Chương 36
Lúc này ở một khách điếm ba tầng lầu không xa, tên là Ỷ Thúy khách điếm, ở kinh thành cũng là có chút danh tiếng, bởi vì trong khách điếm không chỉ cung cấp chỗ ở và nước nóng, còn có thức
ăn nóng hầm hập và rượu ngon, quan trọng là còn có đám oanh oanh yến yến bán nghệ đàn hát, vừa ăn cơm vừa nghe tiểu khúc, coi như là tú sắc có
thể thay cơm, lúc này bên ngoài đang có tuyết rơi, nhưng bên trong khách điếm cũng rất náo nhiệt.Tuy rằng đám nữ tử này trong miệng nói
là bán nghệ không bán thân, nhưng có người nào không phải từng lặn lộn
trong chốn phong trần, nữ tử phổ thông sao lại dám đến loại địa phương
đầy rẫy nam nhân tìm vui này, cái gọi là người chết vì tài, mà chim chết vì ăn, chỉ cần đưa giá cao và có quan hệ, thì đâu có thể chỉ có một vế
bán nghệ thôi đâu, lúc này một bàn gần cửa sổ, có ba nam tử ngồi ở đó,
bên cạnh còn có hai thiếu nữ trắng trong thuần khiết ôm tỳ bà nhẹ gảy ra những âm thanh róc rách như nước chảy.
“Khó được ban ngày có thời gian rảnh rỗi, chúng ta bữa này không say không về đó. . . . . .” Một
nam tử mặc một thân thanh y cười tiếp đón: “Uống a, Lưu huynh, Giản
huynh, bây giờ ta mời khách, các vị không cần khách khí đâu. . . . . .”
Cái người bị xưng là Lưu huynh cười khổ lắc đầu nói: “Tạ huynh đệ, tối hôm
qua ta cùng huynh đệ uống mấy chén, sáng nay mà uống tiếp thì không nổi. . . . . .” Tâm lại nghĩ, đều lớn tuổi như vậy rồi sao có thể bì với đám người trẻ tuổi các ngươi, hiện thời cấm quân quả nhiên như lang tựa hổ, mấy tên mới gia nhập cấm quân đi thi hành nhiệm vụ cứ như không cần
mạng vậy, uống rượu như uống nước, khiến hắn người nhiệm chức ở cấm quân bảy tám năm rồi, thêm hai năm nữa có mà chỉ biết về hưu hưởng phước chứ sao chịu nổi.
“Giản huynh, đến nào, hai ta cùng uống. . .” Tạ
Thanh Thành nói luôn miệng giơ bát lên, nhìn về một hắc y nam tử gần
phía cửa sổ nói, toàn thân hắc y nam tử kia lạnh lùng, khi không có biểu cảm chỉ cảm thấy quanh thân tỏa ra sát khí, khuôn mặt cương nghị kỳ
thực cũng không khó nhìn, nhưng đường cong trên mặt lạnh lẽo cứng ngắc
không hề có cảm giác mềm mại, nhất là chỗ gần thái dương có một vết sẹo
dài bằng ngón tay, nhìn từ xa thì không sao, nhưng khi nhìn gần thì cả
người toát lên vẻ cực kì bất thiện.
Hắn vốn đang ngồi ở chỗ kia,
đại khái là do nhiều năm nghiêm khắc huấn luyện, toàn bộ thắt lưng dựng
thẳng, cánh tay để ngang trên bàn vẫn không nhúc nhích, giống như một
tượng đá điêu khắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, nghe Tạ
Thanh Thành nói thế mới quay đầu lại, đáy mắt cực kì bình tĩnh nghiêm
nghị, giọng nói cũng hàm chứa nghiêm khắc ấn tay cầm bát rượu của Tạ
Thanh Thành xuống nói: ” Một chén cuối cùng, buổi tối chúng ta có nhiệm
vụ!” Nói xong liền đổ đầy một chén, ngửa đầu uống cạn.
Tạ Thanh
Thành uống xong không khỏi nói thầm: “Giản huynh a Giản huynh, huynh
cũng thật mất mặt, uống rượu mà còn nhăn mày nhăn mặt thật sự mất hứng
quá rồi, nam nhân mà, khi đắc ý thì cần tận lực vui vẻ, không có rượu
không có mỹ nhân còn sống có ý nghĩa gì. . . . . .” Ba năm địa ngục kia
hắn có thể chống cự qua là hoàn toàn nhờ vào những cái này, bằng không
sớm đã toàn thân vấy máu đi khấu kiến phụ mẫu dưới địa phủ rồi, nghĩ đến chiến trường tàn khốc sau này, rơi vào bên trong thiên quân vạn mã hoàn cảnh sống chết, đó là một quân kĩ trong đám tù binh đã khiến hắn ở
trong tuyệt vọng dâng lên một dục niệm sinh tồn, bộ ngực to cặp mông
vểnh cong lão tử còn chưa có hưởng thụ đủ, sao có thể tùy tiện chết đây, nghĩ đến vài đêm sung sướng đến cực hạn, nhất thời lại uống vào một
chén rượu trắng nóng bừng.
