Chương 12
Buổi chiều thứ sáu, tôi đang thu thập đồ đạc chuẩn bị về thì Tề Mặc bước vào phòng mời mọi người đi ăn cơm.
Sếp mới hào phóng như vậy,đương nhiên mọi người cũng sẽ không từ chối, mấy người vui vẻ hoan hô rồi cùng đi.
Ăn cơm xong, đám A Tầm vẫn chưa muốn về, rủ nhau cùng đi hát và uống tiếp. A Tầm hỏi tôi có muốn đi hay không.
Tôi lắc đầu từ chối. Vừa rồi bị bọn họ ép uống một chút, bây giờ đầu óc tôi hơi choáng váng, chỉ muốn về nhà ngủ.
Tề Mặc nói: "Anh đưa em về".
Vốn tôi cũng định từ chối, nhưng đám Tô San, A Tầm bên cạnh lại trêu đùa ầm ĩ, nếu tôi vẫn nhất quyết tự bắt taxi về thì lại tỏ ra lập dị, vì
vậy tôi dứt khoát đồng ý và lên xe Tề Mặc.
Tựa lưng vào ghế ngủ mơ mơ màng màng một hồi, khi tỉnh lại tôi phát hiện xe đã dừng lại, Tề Mặc mở to đôi mắt đen sẫm bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi giật nảy, gần như đã tỉnh hẳn rượu. Theo phản xạ, tôi ngồi thẳng người lên nhìn ra ngoài xe: "Đến rồi à?"
Tề Mặc bật cười: "Ờ".
Tôi vội vàng đưa tay tháo dây an toàn, ai ngờ càng vội càng luống cuống, mãi vẫn không thể tháo ra được.
Tề Mặc cười càng to hơn, anh ta xuay người sang đưa tay tháo dây an toàn giúp tôi, sau đó lại không hề rút tay về ngay mà đặt tay lên lưng ghế
tôi ngồi, nghiêng người cúi xuống khẽ gọi: "Thất Thất!"
Trong không gian chật hẹp trên xe tràn ngập một loại hơi thở khô nóng,
hơi thở của Tề Mặc lướt qua má tôi. Anh ta lại khẽ gọi một tiếng: "Thất
Thất!"
Lúc này tôi lại rất bình tĩnh hít vào một hơi, khẽ ngửa người về phía
sau tránh anh ta, nhẹ nhàng mỉm cười: "Làm gì mà gọi mập mờ như vậy?
Hình như người uống nhiều là em mới đúng chứ?"
Anh ta cũng bật cười, rút tay về, ngồi thẳng lên: "Chẳng mấy khi nhìn
thấy em đáng yêu như vậy. Em giống hệt một con thỏ con, vừa có gió thổi
cỏ lay là đã nhảy dựng lên, giống hẹt lúc chúng ta mới quen biết nhau".
"Ờ". Tôi nhớ lại bộ dáng ngây ngô của mình lúc mới vào công ty, tự mình
cũng không khỏi cảm thấy buồn cười: "Bây giờ già rồi, biến thành cáo già rồi".
"Không được nói đến chữ già trước mặt người lớn tuổi", Tề Mặc cười, "Nghe có vẻ rất giống như đang mỉa mai anh".
"Thì ra anh cũng biết mình bao nhiêu tuổi à? Vậy thì đừng đùa nữa, về đi ngủ thôi. Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về". Tôi nói rồi đưa tay mở cửa
xe.
Tề Mặc đè tay tôi lại, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng: "Anh không đùa".
Tôi thoáng giật mình. Anh ta tiếp tục nói: "Anh đã ba mươi hai rồi. Đại để cũng đã đến tuổi kết hôn".
Nụ cười trên gương mặt tôi tỏ ra rất gượng gạo.
Anh ta nắm tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt trên mu bàn tay, giọng nói
nhẹ nhàng trầm thấp: "Anh cảm thấy chúng ta rất hợp nhau".
Tôi chầm chậm rút tay về, khẽ ho một tiếng: "Tề..." Tôi định gọi là Tề
tiên sinh, thấy anh ta trợn mắt nhìn, tôi vội vàng sửa lại: "Tề Mặc, anh làm em sợ đấy".
Anh ta lại phát một âm mũi theo thói quen và nhìn tôi chờ đợi.
Thành thật mà nói, đây quả thật là một người đàn ông rất ổn. Gia cảnh
không tồi, điều kiện bản thân cũng không tồi, có xe có nhà, có năng lực
có tham vọng, tướng mạo cũng rất khôi ngô. Đặc biệt là anh ta có một đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi hất lên, từng được đám đồng sự lén bình
luận là đôi mắt có thể phóng điện, không biết có bao nhiêu nữ sinh từng
phải hét lên khi ánh mắt anh ta nhìn tới.
