Chương 330
Sự thật là từ trước đến nay, tính trên tất cả các đối thủ và
đội bóng tôi từng gặp thì chưa từng có ai khả dĩ vượt qua tôi được cái khoản lừa
bóng. Thoắt đi thoắt lại là tôi đã qua mặt được hầu hết các tiền đạo lẫn hậu vệ,
chính vì vậy nên tôi rất tự tin vào kĩ thuật đi bóng của mình. Nhưng hôm nay,
niềm tin đó đã bị đánh sập không thương tiếc và bằng một cách dở khóc dở cười
nhất, tôi mới biết được rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
Con nhỏ mắt xanh mà tôi vốn có ý định liệt nó vào hàng
“con-gái-thì-ghét-bóng-đá”đó đã khiến tôi phải trố mắt ra mà nhìn nó biểu diễn
những kĩ thuật đi bóng tôi trước giờ chỉ thấy trên… tivi.
-Sao ? Cái này gọi là tâng bóng qua đầu nè, hê hê coi cái đầu
bum ngó theo kìa…hi hi, bóng còn trong chân mà, đồ khờ !
-Tưởng gì chứ xỏ kim tui cũng biết !
-Qua đây nè baby, chị ở đây nè !
Phải nói là nóng máu hết sức, con nhỏ kĩ thuật đi bóng không
biết học từ ai hay do thiên tài bẩm sinh mà nó quần tôi hết đợt này đến đợt
khác đến chóng cả mặt. Nhưng “Tia chớp vàng” không hẳn là hư danh, tôi cũng gây
khó dễ cho con nhỏ không ít, chỉ có điều là thế trận có vẻ nhỉnh hơn một chút
nghiêng về phía nó. Rất đơn giản, nó là con gái, thế nên tôi đâu thể nào tranh
bóng với nó như một thằng con trai được, vồ vập lao vào lại chẳng ăn tát hay
sao.
Con nhỏ không biết điều đó, cứ vô tư lừa bóng mà luôn mồm bảo
tôi đến giành bóng, nhưng giành thế quái nào được khi mà… nó càng chơi bóng
càng toát mồ hôi, và chiếc áo phông trắng đã thấm ướt lúc này liên tục đập vào
mặt tôi như ý muốn bảorằng:
-“Con gái… đó là con gái….. ! “
-Sao thế ? Đá gì dở ẹc vậy baby ?
-Tưởng giỏi lắm chứ ta…. !
Thấy tôi không tranh bóng hết sức, con nhỏ lâu dần đâm ra bực
mà tung luôn cú sút trái phá:
-Vỡ mặt này…. !
-Víu…….. bịch….lịch bịch….. !
-Ha… ah ha ha…… !
-Cười cái gì…. ? Hứ, nghỉ không chơi !
-Bà không biết sút hả ?
-Ừ đấy, rồi sao !
Dường như có một nghịch lí trên đời, đó là những cầu thủ có
kĩ thuật đi bóng giỏi giang thì lại chẳng thể dứt điểm được bởi đôi chân họ vẽ
trên sân cỏ những đường nét đầy nghệ sĩ, nên khó lòng mà tung ra được một cú
sút thẳng đuột đi vào khung thành. Có thể là do tôi tự nghĩ vậy chứ cầu thủ
trên thế giới ai mà chẳng biết sút, nhưng ít nhất là cái suy nghĩ này lại đúng
với tôi và con nhỏ này.
Quả thật là cú sút vừa nãy con nhỏ định sút vào tôi, ấy thế
quái nào mà nó lại sút trật đường rày bay thẳng luôn vào khu vực sân golf của
khách sạn Novotel. Vậy là xong, vào đây là hết đường lấy lại bóng, bởi có muốn
tự sát thì mới dám leo tường để nhảy vào sân golf, nguyên dàn chó săn cảnh vệ
lúc nào cũng túc trực thì có cho vàng tôi cũng không dại gì liều mạng vì một
trái banh.
Nhìn cái dáng không thể chuẩn hơn của con nhỏ đi ỉu xìu trên
cát, tôi phải ngó lơ ra biển để “giữ gìn đức hạnh”, không dám ngoại tình tư tưởng
thêm giây phút nào nữa.
