Chương 547: Pháp Chỉ Của Phục Thanh (Hạ)
Y nói lời này đích xác là xuất từ phế phủ, dọc trên con đường này Hồng Cân minh với y đồng sinh cộng tử cùng nhau chống đỡ
cường địch. Mặc dù là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng mọi người liều mạng ra
sao y đã nhìn thấy rõ ràng. Trước khi lên đảo y đã bàn bạc với Đàm Lạc
và Diệp Tâm, dù sao đệ tử ba đại phái đã tổn thất hầu như không còn,
cũng không cần liên lụy tới những người khác nữa.
Có người bi phẫn nói:
- Hòn đảo này chắc chắn đã bị theo dõi, nếu hiện tại chúng ta giải
tán, e rằng bọn ta đi không được bao xa sẽ phải... Nếu như giải tán, e
rằng chúng ta còn chết nhanh hơn nữa!
Hiện tại không phải là mọi người bằng lòng đi theo ba người bọn y, mà là không thể không đi theo ba người bọn y, bằng khả năng bọn Cổ Tam
Chính còn có thể bảo đảm bọn họ sống lâu thêm một chút.
Lại có người kêu to:
- Lúc còn Miêu Minh chủ, chúng ta ở Tinh Tú Hải ba năm cũng không có
chuyện gì, cuộc sống hết sức dễ dàng tự đắc, nhiều lần đánh bại cường
địch, còn có đồ chia chác. Nhưng đi theo các ngươi chưa tới một tháng,
khoan nói tới không có được chút ích lợi nào, hơn ngàn nhân mã bây giờ
còn lại bao nhiêu, đây là lỗi của ai?! Hiện tại ngươi nói giải tán một
cách nhẹ nhàng như vậy, vì sao lúc chúng ta đi theo các ngươi liều mạng
không nói giải tán?!
- Đúng vậy! Trước khi hòn đảo kia bị đốt cháy, mọi người đều thấy
được, bọn Miêu Minh chủ và những yêu quái kia xưng huynh gọi đệ, những
yêu quái kia còn vì bọn họ mà ra sức ngăn trở chúng ta. Nếu lúc ấy là
Miêu Minh chủ dẫn theo chúng ta lên hòn đảo kia, chắc chắn sẽ không có
chuyện gì, nói không chừng còn có thể kết thành liên minh hùng mạnh hơn. Nhưng sau khi ba đại phái các ngươi tới, Hồng Cân minh chúng ta bị tử
thương liên tiếp, gần như chết sạch không còn!
Có người tức giận gầm thét.
- Bọn Miêu Minh chủ chạy Đông chạy Tây khắp cả Tinh Tú Hải không có
chuyện gì, mà ngươi lại trở thành công địch của yêu tu, còn làm liên lụy tới chúng ta!
Nghe Cổ Tam Chính nói muốn bỏ mặc bọn họ bất kể, ai nấy đều đùng đùng nổi giận, trước sau gì cũng chết, không ai cố kỵ nhiều như vậy.
Sắc mặt Diệp Tâm trở nên lạnh lẽo, nghĩ thầm lúc các ngươi muốn lấy
mạng Miêu Nghị và muốn đoạt pháp bảo của người ta tại sao không nói, bây giờ lại chú trọng tới ích lợi như vậy?!
Đàm Lạc đùng đùng giận dữ muốn xuất thủ dạy dỗ bọn họ, Cổ Tam Chính
lại đưa tay ngăn cản y, khẽ lắc đầu, để cho những người đó phát tiết bất mãn.
Chờ cho mọi người tuôn ra đủ các lời lẽ khó nghe, Cổ Tam Chính mới phất phất tay với mọi người, ý bảo nghe y nói.
- Ta thừa nhận, ở các phương diện khác ta thật sự không bằng Miêu
Nghị, ta sẽ không phủ nhận, nhưng bây giờ nói những lời này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cổ Tam Chính đây cũng không phải là nói dối, mà là thật sự than thở
không bằng, một tu sĩ Bạch Liên thất phẩm có thể sống sót ở Tinh Tú Hải
Kham Loạn hội chính là một kỳ tích, còn có thể lôi kéo lập ra được một
Hồng Cân minh. Sau khi bị Hồng Cân minh phản bội vẫn có thể tránh thoát
bọn họ đuổi giết, nhất là sau khi tu vi Bạch Liên của hắn bại lộ, vẫn
còn có người bằng lòng đi theo hắn. Bây giờ còn có thể chạy khắp nơi ở
Tinh Tú Hải, muốn không bội phục cũng không được, đổi lại là Cổ Tam
Chính chỉ sợ đã chết không biết bao nhiêu lần.
Một hai chuyện có lẽ còn có thể nói là nhờ may mắn, nhưng nhiều
chuyện như vậy gộp lại đã đủ nói lên năng lực của Miêu Nghị, y không thể không thừa nhận Miêu Nghị là một người có bản lãnh.
