa
giỡn liền khiến cho tẩu bị thương đến mức này? Thất tẩu, tẩu nói, có
phải là huynh ấy đối với tẩu lỗ mãng không?" Mặc dù Phong Duyên Tinh
cũng cảm thấy Phong Duyên Thương không phải loại người như vậy, nhưng là vết xanh tím trên cánh tay của nàng đều là chứng cớ, khiến Phong Duyên
Tinh buộc lòng phải nghĩ vậy.
"Thật sự không phải, trong cái đầu
kia của đệ đoán mò cái gì chứ?" Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nhìn dáng vẻ kích
động này của Phong Duyên Tinh cũng có chút im lặng, chẳng lẽ thật muốn
nàng nói, đây là ở trên giường làm thành sao?
"Đệ đi tìm Thất
ca." Phong Duyên Tinh nhíu chặt chân mày, hắn tuyệt đối là nghiêm túc,
tuy là trước kia cùng Nhạc Sở Nhân xa cách rất nhiều, nhưng lúc này
không giống ngày xưa, Phong Duyên Thương không thể bắt nạt nàng.
"Hắn không có làm. Đệ tin ta đi, đây thật sự là do lúc đùa giỡn mà bị." Nhạc Sở Nhân bất đắc dĩ, chỉ là hành động lần này của hắn thật khiến nàng
vui mừng, cư nhiên cũng có thể vì nàng nói chuyện.
"Thập Bát đệ
tìm Bổn vương." Bỗng dưng, âm thanh quen thuộc vang lên ở bên ngoài
trướng, ngay sau đó cửa lều vải bằng rèm bị vén lên từ bên ngoài, Phong
Duyên Thương được bao bọc trong lớp áo khoác nặng nề kéo đất đi tới,
nhìn chung trong trướng có ba người, chỉ có hắn mặc kỳ lạ nhất.
Phong Duyên Tinh rất không hài lòng, đặc biệt nhìn đến bộ dáng Phong Duyên
Thương lúc này, "Thất ca, mấy ngày gần đây thân thể huynh lại không tốt
sao? Thất tẩu cả ngày chế thuốc cho huynh, lại làm dược thiện cho huynh
bồi bổ thân thể, làm sao huynh có thể ra tay đánh tẩu ấy?" Cao giọng
chất vấn, trong nháy mắt Phong Duyên Thương có chút không hiểu.
Cất bước đi về phía Nhạc Sở Nhân, nhìn một chút bộ dáng Nhạc Sở Nhân bất
đắc dĩ lắc đầu, mắt phượng lưu chuyển, "Bổn vương khi nào thì đánh nàng
rồi hả?"
"Còn không thừa nhận? Thất ca, tại sao bây giờ huynh lại như vậy? Huynh xem một chút cánh tay Thất tẩu xem, chỗ xanh chỗ tím,
chẳng lẽ là tẩu ấy tự đánh mình?" Vừa nói chuyện, mắt cũng trợn to,
Phong Duyên Tinh cảm giác mình giống như không biết Phong Duyên Thương
rồi.
Phong Duyên Thương hình như đã hiểu rõ ràng rồi, nâng tay
Nhạc Sở Nhân vén lên ống tay áo, quả nhiên là xanh xanh tím tím, hơn nữa tất cả tím bầm đều cùng khớp với hình dáng ngón tay hắn, hắn muốn chống chế cũng không được?
Khóe môi mỏng hiện lên nụ cười, thấy Phong Duyên Tinh càng tức giận hơn.
"Thất ca, thân thể huynh bị bệnh, sẽ không phải đầu óc cũng bị bệnh luôn
chứ?" Thật sự không lý giải được, Phong Duyên Tinh đột nhiên cảm thấy
rất thất vọng đối với Phong Duyên Thương.
"Thập Bát, không nên
nói bậy. Vết tím bầm này đúng là vết tích do Bổn vương gây nên, chỉ là,
cái này thuộc về chuyện khuê phòng của chúng ta, không thể cùng đệ nhiều lời." Không nói thật Phong Duyên Tinh sẽ không bỏ qua, Phong Duyên
Thương dứt khoát liền nói cho hắn biết.
