Chương 1: Tiểu Thư Siêu Lười Biếng
Trời đang mưa. Những hạt mưa phủ kín bầu trời
như một màn sương, rơi xuống đất, tạo thành từng đợt bong bóng nước, trông thật
đẹp.
Nhân sinh quan mách bảo Tịnh Hiếu, với thời tiết như thế này, ngoài ngủ ra chẳng
còn việc gì đáng để làm cả. Thế nhưng từ sớm Ân Từ đã liên tục đánh thức Tịnh
Hiếu bằng mười mấy cuộc điện thoại, cho nên cuối cùng rồi nó cũng bị kéo ra khỏi
nhà.
Nó miễn cưỡng vừa cầm dù đi, vừa nhớ lại cái giờ phút thê thảm nhất.
Lúc nghe ba nó phấn khởi thông báo
chuyển nhà, nó bắt đầu bận rộn đến tối mặt tối mũi. Vì lý do chuyển trường, cho
nên nó phải chia tay với mấy đứa bạn học vừa mới quen được có nửa năm học, rồi
sai đó phải chuyển đến trường mới học tiếp học kì còn lại của lớp 10. Sau đó,
nó còn phải sắp xếp đồ đạc cho nhà mới, có biết bao nhiêu là việc mà nó cần phải
giải quyết cho thật chu đáo.
Kì nghỉ đông vừa mới đó, vậy mà
cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa.
Chuyển đến nhà mới, ai cũng nói rằng nó may mắn, vì nhà mới nằm ngay khu trung
tâm thương mại của thành phố, lại có rất nhiều nhà hàng, quán bar sang trọng,
thật đúng là khu vực "hoàng kim" tấp nập, sầm uất và vui nhộn. Thế
nhưng, nó lại nghĩ khác: Có "hoàng kim" hay không thì cũng chẳng liên
quan gì đến nó! Đằng nào thì có bao giờ nó lại lãng phí thời gian chỉ để đi ngắm
phố phường đâu.
Nghĩ đến đây, đúng lúc nó đi qua một quán bar trông có vẻ rất sang trọng và bắt
mắt bởi 3 chữ ghi trên bảng hiệu: "Ngự Cảnh Lầu."
Đột nhiên, có một gã chạy xồng xộc từ cửa ra, bất thình lình đụng vào nó. Bị mất
thăng bằng, nó "á" lên một tiếng và ngã xuống đất đọng đầy những nước
mưa. "Thật là...chẳng ra làm sao cả..." Nó nghĩ vậy, rồi ngước lên
nhìn kẻ đã đâm vào mình với vẻ mặt khó chịu.
Nhưng...Hắn ta quả là một tên con
trai rất thu hút. Tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, mặt mày sáng sủa, thông minh,
đôi mắt đen sáng như một vì tinh tú, với vè mặt đầy kiên nghị và bản lĩnh, hệt
như một vị hoàng tử khí thế hiên ngang kiên cường với đầy vẻ quyến rũ. Chắc là
cũng cùng trang cùng lứa với nó. Hắn ta dường như không biết rằng mình đã đụng
vào con bé, mà dáo dác quay lại quan sát cái gì đó, trông vẻ mặt rất lo lắng.
Tịnh Hiếu cũng chẳng muốn đôi co vì cái chuyện lặt vặt này, nó từ từ đứng dậy,
phủi mấy vệt nước mưa thấm trên người.
"Tiểu Thần, đứng lại!" Giọng một người phụ nữ đang đuổi theo tên con
trai vừa đụng vào Tịnh Hiếu.
"Mẹ, không phải là con muốn bỏ đi như vậy, nhưng...họ thật là quá
đáng."
Giọng nói nghe quen quá! Tịnh Hiếu bỗng ngây người ra, hình như là đã gặp ở đâu
rồi thì phải. Nhưng, nó không nhớ ra được.
