Chương 37: Trên Dao Có Độc
Vu Chung đi theo Lãnh Phi Nhan trong
nhiệm vụ lần này. Khi bước vào Cừu Phủ, nàng mới cảm thấy khác thường.
Là sát khí. Sát khí mai phục bốn bề đang tỏa ra xung quanh, dưới cái vẻ
bình yên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Lãnh Phi Nhan dừng chân, áo hơi kép lại, trong giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng: “Ra đây đi!”
Thế là những người xung quanh bắt đầu
hiện thân, hai người rơi vào vòng vây. Tế Huyền và Thích Thiện dẫn một
nhóm đệ tử Thiếu Lâm tinh thông y thuật đến chuẩn bị chữa trị cho kẻ bị
thương. Lần này họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Lãnh Phi Nhan quét một vòng qua đám
người, vẫn có kẻ vô thức lùi về sau. Ẩm Thiên Hành đầy vẻ chính nghĩa
như trước: “Lãnh Phi Nhan, nhiều năm nay Yến Lâu của ngươi giết người vô số, hôm nay chính là ngày võ lâm Trung Nguyên thay trời hành đạo!”
Lãnh Phi Nhan cười sang sảng, mắt lướt
qua Thích Thiện, không lộ chút tình cảm, Hàm Quang trong tay nàng từ từ
lóe sáng, trong mắt nàng là vẻ cuồng ngạo khát máu: “Được thôi, bổn tọa
chiều các người.”
Vu Chung nắm đao đối lưng với nàng, đứng
giữa đám người vây quanh. Đối mặt với những người chính khí lẫm liệt,
nàng bỗng cảm thấy rất tức cười.
Đúng là một cuộc chém giết đẫm máu. Có lẽ vì để hạn chế Phi yến khấu của nàng, nơi này có rất nhiều chướng ngại
vật. Nàng tránh thoát vài đợt tấn công, một mảnh Phi Yến khấu bắn ra, vì chướng ngại ngăn lại nên chỉ làm xước da mặt của Ẩm Thiên Hành. Trong
nhất thời, máu chảy thành sông, vị minh chủ của chính nghĩa ấy cũng đổ
máu.
Cứ như thế, mọi người càng phẫn nộ, mà
sát khí của Lãnh Phi Nhan cũng càng đậm. Mỗi khi Hàm Quang đi tới đâu là tiêng kêu thảm vang lên tới đó. Thế này không được rồi, họ sẽ thua mất.
Thích Thiện
Vu Chung đi theo Lãnh Phi Nhan trong
nhiệm vụ lần này. Khi bước vào Cừu Phủ, nàng mới cảm thấy khác thường.
Là sát khí. Sát khí mai phục bốn bề đang tỏa ra xung quanh, dưới cái vẻ
bình yên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Lãnh Phi Nhan dừng chân, áo hơi kép lại, trong giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng: “Ra đây đi!”
Thế là những người xung quanh bắt đầu
hiện thân, hai người rơi vào vòng vây. Tế Huyền và Thích Thiện dẫn một
nhóm đệ tử Thiếu Lâm tinh thông y thuật đến chuẩn bị chữa trị cho kẻ bị
thương. Lần này họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Lãnh Phi Nhan quét một vòng qua đám
người, vẫn có kẻ vô thức lùi về sau. Ẩm Thiên Hành đầy vẻ chính nghĩa
như trước: “Lãnh Phi Nhan, nhiều năm nay Yến Lâu của ngươi giết người vô số, hôm nay chính là ngày võ lâm Trung Nguyên thay trời hành đạo!”
Lãnh Phi Nhan cười sang sảng, mắt lướt
qua Thích Thiện, không lộ chút tình cảm, Hàm Quang trong tay nàng từ từ
lóe sáng, trong mắt nàng là vẻ cuồng ngạo khát máu: “Được thôi, bổn tọa
chiều các người.”
Vu Chung nắm đao đối lưng với nàng, đứng
giữa đám người vây quanh. Đối mặt với những người chính khí lẫm liệt,
nàng bỗng cảm thấy rất tức cười.
Đúng là một cuộc chém giết đẫm máu. Có lẽ vì để hạn chế Phi yến khấu của nàng, nơi này có rất nhiều chướng ngại
vật. Nàng tránh thoát vài đợt tấn công, một mảnh Phi Yến khấu bắn ra, vì chướng ngại ngăn lại nên chỉ làm xước da mặt của Ẩm Thiên Hành. Trong
nhất thời, máu chảy thành sông, vị minh chủ của chính nghĩa ấy cũng đổ
máu.