Hai đứa ngồi phịch xuống bờ biển, con nhỏ vô tư tựa hẳn người
ra bãi cát mà thở hổn hển:
-Chán ghê vậy đó !
-Sao chán ? – Tôi chưng hửng.
-Tui mà là con trai thì nãy giờ chơi vui hơn rồi, không đúng
sao ? – Nó vừa nói, vừa nhìn tôi qua khóe mắt.
-………. ! – Tôi chỉ im lặng gật đầu không nói, cảm giác như
con nhỏ cũng biết tôi ngại nó là con gái nên đã không chơi thật tình.
-Bà… học đá banh ở đâu mà giỏi vậy ?
-Tui giỏi sẵn rồi, thiên tài mà !
-Ha, đừng xạo, cũng phải có người dạy chứ !
-Ờ, chú tui bày, nhưng tui không có thích đá bóng lắm, nên
không tập nhiều !
-Chứ bà thích gì ?
Vừa hỏi mà tôi lại vừa cảm thấy lạnh gáy, bởi “không tập nhiều
“ của con nhỏ này lại bằng cả một quá trình tập bóng miệt mài từ nhỏ đến lớn của
tôi.
-Tui thích chơi bi-da, ông thích hông ?
-Uầy… không !
-Dở, bi-da chơi hay lắm, vừa suy nghĩ vừa luyện cảm giác
-Nhà tui không cho chơi trò đó, bảo hư người !
Quả thật vậy, ba mẹ tôi mà biết tôi đi chơi bi-da là chắc chắn
một trăm phần trăm, hai người sẽ chẳng ngần ngại gì tóm đầu tôi mà quăng luôn
ra đường.
-Hư gì ? Do cách ông sống ra sao thôi chứ, bi-da là môn thể
thao quốc tế cơ mà,trí tuệ lắm !
-Vậy… ngoài đá banh, bi-da ra, bà còn chơi gì nữa ?
-Ưm… bóng bàn, bóng rổ, ten-nis, bơi lội, … nhiều lắm, gì
tui cũng chơi hết !
-Ghê… chơi nhiều vậy không đi học à ?
-Tui… học văn hóa dở lắm, học mãi mà chẳng vô được chữ gì !
-Hê hê, bà thua tui rồi, tui học “xiện” lắm !
Nhắc tới việc học, con nhỏ chợt xụ mặt xuống một đống rồi thở
dài não nề:
-Ờ…. Haizzz !
Vậy là bỗng chốc không khí giữa hai đứa trở nên yên lặng, chỉ
còn tiếng sóng biển rì rào đưa dần từ ngoài khơi vào bờ, gió nhè nhẹ thổi làm
tóc con nhỏ bay bồng bềnh hệt như những đám mây đang trôi lãng đãng trên bầu trời
vậy.
Con nhỏ ngồi dậy, nó lôi từ trong túi ra một cái kẹp tóc nhỏ
rồi túm lại, buộc một hồi cũng xong, mái tóc thả dài bồng bềnh giờ đã được cột
gọn gàng theo kiểu bình dân.
-Bà ở nước ngoài à ? – Tôi dè dặt hỏi.
-Ừm, ở Anh ! – Con nhỏ đáp.
-Thế sao về đây chơi ? – Tôi lại hỏi.
Sau câu hỏi của tôi, con nhỏ lại lặng im thêm một hồi lâu nữa,
lâu đến mức tôi có cảm giác như tiếng sóng biển đã khiến con nhỏ không nghe thấy
câu tôi hỏi. Đến khi tôi đang nhìn vu vơ ra biển xanh trước mặt thì con nhỏ lại
lên tiếng:
-Mẹ tui vừa mất, ba tui cho tui về quê hương chơi.. để đỡ nhớ….
!
Sững sờ quay sang nhìn con nhỏ đang nói một cách tỉnh bơ,
tôi chợt biết là mình vừa dại mồm hỏi chuyện không nên hỏi.
-Tui… tui không biết.. xin lỗi !
