Chương 93: Kinh Hãi
Thấy Iallophil phân phó như thế, Alvar cùng Ngao phi thường nghe lời,
bay lên trên cao tìm kiếm Hắc Ám chủng tộc ở vùng phụ cận. Vì để
không gây hiểu lầm cho nhân loại nên Alvar và Ngao chỉ túc trực ở khu
vực gần hội trường diễn ra hội nghị đại lục, chờ nhóm Hắc Ám chủng tộc
mà chủ nhân đã nhắc đến, may thay những Hắc Ám chủng tộc mà bọn
chúng tìm thấy đều là những kẻ chúng đã từng gặp qua, ngửi qua mùi
vị, hơn nữa bọn chúng cũng có đủ trí thông minh, dù chưa từng gặp,
bọn chúng cũng có thể nhận ra cờ hiệu. Cờ hiệu của chủ nhân bọn
chúng.
Như thế, hai con Ma thú xem như đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao ngày hôm nay.
Mà thân là thuộc hạ của Iallophil và Fei làm sao có thể không
biết đến sủng vật của hai vị chủ nhân vĩ đại, Alvar và Ngao.
Phải biết rằng ở Hắc Ám đại lục chỉ có chúng nó mới sở hữu bộ
lông thuần trắng như tuyết và có khảm thủy tinh trên trán, là hai
luyện kim ma thú cực kỳ hiếm có.
Đoàn nhân mã này dưới
sự chỉ huy của đội trưởng tiếp cận đến thành thị thứ nhất,
còn hảo tâm giúp đỡ vài nhân loại gặp nguy hiểm. Mấy người dân ấy
khi nhìn thấy có người ra tay tương trợ còn tưởng rằng cứu tinh đã đến, lại trong lúc hân hoan vui sướng mới chú ý tới ánh mắt của
bọn hắn, sau đó tâm tình vui sướng liền chuyển ngay sang sợ hãi
và phòng bị, đó là con ngươi dựng thẳng đặc trưng của Hắc Ám
chủng tộc, chứng minh những người này tuy mang dáng dấp của nhân
loại nhưng kỳ thật không phải là đồng bào của họ.
Cho nên, lúc đội trưởng hỏi thăm tên của chủ nhân bọn hắn, những người được
cứu cảm thấy thực hỗn loạn. Hắc Ám chủng tộc ra tay cứu người
đã là chuyện khiến người ta kinh hãi rồi, hiện giờ lại thêm việc
như thế nào mà hai vị Thánh giai trẻ tuổi kia lại có quan hệ với Hắc Ám chủng tộc, rồi những Hắc Ám chủng tộc này vì sao lại muốn đến
tìm hai vị ấy?
Bởi vì thật lâu sau vẫn không có được
đáp án, đội trưởng trừng mắt lên, dùng vẻ tức giận để thể hiện ác ý của mình, chẳng qua, phía nhân loại không chỉ cảm thấy thế mà thôi.
Được rồi, nhuyễn không được thì cứ dùng cứng, bọn hắn dễ dàng nhận
thấy nhân loại quá sợ hãi Hắc Ám chủng tộc, cho dù lúc nãy bọn hắn
vừa mới cứu đám người này, nhưng họ vẫn là tham sống sợ chết dưới sự uy hiếp của bọn hắn mà đáp lại.
Mấy nhân loại
này nói rất nhiều, dông dài, lộn xộn, các Ma tộc cũng không nghe rõ hết được một số chuyện, nhưng bọn hắn chỉ cần nắm được trọng
điểm là ổn, những thông tin khác bọn hắn không cần. Nghe thấy hai
vị chủ nhân đang ở thành thị gần đây tham gia hội nghị đại lục, sau khi hỏi rõ địa điểm, bọn hắn liền khởi hành, không nghĩ tới
khi đến gần liền thấy Alvar và Ngao. Không cần nói thêm gì nữa,
chủ nhân của bọn hắn đang ở gần đây.
Ngao dẫn theo một
đám Ma tộc bay về phía hội nghị đại lục. Bởi vì tốc độ các tọa
kỵ của Ma tộc không nhanh bằng bọn chúng, nên Ngao phải bay chậm hơn
bình thường, còn Alvar thì bay nhanh về trước để thông báo cho chủ nhân.
