Chương 75
Liên Huyên và Lục Tử Tranh vừa đến bệnh viện thì đi thẳng đến khoa cấp
cứu, may mà có mặt bác sĩ trực ban ở trong phòng khám, anh ta liền lập
tức tiếp đãi họ.
Bác sĩ tỏ ý vết thương rất sâu, cần may bảy, tám kim, nhưng vô cùng may mắn là không tổn thương đến gân cốt, không có gì lo ngại cho lắm. Thế là, anh ta liền kê tờ khai, bảo Liên Huyên đi nhận thuốc tê và một ít thuốc khác. Liên Huyên nghe được câu "không có gì lo ngại cho lắm" kia, lòng vẫn thấp thỏm rốt cuộc mới yên ổn xuống. Nàng
ta thở ra một hơi lớn, cầm tờ khai, vừa đi ra ngoài vừa cho Lục Tử Tranh hay: "Cậu ở đây chờ mình một lát, mình về ngay."
Nàng ta đến
trước cửa chắn của đại sảnh bệnh viện tìm y tá nhận thuốc xong, rồi vội
vã đi về ngay. Mới vừa đi ra đại sảnh, lúc định đi về phía con đường
hướng về khoa cấp cứu, di động trong túi nàng ta đột nhiên vang lên một
cách dồn dập.
Liên Huyên bị dọa bởi âm thanh thình lình xuất
hiện, nhưng mà, nàng ta không rỗi để bận tâm, chỉ sửng sốt đôi chút,
bước chân lại tiếp tục bước về hướng phòng cấp cứu, cho đến tận, di động trong túi vang đến khi tự động ngắt, không còn âm vang...
Giao đồ cho bác sĩ hết xong, sau khi Lục Tử Tranh bắt đầu may kim, Liên Huyên mới có tâm tư mở túi ra, kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Màn hình biểu hiện là một chuỗi số xa lạ. Nếu là thường ngày, Liên Huyên sẽ không để ý tới cuộc gọi đến xa lạ như thế, vì nàng ta biết nếu có
chuyện, đối phương ắt hẳn sẽ gọi đến lần thứ hai. Nhưng mà, vị trí biểu
hiện của chuỗi dãy số này là ở Lâm Châu, nó khiến Liên Huyên có chút lưu tâm kỳ lạ.
Nàng ta do dự một lát, song vẫn tỏ ý nói với Lục Tử
Tranh: "Mình ra ngoài trả lời một cú điện thoại." Sau đó, nàng ta bước
nhanh ra ngoài, ở cửa vào ngoài hành lang gọi điện thoại về.
Rất
nhanh, điện thoại đã được tiếp thông. Đầu điện thoại kia, là một giọng
nữ lạnh nhạt rất êm tai: "Chào cô, tôi là Giang Hoài Khê."
Liên Huyên không khỏi sửng sốt một chút, theo sau, cũng lập tức phản ứng lại, trả lời: "Chào cô, tôi là Liên Huyên."
Lúc này Giang Hoài Khê đang truyền dịch ở bệnh viện, Giang Hoài Xuyên tan
việc ở công ty xong liền chạy tới. Nàng từ trong miệng Giang Hoài Xuyên
biết được Lục Tử Tranh đã gọi điện thoại đến cho cậu ta và mẹ, cậu ta
đang họp, di động của mẹ thì đang sạc pin ở phòng ngủ, vì thế nên không
nhận được. Đến khi bọn họ gọi lại, Lục Tử Tranh cũng đã tắt điện thoại.
Lông mày Giang Hoài Khê tức khắc nhíu một cái, cảm giác rất bất an bỗng dưng bắt đầu nổi dậy. Cuối cùng nàng vẫn không yên lòng, bảo Giang Hoài
Xuyên gọi điện thoại cho Lục Tử Tranh lần nữa, khi không còn cách nào
nối thông, lại quay sang gọi điện thoại ở căn hộ của Lục Tử Tranh, nhưng dù thế nào, cũng không liên lạc Lục Tử Tranh được. Lục Tử Tranh ít khi
liên hệ Giang Hoài Xuyên và mẹ, sự bất thường và mất liên lạc thế kia,
khiến bất an và hoảng sợ trong lòng Giang Hoài Khê, bất giác càng lúc
càng kịch liệt nổi dậy. Gọi cho Liên Huyên, thật sự là hạ sách nàng bất
đắc dĩ mà thôi.