Không nhớ cũng phải thôi, bởi vì bình thường nó có thích để ý đến mấy chuyện cỏn
con như vậy đâu!
"Lẽ nào con lại nói như vậy? Làm sao mà con có thể làm một việc như hôm
nay chứ? Con mau về xin lỗi các cậu đi, mẹ không thích con trai của mẹ có thái
độ cư xử như vậy." Nói rồi bà cầm tay, dắt tên con trai đó đi theo mình.
"Không, con không đi đâu!" Hắn kiên quyết.
"Tiểu Thần, con dám cãi lời mẹ àh?" Người mẹ nghiêm nghị nhìn vào hắn.
Hắn cúi gầm mặt, và làu bàu gì đó một mình bằng mấy câu tiếng Nhật. Thế là người
phụ nữ ấy dắt hắn về. Những tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng thoắt
một cái, hắn vụt chạy thật nhanh, rồi mất dần trong màn mưa. Người mẹ lắc đầu
quay trở về với vè mặt đầy thất vọng.
Tịnh Hiếu bình thường vốn không thích những cái gì ồn ào, nhưng hôm nay nó lại
chú ý đễn cuộc cãi vã này giữa hai mẹ con họ. Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay đầu
óc nó có vấn đề gì sao?
Trên đường đến nhà Ân Từ, nó vừa đi vừa nghĩ, và chỉ nghĩ duy nhất có mỗi một vấn
đề. Giọng nói của tên con trai lúc nãy không biết là giống ai nữa?
"Sao đi lâu vậy Tịnh Hiếu? Em lề mề quá!" Bây giờ Tịnh Hiếu mới định
thần lại, thì ra Ân Từ đã đứng ở cửa đợi nó từ lúc nào. "A! Nhớ ra rồi!"
Nhìn vào mặt Ân Từ, nó như sáng ra được điều gì.
"Em làm sao vậy?" Tuy đó chỉ là một biểu hiện thay đổi rất nhỏ của Tịnh
Hiếu thôi, nhưng Ân Từ đã sớm nhận ra sự thay đổi bất thường này.
Tịnh Hiếu nhớ ra hình như đã có lần Ân Từ nhắc đến một nam sinh học lớp dưới
trong trường chị ấy có giọng nói rất nhẹ nhàng, ấm áp. Điều kỳ lạ là giọng nói
của cậu ta rất giống với giọng nói của nó. Điều này làm nó liên tưởng đến giọng
nói của cậu thiếu niên lúc nãy, cũng rất giống với giọng nói của nó. Giống đến
kỳ lạ. Chẳng lẽ giọng nói của nó lại mang "tính đại chúng" đến vậy?
Không lý nào lại như vậy được, sao lại có thể trùng hợp vậy chứ? Nó nghĩ rằng,
giọng của nó là giọng con gái, nên thanh âm phải thấp và nhỏ hơn giọng con
trai, khó có thể trùng hợp đến kỳ lạ vậy được!
"Tịnh Hiếu...em bị ma nhập hay sao vậy?" Thấy Tịnh Hiếu tự nhiên lại
bần thần suy nghĩ như vậy, Ân Từ không cho điều này là bình thường chút nào.
"À...Không có gì...Em vào nhé?" Tịnh Hiếu vốn không thích cái cách
"soi mói" người khác như vậy, bây giờ nó chỉ muốn ngồi trên chiếc ghế
nệm mềm mại nhà Ân Từ, và uống một tách trà thật nóng mà thôi. Ân Từ nhìn nó thở
một hơi dài, rồi xuống bếp rót trà cho nó. Còn Tịnh Hiếu, nó ngồi gặm mấy cái
bánh quy và lại tiếp tục than thở.
Ái chà...Phải chi có thêm một ly sữa nóng thì quá tốt!
Trường Trung học Thần Lạc.
Đây là trường dân lập, nhưng không
phải là một ngôi trường theo kiểu quý tộc. Nhiều người gọi đây là "Trường
Bảy sắc", nguyên nhân xuất phát từ một hoạt động truyền thống của trường.
