Chương 8
Thứ tốt luôn luôn có người biết xem hàng, qua mấy ngày Thẩm phụ lại
bán ra được thêm hai hộp, còn lại hai hộp đều bị Vu chưởng quầy ở kinh
thành thu mua với giá nửa lượng bạc, cộng thêm hai lọ dầu bôi tóc lần
trước đặt hàng, nói là trong khoảng thời gian này bán ra cũng được giá,
mỗi lọ trả tăng thêm hai mươi văn tiền nữa, nhưng có thêm điều kiện, dầu bôi tóc này về sau ngoại trừ Thẩm phụ tự mình đem bán ra, còn không thì đều phải bán sỉ cho ông ta không thể bán cho bất kì cửa hàng nhà khác,
nếu đồng ý, dầu bôi tóc một bình sẽ nhiều hơn hai mươi văn tiền, cũng ký hai năm khế ước, nếu có son mỗi tháng cũng thu mua một ít.
Thẩm phụ vội vàng về nhà thương lượng cùng nữ nhi, dựa vào lượng tiêu thụ ở cửa tiệm của Vu chưởng quầy, một tháng ít nhất phải bán năm lọ
dầu bôi tóc, giá vốn của một lọ dầu bôi tóc không vượt qua hai trăm văn, Thẩm phụ bán cho Vu chưởng quầy giá là bốn trăm văn, ông đã cảm thấy
giá rất cao rồi, hiện tại một lọ lại được thêm hai mươi văn, vậy một
tháng riêng khoản thu nhập này cũng kiếm được hơn một nghìn văn tiền,
một ngàn văn tiền chính là một lượng bạc.
Công thêm khoản thu nhập thêm một hộp son là nửa lượng bạc, như vậy
tính toán một chút Thẩm phụ và Liễu thị đều có chút sợ ngây người, không lâu trước kia cả nhà họ còn vì chuyện một tháng kiếm ba bốn trăm văn
tiền mà mệt chết đi sống lại phải ăn cháo rau dưa, không nghĩ tới mới có mấy tháng trôi qua, thu nhập một tháng đã gấp hơn vài lần.
Liễu thị không khỏi lấy ra giỏ đựng kim chỉ để ở góc kháng ra, sau đó đổ số tiền đựng trong một cái hà bao cũ ra, cộng thêm tiền dầu bôi tóc
của Thẩm phụ mang về, dồn lại cùng đếm, nhất thời vui sướng đến nỗi cười không khép miệng, hiện tại trong nhà ngoài trừ tiền lấy hàng ra, còn có hơn ba lượng tiền dư, nếu cứ dựa theo tính toán đó thì không bao lâu
nữa có thể tháo dỡ gian nhà tường bùn loãng này đi xây nhà mới lợp ngói
đỏ gạch xanh giống nhà cũ rồi.
Nghĩ đến tất thảy điều này đều là công của nữ nhi Hà Hương, nếu không phải nữ nhi ở trên núi nhặt được tấm da trâu phương tử kia, thì làm sao có thể có ngày hôm nay, hai người đều là người nông gia, tuy rằng biết
chút chữ, nhưng kiến thức ngày thường cũng chỉ biết được nghề nhà nông
như nuôi gà chăm vịt, đối với tay nghề làm hương liệu son phấn đều mù
tịt, cũng không thể tưởng tượng lợi nhuận kiếm được từ đó lại lớn như
thế.
Thẩm Hà Hương thấy dáng vẻ cha mẹ vừa sửng sốt vừa vui sướng thế,
không khỏi cười nhẹ nhàng cũng không nói lời nào, chỉ giả vờ cầm chiếc
hà bao đã thêu viền khuôn sẵn lên, nếu cho hai người họ biết giá tiền mà Vu chưởng quầy sau khi gia công đem đi bán, phỏng chừng sẽ dọa đến họ
chết khiếp mất, một bình dầu bôi tóc có thể đựng hai mươi mấy hộp, một
hộp dựa theo giá dầu bôi tóc bình thường ở kinh thành tính khoảng hai
mươi lăm văn tiền, hai mươi hộp đó là năm trăm văn tiền, nhưng chất
lượng của dầu bôi tóc đó Hà Hương biết rõ ràng nhất.
