Chương 51: Lorenzo
Lorenzo là một người đàn ông đẹp trai người Ý, cả người lộ ra vẻ phóng khoáng,
một tay hắn ôm chặt lấy Diệc Thần, dễ dàng ngăn cản động tác giãy dụa
của cô gái kính đen này, vẻ mặt ngả ngớn nói một tràng tiếng Trung lưu
loát: "Bé cưng thật là đẹp, đến đây cùng anh thân thiết một chút nào!"
Nói xong cũng không đợi Diệc Thần đồng ý liền cúi xuống muốn hôn một cái trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Mặt Diệc Thần đỏ bừng lên vì hốt hoảng, bối rối muốn tránh né hành động của người đàn ông vừa độc đoán vừa vô lý này:
"Buông ra.... tôi ghê tởm anh....buông tôi ra....."
"Không buông! Khó khăn lắm mới bắt được em, làm sao anh có thể lại để cho em chạy mất được!"
Da mặt Lorenzo thật sự là đủ dày, hắn đường đường là một viện trưởng của
bệnh viện lớn nhất thành phố Sicilian, năm nay cũng vừa tròn hai mươi tư tuổi, bác sĩ mà ở độ tuổi hắn cũng không có nhiều , hơn nữa kĩ năng
chuyên môn của Lorenzo thực sự rất cao, nói thẳng ra hắn chính là một
trong những bác sĩ hàng đầu. Nhưng ai cũng biết hắn cũng là một kẻ "Hồng nhan gây họa", các y tá ở bệnh viện đều bị cái miệng khéo léo của hắn
trêu đùa. Mấy năm trước Diệc Thần bị bệnh vì vậy mà phải tới bệnh viện,
cũng vì lần đó Lorenzo lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã thích, anh thích vẻ kiên cường của cô gái xinh đẹp này, cũng thích nhưng lúc không có
việc gì liền trêu đùa cô, sau đó lén lút gần gũi cô nhưng dường như sự
quyến rũ của anh đều không có tác dụng gì với cô gái tên Cổ Diệc Thần
này.
Giống như lúc này, Diệc Thần nghe được bên tai có tiếng cười nhẹ liền tức quá hóa giận quyết định cúi đầu cắn mạnh một cái vào cánh tay
thon dài kia, Lorenzo bị đau liền kêu lên thảm thiết xin tha:
"Được rồi, được rồi, không trêu em nữa....mau nhả ra...xin tha cho anh đi mà......"
Diệc Thần nghe vậy nhưng vẫn nhất quyết không buông tha, hôm nay cô quyết
định phải dạy dỗ cho tên đàn ông lẳng lơ thích phóng điện lung tung này
một trận, vì vậy cô cắn càng mạnh hơn khiến người con trai kêu lên thảm
thiết một lúc mới thôi, sau đó cô trừng mắt nhìn uy hiếp nhìn tên con
trai nào đó.
Lorenzo xoa cánh tay in vết răng cắn có chút máu, vẻ mặt tức giận liếc mắt nhìn Diệc Thần: "Lần nào em cũng giống như con
mèo nhỏ xù lông lên, em có biết có biết bao người phụ nữ đang mong chờ
anh yêu thương mà không được không? em thật là chẳng biết thưởng thức
cái đẹp gì cả??"
Diệc Thần không kiên nhẫn bĩu môi, hôm nay có
tới hai người đều nói cô không biết thưởng thức, cô quay đầu nhìn lại
người con trai trước mắt này một lần nữa nhưng thực sự là cô không nhìn
ra được anh ta thì có điểm tốt nào, cô lại nhớ tới trước đây mỗi lần
mình tới bệnh viện là lại chứng kiến cảnh con gái đổ ào ào chạy theo
hắn, thực sự là... cô không thể hiểu được mà.
"Xuống đi, anh đưa
em về nhà!" Diệc Thần vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, Lorenzo cảm thấy như
vậy không thú vị chút nào, anh nâng tay bế Diệc Thần từ trên xe đạp
xuống, lúc nãy bị cô cắn nhưng sự thật là vết thương nhỏ không có ảnh
hưởng gì tới anh lắm nhưng ai mà biết được cô nhóc này lại hạ một chân
xuống đất giữ trọng tâm sau đó đẩy anh ra, hành động này quả thực làm
anh cảm thấy bản thân mình thật thất bại.
