Chương 2: Anh Em
Edit: Thiên Thiên
Beta: Giang Hoàng
Kiều Mặc thở dài ôm bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao
đâu...". Xem ra hai năm trước, chuyện hắn bị cảnh sát bắt đã để lại
trong lòng bé một bóng ma tâm lý . Nhớ lúc đó, bé muốn khóc lại không
dám khóc, sợ tới mức mặt dại ra làm hắn đau lòng muốn chết. Dù sao thì
lúc ấy bé mới chỉ là một cô nhóc chín tuổi.
Xe cảnh sát còn chưa
đến trước mặt, một người đã ló đầu ra khỏi cửa kính ô tô, tay không
ngừng vẫy bọn họ, miệng hét lớn, " Đại ca! Kiều Kiều!". Vừa dứt lời, xe
liền phanh gấp, người trên xe sốt sắng nhảy xuống chạy về phía bọn họ,
nhếch miệng cười: "Đại ca, em đến đón hai người!"
Kiều Mặc buông
Kiều Kiều ra, nâng tay đánh một quyền vào người đứng trước mặt, nghiêng
người nói: "Phương Thành, cậu đừng có lượn xe cảnh sát trước mặt tôi,
chẳng nhẽ cậu không biết tôi kiêng kị nhất là kiểu đùa này sao?"
Nói xong, hắn nhìn sang người mặc đồng phục cảnh sát vừa đến bên cạnh,
nghiến răng nghiến lợi nói, "Cái bộ dạng gì nữa đây, nhìn phát bực! Tiểu tử, cậu đến chỗ tôi khoe khoang cái gì hả?!"
Vẻ mặt của Phương
Thành như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, nhẹ giọng thanh minh: "Đại ca, cả đêm hôm qua em bận làm nhiệm vụ, sáng nay còn chưa kịp thay đồ đã vội vàng
tới đón anh ngay đó!"
Phương Thành và Kiều Mặc cùng tham gia quân đội, lúc ấy Kiều Mặc là trung đội trưởng của hắn. Những ngày còn trong
quân ngũ, Kiều Mặc luôn chú ý chăm sóc anh em cấp dưới, bởi vậy rất được mọi người kính trọng. Việc đời khó liệu, hai năm trước hắn cố ý hành
hung người bị thương nên bị bắt vào tù. Thời gian đó, Phương Thanh – cấp dưới của hắn - vừa xuất ngũ, cậu ta gia nhập cục công an thành phố Lăng Hải, trở thành nhân viên chấp hành pháp luật.
Phương Thành gia
nhập cục công an thành phố Lăng Hải cũng không lâu, vì là người mới nên
làm việc rất vất vả, cậu ta phải cố gắng gấp đôi mọi người. Kiều Mặc cẩn thận nhìn cậu ta một lượt, quả thật mắt của tên nhóc này biến thành mắt cú mèo rồi. Mấy ngày nay chắc chắn cậu ta chẳng nghỉ ngơi tốt. Xác định điều đó, KiềuMặc bèn cười khẽ nói:
"Xem ra cậu vẫn còn có lương tâm, đừng đứng ở đây nữa, đi thôi!"
"Rõ!" Phương Thành nghiêm chỉnh hành lễ. Mấy anh em cùng nhau cười lớn. Kiều
Mặc kéo Kiều Kiều ngồi vào ghế sau, Phương Thành mở cửa ghế lái xe rồi
ngồi vào " Kiều Kiều, không phải là đêm qua em ở đây chờ chứ? Sáng sớm
hôm nay anh tới nhà em nhưng em không có ở đó?"
Dù đã ngồi trong
xe, Kiều Kiều vẫn có chút gượng gạo, tay ôm chặt lấy Kiều Mặc. Khi bé
nghe được lời của Phương Thành thì nhỏ giọng thầm thì: "Em không muốn
ngồi trong xe cảnh sát của anh đâu!"
"Hiện tại không phải em vẫn
ngồi ở trong xe của anh sao?" Phương Thành đắc ý quay đầu lại nhìn đôi
lông mi run run của Kiều Kiều, trông Kiều Kiều thế này siêu đáng yêu.
