Chương 30
Thời điểm về đến nhà, Thẩm phụ đang bận bịu ở cửa hàng, chủ nhà lúc
trước khi rời đi có để lại một số tủ và ghế, Thẩm gia nếu muốn mở tiệm
tạp hóa vừa vặn sẽ dùng đến, nhìn thấy thê tử mang về hai lớn một nhỏ,
nhưng khi nhìn thấy mặt A Xuân thật ra cũng không quá giật mình, người
mua sau cùng tương lai sẽ trở thành đại tổng quản của Hầu phủ là Từ Năng xem ra cực kì có năng lực quan sát làm việc, vừa vào nhà liền xắn tay
áo lên làm, hồi nhỏ nhà hắn từng mở cửa hàng , những chuyện thế này hắn
còn quen thuộc hơn cả Thẩm phụ.
Thẩm phụ thực vừa lòng, cảm thấy mua được người này thật tốt, Liễu
thị cũng thực vừa lòng, mười hai lượng bạc cuối cùng đều không lỗ, Thẩm
Hà Hương thì cười nhẹ nhàng đánh giá Từ Năng, cảm thấy mua hắn về thay
nhà mình làm trâu làm ngựa kiếm tiền là đúng, chỉ có như vậy mới có thể
trả lại hết đủ loại khắt khe mà kiếp trước hắn đối xử với mình.
Nương của A Xuân quả thực đúng như tiểu nhị kia nói, thu dọn nhà cửa
đều rất có tay nghề, chỉ chốc lát toàn bộ đồ vật linh tinh trong sân
viện được thu dọn sạch sẽ, cũng không cần Liễu thị phải chạm tay vào,
đến ngay cả A Xuân tuổi nhỏ còn giúp đỡ nhóm lửa nấu cơm, lại rất nghe
lời, Liễu thị càng nhìn càng vừa lòng, cảm thấy hôm nay bỏ tiền ra thật
đáng đồng tiền.
Buổi tối Thẩm Hà Hương tắm rửa xong xuôi, A Xuân giúp nàng vuốt hết
nước trên tóc đi, lại dùng khăn vải nhẹ nhàng lau khô, tiểu nha đầu kia
vừa gầy vừa nhỏ nhưng khi làm việc lại cực kì cẩn thận, cực kì thận
trọng không kéo đứt một sợi tóc nào của Thẩm Hà Hương, Thẩm Hà Hương cảm thấy thực vừa lòng, thay đổi y phục sạch sẽ xong liền lười biếng nằm
trên sập đợi tóc khô, ánh mắt cũng đang đánh giá A Xuân.
Hiển nhiên vào Thẩm gia được ăn no, nàng ấy đã không giống lúc trước
luôn thấy sợ hãi, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đại khái là vì
buổi tối có thể cùng mẫu thân ngủ chung một phòng nên cao hứng, cho nên
vóc dáng nho nhỏ kia khi làm việc cũng nhanh nhẹn hẳn ra, múc nước tắm
đổ đi và lau khô chỗ ướt xong xuôi, nàng ấy lại vào nhà làm theo lời dặn của mẫu thân là trải giường cho tiểu thư.
Nhìn vóc dáng nhỏ bé ấy mặc một thân y phục cũ không hợp với người
đang ở trên giường của nàng chạy qua chạy lại, thở hổn hà hổn hển trải
giường xong, Thẩm Hà Hương híp mắt hướng vế phía nàng ấy vẫy tay:“A
Xuân, ngươi lại đây……”
A Xuân nghe thấy tiểu thư gọi nàng vội vàng chạy tới, khi Liễu thị
bảo nàng về sau đi theo tiểu thư, nàng liền cảm thấy có chút bất ngờ vui sướng, tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng cũng đã mười tuổi rồi, cũng hiểu
được nhiều chuyện, biết trên mặt mình rất dọa người, bởi vì những người
nhìn thấy nàng trong mắt đều là khủng hoảng và chán ghét, cho nên nàng
chỉ được cho làm công việc vặt vãnh trong xó xỉnh, hoặc là trốn ở phía
sau mẫu thân, người giống như nàng tiểu thư làm sao có thể để cho nàng
đi theo hầu hạ chứ.
Lúc ấy nàng len lén nhìn vào mắt tiểu thư, tiểu thư có hình dáng xinh đẹp, ánh mắt nhìn nàng tuy rằng khiến nàng nhột nhạt, nhưng cũng không
có cảm giác chán ghét như khi người khác nhìn nàng, buổi tối khi tắm rửa cũng để nàng ở bên cạnh hầu hạ, không đuổi nàng đi.
