Chương 23: Rung Động
Edit: Lệ Hy
Đến giai điệu thứ hai, nhịp trống tăng mạnh.
"Mỗi người đều đang nói dạng tình yêu này
Không có kết quả
Nhưng tôi biết người ta vĩnh viễn cũng không thể
Yêu tôi
Thật ra thì tôi chỉ hi vọng người
Thỉnh thoảng suy nghĩ một chút về tôi
Người cũng đã dần dần, dần dần
Chuyện gì cũng không nói nữa!
Lúc không ngủ được
Có thể có người bên cạnh tôi hay không
Lúc khổ sở
Có thể có người an ủi tôi hay không..."
Mà một đoạn này trong giọng hát của Tố Y có nhiều thầm oán, nhiều tức
giận. Khi hát đến "Thật ra thì tôi chỉ hi vọng người, thỉnh thoảng suy
nghĩ một chút về tôi", khiến người ta trong nháy mắt liền nghe thấy
trong tiếng hát có cảm xúc thất vọng, thậm chí đã có chút tuyệt vọng.
Lúc Tố Y hát câu này, lồng ngực tăng lên cộng hưởng, giọng hát xử lý vô
cùng chắc chắn, lực độ cao giọng như vậy thậm chí xuất hiện một chút
khàn khàn, giống như là tuyệt vọng gào thét đến mức tận cùng.
Cảm giác yêu như này là như thế nào, thâm tình đến nỗi khiến người ta rợn
cả tóc gáy! Tình cảm nồng đượm giống như núi lửa phun trào, cuồn cuộn
trong lòng của mỗi người, thật lâu không thể hạ xuống.
Khi hát đến "Lúc không ngủ được,
Có thể có người cạnh tôi.
Lúc tôi khổ sở,
Có thể có người an ủi tôi hay không."
Cô gái hát ra đối mặt với lúc yêu không được đáp lại, loại cảm xúc bất đắc dĩ ấy, bàng hoàng ấy, cảm giác không biết làm sao ấy.
Mà khi Tố Y hát đến: Người có biết không, người có biết không, tôi đợi đến khi những bông hoa tàn!
Giống như là đã có chút thông suốt, rồi lại không cam lòng, chỉ là nhắc lại
hỏi một câu hỏi mà trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Không có buồn bã, không có thầm oán, không có tức giận, chỉ là muốn biết tại
sao, chỉ là vì tìm kiếm một đáp án mà phát ra tiếng gào thét!
Đến một câu cuối cùng của ca khúc, Tố Y chỉ dùng giọng nhè nhẹ thật thấp
hát ra "Tôi chờ đến khi những bông hoa tàn!" Làm cho trái tim người ta
nguội lạnh như tro tàn, sẽ để cho tất cả cảm xúc đều bình tĩnh lại.
Cả nhạc đệm làm nền, chọn dùng là cách tiết tấu nhạc đệm bằng toàn bộ nhịp trống nhanh. Cùng nhịp điệu chậm chạp đau thương và giọng hát ngân dài
tạo thành tương phản rõ ràng.
Sau khi câu đầu tiên được hát ra đã giành được tình cảm của người, khiến toàn bộ mọi người dẫn dắt trái tim lắng nghe quá trình tâm trạng của một cô gái yêu mãnh liệt nhưng không
có kết quả.
Cho đến khi Tố Y ngân hát một câu cuối cùng, mới khiến trái tim mọi người bình tĩnh lại theo.
Dưới đài rất nhiều nữ sinh đã lệ rơi đầy mặt, rất nhiều nam sinh cũng đỏ
vành mắt. Một ca khúc hay như vậy, nó có thể hát đến đằng sâu trong nội
tâm của người đi gõ cửa trái tim hỏi tình cảm của chính mình.
Lời ca đơn giản bày tỏ lời cầu xin sâu sắc, khiến người ta muốn ngừng mà
không được đi theo quá trình tâm trạng cô gái nhìn thấy cô yêu rồi mà
không có được.
