Chương 11
Buổi tối Liễu thị thổi lửa nấu cơm xong, liền bắt gặp khuê nữ vào tầm này đáng ra phải nhốt mình trong phòng tắm rửa, thế mà lại đang ở ngoài sân dùng tay tuốt bụi hương bồ mà Thẩm phụ mới chặt từ ngoài hồ đem
về, muốn nói Thẩm phụ đối xử tốt với khuê nữ, quả thực là không có gì
phải nói, Hà Hương vừa mới nói một câu trong phòng có nhiều côn trùng
muốn lấy chút bồ hương xông cho khỏi muỗi, ông liền dẫn theo nữ nhi đi
qua bên hồ, đào một đống về, khoảng thời gian Liễu thị nấu cơm, hai cha
con một người bổ củi, một người tuốt bồ hương ở sân, bận bịu với nụ cười trên môi.
Buổi tối ăn đồ ăn chính là món xương bò mà mấy ngày trước Thẩm Thạch
Thành đem từ kinh thành về, chặt thành từng khúc hầm canh, ăn kèm với mì sợi và bánh bột ngô, trên bàn có thêm món trứng xào rau dại.
Trước đây bởi vì trong nhà túng quẫn mua không nổi bao nhiêu thịt,
Thẩm phụ cũng chỉ nghe theo khuê nữ nói, bỏ vài đồng tiền mua chút xương bò về cho biết mùi vị thịt bò thôi, ai ngờ uống canh xương bò được hơn
nửa tháng, một nhà ba người họ không chỉ làm cho sắc mặt khô vàng trước
đây biến mất, gân cốt trong người cũng khỏe mạnh không ít, chính là sắc
mặt Liễu thị cũng đã khá hơn rất nhiều, lại thường xuyên uống loại trà
hoa dại mà nữ nhi hay pha cho, nay chỉ cảm thấy sau khi bệnh nặng mới
khỏi, thân mình lại khôi phục như trước kia, trong ngoài bận rộn không
ngớt tay thế mà cũng không thấy phát bệnh.
Vì thế món canh xương bò hầm này một nhà ba người cứ cách vài bữa
uống một lần, cơm nước xong xuôi Thẩm Hà Hương chủ động thu dọn bàn,
Thẩm phụ ngồi dưới đất bện một số đồ gia dụng bằng trúc, Liễu thị thì
không ngừng may vá, thình thoảng nói chuyện với Thẩm phụ.
Thẩm Hà Hương nhìn trong nồi còn lại chút canh xương bò, do dự một
chút liền đi lấy cái hũ sành, sau đó múc ba muôi canh đổ vào, lập tức để cẩn thận vào chiếc bao mà nàng hay vác khi lên núi, đợi đến đêm lặng lẽ rời Thẩm gia, sau đó dọc theo con đường nhỏ đi lên Hương Sơn.
Thẩm Hà Hương nhìn vũng bùn trên chân, chịu đựng giẫm trên đó phát ra những âm thanh lõm bõm, rốt cục khi nhịn không được muốn phát giận, thì cũng đã đến nơi, cũng may đi ngang qua sơn động cách đó không xa có khe núi chảy xuống nước suối, hiện tại vừa có cơn mưa qua, dòng nước cực
mạnh mẽ, vì thế liền sáng mắt đi qua đó rửa sạch bùn đất trên giày, vắt
sạch nước rồi lại đeo lại.
Thế mới đeo giỏ trúc lên vai bước vào sơn động, tuy rằng ánh trăng
coi như sáng, nhưng trong động ánh sáng vẫn có chút mờ mịt, nàng sờ
soạng đi đến chỗ tảng đá kia, gỡ giỏ trúc trên vai xuống, hơi bình ổn
lại hô hấp do lúc nãy đi vội vã, liền đem hai bàn tay ẩm ướt cọ xát vào
áo quần, xong xuôi mới đi qua, trên giường đá người nọ vẫn là tư thế nằm như lúc trước nhìn thấy.
Thẩm Hà Hương giơ tay cẩn thận sờ trán người đó, vẫn nóng như cũ, năm đó phụ thân cũng như vậy, Hồ đại phu nói nếu không làm hạ nhiệt, bị sốt quá ba ngày người coi như hết cứu chữa.
