Chương 39
Từ xa nhìn thanh
trường đao đỏ thẫm, có thể cảm giác được một cỗ khí tức giống như hơi
thở của một tên sát nhân hàng loạt, khiến lòng người sôi sục sát ý.
Trên thân Huyết đao có những hoa văn màu đen quỷ dị, nhìn thấy rõ ràng như
vậy, nhưng không cách nào nhớ được, vừa quay đầu liền quên.
Trong mơ hồ, Mộ Lê Thần có thể nghe thấy âm thanh của chiến trường từng tiếng từng tiếng vọng lên: “Giết! Giết! Giết!” cùng âm thanh vũ khí va chạm,
phảng phất như vang lên từ chốn sâu nhất của tâm hồn.
Thanh huyết đao này không đơn giản!
“Đây là một thanh ma đao, tên là Huyết ma, là một loại đao rất đáng sợ.”
Mộ Lê Thần nhìn Mục Nhiên ở phía sau, hỏi: “Thanh đao là của gia tộc ngươi?”
Thanh đao này xuất hiện bên trong đạo quan của Mục gia, Mục Nhiên lại biết về nó, hắn cho rằng thứ này là của Mục gia.
Mục Nhiên lắc lắc đầu, hắn nhìn hài cốt dưới đất, trong mắt mang theo đau
thương nặng nề, thấp giọng nói: “Không phải của gia tộc tôi. Thanh đao
này vốn dĩ bị trấn áp dưới tượng Tam Thanh tại đạo quan này, Mục gia
chúng tôi kỳ thật là thế gia trấn thủ ma đao này, không nghĩ rằng…….”
Hắn nhớ đến sau khi mạt thế bùng nổ, hắn xuất hiện dị năng đồng thời khôi
phục được Hư Vọng chi Nhãn: “Sau mạt thế, năng lượng ma đao này ngày
càng tăng, ký sinh trên người gia gia tôi……”
Mộ Lê Thần nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn ma đao, lại nhìn đến bộ hài cốt mà hổ thú nhân để lại.
Khó trách tại sao hổ thú nhân chết lại biến thành hài cốt của nhân loại. Vốn dĩ nó chính là hài cốt của gia gia Mục Nhiên.
Mục Nhiên khẩn cầu nhìn Mộ Lê Thần, nói: “Mộ lão đại, anh lấy Huyết ma đao này đi, tôi muốn gom hài cốt của gia gia.”
Mộ Lê Thần vốn đã có ý định lấy Huyết ma đao này, lại thấy Mục Nhiên đối
với gia gia của mình như vậy liền nhớ tới bản thân và Mộ gia gia, trong
lòng có chút đồng cảm, liền gật đầu đồng ý.
Hắn nói với Mục Nhiên: “Nhưng ngươi ra ngoài trước đi đã.”
Hắn không dám để Mục Nhiên ở lại đây, lỡ đâu trong lúc hắn thu phục thanh
ma đao xảy ra điểm ngoài ý muốn, để Mục Nhiên thành ngư ông đắc lợi làm
sao được.
Mục Nhiên biết Mộ Lê Thần không tín nhiệm hắn, cũng
không có dị nghị gì mà ra ngoài. Tinh thần thấp thỏm đứng giữa bốn con
tang thi cao giai mà Mộ Lê Thần sai đi trông chừng hắn.
Tuy ở bên ngoài, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào năng lực thẩm thấu nhìn vào cảnh tượng bên trong đạo quan.
Nó cũng giống như năng lực xuyên thấu mà thôi, chẳng qua là dùng bí pháp làm tăng năng lực thẩm thấu, bất quá thời gian hạn chế.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần lấy đi huyền phù trên bộ hài cốt, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.
Hắn cẩn thận cũng không sai, Huyết ma đao này cùng với sợi dây chuyện hắn
đã cho An Dương đều là linh bảo, nhưng một cái là không gian linh bảo,
một cái là công kích linh bảo, hoàn toàn khác nhau.