Mà lúc Tố Y hát bài hát này, thay đổi cách hát
hoàn toàn. Không còn như hai ca khúc trước dịu dàng trong trẻo ngâm khẽ
hát nhạt như vậy, mà là càng dùng lồng ngực cộng hưởng, để cho giọng hát của mình nghe vô cùng tràn đầy mạnh mẽ.
Mặc dù cách hát như vậy mệt muốn chết, nhưng đó là cách hát thích hợp nhất hát bài hát này ở hiện trường.
Cách hát này làm cho sức cuốn hút của cả ca khúc đạt tới cực điểm, cũng làm
cho giọng hát của Tố Y nghe hết sức thích hợp, cảm xúc cả bài hát và
giọng hát xử lý cũng khiến người ta cảm giác hoàn toàn tự nhiên.
Sau khi hát xong, Tố Y liền lẳng lặng đứng ở trên đài, bình phục cảm xúc của chính mình.
Bên cạnh sân khấu, Hoàng Thải Vi đã sớm che miệng lệ rơi đầy mặt, mặc dù đã nghe qua demo, cũng cảm thấy dễ nghe, nhưng cô chưa bao giờ biết, bài
hát này hát ở hiện trường lại có sức cuốn hút mạnh như vậy, sẽ làm cho
người ta rung động như thế.
Tố Y đứng ở trên đài ước chừng một
phút, nhìn bên trong cả hội trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Rốt cục không kềm chế được nói: "Tôi đã biểu diễn xong, cám ơn mọi người!"
Thấy vẫn không có người nào phản ứng, Tố Y lại hỏi tiếp: "Người chủ trì vẫn chưa lên đài sao?"
Lúc này, trong nháy mắt cả hội trường tuôn ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tất
cả mọi người đứng lên vỗ tay vì Tố Y. Thậm chí còn có cô gái khóc thành
tiếng.
Mấy vị giám khảo cũng đều đứng lên vỗ tay cho Tố Y.
Vương Thụ Khôn nói mấy câu với An Minh Viễn, cũng bị tiếng vỗ tay cắt đứt.
Hai người đành chịu không thể làm gì khác hơn là chờ tiếng vỗ tay ngừng
lại sau đó mới nói tiếp.
"Bạn học Tố Y, ta hi vọng em nhất định,
nhất định phải ra đĩa nhạc, em viết ca khúc hay như vậy, mà em lại hát
tốt như thế, bài hát này không được truyền bá lại lời ca, là tổn thất
của giới âm nhạc.
Hơn nữa vừa bắt đầu ta đã phát hiện, em vừa lên tiếng đã lẫn vào trong hiệu quả âm thanh. Sau đó, cẩn thận nghiên cứu
cách ngươi hát mới hiểu được, em lợi dụng lồng ngực cộng hưởng kéo dài
giọng hát, mới hát ra được loại hiệu quả hòa mình với âm thanh như vậy.
Cách hát này, hát tại hiện trường sẽ vô cùng vất vả; bởi vì một khi không
chú ý một chút thôi, giọng hát sẽ xuất hiện vài thiếu sót, khiến hiệu
quả âm gió biến mất trong nháy mắt. Mà khuyết điểm nhỏ nhặt nào xuất
hiện ở trên sân khấu trong nháy mắt cũng biểu hiện phóng đại ra, khiến
trên biểu hiện bài hát xuất hiện một sự gián đoạn.
Nhưng mà mới
vừa rồi em biểu diễn vô cùng hoàn mỹ, thậm chí là có thể trực tiếp thu
thành đĩa nhạc hoàn mỹ. Cho nên ta lần nữa chân thành mời em, gia nhập
vào phòng công tác của ta đi." An Minh Viễn đứng nói với Tố Y.
"Bạn học Trình, ta không thể không thừa nhận, em lần lượt mang đến kinh ngạc vui mừng cho ta. Ta hết sức đồng ý với cách nhìn của An Minh Viễn, tài
nghệ của em bây giờ cũng đã cao hơn rất nhiều ca sĩ đã hành nghề. Cho
nên, ta cũng đại biểu công ty giải trí Mộ Lâm chân thành mời em gia
nhập!" Vương Thụ Khôn cũng nói theo An Minh Viễn.
