Chương 14: Chương 13.2
Lại nói đến chuyện ở Hàn Quốc. Cả ngày Chae Rim bị Linh Vy quay như robot,
công việc cuối cùng của cô là đưa Linh Vy đi dạo bằng xe đẩy một vòng
quanh bệnh viện, cô mệt muốn kiệt sức và đang ngồi nghỉ ở hàng ghế trong khuôn viên cách phòng của Linh Vy không bao xa thì Minh Bằng và Hạnh
Như cũng về tới. Minh Bằng thấy Chae Rim ngồi một mình nên bảo Hạnh Như:
-Cô đến thăm Linh Vy trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với Chae Rim.
Sau khi Hạnh Như đi khỏi Minh Bằng đi đến chỗ Chae Rim và ngồi xuống nói chuyện:
-Chae Rim à! Anh có chuyện muốn nói với em.
-Alec! Anh về rồi à! Có mệt không? –Chae Rim mững rỡ quan tâm.
-Anh không sao? Chúng ta có thể nói chuyện chứ?
-Vâng! Anh nói đi.
-Chúng ta là những người hợp tác làm ăn nên anh hy vọng sẽ giữ được mối quan
hệ tốt đẹp. Sau này có lẽ anh và Vicki sẽ còn đi lại đây nhiều vì vậy
mong em hãy nghĩ đến việc công giữa đôi bên và giúp đỡ cô ấy như vậy anh sẽ rất cảm ơn em.
Sắc mặt Chae Rim thay đổi nhanh chóng, nụ cười đẹp háo hức chờ đợi lắng nghe Minh Bằng nói cũng tắt dần trên môi cô
thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng:
-Sao anh lại nói những chuyện này với em?
-Anh biết việc Vicki bị lạc là không phải vô tình.
-Cô ấy đã nói gì với anh?
-Không! Cô ấy không nói gì hết, là anh tự tìm hiểu thôi.
Đôi mắt Chae Rim bắt đầu nhòe đi, những giọt ngắn dài nối tiếp nhau rơi cô ôm mặt nức nở:
-Vậy anh có hiểu được vì sao em làm vậy không?
-Anh… có lẽ anh hiểu nhưng anh luôn coi em là một người bạn tốt ở Mỹ và bây giờ thì là một đối tác tốt. Sau này cũng vậy.
- Vậy còn cô ấy? Anh đối với cô ấy là tình yêu sao?
-Tình cảm giữa bọn anh đã tồn tại và lớn lên theo những tháng năm tuổi thơ vì vậy sẽ không gì có thể thay đổi được.
-Nói vậy có nghĩa là anh và cô ấy là bạn từ thời thanh mai trúc mã sao?
-Uh!
Chae Rim ngồi chết lặng theo nhịp tim của mình, bất chợt cô phát hiện thấy
Linh Vy đang đi về phía họ. Một ý tưởng không mấy tốt đẹp lại được hình
thành trong cô vì sự ghen tuông:
-Em hiểu thông mọi chuyện rồi. Chỉ xin anh một điều, em có thể ôm anh để cảm nhận sự ấm áp nơi anh một lần duy nhất không?
Không chờ Minh Bằng đồng ý Chae Rim đã lao vào ôm chặt lấy anh trước khi Linh Vy tới gần mặc cho Minh Bằng muốn rời ra nhưng cô vẫn bướng bỉnh bám
chặt cho đến khi Linh Vy đến gần họ. Cô nhìn Linh Vy với ánh mắt đắc
thắng cùng nụ cười đang diễn tả niềm hạnh phúc. Linh Vy chứng kiến cảnh
tượng đó rồi quay lưng bỏ chạy với đôi mắt ầng ậc nước trong khi Minh
Bằng vẫn không hề hay biết sau lưng anh đã xảy ra chuyện gì.
Trở về phòng bệnh Linh Vy vội vã tìm quần áo để thay và nói với Hạnh Như trong nghẹn ngào nước mắt:
-Hạnh Như! Chúng ta về Đài Bắc thôi. Mình không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Hạnh Như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cô cầm tay Linh Vy lôi lại hỏi:
-Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cậu lại đòi về ngay? Chẳng phải ngày mai tất cả chúng ta cùng về sao?
-Vậy thì cậu ở lại ngày mai về cùng anh ta, còn mình về trước. –Linh Vy gắt lên một cách thiếu bình tĩnh và cầm túi xách bỏ đi.
Hạnh Như chỉ còn biết chạy theo bạn vì cô hiểu tính bạn, trong lúc nóng giận Linh Vy có thể gây ra bất cứ chuyện gì. Trở về khách sạn lấy hành lý và lên taxi đến thẳng sân bay INCHEON đặt vé trong chuyến bay khởi hành
nhanh nhất về Đài Bắc. Hạnh Như điện thoại cho Minh Bằng liên tục nhưng
máy anh đã tắt máy, trong khi họ chờ lên máy bay thì Minh Bằng gọi lại:
-Hạnh Như! Có chuyện gì mà cô gọi cho tôi nhiều vậy? Hai cô hiện giờ đang ở đâu?
