Chương 6: Nhập Học
Fei ở một mình trong tiểu viện cho đến mười tuổi, vốn là nơi chẳng ai
quan tâm giờ lại có người tới thăm, thế nhưng cũng không phải phụ mẫu
của hắn, mà là quản gia.
Quản gia đến báo cho hắn biết, hắn đã mười tuổi, đã đến lúc phải nhập học.
Trên đại lục này, vì cuộc chiến tranh mỗi ngàn năm một lần mà việc giáo dục
cho hậu thế vẫn chưa từng lơi lỏng. Hài tử nhà bình dân thông thường đến mười tuổi đều có cơ hội kiểm tra thiên phú. Tháng chín hàng năm, những
ai đầy mười tuổi đều phải đến trường học tập. Những hài tử xuất thân từ
quý tộc từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của gia đình, nhưng đến mười tuổi vẫn phải đi học, vì mở rộng mối quan hệ, cũng vì để phát hiện những người
có tài, hữu dụng.
Những hài tử không có thiên phú thì chỉ cần có
tiền cũng có thể đi học. Bọn chúng sẽ được xếp vào lớp chuyên về hậu
cần, quản lý chính vụ các loại, chiến tranh cũng không phải chỉ cần
mỗi nhân tài chiến đấu là đủ.
Mà con cháu nhà quý tộc dù không có thiên phú cũng phải đi học. Khác với hài tử nhà bình dân, bọn họ tiến
vào là lớp chăn trâu (nguyên bản: phóng ngưu ban, sẽ được đề cập rõ hơn ở chương 08), chỉ cần học đến lúc tốt nghiệp là được. Đối với người không biết cụ thể, bằng tốt nghiệp của học viện vẫn rất hữu dụng, cũng giúp
ích cho việc thăng quan tiến chức sau này, cho nên quý tộc là bắt buộc
nhập học.
Fei hiện giờ đã tròn mười tuổi, cũng đã đến lúc phải
nhập học. Đối với trường học, Fei không chút hứng thú, trầm mặc mà nghe
quản gia cằn nhằn liên miên. Trong những thứ mà quản gia nói tới, chỉ có một điều làm Fei tâm động, trong trường có hệ thống sách lưu trữ rất
phong phú, chỉ cần nhập học là có thể tùy ý vào xem.
Để tiện cho
việc xuất hành sau này, hắn cần phải hiểu rõ hơn, sâu hơn đối với hệ
thống tri thức, đồng thời cũng phải biết cụ thể cấp bậc lực lượng ở đây.
Quản gia sau khi uyển chuyển ngụ ý hắn đừng làm mất mặt công tước gia, liền rời đi.
Fei nhìn những thứ trên bàn, đó là hồ sơ nhập học, còn có học phí cùng sinh hoạt phí. Sống trong hoàn cảnh an nhàn quá lâu làm hắn quên mất, xuất
môn là rất cần tiền. Cũng may có quản gia nhắc nhở, hắn phải tìm hiểu
thêm các cách kiếm tiền, dù sao thế giới này cũng không giống như mạt
thế.
Một năm này, Fei. Red Creek mười tuổi, Iallophil. Theoromon
mười tuổi, tháng chín, bọn họ cùng tiến nhập học viện đế quốc Cindy
Wilker. Trong tương lai, bọn họ chính là kiêu ngạo của học viện số một
nhân loại này, cũng là kiêu ngạo của toàn thể lão sư, học sinh học viện
Cindy Wilker.
Bất quá khi đó, khiến mọi người chú ý chỉ có thiên
tài Iallophi, còn Fei, bởi vì vào thuần túy là lớp chăn trâu, ngày đầu
tiên chỉ cần lên nhìn lão sư một chút, về sau muốn đi học hay không đều
tùy ý, thi cử cũng không cần, học sinh lớp này chỉ cần đến thời gian tốt nghiệp là có thể tốt nghiệp, có thể nói, học sinh lớp này là lần đầu
tiên gặp phế vật trong truyền thuyết, nhưng so với sự oanh động của việc Iallophil nhập học, Fei chỉ bị những người ở đây xem thường một chút.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, bọn họ cũng không gặp lại Fei.
