Chương 46: Giải Đấu Chiến Thần
Băng Gương thuộc về loại hình già dặn thoải mái, làm người
nhìn chung tương đối lạnh nhạt, gần giống với Tiêu Vũ Khải
những khi không chém gió, tương đối yên lặng, trầm ổn. Cảm giác biểu hiện trong trò chơi của hắn có chút tương tự, nhưng dường như ở trong trò chơi Băng Gương ít thể hiện sự vui vẻ sôi nổi,
có thể là do mới quen nên có chút cẩn thận. Mặc dù mọi người ở trong trò chơi tựa như đã quen biết rất lâu rồi, nhưng thực
tế đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt, hơn nữa như Tiêu Vũ
Khải trong trò chơi và thực tế tính cách khác nhau một trời
một vực, cho nên cẩn thận chút cũng không tránh khỏi.
Thành viên Nam Đường hẹn nhau trong khách sạn của Nhà Mạo Hiểm gặp
mặt một chút, từ sau khi từ chức Tiếu Khắc vẫn chưa gặp lại
Phan Triệu Dương, cậu ta thấy Tiếu Khắc liền vỗ một cái thật
mạnh lên vai.
“Anh cứ như vậy mà chạy, làm những bà cô
trong bộ phận Sáng Tạo bắt tôi lại tra hỏi nửa ngày.” Phan
Triệu Dương nghiến răng nghiến lợi nói với Tiếu Khắc.
Tiếu Khắc vỗ vỗ bả vai Phan Triệu Dương nói: “Đừng ở nơi đó mà
tức giận nữa, tới cửa hàng taobao của tôi làm đi, mỗi tháng
tôi trả cậu hai nghìn, chỉ cần không chậm trễ việc, trong lúc
làm việc còn có thể chơi game.”
“Ngay trước mặt Tổng
giám đốc mà dụ dỗ nhân viên của người ta, có chút không nể
mặt đó.” Đỗ Tranh kéo tên đàn ông nhà mình vào trong ngực, nói với Tiếu Khắc.
Tụ tập lại với nhau, mấy người bắt đầu nhìn nhau đánh ý, một cái ánh mặt liền âm mưu muốn rót say
Băng Gương, kết quả Băng Gương chẳng những là chiến thần, còn
là nghìn chén không say, cho đến khi Phan Triệu Dương ôm Đỗ Tranh
bắt đầu say bí tỉ, Băng Gương vẫn có thể duy trì biểu tình
tỉnh táo để dạy Toái Tâm kỹ xảo PVP.
“Đạo tặc PVP quan
trọng nhất chính là khống chế thân thể, mặc dù cái này mọi
người đều biết, nhưng khi bắt đầu phải cẩn thận, có một kỹ
năng rất quan trọng, nhất định phải…”
“Mọi người trò chuyện, tôi đưa Triệu Dương về nhà.” Đỗ Tranh ôm Phan Triệu Dương đang hát hò lên.
Tiêu Vũ Khải lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ mở cửa phòng
ném cho Đỗ Tranh: “Cậu ta thành như kia rồi mà còn có thể về,
chúng ta cùng đưa cậu ta lên phòng đi.”
Năm người vừa ra
khỏi phòng riêng, cửa đối diện cũng cùng lúc mở ra, một người thanh niên đối diện với Băng Gương. Thanh niên khi nhìn thấy Băng
Gương thì phản ứng đầu tiên là nhoẻn miệng cười. Băng Gương
cũng không để ý tới cậu ta, xoay người đi theo Đỗ Tranh ở phía
trước, người thanh niên đứng ở cửa cũng không tức giận, xoay
người đi đến nhà vệ sinh cách đó không xa.
“Người đó chính là Yên Vũ Giang Nam, thợ săn.” Tiêu Vũ Khải giải thích.
“Anh gặp cậu ta rồi?”
“Anh xem trực tiếp năm ngoái, lúc Băng Gương đánh bại cậu ta, mặt
cậu ta đỏ lên vì tức, buổi lễ trao giải cũng không đi.”
“Em còn chưa có phát hiện, thì ra anh cũng có một mặt bà tám như vậy.” Tiếu Khắc nói.
“Khụ, đây là vì em muốn biết anh mới nói một chút. Nhưng anh nổi
danh kín miệng, cho tới bây giờ còn chưa nói với người khác.”
Tiêu Vũ Khải nói khẽ với Tiếu Khắc: “Chúng ta đi ngâm suối
nước nóng đi, nước suối ở đây rất tốt, nghe nói tắm xong da
mịn màng, sờ rât sướng.”
Tiếu Khắc cũng không lên tiếng,
chẳng qua trong lòng yên lặng suy nghĩ xem tới lúc đó nên ném
Tiêu Vũ Khải vào trong suối như thế nào.
