Chương 467: Tây Tinh Hải (Hạ)
Địa phương đội thuyền lên bờ lần này chênh lệch rất xa vị trí Miêu Nghị lên bờ lần đi Tinh Tú Hải trước, tối thiểu cũng
khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Giữa bản đồ có ghi chú một điểm, chính là cung điện sở tại Tinh Tú
Hải Tây Phương Tú Chủ, cũng là địa điểm cuối cùng dành cho tu sĩ tham
gia Kham Loạn hội ở Tinh Tú Hải. Đến khi mười tám vạn tu sĩ bị chết chỉ
còn lại một trăm người, vòng vàng trên cổ tay mọi người sẽ lóe lên kim
quang đúng lúc, nhắc nhở tỷ thí kết thúc, một trăm người còn lại được
dừng chém giết, chạy tới cung điện Tây Phương Tú Chủ lãnh thưởng. Sau đó sẽ có người đưa những người còn lại trở về, đến đây Tinh Tú Hải Kham
Loạn hội bản giới mới coi như chính thức kết thúc.
Đội thuyền tới Tinh Tú Hải càng ngày càng gần, cộng thêm uy danh Tinh Tú Hải cho tới nay, làm tu sĩ trên mười chiếc thuyền càng cảm thấy khẩn trương. Không ít người cẩn thận đọc đi đọc lại quy tắc Kham Loạn hội,
giống như muốn tìm ra trong đó pháp tắc giữ mạng cho mình. Cảm giác dần
dần gia tăng áp lực khiến cho bọn họ cảm thấy bị đè nén, người ngoài
không cách nào tưởng tượng.
Miêu Nghị cũng rất khẩn trương, mười tám vạn yêu ma quỷ quái chỉ có
thể sống một trăm, cũng không biết trong đó có bao nhiêu tu sĩ Thanh
Liên cửu phẩm, Cho nên cho dù là người tu vi đạt tới Thanh Liên cửu phẩm cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể bảo đảm mình sống sót.
Có thể nói là Miêu Nghị thường xuyên lui tới trên mười chiếc thuyền,
trao đổi tin tức cho những người đã liên kết, nói cho bọn họ biết thực
lực liên minh chúng ta trong đội thuyền là hùng mạnh nhất, làm như vậy
là hy vọng mọi người không nên quá khẩn trương.
Thế nhưng có một số việc không tránh được, việc nên tới vẫn phải tới, rốt cục cũng đã tới ngày mà mọi người cảm thấy khẩn trương nhất. Không
ít tu sĩ đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thềm lục địa xuất hiện xa xa
cuối chân trời.
Ngay cả Ô Mộng Lan một bộ quần tím phiêu phiêu trong gió cũng đứng
trên nóc thuyền nhìn ra xa, ánh mắt nhìn về phía đám người khẩn trương
bên dưới, cũng khẽ lắc đầu. Trong những người này không biết có mấy ai
có thể còn sống trở về, có lẽ một người cũng không có, bởi vì bên Lục
Thánh cũng phái người tham gia, có khả năng tương đối lớn tu sĩ trên
thuyền này toàn quân chết hết.
Miêu Nghị cũng có vẻ khẩn trương đi gọi mười người nằm trong liên
minh của hắn cùng nhau đi tới dãy chuồng nằm ở khoang dưới cùng, vội
vàng đổi vật cỡi của bọn Tô Kính Công đã kéo thuyền cực khổ ba tháng,
tránh cho bọn họ nhìn ra đầu mối.
Sau khi từ chuồng long câu ra ngoài, Miêu Nghị lại tách ra khỏi đám người đông đúc, đi tới mũi thuyền nói với bọn Tô Kính Công:
- Các vị, xử phạt các ngươi đã kết thúc.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía nóc thuyền ra dấu.
Bọn Tô Kính Công quay đầu nhìn lại, thấy được bóng dáng Ô Mộng Lan đứng ở trên nóc thuyền.
Hơn hai mươi người thở phào nhẹ nhõm, đứng ở chỗ này mấy tháng mặc dù bằng tu vi của bọn họ không đáng kể gì, nhưng cũng bị hành hạ chật vật. Thật sự là thời tiết trên biển biến hóa thất thường, thỉnh thoảng mặt
trời chói chang nóng bức, thỉnh thoảng cuồng phong bạo vũ, có lúc trong
vòng một ngày thậm chí thay đổi mấy lần, mùi vị này thật sự không dễ
chịu.
Bao gồm cả mấy tên nữ đệ tử Ngọc Nữ tông kia, vì phơi nắng suốt mấy
tháng trời, da mặt đã trở thành màu đỏ đen, gọi là trải qua mưa nắng.
Bọn Tô Kính Công không có một ai nói lời cảm tạ Miêu Nghị, lúc xoay
người đi, ánh mắt từng người nhìn về phía Miêu Nghị có thể nói là thoáng qua vẻ tàn khốc, yên lặng rời đi.
