Chương 195: Chương 58
“Sở Phi Dương, ngươi vẫn kính trọng sư phụ ngươi, hắn chẳng qua chỉ là
một tên tiểu nhân đê tiện! Hai tay của hắn nhiễm đầy máu tươi! Hắn một
bước cũng không dám quay trở lại đảo Kỳ Lần này, bởi vì hắn sợ sẽ tận
mắt nhìn thấy tội nghiệt do chính hắn tạo ra!” Trong lúc rơi xuống,
giọng nói âm lãnh của lão thái bà kia đều chui vào tai Sở Phi Dương.
“Hắn cả đời cũng không dám đến gần nơi này, nhưng đồ đệ mà hắn đắc ý nhất lại tự mình dẫn xác tới. Đây là thiên ý, thiên ý!”
Tiếng cười giống như phát điên khiến cho Sở Phi Dương tâm phiền ý loạn, một
bên lo lắng không biết gặp lại Quân Thư Ảnh thế nào, một bên tức giận
lão thái bà hủy hoại thanh danh của sư phụ.
“Ngươi ầm ĩ quá, lão
yêu bà!” Sở Phi Dương trên tay dùng lực, đẩy mụ ra, vẫn như cũ nghe được nàng kia thần trí không rõ thì thào nói thầm, vang vọng chung quanh,
hòa cùng không gian hắc ám.
Lần rơi xuống này không mất quá nhiều thời gian, Sở Phi Dương đã nghe thấy được tiếng nước ầm ầm. Hắn lập tức sáng tỏ, hít sâu một hơi dùng sức đình chỉ, ngay sau đó cả thân thể va
chạm vào làn nước lạnh như băng.
Thanh âm bốn phía dần tĩnh lặng
trở lại, thân thể vì trọng lượng mà hơn phân nửa chìm trong nước. Dưới
mặt nước là một mảnh hắc ám, lạnh lẽo khắc cốt, hai mắt mở to cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lại rước thêm đau nhức. Sở Phi Dương giãn ra
tứ chi, nhanh chóng bơi về phía trước.
Ào một tiếng, hắn nhô đầu
lên khỏi mặt nước, thở hắt ra. Ánh mắt đã dần thích ứng với không gian
tối đen xung quanh, Sở Phi Dương vuốt vuốt mặt, nhìn bốn phía, sau đó
bơi vào bờ gần đó.
Mới bơi chưa được bao lâu, Sở Phi Dương bỗng
nhiên cảm giác phía trên đỉnh đầu truyền đến một cỗ chân khí mỏng manh.
Hơi thở kia càng ngày càng rõ ràng, cũng càng lúc càng quen thuộc ——
“Ai….tật xấu hay xúc động này của người….” Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên,
không đợi hắn nương theo chút ánh sáng yếu ớt trông thấy được cái gì,
liền có một đám hắc ám rơi thẳng xuống cách đó không xa ngay phía trước
hắn, khi chạm vào mặt nước tạo ra tiếng vang thật lớn, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương hít vào một hơi thật sâu, lặn xuống nước, hướng nơi bóng đen kia rơi xuống mà bơi tới.
Dưới nước hỗn loạn không thể tả, Sở Phi Dương rất dễ dàng tìm thấy người
kia. Khi hắn bắt được cánh tay y, cánh tay ấy thoáng chốc cứng ngắc mang theo tia đề phòng, rồi một khắc sau đó thì trầm tĩnh trở lại, khóe
miệng Sở Phi Dương vẽ lên một nụ cười.
Hai người một trước một
sau hướng quang mang mỏng manh phía trước bơi tới, khi trông được rõ
ràng, trong mắt Sở Phi Dương cũng dần tràn ngập khuôn mặt quen thuộc
như dung nhập cốt tủy kia.
Quân Thư Ảnh một tay vuốt nước trên mặt, lại đem mái tóc ướt đẫm hất ra sau, nhìn nhìn xung quanh: “Đây là nơi nào?”
Sở Phi Dương không trả lời, khi Quân Thư Ảnh nhìn về phía hắn, lại bắt gặp đôi môi đang mỉm cười cùng ánh mắt thoáng vẻ si mê.
“Lúc này mà còn cười được?!” Quân Thư Ảnh tức giận nói, “Nhanh lên bờ đi, ta lạnh sắp chết rồi.”
Sở Phi Dương đột nhiên ôm cổ Quân Thư Ảnh, ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt thực cao hứng phấn chấn, tựa hồ rất thoải mái.
“Ngươi vui cái gì?” Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra, tự mình đi tới bờ, “Chẳng lẽ rơi từ trên cao xuống làm ngươi choáng váng.”
Sở Phi Dương đuổi theo cùng y sóng vai, bĩu môi nói: “Ngươi ngốc rồi a.