Cứ như vậy, Fei vượt qua hết ba năm trong thư viện. Thẻ học sinh của lớp
chăn trâu chỉ có mã số trong lớp chứ không ghi tên, đây là sự giả dối
của các quý tộc. Vào lớp chăn trâu đã là mất mặt, sao có thể đem tên ra
cho mọi người đều biết, bất quá, Fei đối với chuyện này không hề để ý.
Thời gian ba năm đủ cho nhân viên làm việc trong thư viện quen thuộc với mái tóc lộn xộn khiến người khác không thể thấy rõ gương mặt cùng quần áo
kín kẽ của một học sinh không biết tên thuộc lớp chăn trâu. Hắn mỗi ngày đều đến nơi này đọc sách, thậm chí đến khi thư viện đóng cửa còn mượn
thêm rất nhiều sách mang về, cơ hồ sắp xem hết sách ở đây. Ba năm, trừ
bỏ khi mượn sách hay hỏi thăm một bộ sách nào đó sẽ nghe được giọng nói
của người này, còn lại không ai có thể từ miệng hắn tra ra cái gì khác.
Cũng là vì vậy mà không ai đem người này và phế vật Fei. Red Creek trong truyền thuyết liên hệ với nhau, dù sao Fei. Red Creek trong lời đồn đãi cũng là một kẻ câm điếc.
Rất nhiều năm sau, chỗ Fei thường ngồi ở thư viện trở thành thánh địa, danh sách những gì mà Fei mượn năm đó
được liệt kê để sang một bên. Hậu nhân muốn từ trong những bộ sách này
tìm hiểu nguyên nhân Fei đã làm thế nào để trở thành Truyền Kỳ, cũng có
những người sùng bái cuồng nhiệt là ma vũ phế nhân, lật xem số sách này, muốn có thêm gợi ý để trở thành Truyền Kỳ giống như Fei. Bất quá, đó là chuyện sau này.
Sau khi vào học viện, cuộc sống của Fei mỗi ngày đều là đến thư viện rồi về công tước gia, nguyên nhân hắn không rời
khỏi công tước gia là ở đây được cung cấp thức ăn, hắn không cần phải
quan tâm nhiều đến phương diện này. Vì thân phận của Fei, khi hắn đi cửa hông để vào công tước gia, đám thủ vệ sẽ không ngăn trở, chính là nhìn
hắn sẽ lộ ra khinh thường. Fei cũng không rảnh để ý, cứ như vậy trải qua ba năm.
Đệ đệ của Fei, sinh sau Fei nửa tháng, Garvin. Red
Creek, cũng đã vào học viện được ba năm. Mười ba năm qua huynh đệ hai
người vẫn chưa từng gặp mặt.
Nhắc tới Garvin. Red Creek, hắn
không giống Fei không được coi trọng. Mẫu thân của hắn gia thế coi như
không tồi, mặc dù so ra kém mẫu thân của Fei thân phận cao quý, nhưng đã được Red Creek công tước lựa chọn tất nhiên phải có điểm có thể lợi
dụng. Mà sau khi sinh ra Garvin, vị phu nhân này cũng có đủ tư cách ngồi ngang hàng với mẫu thân của Fei, nếu không phải sau này mẫu thân của
Fei lại sinh được một hài tử có thiên phú không tồi, nàng có thể đã
không giữ được vị trí đại phu nhân.
Garvin. Red Creek, thứ tử của Hồng sắc chi ưng – gia chủ của Red Creek gia tộc, có được Hỏa hệ đấu
khí thiên phú, kế thừa mái tóc và đôi mắt màu đỏ của Red Creek công
tước, biểu thị cho Red Creek gia tộc. Bên ngoài có người cho rằng, nếu
như không có gì ngoài ý muốn, Garvin sẽ là người thừa kế đời tiếp theo.