Huyết ma đao nhận chủ so với sợi dây chuyền không gian khó khăn hơn nhiều.
Hắn vừa vào phạm vi cách ma đao hơn mười mét liền cảm giác một loại áp lực lớn như đá tảng đè nặng thân mình.
Cước bộ dừng một chút, Mộ Lê Thần hơi chậm lại, rồi vẫn tiếp tục vững vàng đi về phía trước.
Chỉ là cứ mỗi bước đi về phía trước, thân thể lại càng nặng dần, tốc độ
cũng ngày càng chậm, Mộ Lê Thần vội vàng vận dụng dị năng trong cơ thể,
giảm bớt áp lực.
Nhưng nếu không vận dụng dị năng thì thôi, vừa
vận dụng hắn liền nghe trong đầu vang lên từng tiếng: “Giết! Giết!
Giết!”. Tiếng gầm gừ, sát ý tràn ngập, hai tròng mắt vốn tối đen biến
thành một màu đỏ sẫm, móng vuốt màu đen nhọn hoắc dài ra.
Cảnh tượng kiếp trước bị tra tấn lần lượt trùng kích tâm trí hắn, vẻ mặt hắn dữ tợn.
Móng vuốt vung lên, từng đạo phong nhận bay ra, lưu lại trên mặt đất, trên
vách tường những vết chém thật sâu, lôi điện to cỡ ngón tay cái phảng
phất như không biết mệt, bổ xuống khắp nơi, mọi thứ cháy đen thành một
đống hỗn độn.
May mà lúc trước khi Mộ Lê Thần bị Mô Lê Dật đẩy
vào đàn tang thi chuột khiến hắn phát sinh tà tâm, nhưng sau đó Mộ Dung
cùng Mộ Lê Dật chết, tà tâm của hắn cũng đã biến mất.
Lần này bị
sát khí của Huyết ma đao dẫn dắt khiến tâm thần hỗn loạn, hắn phát tiết
trong chốc lát, liền nhanh chóng áp chế xuống.
Sau khi Mộ Lê Thần tỉnh táo lại, bởi vì tiêu hao quá nhiều dị năng, thần sắc có chút mệt mỏi.
Hắn nhìn xung quanh đã vô cùng thê thảm, bất đắc dĩ từ bỏ việc dùng dị năng chống cự, chỉ có thể dùng ý chí cường ngạnh và thân thể mình tiến đến.
Mộ Lê Thần lúc này chỉ còn cách Huyết ma đao bốn năm bước, cả người hắn
như bị Thái Sơn đè ép, ngay cả dị năng trong cơ thể cũng không điều động được nữa.
Hắn bây giờ âm thầm cảm thấy may mắn khi kêu Mục Nhiên ra ngoài, bằng không, nếu Mục Nhiên có tâm tư xấu, chỉ sợ hắn không thể đối phó.
Mộ Lê Thần ngẩng đầu nhìn thanh Huyết ma đao trôi lơ
lửng, bảo bối đã gần ngay trước mặt, cơ hồ như nằm trong tầm tay, nhưng
vài bước cuối cùng này lại giống như ngàn bước. Nếu cứ như vậy từ bỏ,
hắn hoàn toàn không muốn.
Chân phải hắn nhấc lên vài lần muốn bước đi nhưng cuối cùng vẫn lại trở về vị trí cũ.
Bởi vì cỗ áp lực kia khiến hắn mệt mỏi, thời điểm hắn muốn lui lại, đột
nhiên cảm giác được một cỗ khí mát nhập vào cơ thể truyền từ dưới thân
lên, nhập thẳng vào Hồn tinh trong đại não, áp lực trên người lập tức
giảm bớt, dị năng lại khôi phục, trong đầu lại vang lên tiếng gầm “Giết! Giết! Giết!” Nhưng những âm thanh này đối với hắn cũng không có uy hiếp gì.
