Chương 22: Phiền Phức Lớn
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm thầy chủ nhiệm đã đến khi kí túc xá tuyên
bố dõng dạc: "Từ hôm qua đến bây giờ chỉ có tất cả hai sinh viên nói với tôi rằng họ xin ở lại kí túc xá. Nhưng tôi đã nói rồi, nhà trường chỉ
cho lớp chúng ta chín mươi nhăm chỗ trong chung cư, do đó rất xin lỗi,
tôi đành phải áp dụng biện pháp cưỡng chế vậy. Tôi đã nghiên cứu bản
điều tra liên quan đến tình hình kinh tế gia đình mà các em viết khi
nhập trường, và có bàn bạc với mấy cán bộ lớp, chúng tôi quyết định xếp
năm người sau ở lại kí túc xá. Hi vọng mọi người phối hợp thực hiện. Bây giờ tôi sẽ công bố danh sách những bạn dưới đây".
Đám nữ sinh ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc trong nháy mắt. Xxx,
xxx, ......................... Từng cái tên quen thuộc vang vang bên
tai Những nữ sinh bị đọc đến tên lần lượt nhanh chóng cúi đầu xuống, tim tôi cũng đập loạn lên thình thịch, thình thịch; có tôi, không có tôi,
không có tôi, có tôi; tim tôi lúc thì như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực,
lúc lại như muốn chết lặng cùng cái ý nghĩ đó. Hình như trong cái giây
phút ấy ngoài hai ý nghĩ chọn lựa đó trong đầu tôi không còn ý nghĩ nào
khác. Mà đã quên tất cả ý nghĩa thực tế là gì, chỉ chăm chăm trốn tránh
những cái tên, tim tôi như đang bị treo lên cao và lắc lư ở đó. Có rất nhiều thứ giống như những đốm lửa nhỏ đang đâm hết chỗ này lại đụng
phải chỗ kia trong đầu óc tôi mà vẫn không tìm được phương hướng. Tôi
không có cách nào viện ra một lí do để thông cảm và thuyết phục chính
mình. Chỉ cảm thấy có một đống hỗn độn trong đầu, "có tôi" và "không có
tôi" đều là có thể, đúng vậy đáng ra nên có tôi. Cha mẹ đã vất vả như
vậy, bây giờ mà nhà trường lại sắp xếp cho tôi ở lại kí túc xá thì tôi
có thể tiết kiệm cho cha mẹ 700 tệ. Với 700 tệ cha mẹ có thể sống trong một tháng còn có thể mua được những thứ ngon lành, với 700 tệ mẹ có thể mua được một dụng cụ điều trị bệnh viêm khớp của bà, 700 tệ đã khiến
cha phải vất vả trong hơn nửa tháng trời... Nhưng làm sao có thể có tôi
được? Làm sao có thể nói ra sự nghèo khốn, bối rối, xấu hổ và mất thể
diện của mình trước biết bao cái nhìn chăm chú của mọi người đây? Các
bạn học sẽ nhìn tôi ra sao? Có thể họ sẽ coi thường tôi, có thể họ sẽ
nói sau lưng tôi rằng hoá ra hoàn cảnh gia đình Dịch Phấn Hàn lại khó
khăn như vậy, nhưng hình như bình thường cô ta ăn mặc cũng được lắm mà!
Rồi ch Rồi chẳng bao lâu tất cả các bạn học trong lớp sẽ đều biết tôi là kẻ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh ở lớp này, mà cuộc cạnh tranh ấy
dựa trên nguyên tắc hoàn cảnh kinh tế gia đình. Những ai quen tôi trong
khu nhà này đều biết, từ nay về sau họ đều phải chuyển vào khu chung cư
còn tôi sẽ không thể được như họ nữa.Những ai quen biết tôi đều sẽ coi
thường tôi, sau này các phòng kí túc đều sẽ bàn tán xôn xao, họ sẽ nói
về tôi, sẽ đoán già nói gì đó với thầy chủ nhiệm.
Từ xưa đến nay, thế sự luôn luôn là "kẻ khóc người cười". Tôi thẫn
thờ đứng đó, nhớ lại mới thấy trong hàng ngàn ý nghĩ vừa rồi, tôi đã
không hề xét đến vấn đề điều kiện sống ở chung cư mới tốt hơn nhiều so
với khu kí túc xá đổ nát. Dường như với lòng tự tôn thì sự tồi tệ của
hoàn cảnh cũng không đáng gì so với những tổn thương mà ta phải chịu.
