Chương 52: Vương Gia Thâm Tình.
Từ ngày mười sáu tháng tám tới ngày sáu tháng chín chỉ còn khoảng hai
mươi ngày. Đội ngũ đón dâu đi đường mệt mỏi, về đến kinh thành không thể nào không nghỉ ngơi mà lập tức vào thành được, cho nên trừ bỏ đi hai
ngày dùng để nghỉ ngơi, mọi người chỉ có hơn mười tám ngày để đi.
Đoạn đường đi từ Ninh Dương thành tới kinh thành tốn khoảng hai mươi tới hai mươi ba ngày, cho nên thân là người đứng đầu đội ngũ đón dâu, Tả
thị lang Vân Tĩnh Đường cùng với thủ lĩnh ngự lâm quân Tần giáo úy trước khi lên đường phải chuẩn bị cho thật kỹ, quan phủ của các thị trấn ven
đường nơi đoàn đón dâu đi qua đều phải chuẩn bị nhân mã đến nghênh giá,
hơn nữa cho dù trễ thế nào, chỉ cần đội ngũ của họ tới cửa thành đều
phải mở ra để họ vào thành.
Cứ như vậy, đoàn người ngựa liền bắt đầu lên đường, không đến mười ngày
liền đã đi được hai phần ba lộ trình. Xem tình huống, họ hoàn toàn có
thể đến được Noãn viên ở bên ngoài kinh thành vào hai ngày trước hôn kỳ.
Noãn viên chính là một trang viên ở ngoại ô kinh thành do huynh muội Ôn
gia tặng làm đồ cưới cho muội muội Noãn Noãn của mình. Ôn đại, Ôn tam và Ôn tứ đưa dâu, Ôn đại vẫn luôn ở cạnh bên người Ôn Noãn Noãn, còn Ôn
tam và Ôn tứ thì sau khi đội ngũ xuất phát đã đi trước đến Noãn viên để
an bài.
Xe ngựa chạy nhanh đến, Ôn Noãn Noãn lúc này đã tháo xuống mũ của tân
nương, đang cùng Hồng Lăng, Lục La đùa hoa thằng*.Không còn cách nào
khác, xe ngựa cứ lắc lư căn bản không thể nào đọc sách., bên ngoài xe
ngựa thì toàn rừng cây và đồng ruộng, các nàng nhìn mãi cũng chán, trừ
bỏ chơi với hoa thằng các nàng không còn gì để giải trí cả.
(* Hoa thằng: Ta không biết nó là trò gì, để khi nào gg ra ta chỉnh lại sau nha. Ai biết thì chỉ dùm ta luôn với. >”<).
Xe ngựa đang chạy đột nhiên giảm tốc độ lại, không biết có phải lại có
chiếc xe ngựa chở đồ cưới nào dây buộc đồ bị lỏng cần chỉnh lại không
nữa.
Dọc đường đi, chuyện thế này đã muốn phát sinh vài lần, Hồng Lăng tiếp
tục ngồi tựa vào thành xe nghỉ ngơi, Ôn Noãn Noãn cùng Lục La thì tiếp
tục chơi hoa thằng.
Đột nhiên Hồng Lăng mở mắt ra nói, “Nhị tiểu thư hình như bên ngoài có
tiếng người kêu la rất thảm thiết.” Do nàng đang yên tĩnh nên có thể
nghe được tiếng động lạ trước Ôn Noãn Noãn và Lục La.
Ôn Noãn Noãn nghe thế liền nghiêng tai lắng nghe, thật sự có tiếng người kêu la, vội vàng xốc mành xe lên xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài, Ôn đại và vài người ngự lâm quân đang đứng chắn quanh xe
nàng, nàng cơ bản không nhìn ra được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì,
nhưng vẫn loáng thoáng nghe được tiếng vũ khí va chạm nhau và tiếng
người kêu la.
“Đại ca, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?” Nàng vội vàng kêu lên.
Ôn đại vội vàng trấn an nàng, “Chỉ là vài tên giặc cỏ mơ tưởng tới đồ
cưới của muội thôi. Không cần lo lắng, Tần giáo úy và sáu vị biểu bá phụ sẽ xử lý việc này.”
