Chương 103: Chương 100.3
Đại Lương năm đầu
Tuyên Hoá, tân hoàng lên ngôi đại xá thiên hạ, thái tử và vây cánh áp
giải bị trở lại kinh thành, cũng không chém giết quét sạch toàn bộ,
người tội nặng phần nhiều là lưu đày nơi biên cương. Mà Bùi gia, hoàng
thượng chỉ nói tội không tới gia quyến, chỉ chém giết Bùi Thái Phó và
một đám bề tôi có tội vu cáo hãm hại hai nhà Tạ Lãnh thông đồng với địch phản quốc năm đó. Về phần Tống Tử Quận cố gắng một lần cuối cùng lúc
chôn thuốc nổ đồng quy vu tận (cùng huỷ diệt), lại đã sớm bị Tiêu Dịch
phát hiện đầu mối, ngược lại bản thân nổ tan xương nát thịt, không thấy
thi thể.
Tân hoàng khoan hồng ân trạch, khiến cho Kinh Thành rất nhanh ổn định lại.
Hơn nữa, hoàng thượng liên tục hạ ba thánh chỉ khả quan, thứ nhất khôi
phục tước vị hai nhà Tạ Lãnh, đón tỷ muội Tạ thị hồi kinh. Thứ hai,
phong Tạ Uyển con gái Trung Liệt Hầu làm hậu, đại điển phong hậu tùy
ngày cử hành, Trăn Trăn là công chúa Hằng An, Lưu Dục phong làm Đoan
Vương nhỏ tuổi nhất. Thứ ba, gả con gái thứ hai của Trung Liệt hầu Tạ
gia cho Kiến Uy đại tướng quân Tiêu Dịch, đầu mùa xuân sau lấy lễ nghi
quy cách đám cưới của công chúa.
Lúc này, mọi người mới biết Tiêu đại tướng quân dụng tâm lương khổ, lại
khôi phục thân phận con gái thứ hai của Tạ gia cho Thẩm Họa. Nghe nói
hoàng thượng hỏi Tướng quân muốn ban thưởng gì, Tiêu đại tướng quân quỳ
xuống đất chỉ cầu hoàng thượng tứ hôn, cũng muốn cho thê tử của hắn một
hôn lễ long trọng nhất. Hoàng thượng mới hạ chỉ để Thẩm Họa lấy lễ nghi
quy cách công chúa xuất giá.
Sủng thê như thế, thật sự là ghen chết vô số quý nữ trong kinh, trước đó giễu cợt Thẩm Họa cũng đều ngoan ngoãn ngậm miệng, cũng không dám nói
một chút không tốt, ngược lại rối rít đi đưa thiếp mời nịnh bợ vị thân
muội này của hoàng hậu, phu nhân Tướng quân tương lai.
Biệt viện Kinh Giao, khi Tiêu Dịch tới đón nàng đã bắt đầu mùa đông,
Thẩm Họa trực tiếp nhào vào trong ngực Tiêu đại tướng quân ngay trước
mặt gia tỷ đã phong làm hoàng hậu, khóc lúc lâu.
Bên cạnh Dục Ca Nhi nhìn còn nói: "Sau này, nếu Bổn vương cưới nàng dâu
cũng sẽ không để cho nàng khóc nhè. Phụ thân thật là không có ích, lại
khiến tiểu mẫu thân khóc lâu như vậy cũng không dỗ được."
Công chúa Trăn Trăn lại nói: "Dì đó là nước mắt vui mừng, khóc nhiều một lát cũng không sao cả."
Hai huynh muội thường xuyên cãi vả, cho tới hơn mười năm sau, Trăn Trăn
cứ lấy những lời lúc trước của tiểu Đoan Vương chế nhạo hắn, ai bảo Đoan Vương phi là một nữ tử thích khóc nhè được chiều chuộng.
Thẩm Họa lấy thân phận Nhị cô nương của Tạ gia tiến vào Tạ trạch mới ban thưởng, tòa nhà to như vậy chỉ có một mình nàng, thường xuyên không thú vị. May mà qua một khoảng thời gian, công chúa Trăn Trăn và tiểu Đoan
Vương Dục Ca Nhi sẽ xuất cung ở cùng nàng, trang #ddlqd# bubble nói là ở cùng nàng nhưng hai tiểu quỷ sẽ rất nhanh mất tung tích. Ngược lại, ban đêm Tiêu đại tướng quân vẫn thường làm trò hái hoa tặc kia, lại là đuổi thế nào cũng đuổi không đi, cứ ôm nàng kêu bảo bối Họa Nhi, không chịu
được! Vì vậy bèn lôi kéo tay nhỏ bé trơn mềm kia đi xuống một mạch, thậm chí cổ tay còn luôn đau nhức.
Không lâu sau đại điển phong hậu, ngày hội Tết Nguyên Tiêu lại tới,
hoàng thượng bày tiệc mời quần thần, Thẩm Họa cũng vào cung ở cùng hoàng hậu nương nương, trước khi chia tay Tiêu Dịch nói: "Buổi tối, chúng ta
đi tết hoa đăng thả đèn trên sông."
