Chương 167: Chương 30
Mai Hướng sai hạ nhân đưa đám người Sở Phi Dương đến thiên thính, khi
nhìn thấy Quân Thư Ảnh đi theo phía sau Sở Phi Dương, nét mặt già nua
của Mai Hướng không khỏi co giật mãnh liệt.
Lão ta còn nhớ rõ vài năm trước đây nam nhân này dẫn theo giáo đồ Thiên Nhất Giáo đại nháo võ lâm đại hội. Y hạ dược khống chế các đại môn phái, không ít người trước kỳ hạn đều khuất phục, cúi đầu quỳ lạy. Mai Gia tuy không phải võ lâm
thế gia, thương nhân vốn là giỏi việc gió chiều nào xoay chiều ấy, đương nhiên liệt vào hàng ngũ thuần phục. Không nghĩ tới cuối cùng lại bị Sở
Phi Dương xoay chuyển càn khôn, khiến cho mấy môn phái sớm buông tha này vô cùng mất thể diện, Mai gia cũng từ đó cùng Thanh Phong Kếm Phái dần
dần bất hòa. Từ hai năm trước Mai Hân Nhược được gả đi, Mai gia cùng
Thanh Phong Kiếm Phái càng không lui tới nữa.
Chuyện sau đó lại
càng khiến cho nhiều người bất ngờ, nam nhân kia tựa hồ vẫn giao tình
sâu đậm với Sở Phi Dương. Việc này khiến rất nhiều người trên giang hồ
cho rằng vụ náo động võ lâm đại hội kia căn bản chỉ là một trò đùa, mà
mấy đại môn phái bị bức bách thuần phục càng giống như bị người ta tặng
cho một cái bạt tai, bởi vậy, đối với Sở Phi Dương – kẻ chấm dứt trận
náo động đó, chẳng những không cảm kích ngược lại càng thêm oán hận.
Hiện giờ Mai Hướng nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện khi xưa đi theo phía sau Sở
Phi Dương, giống như chưa hề có việc ấy mà xông vào địa bàn Mai Gia, lão có thể nào không cảm thấy nghẹn khuất.
Nếu là bình thường, Mai
Hướng cho dù cùng Sở Phi Dương xé rách da mặt, cũng không dễ dàng tha
thứ cho việc người này xuất hiện ở Mai Gia Trang. Nhưng mà lúc này, còn
có một chuyện quan trọng chiếm cứ hết toàn bộ linh lực của lão, khiến
lão thống khổ, tâm tư lao lực qua độ, không rảnh đi quan tâm chuyện
khác.
Sở Phi Dương thi lễ xong, Mai Hướng khoát tay áo, vẻ mặt
tiều tụy: “Hiền chất không cần đa lễ. Không biết hiền chất tới đây có
việc gì không?”
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhìn nhau một cái. Thấy lúc này Mai Hướng thân khoác tang phục, trên mặt không che
dấu nổi bi ai nồng đậm, cũng không giống như giả bộ, ngay cả lời khách
sáo cũng lười nói, chuyện cầu lão mở kho thóc phóng lương, hiển nhiên
không thích hợp nói ra vào lúc này.
“Ta cùng mấy vị bằng hữu từ
Lãng Nguyệt Sơn mà đến, đi về hướng đông, muốn làm chút việc. Trùng hợp
lại đi qua nơi này, ta nghĩ đã rất lâu rồi chưa gặp Mai lão gia người,
cho nên tự tiện đến đây quấy rầy. Chính là thấy Mai lão gia tựa hồ…có
chuyện gì khó xử?”
Mai Hướng nặng nề thở dài một hơi lắc đầu không nói.
“Mai lão gia, nếu người có gì cần Phi Dương hỗ trợ, cứ việc nói thẳng. Mai
Gia cùng Thanh Phong Kiếm Phái cũng coi như thế giao, ngài không cần
khách khí.” Sở Phi Dương vẻ mặt thành khẩn nói.
Mai Hướng cúi đầu xoa mi gian, thanh âm khô khốc: “Đa tạ hiền chất quan tâm. Thật ra cũng không tính là chuyện đại sự gì, hiền chất không cần lo lắng. Chính là
ta hiện giờ đã già cả rồi, chỉ sợ khó bề thiết đãi các vị.” Ngụ ý là
muốn tiễn khách.
Sở Phi Dương hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Trên
đường chúng ta đến, vừa lúc đụng phải Diêu phu nhân mang theo hạ nhân đi về hướng Mai phủ. Không biết phu nhân đã bình yên tới nơi chưa?”
