Chương 92
Thế nào Thẩm Họa cũng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ che giấu A tỷ vào Kinh Thành ở, còn là ở
tại một nhà Tây Bắc hầu. Nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, Tây Bắc hầu tất
nhiên là biết được thân phận của hai tỷ muội các nàng, lại hẳn phải biết Trăn Trăn và Dục Ca Nhi chính là dòng dõi của phế thái tử. Giúp đỡ săn
sóc như thế, chỉ có thể là một nguyên nhân, Tây Bắc hầu bằng lòng nghênh đón phế thái tử quay về Đông cung.
Hiện nay thân thể hoàng thượng không còn như trước, thái tử tranh giành
ngoài mặt nhìn như gió êm sóng lặng, kì thực phía dưới sóng ngầm mãnh
liệt, ẩn giấu hung hiểm. Tiêu Dịch còn mưu đồ đón phế thái tử trở lại
lần nữa, hôm nay có Tây Bắc hầu ủng hộ, hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ đứng ở bên phế thái tử, như thế có thể nói là đại cục đã định. Sợ rằng Kinh
Thành này sắp thay người đứng đầu rồi, nhưng tất cả những thứ này cũng
chỉ là suy đoán của Thẩm Họa, bởi vì Tiêu Dịch chưa bao giờ nhiều lời
với nàng.
Ngược lại A tỷ đã bắt đầu đang làm quần áo mới đầu xuân sau cho nam tử,
chắc là may cho tỷ phu, mỗi một kim một đường đều ép tới cực kỳ vững
vàng tinh tế, nàng còn làm một bộ cho cả Dục Ca Nhi và Trăn Trăn, cuối
cùng tự nhiên cũng không thiếu Thẩm Họa được. Có lẽ là mỗi ngày cực kỳ
nhàm chán, chỉ có thể dùng việc này để giết thời gian, giờ thì tốt rồi,
Thẩm Họa tới có thể trò chuyện với nàng nhiều hơn.
Tỷ muội gặp lại lần nữa, không tránh được mỗi ngày quấn quít như keo như sơn nói vài lời tâm tình. Ban ngày hai tỷ muội ở cùng nhau phần lớn
thời gian Tạ Uyển nói chuyện lúc còn bé cho Thẩm Họa. Buổi tối, Thẩm Họa nằm ở trên giường sẽ lặng lẽ nhớ tới Tiêu Dịch, nhớ tới mỗi một đoạn
thời gian mà bọn họ chung sống.
Theo thời gian trôi qua, không khí tết trong phủ Tây Bắc Hầu càng ngày
càng đậm, bọn tôi tớ treo đèn lồng màu đỏ, chọn mua đồ tết, chỉ cách một bức tường, lại có thể nghe đủ loại âm thanh bận rộn phía bên ngoài. Có
lúc, Thẩm Họa cũng sẽ ra khỏi Uyển giúp đỡ phu nhân Tây Bắc hầu cùng
nhau chọn mua. Nhưng hai người xuất phủ, phu nhân Tây Bắc hầu càng giống như một mẫu thân, sẽ dẫn theo Thẩm Họa chọn lựa đủ loại son phấn và đồ
trang sức ăn mặc, việc này làm cho Thẩm Họa nhận được sủng ái mà lo sợ
lại cảm động trong lòng.
Thẩm Họa vừa trở về từ bên ngoài, Trăn Trăn lại quấn quít lấy dì, mở
miệng một tiếng dì réo hỏi Kinh Thành thật sự là chơi rất vui. Thẩm Họa
đương nhiên là sẽ chú ý đến tâm tính trẻ con của Trăn Trăn, tìm kiếm làm ra rất nhiều trò chơi thật vui. Trăn Trăn càng xem càng là không ngồi
được, rút dải lụa màu từ trên người quất về phía một hạt cây nhỏ trộc
lốc đùa bỡn tùy hứng.
"Roi của con đâu?" Thẩm Họa lại nhớ roi của bé gái là chưa bao giờ chịu rời tay.
Trăn Trăn chu mỏ, má phấn phồng lên thật cao đấy, "Mẫu thân nói một bé
gái dù sao cầm roi cũng lệ khí quá nặng, không giống quy củ tiểu thư thế gia lắm, không cho Trăn Trăn dùng."
Tạ Uyển quả thật tịch thu roi của Trăn Trăn, lại cắt cho nàng mấy sợi tơ màu sắc rực rỡ, bện thành sợi dây y hệt cầu vồng, chất vải mềm mại trơn nhẵn, cho dù là không cẩn thận vút vào người khác cũng không đau lắm.
Bé gái vung vẩy trở nên mềm mại, khí thế ngang ngược ít đi nhiều, bình
thường thêm chút dáng múa ưu nhã.
Thẩm Họa cười cười, sờ sờ đầu của nàng, "Trăn Trăn nghe lời là phải, mẫu thân con là vì tốt cho con."
Bây giờ Trăn Trăn còn nhỏ lại thông minh trưởng thành sớm hơn đứa bé
bình thường, đây đều phải quy về hoàn cảnh phủ Tuyên vương. Từ nhỏ nàng
đã biết được mẫu thân của mình là người khác, Tuyên Nguyên Hải lại cực
kỳ dung túng Trăn Trăn tùy ý làm bậy, hở ra

Bạn đang đọc truyện Mỹ Nhân Như Họa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.