"Không cần, tự tôi có thể đi về được!"
"Thật không thể chịu đựng nổi em!!!!" Lần này Lorenzo bị tức giận, một tay
anh khiêng xe đạp lên, một tay kéo Diệc Thần đi tới bên đường nơi anh
đang đỗ chiếc xe thể thao của mình, sau đó để xe đạp vào cốp rồi đẩy cô
gái nhỏ này vào vị trí cạnh ghế lái, xem ở trên xe mình cô nhóc này còn
chạy được không.
Sau khi lên xe Diệc Thần vẫn im lặng không hề
nói chuyện, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ không muốn nói chuyện, Lorenzo cài
dây an toàn xong quay ra nhìn thì mới phát hiện cô nhóc này có chỗ kì
lạ, đôi mắt cô đỏ bừng như là vừa khóc, lúc này tim anh bỗng thấy hốt
hoảng, bối rối: "Anh sai rồi, bé cưng Thần, anh chỉ đùa thôi mà sao em
lại khóc?"
"Không phải!" Diệc Thần vội vàng phản bác, đôi mắt
sáng ngời trừng trừng người nào đó như là đang chứng minh rằng mình
không có khóc,môi anh đào cũng tự giác mím lại, mấy năm nay cô hiếm khi ở trước mặt người khác để lộ ra bản tính trẻ con của mình, Lorenzo cảm
thấy tim đập mạnh, cảm giác lúc này muốn hôn lên đôi môi anh đào kia,
Diệc Thần thấy vậy vội vàng đưa bàn tay nhỏ nhắn đẩy khuôn mặt tuấn tú
nguy hiểm kia ra xa:
"Anh tránh ra!!!"
Vừa dứt lời, Diệc
Thần bỗng đột nhiên cảm thấy giật mình, giống như là nhiều năm trước
cũng có một người từng thích hôn cô, lần này cũng làm cho cô cảm thấy
tức giận lên thì mới thôi, mà mỗi lần như vậy vô sẽ nói những câu kiểu
như là "Anh tránh ra!", " Thật đáng ghét!", " Em sẽ mách anh hai!", " Em không thèm để ý tới anh nữa!"
Bàn tay nhỏ bé mang theo cảm giác
mất mát vuốt ve khuôn mặt của người con trai trước mắt, quá khứ có một
người con trai thích gây rắc rối với cô, mỗi lần nhớ lại thì hạnh phúc
cùng chua xót lại ào tới, mong muốn quay về lại lại không thể thành hiện thực.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lorenzo cảm nhận được cảm xúc mất
mát lúc này của Diệc Thần liền buột miệng hỏi, dù là anh cũng biết cô
gái này sẽ không bao giờ nói suy nghĩ của mình với anh, nhưng mà lần
này......
"Trước đây tôi đã từng có một người anh rất giống anh, lúc này cũng làm tôi tức giận......."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng vang lên lại khiến Lorenzo ngây ngẩn cả người, từ lần đầu tiên gặp Diệc Thần anh đã cảm giác được trên người cô gái
này luôn theo một nỗi buồn khó nói, lúc đấy anh còn không hiểu một cô
gái 12 tuổi thì có chuyện gì có thể buồn phiền được, cho dù là bây giờ
anh cũng vẫn không hiểu được, cô gái này luôn đem mọi chuyện giấu kín
trong lòng, không muốn cùng người khác chia sẻ, mà anh cũng chính là bị
cái vẻ thần bí này của cô hấp dẫn, lúc nào cũng muốn khám phá nội tâm cô nhưng lần nào cũng chỉ là phí công cô ích... Cô gái này lúc nào cũng
giương nanh múa vuốt đối với anh sau đó vẻ mặt ghét bỏ nói "Đáng ghét!" , lần này cô lại biểu hiện giống như là muốn chia sẻ tâm tình với anh làm anh cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, có lẽ lúc này cô đã nguyện ý
cùng anh chia sẻ, anh quay đầu nhìn Diệc Thần, vẻ tò mò hỏi:
"Em có anh trai? Anh quen em nhiều năm như vậy sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Tôi có năm người anh!" Giọng nói ngọt ngọt đều đều bỗng nhiên dâng cao, lộ
ra vẻ tự hào, cô có năm anh trai: Anh Ương, anh Nại, anh Xuyên Quân, anh Thành, còn có.....cô đã từng có nhiều như vậy ....chỉ là.......
