Chương 62: Ngoại Truyện 4: Gặp Lại
Dạ Đồng Tử lại một
lần nữa nước mắt rơi đầy mặt, người đàn ông này sẽ không nói mấy lời tâm tình bạn muốn nghe, nhưng lời anh nói lại có thể chạm vào đáy lòng bạn, đời này cô không có khả năng báo đáp, nhưng cô sẽ cố gắng, ba năm trước bác sĩ cũng đã nói cô không phải là 100% không thể sinh con, vẫn còn hy vọng đúng không?
Tiệc sinh nhật em họ nhà họ Vân kéo dài đến tận 10h tối, lúc vợ chồng
Vân Diệu Thiên và Dạ Tử Đồng sắp ra về, Dạ Tử Đồng bị mẹ Vân kéo qua một bên nói chuyện, lần nữa xuất hiện trong tiệc sinh nhật, tình cảm hai
người có chiều hướng ấm lên, điều này khiến mẹ Vân thả lỏng lo lắng
trong lòng, nhưng tảng đá lớn vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống.
“A Đồng, 3 năm nay mẹ không biết các con kết hôn, cho nên con vẫn luôn
gọi dì Vân, nhưng bây giờ không thế nữa, con nên đổi gọi là mẹ đi.”
“Mẹ!”
“Tốt! Tốt rồi!” Mẹ Vân nói liên tiếp hai chữ tốt, sau đó tận tình khuyên bảo: “Hôn nhân không thể trở thành trò đùa, nói kết hôn thì kết hôn,
nói li hôn thì li hôn, có chuyện gì hai người cùng nhau chia sẻ, chuyện
của con không phải là trách nhiệm của một người, mà là của hai người,
con hiểu không?”
“Con… Hiểu!” Dạ Tử Đồng khó có thể mở miệng, chỉ có thể kiên trì gật đầu nói hiểu.
“Tiệc rượu của bọn con, bọn ta chọn ngày lành rồi bổ sung sau, tốt nhất
tới lúc song hỉ lâm môn rồi chúc mừng luôn, A Đồng này, con sẽ không
khiến mẹ thất vọng chứ?” Ánh mắt khát vọng của mẹ Vân làm Dạ Tử Đồng
sinh ra áp lực vô hình, Dạ Tử Đồng chỉ có thể cười cứng nhắc, nói: “Mẹ,
con sẽ cố gắng!” Vấn đề thân thể khiến Dạ Tử Đồng không thể cho mẹ Vân
đáp án chắc chắn.
Mẹ Vân vui vẻ nắm chặt tay Dạ Tử Đồng: “Mẹ biết A Thiên chọn vợ sẽ không để người mẹ này thất vọng mà, A Đồng, mặc dù ông nội không nói nhưng
ông cụ cũng muốn ôm chắt lắm, con cũng biết sắp đại thọ 90 của ông rồi,
bụng con có tin vui chính là món quà mừng đại thọ tốt nhất cho ông.”
Mẹ Vân muốn ôm cháu, trong lòng Dạ Tử Đồng cũng hiểu, nhưng bây giờ lại
thêm một ông cụ sốt ruột muốn ôm chắt, đây không phải là áp lực vô hình
đơn giản như vậy. Dạ Tử Đồng nói chuyện với mẹ Vân, tâm tình ấm ức không nói, ngực như bị một khối đá lớn đè nặng, có phần hít thở không nổi.
Lúc này nhân vật chính Vân Diệu Thiên đi tới, Dạ Tử Đồng thở dốc, nhưng
Vân Diệu Thiên trở thành một con cừu, mẹ Vân kéo cánh tay con trai nói,
“A Thiên, sắp tới đại thọ 90 của ông nội rồi, có phải con nên bày tỏ gì
đó không?” Ám hiệu này khiến khóe miệng Vân Diệu Thiên hơi co giật, nói: “Mẹ, con và Đồng sẽ cố gắng!”
