Chương 13: Hiệu Ứng Hồ Điệp
Thanh Đỉnh hội sở, Đường Yên Ninh nằm một mình trên ghế salon, sắc mặt
tái nhợt đã dần dần khôi phục hồng nhuận phơn phớt, nhìn bể cá cảnh đặt
trong phòng, suy nghĩ xuất thần.
Người phụ trách trong hội sở
xuất hiện Đường Yên Ninh, dường như đã biết rõ lai lịch của đối phương,
không có trách cứ đối phương làm ra sự tình gì, cũng không kiêu ngạo
không xiểm nịnh gì, xuất phát từ lễ tiết thăm hỏi ân cần một tiếng, sau
đó cũng không nói thêm gì nữa. Cái gọi là thượng lưu xã hội, ẩn chứa
trong đó là cả một cuộc sống mưa máu gió tanh, bước vào vòng xoáy này,
cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, đó là lẽ tất nhiên.
“Lý
tổng, chuyện đêm nay, ta hi vọng phía bên hội sở đừng có truyền ra tin
tức gì!” Đường Yên Ninh trầm mặc một hồi, mới lẳng lặng mở miệng nói.
Ngữ khí bình thản, đơn giản một câu, cũng đủ chứng minh sự cường thế của Đường gia. Trên địa bàn của người khác gây sự, chẳng những không có áy
náy, đã vậy còn nói chuyện với giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ hay làm trái được.
“Đường tiểu thư xin yên tâm, phải biết cái gì,
không phải biết cái gì, chúng ta đều minh bạch được hết mà.” Nam nhân
gọi là Lý tổng cười nói, mới chừng hơn ba mươi tuổi, Lý Cùng hắn đã trở
thành Thanh Đỉnh hội sở hội trưởng, đủ biết bản lĩnh làm người của hắn.
Vừa rồi trước cửa Thanh Đỉnh hội sở xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết rõ tình hình, nhưng chỉ hiện trường sau đó, hắn vẫn như cũ có thể cảm
thụ ra một tình cảnh khủng bố. Hơn nữa trước khi hắn đến, cực hạn thủ
trưởng Khổng Lâm đã đã phân phó hắn nên làm như thế nào. Nghe nói từ vị
Hại Đại tiểu thư đến từ kinh thành đối với nam nhân trẻ tuổi một mình
đánh hạ mười mấy tên hộ vệ to lướn này rất có hứng thú. Không có gì bất
ngờ xảy ra, thì là muốn lôi kéo hắn, tất nhiên sẽ không đem sự tình làm
náo loạn lên. Lý tổng vẻ mặt chân thành vui vẻ, miệng liên tục đáp ứng
Đường Yên Ninh.
Đường Yên Ninh gật gật đầu, liền nói câu cảm ơn
xã giao, trước sau trước sau vẫn kiêu ngọa như vậy, nàng phất phất tay,
thản nhiên nói: “Lý tổng nếu như còn công chuyện, xin mời cứ tự nhiên.”
Lý Cùng khom người cúi chào rất đúng chuẩn mực, rời đi khỏi căn phòng của Đường Yên Ninh.
Lý Cùng vừa bỏ đi, một loạt tiếng gõ cửa lại vang lên, Đường Yên Ninh cũng không có chút ngoài ý muốn nào, khẽ giọng nói:” Vào đi.”
Cửa
phòng nhẹ nhàng đẩy ra, mỹ phụ vừa rồi đứng chắn trước mặt Đường Yên
ninh, phòng tuyến cuối cùng của nàng khi Vương Phục Hưng bộc phát đi
vào, sắc mặt cứng nhắc, do dự một chút, nhẹ giọng mở miệng nói: “Hai gã
vết thương nhẹ, ba gã trọng thương, nếu như không có ngoài ý muốn, kẻ bị thương nhất có thể nằm trên giường cả đời. Tiểu thư, phía ngoài tâm
tình cảu bọn bảo vệ đều rất kích động, có cần trấn an một chút không?”
Đường Yên Ninh nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay đặt ở thái dương như có chuyện
đang suy tư, chậm rãi mở miệng không nóng không lạnh nói: “Mỗi người năm mươi vạn coi như tiền an gia phí, tất cả tiền thuốc men Đường gia một
mình gánh chịu, những hộ vệ bị thương nhẹ thì thêm mười vạn, kẻ bị
thương nặng thêm hai mươi vạn, Tên có thể liệt kia cho hắn thêm năm mươi vạn.Tất cả người bị thương lập tức đưa đến bệnh viện, càng nhanh càng
tốt.”