Không suy nghĩ gì cứ thế nhảy xuống theo ta. Hiểu hay không cái gì là
núi xanh còn đó chả lo thiếu củi đun.”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Quân Thư Ảnh cả ngươi run run, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phi Dương,
liếc qua một cái. Hai người đã bơi tới vùng nước nông, Quân Thư Ảnh đi
mau vài bước, tới bờ liền té trên mặt đất thở dốc, thân thể run cầm cập. Nội lực của y luôn luôn âm hàn, lúc này bị ngâm trong băng thủy thế
nhưng không chịu được cả người run rẩy.
Sở Phi Dương lôi thân xác mệt mỏi đến bên cạnh, một phen kéo y: “Đừng ngồi ở chỗ này, đi lên phía trên một chút, ta giúp ngươi làm ấm thân mình.”
Môi Quân Thư Ảnh trắng bệch, cả người run run, được hắn dìu tới trước một đoạn, lại để
hắn cởi bỏ xiêm y của chính mình, tiếp theo liền bị khóa vào một cái ôm
thật ấm áp, cùng nhau nằm xuống ven thạch bích tương đồi khô ráo.
“Ngươi cũng nên cởi xiêm y a, ướt hết rồi, rất lạnh.” Quân Thư Ảnh kéo kéo nội y Sở Phi Dương, mấp máy nói.
Sở Phi Dương một tay ôm y, một tay cầm tay y lấy ra, cười đáp: “Này, thế
thì hai ta đều trần chuồng. Tuy chỗ này không rõ như ban ngày cũng tùy
thời có thể có người đi ngang qua. Như vậy không tốt lắm.”
Quân
Thư Ảnh hướng bốn phía nhìn nhìn, chỉ thấy cách đó không xa còn có mấy
cái cổng tò vò hình vòm cao lớn, tựa như do thạch bích thiên nhiên hình
thành. Bên ngoài cổng tò vò là một cái hành lang thật dài, lúc này đây
chìm vào một mảnh tối đen yên tĩnh.
“Ta chỉ cảm thấy….lạnh. Một
lòng có ý nghĩ không đúng đắn rõ ràng là ngươi, ngươi giả vờ….giả vờ đạo mạo cái gì.” Quân Thư Ảnh run run oán giận nói.
Y còn chưa dứt
lời thì nghe thấy bên ngoài cổng tò vò từ xa truyền đến một trận tiếng
bước chân dồn dập, có người hô to dần dần chạy tới gần.
“Thật là
một con rắn lớn a!” Một thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên, cầm theo
bó đuốc chạy như điên qua hành lang bên ngoài cổng tò vò.
Một
bóng đen thô to gắt gao đuổi phía sau người kia, cũng vèo một phát chạy
qua hành lang, chỉ có thanh âm tê tê còn nhẹ nhàng mà vọng lại, cùng với một cỗ tanh tưởi phiêu đãng trong không trung.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn nhau, thẳng đến khi bên ngoài cổng tò vò khôi phục sự yên tĩnh hắc ám ban đầu.
Quân Thư Ảnh im lặng một lát, mở miệng nói: “Đó là….”
Sở Phi Dương thở dài một hơi: “Là Vân Phi a. Đã từng này tuổi rồi, sao chả bao giờ đem lời nói của ta để ở trong lòng.”
Quân Thư Ảnh không thèm nhắc lại, lui vào trong lồng ngực Sở Phi Dương để
hắn dùng nội lực chậm rãi hong khô quần áo của hai người, rét lạnh dần
biến mất, trong cơ thể bỗng dưng nổi lên sư lo lắng bất an.
Quân
Thư Ảnh từ trong lòng Sở Phi Dương đứng dậy, Sở Phi Dương đem áo khoác
của mình cởi ra đưa cho Quân Thư Ảnh, đồng thời cầm y phục của Quân Thư
Ảnh mặc lên, hướng Quân Thư Ảnh nhếch miệng cười nói: “Chúng ta đi.”
Sở Vân Phi còn đang hoảng sợ đến nỗi chạy loạn, phía sau thanh âm phì phì
hỗn loạn vẫn theo sát hắn, nửa bước cũng không rời. Sở Vân Phi vừa nghĩ
đến cặp mắt hoàng sắc cùng thân xà hoa văn sặc sỡ kia, liền cảm thấy
buồn nôn.
Dù võ công cao tới đâu thì cũng có tử huyệt, Sở Vân Phi chính là sợ rắn đến không có thuốc chữa. Ngay cả một con rắn nhỏ bằng
ngón tay cũng đủ để cậu sợ đến mặt cắt không còn chút máu, huống chi là
một con đại xà như vậy! Sở Vân Phi cảm thấy hai mắt của mình đều đã ươn
ướt.