Không thừa thêm bất kỳ chào hỏi nào, Giang Hoài
Khê liền trực tiếp hỏi thăm Liên Huyên: "Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tử
Tranh đang ở với cô sao? Khi nãy tôi gọi cậu ấy, điện thoại đã bị tắt
máy, điện thoại bàn trong nhà cũng không người nghe, tôi không liên lạc
được cậu ấy."
Liên Huyên quay người lại, nhìn Lục Tử Tranh trong
phòng cấp cứu hơi nhíu lông mày yên tĩnh may kim, nặng nề mà thở dài một hơi, thẳng thắn đáp lại nàng: "Ừ, cậu ấy ở với tôi. Buổi tối cậu ấy bị
tôi lằng nhằng kéo đi xem triễn lãm sa điêu. Trên đường... trên đường
gặp phải cướp, di động mất rồi, hiện tại đang ở bệnh viện."
Tay
cầm di động của Giang Hoài Khê tức khắc run lên, mặt đã vốn tái nhợt,
bỗng dưng lại mất đi tất cả huyết sắc, khiến Giang Hoài Xuyên bên cạnh
cả kinh liên tục truy hỏi: "Chị, bị sao vậy?"
Giang Hoài Khê cảm
giác trái tim của mình như đang bị điên, cấp bách nhảy lên khiến nàng
khó chịu mà nói không ra lời. Nàng một tay chống giường, gắng gượng
mình thẳng lưng lên, sống lưng căng đến mức thẳng tắp, từng chữ từng chữ tỉnh táo truy hỏi nàng ta: "Tử Tranh bị thương sao? Thương ở đâu?
Nghiêm trọng không? Bây giờ thế nào rồi?"
Liên Huyên nghe giọng
của nàng bình tĩnh tự tin, ngữ khí trầm ổn, nghe không ra chút tâm tình
lo lắng nào, nàng ta vô thức hơi nhíu nhíu mày.
Nàng ta trả lời:
"Hổ khẩu bị đâm một dao, thương có hơi sâu, có điều may là không tổn
thương đến gân cốt, phải may bảy, tám kim."
Nói xong, nàng ta
ngừng lại một chút, buông xuống nắm đắm hơi nắm chặt ở bên người, lại
không nhịn được có chút tức giận bảo: "Trên đường đến bệnh viện, tâm
tình cậu ấy vẫn xuống rất thấp, nói... rất nhớ cô." Trời mới biết, nói
ra câu này với chính tình địch của mình rằng người mình yêu rất nhớ cô
ta là khó khăn đến mức nào, nàng ta cũng không biết, bản thân thế này có tính là lo chuyện bao đồng hay không nữa. Nhưng nàng ta vẫn cố cắn
răng, tiếp tục nói: "Giang tiểu thư, tôi không biết khối công việc của
cô nhiều cỡ nào, nhưng sau khi đến đây, cậu ấy vẫn luôn chờ cô, cô một
lần lại một lần thất hẹn, khiến cậu ấy thất vọng, khiến cậu ấy một thân
một mình tha hương tại đây chờ đợi vô kỳ hạn, có phải là có hơi quá đáng hay không?"
Sắc mặt Giang Hoài Khê tái nhợt, môi trắng bệch,
vành mắt đã đỏ ửng. Trên mặt nàng không chút biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay đang truyền dịch nay đã nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay
được cắt sửa chỉnh tề sạch sẽ sa thật sâu vào trong da thịt, vì bàn tay
nàng dùng lực quá mức mà truyền dịch từ lâu đã không cách nào đi vào.