Đại khái là do tay nàng lạnh lẽo, trên giường đá người nọ khẽ nhúc
nhích động đậy, nhưng hiển nhiên thần trí người đó không tỉnh táo, chỉ
là trong tiềm thức muốn hướng về nơi mát mẻ đó dụi, trong cổ họng tựa hồ còn phát ra một tiếng giống như tiếng gọi nương, cuối cùng lại không
động tĩnh gì nữa.
Vốn dọc đường đi còn hơi có chút oán khí, cảm thấy bản thân có chút
hồ đồ, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu đó, nghĩ đến gì đó cũng không
khỏi thở dài cảm động, đáy lòng có chút mềm lại, lập tức rút tay để trên trán lại, sau đó mở giỏ trúc ra, lấy một cái bấc đèn ra, rồi đặt xuống
đầu giường dùng đá đánh lửa châm, trong phòng thế mới có chút nhân khí,
tuy ánh sáng chỉ nhỏ bằng hạt đậu nhưng chiếu ra cũng không tệ.
Ngẫm lại một chút, người này thật đúng là vận mệnh nhấp nhô, song
thân đột nhiên qua đời, cuộc sống lập tức từ đám mây rơi xuống đáy cốc,
từ chỗ được người ta tung hô là thiếu gia đến chỗ bị chửi mắng là tên ăn mày, sự chênh lệch và thống khổ trong đó không phải người thường có thể chịu đựng được .
Nay lại gặp phải cảnh tội này, trốn trong sơn động chim không đẻ
trứng này, không dám mời đại phu, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ có thể tự thân mặc cho số phận tự sinh tự diệt.
Nghĩ đến những việc hai kiếp nàng gây nên, Thẩm Hà Hương thật đúng là có chút chột dạ, mấu chốt là khi đó còn không biết đạo lý thà là bắt
nạt người già chứ đừng bắt nạt thiếu niên, liền lấy một chiếc hũ nhỏ
được bọc kín xung quanh, cũng may mắn lúc ấy nàng đã gả vào hầu phủ, nếu không dựa vào lòng dạ của người này, tương lai vị tất sẽ bỏ qua nàng.
Trong bình là nước cất lau sậy mà hôm qua nàng nấu, còn nóng, phụ
thân kiếp trước khi đó là mua không nổi sừng linh giác hạ sốt ở hiệu
thuốc bán với giá một lượng bạc, sau đó lại nghe theo Hồ đại phu đào
không ít lau sậy để hầm canh uống, vẫn là có chút hiệu quả, bên cạnh hồ
nước vậy mà có rất nhiều lau sậy, một văn tiền cũng không cần tốn.
Thẩm Hà Hương rửa lau sậy, lúc ngâm nước liền bỏ vào một hai giọt
tuyền dịch, tuyền dịch ngoại trừ có thể xúc tiến làm tăng thêm hương
khí, còn có thể có thêm tác dụng khác, dược liệu bình thường sau khi nấu sau chỉ có thể còn lại năm sáu phần dược hiệu, nếu được hấp thu tuyền
dịch liền có thể đạt tới đến tám, chín phần, hy vọng đến lúc đó sẽ hữu
dụng, nàng cần thận đổ thuốc ra bát, thế này mới bưng đến bên giường đá.
Mặc dù sức lực yếu nhưng nàng đút thuốc cũng coi như có chút kinh
nghiệm, vì phòng ngừa sặc thuốc sặc đến khí quản, nàng đặt một thanh gỗ
khô dưới gáy hắn, sau đó bóp lấy mũi hắn, sau đó múc từng muống chậm
theo hàm kẽ răng rót trong miệng, không bao lâu đã đút được nửa già chén thuốc.
Nếu chỉ đút thuốc thôi thì chỉ có thể giảm sốt nhất thời, nếu không
trừ tận gốc nguyên nhân, bị sốt lại, điểm này nàng rất rõ, ngày đó phụ
thân bị người ta lặng lẽ khiêng trở về, toàn thân đều là thương tích,
thậm chí còn có dấu vết bị rắn độc cắn trúng, cuối cùng cũng không thể
chữa khỏi vì độc đã thấm vào xương cốt.