"Em đi cùng với anh hai mà!" Kiều Kiều ôm chặt lấy thắt lưng Kiều Mặc, vừa nói thật to vừa liếc Phương Thành một cái.
"Đúng vậy, anh hai đã trở về, em sẽ tiếp tục trốn đi khóc trộm......"Kiều
Kiều liếc Phương Thanh nhưng ánh mắt của bé không hề có chút lực sát
thương nào, vì vậy mà hắn tiếp tục trêu bé. Ngay cả Kiều Mặc cũng cảm
thấy thích thú với bộ dạng của em gái lúc này, nên anh lập tức bỏ qua
chuyện người anh em của mình trêu đùa con bé.
" Em không có khóc!"
Kiều Kiều gấp đến độ kêu to, vội nghiêng người về phía trước lấy tay cố che
miệng Phương Thành lại, Phương Thành vừa cười hì hì vừa tránh qua trái
rồi lại tránh qua phải. Kiều Kiều mất thăng bằng ngã sang một bên, may
mắn là Kiều Mặc nhanh tay giữ chặt lại "Bảo bối, cẩn thận một chút!"
"Nhóc con, bị anh nói trúng nên chột dạ phải không? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ lên qua gương chiếu hậu, Phương Thành bật cười ha hả.
"Em...." Kiều Kiều vừa định phản bác thì Kiều Mặc đã gào lên "Phương Thành, cậu
không phiền thì im lặng cho tôi!" Nghe Kiều Kiều trộm khóc một mình,
Kiều Mặc cảm thấy lòng nhói đau. Nghĩ thôi cũng biết, lúc hắn không ở
nhà, nhóc con này chắc hẳn đã khóc trộm không biết bao nhiêu lần.
"Đại ca, em chỉ đùa Kiều Kiều thôi mà, anh bao che khuyết điểm quá đi mất..."
"Cậu vẫn còn dám nói nữa hả, tập trung lái xe đi!"
Phương Thành thấy Kiều Mặc tức giận thì không dám đùa cợt nữa, ngoan ngoãn lái xe. Bấy giờ trong xe trở nên yên tĩnh kì lạ.
Tuyết rơi xuống mỗi lúc một lớn, tuyết đọng trên đường càng dày hơn, nhà Kiều Mặc ở phía nam của thành phố Lăng Hải, ngục giam lại ở phía bắc, lúc
này bọn họ lại phải đi xuyên qua trung tâm thành phố, đường đông, giao
thông tắc nghẽn nên bị kẹt xe. Kiều Kiều buồn ngủ dựa vào Kiều Mặc, cả
đêm qua cô bé phấn khích không ngủ được, hôm nay lại sáng sớm đã ra khỏi nhà, hiện giờ khi tâm yên ổn, cô bé dựa vào lòng anh hai thì cảm giác
mệt mỏi mới ập đến.
" Bảo bối, em mệt?" Kiều Mặc yêu thương vuốt
ve mái tóc của Kiều Kiều, nhẹ giọng nói: "Về tới nhà còn một lúc lâu
nữa, anh hai ôm em một lúc." Nói xong liền ôm Kiều Kiều vào lòng, nhẹ
nhàng vỗ về mái tóc của bé, Kiều Kiều ở trong lòng hắn chỉ chốc lát là
đã ngủ. Kiều Mặc nhìn dáng ngủ đáng yêu của cô nhóc trước mắt, nhẹ nhàng cười rồi lại nhịn không được cúi đầu hôn lên má hồng một cái.Phương
Thành từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh hai người thân mật thì khóe miệng liền co giật, xem này xem này ai đó thật là vô sỉ mà.
Phương
Thành bật đèn xe cảnh sát ra rồi quẹo trái, đánh tay lái sang phải, ra
vẻ phong độ, phóng xe lên lối đi bộ rồi vượt đèn đỏ, rốt cuộc cũng đi
qua khu trung tâm thì thở phào một hơi, cảm khái nói: "Này thì luật giao thông, ai dám cản xe cảnh sát là kẻ đó ngây trở ngại công vụ!"
Kiều Mặc miễn cưỡng nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm đáp "Tôi nói
này ngài Phương đại cảnh sát, hôm nay ngày phải làm công vụ gì vậy?"