Phía trước đại lục đã càng ngày càng gần, mười chiếc thuyền biến hóa
đội hình, hóa thành đội hình dàn hàng ngang song song tiến tới.
Thanh âm của Ô Mộng Lan đột nhiên vang vọng ở trên đầu mọi người:
- Thành viên các thuyền mang theo vật cỡi của mình, chuẩn bị lên bờ!
Trước khi lên bờ bản tọa không muốn nhìn thấy hỗn loạn, quản sự các
thuyền duy trì trật tự cho tốt.
Vì vậy mọi người lục tục tiến vào chuồng, rối rít dắt vật cỡi của
mình ra, tiến ra boong thuyền. Sắc mặt ai nấy tỏ ra căng thẳng, không
một ai lên tiếng nói chuyện với nhau.
Hắc Thán ngược lại lắc đầu vẫy đuôi đứng ở trên ban công, dáng vẻ từ
trên cao nhìn xuống hết sức oai vệ, dường như chuyện đứng cao hơn các
long câu khác khiến cho nó hết sức đắc ý.
Miêu Nghị đứng một bên liếc nhìn bọn Tô Kính Công phía dưới, từng
người nhảy lên long câu của mình chuẩn bị, dường như vẫn chưa phát hiện
chuyện gì khác thường.
Một dãy bờ biển đẹp như tranh vẽ hiện ra trước mắt mọi người, từng
cơn sóng trắng xóa nối đuôi nhau xô lên bờ cát trắng nõn như sợi dây
lưng bằng bạch ngọc. Phía sau là một mảnh hoang nguyên cao thấp phập
phồng, phía sau hoang nguyên là rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt,
cổ mộc chọc trời thế núi cao vút chín tầng mây, không biết cao bao
nhiêu, chỉ thấy trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng không biết ngưng đọng
đã bao lâu.
Nhìn xa giống như nhiều dải lụa màu sắc khác nhau, mười chiếc hải
thuyền tiến tới gần bờ biển, từng bầy chim biển giật mình kinh hãi bay
lên, động vật đang bò trên bãi biển nhanh chóng chạy vào trong hoang
nguyên dáo dác ngắm nhìn.
Ầm ầm ầm...
Mười hải thuyền chạy tới khiến cho bọt sóng trắng xóa dâng tràn, lục
tục chạm đáy vào bờ cát. Vốn mớn nước thuyền khá sâu nên không cách nào
hoàn toàn cặp bờ, cách bờ còn chừng mấy chục thuớc.
Thân hình mọi người trên thuyền lay động một trận, bờ biển xinh đẹp như vậy ngược lại làm cho tất cả thêm phần cảnh giác.
Trên bờ biển có một nam tử đang đứng, thuyền vừa dừng lại nam tử lập
tức lắc mình bay tới, đáp xuống bên người Ô Mộng Lan, sau khi chứng thực thân phận lẫn nhau bèn sóng vai đứng cùng nhau, là người bên Tinh Tú
Hải phái tới tiếp ứng.
Tên nam tử đột nhiên xuất thủ bắn ra một luồng hỏa cầu, cháy bừng
bừng trên bãi biển đầy cát. Mọi người trên thuyền ngơ ngác nhìn nhau,
không biết là có ý gì.
Thanh âm nam tử đã vang lên ầm ầm khắp bầu trời:
- Lập tức xuống thuyền, kẻ nào vẫn còn ở trên thuyền sau khi lửa tắt, giết không tha!
Lời này vừa nói ra, không khí yên tĩnh ngưng trọng trong nháy mắt bị
phá vỡ. Mọi người vô cùng kinh hãi, có quỷ mới biết hỏa cầu kia có thể
cháy trong bao lâu. Mười chiếc thuyền lập tức sôi trào, đầu người nhốn
nháo, người chưa lên long câu phóng vội lên. Từng thớt long câu chở tu
sĩ bay vọt lên không, bay ngang mặt biển rộng mấy chục thước, rơi xuống
bờ cát.
Người ở đầu thuyền vừa bay xuống, phía sau lại tràn lên. Tu sĩ ở tận
đuôi thuyền dứt khoát cỡi long câu ầm ầm lao ra, lấy đà bay vọt lên
không, nhanh chóng bay vào trong bờ biển.
Không tới chốc lát công phu trên hai ngàn tên tu sĩ trên mười chiếc thuyền đã nhanh chóng xuống thuyền.
Uy hiếp giết không tha quả nhiên là hiệu quả, nếu không chắc chắn
cũng có không ít người muốn ở lại trên thuyền quan sát một chút xem thử
an toàn hay không mới chịu xuống.
Hai ngàn tên tu sĩ vừa rơi xuống đất liền rối rít lấy vũ khí ra, vì
để tránh cho tu sĩ phía sau xuống thuyền va phải, vừa rơi xuống đất liền lục tục lui ra hoang nguyên phía sau, cảnh giác quan sát bốn phía. Đi
tới Tinh Tú Hải uy danh hiển hách này, không ai dám tự tiện hành động.
Bạn đang đọc truyện Phi Thiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.