-Anh làm gì mà tắt máy suốt thế? Chúng tôi đang ở sân bay và chờ lên máy bay về Đài Bắc. Hai người đã xảy ra chuyện gì mà khiến Linh Vy giận như vậy chứ?
-Cô đang nói gì vậy? Tại sao lại ở sân bay vào giờ này? Có chuyện gì với Linh Vy sao?
-Anh hỏi tôi như vậy thì tôi biết hỏi ai đây? Chẳng phải giữa anh và cô ấy
có chuyện gì sao? Lúc ở bệnh viện cô ấy chạy ra ngoài tìm anh và trở về
phòng với tâm trạng không tốt, lập tức thu dọn đồ rồi đến sân bay mua vé về, tôi buộc phải đi theo cô ấy.
-Thôi được! tôi sẽ về ngay trong chuyến bay kế tiếp. Phiền cô hãy ở bên cô ấy giúp tôi cho tới khi tôi về.
Tắt máy và Minh Bằng đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình khi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh tức tốc thu dọn hành lý để trở về Đài Bắc trong thời gian sớm
nhất có thể.
******************
Vừa xuống sân bay Minh
Bằng đã nhìn thấy Trí Bằng đứng đợi anh tại cửa ra vào, sau khi cả hai
đã yên vị trên xe Trí Bằng đành ngập ngừng nói với Minh Bằng:
-Anh Su! Tôi nghĩ anh nên chuẩn bị cho mình một chiếc mũ bảo hiểm.
-Trợ lý Trần! Hiện giờ tôi rất mệt mỏi không có thời gian nói đùa với anh
đâu.-Minh Bằng ngả người ra phía sau và nhắm mắt lại cố gắng thư giãn
tâm lý.
-Tôi… tôi không nói đùa với anh đâu. Hiện giờ tiểu thư
đang rất giận dữ, đồ đạc trong nhà đã bị cô ấy làm cho be bét rối tung
lên.
-Tôi biết!
-Anh biết? Anh đã biết vậy sao còn đùa giỡn tình cảm với tiểu thư nhà tôi?
Haiz……. Anh đang nói gì vậy? tôi không đùa với cô ấy mà rất nghiêm túc trong chuyện này.
-Vậy còn vợ anh thì sao? Anh định ly hôn với cô ấy trong khi cô ấy đang mang bầu để cưới tiểu thư nhà tôi sao?
Nghe đến đây Minh Bằng không thể bình tĩnh hơn nữa, anh ngồi bật dậy đưa tay lên sờ vào trán Trí Bằng:
-Không sốt! nhiệt độ bình thường. Haizz… anh làm sao vậy? Tôi đi công tác có
mấy ngày về mà anh trở thành người có thần kinh không ổn định rồi sao?
Trí Bằng giật tay Minh Bằng xuống khỏi mặt nói:
-Anh mới là không bình thường. Có vợ thì nói là có vợ chứ việc gì phải giấu
nhẹm đi như vậy? Tôi cứ nghĩ anh là bậc chính nhân quân tử không ngờ anh làm tôi thất vọng quá.
-Nãy giờ anh toàn lảm nhảm chuyện gì vậy? Tôi có vợ? Tin tức này ở đâu ra vậy? Lại tờ báo lá cải nào đăng tin vịt này vậy?
-Không phải ở đâu ra mà là chính vợ anh từ Mỹ đến đây tìm anh. Chỉ có điều
tình trạng sức khỏe cô ấy không tốt, đang nằm viện trong tình trạng hôn
mê vẫn chưa tỉnh lại suốt hai ngày nay. Cũng may là đứa bé vẫn bình an
vô sự chỉ có cơ thể của cô ấy là phản ứng không tốt sau chuyến bay dài
từ Mỹ đến Đài Bắc thôi.
-Anh càng nói tôi càng không hiểu anh
đang nói gì? Anh có chắc chắn rằng mình đang nói chuyện với đúng người
cần nói không đấy? Có nhầm lẫn gì trong chuyện này không vậy?
-Anh nói vậy là thế nào? Tiểu thư đang rất buồn và giận trong chuyện này,
tổng giám đốc cũng không vui. Mà anh thì cứ như từ trên trời rơi xuống
như vẻ người không có tội.
-Anh làm ơn nói rõ đầu đuôi chuyện gì
đã xảy ra cho tôi biết được không? Đừng có nói cái kiểu không có đầu,
không có cuối thế này tôi chẳng hiểu gì cả.
Vậy là Trí Bằng luyến thắng thuật lại mọi chuyện từ đầu tới cuối còn Minh Bằng thì cứ mắt chữ o mồm chữ a như nghe kể một câu chuyện lạ của thế giới ngoài hành tinh
vậy. Sau khi kết thúc câu chuyện, Minh Bằng với vẻ mặt hình sự cùng Trí
Bằng quay ngược xe thẳng tiến đến bệnh viện ngay. Cửa phòng bệnh vừa mở
ra Minh Bằng đã sững lại, chiếc cặp da trên tay anh cũng rơi tuột xuống
đất, anh lại gần và gọi tên người đang nằm bất tỉnh nhân sự:
-Anna!
Bạn đang đọc truyện Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.