Chương 11: “ Lễ Vật ” Lại Mặt Của Tiêu Vãn
Theo phong tục Đông
Ngụy, chỉ một số ít chính thê được phu quân hết mực sủng ái mới được
cùng phu quân đem theo hậu lễ về nhà mẹ đẻ ngay hôm sau sau đại hôn .
Trắc thê và thị thiếp phải ba ngày sau mới được lại mặt, hơn nữa phu
quân sẽ không đi cùng.
Khi Tiêu Vãn nắm tay Quý Thư Mặc bước xuống xe ngựa, từ xa đã thấy Quý phụ mẫu đứng chờ trước cổng.
Vừa thấy Tiêu Vãn tới, Quý phụ nhanh chân bước lên phía trước, thân mật nắm tay Tiêu Vãn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo tới đảo lui trên cái đống trọng
lễ Tiêu Vãn mang đến, cười nói: “ Vãn Nhi, chẳng qua là về nhà ăn bữa
cơm, cần gì mang nhiều lễ vật như vậy? ”
“ Không biết nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì, tiểu tế thuận tay mang đến vài món đồ quý trong phủ.”
Tiêu Vãn hào phóng vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức đám người hầu đem tất cả
những hộp quà chất đầy trên xe xuống. Mấy trăm cái mở ra cùng lúc, bên
trong đều là ngọc Phỉ Thuý thượng đẳng và đủ thứ kỳ trân dị bảo trăm năm hiếm gặp. Minh châu diễm sắc rực rỡ loá mắt càng thu hút nhiều ánh mắt
hâm mộ của những người dân vây xem.
Còn trong mấy cái rương phía sau chính là đồ cổ vô giá và tranh chữ!
Vừa thấy bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ánh mắt Quý phụ sáng ngời. Khi cặp
mắt sáng quắc như diều hâu của ông ta dừng trên những món đồ cổ rực rỡ
muôn màu và bức tranh chữ rồng bay phượng múa thì hạnh phúc muốn ngất
đi.
Quý phụ tên là Quý Hiểu Phong, là hộ bộ thị lang, thuộc
dòng quan tứ phẩm. Bổng lộc hộ bộ thị lang không nhiều, Quý Hiểu Phong
lại có sở thích sưu tầm nhiều đồ cổ trân quý và tranh chữ , dẫn đến Quý
phủ thường xuyên thu không đủ chi.
Tiêu Vãn vì muốn lấy được Quý Thư Mặc từng dùng nhiều cách lấy lòng Quý gia, dỗ nhạc phụ vui vẻ,
tỷ như tại lúc Quý phủ gặp khó khăn, tặng cho Quý phủ một tiệm gạo và
một cửa hàng vải. Tỷ như biết được Quý Hiểu Phong thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, hắn không ngại hao tốn hai ngàn lượng hoàng kim, dâng lên
không ít tuyệt thế trân quý.
Hiện tại, hai gian cửa hàng này càng ngày càng kinh doanh phát đạt, Quý Hiểu Phong liền gả bán Quý Thư
Mặc cho Tiêu Vãn, coi như trả ơn, vì thế Quý Thư Mặc “ cực kỳ không tình nguyện” gả cho Tiêu Vãn.
Bây giờ ngẫm lại, việc Quý phủ gặp khó khăn tài chính xem ra có chút hoang đường, rất có khả năng là Quý
gia cố ý tạo ra lý do bòn rút tiền của hắn, sau đó thuận nước đẩy thuyền để Quý Thư Mặc vào Tiêu gia làm nội gián. Dù sao một người từ trước tới nay luôn chán ghét mình đột nhiên vào một ngày không trăng, không sao,
không mưa có gió* nào đó đáp ứng mình cầu hôn, thật làm người ta hoài
nghi. Đợi sau khi trở về, hắn phải sai Vân Yên đi điều tra kỹ lưỡng mới
được.
*: Đọc câ này lại nhớ đến
câu “ Màn đêm không trăng, không sao, không gió, không ai đi ngang qua
con phố quen ” - Lời bài hát: Đếm Thời Gian - Huyền Thoại - Sáng tác:
Khánh Đơn
Nhìn trân phẩm mình không cần bỏ tiền ra mà cũng có được, Quý Hiểu Phong
phấn khởi đến ngu luôn, ông ta lắp ba lắp bắp nói: “ Vãn Nhi, con quả
thực quá lãng phí rồi...”
Kiếp trước, Tiêu Vãn ngu ngốc cho
rằng, mình cố gắng kết cục cũng đã làm cho vị nhạc phụ này thật lòng
thích mình. Nhưng vừa rồi, khi hắn mới vừa đặt chân tới cửa, thái độ của ông ta nhìn bề ngoài như thân thiết khăng khít, nhưng chỉ cần để ý quan sát một chút thôi, không khó nhận ra tia khinh miệt và châm chọc vô
cùng rõ ràng trong mắt ông ta. Chỉ đến khi nhìn thấy đống quà cáp sau
lưng Tiêu Vãn thì hai mắt ông ta mới rực sáng như ánh trăng tròn đêm ba
mươi, vẻ mặt kích động.
