Q.8 - Chương 1209: Bá Vương Đấu Tướng Quân
Cầu tướng quân dẫn theo đội kỵ binh chém giết trong trận của quan
binh, mặc dù đám quan binh người đông thế mạnh, nhưng Cầu tướng quân
dũng mãnh dị thường, đằng sau là đám thổ phỉ cầu sống sót điên cuồng phá vòng vây.
Tuy nói đám phỉ liều mạng phá vòng vây, nhưng Cầu
tướng quân đột nhiên dẫn theo đội kỵ binh chỉ lo xông về phía trước, đám phỉ cũng chỉ có thể từng người tự mình chiến đấu, so với quan binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, đám phỉ tử thương thảm trọng (số người chết và bị thương rất nhiều), trong tiếng kèn của quan quân, quân trận liên tục biến hóa, mặc dù là biến hóa đơn giản nhất, cũng nhanh chóng bao vây
được đám thổ phỉ. Dưới trại Lạc Nhật, tiếng hô “giết” vang lên rung
trời, đa số đám phỉ đã bị quan quân vây quanh, trái cũng như phải, căn
bản không có cách nào phá vòng vây của quan binh.
Thế nhưng
Cầu tướng quân vẫn dũng mãnh lạ thường, gã có nhiều kinh nghiệm chiến
đấu, dẫn theo đội kỵ binh phá vòng vây của quan binh, dưới trướng Bùi
Tích không hề có kỵ binh, hành động thua xa đội ngũ hơn trăm người của
Cầu tướng quân. Mặc dù quan binh biến hóa trận địa mấy lần, muốn bao vây đội quân của Cầu tướng quân, nhưng vòng vây chưa khép lại, Cầu tướng
quân đã từ trong khe hở đi ra, chém chém giết giết, dần dần Cầu tướng
quân đã ra bên ngoài vòng vây, đội kỵ binh dưới tay gã tử thương hơn
phân nửa, chỉ còn sót lại khoảng 40 người.
Trên người Cầu
tướng quân phủ đầy máu tươi, trên người gã cũng có hai vết đâm, nhưng
phần lớn chỗ máu tươi đó là do máu của đám quan binh bắn vào.
Hắc tiên sinh sau lưng gã cũng nắm lấy một thanh lợi đao, liên tục chém giết.
Hiển nhiên là không một ai có thể ngăn cản được Cầu tướng quân, lúc sắp đột phá vòng vây, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, phía tây tóe ra ánh
lửa, một đội kỵ binh đang phi tới như bay, nghe thấy một người lớn tiếng nói:
- Tích phụ, ta tới rồi!
Đội kỵ binh kia có
200-300 người, tiếng chân đi như sấm, khí thế kinh người, đằng trước có
một người cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm thục đồng côn, một thân áo giáp
màu xám, người như hổ, ngựa như rồng.
Người này chính là Tiểu Bá Vương Tần Lôi.
Tần Lôi phi ngựa đến trận địa, đã nhìn thấy Cầu tướng quân đang đột phá tầng vây cuối cùng của quan binh, Bùi Tích nhìn thấy Tần Lôi, ánh mắt
sáng ngời, đưa tay chỉ về hướng Cầu tướng quân, lớn tiếng nói:
- Lôi Nhi, bắt lấy người kia!
Tần Lôi phụng mệnh Sở Hoan, đem người đánh Phiêu Hương Phong một trong
sáu trại, ai biết được Phiêu Hương Phong quân coi giữ ít nhất, hơn nữa
Tần Lôi dẫn người tới giết, căn bản không gặp phải nhiều đợt phản kháng, nhanh chóng đầu hàng, nắm giữ được Phiêu Hương Phong.
Tần
Lôi lấy được Phiêu Hương Phong, xuống tới chân núi, gã hoàn thành nhiệm
vụ, tìm đến Sở Hoan, muốn tới giúp Bùi Tích, Sở Hoan cũng lo lắng áp lực của phía Bùi Tích quá nặng, lập tức phái 300 quân tinh nhuệ đến trợ
giúp Bùi Tích.