Cứ như thế, mọi người càng phẫn nộ, mà
sát khí của Lãnh Phi Nhan cũng càng đậm. Mỗi khi Hàm Quang đi tới đâu là tiêng kêu thảm vang lên tới đó. Thế này không được rồi, họ sẽ thua mất.
Thích Thiện đại sư chỉ huy chúng tăng
chữa trị người bị thương, đại đa số vết thương đều không thể cầm máu. Vu Chung vẫn luôn quan sát nàng trong biển máu kia, dáng người liêu xiêu
cũng nhuốm màu điên cuồng tà ác, ma mị làm người ta rung động.
“Lâu chủ.” Một tiếng kêu vang lên, Lãnh
Phi Nhan quay đầu lại. Khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ hơi nghiêng
người, thân mình nhẹ nhàng lướt qua. Một con dao nhỏ bỗng từ dưới vai
nàng đâm lên, chỉ một nhát Vu Chung đã thành công, bay người lui ra.
Trong khoảng khắc mọi người ngẩn ngơ, hắn phóng người ra khỏi đám người, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.
Máu chảy ra nhanh chóng biến thành màu
tím, trên dao có độc. Cách thức này, nếu người trong chính phái dùng thì gọi là đánh lén, nhưng nếu người xấu dùng thì lại gọi là mưu kế.
“Đừng để ả trị thương, mọi người mau xông lên!” Ẩm Thiên Hành bất chấp máu đầy mặt, cao giọng hét lớn, nhât thời
sĩ khí của mọi người đều dâng cao.
Hai bên thái dương của Lãnh Phi Nhan bắt
đầu đổ mồ hôi, nửa thân người từ từ tê dại. Cho dù là với thể chất của
nàng, độc phát tán rất chậm nhưng đây không phải là loại độc bình
thường, nếu không sao Vu Chung dám dùng với nàng?
Vì thế, bắt đầu có những thanh đao không
có mắt lướt qua người nàng tạo thành vết thương. Áo trắng đã quen thấm
máu, chỉ có điều lần này là máu của bản thân nàng. Tế Huyền phương
trượng vẫn luôn quan sát Thích Thiện, y chỉ cúi đầu chăm chú băng bó cho người bị thương dưới đất, băng bó rất cẩn thận.
Người Trung Quốc có một câu nói: nhiều kiến thì cắn chết được voi.
bước chân của Lãnh Phi Nhan bắt đầu không vững vàng, Hàm Quang chém giết tứ phía nhưng nhanh chóng có người khác thay thế.
“Ẩm Thiên Hành!” Nàng liều mạng nhận hai
kiếm, mở miệng: “Ngươi khổ tâm an bài Vu Chung ẩn núp bên cạnh ta là vì
mục đích này sao?”
Mặt Ẩm Thiên Hành biến sắc, co rút lại,
không còn cảm giác đau đớn nữa: “Hừ, rõ ràng là Yến Lâu của ngươi có kẻ
phản bội, ngươi đừng hòng đặt điều bịa chuyện!”
Hàm Quang trong tay Lãnh Phi Nhan quét
qua, ngăn lại sự tấn công hỗn loạn: “Đừng tưởng ta không biết ngươi nhìn chằm chằm chức võ lâm minh chủ, vì thứ này mà bán cả con gái mình.”
“Ngươi… Hừ! Tóm lại, hôm nay dù ngươi có nói bậy cái gì thì cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Lãnh Phi Nhan đang định nói gì, bỗng kêu
lên một tiếng, có một mũi giáo đâm trúng eo nàng. Tay nàng ném ra sáu
mảnh Phi yến khấu, tạm thời bức lui được kẻ địch. Nàng nhanh chóng điểm
huyệt cầm máu, Hàm Quang được chuyển sáng tay trái, nửa người bên phải
đã chuyển động một cách khó khăn.
Không ngờ cuối cùng Lãnh Phi Nhan cũng
phải chết tại giang hồ. Ánh mắt nàng làm như vô ý lướt qua cái người
đang chăm chú xem người bị thương kia, môi nở một nụ cười. Cũng tốt,
Tàng Ca, thế này cũng tốt, hoàn toàn lạnh nhạt. Ta kết thúc tội nghiệt
trần thế của mình, chàng tu hành chốn bồng lai cửa Phật.
