Chương 22: Bất An
Lúc này là thời kỳ
thân thiết của Liễu Hậu và Tư Mã Sách, cựu thần với kinh nghiệm chính
trị phong phú cùng tân quân sắp lên ngôi, cọ sát, thử dò xét lẫn nhau,
sửa cầu lót đường cho nhau để có thể hợp tác lâu dài sau này.
Liễu Minh Nguyệt vẫn không có cách nào giải thích được, ban đầu thân mật như vậy, sau này Tư Mã Sách lên đài, quân thần lẽ ra nên nên hòa hợp hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể để cho nàng chết thảm ở lãnh cung một cách không
giải thích được như thế?
Sau này nàng ở trong thâm cung, rốt cuộc thế giới bên ngoài xảy ra biến hóa gì, nàng hoàn toàn không biết.
Nhưng mà trước mắt, thái tử điện hạ nghe theo đề nghị của Liễu Hậu, đợi đến
khi trong cung hạ chỉ, định xuống ngày Đông cung nạp người mới, Lễ bộ
vội vàng chuẩn bị tất cả đều đầy đủ, thích đáng, đến ngày tốt đó, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu tân lang.
Trong chánh điện Đông cung, sắc
mặt thái tử phi vàng vọt, triền miên giường bệnh, nhưng lại không thể
không nở nụ cười tươi, lên tinh thần lệnh cho nữ quan đông cung hết lòng chuẩn bị, nghênh đón người mới.
Ôn Thanh Dung, Doãn Tố Nhụy,
Thẩm Kỳ Diệp đồng thời tiến vào Đông cung, đêm đó các nơi trong Đông
cung đều nín thở mà đợi, muốn xem thử thái tử điện hạ sẽ giá lâm tới
điện các nào, nào biết chỉ chờ được ánh sáng lúc hừng đông, còn lại
không hề thấy bóng dáng thái tử.
Vào sáng sớm ngày đầu tiên ở
đông cung, ba người đều đến thỉnh an thái tử phi, thấy được dáng vẻ bệnh tật xương cốt rã rời phải dùng son phấn dầy cộm nặng nề che bớt này
thái tử phi, tâm tình đều hết sức phức tạp, đợi nghe được Đông cung nữ
quan nói ra"Đêm qua thái tử điện hạ ở Kiền Khái điện hầu bệnh. . . . .
." Ba người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Nguyệt Dạ.
Lần hầu bệnh này của Thái tử điện hạ chính là mấy tháng.
Từ sau khi có người mới đi vào, thái tử phi liền từ từ giao quyền cung vụ
trong Đông cung. Mặc dù Ôn Thanh dung có hoàng hậu làm núi dựa, nhưng
nàng lại thật sự không thích những chuyện phiền toái này, mỗi ngày có
rãnh rỗi liền vào cung thỉnh an hoàng hậu, để có thể thấy thái tử điện
hạ người đã trở thành phu quân của nàng thêm vài lần.
Khả
năng nhẫn nại Thẩm Kỳ Diệp rất đạt, nhưng đến cùng tình cảm đối với Tư
Mã Sách vấn rất sâu nặng, cũng có vài cử chỉ mờ ám, chỉ có doãn Tố Nhụy, từ lúc tiến Đông cung liền lấy thái tử phi làm đầu, mọi việc đều lấy
thái tử phi làm chủ, sai đâu đánh đó, ngày thường cũng chưa từng nhắc
tới thái tử điện hạ lần nào, dần dần, thái tử phi liền giao chút việc
vụn vặt trong cung cho nàng quản lý, thấy mọi chuyện thỏa đáng, lại càng nể trọng.
Ôn Thanh Dung có hoàng hậu có thể dựa vào, Doãn
Tố Nhụy hết sức nghe lời thái tử phi, hôm nay lại giúp thái tử phi xử lý công việc vặt trong Đông cung, chỉ có Thẩm Kỳ Diệp, chờ đợi mấy tháng,
vườn không nhà trống, nếm đau khổ từ từ, chỉ cảm thấy cuộc sống sau khi
thành thân còn không bằng lúc trước, trước kia thỉnh thoảng hai người
còn có ngày gặp mặt, nhưng sau khi thành thân mấy tháng thái tử vẫn ở
lại trong thiên điện Kiền Thái Điện trong cung, căn bản chưa từng bước
vào Đông cung nửa bước, ngày trôi qua thật gian nan.