-Không sao, hông biết hổng có tội, hì !
-Quê mình đẹp ha, ông ha…. !
-Bà… cũng ở Phan Thiết à ?
-Ừa, mẹ tui cũng là người ở đây mà… bà sinh tui ra, rồi ba
tui mới đưa cả nhà qua Anh định cư, được vài năm thì…. Vậy đó, mẹ tui mất, tui
buồn, muốn về chơi!
-Nè… !
-Hả ?
-Ông được sống ở quê hương là tốt lắm rồi đó, hông có như
tui… !
-Ờ… nhưng tui cũng thích đi nước ngoài !
Con nhỏ quay sang thắc mắc:
-Tại sao ?
Tôi toét miệng cười, nói tự tin, nửa đùa nửa thật:
-Tui tài năng kinh thế, không muốn chôn vùi mình ở một cái xứ
sở nhỏ bé vậy đâu, đời người chỉ sống một lần, phải đi đây đi đó cho biết thiên
hạ rộng lớn ra sao chứ !
-Ừm… mỗi người mỗi khác, có khi ông đi rồi mới biết nhớ quê
hương như thế nào !
Nhìn ánh mắt trầm buồn của con nhỏ, tôi chợt cảm thấy hai tiếng
“quê hương “ của con nhỏ thốt ra nghe sao mà thiêng liêng, ý nghĩa quá thể.
-Bà… cũng có quê hương trong bà đấy thôi !
-Hở ? – Con nhỏ ngơ ngác nhìn tôi.
Nhưng không hiểu sao tôi laị không thể nào nói ra được rằng
màu mắt xanh của con nhỏ đã là cả một đại dương trong nó rồi… Một vùng biển
xanh hiền hòa, trong trẻo, đẹp tựa như đôi mắt của nó vậy…
-Ông tên gì ?
-Tui hả ? Nam, Trí Nam… còn bà ?
-Uyển Nhi !
-Tên đẹp vậy… !
-Hì… cảm ơn !
Biển xanh, gió mát, con nhỏ vẫn ngồi đó yên lặng không nói,
tôi đoán rằng có thể nó đang nhớ về người mẹ đã mất của nó, hoặc cũng có thể nó
đang chìm đắm tâm tư vào biển cả mênh mông, cũng hệt như tôi vậy.
Hôm ấy, tôi đứng đợi đến khi Uyển Nhi đón được taxi rồi thì
mới lững thững đạp xe về nhà, lòng dậy lên một cảm giác khó tả như vừa gặp lại
một người bạn thời thơ ấu vậy, dù rằng đến giờ tôi vẫn chẳng biết được điều đó
có thật hay là không. Chỉ biết rằng tôi lại vừa có thêm một lời hứa nữa:
-“ Nhớ nha, ngày mốt ông bày tui bắn Snap đó ! “
-“ Ừ, taxi kìa, lẹ đi !”
-“ Hì hì, bye baby, chị về nghen ! “
-“ Baby con khỉ…. ! “
Buổi tối, vừa mò mặt về nhà là tôi đã thấy ngay bé Trân đứng
nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn:
-Hay quá ha !
-Gì nữa ? – Tôi chột dạ dắt xe vào.
-Anh vừa cãi nhau với chị Mai chứ gì ? – Con bé nói giọng bực
bội.
Nghe nhắc đến Tiểu Mai, tôi vội hỏi ngay:
-Sao… ? Mai sao rồi ?
-Không sao hết, chưa véo anh là may ! – Trân nhún vai đáp rồi
bỏ đi, không quên buông lại một câu đe dọa. – Liệu hồn anh đấy, cái tốt thì
không biết giữ !
Thở phào nhẹ nhõm vì được Trân cho biết là Tiểu Mai vẫn bình
thường, hay ít nhất là tôi lúc này chỉ có thể tin được mỗi Trân, tôi bỏ lên
phòng ngồi học bài, quên bẵng luôn những gì xảy ra giữa mình và Uyển Nhi vừa
nãy.