Thẩm Hà Hương nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức chuyển xuống tứ chi người đang nằm trên giường đá kia, kiểm tra cẩn thận xem có gì khác thường
không, quả nhiên liền thấy bên chỗ chân phải có loang lổ vết máu lớn, đã biến thành màu đỏ sậm, vì quần vốn màu đỏ sậm, nếu không nhìn kỹ sẽ
không nhận ra, Thẩm Hà Hương thấy thế ngừng lại chut, nếu bị trên cánh
tay hoặc chân, thì có thể dùng cành lá hương bồ đắp lên.
Nhưng trên đùi, Thẩm Hà Hương cảm thấy có chút xấu hổ, cộng thêm nửa
đêm trong sơn động lạnh lẽo này, khiến nàng lại lần nữa cảm thấy bản
thân như bị ma quỷ ám ảnh mới có thể bỏ mặc giường ấm không ngủ, chạy
đến nơi hoang sơn này, may mắn người trước mắt này còn sống, nếu là
người chết thì không phải khến người khác kinh sợ sao.
Thẩm Hà Hương đứng bên giường đá, kiên trì giơ tay muốn xé chỗ vải có vết thương ra, kết quả không cần phải dùng sức xé, đã sớm mục thành
từng miếng, hòa với máu dính trên miệng vết thương, Thẩm Hà Hương đầu
đầy mồ hôi mới làm sạch vệ sinh xung quanh chỗ vết thương, không kịp lau mồ hôi liền đi lây đèn đến soi cho rõ, cho dù có chuẩn bị tâm lý cũng
tránh không nổi hoảng sợ.
Miệng vết thương ngoài dự kiến của nàng, bên ngoài da thịt có thể
nhìn thấy xương, nhìn giống như là bị mũi tên bắn trúng chân, nếu cẩn
thận rút tên ra cũng không đến nỗi thành ra thế này, hiển nhiên đã dùng
phương pháp rút ra rất thô bạo, giống bị người ta dùng sức bứt mạnh ra,
lấy ra kiểu đó, toàn bộ mặt vết thướng bị xé rách rất lớn, hơn nữa rất
có khả năng do vài ngày không có trị liệu, cộng thêm thời tiết nóng bức, miệng vết thương đã thối rữa, lúc này nhìn bề mặt trên còn có lốm đốm
vết mưng mủ thối rữa, Thẩm Hà Hương nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch, da
đầu run lên.
Cũng may hôm qua đổ mưa, thời tiết mát mẻ chút, nếu không miệng vết
thương bị ruồi bọ bâu vào, giòi bọ chỉ sợ cũng có thể sinh sôi không ít, tư vị kia cũng thật sẽ khiến con người ta sống không bằng chết, Thẩm Hà Hương chịu đựng cơn buồn nôn từ trong bụng muốn chồi lên, vội vã cầm
lấy chén sành vừa nãy đựng thuốc chạy ra ngoài hang động, định chà rửa
sạch sẽ rồi giúp hắn lấy nước làm vệ sinh vết thương.
Nếu không xử lý vết thương, cho dù có đổ bao nhiêu thuốc lau sậy vào
miệng hắn cũng vô dụng, cũng coi như hắn mệnh lớn, lúc trước khi Hồ đại
phu giúp phụ thân rửa sạch vết thương thối rữa, nàng đều có mặt ở đó,
khoảng thời gian đó cũng luôn có mặt bên mẫu thân chăm sóc phụ thân, tắm rửa bôi thuốc, cho nên ít nhiều cũng biết.
Cũng may lần này nàng có chuẩn bị ít đồ vật, có vải bố trắng sạch sẽ, một ít cỏ dại sinh sống ở ven hồ, ngày thường nhà ai có cái vết thương
nhỏ, đều đem thảo dược bỏ vô miệng nhai nát rồi đắp lên, vết thương sẽ
mau lành, đồng thời đều là thứ không cần bỏ tiền ra mua.
Nàng lại lục lọi đống đồ sắt trong hang một lúc lâu, mới tìm được một miếng sắt được coi như ít han rỉ nhất cũng khá sắc, sau đó mài đi chỗ
rỉ sét trên mặt, rửa sạch sẽ xong, thế mới có chút thấp thỏm học Hồ đại
phu kẹp đồ vật đó nướng trên lửa, đợi sau khi thanh sắt hết nóng, liền
cầm lên, cuối cùng cắn răng bắt đầu nạo chỗ thịt thối tanh hôi xung
quanh vết thương đi.