Trong lúc vô tình, Thẩm Kỳ Diệp tại Đông cung liền thất thế.
Thái tử có vẻ vô cùng hiếu thuận, mỗi ngày trừ muốn thay mặt phụ Hoàng giám
quốc, còn phải nhìn nhanh, phàm là chén thuốc cần thiết chính miệng nếm
qua, nào có rảnh rỗi tham luyến nữ sắc? Diễn đàn lê qus đôn
Đã là tháng hai, cây khô trong tướng quốc Phủ đã đâm chồi mới, khắp nơi đều
xuất hiện màu xanh non. Năm nay bởi vì long thể kim thượng không được
khỏe, chẳng những là trong cung, ngay cả dân chúng cùng nhà quan trong
kinh, cũng chưa từng cổ động ăn mừng, liền trôi qua trong nháy mắt.
Liễu Minh Nguyệt giữ Tiết Hàn Vân hiếm khi rảnh rỗi ở tây khóa viện, có ý tư muốn nghe tình cảnh của Thẩm Kỳ Diệp ở đông cung.
Trước sau ngày tết, lại thêm long thể Thánh thượng không tốt, mấy tháng nay
thủ vệ cấm quân cực nghiêm, lịch thay phiên công việc của đám người Tiết Hàn Vân xếp hết sức sát sao, thật vất vả mới có thời gian rãnh rỗi, còn muốn đến chỗ Lâm Thanh Gia thỉnh giáo học vấn, hay hoặc là bị La lão
tướng quân gọi đi tập võ học tập binh pháp, thật không dễ dàng mới được
nhàn rỗi, lại đụng phải Liễu Minh Nguyệt phía trước.
Hôm nay Liên Sinh cực Kỳ hoan nghênh Liễu Minh Nguyệt, phàm là sau khi Liễu Minh
Nguyệt về, dù có đánh cướp tây khóa viện thay đổi hoàn toàn, tâm tình
thiếu gia nhà mình cũng vẫn cực tốt.
Hắn rót trà mới cho Liễu Minh Nguyệt, lại dâng trái cây, liền tự động tự phát lui ra ngoài, để hai người ở riêng với nhau.
Liễu Minh Nguyệt đã mười bốn tuổi rồi, mấy ngày trước đây trên đường lúc
Tiết Hàn Vân đi thư trai của Lâm tiên sinh còn đụng phải Hạ Tử Thanh,
nghe được hắn ấp a ấp úng hỏi: "Mấy ngày gần đây di trượng (dượng, chồng của dì) có khỏe không, gần đây biểu muội có khỏe không? Thường ở nhà
làm gì? Nương ta hết sức nhớ nhung biểu muội, nói có thời gian muốn đón
biểu muội đến nhà giải sầu hai ngày, cùng tỷ muội trong nhà tụ họp."
Nghe giọng điệu này, lòng cảnh giác của Tiết Hàn Vân chợt nổi lên.
Hạ phu nhân chỉ sinh được một đứa con là Hạ Tử Thanh, nhưng mà. . . . . .
Hạ đại nhân lại có bệnh chung của văn nhân, thông phòng thiếp thất không ít, Hạ Tử Thanh cũng có mấy thứ muội, tỷ muội trong nhà này, tự nhiên
là chỉ thứ muội của Hạ Tử Thanh.
Tiết Hàn vân cũng không rõ, Liễu Minh Nguyệt cùng thứ muội của Hạ Tử Thanh có cái gì để tụ họp.