“Vậy là tốt rồi, đừng để ông cụ thất vọng!” Nhận được lời cam đoan của
con trai, mẹ Vân yên tâm, đồng thời cũng cho qua chuyện này, bảo họ về
đi.
Ngồi trên xe, Dạ Tử Đồng không nói một lời, trong đầu một lần lại một
lần vang lên lời mẹ Vân nói, điều này khiến cô sao có chuyện thoải mái,
thả lỏng tinh thần chứ? Về đến nhà, Vân Diệu Thiên đưa tay ôm lấy Dạ Tử
Đồng đi về phòng hai người, Dạ Tử Đồng cố gắng vùng vẫy, kết quả là uổng công vô ích, sức lực phụ nữ mãi mãi còn lâu mới có thể chống lại sức
đàn ông, càng giãy dụa càng đẩy mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, Dạ Tử
Đồng oán giận thở dài, nói: “Chuyện sinh con không phải nên thuận theo
tự nhiên à, đây là mẹ tạo áp lực cho em.”
“Là mẹ sốt ruột ôm cháu, em phải thông cảm cho mẹ và ông.” Vì thông cảm cho nên cố gắng tạo người.
“Nhưng….” Dạ Tử Đồng ngồi bên giường cắn môi dưới, bộ dạng buồn rầu khó
có thể mở miệng, điều này khiến Vân Diệu Thiên dừng tất cả động tác,
“Nhưng gì?”
“…….. Nếu như em không thể sinh con? Đây không phải khiến họ rất thất
vọng sao?” Dạ Tử Đồng chần chừ vài giây, cuối cùng cố gắng lấy can đảm
nói ra lời trong đáy lòng, trong phút chốc Vân Diệu Thiên ngẩn ngơ, sau
đó lấy lại tinh thần, cong môi cười nói: “Cùng lắm thì không sinh con.”
“Nhưng, nhà họ Vân cần con nối dõi.” Ở Hongkong nhà họ Vân là một dòng
họ lớn như vậy, con nối dõi không thể bị đoạn tuyệt trong tay Vân Diệu
Thiên được, Dạ Tử Đồng đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ
khóc thét, nói: “Chúng ta, cùng nhau cố gắng!”
“Được!” Vân Diệu Thiên đẩy Dạ Tử Đồng ngã nhào xuống giường, trong nháy
mắt hóa thành sói, đáng tiếc bị Dạ Tử Đồng đưa tay ngăn cản, nói: “Đêm
nay đừng, nơi đó còn xót.” Nhắc tới hào hứng bị dội tắt trong nháy mắt,
đối với đàn ông đạn đã lên nòng mà nói, đó là đau khổ dày vò.
Đêm nay, Dạ Tử Đồng ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, nguyên nhân là vì người
đàn ông bên cạnh dậy mấy lần, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh…..
Buổi sáng, đúng 9h, Dạ Tử Đồng kéo rương hành lý, mắt thâm quầng xuất
hiện trong phòng khách, Vân Diệu Thiên ngồi trước bàn ăn, vừa lật xem
báo sáng, vừa uống café, mỗi sáng sớm uống một ly café đen là thói quen
của Vân Diệu Thiên, Dạ Tử Đồng cũng có thói quen lải nhải nói: Đừng uống café khi chưa ăn gì, không tốt cho dạ dày!
Đáng tiếc người nào đó không nghe lời khuyên bảo, không bị ảnh hưởng bởi lời lải nhải đó chút nào, lại cảm thấy bị phàn nàn là chuyện đương
nhiên, vợ quan tâm tới chồng là chuyện bình thường. Sống chung một thời
gian lâu, Vân Diệu Thiên cũng có thói quen bị người phụ nữ nào đó nhắc
nhở, mỗi một lần lúc muốn nhắc nhở tiếp, đưa bàn tay ra, Dạ Tử Đồng dễ
dàng bị kéo vào lồng ngực ấm áp, còn bàn tay dài thon đẹp

Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.