Chương 101: Chương 100
Tiêu lão phu nhân để
cho Thẩm Họa đến chỗ Hồng Ngọc ở mấy ngày, đơn giản chính là muốn tách
nàng và An Nguyệt Thiền ra, tránh cho hai người gặp mặt sinh phiền phức, kẹp ở giữa khó xử vẫn là tôn tử bảo bối của bà. Lão phu nhân "Dụng tâm
lương khổ", sao nàng có thể không nghe lệnh?
Vì vậy, trước tiên Thẩm Họa mua chút thuốc bổ ở chợ đi đến chỗ Hồng
Ngọc, nói vài lời với nàng thôi. Hồng Ngọc run rẩy không biết an ủi ra
sao, chắc cũng là tương tự để cho cô nương của mình đừng khó chịu. Sau
khi mang thai, cảm xúc của Hồng Ngọc càng có lẽ là tuột khỏi giây cương, nói xong tự mình rút khăn gạt lệ trước hết, lại ôm lấy nàng nước mắt
như mưa.
Lúc ấy thân thể Thẩm Họa ngẩn ra, làm sao còn dám ở lại phủ đệ của Cừu tướng quân mấy ngày.
Lúc tới Thẩm Họa cũng chưa từng tính toán ở chỗ Hồng Ngọc lâu dài, còn
phải vất vả một phụ nữ có thai chăm sóc an ủi nàng. Bây giờ ở trong mắt
người khác, nàng quả thực là đáng thương.
Thẩm Họa rời đi không lâu, ban đêm, Cầu Dũng mua chăn đệm mới và mấy cân thịt với gà mẹ trở lại, mới biết biểu tiểu thư chưa từng ngủ lại. Cầu
Dũng thở dài một tiếng, nếu Tướng quân không giải thích được với biểu
tiểu thư, hắn vốn định sau khi trở lại sẽ cố gắng nói rõ nỗi khổ tâm
thay Tướng quân, cuối cùng lại ngay cả người cũng không thấy. Hắn chỉ có thể cảm khái một câu, không giúp người được rồi, Tướng quân.
Thẩm Họa muốn đi phủ Tây Bắc hầu, ở lại tiểu viện hẻo lánh với A tỷ của
mình. Ban đêm trong giấc mơ của Thẩm Họa, trong mơ nàng thấy Tiêu Dịch
và An Nguyệt Thiền dắt tay Dục Ca Nhi, người một nhà đi ra ngoài đạp
thanh, vui vẻ hòa thuận. An Nguyệt Thiền đi mệt, quay người lại, Thẩm
Họa lại thấy dưới hoa phục kia của nàng ta có cái bụng tròn vo, Tiêu
Dịch còn thân thiết hỏi nàng có mệt mỏi hay không? Nữa là, An Nguyệt
Thiền vốn dịu dàng làm người hài lòng lại lấy ra một cây chủy thủ từ sau lưng, cánh tay giơ lên cao đâm thẳng về phía Tiêu Dịch.
Trong chớp mắt máu kia tràn ngập khắp nơi. . . . . .
"Cẩn thận An Nguyệt Thiền! Không!"
"Nịnh Nhi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, là A tỷ." Một tiếng nói dịu dàng lơ lửng ở bên tai, ngay sau đó nàng đã bị đánh thức.
Thẩm Họa mở choàng mắt ra, mới phát hiện bốn phía yên tĩnh, chỉ có ánh
trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống đến cạnh giường, đâu có Tiêu
Dịch, đâu có An Nguyệt Thiền.
Vào ở phủ Tây Bắc hầu đã năm ngày, Tiêu Dịch cũng chưa từng tìm đến. Thẩm Họa ngồi dậy, sau lưng một đợt mồ hôi ẩm ướt lạnh lẽo.