Sáng hôm sau, là một buổi sáng đầu tiên mà tôi đi học không
có Tiểu Mai bên cạnh, khi tôi lò dò xách cặp đến lớp thì đã thấy Tiểu Mai ngồi ở
bàn của nàng tự lúc nào. Và… chiến tranh lạnh đã bắt đầu như thế đấy, hai đứa đều
không thèm nhìn mặt lẫn nhau. Tiểu Mai đang giận tôi thì không nói gì đã đành,
nhưng tôi giận Tiểu Mai vì điều gì thì… tôi cũng chả biết, vì kỳ thực tôi có giận
gì nàng đâu chứ, chỉ là hôm đó giọt nước tràn ly, thằng con trai nào trong tình
huống ấy mà chả giận.
Nhưng lạ lùng một chỗ là ở trên lớp, những khi truy bài hay
việc gì đó mà bắt buộc Tiểu Mai phải lấy danh nghĩa cán sự ra làm việc với tôi
thì nàng vẫn nói chuyện rất đỗi bình thường:
-Nam, đến truy bài Toán rồi kìa !
-Luân nhờ Nam lấy sổ đầu bài đấy, mình về trước !
Và khi tan học thì mỗi đứa mỗi hướng, Tiểu Mai chạy martin
màu bạc của nàng về nhà, tôi lết thân với cái xe màu đen khốn khổ của mình ra cổng
trường. Duy chỉ có một hôm, khi mà tôi đang lững thững dắt xe ra về thì Minh
Châu ở đâu như đã đợi sẵn, cô nàng lại gần hỏi:
-Hôm giờ… Nam với Mai có chuyện gì à ?
-Không… đâu có gì ! – Tôi đáp bừa theo phản xạ, trố mắt ngạc
nhiên vì Minh Châu hôm nay lại chủ động bắt chuyện với mình.
-Ừ… vậy thì tốt, về nhé ! – Cô nàng nhoẻn miệng cười.
-Ừm… bye…. !
Lại không hiểu lí do tại làm sao mà khi Minh Châu dắt xe đi
trước, tôi đi sau mà cứ chốc chốc lại thấy cô nàng ngoái đầu lại khẽ nhìn mình
rồi lại ngượng ngùng quay đi khi biết tôi cũng đang nhìn cô nàng.
Buổi chiều, hôm nào tôi không kẹt tập bóng với tụi bàn tròn
thì lại đi dạy Snap cho Uyển Nhi, cũng có lúc nhỏ đòi tôi chở đi ăn, và quả
đúng thật là nhỏ này đã từng sống ở Phan Thiết nên có nhiều chỗ con nhỏ còn rành
hơn cả tôi. Và cũng duy nhất có một hôm, con nhỏ làm tôi giật cả mình suýt nữa
là té luôn xe ra đường.
-Nè, nhà bạn gái ông trên đường Tuyên Quang à ? – Uyển Nhi đập
vai tôi hỏi.
-HẢ ? – Tôi chưng hửng.
-Thì đường Tuyên Quang là khu ẩm thực Phan Thiết mà tui rủ
hoài ông không ra ăn, toàn dẫn đi đâu đâu, nhà ông thì ở bên kia cầu, chỉ có
nhà bạn gái ông gần đây thôi chứ gì ! – Nhỏ nói tỉnh bơ, đoán bậy bạ mà trúng
tùm lum.
-……… ! – Tôi toát cả mồ hồi vì sợ cái xu hướng xui xẻo kia
nó sẽ xảy ra, biết đâu Tiểu Mai lại chợt nổi hứng bất tử chạy xe ra trước mặt
hai đứa không chừng.
Uyển Nhi không biết điều đó, nhỏ vô tư cười khi thấy tôi tự
dưng im ru:
-Hihi, tui biết tui vừa đẹp lại vừa thông minh, ông không cần
tán thưởng tui trong im lặng đâu !
Như vậy là sao? Sao tự dưng tâm tư tôi lại hỗn loạn đến như
thế chứ ? Tôi có phải đang… ngoại tình hay không ? Tôi giúp Minh Châu, sau đó lại
chở Uyển Nhi đi chơi dù chỉ là mới quen ? Tôi đang làm gì vậy ?
