Chương 24: Chương 24
Lúc ấy Lâm Sơ đang ăn lẩu, Thi Đình Đình bày một bàn ở lối đi nhỏ giữa phòng khách, cắm hai
cái quạt từ ổ điện trong phòng ngủ kéo dài ra, hơi nóng và hương vị tỏa
ra từ nồi lẩu lan tràn khắp nơi.
Tang Phi Yến mò được một cánh gà, trên đó còn dính chút tơ máu, cô nàng
ném lại vào nồi, tục tán gẫu: “Tôi và bạn trai đã yêu xa được hai năm
rồi, bây giờ nghĩ lại, thực ra hai năm trôi qua cũng rất nhanh, ai nói
yêu xa nhất định sẽ chia tay, chúng tôi vẫn rất tốt.”
Thi Đình Đình lấy ba lon nước trong tủ lạnh, nói: “Cô cũng đừng đơn
thuần quá, một người đàn ông được thả rông bên ngoài hai năm, hai người
một tháng mới có thể gặp được một lần, anh ta chịu được không? Cũng
không muốn? Chắc không thể lần nào cũng phải tự mình giải quyết chứ, ai
biết anh ta có nhờ người khác giúp hay không?”
Lâm Sơ vừa nhét một viên chả cá vào miệng, sơ sẩy cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức “Xì...” một tiếng, mặt đỏ bừng.
Thi Đình Đình và Tang Phi Yến nói chuyện không hề kiêng kỵ, hai cô nàng
cảm thấy Lâm Sơ dễ ở chung, nên nói chuyện trước mặt cô cũng không che
giấu, hàn huyên một lát, đề tài đã xoay quanh chữ “Sắc”.
Thi Đình Đình hỏi Lâm Sơ: “Cô không có bạn trai phải không? Trước đây chân cô bị thương cũng không thấy ai đến thăm cô.”
Lâm Sơ gật đầu: “Tôi độc thân.”
Thi Đình Đình cười nói: “Nhất định là do yêu cầu của cô quá cao, với
khuôn mặt này của cô, không thể thiếu người theo đuổi được.”
Lâm Sơ vừa định khiêm tốn vài câu, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Tang Phi
Yến gần cửa nhất, nhai nấm kim châm nói: “Đến đây, đến đây!” Để đũa
xuống ra mở cửa. Sau tiếng “Kẹt... kẹt” chỉ nghe cô nàng lầm bầm “Tôi
đi!”
Tang Phi Yến vuốt sợi tóc bên má ra sau tai, lộ ra nửa gò má xinh đẹp, cười: “Anh là...”
Người kia thấp giọng nói: “Xin chào, tôi tìm Lâm Sơ.”
Tiếng nồi lẩu sôi ùng ục, giọng nói truyền vào phòng, nghe mơ hồ không rõ, Thi Đình Đình lớn tiếng hỏi: “Tang Tang, ai thế?”
Tang Phi Yến chạy nhanh vào, chỉ vào Lâm Sơ nói: “Đi đi, có một anh
chàng đẹp trai tìm cô.” Nhà có quy định: Đàn ông mời dừng bước, cho dù
là người đàn ông anh tuấn cũng chỉ có thể bị chặn ngoài cửa.
Lâm Sơ nhai rong biển, đầu lưỡi hơi đau, phồng má nói không rõ: “Tìm
tôi?” Cô đẩy ghế đi ra cửa, nghi hoặc ló đầu ra ngoài nhìn, liếc thấy
bóng dáng Trầm Trọng Tuân chặn hơn nửa luồng sáng trong hành lang, cô
kinh hãi, nói lắp bắp: “Làm sao anh...”
Trầm Trọng Tuân ngửi thấy hương vị bay ra từ trong phòng, thêm cái miệng đỏ au của Lâm Sơ, biết các cô đang ăn lẩu. Anh nói: “Gọi điện thoại
không thấy ai nghe, tôi đi thẳng đến tìm em.” Cửa phòng 1101 đối diện có một cánh cửa lưới sắt, một cụ già đi qua đi lại ở trong, Trầm Trọng
Tuân không tốn chút công sức nào đã tìm đến được 1102.