Chưa hề gặp nhau, chưa hề yêu nhau, xa nhau cũng đừng nhung nhớ.
Chúng ta, quả nhiên đều không phải là người của nhi nữ thường tình.
đại sư chỉ huy chúng tăng chữa trị người
bị thương, đại đa số vết thương đều không thể cầm máu. Vu Chung vẫn luôn quan sát nàng trong biển máu kia, dáng người liêu xiêu cũng nhuốm màu
điên cuồng tà ác, ma mị làm người ta rung động.
“Lâu chủ.” Một tiếng kêu vang lên, Lãnh
Phi Nhan quay đầu lại. Khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ hơi nghiêng
người, thân mình nhẹ nhàng lướt qua. Một con dao nhỏ bỗng từ dưới vai
nàng đâm lên, chỉ một nhát Vu Chung đã thành công, bay người lui ra.
Trong khoảng khắc mọi người ngẩn ngơ, hắn phóng người ra khỏi đám người, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.
Máu chảy ra nhanh chóng biến thành màu
tím, trên dao có độc. Cách thức này, nếu người trong chính phái dùng thì gọi là đánh lén, nhưng nếu người xấu dùng thì lại gọi là mưu kế.
“Đừng để ả trị thương, mọi người mau xông lên!” Ẩm Thiên Hành bất chấp máu đầy mặt, cao giọng hét lớn, nhât thời
sĩ khí của mọi người đều dâng cao.
Hai bên thái dương của Lãnh Phi Nhan bắt
đầu đổ mồ hôi, nửa thân người từ từ tê dại. Cho dù là với thể chất của
nàng, độc phát tán rất chậm nhưng đây không phải là loại độc bình
thường, nếu không sao Vu Chung dám dùng với nàng?
Vì thế, bắt đầu có những thanh đao không
có mắt lướt qua người nàng tạo thành vết thương. Áo trắng đã quen thấm
máu, chỉ có điều lần này là máu của bản thân nàng. Tế Huyền phương
trượng vẫn luôn quan sát Thích Thiện, y chỉ cúi đầu chăm chú băng bó cho người bị thương dưới đất, băng bó rất cẩn thận.
Người Trung Quốc có một câu nói: nhiều kiến thì cắn chết được voi.
bước chân của Lãnh Phi Nhan bắt đầu không vững vàng, Hàm Quang chém giết tứ phía nhưng nhanh chóng có người khác thay thế.
“Ẩm Thiên Hành!” Nàng liều mạng nhận hai
kiếm, mở miệng: “Ngươi khổ tâm an bài Vu Chung ẩn núp bên cạnh ta là vì
mục đích này sao?”
Mặt Ẩm Thiên Hành biến sắc, co rút lại,
không còn cảm giác đau đớn nữa: “Hừ, rõ ràng là Yến Lâu của ngươi có kẻ
phản bội, ngươi đừng hòng đặt điều bịa chuyện!”
Hàm Quang trong tay Lãnh Phi Nhan quét
qua, ngăn lại sự tấn công hỗn loạn: “Đừng tưởng ta không biết ngươi nhìn chằm chằm chức võ lâm minh chủ, vì thứ này mà bán cả con gái mình.”
“Ngươi… Hừ! Tóm lại, hôm nay dù ngươi có nói bậy cái gì thì cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Lãnh Phi Nhan đang định nói gì, bỗng kêu
lên một tiếng, có một mũi giáo đâm trúng eo nàng. Tay nàng ném ra sáu
mảnh Phi yến khấu, tạm thời bức lui được kẻ địch. Nàng nhanh chóng điểm
huyệt cầm máu, Hàm Quang được chuyển sáng tay trái, nửa người bên phải
đã chuyển động một cách khó khăn.
Không ngờ cuối cùng Lãnh Phi Nhan cũng
phải chết tại giang hồ. Ánh mắt nàng làm như vô ý lướt qua cái người
đang chăm chú xem người bị thương kia, môi nở một nụ cười. Cũng tốt,
Tàng Ca, thế này cũng tốt, hoàn toàn lạnh nhạt. Ta kết thúc tội nghiệt
trần thế của mình, chàng tu hành chốn bồng lai cửa Phật.
Chưa hề gặp nhau, chưa hề yêu nhau, xa nhau cũng đừng nhung nhớ.
Chúng ta, quả nhiên đều không phải là người của nhi nữ thường tình.
Bạn đang đọc truyện Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.