Chương 17
Chỉ có người từng nghèo khổ mới biết được tiền bạc trân quý, khi
không có tiền cuộc sống thật đáng sợ, cho nên Thẩm Hà Hương rất yêu
tiền, phụ thân mẫu thân cho tiền tích gọp lại cũng được nửa lượng bạc,
mặc dù không đến mức mỗi ngày đều lôi ra đếm một lần, nhưng cũng đặt
dưới gối để đêm đêm ngủ ngon.
Trước đó vài ngày bởi vì có quan phủ nha dịch thường lui tới Hương
Sơn, Thẩm Hà Hương tuy rằng nhung nhớ bọc ngân lượng mình giấu dưới tàng cây kia, nhưng lại không dám tùy tiện lên núi, trước mắt nhoáng một cái đã qua thời gian hai tháng, hết thảy đều gió êm sóng lặng, hai ngày này trọng lòng nàng như có lửa đốt, ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không yên,
rốt cục có chút kiềm chế không được .
Dù sao trăm lượng bạc đối nông gia mà nói cũng không phải con số nhỏ, đó chính bằng gia tài nhỏ của một tiểu thương, hơn nữa đây chính là
khoản tiền vốn đầu tiên nàng định mua Hương Sơn, không thể để chút tổn
thất nào xảy đến, hơn nữa nói đến cũng có chút thất sách, lấy được bạc
lại gặp tên Giản Thư Huyền kia bị thương, Thẩm Hà Hương mặt ngoài không
lộ ra, nhưng đáy lòng lại có tính toán nhỏ, lấy tiền đền đáp ân tình
nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ đến điều này Thẩm Hà Hương bây giờ còn có chút buồn bực, ai có
thể nghĩ kế hoạch cứ như vậy mà biến hóa cực nhanh, công lao cực khổ đảo mắt một cái đã bị người ta cướp đi một nửa, nhưng nhân tình bị người
khác đoạt liền bỏ đi, nếu ngay cả tài sản này cũng đánh mất chẳng phải
là đã phí công vô ích sao, trăm lượng bạc này tuy rằng là tiến bán mạng
của tên Giản Thư Huyền kia, nhưng chẳng phải mạng của hắn cũng do nàng
cứu được hay sao chứ, nàng tự nhận bản thân mình có tư cách mượn hắn số
tiền này, đợi ngày sau mở cửa hàng có tiền, trăm lượng bạc cũng chỉ bằng số tiền mấy hộp son phấn cộng lại, cùng lắm thì lúc đó bù thêm cho hắn
trăng lượng nữa là được.
Một hôm thừa dịp Thẩm phụ và Liễu thị không chú ý, Thẩm Hà Hương liền men theo con đường nhỏ vụng trộm trốn lên Hương Sơn, đầu tiên là xem
xét dưới tàng cây mình cất giấu bạc, nhìn giống như không có người động
qua, tiếp theo lấy cái xẻng đào xuống dưới, thẳng đến khi nhìn thấy bọc
áo mới yên tâm, đếm lại số bạc bên trong không hề mất mát, đôi mắt của
Thẩm Hà Hương vốn long lanh ướt át như một đầm nước trong veo nhất thời
mang theo một tia sắc hớn hở, sờ một hồi thế mới đem đống bạc lấp lánh
đó chôn đi.
Chôn xong vốn định quay về, nghĩ đến gì đó gót chân nàng không khỏi
quay lại, lại do dự mà đi về hướng trên núi, qua lâu như vậy cũng không
biết sơn động kia còn có người không, Thẩm Hà Hương đẩy ra mấy cành mận
gai nhòm vào hướng cửa động, động tác này nếu do người có ý xấu thì tất
là mặt mũi gian xảo thấp hèn, nhưng lại do mỹ nhân làm ra thì lại không
hề hèn hạ, ngược lại cốó vẻ như thùy mị yểu điệu.
Nhìn trong chốc lát thấy bên trong một chút động tĩnh cũng không có,
Thẩm Hà Hương thế mới yên lòng, nghĩ đến cũng đúng, lúc trước từng bị
nha dịch vào núi lục soát vài ngày, chỉ cần tên Giản Thư Huyền kia đầu
óc không bị hỏng, sơn động này nhất định hắn sẽ không dám ở tiếp.
Nghĩ đến lúc trước mình có lưu lại một ít bát chậu và chăn mỏng, tuy
rằng cũng không hề đáng giá, lại bị nam nhân nằm qua nên không định lấy cầm về, nhưng khó tránh khỏi những thứ đó là đồ đạc của nhà mình, lúc
trước đám nha dịch vào núi nàng không nghĩ đến, sau mới nhớ tới không
khỏi có chút nghĩ mà sợ, cho nên lần này đến đây chỉ muốn nhìn một chút
trong sơn động có lưu lại vật gì không, nếu có tất yếu phải hủy đi dấu
vết, miễn cho lúc đó xảy ra biến cố gì, hiện tại là ban ngày, Thẩm Hà
Hương cũng không sợ, thấy không có người liền xách làn váy lên khe khẽ
đi vào trong động.