Cờ đội ngũ màu vàng hình tứ trảo kim long, binh lính trang bị nhiều vũ
khí, bốn mươi lăm chiếc xe ngựa phủ trùm vải đỏ, dấu vết bánh xe lún
sâu, chỉ cần là để ý sẽ liền biết đay là đội ngũ đón dâu của hoàng gia,
đồ cưới nhất định rất phong phú.
Giang hồ giặc cỏ, sơn tặc đại vương đều đỏ mắt, chỉ có đều bảo vệ đồ
cưới chính là ngự lâm quân đã qua huấn luyện, nhân số tuy chỉ có ba trăm người nhưng đều được trang bị tốt, bọn họ cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ.
Noãn Noãn và các nữ tử khác đều được bảo hộ tốt, nên căn bản không biết
từ lúc lên đường cho đến nay họ đã gặp phải hai cửa hàng hạ độc vào nước trà, tại hai khách sạn do quan phủ an bài lại xút chút nữa ăn phải thức ăn hạ thuốc mê, nửa đêm bắt được vài tên giang hồ đạo tặc. Bọn họ vừa
đi tới đây, liền có một đám người mặc trang phục thổ phỉ từ một bên quan lộ xông ra, một bên thì có một đám hắc y nhân lao đến, hai bên giao
tranh nhau ngay trước xe ngựa của họ.
Noãn Noãn ngồi ở trên xe, nhìn những ngự lâm quân và đại ca đang bảo hộ
quanh xe mình, Ôn đại thì đang nhìn Tần giáo úy mang theo đội ngự lâm
quân xông lên giúp đỡ các hắc y nhân đánh bại bọn thổ phỉ, sau đó liền
tiến đến nói chuyện với thủ lĩnh hắc y nhân. Nhìn thấy Tần giáo úy cúi
người thi lễ với thủ lĩnh hắc y nhân, hắn liền đoán người kia là do
triều đình phái tới bí mật bảo hộ đoàn đón dâu, có thể chính là những
đại nội cao thủ trong truyền thuyết. Bọn họ luôn tận tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, ra tay cảnh báo họ khi có nguy hiểm, giúp họ cản trợ những kẻ xấu mơ tưởng tới đồ cưới.
Nhóm người hắc y nhân đem thỉ thể những tên thổ phỉ lôi ra ngoài, tránh
đường để đoàn xe đi qua. Nếu bọn họ phát hiện người còn sống, liền không chút do dự cắt đứt yết hầu hoặc đâm xuyên tim không lưu lại người sống.
Nhìn thấy đoàn xe tiếp tục xuất phát, Ôn đại liền nói, "Noãn Noãn buông
rèm xuống, nhìn thấy máu me là điềm xấu không nên." Nàng là tân nương,
tốt nhất không nên để người ngoài nhìn thấy gương mặt của nàng. Trên
đường toàn là máu, bên đường còn có thi thể, tân nương nhìn thấy sẽ
thành điềm xấu.
Hồng Lăng cùng Lục La nghe thế liền rất sợ hãy vội vàng khuyên nhủ nàng, "Nhị tiểu đừng nhìn nữa, mau bỏ rèm xuống thôi."
"Ân." Ôn Noãn Noãn buông rèm đỏ xuống, nhưng vẫn vén nhẹ một góc rèm nhìn ra ngoài.
"Đát…đát…" Xe ngựa và đội bắt đầu di chuyển. Nàng nhìn thấy lén ra
ngoài, mong muốn nhìn thấy được tình huống bên ngoài của các hắc y nhân, ngự lâm quân và đại ca.
Nàng thấy được vài hắc y nhân đang đứng bên đường, những người này vừa
nhìn liền biết là những nam tử tráng kiện. Đột nhiên nàng nhìn thấy một
hắc y nhân có vóc dáng gầy gò, vừa lúc hắn nhìn sang cửa sổ của xe ngựa
khiến tầm mắt của hai người giao nhau.
Hắn…
Tâm Ôn Noãn Noãn đập mạnh, xuýt chút nữa liền kêu ra tiếng. Đôi mắt ưng đen láy đó nàng rất quen thuộc!