Tần Lôi nghe thấy trại Lạc Nhật hô tiếng
“giết” rung trời, chỉ sợ Bùi Tích có sơ xuất, dốc sức phi ngựa đến,
chiến mã của gã, đó là lương câu từ Hạ Châu, tốc độ cực nhanh, đã kéo
dài khoảng cách với 300 kỵ binh kia.
Nghe được phân phó của
Bùi Tích, Tần Lôi trông thấy Cầu tướng quân liều mạng phá vòng vây ra
ngoài, không nói hai lời, nắm chặt thục đồng côn, thúc chiến mã, nhắm
Cầu tướng quân mà giết.
Cầu tướng quân nhìn thấy một người kỵ binh thấp bé như vậy mà lại đơn thương độc mã hướng về phía mình, cười
lạnh, không đợi gã phân phó, bên cạnh đã có 2 tên phỉ kỵ tiến lên đón
đầu, một trái một phải, vung đao chém về phía Tần Lôi.
Tần
Lôi một lòng muốn bắt Cầu tướng quân, căn bản không bản không đem hai
tên phỉ kỵ kia để vào mắt, nhìn thấy hai đao một trái một phải tung ra,
quét ngang đồng côn, phát sau tới trước, một côn quét vào ngực một gã
thổ phỉ, tên phỉ kia bay cả người ra ngoài như con diều, cùng lúc đó một đao khác, Tần Lôi dán người về phía trước, tránh một đao, cũng không
quay đầu lại, chỉ là vung cánh tay về phía sau, đồng côn trong tay nện
vào lưng người kia, người kia kêu một tiếng thất thanh, ngã từ lưng ngựa xuống.
Cầu tướng quân nhìn thấy cảnh này, lắp bắp kinh hãi,
thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Lôi đã thúc ngựa đến, không nói hai
lời, hai tay nắm chặt đồng côn hung hăng nện xuống Cầu tướng quân.
Cầu tướng quân nhìn thấy khí thế kình phong ác liệt của đồng côn kia,
trong lòng đã biết rằng cái vóc dáng nhỏ bé kia tuyệt đối không hời hợt
chút nào. Gã nâng đồng chùy thương lên đón đỡ, "keng” một tiếng, côn
thương va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh, tia lửa văng khắp nơi, Cầu tướng quân cảm thấy đồng chùy rung mạnh, cái rung mạnh kia theo thân
thương lan tràn đến toàn bộ cơ thể, thân thể phảng phất bị trọng kích,
ngực bị đè nén một trận, cổ tay đau nhức, trong lòng lại kinh hãi.
Dũng lực của gã hơn người, ít ai được như thế, thế nhưng thật không
ngờ, người trước mắt này chỉ cao đến bụng mình, nhưng dường như sức lực
còn mạnh hơn mình rất nhiều.
Chỉ là gã không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tần Lôi lại đánh tới một gậy, lần này Cầu tướng quân lại
không dám chống đỡ, quất ngựa rời đi.
Ngựa Ô Long dưới thân
gã phản ứng nhanh chóng, lập tức rời đi, Tần Lôi ở phía sau đuổi theo,
chạy một đoạn đường, Cầu tướng quân quay đầu lại trong giây lát, Thiết
Chùy Thương giống như rắn độc đâm về hướng Tần Lôi.
Một phát
xảo trá ngoan độc này, Tần Lôi không kịp phòng thủ, chiến mã dưới thân
nhanh chóng dừng lại, mũi thương kia đã ở ngực Tần Lôi. Trong lòng Cầu
tướng quân hơi sung sướng, dưới tình thế này, chắc chắn Tần Lôi sẽ bị
thiết chùy đâm thủng ngực.