Tạ Uyển đứng dậy theo nàng, trên mặt khẩn trương, nhìn nàng vẫn còn đang đờ đẫn, vỗ về sờ sờ phía sau lưng của nàng, lại phát hiện sau lưng nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng kéo một cái xiêm áo phủ thêm cho
nàng, "Ác mộng rồi hả? Đừng sợ, A tỷ biết gần đây muội chịu đựng rất
nhiều áp lực."
Thẩm Họa bình tĩnh lại, lắc đầu một cái, "Muội không sao, chỉ là mấy ngày không xuất phủ, không biết bên ngoài như thế nào?"
Tạ Uyển ôm nàng, "Tất cả đều sẽ đi qua."
Lòng của Thẩm Họa dần dần bình thản, "A tỷ, ngày mai muội muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Tạ Uyển cũng không muốn nàng đi ra ngoài, chỉ sợ muội muội nghe được vài lời đồn đãi không tốt, "Muội nghĩ kỹ chứ?"
"Ừm." Thẩm Họa lại rụt người một cái về phía trong ngực A tỷ, tại sao
nàng lại mơ giấc mơ như thế? Thật ra thì trong lòng Thẩm Họa có thể suy
nghĩ ra một chút, mặc dù Tiêu Dịch chưa từng giải thích. Hơn một năm
nay, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, không thể nói tâm ý tương
thông, nhưng mà có thể liên hệ tâm ý. An Nguyệt Thiền đột nhiên xuất
hiện nhìn như trùng hợp, lại không trùng hợp. Đêm Động Phòng Hoa Chúc
đó, nàng cũng nhìn ra là Tiêu Dịch muốn nói rõ ràng với nàng.
Nhưng nàng là một người bình thường, không phải Thánh Hiền, gặp phải
tình huống như lúc ấy cũng thật sự là cảm thấy uất ức. Hơn nữa nghe được Tiêu Dịch bởi vì An Nguyệt Thiền mà đuổi nàng rời đi, cảm xúc luôn mệt
mỏi, sau đó hai người gây gổ tan rã trong không vui.
Đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại, trong lòng nàng cực kỳ lo lắng.
Sáng sớm, Thẩm Họa rửa mặt xong, bảo người ta chuẩn bị tốt xe ngựa, Mộc
Quỳ đi vào từ bên ngoài nói: "Biểu tiểu thư, Bùi Nhị phu nhân hẹn ngài
xuất phủ đấy."
Bùi Nhị phu nhân tự nhiên là chỉ Tiêu Tĩnh Dư.
Mặt Thẩm Họa lộ vẻ mỉm cười, hai người còn muốn cùng nhau đi, ngay sau
đó đứng dậy. Trăn Trăn cũng vội vàng chạy vào từ bên ngoài, níu lại cánh tay Thẩm Họa nũng nịu, "Dì cũng dẫn con đi ra ngoài đi, Trăn Trăn bảo
đảm núp ở trong xe ngựa không ra ngoài, có được hay không?"
Thẩm Họa nhíu mày, trong lòng khó xử, do dự mấy phần, cuối cùng vẫn là từ chối khẩn cầu của bé, "Trăn Trăn nhịn thêm một chút."
Nói xong, tự mình sửng sốt.
Tiêu Dịch hình như cũng từng nói với nàng lời như thế, hệt như nàng nói
với Trăn Trăn mới vừa rồi, trong lòng là vừa thương xót vừa mắc cỡ.
Trăn Trăn trực tiếp ỉu xìu giống như cải trắng bị sương xuống, bé chợt
vểnh cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nộn, lùi lại mà cầu việc khác, "Vậy lúc trở lại dì phải mang rất nhiều mứt quả ghim thành xâu cho con."
"Cẩn thận răng ăn hư đấy, mẫu thân con cũng không cho phép con ăn thứ ngọt ngấy nữa rồi."
"Dì không nói, con không nói, không ai biết. Dì đối với Trăn Trăn tốt
nhất." Bé lắc cánh tay của Thẩm Họa, mở một đôi mắt xinh đẹp như nai con khẩn cầu, thanh xuân vô địch.