Thẩm Hà Hương lấy từ bàn trang điểm một lọ dầu hoa lộ: “Đến đây, xoa
tay cho ta.” Nói xong liền dạy nàng đổ một ít hoa lộ vào lòng bàn tay,
sau đó xoa làm ướt ra, sau đó bắt đầu ấn bóp trên tay Thẩm Hà Hương, A
Xuân tuy nhỏ nhưng rất thông minh, dạy một cái là biết, sau đó liền ngồi ở trên ghế bên cạnh sạp tập trung tỉ mỉ bóp tay cho Thẩm Hà Hương.
Thẩm Hà Hương cũng không ngừng ngắm nghía mặt của nàng ấy, hồi lâu
liền giơ một tay lên nắm cằm nàng ấy xoay về bên trái, “Đừng nhúc
nhích!” Nói xong liền bắt đầu nhìn kỹ vết sẹo trên mặt A Xuân, hành động này lại làm A Xuân sợ hãi vô cùng, cũng không dám chớp mắt một cái,
toàn thân cứng ngắc ngồi bất động ở chỗ kia không dám nhúc nhích.
“Bị phỏng bao lâu rồi? ” Thẩm Hà Hương sau khi nhìn kỹ một lúc lâu rồi hỏi.
“Nửa, nửa năm hơn …” A Xuân ngửi thấy trên người tiểu thư từng làn
hương hoa nhài trong veo, ngón tay mềm mại có dính chút dầu hoa lộ đang
đụng vào mặt mình, còn đặt lên trên lớp da cứng của vết sẹo, trong lúc
nhất thời nàng ta khẩn trương đến nỗi nói chuyện có chút lắp bắp, tận
đến khi Thẩm Hà Hương nhìn đủ mới buông ra, rồi kêu nàng ta đi ra ngoài.
Suy nghĩ trong chốc lát nàng liền lười biếng đứng dậy, xỏ giầy thêu
ngồi ở trước bàn trang điểm, rồi lấy một hộp dầu bắt đầu tỉ mỉ bôi lên
cổ và mặt, trong phòng đốt lửa ấm áp, dù mặc quần áo ít cũng không cảm
thấy lạnh, Thẩm Hà Hương thoa xong hết các vị trí như tay chân đầu gối,
thế mới cầm dầu hoa bôi lên hai lỗ tai bạch ngọc, nhìn khuôn mặt trong
gương không hề có chút son phấn nào mà vẫn xinh tươi như hoa, trong lòng đương nhiên là cực kỳ vừa lòng.
Không uổng phí ngày ngày nàng đều uống trà hoa thủy, lại dùng cánh
hoa hồng phí công sức làm loại son dưỡng hồng nhuận mỗi ngày đều thoa
hai lần, dùng son phấn tuy làm cho nhan sắc xinh đẹp, nhưng sau khi tẩy
sạch cũng sẽ mất đi nhan sắc, nhưng nàng tỉ mỉ dùng linh thủy làm ra
loại kem dưỡng môi này, ráng dưỡng vài năm, cho dù về sau không tô son,
cánh môi cũng sẽ không cần tô cũng tự hồng thắm, không cần lo lắng mỗi
ngày tẩy son đi cánh môi sẽ mất đi sự xinh đẹp.
Nhìn xong dáng người qua gương, nàng đem ánh mắt dừng ở trên ngực
mình, cẩn thận lấy tay bóp nhẹ, rốt cục có chút vui mừng, mấy năm nay
coi như không uổng công uống sữa bò, lúc này trước ngực đã muốn phát
dục, tuy rằng không phải như mấy loại núi cao nhấp nhô, nhưng cũng giống kiểu ngọc tuyết hồng mai linh lung đáng yêu, tự mình nhìn thấy cũng
thích ngay, nửa năm này loại áo yếm mình mặc bên người đều là loại lụa
trắng mềm mại nhất dễ chịu nhất, dây áo cũng không dám thắt chặt sợ đè
ép hai cục nhỏ trước ngực, giơ tay chậm rãi xoa nắn một lúc, thấy buồn
ngủ mới đứng dậy đi đến giường.
Hôm sau Thẩm Hà Hương liền xin Liễu thị nửa lượng bạc, sau đó đến cửa hàng hương liệu mua chút phong lan lâu năm, lại đi hiệu thuốc bắc bốc
hai ba loại dược liệu, nhưng đều không quá một nắm tay, lại tốn hơn bốn
trăm văn tiền, có thể thấy được thuốc này quý giá, hộ bình dân tầm chắc
dùng không nổi.