Điện thoại của Lâm Sơ để trong phòng ngủ, cũng không nghe thấy tiếng
chuông. Cô ngăn sự hoảng loạn trong lòng lại, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì à?”
Trầm Trọng Tuân liếc vào trong nhà một, vách tường bằng xi măng nhìn một là thấy hết, xem ra hoàn cảnh sống của Lâm Sơ hơi kém, lông mày anh
nhíu lại, chỉ nói: “Đứng ở cửa nói chuyện à?”
Lâm Sơ đang suy nghĩ có nên chặn anh ngoài cửa rồi vào tiếp tục ăn lẩu
không, Trầm Trọng Tuân đã xoay người, đi đến cạnh thang máy nhấn nút,
quay đầu nhìn cô: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới nói.”
Lâm Sơ không nhịn được thở dài, cứ từ chối mãi cũng không có tác dụng,
ngược lại còn cùng anh làm loại chuyện đó ở trong xe, vừa oán anh vừa
giận mình, bây giờ cũng không có cách nào để chốn tránh, tóm lại vẫn cần phải có một kết quả.
Tuy thời tiết oi bức nhưng ban đêm cũng có gió nhẹ, phe phẩy ngang qua cũng mang đi chút nóng bức.
Giờ chính là thời gian đi dạo sau bữa tối, khắp bốn phía trong tiểu khu
đều có những nhóm người tụm năm tụm ba, trên chân những đứa bé là giày
trượt phát ra những tia sáng xanh đỏ, lượn qua lượn lại trước mặt các
bạn nhỏ khác như muốn khoe khoang, vui vẻ đến mức không chú ý nhìn
đường, va đầu vào đùi Trầm Trọng Tuân, đầu không đội mũ bảo hiểm đập vào kêu ong ong, kêu lên một tiếng rồi mất trọng tâm ngã xuống. Trầm Trọng
Tuân giữ được cổ áo của đứa trẻ, nâng nó dậy, giữ vững rồi vỗ vỗ gáy nó, cố gắng tỏ ra thân thiết: “Có đau không? Lúc chơi đùa phải cẩn thận
hơn.”
Đứa tre cũng rất có lễ phép, lớn tiếng nói: “Cảm ơn chú!” Xoay người nói chuyện với bạn bè đã đuổi đến nơi, lại trượt ra xa như cá trạch.
Trầm Trọng Tuân đưa Lâm Sơ đi đến chỗ đình nghĩ mát, chỗ này chỉ bật hai ngọn đèn đường, mờ mờ ám ám, có mấy chiếc xe đỗ xung quanh, tạo thành
một tấm chắn tự nhiên, hiếm có người nhìn về hướng này.
Trầm Trọng Tuân đi thẳng vào vấn đề: “Trong bộ phận của em có một đồng nghiệp nam mới đến?”
Lâm Sơ ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Đúng thế, sao vậy?”
Trầm Trọng Tuân nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, hỏi: “Hôm nay lúc tan tầm em đi cùng anh ta?”
Lòng Lâm Sơ treo cao, ý nghĩ đầu tiên là Trầm Trọng Tuân phái người theo dõi cô, nhưng lại thấy mình vô vị, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày,
chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi, nhưng không ngờ sau này sẽ xảy ra chuyện như thế thật, giờ phút này cô chỉ nói: “Khoan đã, anh hỏi chuyện này làm gì? Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Trầm Trọng Tuân cảm thấy cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, vốn định cho cô
hai ngày để tiêu hóa chuyện này, nhưng vừa nãy anh không nhịn được đã
lao thẳng đến đây rồi. Mắt Trầm Trọng Tuân sầm xuống nhìn cô, nói hàm
xúc: “Lâm Sơ, em cảm thấy quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”
Không đợi Lâm Sơ trả lời, anh nói tiếp: “Trải qua chuyện ngày hôm qua,
em cho rằng quan hệ của chúng ta không có gì thay đổi? Lâm Sơ, tôi không phải người tùy tiện như thế,

Bạn đang đọc truyện Lâm Cô Nương Thành Tù Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.