Nghe xong lời này, Phong
Duyên Tinh nửa tin nửa ngờ, đảo mắt nhìn về phía vẻ mặt có mấy phần mất
tự nhiên của Nhạc Sở Nhân, xem ra đây là sự thật.
Hiểu rõ ràng,
Phong Duyên Tinh cũng có chút ngượng ngùng. Hơi có quẫn bách nhìn hai
người một chút, sau đó xoay người rời đi, chuyện này không quan hệ gì mà hắn quản, thật đúng là bắt chó đi cày rồi.
Phong Duyên Tinh rời
đi, trong trướng còn sót lại hai người, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng nói, "Hôm nay đầu còn đau phải không?" Phong hàn của hắn là tốt rồi, nhưng tối
hôm trước trở về muộn, lại bị đau đầu.
"Không đau, uống thuốc
nàng đưa, có thể chống lại gió lạnh rồi." Cởi ra áo khoác trên người
treo một bên, Phong Duyên Thương ở bên người nàng ngồi xuống, trừ ở
ngoài mặc có chút dầy, vẫn là nhẹ nhàng văn nhã như vậy.
Mím môi
cười như không cười, "Về sau chàng nên thu lại chút khí lực, chàng cảm
thấy mình không dùng lực, nhưng là vẫn lưu lại vết thương rồi." Kéo hai
cánh tay áo lên, hai cái cánh tay cũng vết thương chồng chất.
"Xin lỗi, ta không phải cố ý. Đau không?" Chạm nhẹ vào dấu vết trên hai cánh tay dấu vết, dựa vào những vết tím bầm này, đều có thể nhìn ra được là hắn đối đãi nàng như thế nào. Hắn lấy một tay giữ lấy hai cái cánh tay
nàng đè ở trên đỉnh đầu nàng, dấu tay rõ ràng.
"Không đau." Lắc
đầu một, nhìn hắn đang đối chiếu dấu tay lần nữa lấy một tay bóp chặt
hai cánh tay khiến nàng không khỏi có chút xấu hổ, "Đừng so nữa, có phải nhìn rất có cảm giác thành tựu hay không.""Nhớ lại bộ dáng đêm qua nàng hô khàn cả giọng." Con ngươi mỉm cười, Phong Duyên Thương nhỏ giọng
trêu chọc nàng, chọc cho Nhạc Sở Nhân giơ tay lên đánh hắn.
"Nói
ít những thứ không đứng đắn kia đi, hầu hạ chàng nhiều ngày như vậy rồi, ta cũng nên lên đường rồi, nhóm người Trương thư sinh đã đợi rất lâu
rồi." Trời mới biết nàng đã tạo ra cái nghiệt gì, người này sau khi được ‘ ăn uống no đủ ’ nàng còn phải hầu hạ hắn các loại dược tốt cả ăn và
uống, làm chậm trễ chuyện chính đáng.
Nhắc tới cái này, trên mặt
Phong Duyên Thương hiện lên rất rõ ràng một chút không đồng ý, "Chờ lâu
mấy ngày cũng không sao, nếu như nàng đi rồi, ta lại cảm mạo nhức đầu
thì làm thế nào?"
"Bây giờ cái người cổ nhân này cũng học xong uy hiếp ta rồi hả? Mỗi ngày chàng uống thuốc đúng giờ, sức đề kháng sẽ dần dần tăng cường, cũng sẽ không dễ dàng ngã bệnh như vậy. Bọn họ ở Lương
Kinh chờ lâu như vậy rồi, mắt thấy sắp đi vào mùa đông rồi, ta muốn Nam
Vương sống không quá trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay." Con ngươi
sáng trong, Nhạc Sở Nhân giơ tay lên sửa sang lại cổ áo hắn, vừa từ từ
nói.
"Nàng nghiêm túc như thế, ngược lại ta hoài nghi thật ramình có chút không làm việc đàng hoàng. Vốn đã đồng ý với nàng, tất nhiên
không thể nuốt lời. Ta chỉ là không yên tâm thôi, nàng là nữ nhân của
ta." Ánh mắt thâm thúy, hắn lôi kéo nàng ôm vào trong ngực mình, lời nói nhẹ nhàng bao hàm bá đạo.
