Chương 2: Vậy Còn Tỷ, Tỷ Có Chán Ghét Không?
Thập Ngũ là một quỷ sai.
Nói đến quỷ sai, người thế tục đều nghĩ
đến đầu trâu mặt ngựa Diêm Vương Phán quan gì đó. Trên thực tế, nhân
gian phân tam ngũ cửu đẳng, Âm giới cũng phân. Chức quan nhân gian có
bao nhiêu phẩm, tuy Âm giới cũng phân chia rõ ràng như thế, nhưng vẫn có quy định chung.
Đẳng cấp thấp nhất trong quỷ sai, đó là người đưa tin.
Người đưa tin ở nhân gian phụ trách đưa tín thư của một người đến tay người
khác, còn quỷ sai Âm giới sẽ phụ trách đưa thư tín của người sắp chết
đến tay người sống.
Vận khí của Thập Ngũ tiểu thư không có gì
tốt, khi còn sống chết oan chết uổng, sau đó đi đến Địa phủ lại bị cho
hay rằng không thể đầu thai, chỉ có thể ở Địa phủ làm quan nhỏ. Quan nhỏ thì quan nhỏ thôi, ai biết Diêm Vương lão nhân lại sắp xếp cho nàng làm quỷ tin có cấp thấp nhất. Cũng may sau khi chết Thập Ngũ hoàn toàn
không có trí nhớ lúc sinh tiền, ít nhiều gì người đã chết đều sẽ có oán
khí, lệ khí nhưng ở nàng thì hoàn toàn không thấy. Trong ngày thường
cũng sẽ có quỷ sai khác đến trò chuyện, nhưng Thập Ngũ không giỏi nói
chuyện, thường xuyên nghe xong nửa ngày rồi chỉ mỉm cười tránh ra.
Điểm hài lòng nhất khi tán gẫu với nàng chính là nàng sẽ không bao giờ lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn với ngươi. Nhưng điều làm ngươi khó chịu chính
là nàng không thích nói chuyện.
Cũng vì tính tình nàng như vậy, kẻ thích tìm nàng tán gẫu cũng chỉ còn lại Mạnh bà chuyên phụ trách dẫn người đi ăn canh thôi.
Mạnh bà vốn chẳng phải tên Mạnh bà. Nghiêm cẩn mà nói, thật ra Mạnh bà cũng
là một quỷ sai, nhưng địa vị bà khá cao, trong địa phủ cũng chỉ có một
Mạnh bà mà thôi. Mà trong Địa phủ không thiếu nhất, chính là người đưa
tin giống như Thập Ngũ vậy.
Không biết Mạnh bà đã ngây người bao
nhiêu năm ở trong này, cho đến bây giờ chưa từng nghe nói bà cần người
nối nghiệp. Nhưng mấy chuyện đó cũng không gây trở ngại cho sự trao đổi
giữa Thập Ngũ và Mạnh bà.
Mạnh bà thật sự là một quỷ sai dẻo
miệng, nói chung là vì đã đến đây quá lâu rồi. Bà thích nhất nghe người
khác kể chuyện xưa, nhưng cũng không thích người ta hỏi thăm đến chuyện
của bà. Nhưng điều làm bà hậm hực là, ví như ngươi muốn nghe người khác
tới lui, như vậy khó tránh khỏi phải kể chuyện của mình cho người khác
nghe.
Cứ như vậy, trong địa phủ người phù hợp với điều kiện hầu như chỉ còn lại một mình Thập Ngũ thôi.
Thứ nhất, Thập Ngũ không thích tán gẫu, đương nhiên sẽ không bát quái đi
hỏi thăm chuyện có liên quan đến Mạnh bà; thứ hai, Thập Ngũ là người đưa tin, mỗi một phong thư đều sẽ biết một câu chuyện xưa mới. Mà lạc thú
của Mạnh bà chính là nghe chuyện xưa ấm áp hoặc xấu xa từ khuôn miệng
xinh đẹp của Thập Ngũ.
