Chương 59: Vũ Hội (Thượng)
Tiệc từ thiện tối hôm nay tập hợp nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia, những người tham dự
đêm có uy tín, quyền thế. Họ muốn có thanh danh thì càng phải lựa chọn
kiểu tiệc từ thiện này để đi.
Trong sảnh tiệc tráng lệ đông người qua lại, tiếng đàn violin tao nhã dễ nghe, ăn uống linh đình.
Loại tụ hội như vậy luôn luôn để những người đàn ông so bề tiền bạc, sánh vai với phụ nữ.
Ở giữa cuộc đua khoe sắc đẹp, bộ lễ phục dạ hội màu đen của An Hân làm
nổi bật, chất liệu nhung tơ, mềm mại, tóc dài thướt tha được búi lên lộ
ra cái cổ mảnh khảnh, thu hút ánh nhìn mọi người.
Ở bên cạnh cô
là người đàn ông hào quang vạn trượng. Khuôn mặt tuấn mỹ hoa mắt của
Lăng Cận Dương, với đôi mắt thâm thúy rạng rỡ phát sáng, toàn thân phát
ra nhã khí, lộ ra vẻ tôn quý.
Tất cả ánh mắt của mọi người ở sảnh đều dồn lên cặp đôi này, hai nhà Lăng An có quan hệ thông gia, có nhiều rắc rối khó gỡ cho tường, liên hộ lại thì thế chắc chắn như chẻ tre.
Bộ rễ của hai đại gia tộc lại được củng cố thêm, tất cả mọi người đều muốn a dua nịnh hót, lời nói không dứt bên tai.
Đối mắt với loại hư tình giả ý, cố vờ tỏ vẻ thân thiện này Lăng Cận Dương
bình chân như vại, anh sớm ung dung thản nhiên, thậm chí cũng chán ghét
biểu lộ ra, chỉ đứng yên.
Loại hiện thực này làm cho người ta không thể không quen, không thể không thản nhiên.
Nhà họ An luôn thích làm người khác vui, phàm là có hoạt động từ thiện thì
chắc chắn sẽ tham dự. Hiện giờ trưởng nữ nhà họ An đã đến, đương nhiên
có ý nghĩ tương lai địa vị của cô sẽ rất không tầm thường.
Trong
tiếng khen ngợi không ngớt, khóe mắt An Hân ngả ngớn (không nghiêm túc), vừa nhìn thấy lối vào sảnh tiệc có hai người đi tới. Cô giật mình, rồi
sau đó cong môi cười nhẹ.
Không dấu vết kéo người đàn ông bên cạnh qua, An Hân mỉm cười chào hỏi hai người đi tới: “Hai người cũng đến đây à?”
Lăng Cận Dương quay người lại, nhìn thấy hai người đi tới sắc mặt cũng không phập phồng nhưng đáy mắt thì tản ra hàn ý.
Nhìn khóe miệng An Hân cười giả tạo, trong lòng Đồng Niệm muốn ói, cô gục đầu xuống không muốn phản ứng.
Nhưng Vi Kỳ Hạo lộ vẻ phong độ, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa gật gật đầu, giọng
điệu thong dong: “Tự nhiên muốn tới.” Dừng lại, anh quét mắt nhìn người
bên cạnh cười nói: “Có người chưa thấy tiệc từ thiện là như thế nào nên
mang cô ấy đến xem.”
Nghe ra trong lời nói của anh có chút chua
xót, Đồng Niệm ngẩng mặt lên đôi mắt đen dõi theo khóe miệng cười xấu xa của anh, mí mắt nguy hiểm đang híp lại.
Nhìn thấy ánh mắt không thân thiện của cô, khuôn mặt tuấn tú của Vi Kỳ Hạo cười tươi, chỉ cảo
thấy ngọt ngào trong lòng thêm nhu tình. Sau đó anh nắm tay Đồng Niệm
đưa cô đến chỗ khác.
Lăng Cận Dương đưa tay bưng một ly sâm panh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hai bóng dáng đang ở phía xa xa, ánh mắt sâu xa.
Tiệc từ thiện đêm nay có diễn ra sự kiện đấu giá, vật phẩm cá nhân mang ra
đấu giá để quyên góp tiền giúp cho trẻ em tàn tật và người bệnh nan y.
An Hân luôn luôn ra tay hào phóng, vật phẩm đấu giá hôm nay là bình sứ men xanh giữa thời Thanh, giá ban đầu khởi điểm là hai trăm vạn.
Đấu giá bắt đầu, mọi người dựa theo thứ tự ổn định chỗ ngồi. Vi Kỳ Hạo mang Đồng Niệm ngồi ở hàng ghế thú hai, tầm mắt vừa tầm với sân khấu, anh
tiến gần đến bên tai cô ôn nhu nói: “Cô ngốc nhìn thích thú quá, lát nữa tặng cho em.”
Đồng Niệm nhíu mày nghĩ thầm, cuộc đấu giá này có thể dễ dàng được lợi vậy ư? Cô không hưởng nổi đâu!
Vật bán đấu giá đầu tiên là tranh chữ bằng sứ, châu báu quý giá và cuối cùng là đồng hồ bỏ túi cổ.
Ánh đèn flash trên sân khấu chiếu xuống vật phẩm phát ra ánh sáng màu vàng
kim. Ngoài ra còn có giai điệu hòa cùng, dễ nghe êm tai.
Đồng
Niệm nhìn đồng hồ bỏ túi cổ, ánh mắt bình tĩnh. Mẹ Lăng Cận Dương để lại cho anh một cái hộp nữ trang, bên trong có nhiều đồ cổ quý hiểm. Mới
trước đây, cô thường xuyên mở cái hộp đó ra chơi, hơn nữa rất thích cái
đồng hồ cổ.