Lấy thực lực Thánh giai của Alvar, tránh đi thủ vệ
quanh hội nghị rất đơn giản, cho nên, nó liền ngênh ngang tiến vào hội trường.
Lúc này bên ngoài hội trường có rất nhiều
thị vệ của các quốc gia khác nhau tụ hợp, bảo vệ sự an toàn
cho Vương cùng chủ thượng của bọn họ, chú ý phương hướng xuất
hiện chủ yếu của Hắc Ám chủng tộc vào thời điểm hiện tại. Trong
khoảng thời gian này, bọn họ đã quen thuộc với hình dáng của
Alvar và Ngao, cho nên khi Alvar đáp xuống, bọn họ không hề đề
phòng, nhưng bây giờ trên không trung lại xuất hiện một số lượng
lớn Ma thú có thể bay không thuộc phe bọn họ, hơn nữa lúc bọn
chúng đáp xuống mặt đất, nhóm thị vệ có thể nhìn thấy những
con ngươi dựng thẳng đứng không hề giống với nhân loại.
Các thị vệ đều nắm chặt vũ khí trên tay, bọn họ phải thủ ở nơi
này, để Vương và chủ thượng có thể rời đi, cũng có người đã
chạy nhanh vào trong báo tin cho các vương giả và cường giả đang
tham gia hội nghị.
Khi đám người đang hỗn loạn thì
Iallophil nở nụ cười, sau đó cùng Fei đứng dậy, bước ra ngoài.
Những người tham dự hội nghị đều bối rối nhìn họ, rồi lại
nhớ đến thực lực của hai người, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất
hiện Thánh giai trong Hắc Ám chủng tộc, hai vị Thánh giai đi ra
ngoài đánh địch, bọn họ còn phải sợ cái gì, cho nên cũng đi ra theo.
Các Hắc Ám chủng tộc sau khi đáp xuống mặt đất, vẫn
chưa chủ động công kích, trước khi các thị vệ động thủ, đội
trưởng đã nhảy xuống tọa kỵ, đứng trước mặt bọn họ.
“Chúng ta không có ác ý.” Đội trưởng xòe hai tay của mình ra, để cho bọn thị vệ thấy rõ trên tay của hắn không có vũ khí.
Một Hắc Ám chủng tộc đứng trước mặt bọn họ và nói không có ác
ý, tình huống này thực sự cổ quái, trong lòng tuy cảm thấy
rất quái dị, nhưng các thị vệ cũng không tin, vẫn đem vũ khí chĩa
thẳng vào đội trưởng như trước, chỉ là không hề động thủ.
“Chúng ta là đặc thù tiểu đội tổ hợp từ Thập Thất Trụ quân đoàn dưới
trướng Theoromon công tước cùng Red Creek công tước, đến bái kiến
hai vị chủ nhân.” Đội trưởng báo ra chức vụ và mục đích đến
đây.
Theoromon công tước, Red Creek công tước là ai, những
thị vệ này làm sao có thể chưa từng nghe qua? Nhưng người bọn
mà bọn họ nghĩ đến là hai vị công tước lớn tuổi chứ không
phải là hai vị Thánh giai. Cho nên sau khi đội trưởng nói xong,
trong lòng đám thị vệ không ngừng khiếp sợ, sắc mặt cùng đều
cổ quái như nhau.
Hai vị công tước thông đồng với Hắc Ám
chủng tộc từ lúc nào? Một số người có suy nghĩ phức tạp đoán rằng,
Avella đế quốc sẽ không cùng Hắc Ám chủng tộc cấu kết đấy chứ, hoặc, hai vị công tước kia chuẩn bị tạo phản sao? Những kẻ không có mấy ý tưởng âm u này thì cũng không lạc quan hơn bao nhiêu, bọn họ nghĩ, đám Hắc Ám chủng tộc này không phải là vì nghe thấy
có hai vị công tước tên như vậy nên mới lấy đó cớ khiến bọn họ
giảm bớt đề phòng, nhân cơ hội tấn công những người phía trong kia. Tính toán giỏi lắm, nhưng bọn họ tuyệt đối không mắc mưu đâu.