Ngày 1 tháng 1
rất nhanh đã đến, không ít người từ nơi khác đặc biệt chạy
tới xem phong thái của chiến thần, chẳng qua là vô cùng tiếc
nuối khi trận đầu tiên Tiêu Vũ Khải đã gặp Băng Gương.
Vừa bắt đầu Băng Gương đã mở ẩn thân chạy đi, để lại Công Tử Tiêu
một mình trên sân đấu, Công Tử Tiêu vòng vo một vòng, dưới
người đặt một cái ‘điêu linh’, Tiêu Vũ Khải bật âm thanh lên mức lớn nhất, đạo tặc mặc dù có thể ẩn thân, nhưng âm thanh lại
không thể ẩn giấu, trong Nhà Mạo Hiểm, tất cả các kỹ năng đều có âm thanh, Tiêu Vũ Khải có thể dựa vào âm thanh xa gần để
phán đoán khoảng cách của mình và Băng Gương.
Điêu linh
được một phút, Tiêu Vũ Khải nghe được một âm thanh kỹ năng nhỏ
xíu, Tiêu Vũ Khải lập tức xoay 180 độ. Đạo tặc có rất nhiều
kỹ năng cần phải tìm được lưng nhân vật mục tiêu, nhưng Băng
Gương rõ ràng có kỹ năng cao hơn, trực tiếp xuyên qua lưng nhân
vật mô hình của Công Tử Tiêu một cái kỹ năng làm choáng.
Công Tử Tiêu lập tức giải trừ choáng váng, xoay người đi bắt Băng
Gương, kết quả Băng Gương đi trước một bước chuyển tới sau lưng
anh, có một cái kỹ năng làm choáng, rồi lại thêm một kỹ tăng
làm chậm, vốn kiếm khách chân ngắn đi chậm, bây giờ còn chậm
hơn nữa. Kiếm khách cũng có kỹ năng giải trừ làm chậm, nhưng
kỹ năng này thời gian CD rất dài, Công Tử Tiêu cũng không dám
sử dụng bừa bãi, nên dùng kỹ năng kéo Băng Gương tới, liên tiếp bật mấy kỹ năng đánh rơi không ít máu của Băng Gương, Băng Gương dùng kỹ năng tăng tốc chạy đi, uống một bình máu khôi phục.
Công Tử Tiêu thả một kỹ năng bắt Băng Gương lại, kéo lên cùng.
Công Tử Tiêu thuộc loại da dày công thấp, Băng Gương gắng gượng
chống lại rồi lại dùng kỹ năng biến mất.
Chỉ như vậy
Công Tử Tiêu dựa vào da thô thịt dày cùng Băng Gương đánh hơn
mười phút, cuối cùng do kỹ năng còn đang CD nên bị Băng Gương
đánh bại.
Mấy trận đấu bên cạnh đều đã kết thúc, chỉ
còn cuộc đấu của bọn họ là kéo dài thời gian nhất. Một giờ
sau là cuộc tranh tài thứ hai, Tiêu Vũ Khải rút thăm được đối
thủ tiếp theo là triệu hoán sư tên Phổ Đà. Kếm khách không sợ
nhất chính là hệ phép, cho nên trận thứ hai Tiêu Vũ Khải đánh
thuận tay hơn so với trận thứ nhất rất nhiều, nhưng có thể vào tới vòng này cũng phải là là tay gà mờ, khi bắt đầu còn
đánh cho Công Tử Tiêu phải chạy.
Tiêu Vũ Khải nhìn thực
lực đối phương không bình thường, cũng lập tức điều chỉnh
trạng thái bắt đầu phản kích, cuối cùng dưới tình huống bản
thân sắp cạn máu mà giết được đối phương.
Đối thủ trận
thứ ba là một đạo sĩ, đạo sĩ đánh không tệ, nhưng rõ ràng
chưa đủ, Tiêu Vũ Khải thành công đẩy ngã đối phương, mặc dù
đánh không tính là đẹp, nhưng dù sao cũng không thua, thành công
lên cấp năm. Băng Gương chiến thắng ba trận vô cùng đẹp tiến vào ngày tranh giải thứ hai. Người cũng thắng ba trận liên tiếp
bước vào vòng thi đấu tiếp theo chính là Yên Vũ Giang Nam, trong đó có một trận đánh đặc biệt hay, một võ si ngay cả vạt áo
của cậu ta cũng không sờ được đã bị giết.