Thẩm Hà Hương đem mấy thứ mới mua đem về nhà, sau đó dùng hai giọt
linh thủy bỏ vào nước rồi ngâm một đêm, ngày hôm sau liền bắt đầu chưng
cách thủy, sau đó là ba hấp ba nấu bất luận tinh chất đông lạnh trong
hoa lan hay dược chất trong dược liệu đều được hầm ra ngoài, sau đó lại
bỏ thêm chút mủ nhựa cây và tinh chất hoa lộ, cuối cùng làm ra một hộp,
Thẩm Hà Hương kêu nó là Lan cao, bên trong tản ra hương thơm hoa lan
thơm ngát, màu sắc cũng không được đẹp như các loại kem dưỡng khác, hơi
vàng một chút, còn có một mùi thuốc bắc thoang thoảng.
Vậy nàng mới lên tiếng gọi A Xuân, người đang lau chùi bàn ghế, chỉnh lại mấy thứ chai lọ trên bàn kia, nghe tiếng gọi nàng ấy vội buống
xuống khăn lau sợ sệt chạy qua, “Sáng tối thoa một lần, trước khi thoa
lên thì rửa mặt sạch sẽ, bôi ở những chỗ bị phỏng trên mặt ấy, ráng bôi
đều nhau, dùng xong bình này rồi thì hãy nói với ta.”
Tiểu nha đầu đang cầm trong tay bình sứ, nghe lời nói của tiểu thư có chút ngây ra, đợi một lúc lâu sau mới phản ứng lại, có chút không hiểu, nhưng vẫn âm thầm hiểu được tiểu thư cho mình là đồ tốt, buổi tối liền
đưa cho nương xem, lại đem lời tiểu thư nói lại một lần cho nương nghe,
nương của A Xuân là Tú Lan ôm lấy khuê nữ mình khóc thầm, sau này khi
làm việc càng phải tận tâm hết sức.
Mà trên thực tế Thẩm Hà Hương chỉ muốn thử một lần công hiệu của linh thủy, nàng biết linh thủy có tác dụng làm gia tăng mùi hương và tăng
cao công dụng của dược liệu, nhưng có thể tăng cao công dụng bao nhiêu
thì nàng lại rất mơ hồ, cho nên nhìn thấy khuôn mặt A Xuân nàng liền
muốn thử xem thế nào, tuy rằng đã qua nửa năm rồi, vết sẹo này đã thành
hình, bình thường các loại cao bôi tan sẹo đều không có tác dụng gì,
nhưng nếu bỏ vài giọt linh thủy vào trong đó thì không biết có chút tác
dụng nào không đây.
Có Từ Năng và Tú Lan, cửa hàng rất nhanh đều đã thu dọn bài trí thỏa
đáng, cũng làm ra không ít bánh xà phòng tắm, son phấn, vì mùa hè năm
trước có tồn trữ khá nhiều lượng hoa khô, cho nên mùa đông năm nay cũng
đủ dùng, ngoại trừ cung cấp cho tiệm tạp hóa của Vu chưởng quầy, tự cửa
hàng cũng có thể bày bán một ít, tuy rằng đã có kí văn khế ước định với
Vu chưởng quầy, nhưng chỉ cam đoan là không cung cấp hàng cho các cửa
hàng khác, Thẩm phụ tự mình bán là có thể .
Thời gian kí văn khế ước định với Vu chưởng quầy cũng chỉ còn lại hơn nửa năm, cũng đến lúc nên lo liệu cho cửa hàng của mình rồi, Thẩm phụ
chọn một ngày may mắn khai trương, cửa hàng bán son phấn đương nhiên là
bán các loại phấn nước, dầu bôi tóc, phấn khô và son phấn, đều là các
mặt hàng có thể để lâu, liền làm nhiều một chút, cái khác như bánh xà
phòng tắm và cao son, vì là tiệm mới khai trương, bên trong bày bán mặt
hàng cũng không đa dạng, cho nên khách vào rất ít, cửa hàng vừa khai
trương đều như thế, Liễu thị có chút nóng vội đứng ngồi không yên, nhưng Thẩm phụ thì không, việc buôn bán này phải từ từ, không có khả năng
mới mở mà đã đòi kiếm đống bạc, ông rất có lòng tin với các mặt hàng nhà mình làm ra, không giống Liễu thị nóng vội như thế.