Phương Thành nghiêm trang trả lời" Hôm nay lãnh đạo đi tập huấn trở về, tôi đây liền đích thân tới đón!"
Kiều Mặc nâng tay đánh gáy hắn một cái, mắt phượng híp lại" Cậu lại lắm mồm!!"
"Không dám! Không dám!"
"Phương Thành, bọn Ương Tử đang làm cái gì? Không biết hôm nay tôi ra ngoài sao? Như thế nào lại không thấy một bóng người?"
" À..là...bọn họ......" Phương Thành ấp úng nửa ngày vẫn chưa tìm được cái cớ, Kiều Mặc liền hiểu rõ: "Lại cãi nhau?"
Phương Thành có chút ủ rũ hướng Kiều Mặc oán giận nói: "Đại ca, mấy tiểu huynh đệ kia chính là xem em không vừa mắt, chỉ vì em làm cảnh sát mà mỗi
ngày đều bị bọn họ châm chọc khiêu khích, anh nói coi, bọn họ không chịu làm việc đoàng hoàng, suốt ngày chỉ đánh nhau ẩu đả, chẳng khác nào một đám du côn lưu manh. Vừa mới gặp mặt, bọn họ vào hùa xem thường, sỉ
nhục em!" Phương Thành càng nói càng nghẹn, giọng cũng trở nên cao hơn.
Ở trong lòng Kiều Mặc, Kiều Kiều ưm một tiếng, tay giật giật áo Kiều Mặc, Kiều Mặc liền trừng mắt nhìn Phương Thành một cái, thấp giọng cảnh cáo: "Chú gào cái gì!"
Phương Thành hừ nhẹ một tiếng rồi im lặng, xe
cảnh sát ở ngã tư đường vòng quanh xem xét, cuối cùng quẹo vào một cái
ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Đúng lúc này Kiều
Kiều cũng tỉnh dậy, nâng đôi mi nhập nhèm vì ngái ngủ lên, mắt liếc ra
ngoài cửa sổ nhìn cảnh sắc quen thuộc liền vui vẻ nở nụ cười rồi vội
vàng kéo Kiều Mặc xuống xe, " Anh hai, về đến nhà! Về đến nhà rồi!"
Kiều Kiều lôi kéo Kiều Mặc đi một đoạn, lập tức có ba người đi tới. Lí Ương, Xuyên Quân, A Nại đều là bạn bè từ nhỏ của Kiều Mặc ở trong ngõ nhỏ
này, mọi người rất tốt, cùng chung sống như anh em, nhưng ba người trẻ
tuổi này lại không nghĩ đến có một công việc ổn định, cả ngày chỉ toàn
đi gây chuyện phiền toái. Kiều Mặc không ít lần che chở cho bọn họ, bọn
họ cũng kính trọng Kiều Mặc, kêu hắn một tiếng "anh". Khoảng thời gian
này khi Kiều Mặc đi vắng, Kiều Kiềucũng là nhờ bọn họ chăm sóc, nhưng mà ai trông nom ai thì còn cần phải xem xét. Hôm nay là ngày Kiều Mặc được thả ra, từ đáy lòng bọn họ đều rất mừng rỡ liền tiến tới vây quanh hai
anh em Kiều Mặc chúc mừng.
Lí Ương là người ở giữa vẫn luôn chững chạc, khuôn mặt anh tuấn, tính tình hiền hòa, ổn trọng thế nhưng hôm
nay cũng có chút hưng phấn. "Kiều ca, anh đã trở lại, mấy anh em cuối
cùng cũng hết khổ rồi!"
Lí Ương đứng đắn bao nhiêu thì Xuyên Quân lại trái ngược bấy nhiêu. Túy rằng là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn
nhưng hễ mở miệng là không thể ngồi yên được, cả ngày pha trò "Kiều ca,
anh rốt cuộc cũng về rồi, anh xem này cái đầu bóng loáng, tất cả đều là
nhờ chuyến đặc huấn này mà có được, anh mau mau truyền thụ lại cho em
một chút coi!"
Kiều Mặc nhanh nhẹn đảo chân tung một quyền ra, cười mắng " Thằng nhóc này, chú có thể đứng đắn một chút được không!"