Không cưỡng được cô nhóc làm nũng, Thẩm Họa bằng lòng.
Trăn Trăn đưa ngón tay út ra, "Ngoéo tay."
"Ngoéo tay." Thẩm Họa đành chịu.
Hôm nay bên ngoài ánh nắng tươi sáng, vừa ra tới, đi lên xe ngựa, Tiêu
Tĩnh Dư thấy Thẩm Họa đã đổi nam trang, mà bản thân nàng cũng mặc nam
trang. Hai người đối mặt cười một tiếng, ngược lại không thẹn là bạn
thân khuê các, ăn nhịp khắp nơi.
Trong triều đình gió giục mây vần, nhưng vẫn không ảnh hưởng phụ nhân,
các tiểu thư ra ngoài đi dạo chợ, xe ngựa vững vàng từ từ đi, Tiêu Tĩnh
Dư chợt nói: "Trong đêm qua, phủ đệ của đại ca ta cháy? Chính là một
gian phòng ấm cách thư phòng không xa."
Thẩm Họa giật nảy cả mình, trên mặt thoáng qua một chút hoảng hốt, bật thốt lên: "Người có chuyện gì không?"
Tiêu Tĩnh Dư híp híp mắt, kề sát hỏi: "Muội muội hỏi chính là người nào? Nàng hay là hắn?"
Thẩm Họa có chút ngượng ngùng, "Cái gì hắn và nàng chứ? Muội muội hỏi nghiêm chỉnh đấy! Không ai bị thương chứ."
"Đại ca ta không có việc gì, ngược lại An Nguyệt Thiền đi cứu hỏa thì bị bỏng xuống cánh tay."
Thẩm Họa thở phào một hơi, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, từ từ nỉ non hỏi, "Tỷ nói là cháy ở phụ cận thư phòng."
Tiêu Tĩnh Dư ừ một tiếng, vén rèm lên vừa nhìn bèn kịp thời lên tiếng nói: "Dừng xe."
Mấy ngày nay trong kinh thành mới mở một cửa hàng thư họa, cực kỳ lịch
sự tao nhã. Lầu một là hàng triển lãm bức họa, lầu hai là nhã gian để
cho người phẩm đọc, cửa hàng đối diện chính là Thiên Vận các.
Tên như ý nghĩa, bên trong là phường múa đào kép, phần nhiều là những nữ tử đáng thương sau khi đến Kinh Thành không có chỗ nương tựa. Nhắc tới
cũng là kỳ quái, hễ là nơi mỹ nhân tụ tập như vậy đều sẽ xảy ra một ít
chuyện xấu xa bẩn thỉu, nhưng nghe nói Đông gia phía sau màn của Thiên
Vận các này thế lực siêu phàm. Nếu có con em quý tộc nổi lên ý xấu dây
dưa Vũ Cơ, hơn phân nửa là sẽ không nể tình ném ra ngoài, lại vào danh
sách đen. Vì vậy ở kinh thành, Thiên Vận các này luôn có danh tiếng cực
tốt. Một vài phụ nhân ở lại nhà sau khi trưng binh, muốn đi ra ngoài tìm chút việc nghiêm chỉnh trợ cấp chi phí trong nhà, làm giặt hồ trong
Thiên Vận các chính là lựa chọn hàng đầu.
Mà khách nam có thể tới nơi này lại phần lớn đều là người tự xưng Phong
Nhã, tất nhiên cũng tới cửa hàng thư họa này nhìn một chút, đúng là vô
cùng biết chọn địa phương, thu hút khách.
Khi Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư đi tới trong cửa hàng thì lập tức có người
làm dâng lên nước trà và ba bốn loại trà bánh trái cây. Diện mạo người
làm anh tuấn trẻ tuổi khom lưng cung kính nói: "Chưởng quỹ, nhã gian lầu hai đã thu dọn thỏa đáng, ngài có thể cùng tiểu thư lên rồi."