Dần dà, tình hữu nghị giữa nhị quỷ dần dày thêm - - Thập Ngũ vẫn không thích nói chuyện, nhưng lại có thói quen kể chuyện xưa mà mình thấy cho Mạnh bà nghe. Khi Mạnh bà rỗi rãi thì sẽ
nâng cằm hăng hái nghe, vẻ mặt hiển nhiên giống như một nữ hài tử; khi
vội vàng, bà sẽ không khách khí kéo Thập Ngũ qua cùng bà múc nước Vong
Xuyên vào bát, đưa cho du hồn chuẩn bị đi đầu thai.
Xong việc,
Mạnh bà sẽ nghịch ngợm ngồi trên lan can của cầu Nại Hà, đong đưa hai
chân, tiếng chuông vui tai theo động tác của bà vang lên.
Thế gian có câu: "Chớ quá cầu Nại Hà, đừng uống nước Vong Xuyên." Giờ phút này Mạnh bà lại hoàn toàn không để cầu Nại Hà và nước Vong Xuyên ở trong lòng,
cái này cũng rất cần dũng khí đấy. Thành thật mà nói, Thập Ngũ luôn rất
kính nể Mạnh bà, hơn nữa cảm thấy dùng từ ‘Bà’ này để hình dùng về bà
thật sự quá không hợp, ngày thường tán gẫu cũng sẽ bỏ bớt xưng hô. Thật
sự khi không tránh được, sẽ gọi một tiếng ‘Mạnh tỷ tỷ’ - - tuy nàng biết ‘Mạnh’ chẳng phải họ thật của bà.
Bình thường giờ phút này, Mạnh bà sẽ nhẹ nhàng vỗ vào lan can, ý bảo Thập Ngũ ngồi lên.
Thập Ngũ nghe theo, nhưng nàng chỉ ngồi ngược lại với hướng của Mạnh bà - -
Mạnh bà thích mặt nước Vong Xuyên, luôn mãi ngắm Vong Xuyên, nhìn những
linh hồn tham lam kia vĩnh viễn không đi được. Thập Ngũ không dám nhìn
Vong Xuyên, cũng sợ trong Vong Xuyên sẽ có du hồn đột nhiên bắt lấy chân nàng kéo nàng xuống. Ý nghĩ như vậy có lẽ hơi ngu xuẩn, nhưng bất ngờ
thay Mạnh bà có thể hiểu cho nàng.
Đợi sau khi các bước trên được hoàn thành, sẽ xuất hiện đoạn đối thoại như thế này - -
Mạnh bà: "Tiểu bất điểm [1], ngươi thật sự không nhớ rõ gì hết sao?" - - khi đó Thập Ngũ vẫn chưa được gọi là Thập Ngũ, cho nên Mạnh bà chỉ có thể
gọi nàng là tiểu bất điểm.
[1] tiểu bất điểm: Chỉ sự bé nhỏ, không đáng để mắt đến.
Thập Ngũ: "Không nhớ rõ."
Mạnh bà: "Ngươi phải tin ta, ta cũng chưa từng cho ngươi uống nước Vong Xuyên."
Thập Ngũ: "Ta biết."
Mạnh bà: "Hả, chẳng lẽ lúc ngươi mới đến vì muốn nếm thử hương vị này nên đã tự bò xuống ư?"
Mỗi khi nói lên câu này, Mạnh bà sẽ cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của chính mình rồi nhịn không được nở nụ cười, tuy lúc này Thập Ngũ chỉ đạm mạc
lườm bà một cái.
Im lặng một lát, Mạnh bà sẽ tiếp tục những đề tài khác: "Tiểu bất điểm, ngươi thích loài người không?"
"Cũng tạm."
Trong mắt Mạnh bà sẽ nhiễm lên một loại như kinh ngạc gì đó, sau đó sẽ càng
làm ánh mắt bà thêm mỹ lệ: "Ta còn nghĩ ngươi cũng chán ghét chứ." Sau
đó bà sẽ lộ ra một biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ: "- - Ha, suýt chút đã
quên, ngươi không có trí nhớ. Ngươi có biết, quỷ sai ở đây, đều không
thích con người."
Lúc này Thập Ngũ nghe bà nói năng lộn xộn, chỉ
lẳng lặng gật đầu thật ra có khi nàng cũng sẽ hỏi một câu: "Vậy còn tỷ,
tỷ có chán ghét không?"
Bạn đang đọc truyện Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.