Thứ này nhìn đơn giản, nhưng khi làm lại khó vô cùng, cứ như đang cạo vẩy ngá vậy, nhưng dù sao người mình đang cạo lại là người sống, mỗi
một nhát nạo xuống người nằm trên giường ấy liền kịch liệt run rẩy, thậm chí ở trong cơn hôn mê vẫn thống khổ nắm chặt tay, giờ khắc này Thẩm Hà Hương cũng không để ý gì nữa, đè mạnh chân hắn, dưới ngọn đèn, khuôn
mặt tái nhợt có chút sợ hãi của nàng lúc này có chút cứng lại, tay không ngừng cẩn thận nạo vét chỗ thịt thối, cũng không ngừng dùng nước sạch
tẩy rửa, vì thời gian kéo dài càng dài người này sẽ càng thống khổ, cho
nên động tác phải nhanh chóng một chút.
Quá trình nạo thịt này vẫn lặp lại, thẳng đến khi toàn bộ miệng vết
thương một lần nữa chảy ra dòng máu đỏ tươi, nàng mới mất đi sự khẩn
trương, cánh tay có chút tê rần cứng ngắc, sau đó dùng miếng vải bố màu
trắng sạch sẽ đè lại miệng vết thương không ngừng đổ máu kia, trên mặt
nàng đầy mồ hôi nhưng vẫn đi đến giỏ trúc lấy ra chỗ thuốc đã giã sẵn,
thuốc này kỳ thật chính là vài loại cỏ dại thông thường hay nhìn thấy
trên đồng ruộng, vết thương bình thường đều có thể chữa trị được, nhưng
nàng không nghĩ tới vết thương của hắn lại nghiêm trọng như vậy, mà lúc
này cũng có thể chỉ có thể ôm vạn nhất hi vọng mà thôi, hơn nữa tuy là
phương thuốc dân gian, cũng không đến nỗi nhất định là một chút hiệu quả không có.
Một loại là phấn hoa Bồ Hoàng, còn có hai loại là Bạch Kê thảo và rễ
cây Thanh Hao, dùng nước giã nhuyễn chúng, bên trong đương nhiên cũng bỏ thêm hai giọt tuyền dịch, dược hiệu ít nhiều cũng có thể nâng cao một
ít, lập tức nàng liền bốc ra, sau đó đem thoa ngoài da ở trên chỗ miệng
vết thương đang chảy máu, dùng một miếng vải trắng đè chặt lại, lại xé
một ít vải bông quấn một vòng chặt xung quanh đùi.
Thẩm Hà Hương thế mới nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng cái lưng tưởng sắp gãy lên, dùng ống tay áo lau cái trán đẫm mồ hôi, đổ bình nước bẩn đi,
rửa sạch tay đem bình nước sạch về, lúc này người nằm trên giường đá vì
đau đớn mà mồ hôi túa khắp trán, lúc trước còn có chút phản ứng, hiện
tại chỉ sợ đã muốn chết ngất đi rồi, Thẩm Hà Hương đưa tay trước mũi hắn một lúc lâu, thấy còn hơi thở, thế mới yên lòng.
Độ ấm trên trán vẫn chưa lui, nàng đành phải dùng biện pháp đơn giản
nhất, dùng nước lạnh lau tứ chi và trán, lần này Thẩm Hà Hương không tận tâm hết sức như trước, chỉ sờ soạng lung tung, ai ngờ khi lau lại phát
hiện ra phía sau lưng có mấy đường vết thương, mặc dù không đến mức sâu
nhìn thấy tận xương, nhưng cũng là da thịt trộn lẫn cực khủng bố.
Lúc này đây nàng lại tận tâm lao động, giúp hắn tẩy sạch hoàn toàn
miệng vết thương, bôi thuốc xong một loạt, lại đút cho uống một chén
canh xương bò hầm, cũng đem vải bố rgiặt sạch sẽ bằng nước mưa đắp lên
trán lại, việc có thể làm nàng đều đã làm, kế tiếp mọi chuyện cũng chỉ
thể nghe theo mệnh trời, đóng gói lại mấy thứ xếp vào giở trúc, vừa
ngẩng đầu, lại phát hiện thời gian một đêm đã trôi qua quá nhanh, lúc
này chân trời đã mơ hồ tỏa sáng.
Bạn đang đọc truyện Hương Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.