Chương 256: Sách Động (Thượng)
- Thật sự không có suy nghĩ gì sao?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn lại, nói toạc móng heo ra:
- Nơi này chỉ có lão và Vũ Hàm tu vi cao nhất, trước kia là có ta đè ép,
hôm nay ta xuống đài, hai người các ngươi là có khả năng tiếp nhận động
chủ Đông Lai động nhất!
Hai người nghe vậy lại nhìn nhau, Lại Vũ Hàm chắp tay cười khổ nói:
- Chúng ta cũng hy vọng như vậy, nhưng cũng không phải ngài không biết,
chỉ bằng vào chỗ dựa Lam Ngọc môn chúng ta, trước mắt chuyện tốt này
không thể rơi vào tay chúng ta được, tám chín phần mười là điều người từ bên ngoài đến.
- Biết là tốt rồi, ta còn tưởng rằng các ngươi không biết muốn nhắc nhở một chút!
Miêu Nghị phất tay một cái, Thiên nhi và Tuyết nhi lui ra, hắn đứng lên, đối mặt mọi người nói:
- Nếu như là hai người các ngươi nhận chức động chủ Đông Lai động, ta
cũng chấp nhận, dù sao chúng ta cũng từng có giao tình một thời gian, ta sẽ ngoan ngoãn chăn long câu cho các ngươi. Nhưng các ngươi sẽ không có cơ hội này, đổi người khác tới ta cũng không phục! Đông Lai động binh
cường mã tráng đều là công lao của ta, người khác dựa vào cái gì tới đây hái quả, cho nên…
Giọng hắn biến đổi, cũng biến thành tinh thần phấn chấn:
- Hôm nay ta xin cả quyết một lời, ta không làm được động chủ Đông Lai
động, người sau này tới nhận chức động chủ cũng đừng mong thoải mái.
Chúng ta đoàn kết lại với nhau, tên nào tới thu thập tên đó, ra sức bảo
vệ Đông Lai động sau này mãi mãi là của chúng ta, mọi người có lòng tin
hay không?
Quả nhiên là đổi vị trí khác, phương thức suy nghĩ
vấn đề cũng khác nhau, lúc hắn vừa tới Đông Lai động nhậm chức, Tống Phù chơi đùa tên động chủ là hắn, hắn bèn thu thập Tống Phù. Thật ra hôm
nay cách làm của hắn cũng chẳng khác nào Tống Phù lúc trước, chỉ xem ai
xui xẻo hơn mà thôi.
Mọi người còn chuẩn bị xem thử tình huống
hãy nói, trước mắt xem ra, đổi người khác tới làm động chủ cũng không
nuôi nổi bọn họ, còn phải trông vào vị tiền động chủ này.
Chủ yếu nhất bọn họ được Hồng Trường Hải Hồng trưởng lão nhờ cậy, mang theo nhiệm vụ tới.
Không có lựa chọn nào khác, mọi người cùng gật đầu hưởng ứng vị tiền động chủ này:
- Được!
Bất quá Nguyên Phương vẫn nhắc nhở:
- Nếu chúng ta gây chuyện chọc giận phía trên, vạn nhất phía trên phân tán chúng ta ra khắp nơi hai phủ thì làm sao?
Miêu Nghị xem thường khoát tay nói:
- Chuyện này dễ lắm, ta và Lam Ngọc Môn các ngươi hãy ký Như Luật Lệnh,
đến lúc đó bất kể bên ta có vi ước hay không, các ngươi cứ việc tố cáo
tới Như Luật phủ, nói ta vi ước. Như Luật phủ chỉ cần cho người tới, ta
sẽ lập tức thừa nhận là lỗi của ta, các ngươi nhân cơ hội thối lui ra
trở về Lam Ngọc môn của các ngươi là được. Có Như Luật Lệnh sẽ không ai
làm gì được các ngươi, có chuyện gì cũng là ta chịu trách nhiệm, cho nên các ngươi cứ việc yên tâm lớn mật theo ta hành sự.
- Đông Lai động trừ Miêu động chủ, chúng ta không nhận người khác!
Nguyên Phương nói lời này xong, mọi người cũng lập tức hưởng ứng theo, có thể
nói Miêu tiền động chủ mặt mày hớn hở, chắp tay gật đầu liên tục. Không
cần hư danh kia cũng được, xảy ra chuyện còn có người gánh vác, dường
như cũng không tồi.
Hắn đã có tính toán, suy nghĩ chờ tân động
chủ tới đây nhậm chức, nên len lén tìm Quy Nghĩa sơn tính sổ, dù sao xảy ra chuyện đã có tân động chủ gánh vác.
