Chương 13: Triệu Nhập (Bị Triệu Vào Trong Cung Nhập Cấm Vệ Quân)
Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Liễu Minh Nguyệt trở về theo đường cũ, Tiết Hàn Vân cùng Hạ Huệ, Ngụy Tử vẫn còn đợi tại chỗ cũ, thấy nàng ra ngoài, Hạ Huệ Kỳ quái nhìn về phía sau nàng: "Tiểu thư, Thẩm tiểu thư đâu?"
Trong lòng Ngụy Tử biết rõ, chỉ đứng thẳng ở một bên không lên tiếng, nghe thử xem Liễu Minh Nguyệt sẽ giải thích với tỳ nữ như thế nào
"Thẩm tỷ tỷ uống say ở bên
trong, ta cảm thấy ngột ngạt, nên ra ngoài tìm Hàn Vân ca ca hóng mát
một chút, đợi nàng tỉnh rượu chúng ta liền trở về." Dư quang khóe mắt
liếc thấy bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của Ngụy Tử, Liễu Minh Nguyệt hé
miệng cười trộm, kéo Tiết Hàn Vân quay lưng tự mình đi rồi.
Thẩm
Kỳ Diệp len lén ra ngoài hẹn hò cùng thái tử, kéo Liễu Minh Nguyệt làm
bia chắn, xe ngựa của Trầm gia còn đợi ở trước cửa Ngụy Viên, nếu mà
Liễu Minh Nguyệt rời đi trước, sau khi Thẩm Kỳ Diệp trở về, thật đúng là không dễ giải thích với trưởng bối trong nhà.
Tiết Hàn Vân bị
Liễu Minh Nguyệt dắt tay áo không ngừng đi dạo vòng quanh Ngụy Viên, hái hoa hái cỏ, trầm mặc không nói giống như ngày thường, chỉ mặc cho nàng
sai khiến. Liễu Minh Nguyệt đi mệt mỏi, gặp băng đá dưới bóng cây muốn
ngồi xuống, nhưng bị Tiết Hàn Vân mạnh mẽ dắt đứng ở chỗ cũ, hắn móc
khăn trên người ra, trải ở trên ghế đá, mới tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Loại chuyện như vậy, thường ngày Hạ Huệ đã quen làm, Liễu Minh Nguyệt cũng
quen được nàng hầu hạ rồi, vốn cũng không có cảm giác gì, nhưng chẳng
biết tại sao, hôm nay chuyện này bị Tiết Hàn Vân đảm nhiệm, nàng lại cảm thấy vô cùng quái dị, nhỏ giọng nói cám ơn, nào có thể đoán được Tiết
Hàn Vân từ trước đến giờ đã quen trầm lặng lại tiếp một câu: "Dù sao ta
vừa ngốc lại giống như khúc gỗ, trừ làm chuyện như vậy, còn có thể làm
cái gì?"
Hắn nói những lời này vô cùng tự nhiên, lúc này Liễu
Minh Nguyệt lại đỏ mặt không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy giải thích: "Hàn Vân ca ca, muội. . . . . . đó là muội cố ý nói cho Thẩm Kỳ Diệp
nghe. . . . . ."
Tiết Hàn Vân căn bản không có nhìn mặt của nàng, ánh mắt lại nhìn về nơi xa, cách đó mấy bước Hạ Huệ cùng Liên Sinh cũng tìm trò vui, ngắm hoa thưởng cỏ, chẳng hề từng chú ý đến hai người bọn
họ, dưới cơn nóng nảy, Liễu Minh Nguyệt bỗng kéo tay Tiết Hàn Vân lại,
bàn tay chỉ cảm thấy cả lòng bàn tay hắn đều nốt chai, bàn tay lại dày
rộng ấm áp, vừa khéo bao kín hết bàn tay nhỏ bé của nàng.
Trong
cơn luống cuống nàng cũng đành bất chấp, dùng hết bản lĩnh dây dưa quấn
quýt thường ngày của mình, dùng sức lay cánh tay Liễu Hàn Vân: "Hàn Vân
ca ca. . . . . . Hàn Vân ca ca. . . . . . muội thật sự không nghĩ như
vậy. . . . ." Thấy đối phương không chút lay động, nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, có chút ngượng ngùng, chậm rãi, trịnh trọng nói: "Từ. . . . . ." Từ sau khi trùng sinh, "Từ sau khi huynh liều mình đã cứu muội, muội đã biết rõ, cõi đời này trừ phụ thân, tìm không được người thứ hai có
thể đối tốt với muội giống như người này. . . . . ."
Lời này, có
thể chính miệng nói ra với hắn, trong lòng nàng bỗng nhiên buông lỏng,
trải qua thời gian dài đã có thể nhẹ nhàng để xuống cảm giác có tội.