Nhưng tôi thì không, cả đời này tôi chỉ động lòng vì một người đàn ông.
Người đó tên là Thẩm Độ, không phải Tề Mặc.
Tôi cười: "Anh không cảm thấy mình đã bỏ bớt quá nhiều bước à? Nhảy xa cũng còn phải chạy đà trước cơ mà?"
Anh ta cũng cười: "Anh cho rằng anh đã chạy ba năm rồi".
Tôi yên lặng.
Tề Mặc nói: "Nếu anh nói anh vẫn thích em, không quên được em thì em
nhất định sẽ coi là chuyện cười. Đích xác, sau thời gian đó cũng không
phải anh không tiếp xúc với người phụ nữ nào khác, nhưng..." Anh ta dừng lại, lại khẽ cười nhìn tôi: "Lần này trở về gặp em, anh cảm thấy Thất
Thất vẫn là người phù hợp nhất".
Tôi cũng cười theo, trong đầu tính toán nên trả lời anh ta thế nào. Dù
sao người đàn ông cũng là sếp của tôi, mặc dù anh ta không phải loại
tiểu nhân lấy việc công trả thù riêng, nhưng nếu như khiến quan hệ quá
căng thẳng thì dù sao cũng sẽ rất bất tiện.
Tề Mặc lại cười: "Thất Thất, em vẫn thích cậu ta à?"
Tôi gật đầu, rất thẳng thắn: "Vâng".
Anh ta cũng yên tĩnh lại, rất lâu sau, cuối cùng cũng hỏi một câu rất phạm tục: "Rốt cục cậu ta tốt hơn anh ở điểm nào?"
Bạn xem, tôi đã nói là anh ta chỉ không cam lòng thôi mà!
Tôi không nói chuyện, chỉ cười cười nhìn anh ta.
Anh ta lại yên lặng một hồi, sau đó cũng cười cười, xuống xe đi vòng sang mở cửa cho tôi.
Tôi xuống xe, co người vì cái lạnh do gió đêm mang tới.
Tề Mặc rất ga lăng cởi áo khoác ra khoác lên vai tôi: "Vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ những bước bị bỏ qua là được".
Tôi hơi ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn anh ta.
Tề Mặc cười rất dịu dàng: "Ở dưới này gió lớn, em lên nhà đi. Ngày mai anh sẽ gọi điện cho em".
Tôi gật đầu nhận lời, tạm biệt anh ta rồi lên lầu.
Tiểu Lâu ngồi trên sofa trong phòng khách, mở TV, trên tay cầm một quyển sách nhưng lại đang ngồi ngẩn người.
Lúc tôi đi vào, cô ấy liếc mắt nhìn chiếc áo khoác trên vai tôi, hỏi: "Tề Mặc?"
"Ờ". Tôi gật đầu, nhân tiện móc chiếc áo khoác lên giá, đi vào phòng
mình bật đèn lên. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy xe của Tề Mặc quả nhiên vẫn
còn đang dừng dưới lầu. Phòng tôi sáng đèn vài phút, anh ta mới chậm rãi lái xe đi.
Tôi đứng bên cửa sổ, hơi thất thần.
Thực ra Tề Mặc thật sự rất chu đáo, từ trước vẫn vậy. Anh ta đưa tôi về, nếu như không địch thân đưa tôi len nhà thì nhất định sẽ chờ đến lúc
phòng tôi sáng đèn mới đi.
Tiểu Lâu gõ cửa và đi vào, đưa một chén trà cho tôi: "Uống rượu à? Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi!"
Tôi cũng không khách sáo, nhận chén trà uống một ngụm: "Tiểu Lâu, mũi bạn càng ngày càng thính đấy!"
"Đương nhiên". Cô ấy thoáng nhìn xuống dưới lầu: "Tớ cứ tưởng là bạn không hứng thú với anh ta chứ?"
"Chính xác là không".
"Vậy mà lại hẹn hò với người ta?"
"Có trời đất chứng giám", tôi đặt chén trà xuống, "Đó là quan mới nhận
chức mời tất cả nhân viên đi ăn cơm. Như vậy sao có thể gọi là hẹn hò?"
Tiểu Lâu yên lặng không nói nữa.
Tôi đi lấy áo ngủ, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, chợt chuông điện thoại vang lên.
Là Dịch Hàn. Tôi nghe điện thoại: "A lô!"
"Thất Thất, đang ở đâu đấy?"
"Ở nhà, chuẩn bị ngủ. Có việc gì nói nhanh một chút".
"Ôi trời!" Cậu ta cười một tiếng: "Ngủ sớm thế à? Ra ngoài chơi đi!"
"Hả?"