A Nại nói chính xác thì là một chàng trai nhỏ, trước kia cả ngày đều đi
theo phía sau bọn Kiều Mặc như người hầu, tuy là người thành thật, nhát
gan, nho nhã lịch sự nhưng lại thích ở cùng nhóm với bọn Kiều Mặc, lắm
lúc sợ run lên mà vẫn muốn nói chuyện nghĩa khí, hiện tại mặt mũi bầm
dập thế kia không biết lả bị ai đánh. A Nại ần cần đưa một điếu thuôc
lên trước mặt Kiều Mặc,cười ngây ngô, "Kiều ca, anh đã trở lại!"
Kiều Mặc nhận lấy điếu thuốc, cúi đầu nhìn thoáng qua hai con mắt vụt sáng
của bọn họ thấy bóng dáng Kiều Kiều liền đưa điếu thuốc cho Xuyên Quân.
Xuyên Quân cũng không khách sáo nhận lấy còn cố ý phun khói trước mặt
Kiều Kiều, mặt đắc ý hô lớn tên của Kiều Kiều, "Kiều Nhi, lúc này trông
em rất vui vẻ nha? Khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ như đóa hoa kìa, vậy
mà hai ngày trước ai đó còn khóc nức nở như mưa chứ?"
"Đáng ghét, anh tránh ra!" Kiều Kiều cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống rồi dùng sức
đẩy Xuyên Quân một cái, sau đó lôi kéo Kiều Mặc đi vào phòng.
"Đáng ghét......" Xuyên Quân bắt chước giọng điệu của Kiều Kiều rồi cười ha hả khiến mọi người được một trận cười lớn.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa! Vào nhà đi!" Kiều Mặc đi vào trong phòng, đi
vài bước rồi lại ngừng lại, hướng về phía bên cạnh chiếc xe đang bị mọi
người bỏ quên gọi lớn: "Phương Thành, vào nhà!"
Phương Thành còn
chưa nói cái gì thì Xuyên Quân liền lạnh lùng mở miệng" Này...đây không
phải là Phương đại cảnh sát sao? Như thế nào mà lại ở cùng chỗ với đám
người chúng ta thế? Cẩn thận không lại làm bẩn áo của quan lớn đấy các
chú!"
Bọn Xuyên Quân làm côn đồ ở thành phố Lăng Hải, bình thường có làm chuyện trái pháp luật nên không thể thiếu chuyện cùng cảnh sát
ẩu đả, tuy rằng cùng là bạn của Kiều Mặc nên bọn họ cũng quen biết với
Phương Thành nhưng lại không hợp nhau, không chỉ bởi vì Phương Thành làm cảnh sát mà quan trọng hơn là điệu bộ của Phương Thành, theo lời Xuyên
Quân thì chính là một bộ dạng chó săn của lũ quan lại. Việc này cũng
không thể trách Phương Thành, cơ quan đơn vị không tốt, vừa mới bắt đầu
làm việc đương nhiên phải cố gắng biểu hiện mộtchút, nhưng hiển nhiên
đám người này không hề nghĩ như vậy. Tóm lại, mấy người họ ai cũng xem
không vừa mắt, vừa gặp mặt thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Phương
Thành cũng không phải người dễ bị ức hiếp, tiến từng bước tới gần Xuyên
Quân nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trình Xuyên Quân, hôm nay tôi với anh
nói cho rõ ràng, khi nào thì tôi đắc tội với anh, con mẹ nó anh cả ngày
hành động quái gở là sao?"
Xuyên Quân cũng không cam chịu yếu
thế, ném tàn thuốc trong tay xuống, hung hăng dẫm nát dưới chân, nghiêng người nhìn Phương Thành âm u nói "Nói rõ ràng đi, hôm nay tôi với cậu
nói cho rõ ràng! Nói cho cậu biết, anh đây mấy lần nhìn cậu không vừa
mắt rồi!"
"Xuyên Quân! Được rồi, đừng nói nữa, hôm này là ngày
tốt của Kiều ca, có chuyện gì từ từ để hôm khác nói!" Lí Ương cùng A Nại thấy Xuyên QUân càng nói càng kích động, mắt thấy chuẩn bị đánh nhau
liền bước lên phía trước giữ chặt hắn lại.