Nhìn về phía hắn, lại giống như nhìn về phía thiếu niên vẫn hết sức che
chở nàng kiếp trước —— thiếu niên cho dù sau này có đội trời đạp đất,
liều mạng tại phía sa trường xa xôi, lại vẫn tưởng nhớ tới nàng thân ở
thâm cung —— thiếu niên bên ngoài lãnh bên trong ấm, nhiệt huyết can đảm như vậy, lớn mật nói ra: "Hàn Vân ca ca, bất luận muội nói huynh như
thế nào ở trước mặt Thẩm Kỳ Diệp hoặc là trước mặt người khác...huynh
nhất định phải tin tưởng muội, muội. . . . . . muội. . . . . . muội hiểu biết rõ huynh là tốt nhất!"
Thiếu niên cao lớn bị thiếu nữ
bướng bỉnh lôi kéo không thả, trên gương mặt trước nay vẫn luôn trong
trẻo lạnh lùng lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn cúi đầu
xuống, đưa tay nhẹ nhàng nắm đầu mũi nhỏ trắng nõn ngạo nghễ vểnh cao
của thiếu nữ: "Tiểu nha đầu, ta chọc muội chơi đấy. . . . . ."
Nơi xa Hạ Huệ chọc cùi chỏ phải vào người Liên Sinh, khiến người sau lưng
thiếu chút nữa hét rầm lên, nàng ranh mãnh cười một tiếng, chỉ vào thiếu niên thiếu nữ nắm tay cách đó không xa, "Liên Sinh ngươi xem ——"
"A ——" Liên Sinh kinh ngạc bị Hạ Huệ kéo bịt miệng, hai mắt hắn mở to, từ
trong tay Hạ Huệ tránh ra, thiếu chút nữa kêu rên lên tiếng: "Tại sao
Đại tiểu thư có thể. . . . . . Tại sao có thể cùng thiếu gia. . . . . ." Trong nội tâm một mảnh khổ sở tuyệt vọng. . . . . . Chẳng lẽ, nhất định hắn phải đối mặt với số mạng gặp gỡ chủ mẫu điêu ngoa ngang ngược như
vậy sao?
Hạ huệ "Xì" một tiếng bật cười, nặng nề vỗ một cái ở
trên đầu hắn: "Sao đại tiểu thư không thể cùng Vân thiếu gia? Làm sao
lại không thể đây?"
Liên Sinh vẫn còn mang bộ dáng bị kinh hách
không kéo linh hồn nhỏ bé trở về được, Hạ Huệ nhìn thấy thú vị, dùng sức gõ một cái trên cái trán hắn: "Sao ngươi không nghĩ tới tướng gia tận
tâm vun trồng Vân thiếu gia như vậy, không phải muốn nuôi làm đắt tế
sao?"
Liên Sinh: ". . . . . ." Tướng gia ngài quá âm hiểm!
Lại chăm chú nhìn tới, mới giật mình, thường ngày thiếu gia vốn lành lạnh
ít nói thế nhưng hôm nay lại mặc cho đại tiểu thư nắm tay, hai người dựa vào là quá gần, thân mật nói nhỏ, Liên Sinh lập tức dự cảm được tương
lai thê thảm của mình!
Tình huống chân thật thật ra thì hoàn toàn bất đồng với những gì Liên Sinh đã thấy.
Tiết Hàn Vân: "Nghe nói. . . . . . Ngươi đi La gia học võ là vì La sư
huynh?" Xem ra có vị La sư huynh nào đó tương đối không vừa mắt muốn bị
đánh đây?
Lời nói dối của Liễu Minh Nguyệt bị chọc thủng ngay tại chỗ, đỏ mặt cúi đầu, thầm nghĩ thính lực của Hàn Vân ca ca cũng quá tốt đi, cất tiếng như muỗi: "Không phải. . . . . . Ta lừa gạt Thẩm Kỳ Diệp
thôi."
Nói ra, cả chính nàng đều cảm thấy lý do này rất hoang đường.
Tuổi này của nàng, trước kia đều cùng Thẩm Kỳ Diệp thân thiết như thêm mỡ
trong mật, hôm nay chợt trong ngoài không đồng nhất đối với Thẩm Kỳ
Diệp, không biết Tiết Hàn Vân sẽ nghĩ như thế nào?
Sợ hắn hiểu
lầm, nàng vội vã ngẩng đầu giải thích: "Mặc dù hiện tại ta không có biện pháp nói cho ngươi biết tại sao muốn đối xử với Thẩm Kỳ Diệp như vậy,
nhưng Hàn Vân ca ca, ngươi phải tin tưởng ta!" Ánh mắt hoàn toàn bất
đồng cùng vẻ ngây thơ thường ngày.
