Chương 687: Triển Khai Kế Hoạch
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Nhìn hắn hành động kì lạ,
khiến Tạ Vũ Tình càng thêm buồn bực, ngó qua nhìn kỹ ảnh chụp, phát hiện ra là ảnh chụp tập thể lớp mà Đỗ hổ cung cấp, xem qua một cái cũng
không có gì lạ.
Diệp Thiếu Dương chỉ tay lên trên ảnh chụp cửa sổ ký túc xá số 4, "Nhìn xem, có chỗ nào không thích hợp?"
Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn một hồi, lại hướng lên tầng lầu xem kỹ,
"Không có gì a? mà không đúng, vị trí cửa sổ trên ảnh chụp, cùng trên
thực tế hình như không quá giống nhau?"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đây cũng là hắn vừa rồi trong lúc vô ý
phát hiện: Trên ảnh chụp cùng trong hiện thực phòng học số 408, vị trí
cửa sổ tuy rằng đều là cái thứ hai từ bên trái, nhưng là trên ảnh chụp
vị trí cửa sổ hướng bên phải, trong hiện thực lại là bên trái.
"Ta nhìn một chút, chênh lệch nửa chiều dài căn phòng." Diệp Thiếu Dương nói.
"Có lẽ, là sau này phòng có sửa lại cửa sổ?" Tạ Vũ Tình suy đoán nói, trên ảnh chụp, mọi thứ đều giống như hiện tại, chỉ có mỗi vị trí cửa sổ của phòng 408 là không giống, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ đến khả năng như vậy.
Diệp Thiếu Dương nói: "Tại sao lại phải đổi chỗ của cửa sổ?"
Tạ Vũ Tình nói: "Ta làm sao mà biết, chuyện nhỏ như vậy, ngươi quan tâm vậy sao?"
"cái này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, phòng học 408 sau khi trở
thành Âm Sào, trường học phỏng chừng sẽ nghĩ cách phong tỏa, hoàn toàn
không có động cơ di chuyển cửa sổ?"
Tạ Vũ Tình nhún nhún vai nói: "Không biết, bằng không ngươi đi lên hỏi Lâm du đi."
"Khẳng định muốn hỏi nàng một chút, bất quá vẫn là để lần sau đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm."
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại một lần phòng học 408, phát hiện
phía sau cửa sổ có một bóng quỷ, tựa như đang quan sát chính mình, biết
là lâm du, bất quá cái dạng này nhìn qua, quả thật giống đang dọa người
ta.
hai người bọn Diệp Thiếu Dương rời đi khỏi giải phẫu lâu, đi đến hắc
thủy mương, trên đường, Tạ Vũ Tình nói ra một chuyện mà nàng đang lo
lắng: "Thiếu Dương, ngươi thật sự muốn cùng lâm du hợp tác sao?"
Diệp Thiếu Dương đứng lại, trầm ngâm một khắc, nói: "Ta đã đáp ứng nàng."
Tạ Vũ Tình nói: "Nàng là thực đáng thương, nhưng là. . . Ta vẫn cảm
thấy nàng có điểm điên cuồng, hơn nữa nàng dù sao cũng là lệ quỷ a,
ngươi là pháp sư, cùng nhau hợp tác với một cái lệ quỷ. . ."
"Chuyện này ta thật ra không để bụng," Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói, "Ta làm việc, từ trước đến nay không tuân thủ cái gì lễ pháp, tất
cả mọi người đều biết đến. Hơn nữa, ta đây là vì cứu nàng."
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương nói:
"Ngươi cũng biết, nàng là một cái quỷ hồn thực đáng thương, hơn nữa lúc
còn sống là pháp sư, trở thành lệ quỷ là bất đắc dĩ, cho nên, ta muốn
siêu độ nàng, nhưng là nàng trước khi chết vì báo thù, vận dụng phệ hồn
huyết chú, chỉ cần nàng không từ bỏ chấm niệm báo thù, liền vĩnh viễn
không thể siêu độ, biện pháp duy nhất, chính là giúp nàng báo thù, mới
có thể buông chấp niệm, an tâm để ta tiễn đi. . ."
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, sắc mặt lại ngưng trọng nói: "chuyện này cũng là vấn đề mà ta lo lắng, Tử Nguyệt còn dễ nói, là quỷ, nhưng là
Ngô Nhạc Ý cùng cái kia pháp sư là người, giết người là phạm pháp."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Ngươi chẳng lẽ muốn bắt nàng cho đi tù?"
"Quỷ ta đương nhiên không thể bắt được, ta nói chính là ngươi, Thiếu
Dương, đến lúc đó ngươi giúp nàng, ngươi liền thành tòng phạm. . ."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Ta chỉ giết quỷ, không giết người, ta
chỉ giúp nàng có cơ hội báo thù, không tham gia chiến đấu, huống hồ nàng cũng sẽ không muốn ta giúp, nàng muốn chính tay đâm chết kẻ thù."
Tạ Vũ Tình lúc này mới yên lòng, trầm ngâm một hồi lâu, thử hỏi:
"Ngươi cảm thấy Ngô Nhạc Ý cùng tên Vu sư kia đáng chết không? Nếu bọn
họ thật sự không có tư tâm, chỉ là muốn cứu thật nhiều người mà nói."
lời nói của Nàng, khiến Diệp Thiếu Dương trong đầu lại hiện ra thảm
cảnh phía trước ở phòng học 408, khe khẽ thở dài, không có mở miệng,
muốn thảo luận chuyện này.
