Chương 28
Buổi tối lúc ngủ, Khương Ngọc bỗng nói với Diệp Duy Trăn là cô
muốn đi đảo Kỳ Sơn tham gia một chương trình phỏng vấn, mấy ngày nữa sẽ
xuất phát, cụ thể ngày nào còn phải đợi bên Nhà Xuất Bản thương thảo.
Diệp Duy Trăn để sách trong tay xuống, nghi ngờ nhìn cô một lúc lâu, “Trước
kia không phải em rất sợ tham gia loại chương trình như thế này à?”
Trong lòng anh, Khương Ngọc là cô nàng sống biết nghĩ cho mình, chuyện không
muốn làm ai cũng không có cách nào bức bách cô đi vào khuôn khổ. Cô
không thích liên hệ với người xa lạ, cho nên công ty xuất bản rất ít khi sắp xếp cô làm ký sự hoặc là phỏng vấn, huống chi với tình trạng hiện
giờ của cô, càng không thể nào nhận mới đúng. . . . . .
Khương Ngọc đã nằm đưa lưng về phía anh, suy nghĩ một chút mới nói: “Lúc nên
phối hợp với công ty thì phải làm, chương trình này mời em nhiều lần
rồi, không thể từ chối nữa.”
Diệp Duy Trăn im lặng chốc lát, chợt cúi người tới gần.
Anh lật người cô ngửa mặt nằm ngang, hai cánh tay chống bên gối cô, quan sát cô tỉ mỉ, “Khương Ngọc, em đang nghĩ gì?”
Khương Ngọc từ từ mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là cặp mắt trắng đen rõ ràng, lại không còn cảm giác có thể soi rọi vào trong lòng cô như lúc trước. Loại cảm giác không thể đến gần làm lòng cô tệ hết biết!
Diệp Duy Trăn đưa
tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, đặt một nụ hôn lên cái trán sáng
bóng, “Em không vui, đúng không? Có thể nói với anh được không?”
Khương Ngọc lắc đầu một cái, “Em không sao, thật, qua lần này là tốt.”
“Anh nói rồi, em không cần gắng gượng chống đỡ trước mặt anh.” Diệp Duy Trăn nhìn gương mặt cô bị vầng sáng chiếu rọi, âm thanh cũng trở nên rất êm
ái, “Thời điểm em cần nhất thì anh không thể ở cùng em, nhưng về sau lúc nào em cần anh, anh nhất định sẽ có mặt.”
Trong
phòng chỉ còn lại giọng nói trầm thấp từ tính của anh vang vọng bên tai, Khương Ngọc nhìn anh áp sát mặt mình, đáy mắt thoáng qua mấy phần giãy
giụa, cuối cùng vẫn mệt mỏi nhắm mắt lại, “Em biết rồi.”
Dáng vẻ tự bảo vệ mình của cô khiến trái tim Diệp Duy Trăn chìm xuống, thật giống như những gì anh làm đều trở nên rất dư thừa.
Hô hấp của anh có chút dồn dập, nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm bức bách cô tiếp.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như bây giờ đổi lại là anh trải qua nhiều chuyện
như vậy, chỉ sợ cũng không muốn để ý tới ai, ngay cả khi bọn họ kết hôn
được một khoảng thời gian rồi, độ tin tưởng với anh sợ rằng còn chưa đủ, huống chi trước mắt cô vẫn luôn hoài nghi anh có phải “người kia” hay
không . . . . . . Nghĩ tới đây, tâm tư của Diệp Duy Trăn càng trở nên
phức tạp.
Chuyện giữa anh và Khương Ngọc có chút phiền phức, không phải một hai câu là có thể nói rõ, vẫn phải đợi tâm tình cô tốt hơn.
Anh tắt đèn phía giường bên cô, ôm chặt cô vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sống
lưng của cô, giống như là dỗ dành đứa trẻ, “Em không muốn nói chuyện thì đừng nói, em không muốn quan tâm ai thì đừng để ý tới, trời có sập
xuống thì còn có anh chống đỡ cho em.”
Thân thể Khương Ngọc hơi cứng đờ, Diệp Duy Trăn có thể cảm thấy cô áp đầu vào trong ngực anh cọ xát.
Mặc dù cô làm không nói, nhưng hành động này làm cho Diệp Duy Trăn cảm thấy an lòng không ít.
–
Hết bận chuyện của Kiều Mộng Tiệp, Diệp Duy Trăn tranh thủ trở về công ty
một chuyến, anh vừa vào công ty đã cảm thấy không ổn. Đám cô nàng trong
ngày thường luôn vây đến ríu rít cùng nhau, hôm nay thấy anh thì ánh mắt cực kỳ không đúng, vừa hưng phấn muốn nói lại thôi, nhiều lần còn nghị
luận sau lưng anh.