Xuyên Quân quay đầu
nhìn vẻ mặt âm trầm của Kiều Mặc thì liền cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi:
"Kiều ca, em không phải muốn gây phiền toái cho anh, nhưng mà thằng nhóc Phương Thành này rất đáng giận!, vừa nói liên đem A Nại kéo đến phía
trước, chỉ vào mặt mũi bầm dập như đầu heo của A Nại, thở hổn hển nói:
"A Nại! Chú nói một chút về chuyện này đi!"
A Nại nhìn Kiều Mặc híp mắt lại vội xua tay nói: "Không có việc gì! Không có việc gì!"
"Không có việc gì? Chú chịu được cơn uất ức này nhưng anh không chịu nổi!"
Xuyên Quân trừng mắt, chỉ vào Phương Thành thét lớn: "Đây là nhờ thằng
cháu trai kia cho đó!"
Phương Thành xông lên túm lấy áo Xuyên Quân, tức giận quát: "Anh... mẹ nó mắng ai đấy?"
Lí Ương, A Nại tiến lên phía trước mỗi người ôm ngang tay lôi một người về hai hướng khác nhau, mồm thì không ngừng khuyên nhủ: "Được rồi, được
rồi, đều là anh em nhà mình cả....."
Tính cách Xuyên Quân vốn táo bạo, trận này không đánh cho xong hắn sẽ không thoải mái, "Tao mắng
chính là mắng mày đấy! Mày cùng nhóm thiếu gia nhà phó cục trưởng điều
tra A Nại, lỗi do ai làm còn chưa biết, cũng không thèm tra hỏi liền đem A Nại giam lại, người ngu ngốc đến mấy cũng biết là do bọn mày ra tay?
Còn nói gì mà thái độ phục vụ nhân nhân, làm đầy tớ cho nhân dân, tao
khinh! Đều là một đám ăn chơi phá hoại, chỉ biết ức hiếp những người dân lao động tay không tấc sắt như bọn tao....."
Không khí vốn đang
như lửa đốt thì nghe được mấy lời của Xuyên Quân, bọn Lí Ương cùng A Nại đều muốn bật cười, cũng không thèm quản nữa, hai người buông tay, lùi
lại một bên ôm cánh tay xem trò vui. Phương Thành cũng biết đây không
phải chuyện đáng cười, lạnh mặt nói: "A Nại bị như vậy đâu có liên quan
gì tới tôi, là tôi làm ư? Chẳng nhẽ không phải anh ta gây chuyện ở cục
cảnh sát? Anh không cần phải vơ đũa cả nắm, tôi đây không hề làm việc
thẹn với lương tâm mình!"
"Đừng... Đừng nói việc của tôi..." A Nại nhỏ giọng chen vào một câu, lại không ai để ý tới.
" Sớm biết là thằng nhóc mày không coi trọng nghĩa khí..." Trình độ công
phu của Xuyên QUân tuy còn thấp nhưng khả năng miệng lưỡi của người này
thì không ai địch nôi, đang muốn muốn tiếp tục xông vào đánh nhau với
Phương Thành thì nghe thấy Kiều Mặc hét to: "Mẹ nó, đều cút hết cho tôi! Đừng ở chỗ này làm tôi chướng mắt!"
Từ trước đến nay, lúc bọn họ cãi nhau, Kiều Mặc chưa bao giờ khuyên nhủ, hắn luôn ở một bên theo
dõi, theo suy nghĩ của hắn thì là đánh! Dùng sức đánh! Đánh chết liền
thanh tịnh! Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay là ngày hắn từ ra tù, bọn
nhóc này lại dám ngày ở cửa nhà hắn đánh lộn.
"Anh Kiều...Đại
ca....." Kiều Mặc không hề để ý vài người phía sau đang hét lớn, ngay
lập tức kéo Kiều Kiều vào phòng, bốn người còn lại liên trầm lặng nhìn
nhau, đồng thời cũng cảm thấy được mình quá đáng nhưng lại không dám
bước vào, đành phải ở bên ngoài nhà Kiều Mặc hai mắt chớp chớp nhìn
nhau, sau đó liền hậm hực rời đi.
Bạn đang đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.