Chương 229: Lại Lên Đảo
Sở Phi Dương sau khi biết được phương pháp giải chung độc, thì cũng không muốn ở lại Thiên Sơn thêm một khắc nào nữa.
Sở Vân Phi nhìn hai mắt hắn thâm quầng, cũng không biết hắn đã bao lâu rồi không có hảo hảo nghỉ ngơi? Có điều nhìn thần sắc lãnh liệt của Sở Phi
Dương, Sở Vân Phi nguyên bản muốn khuyên hắn nghỉ ngơi vài ngày, hiện
tại ngay cả nửa chữ cũng không dám nói ra.
Kỳ thực, cậu cũng có
chút tư tâm. Xuất phát sớm một chút, thì có thể sớm một chút nhìn thấy
Quân đại ca …. Lâu như vậy không gặp cậu luôn tâm tâm niệm niệm đến Quân đại ca, Sở Vân Phi tưởng tượng tới gương mặt lạnh lùng của Quân Thư Ảnh lộ ra tiếu ý, ngay cả trái tim cũng thấy đập nhanh hơn một nhịp.
Nếu như Quân Thư Ảnh biết Sở Vân Phi đối với dung mạo của y đánh giá như
vậy, chỉ sợ vị đại đệ tử Thiên Sơn phái hôm nay đã không còn đường sống
rồi.
Sở Vân Phi vội vàng thu thập thật tốt hành lý, đến cáo biệt
sư phụ, cùng Sở Phi Dương lên đường. Không ngờ vừa mới ra khỏi đại môn,
Nguyên Tình đúng lúc này xuất hiện ngay trước mắt hai người.
Sở
Vân Phi nhìn thân hình gầy yếu đến mức gần như bị gió thổi bay của hắn,
trừng lớn mắt nói: “Nguyên Tình, mau trở về đi, không cần tiễn chúng
ta.”
Nguyên Tình thế nhưng chỉ nhìn cậu một cái, lại dời tầm nhìn về phía Sở Phi Dương: “Sở đại hiệp, Quân công tử thành ra như vậy tất
cả đều do ta gây lên, ta tình nguyện theo các người đến Kỳ Lân đảo, coi
như là chuộc tội.”
Sở Phi Dương cười lạnh một tiếng: “Đây là lần
thứ mấy ta nghe được câu‘ do ta gây lên’ từ ngươi? Các ngươi mỗi người
đều tự đánh giá phân lượng của mình quá nặng, Thư Ảnh gặp kiếp nạn này
chỉ vì cứu ta mà thôi, không liên quan tới các ngươi. Y cũng không cần
ngươi tới chuộc tội, ngươi trở về đi, mang ngươi theo chỉ làm chậm hành
trình thôi.”
Sở Phi Dương chưa từng trắng trợn châm chọc người
khác như vậy, nhưng Quân Thư Ảnh mê man bất tỉnh đã lâu khiến tâm tình
hắn rối loạn. Mấy việc nhân quả thị phi phải trái này Sở Phi Dương tuy
không muốn tính toán so đo nữa, nhưng chung quy cũng không nhịn được sự
nôn nóng trong lòng, hoá thành một thứ lợi khí bén nhọn, từ sâu trong
tâm trí chui ra.
Nguyên Tình dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Phi
Dương, cơ thể suy yếu khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sở đại hiệp, ta sẽ không liên luỵ các người. Trên đảo còn rất nhiều cơ quan cạm bẫy
ngầm, ta có thể giúp các ngươi nhanh chóng tìm được chung trùng.”
Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải, thấy Nguyên Tình co rúm thân thể quả thực
rất đáng thương, cũng hướng qua Sở Phi Dương cầu tình: “Sở đại ca,
Nguyên Tình nói cũng không sai, chúng ta lần trước lên đảo cũng gặp
không ít mật thất cùng huyệt động, nhưng đều không thấy chung trùng gì
đó….”
Sở Phi Dương giơ tay tỏ ý bảo cậu ngừng, nhìn Nguyên Tình một lát mới nói: “Kỳ thực ngươi muốn đi tìm sư phụ ta.”
Nguyên Tình nghe xong, đôi mắt đen thẳm khẽ lướt qua một tia sáng, sau đó hắn cúi gầm mặt, thái độ cam chịu.
Sở Phi Dương áp chế cơn cuồng bạo trong lòng xuống, làm cho mình bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Nguyên Tình, sư phụ ngoại trừ dặn dò chúng ta
những việc cần làm ra, chưa bao giờ nhắc tới ngươi. Ngươi cần gì phải
làm chuyện thừa thãi.”
Nguyên Tình cắn cắn môi, vẫn như cũ không mở miệng.
Sở Vân Phi cũng ở một bên mở to mắt trông mong nhìn hắn. Sở Phi Dương bất
đắc dĩ thở dài, hướng Sở Vân Phi nói: “Trên đường đi ngươi chiếu cố
hắn.”