Tôi cảm thấy tính hư vinh của mình thật đáng sợ. Trong đám người đi
lại ồn ào đột nhiên van lên tiếng khóc không biết là của ai, vừa khóc
vừa nói: "Thưa thầy, em cảm thấy như thế là không công bằng! Tại sao cứ
nhất định phải là mấy người chúng em ở kí túc xá, thầy có từng nghĩ tới
cảm giác của chúng em không? Thầy đã hỏi xem có phải chúng em có thực sự muốn ở lại kí túc xá hay có phải không thể ở nổi khu chung cư chưa?". Trong chốc lát đám đông huyên náo bỗng trở nên im phăng phắc. Tiếng
khóc của bạn nữ sinh ấy càng lúc càng lớn, bỗng nhiên tôi cảm thấy
rất khó chịu và vô cùng buồn bã, những cảm nhận phức tạp bị kìm nén
trong lòng như đang bấn loạn trong cơ thể để tìm lối thoát. Tôi cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Những nữ sinh bị đọc tên vừa rồi lần lượt khóc lên thành tiếng. Những nữ sinh ban nãy còn hò hét nhảy múa vui mừng cũng không cười đùa nữa mà chỉ đứng đó nhỏ tiếng bàn luận, cũng không biết là họ đang nói gì.
Tôi tìm kiếm bóng dáng của Diệp Ly qua đôi mắt đẫm lệ, nhưng phát hiện
ra rằng đã không thấy cô ấy đâu cả. Thầy chủ nhiệm thấy ý kiến của
mình bị nhiều người phản đối và gây ầm ĩ tới mức một đám con gái đã khóc trước mặt mình như vậy thì rất bối rối, nhưng cũng không có cách gì mà
chỉ đứng đó kể khổ: "Vậy các em bảo tôi phải làm sao, không thể nào một
trăm người lại ở trên chín mươi nhăm cái giường được!" Chắc chắn ông ấy
không hiểu được trẻ con bây giờ ra sao, một việc đơn giản như vậy mà
cũng khóc và còn gây ra phiền phức lớn đến thế. Có người đề nghị bốc
thăm.
Lại khiến "Kẻ khóc người cười" rồi đây. Vai diễn bắt đầu đảo ngược.
Những nữ sinh vừa rồi còn khóc lóc bây giờ giống như vớ được cơ hội sống lại vậy, nước mắt trên mặt dần khô hết, tâm trạng cũng trở lại bình
thường. Còn những nữ sinh vừa rồi cười cười nói nói bàn bạc đủ thứ xem
sẽ sống ở khu chung cư ra sao thì bây giờ lại lộ ra vẻ lo lắng sầu muộn. Đối với chuyện này thầy chủ nhiệm già nhất định cảm thấy rất buồn
phiền. Nên xem đây là một chuyện vô cùng đơn giản, có tiền thì ở chung
cư, không có tiền thì ở kí túc xá. Nhưng lòng người so với vật chất
thì phức tạp hơn nhiều, phân chia cao thấp, nghèo hèn đâu có thể dễ dàng như vậy? Việc bốc thăm được tổ chức ngay tại chỗ. Một trăm mẩu giấy
thì có chín mươi nhăm mẩu viết "chung cư", năm mẩu viết "kí túc xá". Bốc thăm lần lượt theo số thứ tự của phòng kí túc. Mỗi khi có người bốc
thăm, tất cả mọi người không ai bảo ai đều giữ trật tự, tạo ra một bầu
không khí yên lặng và nghiêm túc. Rồi sau khi người đó mở mẩu giấy ra,
bất luận bốc được hai chữ "chung cư" hay là "kí túc xá" thì cũng chỉ
cùng thở dài một lượt.
Bốn cái thăm "kí túc xá" đều đã có người bốc phải. Đúng lúc đó không
biết Diệp Ly đã xuất hiện ở hành lang từ lúc nào, cô ấy nói: "Không cần
bốc thăm tiếp nữa, cái thăm "kí túc xá" còn lại để cho tôi đi". Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cô ấy. Cô ấy vô cùng bình tĩnh. Dưới ánh đèn
tù mù của hành lang, bóng dáng cô ấy trông không được rõ nhưng tôi vẫn
nhận thấy sự bình tĩnh trong mắt cô. Một thứ ánh sáng lãnh đạm. Ánh đèn
tối như vậy còn bóng dáng cô ấy trông thật gầy yếu nhưng cái thần sắc
lại được ánh đèn ảm đạm ấy tô vẽ trở nên đoan trang hơn. Hoá ra cô gái này thật dũng cảm. Định nghĩa của cái gọi là "dũng cảm" vào thời điểm
đó chính là có thể chiến thắng tính hư vinh và sự nhút nhát của bản
thân. Điều kì lạ là những người bốc thăm trúng "kí túc xá" dường như
cũng không có phản ứng bất mãn quá lớn. Mặc dù trong đó có cô nữ sinh
vừa rồi đã khóc rất to khi bị chỉ định buộc phải ở lại kí túc xá.