"Cảm ơn hai vị
lão sư, chỉ là trước mắt em còn chưa từng suy nghĩ đến việc vào giới
giải trí, sau này em có nghĩ đến chuyện này, nhất định sẽ đi tìm hai vị
lão sư." Tố Y cúi chào bày tỏ cảm tạ với Vương Thụ Khôn và An Minh Viễn.
"Được rồi, mặc dù biết em sẽ cự tuyệt, nhưng ta vẫn không nhịn được nói lời
mời với em lại một lần nữa. Bài hát mới vừa rồi này, bao gồm ca khúc của bản thân, bao gồm biểu diễn, bao gồm sức cuốn hút trên sân khấu cũng vô cùng hoàn mỹ, ta cho điểm tối đa." Vương Thụ Khôn cho điểm đầu tiên.
"Bạn học Tố Y, ta muốn hỏi một chút bài hát mới vừa rồi kia. Em có còn bản
biên khúc khác hay không? Dĩ nhiên, ta không có ý tứ gì khác, chẳng qua
là cảm thấy biên khúc mới vừa rồi dùng hát ở hiện trường, đối với ca sĩ
có yêu cầu rất cao. Từ tình cảm, tâm tình đến thể lực, đều phải đòi hỏi
vô cùng cao. Cho nên có rất ít người có thể sử dụng biên khúc hát như
vậy ở hiện trường." An Minh Viễn lại hỏi.
"Có ạ, ngay từ đầu biên khúc bài hát này không phải như vậy. Nhưng mà em cảm thấy dùng biên
khúc bản cũ hát trên sân khấu trực tiếp, bởi vì một chút nguyên nhân bên ngoài ảnh hưởng, rất khó làm được để cho cảm xúc tinh tế đi vào từng
tầng từng tầng tiến lên. Cho nên em cũng làm mới lại bản cũ." Tố Y cười
trả lời vấn đề của An Minh Viễn.
"Thật là không tưởng nổi, thực
sự! Ta không bằng em, thậm chí 10 năm sau ta cũng không bằng em bây giờ! Ta rất khó tưởng tượng, làm sao em viết ra được bài hát như vậy. Không
có cuộc sống từng trải riêng, không có một lần tự suy nghĩ tình cảm đau
xót thấu đáo, là rất khó có thể viết ra tác phẩm kinh điển như vậy. Đúng vậy, bài hát này của em nhất định sẽ trở thành một tác phẩm kinh điển! Có thể nói cho ta một chút, dưới tình huống nào em viết ra bài hát này
vậy? Ta thật sự vô cùng hiếu kỳ!" An Minh Viễn vỗ tay nói với Tố Y.
"Cũng không phải tình huống gì đặc biệt, thật ra thì em là một người vô cùng cảm tính, lúc thường xem ti vi hay phim ảnh, em khóc còn muốn thê thảm
hơn cả người trong kịch. Đã thấy nhiều bi kịch, hiển nhiên sẽ có ham
muốn sáng tác. Cho nên bài hát này có tên "Tôi đợi đến khi những bông
hoa tàn" ".
Tố Y cười xin lỗi. Thật ra thì ban đầu lúc sáng tác
ra bài hát này, là vì Tố Y xem một bộ phim truyền hình,bị sự si tình và quyết tuyệt của cô gái trong phim làm cảm động, cho nên mới viết ra bài hát này. Không nghĩ đến sẽ thành một tác phẩm kinh điển!
"Bây
giờ được rồi, đây là một tố dưỡng (rèn luyện hàng ngày) âm nhạc ít nhất
mà ca sĩ phải có! Đó chính là cảm tính thuần túy, biết yêu thích và trả
giá! Cám ơn em đã để ta nghe được một ca khúc hay như vậy. Ta cho điểm
tối đa!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tố Y lại lấy được 5 phần điểm tối đa.
Chức quán quân nằm trong tay!
Bạn đang đọc truyện Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.