Chương 11: Biệt Thự Màu Ngọc Bích
Một tuần sau ngày Trân Trân ra viện,
cô cùng Dương Lạp đi học những ngày cuối cùng để chuẩn bị cho dịp nghỉ đông sắp
tới. Không khí lớp học não nề một cách thảm hại, không ai còn tư tưởng học hành
nữa. Giáo viên giảng bài cũng thấy tẻ nhạt, mấy ngày hôm nay Hoàng Hiểu Vương
không đi học, đã lâu cô không gặp hắn, trong lòng cũng thấy có chút bối rối, lo
lắng. Tiếng chim kêu bên ngoài cửa sổ như một bài ca ru ngủ, cô miên man trong
những dòng suy nghĩ. Bỗng cửa lớp bật mở, một nhân viên chuyển phát nhanh bước
vào:
- Xin lỗi cả lớp, có quà của một bạn đây. Ai là Dương
Lạp Lạp ạ!
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về
phía cô, cô đành đứng dậy:
- Là tôi.
Anh nhân viên cầm một hộp
quà lớn bước vào đưa cho Dương Lạp rồi bảo:
- Người gửi không ghi rõ tên nên cô kí vào đây giúp
tôi.
Xong việc, anh ta bước ra
khỏi lớp. Giờ nghỉ giải lao cùng ngày, Dương Lạp mở hộp quà ra, bên trong la
liệt là kẹo với muôn vàn màu sắc lấp lánh, điều đặc biệt hơn nữa, tất cả đều là
kẹo bạc hà. Dương Lạp sững người, tay cô run run. Đó không phải là sự sung
sướng, mà đó là trái tim cô, kẹo bạc hà không đặc biệt, rất phổ biến, nhưng khó
có ai lại yêu thích kẹo bạc hà như cô, Dương Lạp có thể ăn kẹo thay cơm, thật
kì lạ. Bên trong còn có một mẩu giấy màu tím với nội dung: “ Biệt thự màu ngọc
bích, nằm phía Nam phố Nhị Hà, đi qua cánh đồng hoa oải hương khoảng 5 km thấy
có một khu vườn trồng nho, đi qua là đến khu biệt thự. Đến trước 3 giờ chiều
ngày mai.”
- Cái quái quỉ gì thế hả? Giống như trò trốn tìm ấy. –
Dương Lạp chau mày nhìn.
- Oa! Toàn kẹo cậu thích nè! Sướng nhỉ? – Trân Trân
bĩu môi ghẹo Dương Lạp.
Dương Lạp cười trừ nhìn
bạn:
- Muốn ăn không? Mình cho nè! Nhiều ghê thật.
- Thôi thôi, trên đời này chỉ có cậu thích ăn cái loại
kẹo đó thôi! Cái mùi khiến tớ không sống nổi mất. - Trân Trân giả bộ bịt mũi
quay đi.
Trong đầu càng lúc càng
khó hiểu, cả buổi học cô chẳng thể tập trung nổi nữa. Suốt giờ chỉ hình dung về
căn biệt thự màu ngọc bích đó. Và ai là kẻ đã làm điều này? Tại sao lại là kẹo
bạc hà?
......
Sáng ngày hôm sau là chủ
nhật, trời u ám như sắp mưa, Dương Lạp và Trân Trân đang ngồi trong nhà thì mưa
bắt đầu nặng hạt, hạt mưa tí tách rơi lộp bộp trên mái nhà, lăn xuống cả từng
tán lá xanh mượt mà. Dương Lạp ngồi trên giường khoanh tròn chân nghịch máy
tính:
- Tiểu Trân, mấy giờ rồi thế?
- Một giờ rồi! Có định xuống ăn cơm không? – Trân Trân
từ dưới nhà nói với lên.
Cố chần chừ thêm chút nữa
rồi Dương Lạp tắt máy tính, chạy xuống nhà, mâm cơm đã được dọn sẵn, toàn những
món rất đơn giản, dễ ăn. Ngồi vào chỗ, cô xoa xoa tay:
- Mời Trân nhá!
- Khỏi câu nệ đi bà! – Trân Trân bĩu môi nhìn cô.
Bữa cơm diễn ra gọn nhẹ
đến hai giờ thì xong. Vội vã thu dọn, rửa, rồi Dương Lạp nhanh chóng leo lên
giường nằm cho ấm.