Thiếu nữ trước mắt dáng người lại cao hơn so với năm ngoái một chút, áo xuân
mới làm càng lộ vẻ yểu điệu thướt tha, mặt phấn ngậm châu, mặc dù vẫn đi theo La lão gia tập võ, nhưng ngoại trừ để cho thân thể nàng khỏe mạnh
hơn một chút, khí sắc càng hồng hào một chút, còn khung xương của nàng
hình như cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Ngay cả La lão gia
cũng cảm thấy kỳ quái, La Thụy Đình vốn là một nha đầu bướng bỉnh không
an phận, Liễu Minh Nguyệt cũng kiêu căng lợi hại, theo lý thuyết hai
người này ở cùng một chỗ, vốn không thể yên ổn, nhưng sự thật chứng
minh, hôm nay hai nha đầu cùng đi dạo trên đường, đối nhân xử thế, phóng khoáng tự nhiên, đoan trang lễ độ, không khác những đại gia khuê tú
bình thường khác..
La đại phu nhân vui mừng đều cho là công lao
của Thư Đại Gia. Thư Đại Gia được cho là bị nử tử này làm khó vốn đã
hiểu rõ, nhìn nhất thông suốt, khiêm tốn từ chối: "Ta cũng không dám
giành công, đại tiểu thư trong phủ hiểu biết lễ nghĩa, hành xử, vốn là
tuổi đang phát triển, đã hiểu chuyện rồi."
Lời này là nói: ngày trước La Thụy Đình không hiểu chuyện!
Thật ra thì Thư Đại Gia nói không hề sai, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng
không thể không thừa nhận, ngày trước chẳng những là La Thụy Đình không
hiểu chuyện, mà ngay cả nàng, cũng không hiểu chuyện.
Hôm nay nhìn nàng giơ tay nhấc chân đều không giống trước kia, cũng chỉ là đã được tôi luyện, nhìn thấy sự thật thôi.
Nàng vừa nhận rõ thực tế, liền thề phải thoát khỏi số mạng cũ.
Tiết Hàn vân nghe nàng thám thính chuyện này, vô cùng nghi hoặc: "Nguyệt
nhi, ta vẫn không hiểu, làm sao ngươi lại quan tâm tới chuyện của Thẩm
Kỳ Diệp chuyện như vậy?" Quan tâm một cách dị thường quyết không phải
là kiểu quan tâm giữa tỷ muội tốt.
Liễu Minh Nguyệt cười ha ha:
"Thẩm tỷ tỷ luôn luôn quan hệ tốt cùng ta, nàng đối đãi ta thân như tỷ
muội, ta hỏi thăm hiện trạng của nàng một chút, có gì kỳ quái đâu?"
Hàng lông mày dài của Tiết Hàn Vân gảy nhẹ, rõ ràng không tin: "Thật sao? . . . . . . sao cuối cùng ta vẫn cảm thấy, thái độ hỏi thăm chuyện Thẩm
tiểu thư của ngươi. . . . . . Có cảm giác như đang hỏi thăm kẻ thù vậy. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt chột dạ xoay đầu đi ở dưới cái nhìn
chăm chú của hắn, "Hàn Vân ca ca ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Thấy mặt hắn không tin, nàng lại nửa thật nửa giả nói: "Ta trước kia. . . . . . Đã
từng mơ một cơn ác mộng, mơ thấy Thẩm tỷ tỷ đâm một nhát vào tim ta. . . . . ."
Tiết Hàn Vân biến sắc, "Ngươi nói là. . . . . . Ngươi đã từng mơ thấy giấc mộng giống như vậy?"
Liễu Minh Nguyệt nở nụ cười khổ sở: "Trong mộng nàng vốn là chị em tốt của
ta kia mà, nhưng. . . . . . Sau lại vẫn đâm ta một đao đến chết." Sợ
Tiết Hàn vân không tin, nàng nghĩ nghĩ, lại tăng thêm câu: "Trong mộng. . . . . . Nàng cũng vào Đông cung, gả cho thái tử điện hạ. . . . . . Kết
quả cũng không lâu lắm, chuyện này liền ứng nghiệm. . . . . . Hàn Vân ca ca. . . . . ."