Trong lúc nhất thời, Liên Huyên chỉ nghe được, thoáng có tiếng hít thở có
phần cấp bách trầm trọng của Giang Hoài Khê. Sau một hồi, nàng ta mới
nghe thấy thanh âm Giang Hoài Khê trầm thấp mất tiếng nói một câu: "Cô
nói đúng, tôi thực sự có hơi quá đáng rồi. Phiền cô giúp tôi chăm sóc
cậu ấy một chút, trễ chút tôi sẽ đến."
Liên Huyên ngớ ra, vừa đáp chữ "được", điện thoại cũng đã bị ngắt. Nàng ta kinh ngạc mà nhìn màn
hình di động đen xì, chậm rãi thở ra một hơi thật dài, sau đó, về lại
phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, hổ khẩu của Lục Tử Tranh đã
may xong, bác sĩ đang căn dặn một ít kiêng kỵ về sau, cũng nói cho cô
biết, một tuần lễ sau có thể cắt chỉ. Lục Tử Tranh nghiêng đầu, vẻ mặt
điềm đạm, dáng vẻ như nghiêm túc lắng nghe.
Chờ bác sĩ căn dặn
xong xuôi, Lục Tử Tranh nói cám ơn xong mới đứng dậy, Liên Huyên đứng
bên cạnh cô, hai người cùng đi ra ngoài. Liên Huyên lúc này mới báo cho
Lục Tử Tranh: "Giang Hoài Khê không liên lạc cậu được, vừa gọi điện
thoại cho mình."
Bước chân Lục Tử Tranh hơi dừng lại một chút,
mặt nghiêng đi nhìn về phía Liên Huyên, có phần căng thẳng hỏi: "Cậu nói cho cô ấy chuyện buổi tối rồi ư?"
Liên Huyên thấy vẻ mặt của cô
bỗng dưng căng thẳng, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Nàng ta do dự
một chút, vẫn đúng sự thật mà gật gật đầu, không yên lòng hỏi dò Lục Tử
Tranh: "Sao thế?"
Lục Tử Tranh hơi rũ con ngươi xuống, miễn cưỡng cười cười về hướng Liên Huyên, nói: "Kỳ thực cũng không có gì. Chỉ là
mình sợ cô ấy quá lo nghĩ thôi."
Liên Huyên thở dài, nói: "Giang Hoài Khê nói, trễ chút nữa cô ấy sẽ đến."
Tâm trạng Lục Tử Tranh căng thẳng, ý cười trong nháy mắt liền đọng lại trên mặt.
Liên Huyên có phần sốt sắng và nghi hoặc, dè dặt hỏi: "Sao thế, lẽ nào... lẽ nào cậu không muốn gặp cô ấy sao?"
Lục Tử Tranh bật cười, lắc đầu nói: "Sao lại thế được. Chỉ là mình sợ cô ấy tạm thời phải bỏ hết tất cả mà đến đây thì sẽ làm khó cô ấy thôi, gần
đây tình cảnh cô ấy hình như không được tốt cho lắm. Vả lại, ngày mai
mình cũng phải đi về rồi." Nói xong, cô thoáng suy tư một hồi, rồi có
chút ngại ngùng mượn di động Liên Huyên: "Có thể cho mình mượn di động
một chút được không? Mình gọi điện cho cô ấy một lát."
Liên Huyên nhìn vẻ mặt vừa vui vừa lo vì Giang Hoài Khê trên mặt Lục Tử Tranh,
trong lòng lại có đau đớn nhói lên. Nhưng mà, nàng ta chỉ có thể trầm
mặc, đưa di động cho Lục Tử Tranh, nhìn cô, khóe miệng dẩu lên ý cười
nhàn nhạt ngọt ngào, gọi điện cho người cô yêu.
Giang Hoài Khê
bên đầu điện thoại này, sau khi dập máy của Liên Huyên xong, nàng mím
môi, khi lúc Giang Hoài Xuyên lo nghĩ nhìn chăm chăm, nàng đột nhiên
quay người lại nhấn chuông ở đầu giường, sau đó, vừa nói với Giang Hoài
Xuyên: "Giúp chị đặt vé máy bay đến thành phố X sớm nhất", vừa nhảy
xuống giường, đi chân đất đứng trên mặt đất, bước chân, là phù phiếm vô
lực như thế.