- Ủa? Gần ba giờ rồi đó! Không đi à? - Tiếng Trân Trân
ngạc nhiên.
- Đi đâu? – Dương Lạp chau mày hỏi.
- Biệt thự màu ngọc bích.
Vậy mà cô cũng quên,
nhanh chóng bật dậy mặc quần áo, sau khi đã xong xuôi thì cũng đã ba giờ kém 15
phút. Nhưng ngó cái máy tính với cái blog đang viết dở, cô thực sự không muốn
đi trong hoàn cảnh như thế này chút nào. Cô chần chừ đứng ở cổng rồi nói:
- Mà tại sao mình phải đi chứ?
Trân Trân đứng trong nhà suýt té ngửa, cô quát lớn:
- Con nhỏ ngốc này! Thế mà còn mặc quần áo chỉnh tề
làm gì, thôi chót thì đi đi luôn đi.
Nghĩ cũng phải nên cô
đành đi vậy. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, mưa bắn tứ tung lên giày và tất
Dương Lạp, cô phải bắt một chiếc taxi đi cho nhanh. Vậy là ba mươi phút sau với
sự chỉ dẫn vòng vô của cô, cũng đến nơi, chiếc taxi đỗ trước một căn biệt thự
có màu ngọc bích thật lộng lẫy. Cô giả tiền rồi bước vào trong, nhìn đồng hồ đã
ba giờ 38 phút. Muộn mất rồi, cô vội vàng bước vào thềm bấm chuông. Cánh cửa tự
bật mở vào cô bước vào, bên trong quả thực khác xa với vẻ bề ngoài lộng lẫy,
rất vắng vẻ chỉ có bộ sofa kê giữa nhà và vài thứ chạn bát lặt vặt. Thưa thớt
thật! Dương Lạp chặc lưỡi, cô đi lòng vòng trong nhà.
“ Có ai không? Wey, có ai không vậy?”
Chỉ có tiếng vọng lại của
tường đá lạnh lẽo.
Cô nhìn quanh nhà. Cuối
cùng cũng tìm được một căn phòng sáng đèn, cô bước vào trong, bên trong chỉ có
một chiếc giường trải đệm và gối trăng tinh, một chiếc ti vi màn hình phẳng và
một tủ đựng quần áo. Cô ngồi lên giường rồi soải mình nằm ra nghỉ ngơi.
- Con gái gì vô duyên thế?
Dương Lạp giật mình bừng
tỉnh, bật dậy như con tôm, trố mắt nhìn thì thấy Hoàng Hiểu Vương với khuôn mặt
trắng, nước lăn qua bờ mi dài cong vút, cậu đang cởi trần, tay cầm chiếc khăn
bông lau đầu, mái tóc ướt sũng buông xuống chiếc mũi cao và qua cả bờ môi đỏ
gợi cảm rồi tuôn xuống cả cơ thể rắn chắc của hắn, bất giác cô đỏ mặt quay đi.
- Cô điên à?
- Cái gì? - Lúc này cô mới bừng tỉnh, quay ra nạt lại.
- Cô có ra không? Hay muốn xem tôi thay quần áo?
Vừa nói hắn vừa làm điệu
bộ cởi quần khiến Dương Lạp bối rối bắt buộc phải rời khỏi phòng. Bước ra ngoài,
tim cô vẫn còn đập thình thịch. Vài phút sau đó thì Hoàng Hiểu Vương bước ra,
lôi cô xềnh xệch xuống phòng khách.
Khi đã yên vị trên ghế
sofa, Hoàng Hiểu Vương vắt chân chữ ngũ, soải mình nằm ra ghế, không nói năng
gì. Dương Lạp thấy bức bối liền hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Hắn vẫn nhởn nhơ không
nói gì, tiếp tục lấy tay xoa xoa tóc, cô bây giờ mới cảm thấy ở hắn một điều là
quần áo của hắn lúc nào cũng màu đen, toàn bộ, kể cả đồng phục cũng được đặc
biệt màu đen. Tại sao lại như thế? Hắn che dấu điều gì chăng? Hay người hắn bị
làm sao? Nhưng rõ ràng vừa nãy cô nhìn lại hoàn toàn bình thường, bù lại còn
thật săn chắc nữa.
- Này, cậu có nói không? Tôi về đây.- Dương Lạp bực
mình định đứng dậy.