Anh nhíu mày, cuối cùng hỏi Tiểu Lục: “Chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Lục xấu hổ, “Cái này ——”
“Cái này cái kia gì hả.” Diệp Duy Trăn không có tâm tình ậm ừ với cậu ta,
vừa cởi áo khoác vừa mở máy vi tính, vừa quát lên, “Mau nói!”
Tiểu Lục ho một tiếng, “Lão đại, là anh bảo em nói, em không có nghị luận bát quái ở sau lưng anh đâu đó.”
Trong lòng Diệp Duy Trăn có dự cảm không tốt, “Cậu nói mau.”
Tiểu Lục cảnh giác quan sát sắc mặt anh, “Cái đó, anh còn không biết à? Cũng đúng, anh không hay xem những tin tức bát quái trên mạng.”
Sắc mặt của Diệp Duy Trăn càng ngày càng đen, Tiểu Lục thức thời vội vàng
nói: “Bắt đầu từ tối hôm qua, trên web vẫn lưu truyền mấy tấm ảnh, cái
kia. . . . . . Vai nam chính xem ra thật giống anh đó lão đại.”
Lời nói này làm Diệp Duy Trăn có chút mụ mị, lại có chút hồ nghi, “Ảnh gì?”
“Đợi chút, em tìm cho anh xem thử.” Tiểu Lục lưu loát gõ mấy chữ trên bàn
phím, sau đó liếc anh một cái, “Đây này lão đại, anh từ từ xem.” Nói
xong bỏ chạy không quay đầu lại.
Tầm mắt của Diệp Duy Trăn trở về trên màn hình máy vi tính, lập tức liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Mạc Tử Kỳ ở có chút ảnh hưởng trong giới giải trí, nhưng anh tuyệt đối không ngờ có ngày mình và cô ta cùng tiến lên trang đầu báo giải trí —— ký kết mới
mỹ nữ và ông chủ có người kích tình khó nhịn hôn nóng bỏng ở cửa quán
bar.
Tựa đề nhăng quậy gì thế! Diệp Duy Trăn nhìn kỹ
lại hình, ảnh rất lớn, nhưng hình ảnh chụp rất mờ, tuy nhiên anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ảnh bị chụp trộm đêm anh tranh
chấp với Mạc Tử Kỳ ở cửa quán bar. Góc độ chụp vô cùng xảo trá, nếu như không phải là người trong cuộc thật đúng là bị lời từ một phía của
phóng viên mê hoặc.
Dĩ nhiên cũng có một loại khả năng, chính là mục đích của người chụp ảnh muốn người khác hiểu lầm. . . . . .
Anh trầm mặt nhìn tấm ảnh, cùng lúc đó di động trên bàn vang lên.
Là Mạc Tử Kỳ.
Thật đúng là lúc nào cũng tính toán vừa vặn.
Diệp Duy Trăn mặt lạnh lùng tiếp thông. Giọng Mạc Tử Kỳ hiếm khi hốt hoảng, “Duy Trăn, anh …anh xem tin tức chưa?”
Diệp Duy Trăn lạnh lùng “rồi” một tiếng.
Mạc Tử Kỳ vội vàng nói: “Tin tưởng em, đây không phải là em làm!”
“Tại sao tôi phải tin cô?” Diệp Duy Trăn hung hăng nhìn chằm chằm những tấm
ảnh nhức mắt kia, găng từng chữ, “Vậy nhìn kiểu gì đều giống thủ đoạn
của Mạc Tử Kỳ cô!”
Mạc Tử Kỳ á khẩu không trả lời
được, chợt cảm thấy khổ sở. Cô ta lặng yên một lát, cười khổ trả lời:
“Đúng vậy, xem ra quả thật giống như em làm.”
Diệp
Duy Trăn đã không có ý định nói nhảm với cô ta, Mạc Tử Kỳ chợt gọi anh
lại, “Em sẽ giúp anh giải thích với Khương Ngọc . . . . . .”
“Không cần.” Giờ phút này Diệp Duy Trăn nghe được hai chữ “Khương Ngọc” chỉ
cảm thấy mí mắt trực nhảy, nhớ tới cô bỗng nhiên nói muốn đi Kỳ đảo,
không biết có phải có liên quan tới tin tức này hay không?
Anh càng lúc càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, chỉ lạnh giọng nói với đầu kia: “Đừng tiếp tục làm phiền chúng tôi.”
