Chương 44: Chương 36

Trong lúc An Hồng ở trong bếp nấu cơm, Lộ Vân Phàm dựa vào khung cửa nhìn cô, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, híp mắt nhìn người phụ nữ đang mặc tạp dề trước mặt. Cô tùy tiện cột tóc, còn có một ít sợi tóc rơi xuống phía trước mặt, trên người mặc chiếc áo len màu xanh lá cây rộng thùng thình, quần jean đồng màu. Nét mặt cô bình thản, cầm cái xẻng chiên trứng, nhìn có chút ngây ngốc.

Lộ Vân Phàm dập thuốc, đi vào bếp, cầm lấy xẻng gỗ trên tay An Hồng, lật trứng trong chảo, một mặt có chút cháy xém, đang bốc khói "Xì xì".

"Nghĩ gì thế!" Lộ Vân Phàm cau mày, lúc này An Hồng mới hoàn hồn.

"Thôi, em đi ra ngoài đi, anh tự làm." Lộ Vân Phàm nhìn dáng vẻ mất hồn của cô, lạnh lùng nói.

An Hồng cũng không đi ra ngoài, cô lùi lại mấy bước đứng ở trong bếp nhìn Lộ Vân Phàm chiên trứng, cắt chân giò hun khói, làm salad, pha cà phê, hai người không ai nói tiếng nào.

Lộ Vân Phàm lấy ra mấy miếng bánh mì lát và nước sốt, cho trứng chiên, chân giò hun khói vào bên trong để làm sandwich. Anh vừa làm, vừa nói với cô, nhưng cũng không quay đầu lại,: "Hoặc là em đi ra ngoài hoặc là nói chuyện, không cần phải đứng im như tượng ở chỗ này."

An Hồng suy nghĩ một chút, hỏi: "Buổi chiều anh có rảnh không?"

"Có việc gì?" Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại nhìn cô.

"Em muốn đi thăm cô giáo Hạ, anh có đi cùng không?"

"Cô giáo. . . . . . Hạ?" Lộ Vân Phàm có chút kinh ngạc, nói, "Em vẫn liên lạc với cô ấy?"

"Cô là ân nhân của em, mọi năm em đều đến thăm cô."

"Đã hơn 10 năm anh không gặp cô rồi, bây giờ cô thế nào?" Lộ Vân Phàm nghĩ đến cô giáo Hạ, người phụ nữ với khuôn mặt nghiêm túc và mái tóc ngắn, trong trí nhớ, cô là người rất yêu thương anh. .

"Sức khỏe của cô cũng không tệ lắm, có chút bệnh nhỏ, dù sao đã hơn 70 rồi."

"Hơn 70? ?" Lộ Vân Phàm rất kinh ngạc.

"Anh nghĩ sao ? Em cũng gần 30 rồi. Anh có đi không? Nếu cô gặp được anh sẽ rất vui."

"Tại sao? Có lẽ cô cũng không còn nhớ được anh là ai."

"Không biết, mặc dù cô đã lớn tuổi, có chút hồ đồ, nhưng mà đối với chuyện đã qua lại nhớ đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa, hiện tại học sinh đến thăm cô ngày càng ít, mỗi lần em tới, cô đều rất vui vẻ, mấy lần còn nhắc đến anh, nói thằng bé xinh đẹp Lộ Vân Phàm hồi nhỏ thường hay gây gổ cùng em không biết hiện tại như thế nào."

Lộ Vân Phàm trầm ngâm một chút, giống như chìm trong ký ức, anh gật đầu nói: "Buổi chiều anh sẽ đi cùng em, đi siêu thị mua ít đồ trước rồi qua đó."

"Được."

Lộ Vân Phàm ăn xong bữa sáng, An Hồng giúp anh lau dọn bàn ăn cùng phòng bếp, sau khi làm xong hỏi: "Anh đều tự mình làm cơm à?"

"Có lúc tự làm, có lúc gọi đồ ăn ngoài, có lúc Giang Bội sẽ đến chuẩn bị giúp anh."