Đó là hội thi "Hoàng hậy Bảy sắc" được tổ chức định kì 2 năm một lần.
Thí sinh dự thi tất nhiên phải là nữ sinh của
trường, và bắt buộc phải thi tuyển lần lượt qua các vòng múa, hát, nhạc khí và
truyết trình. Ban giám khảo sẽ là thầy cô và một số đại diện học sinh trong trường
chấm điểm cho thí sinh. Ai là người có tổng số điểm cao nhất tất nhiên sẽ giành
được ngôi vị quán quân.
Hoàng hậu Bảy sắc của năm trước chính là Hạ Ân Từ,
chị họ của Hạ Tinh Hiếu nhà chúng ta đây.
Ân Từ may mắn thừa hưởng được vóc dáng thon thả,
xinh xắn của nhà họ Hạ, mái tóc đen dài óng mượt xoã xuống bờ vai trông thật mềm
mại và quyến rũ, tính tình cô lại dễ thương, hiền dịu, đằm thắm và hoà đồng với
mọi người. Về khoản ca hát và múa của Ân Từ thì khỏi chê vào đâu. Cho nên, ngôi
vị quán quân này quả thật là xứng đáng với một cô gái như Tiểu Từ đó chứ.
"Em không thích cùng chị đến trường
đâu!" Tịnh Hiếu lạnh lùng nói với chị họ mình trong ngày đầu tiên đi học ở
trường mới.
"Tịnh Hiếu. Em nói vậy làm chị buồn đó!"
"Để cho người ra biết em là em chị, thật là
phiền phức." Tịnh Hiếu cho rằng là nhân vật nổi tiếng như chị ấy, không
nên đứng gần thì tốt hơn. Cho dù là chị em thì cũng không ngoại lệ.
"Nhưng...sớm muộc gì thì mọi người xũng biết
mà."
"Dù sao thì muộn vẫn còn hơn sớm. Em đi trước
đây!"
Nói rồi, nó một mạch chạt ù vào trường.
"Tịnh Hiếu...!" Ân Từ lẩm bẩm gọi nó,
nhưng vô vọng.
Tịnh Hiếu chạy đến trước cửa lớp của
nó, lớp 10A5. Có cần phải đi tìm thầy giáo không nhỉ? Huống hồ nó lại là học
sinh mới, vẫn chưa rõ mình được xếp vào ngồi chỗ nào. Thế là, nó quyết định đến
phòng giáo viên để hỏi.
Bỗng, nó nghe thấy một tiếng gọi lớn có vẻ như gấp
gáp: "Thất Quỳ, bạn bình tĩnh đã!". Tịnh Hiếu vẫn chưa kịp phản ứng
gì, một đứa con hớt hơ hớt hải chạy nhanh quá trước mặt nó, đuổi theo sau là một
cậu nam sinh, hắn ta chạy qua và đụng vào nó một cái rõ mạnh.
Trời đât ơi, sao lại bị đụng nữa thế này?! Chẳng
lẽ đây là năm đại hạn của nó sao? Tịnh Hiếu ngồi dưới đất, xoa xoa cái chân đau
nhói của mình.
"Lại nữa rồi..."
"Ừ! Thật tội nghiệp cho vua Ngự Cảnh!"
"Hà tất phải phiền phức vậy chứ?
Lẽ ra nên đuổi học nó từ lâu rồi!"
"Ưm!...Nhưng chỉ tội nghiệp cho anh trai của
nó thôi!"
Lúc này, hai nhỏ mới để ý đến Tịnh Hiếu bên cạnh
mình. Chắc là bọn họ cũng học cùng lớp?
"Bạn có sao không?". Một nữa sinh dìu
Tịnh Hiếu đứng dậy và hỏi.
"À...không sao", Tịnh Hiếu cảm ơn, rồi
phủi bụi đất dính trên áo mình.