Buồn cười là, kiếp trước Tiêu Vãn
đem vẻ mặt kích động này lý giải thành “ nhạc phụ tốt ” của hắn nhìn
thấy hắn trở về thì hết sức vui mừng, còn tưởng rằng ông ta luôn thương
yêu hắn, coi hắn như con trai ruột thịt.
Kiếp trước quả thật hắn rất ngốc !
Hiện tại, nhìn đồ cổ và tranh chữ trân quý như vậy rơi vào trong tay cha của kẻ thù, lồng ngực Tiêu Vãn vạn phần khó chịu, tiểu nhân trong lòng lại
tao nhã nhảy xổ ra.
Thấy Quý phụ ánh mắt tham lam nhìn chằm
chằm vào bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ngón tay lưu luyến không rời sờ
tới sờ lui, Tiêu Vãn biết mà còn hỏi: “ Nhạc phụ, cha có thích bức Nhan
Chân Khanh không? Bức họa này là bút tích thật của Ngô Chu Tử, do Vãn
Nhi dùng vạn lượng hoàng kim mới mua được .”
“ Vãn Nhi, con
đây là xem nhạc phụ như người ngoài sao? ” Trước mặt bao nhiêu người,
Quý Hiểu Phong cố ý làm ra vẻ khách sáo dối trá, “ Hôm nay con có thể
đưa Mặc nhi về lại mặt là ta rất vui rồi , cần gì tốn kém như thế, còn
chuẩn bị nhiều nghi thức xã giao như vậy nữa? ”
“ Nhạc phụ
nói rất đúng. Ban nãy ở nhà, Vãn Nhi cũng đã suy nghĩ thật lâu không
biết khi về lại mặt nên đưa lễ vật gì mới có thể biểu đạt hết tâm ý của
Vãn Nhi đối với nhạc phụ, cảm ơn nhạc phụ đã sinh ra Thư Mặc, đã dạy dỗ
nàng ấy, con mới có thể có một thê tử tốt như vậy, cho nên hôm nay con
cố ý chọn hết những trân bảo quý giá nhất Tiêu gia, dự định để nhạc phụ
tùy ý lựa chọn. Nay nhạc phụ đã nói vậy, sực nhớ nhạc phụ trước giờ có
tiếng thanh liêm, Vãn Nhi thực sự rất áy náy, cảm thấy mình quá coi
trọng nghi thức xã giao rồi, quả thực đã làm một chuyện vô cùng hồ
đồ...”
Tiêu Vãn vẻ mặt áy náy “ Là ta suy nghĩ không chu
đáo, là ta sai ”, nói ra những lời khiến Quý Hiểu Phong giận đến nghiến
răng, “ Vân Yên, Họa Hạ, thu lại tất cả mọi thứ đưa hết về phủ cho ta.
Đừng làm cho người ngoài hiểu lầm , cho rằng nhạc phụ là đang bán nữ
nhi, chứ không phải là gả nữ nhi. Nhạc phụ của ta làm quan liêm khiết,
trước nay luôn khinh thường những thứ nghi thức xã giao này! ”
Tiêu Vãn ra đòn sát thủ khiến người Quý gia trở tay không kịp, nhất là Quý
Hiểu Phong trơ mắt nhìn những trân phẩm rực rỡ muôn màu trước đó còn
thuộc về mình từ từ đi xa, lại không thể ngăn cản.
Nếu bây
giờ ông nhận những lễ vật này, chẳng phải trước mặt mọi người bêu rếu
mình bán nữ nhi? ! Tự nhận mình làm quan không thanh liêm? !
Nhìn vịt chết đến miệng còn bay, người Quý gia tức giận bẻ khớp tay răng
rắc. Khi nghe được những tiếng bàn luận xôn xao đè nén ý cười từ người
dân bốn phía, Quý Hiểu Phong nhất thời mất hết mặt mũi, niềm nở lúc đầu
lập tức tan thành mây khói: “ Bên ngoài gió lớn, mau vào đi. ”
Làm như không phát hiện sắc mặt Quý Hiểu Phong đen hơn than và Quý Thư Mặc
ra sức nháy mắt, Tiêu Vãn mỉm cười, da mặt dày nói: “ Đa tạ nhạc phụ
quan tâm. ” Sau đó, hắn hai tay trống trơn nghênh ngang, đường hoàng
tiến vào Quý phủ.
Trong lòng Tiêu Vãn không khỏi cười trộm, trong ngày lại mặt đem xe lễ vật về, e rằng hắn là người duy nhất tại Đông Ngụy.
Bạn đang đọc truyện Hành Trình Cưng Chiều Thê Tử được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.