Ai
ngờ vừa nhắc đến Mai Hân Nhược, Mai Hướng lập tức kìm chế không nổi nước mắt chảy ra, lão dùng đôi tay khô gầy lộ cả gân xanh che miệng lại, cúi đầu khóc không thành tiếng, mái tóc hoa râm trên đỉnh đầu theo động tác của lão mà rung động, sau một lúc lâu mới gật đầu nức nở nói: “Nàng tới rồi, nàng…Phi Dương ngươi đi đi, đi đi…..”
Sở Phi Dương thần sắc bắt đầu ngưng trọng, tiến đến gần đỡ Mai Hướng, nói: “Mai bá bá, người
nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hân Nhược nàng làm sao?”
“Hân Nhược nàng……Hân Nhược nàng đi rồi a!” Mai Hướng rốt cuộc không thể kiềm chế được khóc lóc thảm thiết, lão ôm chặt cánh tay Sở Phi Dương, “Phi
Dương a Phi Dương, lúc trước vì sao không phải là ngươi thú nàng? Vì sao không phải là ngươi?!”
“Mai bá bá, thỉnh người nén bi thương.”
Sở Phi Dương vỗ vỗ lưng Mai Hướng trấn an: “Thời điểm chúng ta nhìn thấy Hân Nhược cô nương, nàng vẫn hoàn hảo, như thế nào lại….”
Mai
Hướng lau nước mắt, ra hiệu cho hạ nhân dẫn đám người Quân Thư Ảnh đi,
Giang Tam là người đầu tiên cà lơ phất phơ bước ra ngoài, gã đối với mấy cái bí mật gì gì đấy của Mai gia hoàn toàn không chút hứng thú. Sở Vân
Phi tuy rằng tò mò, nhưng nếu chủ nhân gia không muốn để cậu nghe được,
cậu đương nhiên sẽ tôn trọng ý nguyện của người đó. Sở Vân Phi vừa đi
được hai bước thấy Quân Thư Ảnh vẫn chưa động đậy, liền có chút vô thố
đứng tại chỗ chờ y, Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương một cái, thấy hắn gật gật đầu với mình, liền xoay người theo hạ nhân kia ra ngoài. Sở Vân Phi cũng hướng về phía Sở Phi Dương cùng Mai Hướng gật gật đầu, rồi vội
vàng đi ra.
Khi chỉ còn lại hai người Sở Phi Dương và Mai Hướng,
Mai Hướng sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cuộc thở dài, một hơi nói: “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Vốn ta cũng không muốn cho các ngươi biết, thế nhưng ngươi đã nhắc tới Hân Nhược, ta nghĩ Hân Nhược
nàng…nếu ở trên trời có linh, cũng nhất định không muốn ta gạt ngươi
chuyện này.”
Sở Phi Dương cũng thân nhẹ một tiếng, trái lại bắt
đầu ngưng trọng nói: “Ngày hôm qua Hân Nhược cô nương vẫn hoàn hảo, rốt
cuộc là người nào……”
Mai Hướng khoát tay ngăn cản hắn, lắc đầu
nức nở nói: “Không phải người khác, không có người khác. Việc này đều là do ta, chỉ có thể trách ta, lòng tham không đáy, vơ vét của cải vô độ.
Đây là báo ứng ông trời dành cho ta! Nhưng là tại sao, tại sao lại báo
ứng lên người hài tử của ta?!”
“Mai bá bá, sinh tử có mệnh, phú
quý tại thiên. Người đừng quá mức tự trách mình.” Sở Phi Dương một bên
an ủi, một bên chờ Mai Hướng bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói: “ Mai bá
bá, người nói cho ta biết rốt cuộc người nào đã hãm hại Hân Nhược cô
nương? Ta mặc dù không thể khiến Mai cô nương sống lại, nhưng có thể vì
nàng tự tay giết cừu nhân, để nàng nếu trên trời có linh có thể an tâm
yên nghỉ.”
Mai Hướng nhìn Sở Phi Dương một cái, ai than thở dài: “Không cần đâu, hắn đã bị tống vào trong lao rồi.”
“Rốt cuộc là ai?” Sở Phi Dương hỏi.
“Thần Anh, là Thần Anh.” Đôi mắt đục ngầu của Mai Hướng càng thêm ảm đạm: “Là ca ca của Hân Nhược, là Thần Anh người luôn luôn thương yêu Hân Nhược
nhất. Báo ứng, là báo ứng a.”
Bạn đang đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.