Hắn luôn đang âm thầm bảo hộ nàng và đồ cưới sao?
Vân Trạm…
Kiếp trước, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn yên lặng bảo hộ nàng, chỉ
nhìn thấy hành vi tàn bạo của hắn, chính vì vậy mà càng ngày càng oán
hận hắn. Kiếp này, nàng lại phát hiện được hắn đã vì nàng mà âm thầm làm rất nhiều việc, nàng nhất định phải tìm hiểu rõ về hắn, cố gắng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, tốt nhất có thể cùng hắn cầm sắt hòa minh.
Đột nhiên, Ôn Noãn Noãn cảm thấy rất hứng khởi đối với tương lai. Buông
rèm xuống, nàng nghiêng người tựa vào thành xe ngựa, trong lòng kêu gọi
hệ thống hạnh phúc số 13, [Tôi có thể chậm rãi thay đổi tư tưởng vặn vẹo của hắn không?]
Hệ thống hạnh phúc số 13 dùng giọng nữ nhu hòa trả lời nàng, [Theo bản
hệ thống được biết, tình yêu là thứ có thể tạo nên kỳ tích. Chỉ cần hắn
yêu bạn sâu sắc, bạn vẫn có thể chậm rãi thay đổi suy nghĩ cổ quái của
hắn.] Nó là hệ thống hạnh phúc, sứ mệnh được giao chính là thu thập hạnh phúc nhân đôi của đối tượng hợp tác, vì vậy nó cũng giống như người nhà của Ôn Noãn Noãn đều mong muốn nàng được hạnh phúc.
[Đúng rồi, vì bạn đã chủ động liên hệ, thuận tiện tôi sẽ cho bạn biết một ít thông tin.]
Hệ thống hạnh phúc số 13 nói: [Mấy ngày trước khi bạn xuất giá và vào
ngày bạn xuất giá, cảm xúc buồn bã nhân đôi liên tục xuất hiện, đã xác
định có hai lần cảm xúc buồn bã nhân đôi là 10 điểm, bạn cần phải chú ý
sau này cố gắng đừng thế nữa.] Nó thật nhân tính hóa, không có trong
ngày đại hỉ của tân nương mà thông báo tin tức xấu.
[Hai lần 10 điểm? Còn năng lượng hạnh phúc của tôi giờ là bao nhiêu?] Ôn Noãn Noãn nhất thời sợ hãi, hai tay vô thức nắm chặt lấy giá y của
mình.
Lần đầu tiên nàng được 10 điểm hạnh phúc nhân đôi, nàng liền được 4000
năng lượng hạnh phúc. Hiện tại lại có 2 lần bị 10 điểm cảm xúc buồn bã
nhân đôi, năng lượng buồn bã chẳng lẽ sẽ thành 8000 sao?
[Theo tiêu chuẩn cảm xúc bi hỉ của tân nương, bạn vốn có 2000 điểm năng
lượng hạnh phúc, đồng thời gia tang 1500 điểm năng lượng hạnh phúc, hiện tại bạn có 2784 năng lượng hạnh phúc]. Hệ thống hạnh phúc số 13 nói,
[Chờ tôi ghi lại đủ số liệu mãnh liệt cảm xúc hạnh phúc và bi thương của một tân nương xa gả ở cổ đại, nói không chừng tôi có thể tặng bạn phúc
lợi đặc biệt.]
[Tôi có liên hệ với kho dữ liệu khổng lồ của người hành tinh WLX, trước
mắt trong số nhiệm vụ của hệ thống hạnh phúc, bạn là tân nương duy nhất, còn là một tân nương có tình huống đặc thù] Hệ thống hạnh phúc số 13
nói, [bạn cố gắng qua them vài ngày nữa, sẽ được hưởng phúc lợi đặc
biệt]
Thật sự là siêu nhân tính hóa hệ thống nha!
Ôn Noãn Noãn vì thế mà càng có thêm tin tưởng vào cuộc sống tương lai.