"A. . . . . . Thời gian vẫn còn sớm, nếu không có gì thì em về khách sạn trước, sau đó sẽ trở lại đón anh." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn 10 giờ sáng, cô cũng không muốn ở cùng anh, rất là nguy hiểm, lửa cháy giữa hai người phát ra cũng không phải chỉ một hai lần.

Tất nhiên Lộ Vân Phàm không đồng ý: "Em chạy tới chạy lui không thấy mệt hả? Ngồi một lát đi, sau đó cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa

."

An Hồng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em ngồi xem tivi."

Cô ngồi trên ghế sa lon, dùng điều khiển mở TV, bắt đầu xem.

Lộ Vân Phàm đi tới, ngồi xuống ở bên trái cô, tay phải không biết vô tình hay cô ý khoác lên sô fa, ngón tay chạm vào vai phải An Hồng.

Sống lưng An Hồng cứng đờ, dịch sang bên phải ngồi cách xa nửa mét.

"Em sao thế? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Anh nhíu mày.

"Lộ tổng, xin ngài tự trọng." An Hồng nghiêng đầu liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt dập tắt ngọn lửa nho nhỏ đang bập bùng trong lòng Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm cắn răng nhìn cô, cũng không nói chuyện, hai người bắt đầu cùng nhau xem ti vi. Chỉ là, trên TV đang chiếu cái gì thì hai người cũng không biết, suy nghĩ của bọn họ đang trôi dạt trên chín tầng mây.

11 giờ rưỡi, An Hồng đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi." Thậm chí cô có chút hối hận mình nói ra đề nghị này, chỉ là, cô biết nếu cô giáo Hạ gặp được Lộ Vân Phàm chắc chắn rất vui mừng, cô nghĩ coi như là một phần quà tặng cho cô giáo Hạ, mình chỉ khó chịu lúng túng một lúc, cũng không sao.

Lộ Vân Phàm "Ừ" một tiếng, đứng lên lại ngồi xuống, không đứng dậy nổi, ngã ngồi lên ghế.

Anh cúi đầu, có chút ảo não, không nói gì.

An Hồng sửng sốt một lúc, đưa tay ra nói: "Em kéo anh lên."

"Không cần!" Vẻ mặt anh hờ hững, tay trái vịn vào ghé sô fa, tay phải chống đỡ, chân trái dùng sức, người liền đứng lên, anh nói với An Hồng, "Tự tôi có thể làm được, không nhọc cô phải phí tâm, quản lý An."

An Hồng nghĩ thầm, anh thật đúng là người thù dai.

Lộ Vân Phàm thay quần áo mất rất nhiều thời gian, đến lúc nhìn anh đi từ trong phòng ra ngoài, hai mắt An Hồng tỏa sáng.

Anh không mặc quần áo màu đen mà là một chiếc áo khoác màu xanh lục, áo không cài khóa, bên trong là chiếc áo T-shirt màu trắng in một hình vẽ đơn giản màu đen, áo ôm sát người làm nổi bật thân hình rắn chắc, nhìn vừa trẻ trung vừa thời thượng. Bên dưới là quần jean đồng màu, giày da đen, tóc vuốt keo, gương mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, tràn đầy tinh thần.

Trong lòng An Hồng thầm cho 98 điểm, dù sao Lộ Vân Phàm chỉ là một thanh niên mới 26 tuổi, bình thường anh luôn mặc đồ đen ra vẻ âm trầm, nhưng An Hồng biết, đó cũng không phải là anh.

Nhưng mà lúc anh đi bộ sẽ không tránh khỏi bước đi cà nhắc, chậm rãi, An Hồng nhìn anh, trong lòng cảm thấy nặng nề.

An Hồng lái xe chở Lộ Vân Phàm, trên đường hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Sau khi xuống xe, nhìn dáng vẻ Lộ Vân Phàm lúc đi bộ, cô đột nhiên phát hiện ra, anh không mang theo nạng.

Trong lòng An Hồng có chút lo lắng, sợ anh đi quá lâu chân trái sẽ bị đau, cô nói: "Nếu không anh ở tiệm cà phê chờ em một lát, đợi em mua về rồi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh có thể đi."

An Hồng lập tức im miệng.

Lộ Vân Phàm mua cho cô giáo Hạ



Bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.