"Bạn cũng học lớp mình phải không?"
"Mình mới chuyển tới, mình tên
là Hạ Tịnh Hiếu."
"Chào bạn, còn mình là Đơn Đình." Nhỏ
mỉm cười chào Tịnh Hiếu: "Sau này có việc gì cần giúp, cứ gọi mình nhé!"
Tịnh Hiếu cảm ơn họ rồi nói: "À, giờ mình
phải đi tìm cô chủ nhiệm...". Cho dù đối phương có nhiệt tình thế nào, thì
nó cũng chẳng thích xã giao nhiều với người lạ. Duy trì tiêu chuẩn kết bạn
chính là tác phong của Hạ Tịnh Hiếu. Đối với nó, cứ "đơn thương độc
mã" là hay nhất. Tất nhiên, nó như vậy không có nghĩa là nó lãnh đạm vô
tình, chỉ là nó không muốn vướng mắc gì đến mấy chuyện yêu yêu ghét ghét mà
thôi, điều này cũng là do cái tính cách lười vận động của nó mà ra.
Một lát sau, Tịnh Hiếu cũng tìm ra được cô giáo
chủ nhiệm lớp nó. Cô ấy họ Lâm, cô đã hơn 30 tuổi và trông rất dịu dàng, hiền từ.
Sau khi thảo luận xong một số vấn đề liên quan đến
việc học tập và sinh hoạt trong trường, hai cô trò họ cùng nhau về lớp học.
"Lớp chúng ta nhìn chung rất là tốt, các bạn
rất nhiệt tình, có gì cần giúp em cứ tìm cô, hoặc nhờ các bạn giúp đỡ...Em vào
đi!" Cô Lâm ân cần dắt Tịnh Hiếu vào lớp. Lớp học bỗng chốc trật từ trở lại,
mấy đữa học sinh nhốn nháo chạy về chỗ ngồi của mình.
"Này các em, đây là Hạ Tịnh Hiếu, học sinh
mới của lớp chúng ta. Tịnh Hiếu này, em ngồi vào chỗ..." Cô Lâm quan sát
xung quanh tìm chỗ ngồi cho Tịnh Hiếu. Tịnh Hiếu cũng ngước lên tìm kiếm một chỗ
ngồi trống, nó thấy mấy dãy ngồi ở phía dưới còn chỗ trống, nhưng sao trông cô
Lâm lại có vẻ đắn đo quá? Thế là nó liền lên tiếng: "Thưa cô, em ngôi ở chỗ
kia được rồi ạ."
Nó vừa nói xong, cả lóp bỗng xôn xao, cả cô Lâm
cũng ngạc nhiên nhìn nó, "vậy...Tịnh Hiếu à, em ngồi ở hàng thứ 2 phía dưới
nhé!" Nó nói sai điều gì chăng? Nghĩ rồi nó xuống chỗ ngồi của mình. Cả lớp
tự nhiên cũng quay xuống, ném vào mặt nó những cái nhìn kì lạ. Tại sao vậy? Là
ngưỡng mộ, đố kị, giễu cợt, hay thương tiếc nó?
Bất luận là thế nào thì nó cũng không thích sự
tiếp đón như vậy. Tịnh Hiếu bỗng cảm thấy dường như cái cuộc sống bình lặng thường
ngày đang dần rời xa nó. Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ?...
Trong lúc cả lớp đang học, một nam sinh rất đẹp
trai bước vào lớp, nó thấy tên này quen lắm. Nó nhìn kĩ hơn một chút...Trời đất!
Nó xay xẩm mặt mày, chẳng phải là cái tên có giọng nói giống nó, cách đây mấy
ngày đã đụng nó ngã nhào xuống đất dưới trời mưa hôm đó hay sao?
"Cảnh Thần. Thất Quỳ đâu?". Cô Lâm
ngưng giảng bài và quay sang hỏi cậu ta.