Đêm đó, đội ngũ đón dâu đi tới Tân Hương trấn. Quan huyện của trấn sau
khi nhận được nhiệm vụ an bài cho đội ngũ đón dâu của hoàng gia vẫn luôn chờ đợi họ. Khi binh lính trực đêm nhìn đến lá cờ màu vàng, đoàn xe đỏ
liền mở cửa để đội ngũ vào trấn đồng thời cử người đi báo quan huyện đại nhân.
Trong trấn căn bản không có khách điếm cùng dịch quán nào đủ lớn để an
bài cho ba trăm ngự lăm quân và bốn mươi lăm chiếc xe ngựa, nhưng nếu
tách ra thì sẽ không an toàn vì thế tri huyện liền an bài cho mọi người
nghỉ lại ở hai căn nhà lớn cùng một đại hộ trong trấn. Tân nương sẽ ở
lại Triệu phủ, năm mươi ngự lăm quân chia nhau làm hai nhóm, thay phiên
nhau trực xung quanh phòng nàng, một con ruồi cùng không để lọt vào. Hai trăm ngự lâm quân còn lại cũng chia thành hai nhóm, thay phiên nhau bảo vệ đồ cưới trong viện.
Bên trong phòng khách của Triệu phủ, Hồng Lăng cùng Lục La đang giúp Ôn
Noãn Noãn tháo trang sức xuống, đem hết trâm cài trên tóc nàng lấy xuống sau đó giúp nàng chải tóc.
Một gã thái giám đi đến, khom người cúi chào Ôn Noãn Noãn, "Vương phi
nương nương, Tần giáo úy phái người đưa tin đến, thỉnh nương nương xem
qua."
"Cho ta sao?" Ôn Noãn Noãn kinh ngạc hỏi, cảm giác rất kỳ quái. Tuy rằng nàng là đối tượng bảo hộ quan trọng của ngự lâm quân (đương nhiên bao
gồm cả đồ cưới của nàng), nhưng sở hữu chuyện tình đều không tìm đến
nàng mà Tần Giáo úy sẽ chỉ tìm đến chỗ sứ giả đón dâu Vân Tĩnh Đường
cùng với huynh trưởng Ôn Hiểu Nhân của nàng để thương nghị.
Lục La tiến lên nhận thư đưa đến trong tay Ôn Noãn Noãn. Ôn Noãn Noãn
vừa nhận thư liền nhìn thấy nét chữ có chút quen thuộc. Rút thư ra đặt
dưới ánh đèn đọc sau đó trên mặt nàng liền hiện nét vui vẻ tươi cười.
“Thấy chữ như thấy người, vi phu vẫn theo khanh khanh đi đến kinh thành, bảo hộ khanh khanh bình an.”
“Hôm nay gặp lại, khanh khanh vừa gầy, đợi ngày sau vi phu nhất định đem khanh khanhdưỡng béo.”
“Lúc này vi phu đang trăn trở nhớ nhung khanh khanh, mong khanh khanh cũng thế.”
Vân Trạm cư nhiên viết thư tình cho nàng!
Trong long Ôn Noãn Noãn dâng lên chút hung phấn cùng suy tư e lệ. Ánh đèn sang rọi hai má của nàng lúc này đang đỏ rực.
Từ lúc hắn ba tuổi mất tích từ trong cung, hai mươi mốt tuổi trở lại
kinh thành nhận mặt cùng Hoàng Thái Hậu, sự tình xảy ra trong mười tám
năm hắn làm cách nào vượt qua, phòng chừng trừ bỏ Hoàng thượng cùng
Hoàng Thái Hậu đều không có ai biết.
Kiếp trước nàng sống cùng với hắn liền phát hiện, hắn tiếc mực như vàng, có thể không viết sẽ không viết. Nàng đoán rằng trong thời gian bị mất
tích hắn đã không được dạy nhận biết chữ, càng không luyện tập viết thư
pháp cho nên không viết được.
Kiếp này nàng trọng sinh, hắn cư nhiên lại viết thư tình cho nàng. Này
có phải chằng bởi vì kiếp này nàng bất đồng cho nên hắn càng để ý nàng?
Đây là hiện tượng tốt a, nàng hy vọng hắn sẽ vì nàng mà càng có nhiều biến hóa tốt!
Bạn đang đọc truyện Phu Quân Hữu Độc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.