Sở Phi Dương thay đổi quá nhanh, Sở Vân Phi còn không kịp
cao hứng, Sở Phi Dương đã nhảy lên lưng ngựa, lao vút đi. Sở Vân Phi
cuống quýt đem Nguyên Tình đỡ lên ngựa của chính mình, rồi cũng nhảy
lên, ra roi thúc ngựa gắt gao theo sát Sở Phi Dương.
Mấy người đi suốt ngày đêm, cơ hồ khó có được một lát nghỉ ngơi, mí mắt Sở Phi Dương vừa tối vừa nặng, chiếc cằm vốn trơn nhẵn lúc này cũng lởm chởm vài sợi râu. Nguyên Tình xanh xao sắp chịu không nổi, khuôn mặt tái nhợt giống
như người mắc bệnh nặng.
Vừa đến bên ngoài sơn cốc, ở giữa là
cánh rừng quá rậm rạp không thể cưỡi ngựa, Sở Phi Dương liền đem dây
cương ném cho Tiểu Tùng đang nghênh đón bọn họ ở ngoài cốc khẩu, nhanh
chóng chạy như bay vào cốc.
“Thư Ảnh sao rồi?!” Sở Phi Dương hấp
tấp chạy vào mật thất nơi Quân Thư Ảnh đang ngủ, thấy Lân nhi cùng Mục
Giang Bạch thế nhưng đều ở đây.
Hắn nhanh chóng đi đến trước
giường, cầm lấy tay Quân Thư Ảnh, cảm giác ấm áp khiến tâm tình phập
phồng bất định của hắn dọc đường đi trong nháy mắt yên ổn trở lại.
“A Cha—” Thanh âm giòn tan của Lân nhi kêu lên một tiếng, đã bị Sở Phi
Dương một phen ôm vào trong lòng, ở trên vầng trán trắng nõn của nó hung hăng hôn một cái, lại nhìn về phía Mục Giang Bạch.
Mục Giang
Bạch sờ sờ chòm râu: “Không phát sinh chuyển biến xấu gì, vẫn ngủ nhiều
như vậy, tựa hồ ngay cả ăn cũng không cần. Đây coi như là tin tốt đi.”
Sở Phi Dương ngồi xổm xuống bên thành giường, tay trái cầm tay Quân Thư
Ảnh, tay phải vẫn ôm chặt thân thể nhỏ bé của Lân nhi, đem mặt chôn
xuống cổ Quân Thư Ảnh. Cứ như vậy ôm chặt lấy hai sinh mệnh quan trọng
nhất của hắn, tâm tư đã trầm tĩnh lại rốt cuộc cũng khiến hắn cảm thấy
một tia mệt mỏi.
“Nếu như Tiểu Thạch Đầu cũng ở đây thì tốt rồi,
Thư Ảnh nhất định cao hứng…” Sở Phi Dương lẩm bẩm nói. Hắn cũng biết
không chỉ có Quân Thư Ảnh cần, mà người cần hơn cả chính là hắn. Chỉ có
nắm trong tay, trong ngực mới khiến hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể
của người hắn yêu nhất, tâm tình nôn nóng của hắn mới chân chính bình
tĩnh trở lại.
Lân nhi ngoan ngoan ngồi trong lòng Sở Phi Dương,
trong hơi thở cảm nhận được cả băng tuyết cùng bụi bặm. Mục Giang Bạch
khẽ lắc đầu, đang muốn đi ra ngoài, đã bị người được Tiểu Tùng mang theo đang từ ngoài cửa vội vã đi vào làm cho cả kinh đến dừng cả cước bộ.
“Ngươi …. ngươi là…” Mục Giang Bạch có chút do dự không chắc lắm mở miệng lên tiếng.“Sư huynh, ta là Nguyên Tình.” Khi gặp lại Mục Giang Bạch, Nguyên Tình
ngược lại có phần bình tĩnh, mỉm cười nói, chỉ là dọc đường đi bôn ba
mệt nhọc nên khuôn mặt tái nhợt có phần thực thê thảm.
Sắc mặt Mục Giang Bạch thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, ý bảo mọi người theo hắn ra ngoài.
Đáng thương cho Sở Vân Phi vừa mới thấy được mái tóc của Quân đại ca, còn
chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Tiểu Tùng kéo ra khỏi mật thất, đem cửa đóng
lại, đoạn tuyệt hoàn toàn quải niệm của cậu.
“Quân đại ca, Quân
đại ca huynh ấy…” Sở Vân Phi kêu được hai tiếng, nhưng cũng không biết
muốn hỏi cái gì, sau đó có chút nổi nóng nhìn Tiểu Tùng, vẻ mặt tức
giận.