Bởi vì thuốc dùng có tác dụng phụ rất lớn, Giang Hoài
Khê đã chừng mấy ngày không ăn một bữa cơm cho trọn rồi. Tảng sáng bụng
rỗng uống thuốc xong, đến buổi sáng 9 10 giờ, dạ dày nàng bắt đầu khó
chịu mang máng, buồn nôn muốn ói, thỉnh thoảng ăn xong liền ói ngay, đến buổi chiều 4 5 giờ lại bắt đầu kéo dài sốt nhẹ, mãi đến khi buổi tối 9
10 giờ, nhiệt độ mới dần lui xuống. Chỉ mới hai tuần, nàng đã gầy đến da bọc xương rồi.
Giang Hoài Xuyên thấy động tác xuống giường của
Giang Hoài Khê, cậu hơi ngẩn ra, lập tức, cậu vội ngồi xổm người xuống
vừa giúp chị mình đem dép lê dưới đáy giường ra cho chị mình mang vào,
vừa lo lắng hỏi: "Chị, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, chị Tử Tranh bị sao vậy?"
Giang Hoài Khê đã bắt đầu ngồi xổm người xuống từ trong
ngăn kéo bên cạnh tìm kiếm quần áo cần thay, nàng nghiêm túc nhíu lại
lông mày, hít một hơi mới thấp giọng nói: "Buổi tối Tử Tranh gặp phải
cướp nên bị thương."
Giang Hoài Xuyên cũng kinh hãi, vội vã căng thẳng truy vấn: "Thương ở đâu, nghiêm trọng không?"
Giang Hoài Khê đã thu thập quần áo cần phải thay xong, thu dọn túi xách bên người xong, nói: "Thương ở tay, may mấy mũi kim."
Giang Hoài Xuyên nghe vậy, suy đoán hẳn không phải rất nghiêm trọng, tâm lo
lắng thoáng mới hơi yên ổn một ít. Lập tức, cậu lại căng thẳng lên,
hoang mang nói: "Nhưng mà chị, bây giờ sao chị qua đó được?" Tầm mắt của cậu, rơi vào ống dẫn lưu thật dài sau lưng Giang Hoài Khê, còn cả bình
dẫn lưu ở dưới chân giường phía kia.
Giang Hoài Khê hơi híp mắt
lại, ánh mắt bễ nghễ mà bình tĩnh nhìn mặt nước bình dẫn lưu, sau đó, vẻ mặt lạnh lùng, thẳng thắn dứt khoát nói: "Rút."
Giang Hoài Xuyên không khỏi hơi nâng giọng lên, cả kinh bảo: "Chị, chị điên rồi sao? Bây giờ rút ống, khí trong phổi vẫn không mất thì làm sao bây giờ? Chị
không biết tình trạng cơ thể của mình sao? Nếu khoang phổi không được
trừ khử, đến thời điểm..."
Phẫu thuật dẫn lưu khi đó của Giang
Hoài Khê vẫn tính là thành công, tích dịch trong lồng ngực đã hầu như
được dẫn lưu sạch sẽ, nhưng sau phẫu thuật lại có di chứng, có dịch khí
hung (tức ngực khó thở) vẫn nén lấy phổi, vài tuần tới nay, không có chút nào chuyển biến tốt. Nếu khoang phổi không được trừ khử, phổi
vẫn luôn bị nén không căng được, thì không chỉ hình thành viêm mủ phổi,
tạo thành lún khoang ngực, còn có thể dẫn đến lá phổi suy thoái, chức
năng xuống thấp. Nhưng nếu thời gian dài không cách nào dùng dẫn lưu trừ khử, có lẽ phải chuyển sang ngoại khoa, cắt cụt nửa cái xương sườn, mở
ngực tiến hành giải phẫu bóc vỏ phổi. Nhưng mà, chỗ đau của Giang Hoài
Khê cách tim quá gần, nguy hiểm cực cao, hơn nữa, thân thể của Giang
Hoài Khê, căn bản là không cách nào chịu được phẫu thuật như thế.