Anh nói xong cũng dứt khoát kết thúc trò chuyện, trong lòng mơ hồ kinh
hoảng, không biết Khương Ngọc thấy tin tức này có hiểu lầm hay không?
Ngày đó đúng là hôm anh không nhận điện thoại của cô, mặc dù hai chuyện
này hoàn toàn không có quan hệ, nhưng liên hệ tất cả lại thì cũng có vẻ
anh và Mạc Tử Kỳ thật có cái gì.
Khó trách tối hôm qua anh nói gì Khương Ngọc cũng không phản ứng, sợ rằng trong lòng anh đã bị gán mác tên lừa gạt!
Diệp Duy Trăn nhấc áo khoác lên vội vội vàng vàng đi ra ngoài, mặt âm trầm
bước vào thang máy, lúc ấn số thì sắc mặt còn thối hơn.
Trong lòng anh còn có một nghi ngờ khác, đó chính là nếu quả thật Khương Ngọc thấy được tin tức này, tại sao không hỏi anh? Cô không những hỏi cũng
không hỏi, lại còn lựa chọn rời đi lúc này?
Diệp Duy
Trăn nhẫn nhịn hai ngày tức giận cũng xông lên, đối với Khương Ngọc mà
nói, có phải nếu anh không phải là “ân nhân cứu mạng” thì một chút địa
vị trong lòng cô cũng bị mất hay không? Hôn nhân này cũng sẽ không có
bất kỳ ý nghĩa gì?
Nghĩ tới đây, anh chỉ cảm thấy
toàn thân đều giống như có ngọn lửa vô hình cháy lên, nhưng hết lần này
tới lần khác không tìm được lối ra, mơ hồ, trái tim còn bị cháy đến đau.
–
Vào lúc này Khương Ngọc đang ở cùng Văn Thanh, lo xong hậu sự cho Kiều Mộng Tiệp, nhưng còn có vài vật cũ cần sửa sang lại. Văn Định Sơn đã bị Văn
Thanh đuổi ra ngoài, ngay cả khóa cửa cô ấy cũng đổi, xem bộ dáng quyết
tâm không muốn nhận người cha này.
Nhớ tới lời Kiều Mộng Tiệp nó trước khi mất, Khương Ngọc vẫn nói thật: “Bác gái không hy vọng hai người thành ra như vậy.”
“Mẹ hy vọng rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có cái này chị không thể làm
theo ý nguyện của mẹ, không phải sợ chị tương lai không có ai dựa vào
sao?” Văn Thanh cất album trong tay vào trong hộp giấy, lúc này mới liếc nhìn Khương Ngọc, “Chị có thể tự chăm sóc mình, huống chi, không phải
chị còn em nữa sao?”
Khương Ngọc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn chăm chú vào cô ấy ngồi ở bên giường.
Văn Thanh giống như là chợt nhớ tới cái gì, như có điều suy nghĩ quay đầu
lại, “Khương Ngọc, em là người thân cuối cùng của chị, đừng nghĩ dùng
những lý do ngổn ngang kia bỏ rơi chị, chị muốn làm chị em cả đời với
em.”
Khương Ngọc cúi đầu, lúng ta lúng túng thu dọn lại quần áo cũ trong tay, “Chị không sợ em sao?”
“Sợ cái gì?” Văn Thanh xì, nói: “Không nghĩ tới em chịu phạt giáo dục cao đẳng, lại có thể mê tín.”
Lâu sau Khương Ngọc mới nói: “Không phải mê tín, em sợ.”
Văn Thanh trầm mặc nhìn cô.
Chỉ nghe Khương Ngọc nói tiếp: “Càng để ý lại càng sợ, em chỉ còn chị và. . . . . .” Cô nói xong cắn môi, lẩm bẩm nức nở nói: “Em không muốn hai
người xảy ra chuyện.”
Văn Thanh dịch tới gần cô, “Hai người? Cho nên bây giờ ngoại trừ có suy nghĩ này với chị, đối với Diệp
Duy Trăn cũng vậy? Không phải muốn ly hôn với cậu ta chứ?”
Khương Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt có chút mờ mịt.
Văn Thanh lập tức trừng lớn mắt, “Chị chỉ thuận miệng nói, sẽ không nghĩ thật như vậy chứ?”
“Em không có.” Khương Ngọc nói như đinh chém sắt, bỗng nhiên lại thở dài,
“Em mãi mới xác định được tâm ý của mình, có điều em sợ anh ấy càng ngày càng không chắc chắn lắm.”
Văn Thanh kinh ngạc vô cùng, “Có ý gì?”
Khương Ngọc nhớ tới hình ảnh xem trên tin tức đêm đó, ngón tay không khỏi nắm thật chặt.