Mà điều này xác thực cũng là sự thật, bản thân công tước cũng hướng về
phía Garvin, chỉ là tính cách của y vẫn còn cần phải tôi luyện.
Garvin. Red Creek – công tử của Red Creek gia tộc, Brent. Lukes – con trai độc
nhất của gia chủ Lukes gia tộc, đệ nhị gia tộc trên đế quốc, cửu vương
tử của đế quốc – Donald. Odluo và kiêu ngạo của Theoromon gia tộc –
Iallophil. Theoromon, bốn người này sinh cùng năm, trong mười ba năm trở thành hảo hữu. Trưởng bối của bốn nhà cũng thực vui vẻ, dù sao cuộc
chiến tranh ngàn năm một lần cũng sắp đến, nội đấu quả thật là một việc
rất ngu xuẩn.
Năm mười hai tuổi, bốn vị công tử này bắt đầu xuất
hiện trong các buổi xã giao của giới quý tộc. Gia thế và phong thái của
bốn người dẫn đến rất nhiều gia tộc khác muốn kết thân, cũng khiến các
thiếu nữ muốn thân cận, các thiếu niên thì muốn vượt lên.Bốn người này
cũng tuyệt đối có tư cách đứng từ trên cao nhìn xuống người khác. Đối
với bọn họ, có thể nói trên đời này không gì mà họ không chiếm được,
cuộc sống quá mức thoải mái làm cho bốn vị thiên chi kiêu tử đối với
cuộc sống sinh ra nhàm chán đến cùng cực. Vào năm bọn họ nhập học,
Brent. Lukes đã đề nghị một trò chơi.
Trong một phòng khách xa
hoa được trang trí bởi những ngọn đèn thủy tinh lấy nguồn sinh lực từ ma tinh quý giá, mà hiện giờ đang được mở một cách lãng phí giữa ban ngày, làm căn phòng không có lấy một chút âm u nào. Trên tường là những bức
tranh của danh họa, đồ nội thất đặt trong phòng đều được làm bằng chất
liệu đắt tiền, trải dưới sàn là tấm thảm mềm mại với hoa văn phức tạp,
ngay cả một chi tiết nhỏ trên đó cũng nhìn ra được sự cao quý lắng đọng
bên trong.
Trong phòng có bốn nam, một nữ. Nữ tử đại khái khoảng
mười lăm, mười sáu tuổi, vừa bắt đầu độ thanh xuân, cũng là tuổi bắt đầu biết thầm thương trộm nhớ. Lúc này gương mặt xinh đẹp dùng ánh mắt
không thể tin được nhìn người nam nhân đang nhàn nhã uống trà trước mặt, không, phải là thiếu niên mới đúng.
Bốn thiếu niên còn đang ở
thời kỳ trưởng thành, nhưng từ thân hình, bộ dạng cũng đã có thể thấy
được dáng vẻ sau này, chính là một đám tai họa của nữ nhân.
“Donald, ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Nữ tử cười đến thực miễn cưỡng.
“Xưng hô ta là điện hạ, ngươi không có tư cách gọi tên của ta.” Thiếu niên
ngồi đối diện nữ tử có một mái tóc màu vàng rám nắng, hắn tao nhã đặt
chén trà xuống, ánh mắt cùng màu sắc bén như lang, lúc này nhìn nữ tử,
khiến nàng nhịn không được phát run, nụ cười khinh cuồng không hề che
giấu, làm phong thái tao nhã hơn một phần dã tính. Đây là Cửu vương tử
của đế quốc, Donald. Odluo.
“Donald…” Nữ tử còn muốn nói điều gì.