Vì thế, mấy tuần này tới nay, họ vẫn luôn chờ mong có thể dùng dẫn lưu tiêu giảm dịch khí hung, đáng tiếc, hiệu quả rất ít.
Giang Hoài Khê đang ôm quần áo cần thay chuẩn bị đến toilet, nghe vậy, nàng
siết chặc nắm đấm, chợt như là vô cùng nổi cáu, cầm quần áo và đồ dùng
trên tay ném thật mạnh về phía trên giường, căm hận nhìn bình dẫn lưu
trong suốt kia, mắt đỏ ửng, cắn răng lạnh lùng bảo: "Nếu như cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể làm, vậy giữ cái mạng này, thì có lợi ích gì?"
Giang Hoài Xuyên kinh hãi, bị thái độ kích tiến của nàng như vậy mà cũng có mấy phần phát cáu, cậu kiềm nén nộ khí của trái tim, chất vấn Giang Hoài Khê: "Chị nói gì vậy? Chị đã cân nhắc đến cảm
thụ của em và ba mẹ chưa? Nếu như chị Tử Tranh biết, chị ấy sẽ hy vọng
chị tự giận mình thế này sao?"
Giang Hoài Khê lại để ngoài tai,
chỉ nhíu chặt lông mày, vừa nôn nóng "Sao y tá còn chưa đến", vừa dứt
khoát đưa tay cấu xé băng nhựa trên tay mình, kéo kim đâm trên mu bàn
tay ra ngoài. Nàng cầm bình dẫn lưu lên, rồi như vội vã đợi không nổi mà tự mình ra phòng bệnh tìm y tá rút ống.
Giang Hoài Xuyên vội
nhảy một bước dài tới phía trước, đưa tay kéo tay Giang Hoài Khê thật
chặt, có phần hổn hển bảo: "Chị, chị yên tĩnh trước một chút có được
không?!"
Giang Hoài Khê ra sức tránh thoát không có kết quả, con
mắt không vui híp lại, khí áp cực thấp, lạnh lùng ra lệnh: "Hoài Xuyên,
buông tay!"
Giang Hoài Xuyên đang trong giai đoạn khổ không thể
tả, di động của Giang Hoài Khê lại đột ngột vang lên. Giang Hoài Xuyên
bén mắt, liếc mắt liền thấy biểu hiện điện báo trên màn hình là "Liên
Huyên", lập tức suy đoán hẳn là Lục Tử Tranh gọi tới. Cậu như là bắt
được nhánh cỏ cứu mạng, nhanh tay lẹ mắt mà giành lấy di động của Giang
Hoài Khê nhận cuộc gọi, chạy nhanh ra phòng bệnh đóng cửa lại, sít sao
siết tay cầm không cho Giang Hoài Khê mở ra.
"Chị Tử Tranh, là
chị sao?" Điện thoại vừa mới nối được, Lục Tử Tranh nghe được là một
giọng nam thở dốc dồn dập, cô hơi suy nghĩ một chút, liền có phần sáng
tỏ, nói: "Ừ, là chị, Hoài Xuyên ư?"
Giang Hoài Xuyên quan tâm nói: "Chị Tử Tranh, chị không sao chứ?"
Lục Tử Tranh khe khẽ cười, nói: "Chị không sao, đừng lo lắng, vết thương
nhỏ ngoài da một chút thôi. Chị em đâu? Chị sợ cô ấy không yên lòng nên
gọi về bảo cô ấy đừng lo lắng, không gì đáng lo đâu."
Bên trong phòng bệnh, Giang Hoài Khê mở cửa không ra, lạnh lùng quát một tiếng: "Giang Hoài Xuyên!"
Giang Hoài Xuyên đầu đầy mồ hôi, cậu biết, chị cậu phát cáu thật rồi. Khí lực trên tay cậu không dám thả lỏng, vừa nghe đến Lục Tử Tranh nhắc tới
Giang Hoài Khê, liền lập tức vội vã cầu cứu bảo: "Không sao rồi, chị Tử
Tranh không sao thì thật là quá tốt. Chị, chị mau khuyên nhủ chị em đi.