"Bây giờ một người cũng đều không có....." Giọng nói của cô gái bỗng thấp
dần, cô nhẹ nhàng tựa vào ghế, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa
sổ, mặt trời đang lặn dần, những tia nắng còn sót lại đang chiếu lên
khuôn mặt xinh đẹp của cô làm cho cô có một vẻ vừa xinh đẹp nhưng cũng
lại vừa tang thương. Lorenzo giống như đã quên mất mình vừa có hành động phản cảm với người con gái trước mắt cũng lại giống như cô tình muốn
cho cô tức giận, anh cười tà giữ chặt cô rồi mạnh mẽ hôn xuống một cái
trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Quả nhiên cô gái lập tức tức giận, cũng
không thèm nhượng bộ người nào đó đang phải lái xe mà dùng sức đánh một
cái thật mạnh, sau đó giọng uy hiếp nói:
"Đáng ghét, đồ đáng
ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Sau này anh không được chạm vào tôi, không
được gọi tôi là bé cưng Thần, không được phép!"
"Được được được,
không gọi, không gọi...." Rốt cuộc cũng cảm nhận được cô gái đã bớt tức
giận, Lorenzo cũng biết điều không trêu chọc cô nữa, nhưng cái miệng vẫn chưa chịu yên: "Bây giờ sao lại một người anh trai cũng không có? Cổ
Diệc Phàm không phải là anh trai của em sao? Anh thấy cậu ta bình thường đối với em cũng tốt mà!"
"Người đó không giống!"
"Tại sao lại không giống?"
Tại sao lại không giống? Diệc Thần cũng chưa từng tự mình hỏi mình vấn đề
này, cô đã từng có nhiều người anh trai hơn hiện tại, bọn đều rất yêu
thương chăm sóc mình, nhưng cô chỉ biết bọn họ cùng người đó không giống nhau, còn vì sao lại không giống cũng không biết, cô cũng chưa từng
nghĩ muốn người kia bắt chước bọn họ làm điều gì bởi vì người đó đối với bản thân mình đều là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
"Không
giống....." Diệc Thần thì thào tự nói, lại đem tầm mắt hướng ra ngoài
cửa sổ ý tứ như là không muốn tiếp tục chủ đề này, trong xe nhất thời
trở nên yên tĩnh. Lorenzo mở cửa xe bước xuống, từng cơn gió mát thổi
qua mặt anh tạo cảm giác thoải mái, anh không có quay đầu nhìn cô gái
đang im lặng trong xe kia mà ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, nhẹ
nhàng hỏi: "Vậy anh thì sao?"
Diệc Thần nghe vậy cũng quay đầu
khó hiểu nhìn về phía anh, đập vào mắt cô là một đôi mắt đào hoa đang
phóng điện loạn xạ liền khiến cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh là đồ đáng ghét!"
"Anh so với người anh trai kia của em thì như thế
nào? Có phải là anh đẹp trai hơn không?" Lorenzo tự kỷ bày ra vẻ mặt mà
bình thường các cô gái chỉ cần nhìn một giây lập tức sẽ bị mê hoặc nhưng đối với người con gái trước mắt thì một tý xíu tác dụng cũng không hề
có.
"Đồ chảnh chọe, anh so với anh ấy kém rất xa!"
"Không
sao, dù sao thì anh cũng không muốn làm anh trai em, như vậy chẳng có
chút lợi lộc gì, em thấy anh nói có đúng không?" Người nào đó cười lớn
tỏ vẻ không sao cả nhìn Diệc Thần nhưng cô lại nhắm mắt giả bộ đang ngủ
không hề để ý tới anh. Nhưng mà mãi sau này khi anh tận mắt nhìn thấy
người anh trai" trong lời nói của Diệc Thần thì anh ý thức được người"
anh trai" này đối với cô quan trọng như thế nào, mà anh cũng mãi mãi
không có cơ hội khiến cho cô gái này gọi mình một tiếng " Anh hai" như
thế.
Bạn đang đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.