Thẩm Họa gật đầu một cái, trong lòng tràn đầy chờ đợi, nghĩ đến trong
sông lấm ta lấm tấm đèn hoa chắc trông rất đẹp mắt, khóe miệng cong
nhếch lên một đường cong ngọt ngào.
Hôm nay, Tiêu Dịch đến Ngự Thư Phòng của hoàng thượng sớm, hoàng thượng
đang tận tuỵ vùi đầu vào trong một đống tấu chương vòng vẽ phê duyệt.
Nhiều năm lưu vong khiến trên người hắn sâu thêm một loại trọn vẹn khác
biệt uy nghiêm của Đế Vương, giấu tài, vận sức chờ phát động. Tiêu Dịch
biết đây nhất định đúng là một đời minh quân của Đại Lương.
Hoàng thượng thấy Tiêu Dịch hành lễ, đề nghị đi Dưỡng Tâm điện đánh một
ván cờ. Khi Tiêu Dịch ăn một con cờ cuối cùng của Lưu Hằng, người đối
diện cười ha ha khen ngợi bản lĩnh đánh cờ của Tiêu Dịch trò giỏi hơn
thầy. Lần đầu tiên Tiêu đại tướng quân tiếp xúc cờ vây chính là người
đối diện giảng dạy, chỉ là người nọ không còn có thể gọi là đại ca, vừa
là huynh vừa là bạn. Bây giờ, hắn là cửu ngũ chí tôn, bọn họ là quân
thần.
Tiêu Dịch cũng cười một tiếng, buông con cờ trong tay xuống, chắp tay
quỳ lạy, "Từ hoàng thượng lên ngôi tới nay, mở đường cho dân nói, trừng
loạn thần, dẹp yên Nam Cương, bình loạn Bắc Cương, cả Đại Lương ca múa
mừng cảnh thái bình, đây là thịnh thế mà thần và hoàng thượng luôn mong
ngóng. Hôm nay, tâm nguyện của thần đã đạt được, nguyện dâng lên binh
phù, mong rằng hoàng thượng chấp thuận thần đi đầu dỡ xuống gánh nặng."
Hoàng thượng nghe xong hơi sững sờ, lộ ra kinh ngạc, hắn không lập tức
lên tiếng, chỉ rất lâu không nói, "Ái khanh như vậy khiến trẫm rất là
khó xử. Trẫm có thể lên ngôi không thể không có công của ái khanh, nhưng nếu khanh có lòng này, trẫm sẽ tạm nhận lấy binh phù. Nhưng mà, ái
khanh cũng không thể nhàn tản ngay như vậy, trẫm phong ngươi là Vương
khác họ, đời đời vinh hưởng tước vị, cùng trẫm trông coi Sơn Hà Cẩm Tú
Đại Lương này."
Tiêu Dịch lập tức tạ ơn ân điển của hoàng thượng, làm nam nhi kiến công
lập nghiệp đương nhiên là trong lòng có khát vọng, nhưng bây giờ hắn có
Họa Nhi, muốn cưới nàng làm thê tử. Bao nhiêu quỹ đạo lịch sử đã chứng
minh ngoại thích lớn mạnh sẽ khiến một Đế Vương dần dần đi về phía đa
nghi ngờ vực. Huống chi, hoàng thượng không phong Dục Ca Nhi làm Thái tử chính là chứng thực tốt nhất, nhưng quyền lực này lớn hơn nữa, non sông này đẹp hơn nữa, hiện tại cũng không bằng trông coi Họa Nhi của hắn cả
đời.
Sau lần giao quyền này, cũng đến lúc bắt đầu tiệc, tân hoàng làm như vô
tình hay cố ý nói ra việc Tiêu Dịch nộp lên binh quyền ở bữa tiệc. Tiêu
Dịch biết đây cũng là con đường mà đế vương phải đi qua, dùng rượu tước
binh quyền. Hắn đã sớm bán cho hoàng thượng một nhân tình, cũng bèn miễn đi chuyện vặt phía sau này. Hắn không muốn lại để cho Họa Nhi lo lắng
hãi hùng.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ kia, Tiêu Dịch không nhịn được
trong lòng ấm áp lên, nhưng nhìn cũng gần đến canh giờ, bèn chào từ giả
về phía hoàng thượng trước. Hoàng thượng tự nhiên đồng tình, Tiêu Dịch
rời khỏi bữa tiệc đến thẳng chỗ nữ quyến đón Thẩm Họa xuất cung ngắm
đèn.
Nhưng đến bữa tiệc của nữ quyến, hoàng hậu nương nương lại hỏi Tiêu Dịch, "Không phải là ngươi đã phái người đón nàng đi sao?"
Tiêu Dịch vừa nghe, sắc mặt đột nhiên âm u xuống, lại hỏi thăm cung nhân tiễn đưa, bộ dáng phu xe ngựa, cầm bức chân dung họa sĩ miêu tả ra, lại là tùy tùng tâm phúc của Tống Tử Quận. Đáng chết, lúc trước không tìm
được thi thể của Tống Tử Quận, hắn đã cảm thấy có kỳ hoặc. .

Bạn đang đọc truyện Mỹ Nhân Như Họa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.