"Ừ." Bàn tay Tiết Hàn Vân bao
quanh tay nhỏ bé của nàng, tâm tình hình như cũng biến thành vui thích,
định dắt tay của nàng tiếp tục đi. Cũng không truy cứu thái độ của nàng
đối với Thẩm Kỳ Diệp nữa.
Trái tim Liễu Minh Nguyệt không cách
nào bình tĩnh, len lén ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, thấy hắn bình tĩnh
không gợn sóng, không khỏi thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi cũng
nhất định biết, người hẹn Thẩm Kỳ Diệp hôm nay chính là thái tử điện
hạ?"
"Ta nghe được."
Ánh mắt Tiết Hàn Vân vẫn luôn dừng ở
trên người nàng, thấy nàng cúi đầu thấp xuống, bộ dáng bị dọa sợ, không
khỏi đưa tay nhẹ nhàng xoa hai cái ở trên đầu nàng. Tuổi nàng vẫn còn
quá nhỏ, tóc chải lại giản tiện, lại bởi vì trong nhà cũng không có nữ trưởng bối, trên tóc từ trước đến giờ đều chỉ chải đơn giản, ngược lại
có thể để cho Tiết Hàn Vân sờ tới sợi tóc mềm mại mịn màng kia, chỉ cảm
thấy xúc tua như tơ, nàng lại hiếm khi có bộ dáng thuận theo như vậy ở
bên cạnh hắn, tâm tình càng thêm tốt.
Thẩm Kỳ Diệp hẹn hò với Tư Mã Sách đến hết ngày thứ ba, Tiết Hàn Vân bị triệu nhập cấm trung làm vũ lâm kỵ.
Vũ Lâm Lang của bổn triều nắm giữ việc bảo vệ hoàng gia, có một số là
tuyển từ lương dân của sáu quận, ba địa khu phụ cận, khác cũng có tôn tử của những người lính đã tử trận, còn có tuyển từ người có công trong
chinh chiến, hoặc là tuyển từ con cháu quan lại, trước tiên lăn lộn cái
quen mặt ở trước mặt Hoàng đế, có lợi cho sĩ đồ (con đường công danh)
sau này.
Tiết Hàn Vân bị chọn vào, cũng bởi vì toàn bộ Tiết gia
trong chiến tranh đền nợ nước, quả thật thuần chất trung thành, sau đó
Liễu Hậu ngày nào lơ đãng nhắc tới, kim thượng nhớ tới nhi tử mồ côi của Tiết gia, lúc này mới triệu hắn.
Nghe nói cùng lúc tiến vào
trong cấm quân Vũ Lâm Lang, trừ Thước Phi tuổi còn quá nhỏ, vóc người
quá lùn, Tạ Hoằng chết sống không chịu vào cấm quân mà không được mời,
còn lại các sư huynh đều vào cấm quân.
Binh sĩ Vũ Lâm kỵ của bổn
triều đều là thiếu niên, dáng vẻ đường đường, hào hoa phong nhã, thần
thái phi dương, hộ giá đi theo, cũng trở thành một cảnh đẹp trong kinh
thành.
Liễu Minh Nguyệt lại đi La gia tập võ, giáo trường nhỏ
cũng trống rỗng, ngay cả La Thụy Đình cũng ỉu xìu không ít, cho dù thấy
Tạ Hoằng, cũng không còn hùng hổ như trước.
Tạ Hoằng được cơ hội tốt thế này, mỗi ngày nhân cơ hội học võ, luôn lượn lờ vây quanh Liễu Minh Nguyệt.
Mặc dù hắn là người lỗ mãng vô lễ, nhưng vừa đúng lúc Liễu Minh Nguyệt có
một số việc muốn móc ra từ trong miệng hắn, vẻ mặt đối với hắn cũng dần
dần trở nên ôn hoà.
Thông qua miệng của Tạ Hoằng, Liễu Minh
Nguyệt mới biết, người thái tử Tư Mã Sách qua lại, cũng không phải chỉ
có một mìnhThẩm Kỳ Diệp, mà còn có không ít người đều là quý nữ quan
lại.
"Vậy chẳng lẽ thái tử phi cùng các quý nhân Đông cung khác không biết?"
Tạ Hoằngcũng tức giận bất bình đối với chuyện lần này: "Người người chỉ
nói biểu ca khiêm tốn hiền lương, cũng truyền là ta phong lưu, nơi nào
biết thủ đoạn của biểu ca ta? Không nói vị Thẩm tỷ tỷ bị hắn mê mất hồn
phách kia, chính là muội muội Tần Ngọc Cẩn của Tần Mẫn Như đều mê muội
vì thái tử biểu ca, còn có. . . . . . Cũng mong đợi thái tử biểu ca nhận họ vào cung đấy."