Thẩm Họa mở một đôi mắt to nhìn về Tiêu Tĩnh Dư, người đối diện đành
chịu buông tay nói: "Bùi Diễm và cữu cữu của hắn bình thường kinh doanh
buôn bán, ta còn luôn cho rằng hắn là công tử chơi bời lêu lổng."
"Vậy đối diện có phải cũng là của Bùi cô gia hay không?" Thẩm Họa chỉ là thuận miệng vừa hỏi, cảm thấy địa phương hai nơi gần gũi.
Tiêu Tĩnh Dư gật đầu một cái coi như là chấp nhận, Thẩm Họa hít vào một
hơi. Thì ra cũng là kim chủ lớn nha, lại là che giấu sâu như vậy.
Ngồi ở trong gian phòng trang nhã, lại nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, mặt
trời vàng lưu lại sáng chói, ngoại trừ thương nhân hai bên, còn có vài
quán nhỏ thưa thớt che chắn, kinh doanh son phấn, hà bao trâm vòng,
không thể nói tinh xảo cỡ nào nhưng mà khiến cho không ít thiếu nữ vây
xem.
Tiêu Tĩnh Dư pha trà ở bên cạnh, chợt chỉ ra bên ngoài, "Gian hàng bày
son trâm hà bao kia là của một phụ nhân ở goá. Trước kia là thượng cung
của tư bảo cục trong cung, tay nghề của nàng cực tốt. Hà bao, trâm ngọc
trai cũng làm rất là hút hàng."
Thẩm Họa cố ý liếc mắt nhìn người quấn khăn che mặt chỉ lộ một đôi mắt
và cái trán đầy vết sẹo đáng sợ kia, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy vì sao
lại lưu lạc ở bên ngoài?"
Người đi lại trên mặt đường như dệt cửi, mới vừa hỏi ra những lời này,
đã thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh lá tùng bách cổ tròn tay
áo hoa đi tới trước gian hàng đồ trang sức này. Chính là Tống Tử Quận,
hắn chọn một cây trâm ngọc trai cầm ở trong tay suy nghĩ, nhìn như đang
chọn, lại giống như cũng không chú ý.
Thẩm Họa ngạc nhiên nghi ngờ nhìn, lại thấy cách đó không xa một chiếc
xe ngựa chạy thẳng tới chợt đậu ở trước người Tống Tử Quận. Một vị phụ
nhân ăn mặc hoa lệ đi xuống từ trong xe ngựa, trên đầu mang mũ che mặt,
nhưng Thẩm Họa là quan sát từ trên cao, góc độ vừa vặn, một cái đã nhận
ra là An Nguyệt Thiền.
Nàng cũng không để cho nha hoàn đi theo, tự mình đi tới trước sạp đồ
trang sức, bởi vì sau lưng có xe ngựa che chắn. Chỉ trong chốc lát nơi
này đã để trống tách rời một vài người đi đường, hai người bọn họ từng
người chọn lựa bộ diêu trâm cài. An Nguyệt Thiền rất nhanh chọn trúng
một cây trâm hoa lớn nhất đẹp nhất, trả tiền, trực tiếp đối diện với
gương đồng nhỏ treo ngược cắm vào trên tóc mai, nhưng đến cả mũ che mặt
cũng chưa từng lấy xuống. Ngay vào lúc giơ cánh tay lên, ống tay áo rộng rãi trượt ra một thứ tranh vẽ kích cỡ tương đương dùng màu trắng bao
bọc.
An Nguyệt Thiền lên xe ngựa, rời đi.