……
Hoá ra buổi chiều khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư
Ảnh ra khỏi sơn động, Sở Vân Phi nghĩ đến hòn đảo kỳ dị này, rốt cuộc
vẫn cảm thấy không yên, cho nên cũng len lén đi theo. Khi Giang Tam dùng Phinh Đình uy hiếp Sở Phi Dương, Sở Vân Phi vẫn ẩn thân ở cách đó không xa để theo dõi. Đến tận khi Phinh Đình rời khỏi sơn cốc, cơ quan ngầm
được mở ra, Giang Tam không một chút do dự mà nhảy xuống, còn Sở Phi
Dương bị lão yêu bà đẩy xuống dưới, ngay sau đó Quân Thư Ảnh cũng buông
người xuống theo ——-
Sở Vân Phi lúc đó cảm nhận được trái tim co thắt, dường như cùng với bóng dáng kia, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Sở Vân Phi cũng không chần chừ nữa, vội vã chạy thẳng đến miệng vực, còn
chưa tới nơi thì, mặt đất đã từ từ khép lại, đến lúc cậu lao người tới,
nhưng vẫn không bắt kịp khe hở cuối cùng. Đại môn rộng mở đã hoàn toàn
khép lại thành nền đất, Sở Vân Phi nằm trên mặt đất, hầu như tuyệt vọng.
Nhưng không bao lâu, thạch bích trước mặt lại chậm rãi mở ra, từng hàng đuốc
kéo dài xuôi xuống dưới hành lang. Sở Vân Phi chần chờ một chút mới chạy ào xuống, cầm lấy một cây đuốc trên vách, men theo hành lang đi xuống
phía dưới, thẳng đến khi —— cậu gặp phải con đại xà bám riết không rời
này.
Cậu lúc đó cách cửa vào không xa lắm, hoàn toàn có thể quay
đầu lại, trước khi cánh cửa đó khép vào mà lao ra khỏi nơi tăm tối này.
Thế nhưng vừa nhớ tới thời khắc Quân Thư Ảnh buông người nhảy xuống, Sở
Vân Phi dù thế nào vẫn kiên quyết muốn đi sâu xuống nơi hắc ám đó.
“Ta có thể vì Quân đại ca làm mọi việc, chỉ tiếc huynh ấy vĩnh viễn không
biết.” Sở Vân Phi vừa đi vừa nghĩ mà xót xa trong lòng. Còn có con đại
xà chết tiệt này nữa, làm gì mà phải liều mạng thế a?”
Mồi lửa từ cây đuốc dần yếu ớt, con đường dưới chân cũng không còn nhìn rõ ràng
nữa, Sở Vân Phi cắn răng dừng lại, quay người rút kiếm ứng chiến, khẩn
trương nhìn về phía bóng tối, nghe ngóng thanh âm phì phì ngày càng đến
gần, còn có một mùi tanh hôi ngày một dày đặc.
Một cái đầu xà cực đại lộ ra khỏi khúc ngoặt, ánh nhìn lạnh buốt độc ác hướng về phía Sở
Vân Phi, động tác rình rập, từng chút từng chút trườn tới.
Sở Vân Phi nhịn không được cả người run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt chuôi kiếm
đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Ngay lúc cậu đang cắn chặt răng chuẩn bị lao tới
liều chết thì trong nháy mắt, một bóng dáng mạnh mẽ lăng không lướt qua
đầu cậu, như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp nhằm tới con đại xà đang
nhe nanh phun ra nọc độc.
Sở Vân Phi dựa vào ánh lửa tàn lụi cuối cùng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cậu ngây người trong chốc lát, thanh kiếm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
“ Quân đại ca….Là Quân đại ca…” Sở Vân Phi thấp giọng lẩm bẩm.
“Đó là Sở đại ca.” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh cậu, Sở Vân Phi giật mình, quay đầu nhìn lại, cư nhiên thấy dung nhan
tuấn tú mà cậu vẫn ngày nhớ đêm mong.
Đôi con ngươi trong trẻo kia lúc này lại nhìn cậu khinh thường: “Ngay cả một súc sinh cũng không đối phó được, Hừ!”
Thật sự là…sự đả kích lớn! Sở Vân Phi lùi lại một bước, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ.
Phía bên kia Sở Phi Dương cũng đã giải quyết xong con đại xà, đi tới nhặt cây đuốc rơi trên mặt đất.
Sở Vân Phi nhìn hắn đứng trước mặt, không biết tại sao hắn lại mặc y phục
của Quân Thư Ảnh, ánh mắt từ ái nhìn mình một chút, lại hướng Quân Thư
Ảnh cười nói: “Cậu ấy còn trẻ, không nên trách móc nặng nề như vậy.”
Ngô, tâm càng đau. Sở Vân Phi nắm chặt xiêm y trước ngực quay mặt đi. Cậu là tuổi còn trẻ, tuổi còn trẻ cho nên nghĩ mãi cũng không hiểu được trong
thời gian ngắn như thế, Sở đại ca rốt cuộc làm cái gì, mà lại cùng Quân
đại ca mặc nhầm xiêm y?!
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, tâm càng thêm nhức nhối…
Sở Vân Phi len lén nhìn trộm Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh sắc mặt vẫn trắng
bệch, dáng người tuấn nhã, không có dấu vết thụ thương.
Vậy là đủ rồi. Chỉ cần thấy người ấy khoẻ mạnh, như vậy đủ rồi. Sở Vân Phi cắn cắn môi, ánh mắt rũ xuống.
Bạn đang đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.