Những thị vệ nhân loại hoàn toàn không có ý định thoái nhượng.
Đội trưởng đối với điều này cảm thấy thực rất bất đắc dĩ, nhưng
vẫn không động thủ, phía sau hắn còn có lễ vật cần phải bảo
vệ, vạn nhất lỡ như có xung đột, những thứ này cũng không thể
để hư hao, đó đều là do đích thân quân đoàn trưởng của bọn hắn
chuẩn bị, cũng có cả lễ vật của Hoàng gia, vì thế, dù có
chết cũng phải bảo vệ chúng chu toàn.
Ma tộc bất động,
bọn thị vệ từ nhỏ đã nghe đến sự khủng bố của Hắc Ám chủng
tộc cũng không dám động. Ma tộc không động là bởi vì không muốn làm cho nhân loại có địch ý, xảy ra tranh chấp trước mặt chủ
nhân. Nhân loại là bởi vì lòng sợ hãi và kiêng kị sâu sắc, dù
sao bản năng của nhân loại là yêu quý sinh mệnh, không muốn vứt
bỏ tính mạng mình vô ích.
Song phương cứ giằng co trong im lặng như thế, mà lúc này đám người trong hội trường cũng đi ra,
liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hai bên còn chưa động
thủ, sau đó nhìn đến cờ hiệu được treo giữa đội ngũ Hắc Ám
chủng tộc.
Có cờ hiệu nói lên đối phương có tổ chức,
một đội ngũ có tổ chức đến từ Hắc Ám đại lục làm cho những
người tham gia hội nghị nổi lên đề phòng. Uy Á đại lục tuyệt
không biết gì về thế lực của Hắc Ám đại lục, nên cũng không
thể biết được cờ hiệu này là đại biểu cho thế lực nào ở đấy.
Tầm nhìn của Ma tộc tốt hơn nhân loại nhiều, bọn hắn đã sớm thấy
được đám người tham dự hội nghị, đặc biệt là hai người đi ở
phía trước.
Người tóc vàng tao nhã tuyệt luân, người tóc
đen tuấn tú lãnh đạm, đây không phải hai vị chủ nhân vĩ đại của bọn hắn thì là ai.
Đội trưởng không hề để ý đến bọn
thị vệ đang giằng co với mình, dẫn đầu đội ngũ quỳ xuống, những
người khác trong tiểu đội cũng lần lượt làm theo.
Bọn họ vừa động, thị vệ liền muốn động thủ, nhưng khi nhìn thấy hành động của bọn hắn liền ngẩn người ra, không khí lúc này cơ bản
vẫn rất bình tĩnh.
Những người tham dự hội nghị cũng đều cảm thấy hành động của các Ma tộc vô cùng kỳ quái.
“Thập Thất Trụ quân đoàn đặc thù tiểu đội, tham kiến hai vị chủ
nhân, Theoromon công tước điện hạ, Red Creek công tước điện hạ.”
Van phần sùng kính quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, một bàn
tay đặt trên đầu gối, một bàn tay đặt trước ngực, là tư thế
hoàn toàn không đề phòng, thể hiện sự phục tùng tuyệt đối đối
với thượng vị giả, dù cho bị người chém giết cũng quyết không
phản kháng.
Theoromon công tước, Red Creek công tước mọi
người đều rất quen thuộc, thực sự rất quen thuộc, ngay tại chỗ
này thôi, cho nên lập tức cảm thấy khiếp sợ cùng bất khả tư
nghị, tầm mắt nghi ngờ quăng về phía hai người có danh hiệu
Theoromon công tước và Red Creek công tước của Avella đế quốc.
Bọn họ từ lúc nào thì cấu kết với Ma tộc? Thập Thất Trụ quân đoàn, chủ nhân, đây không phải là cách xưng hô bình thường.
Hai vị công tước nhìn những ánh mắt quỷ dị của mọi người, trong
lòng cũng tràn đầy kinh hãi, bọn họ chưa từng gặp qua Ma tộc a,
đặc biệt là khi nhìn thấy tầm mắt ngờ vực đề phòng của Hoàng
đế, trong lòng hai người đều gào to chúng ta vô tội a, vội lắc đầu
liên tục thể hiện sự trong sạch của mình.