Lúc này, Tống Tử Quận đặt cây trâm đang ngắm nghía lại gian hàng đồ
trang sức, khom lưng nhặt lên bọc nhỏ đó. Kế tiếp, Thẩm Họa lại có chút
không thể tin được mắt của chính mình. Tống Tử Quận nhìn "Bọc nhỏ" trong tay, khóe miệng cong lên một thoáng đường cong cực kỳ âm u quỷ dị, thật giống như biến thành người khác vậy, xa lạ mà nguy hiểm.
Thẩm Họa nhíu mày, trong lòng mơ hồ lóe ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, lại không nhịn được rét lạnh thân thể.
Bên tai là Tiêu Tĩnh Dư nói liên tục về chuyện xưa của thượng cung đáng thương luân lạc trở thành người bán trâm.
Thì ra là thượng cung này có một người cháu gọi là Vương Cử, khổ luyện
học hành nhiều năm, có tài năng Kinh Thế, khoa cử năm ngoái lại bởi vì
bị người ta lén đổi đáp quyển mà không trúng cử. Vương Cử nhờ cô cô của
hắn, Vương Thượng cung đi thăm dò bài niêm phong, thế nhưng không tìm được bài thi của hắn. Sau đó quả thật là nhờ người
mới biết bài thi của Trạng Nguyên đứng đầu bảng lại giống nhau như đúc
với trả lời luận của hắn. Vương Cử nghi ngờ bài thi của mình bị người
đánh tráo, đi nha môn minh oan, ai ngờ vừa vào lại không đi ra, chờ lúc
đi ra đã là một thi thể lạnh lẽo mà cứng ngắc.
Vương thượng cung thương yêu cháu trai, muốn giúp cháu trai lấy lại công đạo, chỉ là vừa viết xong thư cáo trạng, trong đêm đó phòng ngủ liền
cháy. May mà, cuối cùng nàng nhảy vào trong hồ mới còn sống, đến đây xem như là bị thiêu chết, xuất cung tránh nạn.
"Nàng là một người đáng thương!" Cuối cùng, Tiêu Tĩnh Dư cảm thán một câu, ngước mắt nhìn về người đối diện.
Sắc mặt Thẩm Họa cũng không dễ nhìn, nàng hỏi: "Đúng là thật sự?"
"Xác thật là không giả, nếu lòng muội muội có nghi vấn, thì có thể đi hỏi thăm phụ nhân kia, trong tay nàng còn giữ chứng cớ."
Thẩm Họa khép mắt lại, trầm mặc.
"Chưởng quỹ, ngài bảo tiểu nhân đi đón người, đã đón tới rồi."
Tiêu Tĩnh Dư gật đầu một cái, "Dẫn vào đi."
Trong lòng Thẩm Họa có chút ngổn ngang, nhưng Tiêu Tĩnh Dư mời khách,
nàng không tiện đanh mặt lại, chỉ cầm ly trà lên uống hớp trà, dội đi
cảm giác chút miệng khô lưỡi khô, để ly xuống. Khách đã tiến vào nhã
gian, Thẩm Họa vừa nhìn người tới, tới là một vị hán tử to con eo thô
vách sắt, mặc một bộ áo đay tay ngắn, một tay kéo một đứa bé trai, một
tay ôm một bé gái ê a, nhìn tuổi bé trai chỉ nhỏ hơn Dục Ca Nhi một
chút.
Bé trai nhìn không quen mặt, núp ở sau lưng hán tử, non nớt hỏi: "A Cha, không phải muốn tới gặp a nương sao?"
Thẩm Họa nhìn chằm chằm mặt mũi hai đứa bé này, giống như đã từng quen
biết, híp híp mắt, không khỏi dụ dỗ hỏi: "Đừng sợ, nói cho ta biết mẫu
thân của con là ai? Chúng ta thuận tiện giúp con tìm."
Bé trai khiếp sợ nhìn sang hán tử, đại hán gật đầu, bé trai mới nói:
"Mẫu thân của ta gọi là Thiền Nhi, là tiên nữ lúc A Cha săn thú dắt về,
không tìm được nhà."
