Chương 542: Lục Giáp Bí Chúc
Lúc này trong bồn cầu nước đã ngừng chảy xuống, hai con cá chạch cũng không có khuấy động mặt nước yên tĩnh nữa, Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn một hồi, mới phát hiện hai con cá chạch này đang
tranh đoạt một viên trân châu màu đen nhánh, hai con cá chạch né xoay xê dịch ở trong không gian giới hạn, viên châu kia cũng chìm nổi lên
xuống, chợt trái chợt phải. . .
Lúc đầu Diệp Thiếu Dương không nhìn ra nguyên do đến, thế nhưng sau
khi nhìn mấy phút đồng hồ mới phát hiện, hai con cá chạch này có động
tác lặp đi lặp lại, thật giống như một dạng đánh võ, một bộ quyền đả kết thúc lại đánh lại từ đầu, không ngừng lặp lại, dường như không phải là
đang thực sự tranh giành viên châu kia, mà là đang biểu thị.
Là đang biểu thị cho mình xem sao? Đây là. . . Nhị long hí châu?
Cái ý niệm này một khi đã nảy sinh, Diệp Thiếu Dương lập tức tập
trung tinh thần quan sát, dần dần quên đi sự tồn tại của bồn cầu, bỏ
quên sự hiện diện của nước, thậm chí quên đi cả hai con cá chạch kia,
trong mắt chỉ có hai đường hắc tuyến, ngươi tiến ta lui theo đuổi viên
châu, nhún nhảy lên xuống. . .
Thời điểm khi Diệp Thiếu Dương đem hai con cá chạch đặt chung ở một
chỗ để quan sát, mới phát hiện ra mỗi một cái động tác của bọn nó nhìn
như vụng về, thực tế lại là phối hợp rất ăn ý với nhau, tạo thành đạo lý Âm Dương cửu hào, nhìn qua tựa như Thái Cực Đồ trong song cá, từng một
động tác cũng đều đang dựa theo suy diễn Thái Cực dịch số, rộng ra, tựa
như Đạo Đức Kinh có nói: Phúc dựa vào họa, họa nằm trong phúc. Đạo sinh
ra một, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh vạn vật, âm dương tương sinh, sinh sôi không ngừng. . .
". . . Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu, tự hữu nhược vô, vô trung sinh hữu. . ."
Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm, nhịn không được vươn hai tay, bắt chước
hành động hai con cá chạch, trái phải nắm lấy nhau đưa lên. Từ từ cảm
giác được, bộ vận hành nhìn như Bát Quái, nhưng có chút khác biệt rất
nhỏ, trong đó quy luật suy diễn, vượt quá bát chi dịch số, một tay là 8, hai tay suy ra thì đúng là 16.
Tay trái là âm, tay phải là dương, tay trái là Tiên Thiên, tay phải là Hậu Thiên. . .
Không có bất kỳ gợi ý nào, Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt liền hiểu
rõ, quy luật bộ vận hành này, là 16 quẻ Tiên Thiên dịch số hoàn chỉnh!
Diệp Thiếu Dương lặp đi lặp lại theo suy diễn mấy lần, tuy là có rất
nhiều quẻ tượng thay đổi, nhất thời suy diễn không ra, thế nhưng cơ sở
vận hành quy tắc lại càng ngày càng trở nên quen thuộc, sau mấy lần,
không cần hai con cá chạch chỉ dẫn, chính mình cũng có thể tự khua hai
tay, vừa khua, vừa suy diễn dịch số trong đó, rất nhanh liền suy ra được 7 quẻ Tiên Thiên trong bát quái, chỉ còn có quẻ tượng dịch số cuối
cùng!
"Vãi luyện, hơn nửa đêm, cậu ở đây múa may gì thế!" Một thanh âm như
sấm sét, mang Diệp Thiếu Dương đang từ cảnh mộng ảo giật mình tỉnh giấc, định thần nhìn lại, cá chạch đã không còn, ngay cả nước cũng không có,
hết thảy đều là ảo giác, đều đã biến mất.
Tiểu Mã đi tới, vỗ một cái ở trên bả vai hắn, "Tôi nói, cậu đây là mộng du hay là đang làm gì vậy?"
Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác kích động, muốn đem đầu của cậu ta nhấn vào trong bồn cầu cho chết đuối, bất quá đây chỉ là một ý niệm
nhất thời xẹt qua trong đầu, Diệp Thiếu Dương ngây người mấy giây, bừng
tỉnh hiểu rõ, đây hết thảy đều là việc đã định trước!
Nói cách khác, Tiểu Mã xuất hiện vào lúc này, là bị một loại sức mạnh trong cõi u minh chi phối, đến để cắt ngang mình, từ đó chỉ học được 7
quẻ Tiên Thiên trong bát quái, còn một quẻ. . . Bằng không nếu thật sự
học hết Bát Quái, biết rõ thiên cơ, hậu quả thực sự không dám tưởng
tượng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy như vậy rất tốt, 7 quẻ Tiên Thiên, bản thân đã trọn đủ thi pháp để sử dụng, mục tiêu của hắn chính là hàng Yêu bắt
Quỷ, tương lai có một ngày có thể ở phương diện này đi đến mức tận cùng
là được, đối với những thứ nói trước quá khứ tương lai, thậm chí thực sự có bản lĩnh hô phong hoán vũ, hắn cũng không có hứng thú chút nào.