Mộ Lê Thần đưa tay vào túi quần tìm kiếm, lấy ra khỏa tim lục sắc.
Không biết có phải hắn ảo giác hay không, Mộ Lê Thần cảm thấy, nhịp đập của khỏa tim so với lúc trước nhanh hơn vài phần.
Khỏa tim lục sắc nhẹ nhàng mà tỏa ra vầng sáng nhạt nhòa. Chỉ cầm nó trên
tay cũng có thể cảm nhận được một luồng khí thanh thuần đang thẩm thấu
vào tận tâm can hắn, làm hắn cho có cảm giác như mình vẫn đang ở trong
khu rừng nguyên sinh đó.
Thậm chí sát khí trên Huyết ma đao muốn khiến hắn phát cuồng cũng không thể ảnh hưởng đến trí óc của hắn.
Tay trái Mộ Lê Thần cầm khỏa tim lục sắc, ngẩng đầu nhìn huyết ma đao trong không trung, khóe môi gợi lên một nụ cười: “Vũ khí lợi hại như vậy, làm sao có thể bỏ qua?”
Hắn đi nhanh về phía trước, vươn tay cầm lấy chuôi đao của Huyết ma đao. Chuôi đao của ma đao hiển nhiên cũng không
phải phàm vật, cho dù bị Mộ Lê Thần cầm trong tay cũng không ngừng giãy
dụa, run rẩy.
Chuôi đao vang lên từng tiếng quy phục, Mộ Lê Thần
cảm giác được từng đạo hư ảnh đen từ chuôi đao mang theo sát khí nồng
đậm vọt tới hắn, tiếng hò hét, âm thanh trên chiến trường vang lên không ngừng khiến huyệt thái dương của hắn đau buốt.
Mộ Lê Thần phỏng
chừng thanh Huyết ma đao này có khả năng công kích tinh thần cực cao,
ngay cả một tang thi hoàng cấp chín như hắn cũng muốn trụ không nổi.
Trong mắt hắn lại nảy lên ý cười, nhìn khỏa tim lục sắc cùng Huyết ma đao
trong tay, hắn đã có khỏa tim này trợ giúp, công kích tinh thần của
Huyết ma đao đối với hắn vô dụng.
.
Mộ Lê Thần hiện tại lại có chút khó khắn, hắn gặp một vấn đề lớn.
Huyết ma đao và Không gian trên sợi dây chuyền đều là linh bảo như nhau.
Nhưng mà không gian trên dây chuyền có thể cho An Dương sử dụng tâm đầu
huyết nhận chủ, Huyết ma đao này nhận chủ có phải cũng cần tâm đầu huyết hay không?
Nếu hắn là nhân loại, dùng tâm đầu huyết nhận chủ
đương nhiên không có gì, chung quy thì nhân loại nhiều máu, rất nhanh sẽ khôi phục.
Nhưng hắn là tang thi, là tang thi hoàng.
Hắn
tuy rằng nhìn qua rất giống con người, nhưng trên thực tế không có sinh
mệnh đặc thù, trong cơ thể ngoại trừ vài giọt máu ở tim cũng không còn
chút máu nào, cho dù là mùi hôi thối hay cơ thể máu thịt bầy nhầy như
tang thi sơ cấp cũng không có.
Nếu Huyết ma đao là dùng tâm đầu huyết nhận chủ, cơ thể hắn, chỉ sợ sẽ bị vắt cho thành một bộ xương khô.
Bảo bối đã ở trong tay, nhưng không có cách nào để nó nhận chủ, thật lo lắng!
Mộ Lê Thần nhìn hài cốt dưới đất, sau đó kêu Mục Nhiên đi vào.
Mục Nhiên là người trong gia tộc trông coi Huyết ma đao nhất định phải có biết về thanh đao này.