Thẩm Họa kinh hãi!!!
***
An Nguyệt Thiền vì để lão phu nhân vui lòng, mỗi ngày đều sẽ tới Hầu phủ thỉnh an cho lão nhân gia. Lão tổ tông yêu thích Dục Ca Nhi nên yêu ai
yêu cả đường đi, tự nhiên cũng thương An Nguyệt Thiền, ngược lại Dục Ca
Nhi không khỏi luôn trốn tránh nàng ta.
Vừa vặn, hôm nay Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư cũng dậy rất sớm, một người
lên đường từ phủ Tây Bắc hầu, một người lên đường từ Bùi phủ, tụ hợp ở
Hầu phủ, sánh vai đi qua đình, song song vào Hành Vu uyển.
Hai người vừa vào vườn, nha hoàn, ma ma giặt hồ, vẩy nước quét nhà đều
dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Họa, núp ở bên cạnh bàn tán xôn
xao.
Trong lúc vô tình, Thẩm Họa nghe được một chút.
"Hôn sự gì của ta?" Nàng nhíu mày vội vàng hỏi.
Tiêu Tĩnh Dư giống như là mới nhớ tới vậy, "Ta lại quên mất, lão tổ tông chọn một mối hôn sự cho muội, chọn là loại thanh niên tài tuấn Tống Tử
Quận."
"Cái gì?" Thẩm Họa kinh ngạc không thôi, há to miệng, bất kỳ chuyện nhỏ
nào nàng cũng có thể theo lão tổ tông, duy chỉ có hôn sự của nàng không
cho phép người khác nhúng tay, vì vậy bước nhanh hơn đi vào phòng.
Trong mắt Tiêu Tĩnh Dư xẹt qua nụ cười khẽ giảo hoạt, cuối cùng không nhịn được bật cười hì hì.
Thẩm Họa dừng bước lại, xoay người, mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Không đùa muội muội, muội chậm lại chút nghe ta nói với muội."
Trong lòng Thẩm Họa có chút nóng nảy, "Tỷ tỷ mau mau nói."
Có thể làm Họa Nhi muội muội luôn luôn điềm tĩnh xử sự nhanh chóng lộ vẻ mặt sốt ruột, có thể thấy được là trong lòng thật sự hoảng hồn, nghiêm
chỉnh nói: "Vốn là tổ mẫu gọi Tống Tử Quận tới đây, có điều bị đại ca
kịp thời ngăn ở bên ngoài. Hai người còn đánh một trận ở cửa Hành Vu
uyển, lăn lộn trên mặt đất hệt như hai tên nhóc tóc để chỏm chỉ vì tranh một người."
Nghe vậy, Thẩm Họa lại cũng cười hì hì.
Mà nửa trái tim treo lơ lửng cuối cùng để xuống.
Hai người vừa vào phòng, trước tiên thỉnh an với lão tổ tông. Bởi vì
chuyện của Thẩm Họa, lão phu nhân bực mình với tôn tử, Tiêu lão phu nhân cũng không nhìn Thẩm Họa. Cũng bởi vì trong lòng có chút buồn phiền, bà chỉ nhìn An Nguyệt Thiền, trực tiếp lạnh nhạt những người khác.
Tiêu Tĩnh Dư kéo ống tay áo của Họa muội muội, bảo đừng để ý. Đời này,
lão tổ tông đều dâng hiến cho Tiêu gia, bất kỳ nhân tố bất lợi nào đối
với Tiêu gia, bà cũng sẽ loại bỏ từng cái, nhất là tình thương yêu đối
với trưởng tôn thường khiến lòng từ ái của lão nhân gia mất sáng tỏ.
Bây giờ ở trong mắt Tiêu lão phu nhân, Thẩm Họa lại giống với một cây gai đâm vào Hầu phủ.
Hôm nay, An Nguyệt

Bạn đang đọc truyện Mỹ Nhân Như Họa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.