Cũng không
biết có phải là do ý trời hay không, Yên Vũ Giang Nam và Băng
Gương hai người cũng không gặp nhau ở những vòng loại, ngày thứ hai phân tổ cũng bị chia làm hai tổ khác nhau, xem ra năm nay
đạo tặc và thợ săn sẽ lại gặp nhau. Công Tử Tiêu bị chia tới
tổ của Yên Vũ Giang Nam, bằng một trận thua một trận thắng
bước lên hạng bốn. Yên Vũ Giang Nam và Băng Gương cùng lấy chiến thắng hoàn mỹ mà tiến vào chung kết. Một lần nữa lại xảy ra một trận chung kết giống với năm ngoái, tất cả mọi người đối với trận đấu này cực kỳ chờ mong.
Tiêu Vũ Khải buổi
chiều phải tranh hạng ba với một người dược sư đến từ server
khác, Tiêu Vũ Khải vừa nhìn xong liền bày ra bộ mặt khổ sở:
“Tôi đây da dày công thấp, dược sư cũng máu dày công thấp, cuộc
tranh tài này không đấu đến khi cùng trời cuối đất chắc không
thể kết thúc nổi.”
Nhưng sự thật chứng minh, trận đấu buổi
chiều cũng không khó khăn như Tiêu Vũ Khải nghĩ. Đối phương đúng là có thiên phúa, lại là một dược sư máu mỏng, cho dù da dày như Công Tử Tiêu cũng bị đối phương đánh cho bỏ chạy, Công Tử
Tiêu dùng kỹ năng hồi máu rồi kéo đối phương tới bên người,
đánh mấy kỹ năng đã lấy được nửa bình máu của đối phương,
lượng máu của hai người đều quanh quẩn ở 30%, nhưng không ai
chết, làm tất cả người xem cũng sợ bay cả hồn vía theo, nhiều lần nghĩ là đối phương sắp ngã rồi, lại thấy đối phương dùng kỹ năng hồi lại máu. Cuối cùng dược sư dưới sự bất ngờ, rốt cuộc lấy được mạng Công Tử Tiêu.
“Anh nhất định không
phải thua bởi kỹ năng, mà là thua do nhân phẩm…” Tiếu Khắc tiếc nuối vỗ vai Tiêu Vũ Khải cảm thán.
“Thật ra thì thi đấu cũng rất cần may mắn đó.” Nếu không có cái bất ngờ kia, không biết sẽ kéo dài bao lâu, Tiêu Vũ Khải vốn cũng không quan tâm
thắng thua, chỉ là trò chơi mà thôi, sau khi báo tên xong thì vui vẻ chạy đi cùng Tiếu Khắc xem Băng Gương và Yên Vũ Giang Nam thi đấu trận chung kết.
Yên Vũ Giang Nam này đúng là một anh đẹp trai, nhưng dù là ở đâu cũng tạo cho người khác một loại
cảm giác giả bộ, dựa vào tin tức có được, Yên Vũ Giang Nam
đúng là một tên công tử con nhà quan Giang Nam, vị con nhà quan
này hết lần này tới lần khác lại thể hiện ra như một tên nhà giàu mới nổi.
So với Yên Vũ Giang Nam, Băng Gương càng
giống một cao nhân, trầm ổn, yên tĩnh, không khoe khoang, cho dù
là thắng đối phương cực đẹp, cũng chỉ khẽ mỉm cười bắt tay
với đối phương. So với cái loại phách lối “ông đây có tiền” Yên Vũ Giang Nam, tất nhiên mọi người sẽ có cảm tình với Băng
Gương hơn.
Hai người thi đấu ngồi vào máy tính của mình, sau đó trên màn hình bắt đầu xuất hiện hai nhân vật thi đấu.
Bắt đầu thi đấu Băng Gương đã ẩn thân, Yên Vũ Giang Nam gọi ra một
con nhện, vòng quanh một vòng, đột nhiên xông về một xó của sân đấu, ném tới một quả cầu lửa, khiến Băng Gương bị lộ. Tất
cả khán giả đều bất ngờ, làm sao mà cậu ta tìm được. Băng
Gương bị đánh hiện thân rõ ràng cũng sửng sốt một chút, nhưng
Băng Gương không hổ là cao thủ, lập tức khôi phục trạng thái,
chuẩn bị mở ẩn thân, lại bị mạng nhện quấn lấy.
Nghề
nghiệp đạo tặc sợ nhất là bị đối phương giành chủ động, lập
tức sử dụng kỹ năng trốn thoát ẩn thân. Lần nữa biến mất
trong màn hình. Lần thứ hai Yên Vũ Giang Nam dùng độc rắn bắt
được Băng Gương. Tất cả các kỹ năng có thể đánh nhau của Băng
Gương lại đang CD, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại, nghề đạo
tặc này mất đi chủ động chẳng khác nào mất mạng. Dẫu sao để
cho một nghề da mỏng máu thấp đánh lại đối phương cũng không
thực tế.