Thiếu phụ thành thục mê người gật gật đầu, dạ một tiếng, quay người muốn rời đi.
“Tống tỷ, nếu như là ngươi xuất thủ, có thể hay không giống như Vương Phục Hưng vừa rồi?”
Bàn tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ thái dương, Đường Yên Ninh theo bản năng hỏi một câu.
Thiếu phụ tên Tống Thanh Ngư dừng chân, rất thành thật trả lời một câu: “Không thể.”
Đường Yên Ninh trong mắt ẩn hiện một tia phức tạp, thản nhiên nói: “Ngươi trước làm việc a.”
Tống Thanh Ngư trực tiếp rời đi.
Đường Yên Ninh từ trên ghế salon đứng lên, đi tói phía bể cá cực lớn trong
phòng, ngước mắt nhìn ánh phản chiếu của mình qua tấm kính, ánh mắt bình tĩnh. Ba búi tóc đen như thác nước, khuôn mặt xuất trần, bộ ngực cao
vun vứt, vòng eo vô cùng mảnh khảnh lại thêm bờ mông cong quyến rũ, phối hợp thêm một cặp chân dài miên man. Đây cơ hồ là một cái tiêu chuẩn
hoàn mỹ hình chữ S. Trong kinh thành một bộ phận gia tộc cả ngày nguyền
rủa Đường gia sớm muộn theo bước Vương gia mà suy bại, nhưng đều không
ngoại lệ, không ai có thể phủ nhận Đường đại tiểu thư là một mỹ nhân số
một số hai ở kinh thành này Nếu như một mỹ nhân như vậy sinh ra trong
một gia đình bình thường, có thể nói đó là mootjtaams bi kịch, thế nhưng đối với Đường Yên Ninh, bi kịch hay hài kịch ai cũng hiểu rõ. Gần như
chỉ có nàng đùa bỡn người khác chứ khi Đường gia còn trên đời, ai là
người có thể dám khi dễ nàng, tất nhiên là trừ Vương Phục Hưng đồng chí
của chúng ta.
Đường Yên Ninh cũng không cảm thấy đêm nay đối với
Vương Phục Hưng hành động như thế có gì quá phận. Như cách nghĩ của
nàng, một người nam nhân, nếu như cần để cho nữ nhân đi chiếu cố tự ái
của hắn mà nói, thật sự quá là đáng buồn, nhớ tới vừa rồi người nào đó ở chỗ này tiêu sái vung ra một ức chi phiếu tuyên bố muốn lần đầu tiên
của mình, Đường Yên Ninh khẽ cười lạnh, quay người, thuận tay đem chi
phiếu trên bàn xé nát, bước đi khỏi hội sở.
Thủ hạ của Đường Yên
Binh bị thương, toàn bộ được Tống Thanh Ngư phân phó đưa tới bệnh viện.
Hơn ba mươi tuổi, thân thủ í tai bằng, lại có nhan sắc như vậy, ở Đường
gia cũng vô cùng hiếm, nàng hầu như đãm nhiêm hết các vị trí bên cạnh
Đường Yên Ninh, hộ vệ, lái xe kiêm trợ lý tất cả nghiệp vụ, hơn nữa đem
tất cả mọi việc xử lý gọn gàng, sạch sẽ. Vừa mới đem đám hộ vệ an bài,
trấn an, đã thấy Đường Yên Ninh bước ra, nhẹ nhàng hô lên:” Tiểu thư.”
Đường Yên Ninh gật gật đầu, hướng về phía chiếc Lincoln rảo bước, ngữ khí bình thản nói: “Chúng ta trở về.”
Đội hình xe sang trọng rời khỏi Thanh Đỉnh hội sở, tuy rằng thiếu đi vài
tên hộ vệ, nhưng đội hình vẫn như cũ rất có trật tự, Đường Yên Ninh ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại di động ra, do dự xuống, cũng bấm số gọi cho
Đường lão gia tử.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Đường Thiên
Diệu ở kinh thành rõ ràng không ngủ, tinh thần khí mười phần, tiếp điện
thoại cười nói: “Làm sao vậy nha đầu, rời khỏi Bắc Kinh vài ngày, chẳng lẽ lại đổi tính rồi, khoái nghe gia gia càm ràm hả?”
Đường Yên
Ninh ngọt ngào nở nụ cười, dỡ xuống cái mặt nạ lạnh như băng, nịnh nọi
nói: “Gia gia, sự tình người giao cho ta, đã làm đâu ra đấy rồi, người
định thưởng cho ta cái gì đây?”