Như nàng đoán, trong động sớm đã không có người, đám dụng cụ bằng sắt rỉ sét đều bị đám nha dịch lục tung bày khắp mặt đất, trên giường đá
trống không, chỗ vốn để bát đũa chậu đều trống không, chẳng lẽ là bị đám nha dịch đem đi rồi? Thẩm Hà Hương không khỏi có chút hoảng hốt, vội
vàng đi vòng chỗ sắt đó rồi tìm kiếm mọi nơi, cho dù là chút mảnh vỡ bị
đập vỡ cũng tốt hơn là bị người ta mang đi, kết quả trên đất ngoại trừ
chút nước sạch cũng không hề có thứ gì khác.
Trên mặt Thẩm Hà Hương không khỏi có tia thất vọng, trong lòng đành
phải tự an ủi chính mình, đám đồ đó chỉ là đám bát chậu cũ nát, nông gia người nào lại không có mấy thứ đó, quan phủ muốn tra cũng không tra
được gì, cái chăn mỏng nàng đem đến cũng chỉ là cái chăn bình thường,
mẫu thân cũng không thêu hay để lại ấn kí gì thuộc về nhà mình ở trên
đó, ngẫm lại thật sự cũng không có gì cần lo lắng, chỉ là nàng mang đến
một bộ y phục cũ của phụ thân, cũng đâu chứng minh được cái gì, kiểu
quần áo kia mười người nông gia cũng phải có tám chín người mặc, cho dù
ném trong một đám quần áo cũng không hề phân biệt được là của ai.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn không cam lòng nhìn xung quanh
khắp động, rất nhanh có một thứ đập vào mắt nàng, í? Thẩm Hà Hương vẫn
cúi đầu, thuận tay vén sợi tóc rơi xuống má qua vành tai, đi vội qua.
Chỗ góc tường không xa có thêm một cái giỏ trúc, cái giỏ đó đương
nhiên không phải do nàng mang tới, trong nhà tổng cộng có ba cái, thiếu
một cái Liễu thị đều có thể phát giác ra, cái chăn mỏng kia không bị
Liễu thị phát hiện, vì nó là chiếc chăn nàng lót trên giường nàng, sau
khi đem nó đi cho tên họ Giản kia Thẩm Hà Hương hơn một tháng phải ngủ
trên chiếc giường cứng ngắc, sự chua xót trong đó lúc này nghĩ đến cũng
thấy cực ủy khuất, nhân tiện cái ý niệm không muốn gặp lại hắn càng bùng phát lên.
Đây chỉ cái sọt rõ ràng là của người khác ném đi không cần nữa, nàng
chần chờ cúi người xuống, cánh tay trắng ngần lật cái nắp giỏ ra, kết
quả phát hiện ra bên trong thế nhưng lại chứa những thứ nàng quen thuộc
vô cùng là bát chậu và chăn mỏng, Thẩm Hà Hương khẽ nhếch miệng nhỏ
nhắn, tiếp theo ngồi xổm xuống đem hết mấy thứ đồ trong đó lấy ra, hai
cái bát đựng thuốc, một cái chậu nhỏ, chiếc chăn mỏng đã được giạt sạch
sẽ phơi nắng thơm tho xếp gọn bên trong, chỉ thiếu một bộ quần áo của
Thẩm phụ thôi.
Đây…… Không cần đoán đại khái cũng biết là ai làm, nhưng hắn vì sao
không đem mấy thứ này ném đi ngược lại để trong sơn động? Chẳng lẽ hắn
còn có thể tính ra được có người hôm nay sẽ đến nơi này thuận đường lấy
về, hoặc là chính vì lòng hảo tâm để lại cho người đến hang động sau này dùng? Thẩm Hà Hương có chút nghĩ không thông luôn vân vê lọn tóc nghịch ngợm đợi nàng hơi cúi xuống là xõa ra, thôi đi, nếu đã tìm được rồi mấy thứ này nàng cũng không cần lo lắng nữa, vì cẩn thận nên sẽ không đem
mấy thứ này đem về nhà, nàng tùy tiện tìm con suối nào rồi nhấn chìm mấy thứ này, nếu sau này bị ai tìm ra thì sẽ không liên quan đến nàng, tâm
tình tốt Hà Hương cứ thế xuống núi.
Cứ bận rộn mấy tháng trôi qua, căn nhà mới của Thẩm gia rốt cục đã
hoàn toàn hoàn công trước Đông chí, buổi sáng thực dậy, Thẩm Hà Hương
đưa bàn tay lạnh ngắt lên miệng hà hơi, sau đó lại chà chân trên đất thế mới đi vào nhà mới, vì mượn được của Vu chưởng quầy năm lượng bạc nên
tiền xây nhà có dư, Thẩm phụ liền muốn xây tốt hơn, cho nên sân vườn bên trong có mở rộng thêm mấy thước, chung quanh tường cũng xây vây cao
lên, mấy tên tiểu tử cũng đừng nghĩ dễ dàng trèo tường mà vào, sân
thượng thì dựa theo khuê nữ nói lát gạch đá xanh, tuy rằng gạch đá xanh
chọn loại kém chút, nhưng nhìn đẹp mắt vô cùng, cho dù là vào ngày mưa
chân đi trên đó cũng không dính bùn, phòng trong nhà xây hơn sáu bảy
phòng, trong đó có phòng chuyên để phơi hoa và chứa hoa khô.