"Bạn ấy đang nghỉ ở phòng y tế. Em về chỗ
ngồi được chứ ạ?". Cảnh Thần cho hai tay vào túi quần, tỏ vẻ không quan trọng
lắm. Đợi cô Lâm gật đầu đồng ý, hắn ta đi một mạch về phía Tịnh Hiếu đang ngồi...Sau
đó, hắn ngừng bên cạnh con bé.
"Đó là Tịnh Hiếu, bạn mới của lớp
mình.". Cô Lâm giải thích.
"Thật xin lỗi, mình không biết đây là chỗ của
bạn". Tịnh Hiếu tỏ vẻ có lỗi và toan chuyển đồ của mình sang một chỗ khác.
Ánh mắt biết cười đẹp đến mê hồn của Cảnh Thần
dán vào mắt nó, và hắn nói: "Không sao đâu, bạn cứ ngồi ở đây đi, mình
chuyển xuống phía dưới ngồi cũng được mà...". Noi rồi hắn nhanh chóng chuyển
xuống phía sau con bé ngồi, mấy sợi tóc bồng bềnh quyến rũ cũng bay theo dáng vẻ
nhanh nhẹn của hắn.
Trông Ngự Cảnh Thần không có vẻ gì là một người
tốt như vậy, đó là ấn tượng của Tịnh Hiếu về hắn ta. Thì ra, người lúc nãy đã đụng
nó ngã trước cửa lớp, chắc hẳn cũng là tên này rồi.
Vậy...vậy là cái tên người Nhật Ngự Cảnh Thần
này đã đụng vào nó 2 lần rồi? Chẳng lẽ hắn ta là khắc tinh của nó hay sao? Chẳng
lẽ đây là bước khởi đầu của một "tai hoạ" dành cho nó? Bất luận là thế
nào...nó thật sự không hề muốn như vậy.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, mấy
đứa học sinh nhốn nháo lật đật chuẩn bị ra về.
Vậy là Tịnh Hiếu cũng đã chịu đựng
được hết một ngày đầu tiên khủng khiếp ở trường mới của nó. Bây giờ nó đang chuẩn
bị ra về với tư thế lén lút. Nói là lén lút vì nó đang lo sợ Tiểu Từ sẽ nấp vào
một chỗ nào đó chực "tóm" lấy nó.
"Em đi đâu đó, Tịnh Hiếu?" Ai mà biết
được Tiểu Từ đã đứng ở cửa sau và đợi nó từ lúc nào. Thật là..."thần thông
quảng đại" đến mức này rồi, nó còn biết nói gì nữa đây? "Về
nhà." Nó đáp gọn lỏn.
"Chị quên nói với em, là vì em đã gia nhập
vào câu lạc bộ của chị, cho nên em bắt buộc phải tham gia vào các hoạt động của
câu lạc bộ." Ân Từ kéo vai Tịnh Hiếu, đẩy nó quay trở lại lớp học. Ân Từ
đang đùa sao? Nhưng, sao trông nét mặt chị ấy nghiêm thế?
"Câu lạc bộ?...Cái gì vậy chứ?". nó
choáng váng hỏi lại.
"Chị chưa nói với em sao?". Tất nhiên
là có nói rồi đấy chứ, chỉ là cô em gái của Ân Từ đã quên rồi đó thôi, "Chị
là chủ nhiệm của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ."
Theo đuổi ước mơ tứa là đi làm những việc khó trở
thành hiện thực chăng? Nếu quả là như vậy thì nó phải suy nghĩ lại mới được.
"Câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ này là do chị
thành lập, ngoài thành viên mới gia nhập là em, thì trước đây câu lạc bộ cũng
chỉ có 4 người thôi." Ân Từ lập tức đập tan cái ỹ nghĩ vớ vẩn của nó, và
nói tiếp "Nhiệm vụ chính của câu lạc bộ là hỗ trợ và giúp đỡ những cá nhân
học sinh trong trường hoặc các câu lạc bộ khác đang gặp khó khăn và giúp họ giải
quyết vấn đề.