Nhưng…chính Tiểu Mai đang giận tôi một cách vô lí cơ mà ?
Nàng ghen vì tôi đã giúp Minh Châu, vậy giúp người là sai hay sao ? Giúp một
người mà tôi còn nợ người ta một lời hứa là không đúng hay sao ?
Và một buổi tối cách trận chung kết chỉ 3 ngày, tôi đã biết
được câu trả lời là như thế nào. Hôm đó, mẹ tôi bắt tôi phải đem mớ trái cây bà
vừa mua ngoài chợ về sang nhà Tiểu Mai:
-Mày đem qua nhà bé Mai, nói là mẹ cho, rồi vài hôm nữa bảo
con bé sang nhà mình có chuyện nhé ! – Mẹ tôi dặn.
-Nhưng… con đang học ! – Tôi thoáng ngần ngại khi nghĩ đến
chuyện phải gặp nàng tận mặt.
-Nghỉ tí đi, trái cây mẹ để tủ lạnh, giờ mày để lâu là không
ngon nữa, đem nhanh ! – Bà nhăn mặt rồi đẩy tôi đi.
Thế là tôi lại đạp xe đến nhà Tiểu Mai sau gần 1 tuần giận
nhau không thèm nhìn mặt, vừa đi vừa tự nhủ thầm rằng thôi đằng nào mình cũng
là đàn ông con trai, lần này bỏ qua cho nàng vậy. Cứ xuống nước năn nỉ làm hòa
cho xong, chứ tình trạng cứ như thế này thì không ổn chút nào.
-Kính coong… ! – Tôi đưa tay nhấn chuông cửa mà nghe tim
mình như chợt nhảy xổ ra lồng ngực.
Ít phút sau, tiếng dép loạt soạt quen thuộc từ trong nhà bước
ra, và kế sau đó tôi nghe có tiếng meo meo của con mèo đần kia cũng vang lên
cùng lúc. Qua song sắt cánh cửa, tôi biết chắc chắn rằng Tiểu Mai cũng nhận ra
rằng người đang đứng trước nhà là tôi.
-Mẹ gửi, bảo là tặng em, vài hôm nữa sang nhà mẹ có việc ! –
Tôi nói trống không rồi chìa giỏ trái cây ra khi Tiểu Mai mở cổng.
-…… ! - Nàng vẫn nhất mực giữ nguyên thái độ im lặng, nhận lấy
giỏ trái cây từ tay tôi.
Và lúc này, tôi muốn làm lành với nàng kia mà, nên phải mở lời
trước, thế nhưng mở lời bằng cách nào khi tôi vốn là thằng dở ăn dở nói. Chính
vì vậy, lại một lần nữa miệng tôi nói mà não tôi không kịp chỉ huy:
-Yêu đương kiểu quái gì toàn… !
Vốn dĩ tôi chỉ định nói câu này rồi làm tính chất bắc cầu
“yêu thế thì mệt lắm,mình làm hòa nha “, thế nhưng Tiểu Mai không nghĩ vậy, lần
đầu tiên sau mấy ngày im lặng dài đằng đẵng vừa qua, nàng nhìn thẳng vào mắt
tôi:
-Anh nói gì ?
-Nói… yêu kiểu gì mà cứ chơi trò im lặng, bộ hay lắm sao ? –
Lỡ đâm lao đành phải theo lao, tôi bấm bụng nói cứng.
-Vì ai mà em im lặng ? Anh đến giờ còn không hiểu ? – Tiểu
Mai nhìn tôi qua khóe mắt lạnh như băng.
-Hiểu gì ? Ừ thì anh sai, anh xin lỗi rồi còn gì ? Sao em cố
chấp vậy ? – Tôi cự lại gay gắt.
-Anh sai điều gì ?
-Anh sai vì anh giúp Minh Châu, nhưng em cũng sai, vì em lại
đi ghen với người ta, anh giúp người khác là sai hay sao chứ ?