Tiết Hàn vân nhìn vẻ lo lắng sâu sắc ở trên mặt
nàng, đột nhiên đứng lên, bước lên trước mấy bước giơ tay bọc bàn tay
nhỏ bé của nàng lại, vẻ mặt nghiêm trang: "Đây là. . . . . . Mơ thấy úc nào?"
Tâm tư của Liễu Minh Nguyệt hoàn toàn đặt trên việc ở theo dõi phản ứng của hắn, thấy hắn phản ứng kịch liệt như vậy, trái tim
mừng rỡ, chỉ cần hắn tin nàng, hết thảy đều dễ làm. Coi như đôi tay bị
hắn nắm chặt, cũng có thể trực tiếp coi thường.
"Chính là lúc ta
té gãy chân năm ngoái, có một ngày một đêm nằm mộng. Trong mộng. . . . . . Thẩm tỷ tỷ khích bác ta ngươi, hết sức chê bai ngươi, sau khi ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong mộng có mấy lời, thế nhưng cùng với lời nói
thường ngày của nàng vô cùng tương tự, huống lúc ấy ngươi liều chết cứu
ta, ta tỉ mỉ hồi tưởng, cảm thấy ngươi vốn không phải người giống như
nàng nói. . . . . . Hàn Vân ca ca, trước kia ta rất vô lễ, xin lỗi
ngươi. . . . . ."
Tiết Hàn vân chưa bao giờ từng nghĩ tới, có một ngày Liễu Minh Nguyệt sẽ chính miệng xin lỗi hắn. Hắn vốn lớn hơn Liễu
Minh Nguyệt bốn tuổi, lại gặp biến đổi lớn, suy nghĩ thành thục, các
loại ngôn từ công kích của Liễu Minh Nguyệt với hắn, cũng chỉ là gãi
không đúng chỗ ngứa, cuối cùng không thực sự đả thương được gì, cũng
chưa bao giờ từng lưu lại dấu vết gì trong lòng hắn.
Ngược lại
nàng hôm nay theo như lời những lời này, làm hắn thật to kinh ngạc. Thì
ra là ở trong lòng của nàng, Thẩm Kỳ Diệp dĩ nhiên khiến nàng như vậy lo lắng.
Vì vậy liền nói ra tình cảnh ở Đông cung của Thẩm Kỳ Diệp một cách tự nhiên.
Dù việc này vi phạm nguyên tắc xử thế trước sau như một, không bàn chuyện sau lưng người khác của hắn.
Liễu Minh Nguyệt nghe được Thẩm Kỳ Diệp tạm thờithất thế ở Đông cung, mới thở phào nhẹ nhõm.
Doãn Tố Nhụy đã gả cho cho Tư Mã Sách, lên hoàng gia đĩa ngọc (kiểu như được liệt vào gia phả á), coi như muốn thay đổi gả cho Sở Vương, cũng không
thể nào. Mà nàng cũng không vào cung, mặc dù cách thời nưagian nàng vào
cung còn hơn một năm nữa, nhưng hôm nay nàng cùng Tư Mã Sách hai đường
thẳng song song, nghĩ đến chắc cũng không thể nào, nàng cũng hơi yên
lòng.
Tiết Hàn vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, ánh
mắt u buồn, không khỏi nhớ tới đủ loại biến hóa từ sau khi nàng ngã gãy
chân năm ngoái, hôm nay bống thấy thật hối hận vì mình sơ ý, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng an ủi: "Nguyệt Nhi
học võ là vì nội tâm lo lắng, muốn trở nên mạnh mẽ sao?"
Hắn cũng không tự chủ an ủi người, ngay cả là vỗ nhẹ, rơi vào trên lưng Liễu
Minh Nguyệt cũng không nhẹ, huống hồ lần đầu ôm ôn hương noãn ngọc*
trong ngực, nói là an ủi Liễu Minh Nguyệt, ngược lại tâm chính hắn cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chóp mũi ngửi mùi thơm nhàn nhạt phát tán
từ mái tóc đen của nàng, thiếu chút nữa không nhịn được hôn xuống.
*: chỉ người con gái như hoa như ngọc, mềm mại trắng trẻo.