Y lớn tiếng nói:
- Cũng không phải là ta bỏ mặc mọi người bất kể, mà thật sự là vì
không muốn liên lụy đến mọi người nữa. Những yêu tu kia là tới vì ta,
đợi đến sau khi những yêu tu kia tới, ba người chúng ta sẽ xông ra, hấp
dẫn chú ý của những hải tộc kia. Ba người chúng ta sẽ dẫn dụ bọn họ, ta
cũng khuyên các ngươi nên vứt bỏ khăn đỏ trên tay, nếu không sẽ mang
thêm phiền phức cho mình. Về phần sau đó các ngươi muốn kết đội tiếp tục hay giải tán, vậy tùy ý mọi người, tóm lại không nên lấy danh nghĩa
Hồng Cân minh nữa, coi như nó chưa hề tồn tại. Đương nhiên nếu các ngươi bằng lòng tiếp tục đi theo chúng ta mạo hiểm, ba người chúng ta cũng sẽ không có ý kiến!
Thì ra là như vậy, vừa nói ra lời này, mọi người nhất thời không lên
tiếng. Khoan nói giải tán hay không, nhưng nếu ba người bằng lòng phân
tán sự chú ý của hỏa lực yêu tu, chắc chắn mọi người sẽ không theo chân
bọn họ nữa.
Sau khi mọi chuyện bình thường lại, Cổ Tam Chính lập tức sai người tản ra bốn phía giám thị, có tình huống gì lập tức báo lại.
Sau khi bố trí thỏa đáng, ba người ném Nguyện Lực Châu vào trong
miệng, nhanh chóng tranh thủ thời gian khôi phục tu vi. Dọc theo con
đường này tu vi hao tổn thật sự là quá lớn, ba người cũng có hơi không
chịu nổi.
Thế nhưng nghỉ ngơi chưa tới hai canh giờ đã có người tới báo, có chừng năm mươi người lên bờ rồi, nhìn phục sức cũng là yêu tu.
Ba người đứng dậy thả ra Bích Giáp Truy Phong Thú, tung mình mà lên,
Cổ Tam Chính chắp tay nói với mọi người nhìn mình chằm chằm:
- Chư vị bảo trọng!
Mọi người nấp ở trong rừng rình xem, chỉ thấy ba người nhanh chóng
dong ruổi đi, đón hơn năm mươi người vọt tới, chỉ thấy Tích Lịch phi
kiếm ra khỏi vỏ, thanh âm của Cổ Tam Chính quát lớn truyền tới:
- Cổ Tam Chính đang ở đây, cản ta là chết!
Thanh âm giao chiến đùng đùng nổi lên, ba người không dám dây dưa,
xông thẳng vào đám đông địch nhân hơn năm mươi người, chạy xuyên qua
thẳng tới bờ biển thu vật cỡi lại, lăng ba phi độ chạy như điên trên
biển cả mênh mông, quả nhiên hấp dẫn những yêu tu kia truy kích thành
công...
-----------
Tự nhiên Miêu Nghị không biết Hồng Cân minh do một tay hắn lập nên đã trở thành quá khứ.
Nói cho cùng Hồng Cân minh thành cũng là hắn, bại cũng là hắn, nếu
không phải hắn giở trò quỷ, Hồng Cân minh sao thể rơi vào kết cục thê
thảm nhanh như vậy.
Mặc dù hắn biết mình giở trò chơi khăm Cổ Tam Chính như vậy, Hồng Cân minh mười phần có đến tám chín sẽ xong đời, nhưng không ngờ rằng xong
nhanh như vậy. Chủ yếu là không nghĩ tới hải tộc Tây Tinh hải cũng tham
dự vào, khuếch tán tin tức cực nhanh, khiến cho bầy yêu ùn ùn tụ lại vây giết bọn Cổ Tam Chính và Hồng Cân minh.
Miêu tiền Minh chủ canh giữ ở trên đảo chờ Hắc Thán, vốn tưởng rằng
đợi những ngày qua không thấy bọn Cổ Tam Chính, đã thoát khỏi bọn Cổ Tam Chính, thế nhưng không đợi được Hắc Thán, lại đợi được người khác.
Có người vượt biển tới, Đào Thụ Yêu Đào Vĩnh Xuân canh gác trên đỉnh
núi lập tức phát hiện, nhanh chóng biến trở về hình người, lắc mình đến
phía dưới trước sơn động cao giọng hô:
- Không xong, chạy mau!
Bọn Miêu Nghị nghe tiếng lập tức từ bên trong động chui ra, hỏi:
- Tình huống thế nào?
- Ba tên khốn sử phi kiếm kia tới rồi!
Đào Vĩnh Xuân gấp giọng nói.
- Khốn kiếp, lâu như vậy còn có thể tìm được!
Miêu Nghị phất tay nói:
- Còn ngây người ra đó làm gì nữa, chạy mau!
Bạn đang đọc truyện Phi Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.