Ánh mắt không khỏi chuyển qua trên
người hai tiểu nữ tử đang đệm khúc kia, trong đó một tiểu nữ tử có bộ
ngực thật no đủ, cảm giác nắn bóp hẳn là không tệ, Tạ Thanh Thành híp
mắt nhìn một lát, lập tức không biết nghĩ đến gì đó liền cười hắc hắc
hai tiếng, quay đầu định nói gì đó, nhất thời liền thấy được cảnh tuyết
bên ngoài cửa sổ bị Giản Thư Huyền mở ra.
Đây cũng không cần gấp,
mấu chốt là dưới lầu cách đó không xa đang có một nữ tử với thanh âm yêu kiều răn dạy nha hoàn phía sau nói: “Bích Yên, ngươi đang lề mề gì đó?
Nhanh chút đi. . . . . .” Trên đường người qua lại ít, cho nên thanh âm
này nghe qua cực kì rõ ràng, tuy là thanh âm giận dữ mắng mỏ nhưng cũng
cực kì thanh thúy dễ nghe, không khỏi làm cho người ta muốn đưa ánh mắt
tìm kiếm, cẩn thận nhìn đến chỗ vang ra thanh âm đó.
Mấy người họ
nhãn lực phi phàm, trăm dặm cũng khỏi phải nói, huống chi là khoảng cách lầu trên với lầu dưới, tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng, nhất thời trong
mắt Tạ Thanh Thành sáng ngời, trong miệng không khỏi toát ra âm thanh
tán thưởng, “Thật là nữ tử kiều mị, thân hình quá mê hoặc. . . . . .”
Đợi nhìn thấy vị tiểu thư yêu kiều kia răn dạy xong nha đầu của mình,
bèn vội vàng nhẹ tay nâng váy, cũng bất chấp lễ nghi của nữ tử, bắt đầu
bước lớn chạy tới.
Vì nữ tử không có áo choàng, bên trong chỉ có
một chiếc áo cẩm y mỏng, kiểu dáng là lối cắt may kinh thành hiện lưu
hành nhất, lúc này đang gắt gao dán sát lên thân hình nữ tử, ngực to eo nhỏ là không thể nghi ngờ, nhất là khi chạy lên, ngay tại khi Tạ Thanh
Thành hết sức chăm chú, miệng còn nói: “Kinh thành quả thực ngọa hổ tàng long, trên phố phường cư nhiên còn có nhan sắc bực này. . . . . .” Nhất thời hận không thể ánh mắt mọc dài hơn vươn tận ngoài cửa sổ, đột nhiên cửa sổ bị một bàn tay dùng sức đóng lại, mang theo một sự tức giận bắn
tung tóe tuyết lạnh trên bàn.
“Nè nè, Giản huynh ngươi đóng cửa sổ làm chi, nhanh chút mở cửa sổ đi, huynh đệ muốn nhìn nàng kia là phú hộ thiên kim nào, sau này còn đi tặng sính lễ thú qua cửa, ngươi cũng
không thể hỏng chuyện chung thân đại sự của huynh đệ a. . . . . .” Tạ
Thanh Thành vừa gào to vừa nói xong kia liền nhận ra nét không bình
thường của Giản Thư Huyền, bởi vì phút chốc trong ánh mắt lãnh ý tung
bay, tròng mắt hắc ám nhìn về phía mình như muốn chém hắn làm đôi, khiến hắn nhất thời thu hồi tầm mắt lại, nửa câu còn lại chưa kịp nói cũng
phải nuốt xuống.
Tạ Thanh Thành đừng nhìn ngày thường miệng bô lô
bô la không biết điều, các loại tính xấu đều có, cờ bạc rượu chè trai
gái, nhưng chỉ có một điều là trong lòng đặc biệt phục Giản Thư Huyền,
có thể không phục sao? Không có người này, hắn không biết đã chôn xác ở
đỉnh núi gốc mai nào rồi ấy chứ, tính lại lúc trước khi chưa nhập quân
đã được Giản huynh dùng một chân để cứu mạng mình.