"Tiểu Thương tử, ta đây chỉ muốn tất
cả mau sớm kết thúc, đến lúc đó chúng ta liền tự do tự tại giống như Lý
Bình cùng Điệp Nhi cô nương vậy du sơn ngoạn thủy khắp nơi. Ta vượt qua
ngăn cách thời không vì chàng mà đến, ta không muốn lãng phí tất cả thời gian đều ở trong chiến tranh này." Ngửi mùi vị trên người hắn, Nhạc Sở
Nhân nhắm mắt lại nhẹ giọng nói.
"Ta hiểu." Vuốt tóc sau gáy
nàng, Phong Duyên Thương nhỏ giọng đáp lại, nàng nói lời như thế, khiến
cho lòng hắn thỏa mãn, bất kỳ lời không đồng ý nào đều nói không ra
được.
Một đêm triền miên, sáng sớm lúc sắc trời chưa sáng Nhạc Sở Nhân cùng Kim Điêu lên đường, không có bất kỳ người nào đưa nàng, vốn
là Phong Duyên Thương muốn đưa, chỉ là sáng sớm có chút lạnh, nàng nhưng là rất sợ hắn lại bị gió thổi đến nhức đầu, cho nên ấn hắn ở trên
giường nàng liền đi rồi.
"Ngày sau hai chúng ta phải sóng vai
chiến đấu, Điêu Nhi, chúng ta đi thôi." Leo lên trên lưng của Kim Điêu,
Nhạc Sở Nhân khoác áo khoác, bên trong áo khoác chứa một bọc nhỏ màu
trắng, bên trong đầy ắp, lần này đã chuẩn bị đầy đủ.
Kim Điêu bay lên thật nhanh, xòe hai cánh che phủ bầu trời, khi sắc trời còn không
quá mức sáng ngời trên bầu trời giống như có một đám mây đen trôi dạt.
Ở giữa không trung, xa xa nhìn thấy thủ vệ Lương Kinh canh gác nghiêm
ngặt, canh giờ này, đội tuần tra bên ngoài vẫn dày đặc như cũ, đi tới đi lui.
Kim Điêu chở Nhạc Sở Nhân bay tới phía trên quân doanh của
bọn họ, bỗng dưng có binh sĩ phát hiện Kim Điêu lượn vòng ở giữa không
trung, cả quân doanh yên tính lập tức nâng cao cảnh giới. Cung tiễn thủ
tập hợp ngay đầu, sau đó liền bắn tên về phía bầu trời, mũi tên giống
như mưa lớn chảy vào bầu trời, nhưng đâu kịp được với Kim Điêu bay cao
và nhanh hơn, toàn bộ ở giữa không trung mất đi sức lực sau đó rơi xuống trên mặt đất.
"Các cháu, nói cho Hứa Xú, lão nương thỉnh thoảng
sẽ đến xem hắn, muốn thần kinh hắn căng thẳng, bà nội ta muốn cùng hắn
vui đùa thật tốt một chút." Hướng về phía dưới hô lên, sau đó liền rắc
cả nắm này nọ uống. Bột màu trắng theo gió phiêu tán xoay vòng rơi
xuống, có số ít binh lính phía dưới tránh thoát được, phần lớn đều bị
đánh ngã, trong nháy mắt binh sĩ hung dung oai vệ đều thành bộ dáng chó
chết.
Bầu trời vọng lại tiếng Nhạc Sở Nhân đắc ý cười to, Kim
Điêu gào to một tiếng sau đó rời đi, đơn giản có qua có lại, chính là
khiến doanh trại quân địch đến rối tinh một đoàn.
Một đường bay
về hướng nam, tốc độ Kim Điêu cực nhanh, lộ trình đi cần ba ngày trên
mặt đất, ở trên trời chỉ nửa ngày liền đã tới. Xa xa liền nhìn thấy biển lớn bên cạnh Lương Thành, hơn nữa càng đến gần, liền nhìn thấy biển
rộng càng rõ ràng, có thể nói mênh mông vô bờ. Chỉ là trên biển có hòn
đảo nhỏ, ở đây trên bầu trời không thấy rõ, nhưng là diện tích tuyệt đối không nhỏ, cũng không biết ở trong đó có người ở hay không, có thuộc về ranh giới Lương Kinh hay không.