Yên Vũ Giang Nam liền bắt đầu sử dụng kỹ năng
phong tranh (diều) của thợ săn, Băng Gương nhiều lần sử dụng kỹ
năng lại gần đánh Yên Vũ Giang Nam đều bị cậu ta tránh được.
Cuối cùng Yên Vũ Giang Nam trong trạng thái 10% máu tiêu diệt
Băng Gương, trở thành chiến thần năm nay.
Băng Gương thấy
mình thua cũng không tức giận, khẽ mỉm cười đứng lên bắt tay
với Yên Vũ Giang Nam, Yên Vũ Giang Nam cầm tay Băng Gương, cười
nói: “A, đúng rồi, hình như tôi còn chưa cảm ơn anh chứ sư phụ?
Cảm ơn anh lâu nay chỉ dạy cho học trò, còn dạy cho học trò
nhiều kỹ xảo PVP của thợ săn, cảm ơn anh dạy tôi làm thế nào
để giết chết một đạo tặc.”
Băng Gương không lên tiếng,
nhưng đứng bật dậy, gật đầu một cái, sau đó đi tới hậu trường ký tên mình lên kết quả thi đấu. Trong lễ trao giải, Băng Gương
vẫn rất phong độ lên đài nhận giải, còn bắt tay cùng với Yên
Vũ Giang Nam.
Buổi tối Băng Gương dùng một ít tiền thưởng mời mấy người Tiếu Khắc tới nhà hàng ăn cơm, trong bữa cơm
tất nhiên không thể không bàn luận về Yên Vũ Giang Nam.
“Quá hèn hạ, dùng cái cách như vậy, không phải là so tài chiến
thần mà.” Phan Triệu Dương tức giận bất bình nói.
“Hoa
Hoa đó là do tôi cùng thủ đoạn ép tới công hội mà, dạy cậu ta cũng là tôi tự nguyện, bây giờ học trò mạnh hơn sư phụ, tôi
nên vui mừng.” Băng Gương nói xong cũng uống cạn ly rượu.
Tiêu Vũ Khải cướp lại ly rượu trong tay Băng Gương, đùa à, đây cũng
không phải dùng chén uống rượu trắng, mà là uống rượu vang
chát dùng ly cao cổ, anh ta cứ một ly lại một ly rót vào bụng, ngàn chén không say cũng không gánh nổi.
“Tôi đi nhà vệ
sinh.” Băng Gương đứng lên đi tới nhà vệ sinh, nhìn thế nào cũng không giống người đã uống nhiều, ánh mắt minh mẫn, bước chân
vững vàng, tinh thần tỉnh táo.
Không lâu sau Băng Gương quay lại, mấy người bắt đầu chuyển đề tài mới, Băng Gương và Đỗ
Tranh còn thảo luận chi tiết về chút vấn đề của thợ săn, Tiêu
Vũ Khải ngồi bên cạnh quan sát nửa ngày chắc chắn Băng Gương
quả thật không uống nhiều, cảm thấy thời gian không còn sớm,
nên bắt đầu giục mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì bảy giờ sáng hôm sau Băng Gương phải bay, cho nên mọi người chúc ngủ ngon sau đó trở về phòng mình.
“Anh thấy lúc so tài xếp hạng sức mạnh của cái tên Rượu Lê Hoa kia đã không hợp lý, không ngờ đúng là như vậy, chỉ có thể trách Băng Gương xui xẻo, liếc mắt một cái gặp ngay tên học trò bạch nhãn lang (ý nói vô ơn).” Tiêu Vũ Khải thở dài nói.
Tiếu Khắc vừa cởi nút áo sơ mi vừa nói: “Sao có thể nói Rượu Lê
Hoa hèn hẹ, rõ ràng là Băng Gương ép buộc kéo hắn vào công
hội.”
“Ý em là Băng Gương đáng đời?”
“Nghe giọng anh, là muốn gây sự với em, bắt nạt em chướng ngại ngôn ngữ?”
Tiêu Khắc ngay câu đầu tiên đã đả kích, Tiêu Vũ Khải ngồi trong góc vẽ vòng tròn ai oán nói: “Chướng ngại ngôn ngữ, chướng ngại
ngôn ngữ, em bây giờ độc miệng như vậy, sắc bén như vậy, còn
tự nói là chướng ngại ngôn ngữ.”
“Ngủ mau, sáng mai, muốn đưa Băng Gương đến sân bay.” Nói xong Tiếu Khắc tắt đèn.
Bạn đang đọc truyện Có Gan Em Đừng Chạy được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.