Một giọt tuyền dịch liền có thể đem hương vị của một bình hoa Quế
phát huy đến tận hạn trong thời gian nhanh nhất, hoa bình thường nếu ủ
hơn một năm cũng không nhất định có thể đem hương khí ủ được ra năm
phần, sự sai lệch trong đó chỉ cần ngửi qua liền có thể nhận ra, cho nên dầu bôi tóc đó có bán với giá bốn năm mươi văn tiền cũng không tính là
đắt, mà lợi nhuận kiếm được từ son còn lớn hơn nữa, cho dù niêm yết giá
là ba lượng bạc, dựa vào nơi đám người quý môn phú thương kia tập trung
lại là kinh thành kia thì ba lượng bạc không đáng kể chút nào, cho nên
mấy thứ đó Vu chưởng quầy kiếm được cũng không ít đâu, ước chừng kiếm
được gấp vài lần của nhà nàng ấy chứ.
Thẩm Hà Hương cũng không phải không nghĩ tới tự mình mở cửa tiệm, chỉ là hiện tại trong tay không nhiều tiền vốn, tạm thời cũng chỉ có thể
như vậy, chờ tương lai có đủ tiền nàng sẽ để Thẩm phụ mua trước địa điểm ở kinh thành, trang hoàng thành một cửa tiệm bán son phấn sáng choang,
đến lúc đó loại sản phẩm tự mình làm ra chỉ có thể bán tại cửa tiệm của
mình, mà không phải giống như bây giờ nhìn người khác phát tài từ mình.
Nhưng hết thảy đều phải bàn bạc kỹ hơn, trước mắt vẫn là nên nghe
Liễu thị xây lại nhà trước đã, cũng không thể lại ủy khuất cả nhà sống
trong gian nhà bùn loãng lung lay sắp đổ kia, mùa hè mưa dột ngập giường cũng thôi đi, mùa đông lạnh đến thấu xương, tay chân đều đông cứng lạnh giá, mùi vị đó không dễ chịu chút nào, ngay cả tắm rửa một cái cũng là
xa xỉ.
Kế tiếp nửa tháng cả nhà đều bận rộn lên, Thẩm Hà Hương đã không cho
Liễu thị ngày ngày ngồi ở trên kháng khâu thêu khăn nửa rồi, khâu một
ngày cũng không kiếm được vài văn tiền, ngược lại khiến con mắt nhức
mỏi, dứt khoát buổi tối Thẩm phụ sau khi trở về, một nhà ba người đều
vác giỏ trúc lên Hương Sơn hái hoa, vì mùa hè đi qua rất nhanh sẽ đến
mùa đông, hoa trên núi sẽ úa tàn hết, muốn làm son buộc phải đi đến cửa
tiệm bán hương liệu mua với giá cao, như vậy không có lợi nhuận, hiện
tại nếu đã có sẵn nguồn nguyên liệu trên Hương Sơn, đương nhiên phải
thừa dịp đang là mùa nở hoa tận dụng hái nhiều chút sau đó phơi khô dự
trữ, đến mùa đông làm son phấn có thể đem đi ngâm rồi lấy ra dùng, tuy
rằng so với hoa tươi có thủy phân, thì sản phẩm làm ra cũng khác biệt
không lớn.
Thẩm Hà Hương theo Thẩm phụ Liễu thị ở Hương Sơn loanh quanh mấy
ngày, thật ra Thẩm phụ và Liễu thị hai người căn bản không cần khuê nữ
đi làm gì, chỉ là để khuê nữ một mình trong nhà cũng không yên tâm, thế
mới cùng nhau dẫn nàng theo, Thẩm Hà Hương đi theo sau cũng chỉ là nhặt
hoa có sẵn, ngay cả như vậy mà nàng cũng mệt thở hổn hển, đường núi khó
đi, việc hái hoa này cũng không nhẹ nhàng, chỉ nói ngày sau nếu có điều
kiện nhất định sẽ mướn nam đinh về làm công việc này, ai ngờ Thẩm phụ
lúc này cũng có suy nghĩ như thế, nhìn thấy khuê nữ mồ hôi đầm đìa, hai
má toàn bộ đỏ hồng, nghĩ tháng này lấy được tiền son phấn sẽ đi tìm Hổ
ca giúp đỡ, tuyệt đối không thể lại để nương tử và nữ nhi chịu khổ nữa.
Thẩm Hà Hương đã nhiều ngày đi quanh quẩn khắp Hương Sơn, càng nhìn
lòng càng sung sướng, thật sự là không hổ mỹ danh của Hương Sơn, cây cối hoa cỏ trong núi so với trong tưởng tượng của nàng còn nhiều hơn, thậm
chí còn phát hiện vài loại hương thảo hương mộc hiếm thấy, chủng loại
cũng rất đầy đủ, vài loại hương liệu thường dùng trong núi đều có đủ,
sau này nếu có thể mua lại toàn bộ ngọn núi này, nàng sẽ phát quang
những bụi gai dư thừa đi, trồng toàn bộ hương thảo, đến lúc đó mở cửa
hàng ít nhất sẽ không thiếu một nửa hương liệu cần dùng, thứ này cầm đi
bán căn bản bán không đáng giá vài văn tiền, nhưng nếu muốn mua thì cũng phải bỏ ra không ít đâu, nếu tự nhà mình có nguồn làm hương liệu sẵn có thì sẽ tiết kiệm được không ít tiền, cũng thuận lợi nhiều.