"Dù sao ngày mai cũng không cần đi làm, ra ngoài đi, tớ mời!"
"Biết thế. Hôm nay không đi, tớ phải đi ngủ".
"Hôm nay thôi, lần sau đến lượt bạn mời đấy". Nói xong cậu ta dừng lại
một chút, ho mấy tiếng rồi hỏi: "Tớ nghe nói... À... Bây giờ Tiểu Lâu ở
cùng bạn à?"
Tôi thoáng nhìn Tiểu Lâu: "Đúng vậy! Có sao không?"
Cậu ta lắp bắp một hồi lâu rồi mới nói: "Gọi cô ấy cùng đi đi!"
Tôi chợt sững lại.
Năm đó khi học đại học, Dịch Hàn đã thích Tiểu Lâu, đây cũng không phải
bí mật gì trong đám bạn bè chúng tôi. Có điều... Nhìn vô số người theo
đuổi Tiểu Lâu sóng trước sóng sau lũ lượt chết trên bờ cát, chút dũng
khí vốn đã không đủ của cậu ta lập tức chìm xuống tận đáy biển, mãi cho
đến khi tốt nghiệp cũng không thể nói ra miệng. Sau khi tốt nghiệp mỗi
người một việc, bọn họ liên lạc cũng ít hơn. Dịch Hàn từng có một hai cô bạn gái, tôi đã tưởng rằng cậu ta không còn tâm tư này nữa. Vì sao hôm
nay nhắc tới Tiểu Lâu, thái độ của cậu ta lại trở nên mập mờ như vậy? Lẽ nào dạo này nối lại tình xưa đang là mốt?
"Thì ra mời tớ chỉ là lấy cớ", tôi cười một tiếng, "Bây giờ Tiểu Lâu đang ở bên cạnh tớ, tớ đưa máy cho cô ấy nghe nhé?"
"Này này, Thất Thất, bạn không được bán rẻ bạn bè như vậy..." Cậu ta kêu lên bên kia máy, sau đó yên lặng một lát rồi hắng giọng nói khẽ: "Cũng
được".
Tôi đưa điện thoại cho Tiểu Lâu: "Dịch Hàn".
Tiểu Lâu cầm điện thoại, tôi xoay người đi tắm. Đang tắm thì nghe thấy
Tiểu Lâu ở bên ngoài gõ cửa nói gì đó, nhưng vòi hoa sen xối quá ồn, tôi cũng không nghe rõ cô ấy nói gì.
Nghĩ bụng dù sao cũng không có chuyện gì quá to tát, tôi dứt khoát tắm xong mới mở cửa đi ra hỏi cô ấy xem có chuyện gì.
Tiểu Lâu nói: "Dịch Hàn gọi chúng ta ra ngoài chơi, tớ đồng ý rồi".
Tôi lườm cô ấy. Tôi đi theo để làm người thừa à?
Có điều cũng không sao, lát nữa cứ tìm chỗ nào đó ngủ, để hai người bọn họ tâm sự cho thoải mái.
Dịch Hàn chờ chúng tôi ở cửa quán bar. Vừa thấy tôi, cậu ta đã cau mày kêu to: "Chậm chạp quá đấy!"
"Đường xa, tắc đường". Tôi tức giận trả lời: "Bạn không thể tìm một chỗ nào gần nhà tớ một chút à?"
"Tớ cố ý muốn mời bạn đến quán này mà". Cậu ta nói, sau đó quay lại hàn huyên với Tiểu Lâu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn tên quán bar đó. Quán có tên là "Lắng đọng".
Quán bar là nơi ầm ĩ xô bồ, có thể lắng đọng ra cái gì chứ?
Tôi hừ một tiếng khinh thường, theo Dịch Hàn đi vào ngồi xuống cạnh quầy bar.
Quán bar này không lớn nhưng người lại rất đông, đèn màu rực rỡ, trai
thanh gái lịch, hoàn toàn không nhìn ra có gì đặc biệt. Tôi không biết
vì sao Dịch Hàn lại phải chọn quán này.
Dịch Hàn gọi nhân viên quán cầm menu đến cho chúng tôi xem. Tiểu Lâu tùy ý gọi một ly rượu. Tôi đang đọc các loại tên rượu kì lạ thì có một bàn
tay đưa tới cầm lấy tờ menu trên tay tôi, sau đó nhét vào tay tôi một
cốc sữa.
Còn là sữa nóng.
Tôi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Thẩm Độ.
Quả nhiên đã để râu, còn là râu quai nón. Khuôn mặt anh bị che mất hơn
nửa, nhưng gương mặt này, nụ cười này, rõ ràng chính là Thẩm Độ.
Thẩm Độ... của tôi.
Bạn đang đọc truyện Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.