Hoàng Hiểu Vương bỗng
tiến lại gần, đẩy cô ngồi xuống ghế rồi luồn hai tay ra sau gáy cô, cúi sát
xuống thì thầm:
- Không về được đâu.
Cả mặt Dương Lạp đỏ bừng,
mùi dầu gội đầu thơm lừng phả vào mặt khiến cô chao đảo. Cô bối rối:
- T...tại...sao?
Hoàng Hiểu Vương ngồi
phịch xuống bên cạnh, dựa mình vào ghế, cười lớn:
- Từ giờ cô sống ở đây với tôi!
- Hả? – Hai mắt Dương Lạp mở to tướng nhìn cậu.
- Hả với hở cái gì? Từ giờ cô và tôi cùng sống ở đây.
- Cậu bị chạm mạch hả? Còn lâu đi! Lí do gì chứ?
- Lí do à? Không có lí do gì hết.
- Cái thằng...điên này! – Dương Lạp tức muốn nổ đom
đóm mắt.
Cô quay người trực đi ra
thì Hoàng Hiểu Vương kéo tay cô, vì sàn nhà quá trơn mà hai người ngã nhào. Kết
cục cả người Dương Lạp đè gọn lên người Hiểu Vương.
- Nặng quá!...- Cậu rên rỉ.
- A...xin lỗi!- Cô nhanh chóng rời khỏi người cậu và
ngồi xuống ghế, mặt nóng bừng và tim thì như đang chạy trên đường cao tốc.
Hoàng Hiểu Vương đứng dậy
phủi quần áo than thở:
- Cô ăn cái gì mà nặng như con heo thế hả?
- Cậu...! – Dương Lạp muốn cắn chết cậu ta luôn cho
rồi, kẻ ăn nói thô lỗ.
- Tôi đã cho người dọn dẹp đồ đạc của cô đến đây rồi,
không cần đi nữa.
Dương Lạp đơ tại chỗ, há
hốc mồm, kinh ngạc hết sức. Cô không thể nói gì vì hành động quá tự tiện của
hắn. Đúng một lúc sau, có xe tải chở đến la liệt đồ của cô thật. Cô hốt hoảng
gọi về cho Trân Trân, thì đúng thực cô ấy đã đồng ý. Thật không thể chịu đựng
nổi, cô đứng bật dậy.
“ Ọt, ọt...”
“ Á! Tiếng gì thế này...” – Dương Lạp hốt hoảng ôm
bụng, âm thanh đó vẫn cứ kêu to.
- Ha ha ha ha...chết mất con nhỏ này, đói hả? – Hoàng
Hiểu Vương bò lăn ra ghế cười.
“ Sao lại kêu vào đúng lúc này chứ cái dạ dày hư này,
xấu hổ chết được!”- Dương Lạp thầm rủa trong đầu.
Một lúc sau, bàn thức ăn
được bày ra, Dương Lạp ra sức ăn, ăn lấy ăn để lấp đầy dạ dày của mình. Khiến
cho Hiểu Vương không ngừng cười lớn. Cô không thèm kiêng nể mà cứ thế ăn: mì
xào đen, đùi gà chiên giòn, khoai tây chiên bơ, bánh ngọt, cô ca....không thiếu
thứ gì.
Khi đã ăn no nê, cô nằm
thẳng mình ra ghế, giọng bất cần:
- Sao? Cậu thích gì?
Hoàng Hiểu Vương không
trả lời, cậu bưng chiếc laptop ra để trên bàn rồi nằm duỗi ra ngịch. điều đó
khiến Dương Lạp tức giận, cô đừng phắt dậy:
- Tên điên này, tôi về đây!
- Dương Lạp!
Dương Lạp sững người đứng
lại, cô ngoảnh mặt khó chịu:
- Gì hả?
Hiểu Vương vẫn không
nhìn, tiếp tục gõ máy và nói:
- Cô không có gì để hỏi tôi sao?
“ Hoang đường, tên này thật ngạo mạn, mình có gì thèm
hỏi hắn chứ?” Cô tiếp tục đi xong bỗng nhớ ra điều gì đó bèn quay trở lại. Đứng
trước mặt cậu ta, cô nói rất nhỏ nhẹ:
- Hộp...kẹo đó!..
- Kẹo bạc hà à?- Hoàng Hiểu Vương bóc một chiếc kẹo
cao su bỏ vào mồm nhai tóp tép.