Văn Thanh thấy sắc mặt cô biến đổi vài lần, rõ ràng là che giấu một bụng
tâm sự, có chút đau lòng sờ sờ đầu của cô, “Cô bé ngốc, lại để tâm vào
chuyện vụn vặt à? Lần trước chị khuyên bảo em thế nào, Diệp Duy Trăn
nhất định là làm cái gì để cho em lại muốn rút lui?”
Khương Ngọc còn chưa kịp trả lời, chuông cửa liền vang lên vội vã gấp rút. Cô mở cửa nhìn, đứng ở cửa là Diệp Duy Trăn.
Khương Ngọc hơi sững sờ, “Sao anh tới đây?”
“Em ra ngoài, anh có lời muốn nói với em.” Giọng Diệp Duy Trăn rất không
vui, mặt mày nhuộm mấy phần nghiêm nghị, nhìn ra được anh đang cố gắng
khắc chế mình.
Trong lòng Khương Ngọc đã đoán được một hai, cô quay đầu nói với Văn Thanh: “Bọn em đi ra ngoài một chút.”
Mặt Văn Thanh lo âu nhìn hai người kia, lúc bắt đầu còn muốn đi theo xem
thử, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu một cái, cái gọi là kẻ trong cuộc thì
mê, có một số việc người khác nhìn rõ cũng không thể làm gì.
–
Hai người cùng đi đến cổng công viên trong tiểu khu, Khương Ngọc đang muốn
chủ động nói cái gì cho không khí hoãn hòa một chút, Diệp Duy Trăn chợt
xoay người lại.
Giữa những ngón tay thon dài của anh
nắm thật chặt điện thoại di động, vẻ mặt ủ dột mà đưa điện thoại di động tới trước mặt cô, nói thẳng: “Em đã biết?”
Khương Ngọc liếc nhìn tấm ảnh, lập tức thu hồi ánh mắt.
Nét mặt của cô đã nói lên tất cả, Diệp Duy Trăn chỉ cảm thấy trái tim hung
hăng co rút, đoạn đường này đè xuống lửa giận cũng lần nữa hừng hực mà
thiêu đốt lên.
Anh hít một hơi, cố chấp tỉnh táo hỏi tiếp, “Em muốn đi đảo Kỳ Sơn, có liên quan đến việc này không?”
Ngón tay Khương Ngọc đặt trong túi áo bành tô co ro chặt hơn, đầu cô nghiêng sang, coi như là chấp nhận.
Diệp Duy Trăn rốt cuộc giận dữ, ngược lại bật cười, “Ban đầu là ai nói, sẽ
không bởi vì người khác mà gây gổ tranh chấp với anh, Khương Ngọc, em có được coi là nói một đằng làm một nẻo? Ngay cả hỏi em cũng không hỏi mà
trong lòng đã định tội anh?”
Khương Ngọc không nói lời nào, chỉ rủ mí mắt xuống.
Trừ lần đó ra, Diệp Duy Trăn không có nói những lời cay nghiệt với cô, mới
nghe đến đây, trái tim cô run rẩy, khó chịu gần như đứng không vững. Thề non hẹn biển ai cũng biết nói, nói khoác cũng rất dễ dàng, nhưng thật
sự đi tới một bước kia, lại phát hiện làm còn khó hơn so với lên trời.
Thấy cô vẫn không lên tiếng, Diệp Duy Trăn lại nói: “Sau đó thì sao? Trốn tránh xong em định làm gì?”
Lông mi Khương Ngọc run không ngừng, nhưng vẫn không lên tiếng, cô càng như
vậy Diệp Duy Trăn lại càng giận. Cả đầu anh cũng sắp nổ tung, nói mỗi
câu cũng phải trải qua đại não phân tích cẩn thận, “Nói cho anh biết, em định làm gì? Ly hôn sao?”
Khương Ngọc chợt xoay đầu lại nhìn anh, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Duy Trăn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, hỏi từng chữ: “Anh có phải
người đàn ông kia hay không quan trọng với em đến vậy sao?”
Khương Ngọc đã không tự chủ lui về phía sau một bước dài, Diệp Duy Trăn biết,
cô hoàn toàn không ngờ Diệp Duy Trăn sẽ biết bí mật này. . . . . .
Diệp Duy Trăn thấy phản ứng này của cô, chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên, anh tiến gần tới cô, khẽ cúi người xuống ngưng mắt nhìn cô đang tránh né,
“Tốt. Không phải em muốn biết đáp án sao? Hiện tại anh nói cho em biết
anh không phải người đó!”
Bạn đang đọc truyện Khi Nho Chín được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.