Sau khi vào địa phương nửa người nửa quỷ ấy, nếu không phải Giản Thư Huyền mấy lần liều mạng âm thầm hạ thủ lưu tình, chỉ sợ hắn đã sớm chết dưới tay huynh ấy
vài lần, lại càng không nói đến nơi chiến trường vị huynh đệ tốt được
mệnh danh là Địa Ngục Diêm La này, hắn làm sao có thể toàn thân lành lặn thoát ra, rồi tiến vào hoàng cung, khi đó hắn đã giơ tay thề, ngày sau
nhất định phải làm trâu làm ngựa cho Giản huynh.
Lúc này thấy ánh
mắt Địa Ngục Diêm La kia tái hiện, Tạ Thanh Thành dù là một đại nam nhân cũng không khỏi run sợ trong lòng, nói sợ đến chết thì nói quá, nhưng
một thời gian dài lạm dụng uy quyền, đầu lưỡi nhất thời chuyển động linh hoạt, đồng thời trong lòng cũng hồi tưởng lại bản thân vừa rồi có nơi
nào nói sai rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có a, vì ngày thường hắn cũng thường xuyên nói chuyện như vậy, khi ở thanh lâu nói càng quá
hơn đều có, sao bỗng nhiên Giản huynh liền như vậy mắt lạnh nhìn hắn,
giống như nếu hắn nói thêm một câu thôi sẽ ăn đấm ngay, nhớ tới thiết
quyền của Giản Thư Huyền Tạ Thanh Thành lại cảm thấy da mặt run run, ai
có thể nói cho hắn biết đến cùng là Giản huynh bị trúng gió hay trúng tà vậy trời.
Nam nhân họ Lưu ngồi đối diện thấy thế vội chuyển đề
tài, miễn cho hai huynh đệ ra tay nặng với nhau ở khách điếm này, bọn họ đánh nhau không quan trọng, nhưng chỉ sợ khách điếm này bị phá tan tành mất, mà Giản Thư Huyền lúc này nào có tâm tình nói chuyện, trên mặt là
mây đen kín mít, một bàn tay còn nắm chặt cái cốc, ai cũng không thấy
quanh thân cái cốc kia bị nứt toạc như kiểu chạm nhẹ một cái là vỡ tan
tành.
Hắn chỉ nghĩ đến vừa rồi nữ tử kia kéo làn váy lên, lộ ra
đôi giày thêu khảm bạch trân châu không dễ dàng để ngoại nhân nhìn thấy, và một thân y phục không giống kiểu nử tử nhà lành hay mặc, là cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa bao trùm, nhất thời đốt cháy lí trí của hắn, nhưng tâm cảnh của hắn đã từng được tôi luyện trong địa ngục, càng mất
lý trí ngược lại càng bình tĩnh hơn, chỉ là hai vò rượu trên bàn kia
cuối cùng đều đổ hết vào bụng hắn.
Thẩm Hà Hương vội vàng vào nhà, Thẩm phụ vừa vặn cũng nghe được tin vội vã chạy trở về, cha và khuê nữ
vẻ mặt sốt ruột đi vào phòng của mẫu thân, chỉ thấy Liễu thị đang nằm
trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đã tỉnh lại, tinh thần lại
đỡ hơn chút, Thẩm Hà Hương thấy thế không khỏi nước mắt rơi lã chã, nàng đã mất đi rồi một lần, chịu không nổi sự đả kích lần thứ hai, cố nén lệ quỳ sát đầu giường hai tay nắm chặt lấy tay mẫu thân.
Thẩm phụ
cũng cuống quít cực kì, thúc giục hai lần cuối cùng mới thỉnh được đại
phu qua đây, lão đại phu kia ngồi công đường xử án hơn ba mươi năm, râu
đã bạc trắng rồi, lần đầu tiên bị tên tiểu nhị kéo chạy, một đường thở
hổn hển thiếu chút thở không nổi, còn tưởng rằng nhà này có người bị
bệnh nặng bộc phát, kết quả bắt mạch xong người trong nhà đều sợ ngây
người.
“Đoạn đường đến đây như muốn mệnh lão phu vậy.” Nói xong
lão đại phu liền thu lại hòm thuốc tùy thân vác trên vai nói: “Lệnh phu
nhân đây là hỉ mạch, đã hơn hai tháng, chỉ là thân thể hơi hư nhược,
trong khoảng thời gian chịu khó tĩnh dưỡng cho tốt không nên vận động
nhiều, nếu không yên tâm thì ta kê cho phương thuốc an thai, trước tiên
để phu nhân dùng .”