Điều mà Tịnh Hiếu ghét nhất trong cuộc đời mình
chính là gặp rắc rối, và nhất là phải giải quyết những rắc rối phiền phức đó.
Cho nên, nó và cái câu lạc bộ này của Ân Từ hoàn không đi cùng nhịp tí nào. Nếu
nó gia nhập vào câu lạc bộ, xem như đã đối cử tệ với bản thân? "Em xin rút
khỏi câu lạc bộ!". Nó ra giọng dứt khoát, không gia nhập câu lạc bô nữa.
"Tịnh Hiếu...em có tin là từ nay em sẽ
không được sống bình yên nữa không? Ngày nào chị cũng sẽ quấy rối em, không cho
em được yên thân đâu!". Người ta nói con gái đẹp lại càng đáng sợ, quả
không sai chút nào, nhất là đối với một thiếu nữ có cá tính như Hạ Ân Từ.
Tịnh Hiếu tỏ ra đau khổ lắc đầu:"Em
xin chị...Chị tha cho em..."
"Không bao giờ...". Lời nói của Ân Từ
tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như ngàn mũi kim châm nát tâm hồn đang đau khổ của một
con bé bướng bỉnh như Tịnh Hiếu.
..."Chị em chị cũng thú vị thậy đấy!"
Lúc này, hai chị em Tịnh Hiếu mới phát hiện ra vẫn
còn một người trong lớp học.
"A...Xin lỗi vua Ngự Cảnh nhé!" Ân Từ
nở một nụ cười thật tươi đi về phía Cảnh Thần đang ngồi, "Tịnh Hiếu là đứa
em họ mà chị vẫn nhắc với em đấy! Hai em có giọng nói giống nhau thật đấy, thấy
không?"
"Ưm..." Cảnh Thần nở một nụ cười thích
thú nói tiếp: "Lần đầu tiên nghe giọng bạn ấy, em đoán ra ngay là em chị!"
Thì ra Cảnh Thần chính là cậu nam sinh dễ thương
học lớp dưới mà chị Ân Từ vẫn hay nhắn với nó. Hoá ra từ trước tới nay, tất cả
mọi chuyện đều là một chuỗi liền nhau đấy sao? Cậu nam sinh có giọng nói giống
nó mà chị Ân Từ vẫn nhắc. Rồi tên thiếu niên cũng có giọng nói giống nó, đã đụng
nó ngã dưới mưa hôm nọ. Và bây giờ là cậu bạn cùng lớp mà đã đụng nó sáng nay
trong buổi học đầu tiên.
Là hắn, là hắn, đều là hắn cả! Tên tiểu tử Ngự Cảnh
Thần này vì sao lại có duyên với nó vậy chứ? Đây thật sự là lần đầu tiên kể từ
khi sinh ra Tịnh Hiếu nhớ được một cách rõ ràng tên tuổi cũng như bản thân của
một người. Nó không thể nào hiểu nỗi, đây phải chăng là một sự trùng hợp ngẫu
nhiên, hay có sắp đặt trước?
"Tịnh Hiếu à, cũng chẳng có rắc rối gì đâu.
Vì địa điểm hoạt động của câu lạc bộ là tại đây, lớp học của em, mỗi ngày sau
khi tan học em chỉ cần ngồi đợi tụi chị một chút thôi. Chị sắp xếp như vậy cũng
vì em cả đấy!". Ân Từ dịu dàng nhìn nó như một thiên sứ vậy.
Tham gia cái câu lạc bộ này ngoài việc gặp những
phiền toái ra, còn phải xem mức độ rắc rối của sự việc đó như thế nào? Tịnh Hiếu
bắt lực nằm vắt vẻo trên mặt bàn.