Thế nhưng rất nhanh, gã liền trợn
mắt há mồm, trong tích tắc tại mũi thương sẽ đâm vào ngực Tần Lôi kia,
cánh tay gã bắt được thiết chùy thương, thiết chùy thương giống như bị
cố định, không cách nào đâm về phía trước mảy may.
Cầu tướng
quân tâm trạng kinh hãi, thiết chùy này giống như tính mạng của gã, gã
cũng đã tập luyện cả trăm lần, chỉ dùng một kích là sẽ trúng, ai biết
được lại bị một kẻ vóc dáng tầm thường đơn giản kia phá giải.
Mũi thương kia chỉ cách ngực Tần Lôi mấy tấc, Cầu tướng quân dốc toàn
lực lên, muốn đâm vào ngực Tần Lôi, nhưng Tần Lôi nắm chặt trường
thương, căn bản không buông tay, nhưng Cầu tướng quân có dùng lực như
thế nào đi nữa, cũng không có cách nào hướng về phía trước được.
Hắc tiên sinh thấy tình thế không ổn, cầm đao quay lại chém, Tần Lôi
thấy đại đao bổ tới, đồng côn trong tay nhảy lên, chạm ngay trên thân
đao, thoáng cái Hắc tiên sinh đã cầm không được, thanh đại đao dính đầy
máu tươi kia bay lên.
Tần Lôi cả giận nói:
- Thật không biết xấu hổ, hai người các ngươi cùng đánh xuống.
Cầu tướng quân phẫn nộ quát:
- Tìm chết.
Gã muốn rút thương ra, Tần Lôi vẫn không buông tay, nhìn Cầu tướng quân ra sức rút thương đao, giống như ngay cả sức lực để bú sữa mẹ cũng dùng đến, chỉ cảm thấy thú vị lạ thường.
Trong mắt Hắc tiên sinh
hiện ra vẻ lạnh lẽo, sau khi vung tay áo lên, một cỗ sương mù từ ống tay áo của gã bay qua, đúng lúc hai người quan binh nhìn thấy Tần Lôi cùng
cầu tướng quân giằng co, còn tưởng Tần Lôi không bắt được Cầu tướng
quân, một trái một phái nhào đầu về phía trước, sương khói kia bị hai
người binh sĩ kia ngăn trở.
Tần Lôi và Bùi Tích hành tẩu
giang hồ đã lâu, Bùi Tích coi các loại bàng môn quỷ đạo trên giang hồ
như câu chuyện kể cho Tần Lôi biết, cũng hi vọng sau này Tần Lôi biết
được nhiều hơn.
Mặc dù Tần Lôi trời sinh ngay thẳng, nhưng
đối với Bùi Tích kính như thần minh, Bùi Tích nói, gã đều ghi nhớ trong
lòng, nhìn thấy sương mù bay ra, lập tức cảm thấy không đúng, mãnh lực
vừa quát, tay vừa dùng lực, Cầu tướng quân chỉ cảm thấy một nguồn lực
muốn đem cả cơ thể mình theo, rơi vào đường cùng, chỉ có thể buông tay,
thiết chùy kia liền bị Tần Lôi chiếm đi.
Hắc tiên sinh thấp giọng nói:
- Tướng quân đi mau!
Cầu tướng quân cũng biết nếu như bị Tần Lôi cầm chân, vô luận thế nào
cũng không thoát thân được, mặc dù rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể
buông thiết chùy thương, thúc ngựa đi.
Hắc tiên sinh đã lớn tiếng kêu lên:
- Bảo hộ tướng quân!
Đám thổ phỉ cách đó không xa có mấy tên kỵ binh dừng lại, ngăn cản phía trước Tần Lôi, Tần Lôi thấy đám sương kia không tan đi, một tay che
mũi, đem đồng côn trong tay vứt bỏ, cầm chặt thiết chùy thương mới đoạt
được, vung vẩy hướng về phía trước, gã không am hiểu cách dùng thương,
nhưng thiết chùy thường vẫn là thiết chùy, liền dùng thiết chùy đó đạp
về hướng đám phỉ.