Kiến trúc Lương Thành không tính là phồn hoa, nhưng Hoàng cung này cũng rất là chói mắt, tường cung màu
đỏ thắm, ngói lưu ly màu xanh, một tòa thành có kiến trúc giống lâu đài
bằng vàng, ở trên bầu trời nhìn xuống, là một loạt chói mắt.
"Điêu nhi, chúng ta hạ cánh xuống ở ngoài thành." Vỗ vỗ cổ Kim Điêu, hộ vệ
vương phủ đều ở trong miếu ngoài thành này, trước tiên nàng sẽ cùng bọn
họ tụ họp.
Kim Điêu cúi thấp người, đã tìm được một chỗ đất trống ngoài thành, xoay một vòng cuối cùng hạ cánh xuống.
Từ trên lưng nó xuống dưới, hai chân Nhạc Sở Nhân có chút bủn rủn, không giống với cưỡi ngựa, cưỡi nó càng mệt mỏi hơn.
"Đi trong núi chơi đi, có cần ta sẽ kêu ngươi." Cho nó mấy viên thuốc uống, Kim Điêu hình như hài lòng.
Nhạc Sở Nhân sờ sờ lông vũ của nó, sau đó bước nhanh rời đi.
Miếu ngoài thành Lương Thành là thờ cúng Nguyệt thần nương nương, hương khói cực thịnh. Đi vào trong miếu, Nhạc Sở Nhân đưa tay lên gỡ mũ trùm
đầu mũ trên đầu xuống, giương mắt nhìn về phía Nguyệt thần nương nương
đứng sừng sững ở chỗ cao này, chính là kinh ngạc.
Bởi vì mặt mày
Nguyệt thần nương nương này có chút quen mắt, giống lão bà Thánh Tổ Vu
giáo, cho dù cái tượng đắp này vẫn là hình dáng rất trẻ tuổi, nhưng thật sự rất giống.
Nguyệt thần nương nương? Nhạc Sở Nhân không khỏi
âm thầm khẽ nói một tiếng, sau đó đi tới trước cái rương quyên tiền nhan đèn, lấy ra một thỏi bạc ném vào.
"Cô nương thành kính như thế,
Nguyệt thần nương nương chắc chắn sẽ phù hộ cô nương." Bên cạnh có người nói chuyện, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, là một lão nhân sáu bảy chục tuổi, đây là ông từ (người coi miếu).
Khẽ nhếch khóe môi,
Nhạc Sở Nhân nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó nói: "Ta là tới thỉnh
cầu, vì tỏ lòng thành kính, ta muốn ở nơi này một ngày, không biết có
được không?"
"Tất nhiên có thể. Ngày gần đây trong miếu ở mấy vị
đệ tử sám hối sát sinh, cô nương nếu như có kiêng dè, lão hủ an bài cho
cô nương một gian phòng yên tĩnh." Ông từ đi đứng có chút không linh
hoạt, ở phía trước vừa dẫn đường cho Nhạc Sở Nhân vừa nói.
"Không cần, thiên hạ rộng lớn, bất kể ở nơi nào đều là ở trong hồng trần, ngài tùy ý an bài là được." Nhạc Sở Nhân đi ở phía sau, vừa nói, vừa ngắm
nhìn bốn phía, chỗ này sương phòng cho người ở có không ít.
"Cô
nương nói thật hay, vậy thì ở tại gian phòng nơi này đi, bên này ở đều
là phụ nhân." Hai dãy sương phòng,ở giữa dùng một loại cỏ tươi tốt là
Nguyệt Nha tách ra, ở đối diện đều là nam tử.
"Được." Nhạc Sở
Nhân đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, cửa sổ mấy gian phòng
đều mở ra. Cùng bọn họ nhìn thẳng vào mắt, gật đầu nhẹ một, sau đó xoay
người đi vào phòng.
**: Có chút đoạn bị cắt giảm, Thính Phong rất bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.