Trong điện thoại đã trầm mặc
xuống, Đường Thiên Diệu rõ ràng đối với lần này hiệu suất của cháu gái
mình hoàn toàn ngoài ý muốn, bất quá cũng không hoài nghi cái gì, ồ một
tiếng, hứng thú nói: “Vương gia tiểu tử, cái đứa bé kia thế nào, có nói
gì với ngươi không?”
“Không có a, hắn nói nguyện ý buông tha hôn
ước giữ ta và hắn, tiền cũng nhận, tất cả đều vui vẻ.” Đường Yên Ninh
ánh mắt trốn tránh, lại đối đáp trôi chảy, xa cách điện thoại, coi như
vị Đường gia gia chủ ở kinh thành có khôn khéo cỡ nào, cũng không có khả năng đọc được tâm lý của nàng lúc này.
Đường Thiên Diệu thanh âm có chút mong đợi, hỏi: “Vương lão đầu đâu rồi, nhìn thấy chưa?”
“Chết rồi.”
Đường Yên Ninh cầm lấy điện thoại, ngón tay lại run nhè nhẹ. Lần thứ nhất nói dối trước mặt gia gia mà mình vẫn hàng tôn kính, nàng vô cùng cẩn thận
từn ly từng tý một. Cùng với Vương Phục Hưng náo loạn đến như thế, nếu
để cho gia gia trọng thanh danh còn hơn tính mạng biết được, hậu quả thế nào, chính nàng cũng không thể tưởng tượng ra được.
Đường Thiên
Diệu trầm mặc xuống, tựa hồ đối với Đường Yên Ninh đáp án này có chút
ngoài ý muốn, người chết đèn tắt, thế sự vô thường, nói sao cũng không
thể cứu vãn lại được! Đường Thiên Diệu suy nghĩ xuất thần, thật lâu, mới thở dài một tiếng, cảm khái nói: “Đáng tiwwcs cho hảo tửu cất giữ nhiều năm của ta rồi.”
“Gia gia, ta bồi ngươi uống là được.” Đường Yên Ninh lập tức nhu thuận nói.
Đường Thiên diệu cởi mở cười to, nói liên tục ba từ hảo hảo, cười nói: “Không có chuyện gì, ngay tại Hoa Đình ngây ngốc mấy ngày này, bên kia tàu
điện ngầm tuyến số mười chính bắt đầu đấu thầu. Ngươi qua đó xem xét một chút, tốt nhất là đem về trở thành sản ngiwpwj của Đường gia ta. Đây
chính là một miếng bánh ngon ngọt, có không ít doanh nghiwwpj nhà nước
cũng muốn chia phần đó. Ha gia nha đầu chạy tới Hoa Đình có lẽ cũng vì
chuyện này. Ngươi cố gắng, đem về lợi nhuận cho gia tộc đi nhé.”
Đường Yên Ninh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, dáng tươi cười cũng hoạt bát rất nhiều, dạ một tiếng.
Đường Thiên Diệu trước tiên cúp điện thoại.
Đường Yên Ninh cầm lấy điện thoại, quay kiếng xe xuống, hơi than thở nhẹ,
trong nội tâm nghĩ tới cái kẻ đường hoàng dùng tiền của mình muốn mua
đêm đầu tiên của mình, không khỏi có chút tự giễu. Nàng không hối hận
cùng gia gia nói dối, trong tiềm thức, Đường Yên Ninh cũng không cho
rằng Vương Phục Hưng thật sự còn có cơ hội đem Vương gia phát triển đến
trình độ như Đường gia bây giờ. Tối thiểu vài thập niên nữa không có khả năng, hơn nữa coi hắn tính cách cao ngạo, giống như nàng theo như lời
giống nhau, thanh xuân hạnh phúc, chắc chắn sẽ không bị một cái hứa hẹn
mấy mươi năm chi phối, cái kia rất mình có hôn ước nam nhân, lôi đình ra tay ở Thanh Đỉnh hội sở, có lẽ từ đay hòn đá trong thâm tâm người của
Đường gia được bỏ xuống. Đường Yên Ninh cầm di động, nhẹ nhàng xung đột, khóe miệng chậm rãi cong lên một cách kiêu ngạo, kiên định lẩm bẩm: “Ta không sai.”