Đúng là "phục trời không phục người". Nếu là ông trời an bài thì
người ta chấp nhận, nếu là con người sắp đặt thì người ta chống đối.
Trong giây phút đó dường như tôi không có bất kì một ý nghĩ nào, hàng
ngàn tâm tư trước đó đã bị quét sạch. Danh sách những người ở kí túc xá
đã được ấn định nhưng việc chuyển nhà cũng đủ để khiến tất cả các nữ
sinh đau đầu. Khi vào đại học mọi người đều mang theo kha khá "gia sản", đó là một ít quần áo, sách vở và cả mấy thứ đồ dùng lặt vặt của con
gái. Một năm qua đi, sự khác biệt đã trở nên rõ ràng hơn. Có cô gái với
đống quần áo dùng đến hai vali to cũng không chứa hết. Có cô gái lại chỉ toàn sách, phải đến một mét khối sách. Nhưng có cô gái với tất cả đống
tài sản chỉ dùng hai va li có thể thu dọn gọn gàng. Buổi tối đầu tiên
chuyển nhà, tất cả các phòng kí túc đều giống như vừa bị cướp vậy, một
đống bừa bộn. Trên mặt đất toàn là sách, từng bó sách, từng đống quần
áo, hỗn tạp đủ thứ lung tung lộn xộn. Giấy má và xiêm áo đủ màu cùng bay lên, rác rưởi và những thứ linh tinh cùng một loại. Con búp bê nhỏ này
đã cùng mình đi ngủ một năm trời mình không nỡ vứt nó đi, cái cốc nước
này có thể dùng làm ống cắm bút nên cũng không nhẫn tâm ném bỏ. Những
thứ vụn vặt của con gái biểu hiện ra thật tinh tế sâu sắc. Tôi thì thanh lí một cách không thương tiếc, tôi đã vứt đi một nửa "tài sản", hễ là
thứ chưa từng đụng tới trong vòng nửa năm tôi đều vứt hết. Dứt khoát.
Thanh lí "tài sản" là một việc khó nhưng chuyển "tài sản" từ khu phía đông trường sang khu phía tây còn phiền phức hơn nhiều. Thực ra cũng
đơn giản nếu bạn tìm được một nam sinh giúp đỡ, nhưng cũng không đơn
giản ở chỗ, nếu hôm chuyển nhà bạn có thể tìm được bao nhiêu nam sinh
đến lao động không công cho bạn thì cũng có nghĩa là sẽ có từng ấy nam
sinh có ý định theo đuổi bạn và có quan hệ "mờ ám" với bạn. Số lượng nam sinh tìm được có quan hệ trực tiếp với chỉ số hấp dẫn của nữ sinh.
Những tâm tư nhỏ nhặt này của con gái nếu con trai không thấy thì cũng
phải đoán ra. Hôm chuyển nhà, tôi nhìn thấy vô số các nam sinh đang
chạy ra chạy vào trong khu kí túc xá, vác các túi lớn túi bé trông dũng
mãnh khác thường. Những nữ sinh bình thường đối xử với họ chẳng ra sao
bây giờ cũng dịu dàng ân cần hỏi han vài câu "vô thưởng vô phạt", đại
loại như: "Có mệt không?" - Rõ ràng là câu hỏi vô duyên, nếu không mệt
thì tại sao các nữ sinh không tự mình mang vác đi. Nam sinh cũng vui, nữ sinh cũng mừng, thật đúng là nam nữ phối hợp thì làm gì cũng không mệt.
Với tình hình này thì việc chuyển nhà sẽ hoàn tất rất nhanh. Ngày hôm đó, khắp mọi nơi trong trường học đều thấy những người vác túi to túi
nhỏ chạy như bay, giống như là đang đi sơ tán vậy, các vị lãnh đạo và
giáo viên thì ngồi dưới bóng cây hóng mát đôn đốc, "chỉ huy tác chiến",
khích lệ học sinh. Giáo viên và học sinh, một bên tĩnh, một bên động
nhưng lại là sự kết hợp hoàn hảo, sinh động thú vị, sống động vô cùng.
Bạn đang đọc truyện Bốn Năm Phấn Hồng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.