Thẩm phụ như đi trên mây thanh toán tiền chẩn
bệnh, tiễn đại phu ra cửa, khi quay lại mới rốt cuộc hồi hồn, hơn ba
mươi tuổi đầu thế nhưng giống tiểu tử mười mấy tuổi len lén vào phòng,
đứng bên giường nhìn tay thê tử cũng không biết để chỗ nào, thanh âm
kích động đều đang run run: “Vân nhi, đứa nhỏ. . . . . .” Liễu thị sớm
cao hứng không biết làm sao cho phải, đôi mắt luôn ngấn lệ quang bàn tay thì đặt trên bụng.
Sao có thể không kích động chứ, nửa đời người
chịu sự châm biếm của bên nhà cũ, bị người ta nói là tuyệt hậu vô tử, bị người ta nói là gà không biết đẻ trứng, nam nhân đều chịu không nổi, có người phụ nhân nào trong lòng không đau đớn, nhưng trước kia Liễu thị
không phải là không khám qua, Hồ đại phu đã nói thời điểm nàng sinh Hà
Hương thân thể bị thương nặng, sau này lại bị hàn khí xâm nhập, không dễ dàng có thai, khi đó Thẩm phụ và Liễu thị đều tuyệt vọng, cho rằng cả
đời chỉ có một đứa nhỏ là Hà Hương thôi.
Chuyển đến kinh thành
cuộc sống trong nhà dần tốt lên, Liễu thị cũng không phải chưa từng nghĩ nạp thiếp choThẩm phụ, nhưng Thẩm phụ cực kì yêu thương thê tử và khuê
nữ, nghĩ nếu nạp thêm một phụ nhân vào cửa, gia đình sẽ không êm ấm, tối ngày gà bay chó sửa, khiến cho thê tử cùng nữ nhi chịu tội, Liễu thị
cũng chỉ đành cho qua.
Sau này dưới sự khuyên bảo nhiều lần của
khuê nữ, lại tìm vị đại phu ngồi công đường xử án trong kinh thành tinh
thông chứng bệnh này bắt mạch cho, vị đại phu kia nhất trí với cách nói
của Hồ đại phu, nhưng không giống Hồ đại phu khẳng định không chữa khỏi, ông lại kê cho nàng phương tử nói phải kiên trì dùng, sau bảy tám năm
có lẽ thân mình điều dưỡng tốt lại sẽ may mắn hoài thai, lúc đó Liễu thị liền hết hy vọng, bảy tám năm sau nàng đã gần bốn mươi tuổi, vậy còn có thể sinh con sao.
Nhưng khuê nữ vẫn chấp nhất dựa theo phương
thuốc đi bốc thuốc tự tay nấu, bạc bỏ ra cũng không thể đổ bỏ, Liễu thị
cũng chỉ coi như là điều dưỡng thân thể liền uống đúng như đại phu dặn
dò, trong lòng cũng thầm suy nghĩ, nếu bảy tám năm sau thật có thể điều
dưỡng tốt, nàng sẽ liều mạng dù chết cũng muốn lại sinh thêm cho Thẩm
gia một trai hay một gái, lại không nghĩ rằng không cần đợi đến bảy tám
năm, chỉ hai ba năm thôi, đã được hoài thai, tâm tình kích động của Thẩm phụ và Liễu thị không cần nghĩ cũng hiểu được.
Thẩm Hà Hương lặng lẽ đóng cửa lại về phòng mình, trên mặt vui sướng mang theo nét kinh
hỉ, khi nàng nghe thấy nha đầu nói mẫu thân té xỉu, trong lòng rất cuống cuồng lo lắng, thân thể mẫu thân không tốt nàng và phụ thân đều biết,
ngày thường ngoại trừ chuyện trong nhà, chuyện hàng hóa bên ngoài cửa
hàng đều không để nương quan tâm đến, tuy rằng hai năm qua đã tốt hơn
nhiều, nhưng di chứng căn bệnh hồi ở nhà cũ vẫn còn, thường nổi cơn đau
đầu nhức óc, hơn nữa nàng nhớ được ở kiếp trước chính là năm nay mẫu
thân bị bệnh nặng qua đời, thời gian đối chiếu lại, sao lại không khiến
lòng Thẩm Hà Hương nóng như lửa đốt chạy về.
Lại chưa từng nghĩ
đến lại là hỉ sự, kiếp trước Liễu thị chỉ có một khuê nữ là Thẩm Hà
Hương, đến khi chết vẫn cảm thấy thẹn với Thẩm phụ, cuối cùng hậm hực mà chết, mà đời này Thẩm Hà Hương cuối cùng là dùng toàn lực bù lại sự
tiếc nuối của cha nương, người khác chỉ biết nàng thường xuyên đi hiệu
thuốc bốc thuốc, lại không biết nàng nhiều lần tự tay ngâm thuốc, rồi bỏ vào đó bảy giọt tuyền dịch, chỉ hy vọng dược hiệu có thể tốt một chút.