Hạ Thẫm Vi tự mình lái xe, mang theo Vương Phục
Hưng, hâu như đi qua mọi địa điểm xa hoa của thành phố Hoa Đình, đáng
tiếc mưa to mấy ngày liền, phá hủy một tia bầu không khí. Bất quá đối
với Vương Phục Hưng mà nói, ngồi trong một chiếc xe thể thao siêu cấp,
ngồi cạnh một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này, đủ để đền bù mọi
loại tiếc nuối. Kỳ thật loại xe thể thao này chủ yếu vẫn theo đuổi niềm
vui thú khi lái xe, trong nội tâm Vương Phục Hưng cũng có chút hư vinh
cảm giác. Có người nói rằng muốn hắn đứng ở trên cao Hoa Đình vô cùng
đẹp, nhưng Vương Phục Hưng đồng chí đồ nhà quê một cái, coi như là lúc
trước ở trong gia đình có chút gia thế, từ nhỏ tới lớn cũng chỉ biết
sinh hoạt trong nghèo khó, chẳng muốn hi vọng quan sát Hoa Đình từ trên
cao. Có thể ngồi ở trong xe đi dạo một vòng không có mục đích gì là đủ
để thỏa mãn rồi
Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng có dã tâm lại không vốn liếng, chính là bi kịch.
Audi R8 cuối cùng dừng ở trước một chỗ biệt thự xa hoa mà tĩnh lặng, Vương
Phục Hưng nhìn kỹ một chút, mới đột nhiên phát hiện nơi này cách cách
trụ sở của mình cũng không tính quá xa, cưỡi xe đạp đại khái là nửa giờ
lộ trình. Hạ Thẫm Vi chủ động giải thích nói: “Nơi này chính là nhà của
Tiền Duyên, Sở gia là một cái chi nhánh của Hạ gia, chủ yếu sinh ý đều
tại Hoa Đình, trước mắt đều là do cha của Tiền Duyên đang suxuer lý sinh ý của gia tộc. Hơn nữa nha đầu còn có một thúc thúc vô cùng tài giỏi.
Thế nào, có phải hay không rất lợi hại? Coi như là so ra kém Đường gia,
nhưng tại Hoa Đình vậy cũng là danh môn rồi a.”
Vương Phục Hưng
cũng không có tâm tình khiếp sợ, cẩn thận tưởng tượng, cũng liền thoải
mái, gia thế bình thường, quả quyết bồi dưỡng không ra Sở Tiền Duyên, nữ tử không quan tam danh lợi hay tiền tài. Huống chi có thể cùng Hạ gia ở kinh thành quan hệ không tệ, coi như là gà chó cũng có thể thành tiên
được.
Hạ Thẫm Vi đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vương
Phục Hưng, một trong đôi mắt tràn đầy ý vị thâm trường sắc thái, nghiền
ngẫm nói: “Nam nhân mà chỉ có tâm tư thượng vị, nếu chỉ biết tưởng tượng thì rất đáng xấu hổ, phải có hành động thực tế. Bất đắc dĩ nhất, là
muốn đi đường tắt, cuối cùng lại không có đường tắt để đi. Đáng hận nhất đấy, là những có công thành danh tọa sau đó trở thành bạch nhãn lang.
Vương Phục Hưng, kẻ có tiền tuy ràng không thể nhiều bằng người bình
thường, nhưng chung quy cũng là một quần thể. Hoa Đình rất lớn, Bắc Kinh cũng rất lớn. ngoại trừ một số kẻ gọi là nhân sỹ dẫm được vào cứt cho
mà thành công, mỗi một kẻ muốn thành công, đều phải đi lên con đường đạp lên thi cốt của người khác mới được. Muốn thượng vị, muốn giãy giụa leo lên, đạo lý này rất đơn giản. Cái thế giới này có rất nhiều người một
đem thành danh, nhưng phần lớn là phù dung sớm nở tối tàn, không phải
những người này không đủ thông minh, mà là quá thông minh, ngược lại mất đi cái nên có của người đại trí tuệ, cuối cùng nhìn như quang vinh vô
hạn nhưng lại sớm bước lên con đườn chết non. Nam nhân muốn thượng vị,
đi đường tắt, dựa vào nữ nhân, không từ thủ đoạn, đều không đáng xấu hổ, sau khi thành công vong ân phụ nghĩa, mới là hành vi đáng khinh bỉ
nhất, cuối cùng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng không
thể trách ai được. Lòng mang oán niệm nghĩ rằng mình phái dựa vào người
khác để đi lên, ta đã thấy rất nhiều, nhưng có kết cục tốt đấy, không có mấy cái.