Một bên hông lò sưởi Thẩm phụ còn để không một gian phòng nhỏ, Thẩm
phụ nói là để dùng làm phòng chuyên cho Thẩm Hà Hương làm hương liệu,
mùa hè thông gió, mùa đông ở bên trong cũng rất ấm áp, thậm chí còn có
một máy mài trộn loại nhỏ, chuyên để nàng mài xà phòng hạt đậu, vừa nhẹ
nhàng lại dùng tốt.
Thẩm Hà Hương nhìn vừa lòng cực kỳ, nhiều ngày nay Thẩm phụ đang kêu
thợ mộc làm một ít dụng cụ, trong đó có thứ nàng muốn là bàn trang điểm
và ghế chạm khắc, từ sau khi biết tin ấy, nàng rất chăm chỉ qua bên chỗ
thợ mộc, trông ngóng từng ngày hoàn thành.
Nhà xây cũng gần như hoàn tất, mấy ngày nay Thẩm phụ cũng không để
bản thân nhàn rỗi, cùng đám người Hổ Tử lên núi hái được không ít các
loại hoa mà làm son phấn dầu bôi tóc cần dùng đến, dù sao mùa đông vạn
vật khô héo không có hoa tươi dùng, đến lúc đó làm son phấn dầu bôi tóc
chỉ nhờ vào đám hoa khô này, dưới con mắt người khác thì đống hoa dại
này không đáng giá tí nào, lấy về đi bán ở kinh thành cũng không được
mấy văn tiền, nhưng dưới con mắt người Thẩm gia thì đây chính là bạc
trắng óng ánh, hái thêm nhiều một ít nói không chừng mùa đông này không
chỉ trả hết nợ cho Vu trưởng quầy năm lượng bạc, còn có thể có chút dư,
cho nên bằng mọi cách phải hái đủ.
Theo quy củ nông gia, nhà ai cất nhà mới phải mời bà con chòm xóm đi
qua nhà náo nhiệt một chút, nhà nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ, buổi
tối Liễu thị và Thẩm phụ liền thương lượng với nhau, Thẩm Hà Hương lại
một mình thu dọn trong phòng, rốt cuộc là lát gạch đá xanh, không phải
loại nền đất bùn lồi lõm, bước đi trên đó cũng thoải mái hơn nhiều,
giường tuy rằng không phải là loại gỗ chạm trổ tinh mĩ, nhưng cũng may
được làm bằng loại gỗ chắc chắn, so với cái giường rách nát trước đây cứ hễ động một cái là kẽo cà kẽo kẹt thì tốt hơn không biết bao nhiều,
Liễu thị còn dùng loại vải sợi bông màu sáng làm màn chướng, trên giường còn lót một tấm đệm thật dày, nằm ngủ trên đó cực thoải mái, không bao
giờ cảm thấy cấn nữa.
Làm cho Thẩm Hà Hương vui thích nhất là, bàn trang điểm và ghế chạm
trổ hoa cũng đã làm xong, Hổ Tử và Thẩm phụ buổi chiều liền khiêng vào
phòng cho nàng, lúc này Thẩm Hà Hương đang đem gương đồng, lược gỗ, các
loại bình son phấn của nàng bày hết lên, cuối cùng mới thả lỏng người
ngồi lên chiếc ghế ba chân chạm trổ hoa đánh giá bàn trang điểm, hoa văn đều là theo y nàng chạm trổ, tuy rằng tay nghề vị thợ mộc ấy không sánh kịp người năm đó ở Hầu phủ, nhưng cũng đứng đầu trong thôn, tiếp theo
lại nhìn khắp chung quanh bốn phía, đồ đạc trong phòng mặc dù cũng đơn
giản, nhưng so với gian phòng nhà tranh không giống cho người ở rách nát lúc trước thì miễn cưỡng có thể để vào mắt .
Chuyển vào nhà mới, Thẩm phụ và Liễu thị tuy ngoài miệng không nói,
nhưng mỗi ngày đối mặt với hàng xóm trong thôn hoặc hâm mộ hoặc khen
ngợi thì luôn tươi cười đầy mặt, hai người đối với tương lai cũng tràn
ngập chờ mong, cảm thấy cuộc sống rốt cuộc cũng có hi vọng, tin tưởng về sau cũng sẽ càng ngày tốt hơn, nhưng điều làm cho bọn họ không nghĩ tới là khi làm tiệc khánh thành nhà mới, đám người từ trước đến nay không
qua lại không được mời tự dưng tới, nhìn thấy người nhà cũ bên kia khiến cho nụ cười trên mặt Liễu thị cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện Hương Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.