- Ừ....
- Cô thích loại kẹo đó à?
- Ừ...rất...
- Ồ! Chán ngắt!
- Cái gì? – Dương Lạp mở to mắt.
- Kẹo đó có gì ngon, ăn chả ra sao! – Hiểu Vương thổi
bóng cao su to đùng.
- Thế sao cậu còn mua cho tôi?
- Thích thế!
- Tử tế chút đi!
- Hả?
- Cậu nói chuyện tử tế dùm đi!
- Sao? Ảnh hưởng à? Có gì ngon mà cô thích?
- Đúng, tôi rất thích đấy! Liên quan gì cậu.
- Thích gì?
Dương Lạp bỗng chốc không
nói gì. Cô quay mặt đi chỗ khác, mái tóc dài che kín khuôn mặt khiến Hiểu Vương
không thể nhìn rõ cảm xúc của cô lúc đó nữa.
Dương Lạp bỗng chạy lên
trên tầng, bê xuống một chiếc chăn và chiếc gối để vào ghế sofa, cô nằm duỗi
thẳng chùm chăn kín mít.
- Này, cô sao thế? Sao lại ngủ ở đó?- Hoàng Hiểu Vương
bực dọc vì thái độ khác lạ của cô.
- Này! Lên kia mà ngủ đi chứ!
- Kệ tôi! Tôi nằm đây, muộn rồi đó.- Dương Lạp nói ra
từ trong chăn.
Hoàng Hiểu Vương gấp máy tính, đứng dậy, lại gần hỏi:
- Này, lên kia mà ngủ, đừng ngủ ở đây, cảm đấy!
Không nghe thấy Dương Lạp
trả lời, cậu đành lên trên nhà. Chuông đồng hồ điểm 11 giờ đúng. Ngoài trời tối
om không một ánh đèn, Hoàng Hiểu Vương nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, lại gần
Dương Lạp, hình như cô đã ngủ rất say, không có bất cứ động tĩnh gì. Cậu bèn
kéo tấm chăn lên ủ ấm cho cô, rồi rót một chén rượu đầy ngồi uống một mình.
Trong cơn say, cậu muốn
quên đi tất cả đang diễn ra, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Cậu loạng choạng
bước đến gần Dương Lạp, ngồi phịch xuống đất, một tay để lên má cô, tay anh
lạnh giá còn má cô nóng hổi.
Rồi cậu ngã gục, đầu dựa
vào chân Dương Lạp ngủ. Cô mở mắt, đôi mắt to sáng trong đêm, cô ngồi dậy, phủ
tấm chăn lên người Hoàng Hiểu Vương, trong lòng rất khó hiểu, tại sao hắn lại
có hành động đó với cô, nhưng tất cả đều rất thật lòng...thật lòng đến mức
khiến cô phải nghẹt thở. Cái cảm giác này lạ quá, lạ đến nỗi mà cô chưa bao giớ
tưởng tượng nó như một dòng điện xẹt qua tim...chẳng lẽ...Cô yêu rồi.
Sáng ngày hôm sau, nắng
luồn qua mọi ngóc ngách, xuyên thẳng vào mặt hai người đang ngủ trên ghế. Tiếng
chuông điện thoại kêu inh ỏi đánh thức hai người. Dương Lạp ngán ngẩm ngóc dậy,
vơ chiếc điện thoại, hét thẳng vào ống nghe:
- Cái quái gì hả?
[ Chị!]
Cô vội bừng tỉnh, lấy tay
dụi mắt rồi nói nhỏ:
- Chu Thiên à? Gọi sớm thế?
[ Em chỉ muốn hỏi Tiểu Trân có sao không? Cô ấy không
nhận điện thoại của em!]
- Thật à? Chị cũng không biết nữa!
[ Tuần sau em sẽ ra cùng mấy đứa nữa chị à!]
- Hả? – Dương Lạp mở to mắt hết cỡ, điều cô lo sợ nhất
cũng đã đến.
[ Không được hả chị?]
- À...không không...!- Cô vội vàng lấp liếm.
[ Em ra thăm anh chị với cả Trân nữa, mà hôm nay chị
không học à?]
Dương Lạp giật mình nhìn
đồng hồ thì cũng đã 8 giờ sáng, cô vội vàng nói tạm biệt rồi cúp máy. Mải móng
chuẩn bị quần áo và lao vụt ra khỏi căn nhà, ngoài đường vắng ngắt. Cô hốt
hoảng chạy lại vào nhà lay người Hoàng Hiểu Vương:
- Dậy, dậy mau tên kia, muộn rồi.