Vương Phục Hưng trong khoảng thời gian ngắn không có
minh bạch ý tứ của cô nàng này. Những lời này, như thế nào cũng là chỉ
trích những kẻ dựa hơi nữ nhân mà đi lên, về phần cuối cùng luận điệu,
càng giống là đối với cảnh cáo của mình, vừa đấm vừa xoa. Hắn châm một
dideus thuốc, rất thông minh chọn trầm mặc.
Hạ Thẫm Vi cười cười, tiếp tục nói: “Nhà của chúng ta có một lão nhân đã từng nói qua, làm
người, có thể âm hiểm hèn hạ bằng mặt không bằng lòng, nhưng chỉ cần đối với đã từng trợ giúp qua người của mình ôm lấy thiện ý, có lương tâm,
coi như là người tốt.”
“Rất sâu sắc.”
Vương Phục Hưng cười bình luận.
Hạ Thẫm Vi tức giận trắng mặt nhìn Vương Phục Hưng, mở cửa, xuống xe, cười nói: “Xe ngươi cứ lái đi, buổi sáng ngày mai tới đón ta, Tiền Duyên đối với ngươi rất có hảo cảm a, có muons hay không ta làm bà mối cho, nói
thế nào gia thế của nàng cũng làm cho ngươi có thể giảm phấn đấu đi hai
mươi năm, vóc người cũng xinh đẹp dịu dàng, rất biết điều, động tâm
không?”
Vương Phục Hưng rút cuộc minh bạch cô nàng này nói đi
đường tắt là có ý gì. Nói đến nói đi nói cả buổi, cái đường tắt nàng nói đến khong phải ám chỉ chính nàng mà là nói Sở Tiền Duyên, hơn nữa là
thay Sở Tiền Duyên cho mình chút cảnh cáo. Chậc chậc, quanh co vòng vèo
chiến thuật, cung hơi quá là lộn xộn rồi. Vương Phục Hưng dở khóc dở
cười nói: “Không phải là mới cảnh báo cho ta sao, như thế nào, mới mấy
giờ, liền định để cho ta làm tiểu bạch kiểm của Sở Tiền Duyên?”
Hạ Thẫm Vi hơi híp lại con mắt, cảnh ban đêm làm nổi bật xuống, vô cùng
quyến rũ, nàng cười nói: “Nói cũng không chính xác a, nếu ngươi biểu
hiện tốt, khong biết chừng tỷ tỷ động tâm, có thể cho người làm tiểu
bạch kiểm của chính ta đó.”
Vương Phục Hưng không dám nói tiếp,
nói câu hẹn gặp lại rồi leo đến vị trí ghế lái còn vương lại múi hương
cơ thể của Hạ Thẫm Vi, dẫm ga lái xe đi.
Chỉ có điều đi không bao xa, liền nhận được điện thoại củaHạ Thẫm Vi. Nàng tựa hồ vẫn chưa đi
đến biệt thự, trong loa mơ hồ truyền đến một tia côn trùng kêu vang
thanh âm, cười nhẹ hỏi một câu: “Này, ta sẽ tại Hoa Đình đợi một thời
gian ngắn, sau đó ngươi có nguyện ý hay không cùng ta quay về Bắc Kinh?
Làm cận vệ kiêm lái xe của ta, có cơ hội sẽ làm tiểu bạch kiểm đó?”
Vương Phục Hưng không chút do dự cự tuyệt.
Hạ Thẫm Vi hừ một tiếng, cũng không có cưỡng cầu, chẳng qua là trêu ghẹo
nói: “Quên đi, ngươi biểu hiện không tốt, ta thu hồi vừa rồi lời nói của ta.”
Vương Phục Hưng có chút im lặng cúp điện thoại, lái xe trực tiếp về nhà, con đường phía trước gió to mưa lớn, giống như tương lai
của hắn, mơ hồ mà mông lung.
Có thể nói, ngồi vào chiếc Audi R8
một khắc này, Vương Phục Hưng nhân sinh liền bắt đầu dùng hiệu ứng hồ
điệp, tư thái từng giọt từng giọt triển khai, nhưng hắn có thể đi thật
xa, có thể bò rất cao, đều quyết định là ở bản thân của hắn.
Đi Kinh Thành?
Vương Phục Hưng châm thêm điếu thuốc, nheo mắt lại, một tay khống chế được tay lái, đột nhiên nắm chặt.
Coi như là trở về cái tòa thành thị này, mình cũng tuyệt đối sẽ không dùng bây giờ thân phận bây giờ trở về.
Họ Vương. Tên Phục Hưng.
Phục hưng gia tộc.
Bạn đang đọc truyện Tiểu Bạch Kiếm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.