Bùi tích vẫn đang chăm chú theo dõi Tần
Lôi, cũng nhìn thấy Hắc tiên sinh xuất ra sương mù, gã biết rõ sự tình
không ổn, lớn tiếng kêu:
- Lôi Nhi, trở về...
Chỉ là trên chiến trường chém giết, Tần Lôi một lòng muốn bắt được Cầu tướng quân, căn bản không nghe thấy Bùi tích nói gì.
Bùi Tích thấy Tần Lôi liên tục đập chết tên thổ phỉ, vẫn đuổi theo Cầu
tướng quân, chỉ sợ có sơ xuất, tâm trạng lo lắng, lúc này 300 kỵ sỹ đi
theo Tần Lôi đã đuổi tới, bọn họ trông thấy Cầu tướng quân mang theo
người phá trận địa của quan binh, chạy như bay về hướng đông, Tần Lôi ở
phía sau vung vẩy hung khí kỳ lạ đuổi theo, lập tức đi theo Tần Lôi,
theo đuôi không rời.
Cầu tướng quân thoát được vòng vây, quay đầu lại trông thấy Tần Lôi cùng mấy trăm kỵ binh đuổi tới, gã không sợ
gì mấy trăm kỵ binh kia, thế nhưng vóc dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện
kia thật vô cùng lợi hại, tựa như quái vật vậy, trong lòng gã biết mình
không phải đối thủ của đối phương.
Giờ phút này cũng không
kịp lẩn vào trận hình của đám phỉ, liên tục thúc ngựa, Tần Lôi thì nhìn
chòng chọc Cầu tướng quân, nhất định phải bắt được Cầu tướng quân mới
thôi.
Chạy được vài dặm, Tần Lôi chợt thấy người như muốn
nhũn ra, không rõ là chuyện gì đã xảy ra, tay mềm nhũn, thiết chùy
thương đã rơi xuống đất, đám kỵ binh đi theo sau trông thấy Tần Lôi vặn
vẹo trên thân ngựa, đột nhiên từ trên lưng ngựa ngã xuống, bọn kỵ binh
kinh hãi vô cùng, nghĩ là Tần Lôi bị đâm sau lưng, chạy như bay đến bên
cạnh Tần Lôi, tung người xuống ngựa, chỉ thấy Tần Lôi đã nằm nghiêng
trên mặt đất, lúc này thật không giống tiểu Bá Vương Tần Lôi chút nào,
hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt, thân thể không nhịn được lạnh
run.
- Nhanh, đưa Tần Lôi đi tìm Bùi tiên sinh!
Một gã kỵ binh kinh hãi nói:
- Những người khác cùng ta tiếp tục đuổi!
Bọn kỵ binh chia thành hai đường, mười người mang theo Tần Lôi đi tìm
Bùi Tích, còn lại tiếp tục đuổi bắt Cầu tướng quân, Cầu tướng quân lúc
này đã đi được một đoạn xa, dẫn theo mười tên phỉ kỵ, đi về hướng đông.
Lúc này trên chiến trường, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông,
rất nhiều bọn phỉ đã biết không có cách nào phá được vòng vây nên xoay
người hướng về phía trại Lạc Nhật giết bằng được.
Bùi Tích
nhìn thấy mười mấy kỵ binh chạy như bay trở về, đã được các binh sĩ hộ
vệ nghênh đón, nhìn thấy một gã kỵ binh vác Tần Lôi, tâm trạng kinh hãi, khập khiễng tiến đến, kỵ binh đã xuống ngựa, cẩn thận đem Tần Lôi nằm
xuống đất, Bùi Tích trông thấy sắc mặt Tần Lôi trắng bệch, càng kinh
hãi, trầm giọng nói:
- Hắn trúng độc!
Gã nhanh chóng lấy từ trong ngực mình một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên thuốc, đem viên thuốc kia nhét vào miệng Tần Lôi.
Bạn đang đọc truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.