Trước kia Thẩm phụ thường gánh hàng rong đi bán cho mấy nhà phú hộ,
nay họ biết hắn ở kinh thành mở một cửa hàng, tên là Hương Bảo Trai, bèn tìm đến địa chỉ, cách mỗi nửa tháng đều sai nha hoàn đến Hương Bảo Trai mua hàng, thấy có người bước vào cửa tiệm mua, những người muốn mua son phấn cũng đi vào tham quan, Từ Năng cũng có chút kinh nghiệm bán hàng,
từ từ công việc làm ăn tốt dần lên, một tháng mặc dù không kiếm được
nhiều, nhưng tám đến mười lượng là vẫn có thể kiếm được.
Cộng thêm khoản kiếm được bên Vu chưởng quầy, mới hai tháng thời gian trong tay Liễu thị đã tích góp được chút tiền, mặc dù không nhiều lắm
nhưng trăm lượng bạc là vẫn có, tiền bạc trong nhà không thiếu, cửa hàng của nhà mình cũng từ từ khởi sắc lên, Liễu thị liền có ý tưởng, khuê nữ Hà Hương năm nay cũng đã tròn mười ba tuổi, trước đây trong nhà không
có điều kiện, đến cơm cũng không đủ mà ăn thì còn có nổi ý tưởng gì nữa.
Nhưng nay đã khác xưa, trong nhà có nguồn thu nhập từ cửa hàng, lại ở tại kinh thành, nhìn khuê nữ của các chủ cửa hàng mỗi ngày đều đi Cửu
Hoa Hạng học Nữ Học, bà liền cùng Thẩm phụ thương lượng bỏ ra chút tiền
để Hà Hương đi học, học không thành thi từ ca phú gì gì đó, ít nhất học
chút phụ đức phụ dung, lễ nghĩa dung mạo cũng không tệ, nghe nói còn có
nữ sư dạy thêu thùa và đánh đàn, chỉ cần bỏ thêm ít tiền là có thể học,
nhưng một tháng ít nhất cũng phải đóng ba lượng bạc.
Ba lượng bạc mỗi tháng là nằm trong khả năng, hơn nữa cách cửa hàng
cũng không xa, đường đi cũng an toàn, Thẩm phụ không hề nghĩ ngợi liền
đồng ý, Thẩm Hà Hương nghe nương nói việc này xong, vốn muốn nói không
đi, nhưng nghĩ đến ánh mắt nào đó liền đồng ý.
Nữ Học của Cửu Hoa Hạng chỉ là nơi thu nhận nhi nữ của những phú hộ
nhỏ hay thương nhân, nộp tiền ra là có thể học mà không cần thi cử kiểm
tra gì, học mấy thứ cũng thô sơ, kiểu như tiểu thư danh môn khuê tú sẽ
không đi Cửu Hoa Hạng học đâu, kiếp trước Thẩm Hà Hương đối với mấy nội
dung như phụ đức phụ dung này sớm đã rành rẽ đến không thể rành hơn được nữa, không biết đã chép bao nhiêu lần rồi, hiện tại muốn nàng học lại
thứ này một lần nữa đương là không có hứng thú, nàng sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy, chính là có sự tính toán riêng, trong Nữ Học này nhiều nhất là cái gì, đương nhiên là nữ tử, mà nữ tử chú ý nhất là cái gì, khẳng định là dung mạo chính mình, son phấn cũng tự nhiên trở thành thứ mà họ yêu
thích nhất.
Thẩm Hà Hương sớm đã muốn có được khoản tiền tích góp riêng, mẫu thân mặc dù thương yêu nàng, nhưng không dung túng nàng cái tính thích cái
gì liền mua cái đó, cho nên mỗi khi nhìn thấy món đồ nào mà mình muốn
mua nhưng lại không có tiền mua, ý niệm có khoản tiền riêng trong đầu
nàng càng thêm mãnh liệt lên, vừa vặn có cơ hội này, nơi có nhiều nữ
nhân không lo kiếm không được tiền, đến lúc đó không cần mở miệng xin
tiền nương, tự mình có thể mua đồ trang sức mà mình thích.
Nghĩ đến đây Thẩm Hà Hương liền giơ tay lật qua lật lại hà bao đựng
tiền bên mình, bên trong chỉ có chút bạc vụn không đến một lượng, khô
cằn nằm ở trong túi, nàng nhẹ nhàng dốc chúng xuống, âm thanh bạc vụn
lạo xạo khiến nàng càng cảm thấy việc này khả thi đây
Bạn đang đọc truyện Hương Đồ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.