“Phiền muốn chết.” Thiếu niên tóc đỏ đang tựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần
bực mình ngắt lời. “Trò chơi đã xong. Chúng ta không muốn cùng ngươi
chơi nữa.”
Khuôn mặt anh tuấn như một con sư tử cao ngạo mang khí phách vua của muôn loài, dâng lên một cảm giác áp bách, vẻ mặt khinh
thường cùng không kiên nhẫn. Thiếu niên này chính là Garvin. Red Creek.
“Brent, nhanh đem nữ nhân này xử lý.” Người Garvin gọi cũng không phải
là đương sự, Donald, mà là kẻ đang cùng một người khác đánh cờ dưới cửa
sổ.
“Liên quan gì đến ta.” Thiếu niên có mái tóc bạc, mắt màu
xanh lục, ngẩng đầu. Kính mắt có viền ngoài màu vàng che đi giả dối
trong mắt, ngũ quan vốn đã thanh tú, thêm chiếc kính khiến cả người
thoạt nhìn hào hoa phong nhã. Đây là Brent. Lukes.
“Chủ ý là ngươi đưa ra.” Garvin nói.
“Cũng không phải phiền toái của ngươi, ngươi vội vã như vậy làm gì?” Brent
thong thả nói rồi tiếp tục chuyên chú vào bàn cờ. Thực phiền, chẳng lẽ
không biết chơi cờ với Iallophil là phải thật chuyên tâm sao, bằng không sẽ bại vô cùng thảm.
Thiếu niên ngồi đối diện Brent chỉ lẳng
lặng nghe đám bạn đối thoại. Mái tóc màu vàng nhạt như ánh ban mai, con
ngươi xanh thẳm như bầu trời trong vắt, cũng thâm thúy, tráng lệ như
biển cả, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ không chút tì vết, khí chất bẩm sinh tao nhã thong dong làm thế nhân phải khuynh đảo.
Garvin bị chặn
họng, không lời nào để nói liền quay đầu nhìn Donald, ý bảo hắn giải
quyết nhanh lên, đừng để nữ nhân kia ngốc ở chỗ này mãi.
Donald
nhận được ánh mắt của hảo hữu, nhún nhún vai, lời nói tàn khốc cứ thế mà tuôn ra với nữ tử, kiểu như chỉ là cùng ngươi vui đùa một chút, ngươi
có tư cách gì để ta động tâm các loại, khiến nữ nhân thốt lên một tiếng
thống hận rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
“A, của ta như vậy đã
xong, Iallophil, kế tiếp chính là ngươi rồi.” Donald quay đầu nhìn
Iallophil, theo nét mặt như đưa đám của Brent, ván cờ lần này vẫn là
Iallophil thắng, vì sao Brent đã thua nhiều năm như vậy mà vẫn còn chưa
hết hy vọng đâu?
—————————————–
“Muốn nói trên đời này ai
khiến người khác đố kỵ, hâm mộ thì Iallophil. Theoromon miện hạ tuyệt
đối đứng ở đầu bảng. Cùng là Truyền Kỳ, nhưng đối với Fei. Red Creek
miện hạ, mọi người khâm phục cùng tôn kính, còn đối với Iallophil.
Theoromon miện hạ, ngoài khâm phục tôn kính ra lại thêm vài phần ghen
tị. Dù gì đi chăng nữa, trên đời này sao lại có thể có một người may mắn như vậy tồn tại. Gia thế phi phàm, thiên phú hơn người, dung mạo không
ai sánh bằng, cuối cùng trở thành Truyền Kỳ cho người đời ngước nhìn,
thử hỏi ai có thể không ghen tị. Có lẽ loại suy nghĩ này thực không tôn
kính, nhưng rất nhiều người đã từng nghĩ qua, nếu bọn họ có điều kiện
như Iallophil. Theoromon, bọn họ cũng sẽ trở thành Truyền Kỳ.”
Bạn đang đọc truyện Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.