Thẩm Hà Hương vào phòng vừa ngồi ở trước bàn trang điểm, thì Bích Yên ôm áo
choàng vành mắt đỏ hoe đi đến, nhìn thấy tiểu thư thì cong miệng lên,
vừa rồi ở trên đường cái đã bị tiểu thư mắng một chập, nàng đang ủy
khuất đây, thì bị mắng trong nhà là được rồi, làm gì cần mắng ở trên
đường chứ, nha hoàn cũng cần thể diện, hơn nữa tiểu thư từ trước đến nay có như vậy đâu.
Thẩm Hà Hương từ trong gương thấy bộ dáng của
nàng ấy, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn xem nhìn xem, tính
tình nha đầu kia không phải của nha đầu, đều do nàng chiều quá hóa hư,
nếu ở phú hộ gia là đã bị ăn gậy đuổi đi rồi, còn có thể để nàng ấy đứng ở trong này, nhưng lúc này tâm tình nàng tốt, sẽ không so đo cùng nha
đầu ấy, liền ra vẻ như không thấy rồi nói: “Một lát nữa kêu phòng bếp
làm canh có dinh dưỡng dễ tiêu, về sau trong đồ ăn bỏ ít đồ dầu mỡ chút, làm nhiều mấy thứ phu nhân thích ăn, còn nữa, nhớ đi mua một ít mứt quả chua về để đó cho phu nhân uống thuốc xong dùng. . . . . .”
Bích
Yên thấy tiểu thư không nhắc đến chuyện ban nãy, đành phải lên tiếng đáp lời, lại nghĩ đến phu nhân có thai, tiểu thư và lão gia đều cao hứng,
nếu mình cứ ỉu xìu sẽ khiến chủ nhân không vui, nếu lấy lòng được không
chừng có thể được thưởng nhiều bạc, nhất thời lại lộ chút tươi cười nói: “Tiểu thư, hai ngày trước phu nhân nhận được thiệp mời của phú hộ Triệu gia, nói là đi ngoại viện Triệu gia thưởng mai, chính là ngày mai,
nhưng hiện tại thân mình phu nhân không tiện, có phải nên trả lại thiệp
hay không . . . . . .”
Thưởng mai? Thẩm Hà Hương cầm lấy cây lược
trên bàn chải đầu, trong lòng lại nghĩ đám thương hộ có tiền kia cũng
không chịu nổi nỗi tịch mịch, càng muốn học diễn xuất của nhóm kinh
thành quý nữ, bày ra cái hội thưởng mai thưởng cúc, kỳ thực chính là
cùng nhau lôi kéo quan hệ, ganh đua lẫn nhau, địa vị thương hộ tuy rằng
thấp, nhưng mấy năm nay nương theo sự giao hảo của một ít đại thương
nhân và một chút quan viên có quyền, sau đó Hồng thương Kim thương lần
lượt xuất hiện, địa vị của thương nhân rõ ràng được tăng lên từng bước,
mua quan cũng có không ít, Triệu gia hương liệu phú hộ này là một trong
số đó, mới vừa kết thân cùng quan to tam phẩm kia, vậy đã bắt đầu khoe
khoang rồi.
Nhưng người ta dù sao cũng là đại hộ, giống Thẩm gia
một tiểu hộ cũng không thể trêu vào, trả lại thiếp không thể nghi ngờ là đánh vào thể diện người ta đương nhiên không thể làm, mẫu thân có thai
nên không tiện đi lại, vậy cũng chỉ có thể để nàng đi thay, cũng may hai mẫu nữ Đường gia cũng muốn đi, vả lại cũng đã hẹn trước với Liễu thị
rồi, đến lúc đó đi theo xe ngựa Đường gia là được, dù sao cũng chỉ là
một hội hoa xuân chẳng ra gì của thương hộ, nàng cũng không mấy lưu tâm.
Nhưng không nghĩ tới, chuyến đi này nhưng lại sẽ khiến nàng hối hận đến nỗi
da đầu tím ngắt, nếu có thể được chọn lại một lần nữa, nàng tình nguyện
trả thiệp đắc tội với Triệu gia cũng sẽ không đi tham gia cái loại
thưởng mai hội gì đó đâu, quả thật là xui tận mạng rồi! ——
Bạn đang đọc truyện Hương Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.