Tiểu Tùng bị cậu dùng ánh mắt không tốt trừng lên nhìn mình một cái, có điểm không hiểu, lại thấy Nguyên Tình đang theo Mục Giang
Bạch chậm rãi đi ra sân ngoài, liền một phen giữ chặt lấy Sở Vân Phi,
kéo sang một hướng khác: “Đi bên này bên này, tất cả mọi người đều có
chính sự, ta dẫn ngươi đi chơi.” (=.=) (=_=*)
“Ngươi làm cái gì
vậy! Ai chơi đùa gì với ngươi! Ta cũng có chính sự!….” Sở Vân Phi vừa mở miệng kêu lên, đã bị Tiểu Tùng kéo tay áo lôi đi.
***
Một trận tuyết đầu xuân vừa mới hạ, khiến cho khắp sơn cốc như chôn trong băng tuyết.
Mục Giang Bạch khoanh tay mà đứng, mái tóc hoa râm cùng chòm râu bị gió
thổi hơi hơi phiêu động. Nguyên Tình đứng phía sau nhìn hắn, trong đầu
khuôn mặt nam nhân anh tuấn bất phàm vẫn hiện lên rõ ràng như trước,
phảng phất có cảm giác chớp mắt ngàn năm đã qua.
“Nguyên Tình sư
đệ, ngươi nếu tìm đến ta, ta liền muốn hỏi ngươi một câu,ngươi lúc trước nói phải tái hiện lại ngày tháng huy hoàng của Đông Long Các, thậm chí
còn không tiếc vi phạm tổ huấn, chỉ vì cái trước mắt, mà cưỡng ép luyện
tập bộ tâm pháp kia, mới tạo ra kết cục như bây giờ. Ngươi đã hối hận
chưa?” Thanh âm già nua của Mục Giang Bạch từ phía trước truyền tới, xa
lạ khiến lòng người kinh sợ.
Nguyên Tình chợt giật mình phục hồi
lại tinh thần, cắn chặt môi dưới. Trước mặt hắn các oan hồn dã quỷ vẫn
như cũ lao về phía hắn, cơ hồ che kín cả thiên địa, khuôn mặt vặn vẹo
méo mó hiện ra đều là của những người Đông Long Các mà hắn vô cùng
quen thuộc. Đó là lương tâm hắn đang sám hối.
“ Hiện tại có làm
gì cũng là vô ích, ta là tội nhân của Đông Long Các, vĩnh viễn không thể thay đổi được.” Nguyên Tình cúi đầu nhẹ giọng nói, “Sư huynh, ta tới
gặp huynh, chỉ vì có một vấn đề muốn hỏi huynh, huynh hãy thành thật trả lời ta.”
“Ngươi nói đi.” Mục Giang Bạch quay đầu lại nhìn hắn.
“Lần cuối cùng trước khi ta vào mật thất tu luyện, huynh xuất ngoại hành sự
còn chưa trở về. Ta để lại phòng huynh một thứ, huynh…có thấy không.”
Mục Giang Bạch nhăn mày suy nghĩ một chút, mới lắc đầu nói: “Không có.”
Nguyên Tình nghe câu trả lời của hắn thân thể suy yếu thoáng lung lay, Mục
Giang Bạch cuống quýt đỡ lấy hắn, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ thân
thiết, cuối cùng cũng khiến cho Nguyên Tình từ những năm tháng mụ mị xa
lạ kia tìm về chút hơi ấm quen thuộc.
“Là đồ vật gì, rất quan trọng sao?” Mục Giang Bạch hỏi.
Nguyên Tình than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu: “Đã không quan trọng nữa…”
***
Trên Kỳ Lân đảo xa xôi đơn độc, đống phế tích thê lương được che giấu trong
bóng tối, một viên ngọc xanh nho nhỏ bị lớp tro bụi dầy bao phủ vẫn sáng bóng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được ở chính giữa có khắc một chữ ‘
Tình’. Viên ngọc đó lại đặt trên lên một chiếc khăn xanh, vẫn còn ẩn ẩn
vết tích mực nước.
Một trận gió thổi qua, thanh khăn cuối cùng
cũng rời khỏi sự trói buộc của viên ngọc, phần phật rời khỏi mặt đất,
bay về phía không trung, trên chiếc khăn có vài dòng chữ ngay ngắn nhỏ
nhắn tuấn nhã, lại một lần nữa bị cuốn vào bên trong.
Mục sư
huynh, thấy chữ như thấy người… nếu huynh đồng ý ở bên ta cả một đời,
liền tới mật thất tìm ta… Ta nguyện lập tức buông tha, từ nay về sau
trọn đời ở bên huynh, cùng nhau tới già.
Chiếc khăn xanh càng lúc càng bị gió biến cường ép, bay lượn vài vòng trên không trung, liền
thẳng tắp rơi xuống biển, bất quá chỉ trong chốc lát đã sũng nước, theo
sóng biển trôi đi.
Một con thuyền nhanh chóng lướt qua gợn sóng cuốn trôi chiếc khăn, chậm rãi tiến đến.
Sở Phi Dương đứng ở đầu thuyền, hướng về phía đảo, hai mắt chợt hiện lên hình ảnh phản chiếu của những gợn sóng.
“Thư Ảnh, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.