Tạ Vũ Tình cũng không hỏi cặn kẽ, ngược lại nói: "Chính mình nhìn
thấy ảo cảnh năm đó mới thấy, đỗ hổ tự thuật, là có vấn đề. Hắn không có nói ra quá trình bọn họ giết chết Lâm Du lại đáng sợ như thế."
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là bởi vì hắn là người duy
nhất sống sót, không dám nhìn đến cảnh tượng bạn bè bị giết, tuy vậy hắn là bởi vài chục năm bị hại cho ngu ngốc, cũng coi như chuộc lại một
phần tâm lý tội lỗi."
Còn chưa tới bờ hắc thủy mương, vừa đến ngã tư, Diệp Thiếu Dương gặp
được Lão Quách cùng Ngô hải binh đang chờ ở nơi đó, Tiểu Mã cũng tới
rồi, bên người có một cô gái dáng người nóng bỏng, là Vương Bình.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi Vương Bình, sau đó dò hỏi Lão Quách kết quả xử lý cương thi, biết được đã xong xuôi, nhìn đồng hồ cũng đã là giữa
trưa, vì thế đề nghị đi ăn cơm, sau đó cùng nhau bàn tính kế hoạch tiếp
theo, sau đó nháy với Ngô hải binh tỏ vẻ có việc tư muốn nói, đuổi khéo
hắn.
Đã điều tra rõ chân tướng, tất cả mọi chuyện đều là do Ngô Nhạc Ý chủ mưu, hiện tại không cần Ngô hải binh, hơn nữa cho hắn biết quá nhiều
ngược lại không tốt, rốt cuộc hắn và Ngô Nhạc Ý là họ hàng thân cận.
Bọn hắn tìm một tiệm cơm ở ngoài cổng trường, sau khi ngồi yên vị,
Diệp Thiếu Dương nhờ Tạ Vũ Tình đi gọi món ăn, trên thực tế cũng là để
nàng đi ra ngoài, từ bên ngoài canh phòng, miễn cho người khác nghe lén.
Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Thiếu Dương đối mặt với mấy người bạn——
Vương Bình tuy rằng không quá thân, nhưng bởi vì là gấu chó của Tiểu
Mã,đương nhiên cũng không phải người ngoài —— sau đó đem hết tất cả
những gì mình điều tra được, đại khái nói một lần, vài người nghe được
trợn mắt há hốc mồm.
"Đã sớm nghe nói trường học có quỷ nhiễu loạn, không nghĩ tới nghiêm
trọng như vậy." Vương Bình kinh ngạc cảm thán nói, "Nói vậy làm ta cũng
không dám đi học."
"Có Tiểu Diệp Tử ở đây, sợ cái gì, Tiểu Diệp Tử ngươi cho thường thường một cái pháp khí tốt nhất, cho nàng phòng thân a."
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, thằng bạn shit, tán gái
còn lấy đồ vật của bạn để lấy lòng người yêu. Nhưng nghĩ vậy, vẫn lấy ra một cái lắc tay bằng hắc diệu thạch, ném cho hắn, cũng không có khoe ra chân chính giá trị của nó, thuận miệng nói: "Ngươi dùng tạm đi."
Tiểu Mã còn dây dưa muốn những thứ khác, Lão Quách gõ bàn, trừng mắt
nhìn Tiểu Mã liếc một cái, "Đừng có lôi thôi, Thiếu Dương, bước tiếp
theo ngươi có tính toán gì không, nếu như đi u linh lộ đoạt thi thể của
nàng, có lẽ cô gái kia, Tử Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lần trước
đại khái chỉ là thử, lần này tuyệt đối không có nhẹ nhàng như vậy, ngươi không cần mạo hiểm."
"Ta không mạo hiểm," Diệp Thiếu Dương dứt khoát đáp, "Trước khi chuẩn bị xong hết thảy mọi việc, ta không cần thiết trêu tức Tử Nguyệt, hơn
nữa, lâm du thật là điên cuồng, nếu ta đưa cho nàng thi thể, sau khi
nàng khôi phục tự do, chuyện thứ nhất khẳng định là đi tìm Ngô Nhạc Ý
liều mạng, như vậy sẽ làm lỡ kế hoạch của ta."
Tiểu Mã bất mãn nói: "Ngươi uy phong đi đâu mất vậy, một cái tiểu
quỷ, ngươi lo lắng như vậy làm gì, lên núi diệt phứt luôn nàng cùng với
cái Đồng Giáp Thi vương kia cho nhanh. Ta không tin này hai đứa còn lợi
hại hơn so với Tu La Quỷ mẫu cùng tà thần?"
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này giận sôi máu, đi lên sút hắn một
cái, Tiểu Mã cười cười không nói gì, Vương Bình lại là có điểm không
vui, giúp Tiểu Mã phủi bụi trên quần, nhìn Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, nói: "Kể cả Tiểu Mã nói không đúng, Thiếu Dương ca ngươi cũng
không thể tùy tiện đánh người như vậy."
Bạn đang đọc truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.