Liễu Minh Nguyệt từ trong ngực hắn tránh thoát, giận hắn một cái: "Hàn Vân
ca ca ngươi vỗ ta sắp tắt thở. . . . . ." Nghe được tin tức nàng muốn
nghe, trong chớp mắt nàng lại trở về làm tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát.
Lúc Tiết Hàn Vân nhận thấy trong ngực trống trơn, rầu rĩ như mất sổ gạo.
Đợi đến lúc Liễu Minh Nguyệt vui mừng trở về phòng, hắn mới nhớ tới phải hỏi một chút Hạ gia có thể cho người đến đón.
Ngược lại Liên Sinh thay hắn giải thích: "Thiếu gia hôm qua không ở nhà, Hạ
phu nhân cho người đến truyền tin cho lão gia, nói là cữu nương của tiểu thư mang theo hai vị biểu huynh tham gia Kỳ thi mùa xuân phía trước,
hiện đang ở tại Hạ phủ, bởi vì kiêng dè, chưa từng đến Tương Quốc Phủ , nói là thật là nhiều năm chưa từng thấy qua đại tiểu thư, ngày mai liền muốn đón đại tiểu thư đi Hạ phủ ở mấy ngày."
Tiết Hàn Vân Thâm
hối hận mới vừa ôm nàng thời điểm, chưa từng hôn xuống. Nhưng là. . . . . . Ở dưới con ngươi thuần triệt trong suốt của nàng, thế nhưng cảm thấy ý niệm của mình rất đáng xấu hổ. . . . . . Để tiểu nha đầu thiên chân vô
tà như vậy đi Hạ gia, hắn thật sự có chút không yên lòng.
"Liên
Sinh, ngày mai ngươi có thể cùng theo xe đi Hạ gia hay không. . . . . .
Mấy ngày nay sẽ ngụ ở Hạ gia, thay tiểu thư chân làm chân chạy. . . . ."
Liên Sinh không hiểu: "Thiếu gia, tiểu thư đi Hạ gia, chỉ có thể mang nha
hoàn vú già, chính là Lão Lưu đánh xe cùng hộ vệ trong phủ, đưa tiểu thư đến Hạ gia, cũng sẽ quay lại mà."
Ở dưới ánh mắt thăm dò lần nữa của Liên Sinh, Tiết Hàn Vân bỗng xoay người sang chỗ khác, ho nhẹ một
tiếng: ". . . . . . Ngươi cũng biết Minh Nguyệt thích đồ chơi nhỏ trên
đường, ngộ nhỡ nàng nghĩ muốn cái gì, không có phương tiện sai bảo người làm Hạ gia. Lễ giáo Hạ gia lại đặc biệt nghiêm, nghe nói các vị tiểu
thư Hạ gia không ra cổng trước không bước cổng trong, nếu mà nàng ở
không quen, ngươi cũng mua một ít đồ chơi đưa vào giải sầu cho nàng. . . . . ."
Liên Sinh bừng tỉnh hiểu ra: "Loại chuyện như vậy ta sở trường nhất rồi, thiếu gia yên tâm!"
Hắn sao có thể biết, thật ra thì Tiết Hàn Vân vô cùng không yên lòng, thấy
bộ dạng không có tim không có phổi này của hắn, không thể không dặn dò
tỉ mỉ: ". . . . . . Đi Hạ gia thông minh linh hoạt một chút , nhìn một
chút xem mỗi ngày thiếu gia Hạ gia làm những gì. . . . . . Nếu là ngày
ngày lẫn cùng ở bên trong. . . . . . chắc chắn ta sẽ không thể không đi
thỉnh giáo hắn một chút quy củ lễ tiết. . . . . .
Liên Sinh trợn
mắt hốc mồm: thiếu gia ngài nói thật nghiêm túc, thật ra thì quy củ lễ
tiết của chính mình cũng hết sức qua loa không phải sao?
—— chẳng qua là, trong tướng phủ không có nữ chủ nhân, tướng gia chưa bao giờ
chịu tỉ mỉ để ý, mới có thể để cho thiếu gia và đại tiểu thư ngày ngày ở bên nhau đúng không?
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.