"Tiểu Từ à. Bạn ấy vô tích sự như vậy thì
chị hà tất phải níu kéo vậy chứ?" Cảnh Thần nóng nảy hỏi Ân Từ. Hắn ném
cho Tịnh Hiếu một cái nhìn khinh bỉ. Tịnh Hiếu cũng không thèm đôi co với hắn,
nó mệt mỏi nằm nhoài trên mặt bàn với vè mặt tội nghiệp.
"Tất nhiên chị không đờ nào tiếp nhận những
người vô tích sự..." Ân Từ ra hiệu cho hắn im lặng, "Rồi em sẽ thấy Tịnh
Hiếu thật sự rất có tài." Ân Từ đẹp, nhưng không chỉ có vẻ đẹp của một
bình hoà bất động, cô nói như vậy là có lý do của mình.
"Nhưng..." Cảnh Thần nhìn sang Tịnh Hiếu
bằng nửa con mắt, hắn vẫn chưa tìm kiếm được điểm nào ở Tịnh Hiếu gọi là có tài
cả, mặc dù hắn cũng hiểu được cái đạo lý xem người không chỉ xem ở tướng mạo.
Ân Từ cũng đang định nói gì đó, nhưng cô phát hiện
ra Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đang im lặng nhìn nhau. Họ thích nhau rồi sao? Nếu là
như vậy thì Ân Từ rất vui, nhưng như vậy liệu có đột ngột quá chăng?
Ân Từ bất động, tiếp tục quan sát.
Một lúc sau, Cảnh Thần lên tiếng: "Đừng trừng
mắt nhìn người khác như vậy, không lịch sự chút nào, bạn Tịnh Hiếu của tôi ạh!"
"Sao? Tịnh Hiếu, em trừng mắt àh?"
Nhưng, sao Ân Từ chỉ thấy nét mặt nó lúc đó hơi ngơ ngẩn thôi mà.
"Ơ...Ai bảo bạn dám xem thường tôi." Tịnh
Hiếu chậm rãi đáp lại lời Cảnh Thần.
Ân Từ và Tịnh Hiếu là chị em với nhau bao nhiêu
năm nay vậy mà lại không nhận ra được điều đó, sao Cảnh Thần lại có được cảm nhận
đúng như vậy?
"Xem chừng hai người hợp nhau đây!" Ân
Từ thích thú gán ghép hai đứa tụi nó.
"Hơ...Nếu vậy thì thôi rồi!" Cảnh Thần
quay mặt sang chỗ khác, không giấu vè ngượng ngùng.
"Sao vậy...?" Một tràng cười như
chuông đổ vang lên, tiếp theo là dáng điệu một đôi nam nữ đang bước vào lớp.
Nữ sinh là một cô gái dễ thương, nhưng cũng
không kém phần lém lỉnh. Mái tóc dài cột đuôi ngựa của nhỏ trông rất trẻ trung
và năng động, bộ đồng phục học sinh vủa nó còn được trang trí thêm mấy loại dây
đeo rất duyên dáng, toát lên vẻ đẹp long lanh thuần khiết và cũng không kém phần
nhí nhảnh dễ thương của tuổi thần tiên.
Còn cậu nam sinh đang đứng bên cạnh lại càng
hoàn hảo hơn: Đôi mắt sâu, đen nháy trông vừa bí hiểm vừa tinh anh, vừa chân thật
mà lại sâu lắng. Còn cái cá tính mạnh mẽ và bản lĩnh của cậu ta thật là kỳ bí
và khó tả.
"Vậu là đã tập họp đông đủ rồi!" Ân Từ
cười nói với hai người mới đến: "Các bạn à, kể từ hôm nay, Câu lạc bộ Theo
đuổi Ước mơ của chúng ta cần phải làm mới lại tinh thần để chuẩn bị cho những
hoạt động sắp tới".
"Rõ! Thưa chủ nhiệm!" Nhỏ con gái hào
hứng trả lời, rồi quay sang Ân Từ với vẻ ngạc nhiên: "A?...Thành viên mới
hả chị?"