Hoàng Hiểu Vương ngáp
ngắn ngáp dài, vùng dậy tức giận:
- Cô điên à? Tôi buồn ngủ muốn chết đây này!
- Ngủ cái gì, muộn học rồi cậu biết không hả? – Dương
Lạp tức giận đá mạnh vào người khiến cậu ngã lăn ra sàn.
- Chết tiệt, học cái gì?- Cậu bò dậy.
- Là học trên lớp đó tên điên này, còn chưa tỉnh nữa
hả?
Hoàng Hiểu Vương bật dậy,
rồi lại nằm ra sofa, ngao ngán:
- Nghỉ luôn đi, gần 9 giờ rồi, ma nào học nữa.
- Chết! Cậu lai xe máy tôi đi mà, chỗ này chẳng có
chiếc xe nào hết luôn ấy! – Dương Lạp cuống quýt.
Hoàng Hiểu Vương vẫn dửng
dưng, hắn không buồn ngồi dậy:
- Nghỉ luôn đi!
Cô quyết không thể làm
điều này, nó là vi phạm nội quy nhà trường, cô ra sức đá, đấm, nhéo lẫn cấu mà
cậu ta vẫn nằm ườn ra.
Dương Lạp bất lực trước
tên cứng đầu cứng cổ này, cô ngồi xuống ghế, chán chường, đây là lần đầu tiên
cô dám trốn học mà không xin phép trước như vậy. Thấy cô xị mặt, Hoàng Hiểu
Vương ngồi dậy tỏ vẻ an ủi:
- Thôi, chốc tôi đưa cô ra chỗ này hay hơn.
- Chỗ nào chứ? – Cô bĩu môi.
- Cô có muốn đến cánh đồng hoa oải hương lần nữa
không?
Vừa nghe đến đó, mắt cô
đã sáng bừng lên:
- Thật sao?
- Thật.
Giọng Hoàng Hiểu Vương
chắc như đinh đóng cột, khiến Dương Lạp càng thêm hào hứng, nghỉ học mà được như
thế này cũng không tồi chút nào.
Buổi chiều đến thật
nhanh, đã 5 giờ từ bao giờ, chờ mãi chẳng thấy hắn có động tĩnh gì, cô đành chủ
động:
- Này.
- Gì?
- Cánh đồng...!
- Thôi tôi mệt lắm.- Hoàng Hiểu Vương buông một câu
lạnh tanh.
- Sao? – Dương Lạp cố tình không nghe rõ.
- Không đi nữa, khổ quá! – Hoàng Hiểu Vương nói to
hơn.
Bây giờ thì sức chịu đựng
của cô cũng đến giới hạn, cô bừng bừng chạy đến, đấm bùm bụp vào lưng hắn hét
lớn cho bớt ấm ức.
- Đau! Cô điên à?
Dương Lạp càng tức hơn,
cô đấm rồi đá thật mạnh vào lưng hắn:
- Khốn kiếp, cậu dám lừa tôi à....a a a......
Hoàng Hiểu Vương đau đớn
vùng dậy, xoa xoa lưng:
- Cô điên rồi! Đau chết được.
- Cậu mà biết đau hả? Đâu, tôi xem nào! – Dương Lạp cố
tình chọc tức cậu ta.
Cô chạy lại cố xem lưng
cậu. Hoàng Hiểu Vương hốt hoảng hất ra:
- Bỏ ra, đừng có đụng vào.
- Hứ, lưng cậu dát vàng chắc, cho tôi xem nào!
- Đã bảo không mà! Cô biến thái hả?– Hoàng Hiểu Vương
tức giận gào lên.
“ Quái lạ, có xem cái lưng thôi mà ghê vậy sao? Lưng
hắn có gì chứ?” – Dương Lạp thầm nghĩ.
Hiểu Vương chạy lên tầng,
nói với xuống:
- Làm cơm đi. Tối đi chỗ khác chơi.
Dương Lạp càng lúc càng thấy khó hiểu, nhưng cô cũng
đành đi nấu cơm cho xong chuyện, trong lòng vẫn chưa hết tức.
Bạn đang đọc truyện Kẹo Bạc Hà được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.