Mấy cái tin tức về linh bảo, Mộ Lê Thần là thương gia so với Mục Nhiên là đạo sĩ không hiểu biết nhiều lắm.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mục Nhiên tuy đứng bên ngoài đạo quan nhưng hắn có được kỹ năng thẩm
thấu, nhìn xuyên gì đó đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.Quá trình Mộ Lê
Thần thu Huyết ma đao hắn đều thấy rõ, đối với ý đồ Mộ Lê Thần tìm hắn
cũng đoán được nhiều ít.
Bởi vậy không đợi Mộ Lê Thần hỏi, Mục
Nhiên đã chủ động trả lời: “Huyết ma đao này sát khí rất nặng, muốn nó
nhận chủ có hai phương pháp. Một là dùng tâm đầu huyết nhận chủ, bất quá lượng máu yêu cầu tương đối nhiều, chung quy thì Huyết ma đao cũng
không phải linh bảo bình thường. Loại này là phương pháp an toàn nhất.”
Mộ Lê Thần chờ hắn nói phương pháp thứ hai, nhưng Mục Nhiên nói xong phương pháp đầu tiên liền nín thinh, không lên tiếng nữa.
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn hắn: “Phương pháp thứ hai là cái gì?”
Mục Nhiên cho rằng Mộ Lê Thần trăm phần trăm sẽ chọn phương pháp thứ nhất
vừa an toàn lại đơn giản, không nghĩ tới hắn hỏi loại thứ hai. Hơn nữa
nhìn qua có vẻ hắn không có ý định dùng loại thứ nhất.
Mục Nhiên lại nhớ đến thân phận Mộ Lê Thần, dù sao cũng là tang thi a, không thể dùng tâm đầu huyết như nhân loại bình thường.
Mục Nhiên lại nói tiếp: “Loại thứ hai rườm rà hơn và cũng kém an toàn hơn…”
Hắn có chút do dự có nên nói cho Mộ Lê Thần hay không, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đều tính trên đầu hắn hết.
Mộ Lê Thần kiên định: “Cứ nói đi.”
Mục Nhiên nói: “Loại thứ hai là dùng tinh thần lực hạ tinh thần dấu vết
trong hồn đao của Huyết ma đao, phải đợi cho đến khi hồn đao của Huyết
ma đao tự động nhận chủ mới thôi.”
Loại phương pháp này căn bản không có người dùng, bởi vì hồn đao nhận chủ quá mơ hồ đi.
Đao không có ý thức của bản thân, nhưng nếu nó đã sinh ra hồn đao, thì nó cũng không phải sắt vụn, phải nói là vô cùng sắc bén.
Tinh thần lực xâm nhập hồn đao, hồn đao tự động phản kích.
Nếu là thanh đao bình thường thì tốt rồi, Huyết Ma đao này đã ngưng tụ vô
số sát khí máu tanh, phản kích của hồn đao tuyệt đối đủ để một người
ngay cả tại sao chết cũng không biết.
Bất quá, chuyện này cũng
không phải vấn đề, Mộ Lê Thần có khỏa tim lục sắc hỗ trợ, công kích tinh thần của hồn đao với hắn mà nói không có gì quan trọng.
Vấn đề là…….. hồn đao tự động nhận chủ!
Hạ tinh thần dấu vết trong hồn đao, lúc ấy chỉ có thể nói khi sử dụng sẽ
tương đối thuận tay, nhưng mà khoảng cách để hồn đao tự động nhận chủ
còn xa lắm.
Vì sao các tiền bối lại đi sáng tạo ra cái phương pháp tốn thời gian lại nguy hiểm này chứ!?
Tồn tại tức hữu lý*, loại phương pháp này tuy rằng so với cách làm kia có
một số điểm không bằng, nhưng nếu nó đã được tạo ra thì nhất định cũng
phải có ưu điểm nào đó.
(*Mọi thứ tồn tại đều có lý do)
Loại phương pháp thứ hai là đệ nhất nhưng lại có ưu điểm tuyệt đối đó chính là_______ khí linh.
Bạn đang đọc truyện Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.