Mỗi lần mở nó ra, một giai điệu tuyệt đẹp vang lên
hấp dẫn cô vô cùng. Cô từng nghĩ cách xin cái đồng hồ đó của anh, nhưng
mỗi lần anh đều tươi cười, cúi đầu dụ dỗ cô: bây giờ không thể cho được, chờ sau khi cục cưng lên, anh trai tặng em có được không?
“Đây
là chiếc đồng hồ cổ, di vât của mẹ tiên sinh Lăng Cận Dương, đuộc định
giá ban đầu là một trăm vạn.” Theo âm thanh thân thiện của người chủ trì vang lên, Đồng Niệm chậm rãi lấy lại tinh thần cô nhìn không dời mắt
cái đồng hồ đó, trong lòng có một cảm giác khác lạ.
“Một trăm năm mươi vạn.”
“Một trăm sáu mươi vạn.”
Người dưới sân khấu đều ra giá, cũng không phải vì cái đồng hồ mà vì ai dám không nể mặt mũi nhà họ Lăng chứ?
Nhìn thấy cô thất thần, Vi Kỳ Hạo nhíu mày nhìn về phía sân khấu vẻ mặt có chút hờn giận: “Em thích cái kia à?”
Đồng Niệm cúi đầu không nói gì, đáy lòng gợn sóng.
Tuy rằng trong lòng mất hứng nhưng lại thấy biểu tình thất vọng của cô, Vi
Kỳ Hạo bĩu môi nghĩ thầm không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao?
Cùng lắm thì…Anh vừa muốn kêu lên đã có người hô trước.
“Năm trăm vạn!”
Lăng Cận Dương giơ bảng lên, tiếng nói trầm thấp làm cho cả hội trường kinh
sợ. Một cái đồng hồ cũng không tính là quý báu lắm, ra giá năm trặm vạn
thật sự có chút quá.
Người chủ trì thấy anh giơ bảng không khỏi cười nói: “Lăng tiên sinh, ngài đang luyến tiếc sao?”
Ngửa đầu đồng nhẹ cằm, vẻ mặt Lăng Cận Dương tự nhiên giọng mang theo sự chế nhạo: “Quả thật có luyến tiếc.” Theo lời nói của anh, cả hội trường
vang lên một tràn cười nhẹ.
Đè hành động của Vi Kỳ Hạo lại, Đồng Niệm lắc lắc đầu nhoẻn miệng cười với anh: “Đồ của người khác gì đó tôi không cần.”
Mắt thấy mặt cô lại như thường, Vi Kỳ Hạo trút được gánh nặng, khóe mắt anh hiện lên tia sáng thuận thế đem tay nhỏ bé của cô nhét vào trong lòng
bàn tay mình.
Buổi đấu giá chấm dứt, kiếm được một khoản tiền không ít. Vì để tỏ lòng cảm tạ, phần sau tiến hành một buổi vũ hội.
Ngọn đèn hội trường tối lại, sân nhảy muôn hình muôn vẻ nam nữ. Âm nhạc du
dương vang lên, một đôi tài tử giai nhân đều hòa nhập vào sàn nhảy.
An Hân uyển chuyển hào phòng kéo người đàn ông bên cạnh, chờ anh vươn tay cùng cô khiêu vũ.
Lúc này, ở giữa sàn nhảy hình tròn, Vi Kỳ Hạo một thân tây trang màu lam,
thần thái tao nhã tiêu sái đứng lên cúi người trước Đồng Niệm, hơi hạ
thắt lưng đưa tay về phía cô: “Đồng tiểu thư, có thể mời em khiêu vũ một bản không?”
Người đàn ông tuấn dật trước mặt, mỗi cái giơ tay
nhấc chân đều rất có khí độ, rất mê người. Đồng Niệm nhịn không được
cười khẽ ra tiếng, nhưng cũng nhấc làn váy: “Đương nhiên có thể.”
Nhìn nhau mà cười, không ai không động lòng. Lúc Đồng Niệm cười rộ lên, một
đôi mắt đen liễm diễm lưu quang khiến tâm hồn Vi Kỳ Hạo nhộn nhạo, trong lòng có dòng nước ấm mãnh liệt mênh mông.
Đưa tay khoát lên bàn
tay rộng của anh, đôi mắt Đồng Niệm trong suốt nhìn người đàn ông chân
thành thâm tình làm cho lòng cô tràn đầy cảm động. Trong sâu ánh mắt có
sự dịu dàng xua tan được lo lắng trong lòng cô.
Vi Kỳ Hạo đỡ lấy
thắt lưng của cô, đem cô kéo vào sàn nhảy, hai người từng bước từng bước khiêu vũ, những quang cảnh phía sau hai người đều hóa thành ánh sáng
lung linh.
Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau
khiêu vũ, cảm giác chói mắt vô cùng, sâu trong ngực từng trận đau đớn
nghẽn lại.
Số tiền từ thiện, tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị
quyên góp nhiều nhất. Mọi người nghe nói anh thích chơi nhạc cụ, yêu cầu anh lên sân khấu biểu diễn. Vì để góp vui thêm, còn muốn mời một người
lên sân khấu cùng anh biểu diễn.
“Tắt tất cả đèn hội trường, mời
mọi người đứng tại chỗ. Ngọn đèn sẽ chiếu lên người nào may mắn cùng
Lăng tổng giám đốc biểu diễn!” Theo lời của người chủ trì, toàn hội
trường một cảnh tối đen.
Vài giây sau, một ánh sáng được thắp lên, Đồng Niệm đưa tay che mắt kinh ngạc phát giác, cô lại là người may mắn đó.
Bạn đang đọc truyện Thực Hoan Giả Yêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.