Diêm Tu thở phào nhẹ
nhõm trong lòng, xem ra Đông Lai động này vẫn còn nằm trong tay Miêu
Nghị, cuộc sống của mình về sau cũng sẽ không khổ sở. Chẳng qua là không biết tên xui xẻo nào sẽ kế nhiệm động chủ Đông Lai động, chỉ bằng vào
tính tình đầu đường xó chợ của Miêu Nghị, lại lung lạc nhân mã của Đông
Lai động, sợ là vị động chủ kia sẽ không được yên thân.
Thiên
nhi và Tuyết nhi nhìn về phía chủ nhân cũng lộ vẻ kính nể, quả nhiên chủ nhân vẫn lợi hại như thường, cho dù là không làm động chủ Đông Lai động nhưng cũng còn là chủ nhân thật sự của Đông Lai động. Như vậy có phải
là Đại cô cô và tiểu cô cô sắp tới cũng không bằng địa vị của chúng ta ở Đông Lai động hay không…
Địa vị thị nữ là theo chân chủ nhân nước lên thì thuyền lên, các nàng vẫn biết đạo lý này.
Bên kia Dương Khánh còn tưởng rằng Miêu tiền động chủ rơi đài thất thế sẽ
không còn gây ra chuyện gì được nữa, y không biết bên này động chủ Đông
Lai động tương lai còn chưa lên đảm nhiệm, Miêu tiền động chủ cũng đã
sách động xong xuôi, cũng đang chuẩn bị gây chuyện rồi...
-----------
Trấn Ất điện, bên trong tẩm cung của điện chủ, Hoắc Lăng Tiêu trâm xanh cài
tóc, khoác chiếc trường sam mỏng màu xám cầm ngọc điệp Dương Khánh
thượng tấu, vừa xem vừa từ trong tĩnh thất tu luyện đi ra.
-
Đông Lai động, Đông Lai động chủ Miêu Nghị, lại có liên quan với hắn,
tên này thật đúng là xui xẻo, vì sao luôn bị người đánh tới cửa như vậy?
Hoắc Lăng Tiêu lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Phải chăng là hôm nào ta phải đi gặp hắn một lần, hoặc cho hắn một vị trí an toàn hơn một chút… Bằng không bản tọa cũng phải lo thay cho hắn!
Thị nữ
Thiên Vũ, Lưu Tinh theo hầu biết là y đang chế giễu, đều là dở khóc dở
cười hé miệng cười một tiếng, không biết nhớ ra chuyện gì đó.
Sau khi xem lại nội dung trong ngọc điệp một lần nữa, vò ngọc điệp trong tay, Hoắc Lăng Tiêu quay đầu nhìn tả hữu cười nói:
- Lần trước Ô Mộng Lan xông đến chỗ ta chèn ép một phen, lần này ta phải
làm cho nàng ta nhả ra mười viên Nguyện Lực Châu thượng phẩm kia, còn
phải phun ra chút lợi tức. Lưu Tinh, truyền Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã
tới gặp ta!
- Dạ!
Lưu Tinh cười khanh khách rời đi.
Không bao lâu, Lưu Tinh dẫn Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã đi vào trong cung
điện, ở ngoài vườn gặp Hoắc Lăng Tiêu đi tới, hai vị Hành Tẩu nhất tề
hành lễ:
- Tham kiến điện chủ!
- Ừ!
Hoắc Lăng Tiêu gật đầu một cái nói:
- Hai vị theo ta đi Trấn Bính điện một chuyến.
Hai người nhìn nhau, Phùng Chi Hoán chắp tay nói:
- Xin hỏi điện chủ, vì chuyện gì?
- Người của Trấn Bính điện đánh tới địa bàn của ta, theo ta tìm Ô Mộng Lan tính sổ đi!
Hoắc Lăng Tiêu vừa nói dứt câu, hai tay áo phất một cái, một màn hào quang
bao lấy toàn thân, một trận gió phần phật tỏa ra bốn phía, màn hào quang mang y bắn đi xa.
Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã kinh ngạc nhìn nhau, không dám chậm trễ, song song bay đuổi theo.
Ba màn hào quang hình bầu dục như quả trứng gà bao bọc lấy ba người, một
trước hai sau nhanh chóng bắn về phía chân trời, trong nháy mắt biến mất giữa không trung.
Lộ trình ngồi long câu có lẽ phải mấy ngày,
ba người cũng chỉ mất không tới nửa ngày đã vượt qua, đáp xuống đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng.
Lúc này Hoắc Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng, dẫn hai vị Hành Tẩu xông thẳng vào cửa cung Trấn Bính điện.
Thủ vệ canh cửa ngăn trở lại bị Hoắc Lăng Tiêu đẩy ra một bên, gầm lên một tiếng rung trời:
- Bảo Ô Mộng Lan cút ra đây gặp ta!
Chiếm lý lại thêm nắm chắc phần thắng, lớn tiếng như vậy còn cần phải thông báo sao…
Bạn đang đọc truyện Phi Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.