Nói cho cùng, hắn chỉ muốn làm một người bình thường, một con người kiêu ngạo ngất trời, cũng không muốn trở thành tiên.
Hai tay Diệp Thiếu Dương vịn hai bên bồn cầu, nhìn cái bóng của mình
trong nước, cảm khái nở nụ cười khổ, "Thật không nghĩ tới, mình lại ngộ
đạo ở chỗ một cái bồn cầu, càng không nghĩ tới. . . Đạo này, là do nhịn
tiểu mà có."
Vậy đại khái nhất định là do Âm Dương thư mang đến cho mình cơ duyên.
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng về đến phòng, vừa vào cửa liền thấy Âm Dương thuật liên tục phát ra ánh sáng, hắn bò lên giường khoanh chân ngồi xuống, đem Âm Dương thư đặt ở trên đầu gối, thấy mặt trên kim quang đang tiến hành xoay tròn theo quy luật, lập tức đột nhiên thông
suốt nghĩ tới phương pháp mở nó ra, lúc này lấy bốn cái góc vuông ở
sách, coi như bốn trụ.
Sau đó đưa ngón trỏ tay phải, phóng xuất cương khí, dùng Tiên Thiên
dịch số mới vừa học được, bắt đầu huy động quy luật ở trên trang sách,
đem khí tức cắt phân, dẫn đạo. . . Tiếp đó hít một hơi, đưa một ngón tay ở chính giữa -
Âm Dương hội tụ, sắt đá cũng mòn.
Một đường ánh sáng nhu hòa hiện lên, thạch thư mở ra trang thứ nhất.
Trang sách trong suốt, mặt trên có rất nhiều điểm sáng tạo thành ký
hiệu văn tự, hàng trên câu nói đầu tiên là: Đạo âm dương, dùng Tiên
Thiên dịch số làm cơ sở, phụ lấy Hậu Thiên dịch số làm vật thể, Âm Dương đồng tu, Thần thuật sẽ thành. . .
Nhìn xuống, xuất hiện pháp thuật thứ nhất tên: Lục giáp bí chúc: Lâm, Binh, Đẩu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành.
Mỗi một chữ phía dưới, đều vẽ Pháp Ấn thủ hình tương ứng.
"Lục giáp bí chúc! Em rể của ta!" Diệp Thiếu Dương hưng phấn nhảy dựng lên.
Tiểu Mã nhìn một cái cau mày nói: "Lâm binh đẩu giả. . . Cái này là
gì, ở trên TV thường hay thấy, đạo sĩ các cậu không phải vốn là biết cái này sao?"
"Đó là Tiểu Lục Giáp, hoặc gọi là Cửu Tự Chân Ngôn, là người sau tự
mình căn cứ vào Hậu Thiên Bát Quái mà suy diễn ra, uy lực cũng chỉ có
vậy, còn không lợi hại bằng một đạo thần phù, cậu có thấy tôi dùng qua
lúc nào chưa?" Diệp Thiếu Dương lấy tay điểm vào một trang sách, "Đây
chính là dùng Tiên Thiên Bát Quái suy diễn ra Lục Giáp Bí Chúc chân
chính, uy lực. . . tôi cũng không biết, nhưng khẳng định là rất lợi
hại."
Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng minh bạch, lý do vì sao lão tổ Diệp
Pháp Thiện phải bài trí năng lực Tiên Thiên dịch số mới có thể tháo gỡ
cấm chế trong sách: Nếu như không hiểu Tiên Thiên dịch số, cho dù có mở
ra được quyển sách này, cũng không có cách nào khác tu luyện được pháp
thuật trong đó.
Ngay sau đó cũng liền không có nóng nảy đi tu luyện, muốn nhìn phía
sau còn có chút pháp thuật gì không, thế là trong lòng đầy hưng phấn lật ra đằng sau, lúc này mới phát hiện căn bản là không thể lật được nó:
Phía sau mỗi một trang đều có cấm chế.
Bất quá những cấm chế này đều rất thuần túy, là dựa vào pháp lực mà
mở ra, với pháp lực hiện nay của bản thân, rõ ràng là chỉ có thể lật
được một trang, không biết nói gì thêm, bèn cẩn thận nhìn trang sách một chút, phát hiện sách này tuy rằng dày, nhưng bời vì được khắc trên đá,
mỗi một trang do vậy đều rất dày, một quyển sách cũng chỉ có vài tờ mà
thôi. Xem ra pháp thuật đạo môn đứng đầu thiên hạ, cũng chỉ có vài loại
mà thôi. . .
Ngay sau đó không tiếp tục lật trang thử nghiệm nữa, đuổi Tiểu Mã đi
ra, muốn làm gì thì làm, còn chính mình thì bắt đầu tu luyện cửa Lục
Giáp Bí Chúc này. . .
Mãi tu luyện đến hừng đông, cuối cùng cũng học được, kết quả phát
hiện, Lục Giáp Bí Chúc này cần phải cùng sử dụng phối hợp với thần phù,
mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Cửu Tự Chân Ngôn, cũng chính là 9 tờ thần phù, thế nhưng với pháp lực hiện nay của bản thân, nếu muốn một hơi thi triển hết 9 tờ thần phù,
căn bản là không làm được, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lần đầu
tiên cảm thấy rằng pháp lực của mình thật sự còn quá thấp, nhưng là
trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào khác nâng cao được
pháp lực.
Bạn đang đọc truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.