"Ừ. Là Hạ Tịnh Hiếu, em họ chị đó! Mọi người
gọi Tịnh Hiếu là được rồi!" Ân Từ giới thiệu cho họ về Tịnh Hiếu và nói tiếp:
"Tịnh Hiếu, hai người này là Long Đằng Ảnh và Long Thất Quỳ, họ là anh em.
Đằng Ảnh là bạn cùng lớp với chị, còn Thất Quỳ học cùng lớp với em đó.
"Hai người còn ngồi cùng bàn nữa đó!"
Cảnh Thần vỗ vào vai Thất Quỳ, nở một nụ cười tỏ vẻ quan tâm. Tịnh Hiêu mơ hồ
nghĩ, Cảnh Thần có vẻ như đang chế nhạo nó, chắc là vậy!
"Vậy, từ nay chúng ta hãy là bạn tốt của
nhau nhé!" Thất Quỳ kéo tay nó và nở một nụ cười thật tươi.
Tịnh Hiếu ỡm ờ đáp lại: "Ưm..."
"Ồ...Giọng nói giống nhau thật đấy!" Đằng
Ảnh nheo mắt, quan sát kỹ càng Cảnh Thần với Tịnh Hiếu.
"CẬu cũng thấy vậy nữa à?" Ân Từ ra
chiều hưởng ứng theo. "Vậy mỗi lần hai người nói chuyện thì cũng như một
người nói rồi?" Thất Quỳ cũng hí hửng.
Sao lại có một đứa con gái vui tính vậy chứ? Tịnh
Hiếu im lặng đăm đăm nhìn con bé, trông nhỏ cũng không có vẻ gì là đang giả vờ
cả.
"Hôm nay là bữa đầu tiên của năm học, chắc
là cũng không có nhiệm vụ gì. Chị à, hay chúng ta về thôi? Thất Quỳ cũng đang cần
về sớm nghỉ ngơi." Cảnh Thần tựa vai vào cửa sổ phát biểu, mái tóc bồng bềnh
của cậu ta vứ bay bay theo chiều gió.
"Mình không sao cả!" Thất Quỳ hơi vỗ
ngực vẻ tự tin. Ân Từ xoa nhẹ vào tóc con bé và nói: "Chị biết em là người
năng động nhất hội, nhưng Cảnh Thần nói đúng đó. Đằng nào ở đây cũng chỉ lãng
phí thời gian, chúng ta về thôi!"
"Thất Quỳ, về sớm đi. Anh nấu cơm cho em
ăn". ĐẰng Ảnh ra vẻ chiều chuộng em gái mình. Bấy giờ, Thất Quỳ mới đồng ý
ra về.
Kì lạ thật, sao mọi người lại quan tâm con bé đó
một cách quá mức vậy chứ? Tịnh Hiếu không thèm suy nghĩ nữa, nó cầm balô và chuẩn
bị ra về.
"Vậy, buổi sinh hoạt của câu lạc bộ hôm nay
đến đây là kết thúc!" Cô chủ nhiệm xinh đẹp của câu lạc bộ tuyên bố, ròi
quay sang xách balô của Tịnh Hiếu: "Em làm gì mà căng thẳng vậy chứ? Về với
chị nào, Tịnh Hiếu đáng ghét."
Nó thút thít rơi nước mắt. Sao lại phải khổ sở vậy
chứ?
Đằng Ảnh chạy nhanh về phía Cảnh Thần và thì thầm:
"Cậu thấy như vậy có ổn không? Cho hai đứa ngồi cùng bàn với nhau?..."
"Đừng lo, có em đây mà."
Cảnh Thần trả lời mà mắt không rời Tịnh Hiếu. Đằng Ảnh nhún vai ra chiều không
chắc chắn lắm. Còn Cảnh Thần hé miệng, cười một nụ cười bí hiểm mê hoặc.
Có lẽ, mọi chuyện từ đây sẽ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.