Liễu Minh Nguyệt lập tức có loại cảm giác bị người cảnh tỉnh.
Chính nàng ngây thơ si tình, lấy lòng của mình so với người, liền cho rằng
tất nhiên thái tử điện hạ cũng là một người si tình. Chỉ là sự si tình
này cũng không phải chỉ có đối với nàng mà nói, mà là đối với Thẩm Kỳ
Diệp. Hôm nay mới hiểu được, thì ra là. . . . . . lòng của thái tử điện
hạ, đã sớm phân không biết bao nhiêu phần, si cùng không Si, thật và
không thật, chỉ sợ chính hắn cũng không phân rõ.
Những quý nữ Tạ
Hoằng nhắc tới những này, có vài người phụ thân là trọng thần, có vài
người là người hoàng tộc, tóm lại đều là người có bối cảnh vững chắc,
bền bỉ.
Nghĩ đến Thẩm Kỳ Diệp một lòng si tình, nàng lại cảm thấy hưng phấn trong bụng, Thiên Đạo luân hồi, quả nhiên là thế sao?
Tạ Hoằng thấy nàng hỏi thăm chuyện của thái tử, nói điều này chút nguyên
là muốn đánh tiêu ý nghĩ của nàng. Tư Mã Sách có bộ dạng xuất chúng,
thân lại ngồi ở chỗ cao, kèm theo có một khí chất bễ nghễ của bề trên,
làm cho xuân tâm thiếu nữ dao động, cũng không quá tự nhiên. Chỉ là tiểu sư tỷ thiên chân hồn nhiên, là nữ hài tử thanh thuần ngây thơ nhất
trong số những thiếu nữ mà hắn từng thấy, tuổi còn quá nhỏ, hắn thực
không muốn nàng vào Đông cung, sau đó trải qua năm này tháng nọ tranh
thủ tình cảm đua nhau khoe sắc mà đánh mất bản tâm, trở nên không chịu
nổi.
Từ nhỏ Hắn đã ra vào cung đình, thường thấy các loại ác đấu
không chết không thôi trong hậu cung, giờ phút này liền len lén nói một
ít bí mật hậu cung ra, thấy đã dọa Liễu Minh Nguyệt sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặc dù có không đành lòng, rốt cuộc vỗ vỗ vai của
nàng thử dò xét an ủi: "Tiểu sư tỷ đừng lo lắng, dù sao ngươi cũng sẽ
không vào cung làm phi, sợ cái gì?" Trong lòng quyết định chủ ý, coi như thái tử điện hạ khen tiểu sư tỷ dáng điệu thơ ngây đáng yêu mười lần
nữa, đánh chết cũng không thể để cho bọn họ có cơ hội gặp lại lần nữa.
Hắn làm sao biết, Liễu Minh Nguyệt nghe những thứ ác đấu này, hồi tưởng tất cả những việc ở trong cung gặp phải lúc ban đầu, gần mười năm đầu quả
thật coi như gió êm sóng lặng, nàng chưa từng nhìn rõ đá ngầm đoạt mệnh ẩn núp dưới những đợt sóng gió đó, cuối cùng lại xui xẻo hồ đồ mà mất
mạng. . . . . . Đó là nơi như đáng sợ như thế nào, hôm nay nàng đã khắc
sâu thể nghiệm, đâu chấp nhận lại đi dẫm lên vết xe đổ?
Thấy Tạ
Hoằng chân tâm thật ý lo lắng cho nàng, nàng liền kéo ra nụ cười gượng
gạo nói: "Tiểu sư đệ nghĩ đi đâu vậy? Ta vốn chưa bao giờ từng nghĩ tới
việc vào cung, chỉ là lo lắng cho Thẩm tỷ tỷ thôi."
Tạ Hoằng cũng biết Liễu Minh Nguyệt cùng Thẩm Kỳ Diệp giao hảo. Nghe được nàng nói
như vậy, lại yên lòng, báo cho nàng: "Coi như ngươi giao hảo cùng Thẩm
tiểu thư, nhưng hôm nay nàng gần gũi cùng thái tử biểu ca, ngươi cũng
không thể nghe được vài lời của ta đây liền đi nói cho nàng biết, tránh
cho nàng mang oán hận trong lòng, ngộ nhỡ về sau vào Đông cung. . . . . . Ngồi vị trí cao, tìm được hậu thuẫn, ngươi phải ứng đối ra sao?"
Mặc dù người này lớn lên đa số thời điểm đều có chút không biết điều, là
người có chút lỗ mãng, nhưng đáy lòng thật sự là không tệ.
Lúc này Liễu Minh Nguyệt mới phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.