Ý niệm trong đầu vừa xẹt qua, Thẩm Hà Hương thuận miệng liền hỏi Thẩm phụ một câu, Thẩm phụ đương nhiên không biết tính toán của nữ nhi,
tưởng chỉ thuận miệng hỏi thôi, liền ước chừng giá nói: “Nơi này có chút hẻo lánh, chung quanh ruộng vườn cũng không phải là loại ruộng tốt,
một mẫu bốn năm lượng bạc có thể mua được, đất núi còn rẻ hơn nữa, chỉ
là chỗ đất Hương Sơn cũngko nhỏ đâu, mua hết chắc cũng phải hết một trăm tám mươi hai lượng.”
Thẩm Hà Hương “Dạ” một tiếng, một trăm tám mươi lượng cũng là không
tính là đắt, thầm nghĩ nếu cố gắng, năm sau đại khái có thể để dành đủ
bạc, đến lúc đó lại mua đất ruộng xung quanh núi để trồng hương liệu hoa cỏ, ngày đó nhà mình cũng được coi như có đất có sản nghiệp rồi.
Ban ngày Thẩm phụ vẫn gánh giỏ trúc đi khắp nơi bán hàng, hai nữ nhân thì ở nhà phơi khô đống hoa Quế hoa Nhài hái được trên núi, thuận tiện
làm làm son phấn, trình tự làm son phấn là thứ phiền toái nhất, thế nào
cũng phải vô cùng tinh tế mới được, cũng may Liễu thị mấy ngày nay đi
theo khuê nữ đã học được tám, chín phần, đa số đều là Liễu thị tự làm,
Thẩm Hà Hương chỉ trông nồi nấu nhựa cây.
So sánh với dầu bôi tóc, sản phẩm son kiếm được nhiều hơn, bởi vì
không mất tiền vốn, nhưng trên thực tế yêu cầu của làm son so với dầu
bôi tóc lại cao hơn, tinh tế hơn nhiều, son chỉ cầu chất không cầu
lượng, nếu không bán không được giá, cũng đồng nghĩa cới việc chả kiếm
được bao nhiêu, cho nên một tháng Thẩm Hà Hương nhiều nhất chỉ có thể
làm ra tám hộp, hơn nữa thứ này không giống dầu bôi tóc, vì nữ tử tóc
dài, ngày ngày đều cần bảo dưỡng phòng ngừa mái tóc hư tổn chẻ ngọn khô
vàng, vì thế dầu bôi tóc sẽ tiêu hao lượng lớn, cũng thường xuyên mua.
Mà son một lần chỉ dùng một chút, một hộp có thể sử dụng rất lâu, làm ra nhiều hàng sẽ tích trữ ép giá, cho nên Thẩm Hà Hương hàng tháng chỉ
làm năm sáu hộp liền đủ dùng, thời gian còn lại để dùng phơi khô, chế
tác các loại hương liệu hoa cỏ, Thẩm Hà Hương năn nỉ Thẩm phụ mua cuốn
sách sưu tập các loại hương liệu ở kinh thành, sau đó vừa đọc vừa giả
như vô ý truyện thụ, sau một đoạn thời gian đám hương thảo hương liệu
trên Hương Sơn Thẩm phụ và Liễu thị đều có thể ghi nhớ gần hết, xem như
có chút thành tựu.
Một ngày lúc chạng vạng, Thẩm Hà Hương đi theo phía sau Thẩm phụ trên đường xuống núi, khi đi ngang qua chỗ có bụi mận gai, phát hiện dưới
tàng cây thế mà lại có một cây hoa Bách Lí Hương màu hồng đang nở, đó
cũng một loại là hương liệu, hơn nữa cũng có thể dùng để ăn, bỏ vào hầm
cùng với xương dê mà Thẩm phụ mua về có thể bỏ đi mùi tanh mùi ngấy, mùi vị khá ngon, Thẩm Hà Hương vì sợ đi trên núi sẽ bị cành cây làm xước
da, cho nên khi rời nhà đều mặc quần áo dày, trên đầu cũng đội mũ rơm
che mặt, vì thế nàng dùng ống tay áo rộng rất cẩn thận đẩy cành mận gai
ra, cầm cái quốc nhỏ đào lên gốc cây Bách Lí Hương.