Chị ấy biết chị bị thương, như điên rồi ấy, liều mạng muốn đến thành phố X tìm chị. Chuyện chị ấy quyết định, chúng em căn bản là hết cách bắt
chị ấy rồi, chỉ có lời của chị chị ấy mới nghe thôi, chị nhanh đi khuyên chị ấy đi. Trong thời gian ngắn này chị ấy không thể rời đi được."
Bước chân Lục Tử Tranh đi về phía ngoài bệnh viện hơi dừng lại, nhíu nhíu
mày, trầm mặc một lát, mới hỏi Giang Hoài Xuyên: "Hoài Xuyên, em nói cho chị biết, Hoài Khê cô ấy gần đây rốt cuộc là bị sao vậy? Đang bận cái
gì?" Dừng một chút, cô nói: "Nếu em không nói với chị, không nói lời
thật, em để chị sao thuyết phục cô ấy được?"
Giang Hoài Khê vẫn
đang đánh giằng co với cậu, Giang Hoài Khê căn bản không dùng sức thêm
để vật lộn kéo cửa, nàng biết sức lực của mình không bằng Giang Hoài
Xuyên. Nàng chỉ đành dùng âm thanh có thể đông chết người, lạnh lùng uy
hiếp Giang Hoài Xuyên: "Giang Hoài Xuyên, chị đếm ngược ba tiếng, nếu em không mở cửa, tự gánh lấy hậu quả. Ba, hai..."
Giang Hoài Xuyên
do dự một chút, nghe lời nói lạnh lùng của Giang Hoài Khê, cắn răng,
trước khi Giang Hoài Khê kết thúc đếm ngược bèn thẳng thắn nói: "Chị em
ngã bệnh, trước khi chị đi thành phố X đã ngã bệnh, bây giờ đang là thời kì trị liệu then chốt."
Một khắc đó, Lục Tử Tranh cảm thấy lỗ
tai vang lên ong ong, bước chân xuống nấc thang của cô mềm nhũn, suýt
chút nữa đã trượt xuống, may mà, Liên Huyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Cùng lúc đó, Giang Hoài Xuyên rốt cuộc buông lỏng tay, Giang Hoài Khê "cạch" một tiếng, mở cửa. Nàng nghe thấy được đối thoại của Giang Hoài Xuyên
và Lục Tử Tranh, nàng biết, cuối cùng nàng vẫn làm hỏng hết tất cả...
Tử Tranh, xin lỗi, không phải tôi cố ý, xin lỗi...
Trước mắt Lục Tử Tranh còn đang biến thành màu đen, đầu còn đang trong hôn
mê, một lúc lâu, cô rốt cuộc tìm được giọng nói của mình, từng chữ từng
chữ mà nói với Giang Hoài Xuyên: "Đưa điện thoại cho Hoài Khê."
Một khắc đó, đối với Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh không hỏi, không chỉ
trích, chỉ là từng chữ từng chữ, lạnh lùng lại kiên định, cắn răng
nghiến lợi nói: "Giang Hoài Khê, cậu nghe, bây giờ, cậu ở nơi đó chờ tôi về, không cho phép làm gì khác. Bằng không, cậu đừng hy vọng tôi sẽ
nghe bất kỳ lời giải thích nào của cậu."
Bàn tay cầm lấy di động
của cô rất chặt chẽ, Liên Huyên hoài nghi, di động của nàng ta trong
nháy mắt tiếp theo chắc sẽ nát tan. Nước mắt, theo gò má của Lục Tử
Tranh, lã chã chảy xuống.
Giang Hoài Khê cầm di động, tóc dài
luôn luôn nhu thuận tú mỹ, giờ khắc này lại ngổn ngang dị thường, rối
ren dán khít vào trên mặt nàng, che phủ cả hai con mắt của nàng. Cả
người, như lá rụng trong gió vậy, gầy yếu, mỏng manh không thể tả.
Một lúc lâu, Lục Tử Tranh mới nghe thấy từ trong cổ họng nàng phun ra một chữ "Được".
Bạn đang đọc truyện Cô Trịch Ôn Nhu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.