Chương 37: Chương 33
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, mí mắt càng thêm nặng nề, thoải mái dựa vào vai Lý Quang Hoa, bất tri bất giác lọt vào hương vị ngọt ngào trong mộng.
Lý Quang Hoa nhìn Cổ Tiểu Nguyệt ngủ như mỹ nhân ngủ, trong lòng nhất
thời nhu tình vạn trượng. Anh nhẹ nhàng đỡ thân thể Cổ Tiểu Nguỵêt dậy,
giống đang cầm một vật báu hiếm có ôm vào trong ngực.
Ôm giai vào ngực trong phút chốc, Lý Quang Hoa liền ngửi thấy một cỗ
hương hoa Bách Hợp, anh nhìn người đang tựa vào trong ngực mình, ngu
ngốc nhìn người mình yêu, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ, Tiểu Nguyệt
thật sự là tiên tử Bách Hợp từ trên trời xuống sao? Nếu không thì tại
sao trên nhân gian này lại có cô gái tốt đẹp như thế.
Ôm lấy giai nhân từ từ nằm lên tảng đá lớn, Lý Quang Hoa cảm thụ sự mềm
mại trong ngực, mùi thơm trong mũi, nhìn lên bầu trời đầy sao, ngây
ngốc, cũng lọt vào mộng đẹp ngọt ngào.
Ở giữa rừng núi, một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm nhau, khuôn mặt đang ngủ nằm song song nhau nở nụ cười ngọt ngào, ở giữa nơi trời đất mênh mông, lại hài hoà, ấm áp như thế.
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp mà êm dịu, Cổ Tiểu Nguyệt mơ mơ màng màng
nghe được từng tiếng chim hót côn trùng kêu vang. Tròng mắt của cô giật
giật, chốc lát bắt đầu tỉnh táo lại.
Mở mắt, Cổ Tiểu Nguyệt liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú mang nét cười
của Lý Quang Hoa, giờ phút này anh an tĩnh như một đứa trẻ. Cổ Tiểu
Nguyệt phát hiện mình bị anh ôm rất chặt, dù ngủ thiếp đi, cô vẫn không
nhúc nhích được chút nào.
Như vậy cũng được, Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ, thừa dịp hiện tại không có ai,
tên ngốc này cũng ngủ thiếp đi, mình có thể hôn một chút đôi môi mọng đỏ mà mình hy vọng đã lâu này. Cổ Tiểu Nguyệt đè xuống ngượng ngùng, từ từ đến gần khuôn mặt trầm tĩnh đang ngủ của Lý Quang Hoa, rốt cuộc, môi
hai người tiếp xúc, Cổ Tiểu Nguyệt hôn môi Lý Quang Hoa.
Nhắm mắt lại, Cổ Tiểu Nguyệt hưởng thụ giờ phút tốt đẹp này, chỉ là, cô
vẫn còn duy trì lý trí, biết Lý Quang Hoa lúc nào cũng có thể tỉnh lại,
nên không dừng lại lâu lắm, ngay sau đó liền rời khỏi đôi môi mềm mại
của Lý Quang Hoa.
Vốn Lý Quang Hoa đang ngủ lại cảm nhận được động tĩnh, mơ hồ muốn tỉnh
lại. Cổ Tiểu Nguyệt thấy thế trong lòng cảm thấy mình thật may mắn vì
không bị sắc đẹp mê hoặc mất lí trí, bằng không thì thật bẽ mặt rồi!
Trước khi Lý Quang Hoa tỉnh lại, vẫn nên duy trì trạng thái đang ngủ thì tốt hơn, Cổ Tiểu Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, tận lực thả lỏng hô hấp,
không để cho Lý Quang Hoa phát giác ra mình đã tỉnh.
Khi Lý Quang Hoa hoàn toàn tỉnh táo thì anh phát hiện ra giai nhân vẫn
đang yên tĩnh nằm trong ngực mình ngủ. Tham luyến nhìn gương mặt xinh
đẹp của cô gái mình yêu sâu đậm, trong lòng Lý Quang Hoa có một cỗ kích
động khiến cho mình từ từ lại gần khuôn mặt giai nhân, anh muốn âu yếm
giai nhân trong lúc cô đang ngủ.
Lấy dũng khí, Lý Quang Hoa khẩn trương lại gần Cổ Tiểu Nguyệt, bất kể
anh có khống chế như thế nào, thì hô hấp vẫn nặng nề. Mặc dù Cổ Tiểu
Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được có một ánh mắt như lửa nóng đang nhìn mình chằm chằm.
Theo Lý Quang Hoa tới gần, hô hấp ấm áp kia thổi lên khuôn mặt mịn màng
của cô, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất hồi hộp, chẳng lẽ tên ngốc này
muốn hôn trộm mình trong lúc mình ngủ thiếp đi sao?
Nhưng chờ cả nửa ngày, cũng không có động tĩnh gì ở trên môi, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thấy kỳ quái, Lý Quang Hoa cách mình không tới một cm,
sao lại không có hành động gì.
Làm bộ như tỉnh lại, Cổ Tiểu Nguyệt mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt nhỏ
của Lý Quang Hoa đang khẩn trương và rối rắm, lập tức mắt hai người gặp
nhau, Lý Quang Hoa giống như một đứa trẻ nghịch đốt lửa vậy.
Anh vốn định nhân lúc giai nhân chưa tỉnh hôn trộm, sau đó từ từ đặt cô
lên trên hòn đá, không để cho cô phát hiện mình ôm cô ngủ cả đêm. Thật
không nghĩ đến mình còn chưa dám hành động, giai nhân đã tỉnh lại, Lý
Quang Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, không biết phải phản ứng ra sao
mới được!
Cổ Tiểu Nguyệt bị cái vẻ mặt đáng yêu này của Lý Quang Hoa chọc cười, cô cười bò lên nói: “Anh Quang Hoa, mới vừa rồi anh đang định làm gì thế,
có phải muốn hôn trộm em không? Anh thật là hư nha!”
Lý Quang Hoa cuống quýt ngồi dậy giải thích: “Không phải vậy, Tiểu
Nguyệt, anh …anh chỉ là,” nói xong lời cuối cùng mặt đã đỏ tới mức nói
không ra lời. Cổ Tiểu Nguyệt tiếp tục trêu chọc nói: “Chỉ là cái gì, anh nói đi, anh Quang Hoa, không 
Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh 1973 được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.