Đào xong đem bỏ vào giỏ trúc xong, vừa muốn đứng dậy, ánh mắt dừng
lại ở một chỗ, chỉ thấy chỗ đó có chút cỏ khô, dưới cỏ khả năng là loại
bùn nhão chưa có người từng giẫm lên, nhưng lúc này mặt trên lại có một
dấu chân, nhìn như là vừa bị giẫm qua không lâu, dấu chân đó hiển nhiên
không phải dấu chân to của Thẩm phụ , càng không thể dấu chân nhỏ của
mình, chẳng lẽ nơi này có người lạ? Đợi dõi mắt nhìn theo dấu chân, liền nhìn thấy những vết máu trên cành mận gai mà vừa nãy không để ý, điều
này làm Thẩm Hà Hương tim đập gấp rút.
Đổi thành cô nương nhà khác lúc này có thể đã sợ tới mức hét lên một
tiếng, dù sao trên núi hoang dã, có dấu chân người lại có vết máu, rất
có khả năng có người chết hoặc là hung phạm bị triều đình truy bắt trốn ở chỗ này, vô luận là người trước hay là người sau đều khiến cho da đầu
Thẩm Hà Hương lúc này run lên, nhưng may mắn, lý trí vẫn còn, tay chân
cũng nghe sai khiến, nàng cắn môi khom lưng, lặng lẽ giơ tay đưa tay
vén cành mận gai sang hai bên.
Liễu thị đã đi trước về nhà nấu cơm, Thẩm phụ đi phía trước bỗng phát giác khuê nữ không đi theo, vì thế lại quay về lỗi cũ tìm, sắc mặt Thẩm Hà Hương lúc này trắng bệch lo lắng, nhìn thấy Thẩm phụ mới nhẹ nhàng
thở hắt ra, vội vàng đi đến bên người Thẩm phụ giải thích nói: vừa đào
một gốc cây dược thảo có thể hầm canh uống, Thẩm phụ cũng là lo lắng quá mức, trong lòng lập tức có ý nghĩ sẽ không để khuê nữ lên núi nữa, cũng may nơi này cách nhà cũng không xa lắm, miệng nói vài câu không cho nữ
nhi tùy tiện đi lung tung, rồi bảo khuê nữ đi ở phía trước mình, đỡ phải một lát quay đầu lại không thấy bóng dáng đâu.
Thẳng khi về tới nhà, trái tim treo lơ lửng của Thẩm Hà Hương rốt cục mới hạ xuống an toàn, đưa gốc Bách Lí Hoa đi nhặt, rửa rồi đưa cho Liễu thị bỏ vào hầm canh, xong xuôi mới về phòng tắm nước nóng thoải mái,
sau đó bôi dầu hoa lộ lên người, xoa đều làm thấm vào màu da, cuối cùng
đem vải bông đã phơi nắng chà xát nhẹ nhàng, thế mới mặc vào, bên trong
là chiếc yếm màu hồng cánh sen mà mẫu thân đích thân làm, Thẩm Hà Hương
thoải mái híp mắt, bằng lụa mặc đúng là dễ chịu, so với loại vải bông
cứng kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần, làn da không thể chịu được
tôi luyện, ngược lại vừa tinh tế lại mềm mại, còn hơi mang theo chút cảm giác mát lạnh.
Thẩm Hà Hương nghĩ đến chuyện tháng sau lấy được tiền son, nhất định
phải kêu Thẩm phụ mua vài thước lụa trắng, để làm vài chiếc tiểu y mặc
vào buổi tối cho Liễu thị cũng tốt.
Thẩm phụ và Liễu thị ăn xong cơm đang ngồi tính sổ thu nhập nửa tháng nay, Thẩm Hà Hương vì buổi tối có uống thêm nửa bát canh dê hầm nên cảm giác có chút nóng, liền chuyển chiếc ghế cầm cây quạt ngồi cạnh hàng
rào thấp hóng mát, ngồi một lúc đến khi nàng có chút buồn ngủ mới vào
trong phòng, dựa theo ánh trắng, nàng đột nhiên nhì thấy một thân ảnh
xuất hiện ở bên cạnh cửa sân nhà mình, không nói gì cũng không gõ cửa,
mà là đột nhiên vô thanh vô tức ngồi xổm xuống.
Khéo là phương hướng mà bóng đen kia đến chính là con đường nhỏ dẫn
đến Hương Sơn, không biết như thế nào Thẩm Hà Hương đột nhiên nhớ tới
trước đó nhìn thấy vết máu vướng trên cành cây mận gai, nhất thời kinh
sợ thiếu chút chiếc quạt cầm trong tay rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện Hương Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.