Nhìn hai vị công
tước lắc đầu kinh ngạc, những người tham dự hội nghị đồng thời đều nghĩ, vậy là do Ma tộc cố ý vu oan hãm hại. Thật sự là
đê tiện, nếu bọn họ tin, vậy chắc chắn sẽ nảy sinh bài xích
với hai gia tộc, phải biết rằng hai gia tộc này có được ba vị
Thánh giai, nếu không xử lý cho tốt thì Uy Á đại lục nói chung
và toàn nhân loại nói riêng sẽ mất đi cơ hội đạt được thắng lợi
từ ba vị Thánh giai, đó tuyệt đối là tai họa.
Trong khi
tất cả những người tham dự hội nghị đều đang nghi ngờ đủ
kiểu, Iallophil dùng hành động giải trừ mối nghi ngờ về
Theoromon công tước và Red Creek công tước, đương nhiên cũng làm
cho đám đông thêm một trận hỗn loạn.
“Đứng lên đi.” Đây là lời nói của Iallophil, là một câu hết sức bình thường, bọn
họ cũng thường xuyên nói với những hạ thần hành lễ với mình,
nhưng lúc này đáp lại lời nói của Iallophil lại là tiểu đội
Ma tộc trước mặt bọn họ.
“Các ngươi sao lại tới đây rồi?” Cho dù biết rõ bọn họ sẽ đến nhưng Iallophil vẫn cứ hỏi.
“Thỉnh cầu chủ nhân tha thứ cho sự tự chủ trương của các vị đại
nhân.” Các vị đại nhân này chính là chỉ thủ lĩnh cận vệ Roger
đại nhân, chủ quản dinh thự Anthony đại nhân, chủ quản ngoại vụ
Glinton đại nhân và chủ quản tài vụ Laurence đại nhân. Bọn họ
được chủ nhân ban cho lòng trung thành tuyệt đối và lực lượng, khi không có mặt chủ nhân, bọn họ tất nhiên có tư cách hiệu lệnh Thập Thất Trụ quân đoàn. “Bởi vì kết giới mở ra, các vị đại nhân
lại phi thường tưởng niệm hai vị chủ nhân, lo lắng hai vị chủ
nhân ở Uy Á đại lục không người hầu hạ, nên đặc biệt lệnh cho
chúng ta đến hầu hạ hai vị chủ nhân.”
“Bọn họ thật có
tâm rồi.” Không phải khen tặng, cũng không phải phê bình, là tư
thái tùy ý của thượng vị giả, dù thuộc hạ vì bọn họ làm
nhiều hơn nữa cũng là chuyện mà bọn hắn nên làm.
Đội trưởng hơi khom người: “Thuộc hạ còn có việc cần bẩm báo với chủ nhân.”
“Nói đi.” Iallophil không hề quan tâm những người ở đây có biết hay không.
“Trước khi xuất phát, đế đô phái người muốn chúng ta chuyền đạt đến
hai vị chủ nhân lời thăm hỏi ân cần, cùng lễ vật.”
Iallophil hiểu rõ, cười giễu cợt. “Bọn họ muốn gì?”
“Bên đế đô nhắn là, hi vọng hai vị chủ nhân có thể giữ đúng lời
hứa.” Cụ thể là lời hứa gì, hắn không biết, hắn chỉ cần
chuyền đạt lại là được.
“Iallophil, rốt cuộc thì chuyện
gì đang xảy ra thế này?” Iallophil khi cùng Ma tộc nói chuyện
cũng không có ý lảng tránh, tất cả mọi người đều có thể nghe
thấy. Theoromon công tước không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, nhi
tử của hắn sao lại trở thành Theoromon công tước trong miệng đám
Ma tộc này? Thái độ của đám Ma tộc này đối với nhi tử hắn cùng với đoạn hội thoại vừa rồi đã chứng minh đây cũng không phải
là hiểu lầm hay bị hãm hại gì cả.
Bạn đang đọc truyện Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.