-Em mà lại đi ghen ? Anh giúp người khác là tốt, em không phản
đối gì, chính em là người đề nghị anh dẫn Minh Châu đi chơi để hoàn thành lời hứa,
anh quên rồi sao ? Nếu vậy thì em ghen để làm gì ? Anh giúp được Minh Châu, làm
hòa với người ta em vui mừng còn chưa hết, em giận để làm gì
-Thế tại vì sao em giận ? Giận vô cớ à ?
Liền ngay sau đó, lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Mai giận lên
như vậy, nàng gay gắt đưa ánh nhìn như đâm thẳng vào tim tôi, nói rít qua kẽ
răng:
-Em không bao giờ giận vô cớ cả, anh không biết nghĩ hay sao
? Em một lòng tin tưởng anh vô điều kiện, anh bảo đó là xe của em họ anh, ừ thì
em tin, rốt cuộc vậy đó là xe của ai ? Anh cứ nói thật với em là anh giúp Minh
Châu thì được rồi, em có trách gì chứ ! Em từng nói với anh là sau này có chuyện
gì thì cùng nói ra cả hai đứa sẽ tìm cách giải quyết cơ mà, sao anh lại giấu em
? Lại nói dối em ?
-Chuyện nhỏ như vậy mà anh đã nói dối như phản xạ, vậy thì
sau này có chuyện lớn hơn, mình sẽ đối mặt như thế nào ? Em hoàn toàn tin tưởng
anh, nhưng anh như vậy, có phải là có ý gì với người ta không ?
-Anh… không có gì với Minh Châu cả !
-Vậy sao lại dối em ? Suy nghĩ của anh không có, nhưng biểu
hiện của anh lại nói lên là có, anh không biết à ?
-Em biết anh ghen với con mèo Leo, nhưng anh thử nghĩ đi,
anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không ? Anh muốn em sẽ ở nhà lủi thủi một
mình những khi anh đi chơi với bạn bè, những khi anh tập bóng hay sao ? Em muốn
nuôi một con mèo để bầu bạn, vậy là sai ?
-Thời gian em ở cạnh anh không bao giờ là đủ, anh nào biết
chứ, anh chỉ biết mình lúc nào cũng được mấy cô gái khác ngưỡng mộ, còn em….. !
Đến đây thì cả hai đứa chợt im lặng, tôi im lặng vì cuối
cùng tôi đã biết mình sai điều gì, còn Tiểu Mai im lặng vì nàng… đang cố kềm
nén cơn nấc lên vì xúc động.
-Em biết anh trọng sĩ diện, những ngày ở lớp em vẫn cư xử với
anh bình thường để anh khỏi khó xử với bạn bè, em đặt mình vào cảm nhận của
anh. Còn anh, có bao giờ đặt anh là em chưa ? Anh có biết cảm giác một người
tin anh hoàn toàn, tin anh tuyệt đối rồi ít giây sau đó lại biết anh vừa nói dối
người ta một cách trắng trợn không ?
-Anh về đi, em… em giận lắm !
Và Tiểu Mai đóng sầm cửa lại, mặc cho tôi nhìn nàng trân
trân không nói được một lời nào. Còn lại một mình tôi đứng trước cổng nhà, não
bộ dường như ngừng hoạt động mà đóng băng lại, đông cứng những lời nói tận chân
tâm của Tiểu Mai.
Ôi…tôi cuối cùng cũng hiểu là mình đã sai ở chỗ nào rồi, tôi
sai mà lại không biết mình sai, để người con gái tôi yêu một lần nữa phải buồn
khổ vì một cơ sự không đáng có
Vậy đấy, hôm đó là lần đầu tiên kể từ sau khi yêu nhau, hai
đứa chúng tôi đã chính thức giận nhau lần đầu tiên và to tiếng với nhau đến nỗi,
tim người này đau mà người kia cũng biết. Nhưng phải làm sao để chữa lành thì
điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, chỉ một mình tôi mà thôi !
Chiều buồn bã, mây xám lững lờ trôi....Anh sai thật rồi… Tiểu Mai…
Bạn đang đọc truyện Yêu Nhầm Chị Hai… Được Nhầm Em Gái được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.