Chương 42: Chương 34

Lúc An Hồng tỉnh dậy ở trên giường khách sạn, đã là 9 giờ sáng.

Đêm hôm trước cô lôi kéo Trần Hàng đi quầy bar uống rượu, có bác sĩ Trần nhắc nhở, cô cũng không uống quá nhiều. Trần Hàng đưa cho cô một bản khai kiểm tra sức khỏe, nói: "Nhân dịp mấy ngày ở thành phố J, em đến bệnh viện chỗ anh làm kiểm tra sức khỏe đi, anh đã nộp phí giúp em rồi."

An Hồng hỏi: "Tại sao hàng năm anh đều sắp xếp để em kiểm tra sức khỏe?"

Trần Hàng nói: "Em xem lại thói quen sinh hoạt của mình đi, vừa thuốc vừa rượu vừa thức đêm, làm sao anh có thể yên tâm được?"

An Hồng cũng không khách khí, sau khi nhận lấy nói: "Tại sao anh không đề cập đến việc em vẫn đi tập gym một tuần 2,3 ngày, buổi sáng thì chạy bộ? Em rất khỏe mạnh, kết quả kiểm tra sức khỏe hàng năm đều cho thấy không có vấn đề gì."

"Không có vấn đề là tốt nhất! Em còn muốn có vấn đề hay sao!"

An Hồng cười: "Bác sĩ Trần, anh thực sự là người tốt, nếu không chúng ta kết hôn đi."

Trần Hàng không nhịn được cũng cười, nói: "Được, vậy thì đi đăng ký thôi."

An Hồng cười ha ha: "Đùa thôi, em không dám, có mà người ta giết em mất."

Trần Hàng nói: "Em mà sợ cô ấy hả? Ha ha, anh không tin đâu."

An Hồng: "Em không sợ con bé, nhưng mà người đàn ông mà nó coi trọng, cả đời này em sẽ không tranh giành."

Trần Hàng cười lên, vẻ mặt nhu hòa, dường như đang nhớ tới một người khác.

Một lúc sau, anh hỏi: "Lần này em trở về, có liên lạc với Lộ Vân Phàm không?"

An Hồng lắc đầu.

"Muốn gặp anh ta sao?"

An Hồng tiếp tục lắc đầu.

Trần Hàng nhìn dáng vẻ của cô, nói: "Được rồi, anh mặc kệ chuyện của hai người, vốn dĩ anh và anh ta cũng không quen biết. Ngày mai em có kế hoạch gì?"

An Hồng nói: "Ngày mai là Thanh Minh, em không có hẹn ai, ở khách sạn nghỉ ngơi một chút thôi."

"Được, tối mai anh phải trực, không thể ăn cơm tối cũng em, em tự xử lý đi."

"Ha ha, em cũng đã lớn tuổi như thế này rồi, anh còn phải nhắc nhở em sao."

Sau khi An Hồng tỉnh lại, tắm rửa gội đầu, thay quần áo đi đến nhà ăn khách sạn dùng bữa sáng.

Hôm nay chính là Thanh Minh, trời lại mưa lâm thâm.

An Hồng ăn sáng xong trở về phòng, đứng ở cửa sổ nhìn thành phố mịt mù trong mưa.

Tiết Thanh Minh trời mưa không ngừng, người đi đường cũng vội vã. An Hồng cụp mắt, trong lòng suy nghĩ miên man cho đến khi tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường kéo cô quay lại thực tại.

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn liền cảm thấy nhức đầu, lại là Lộ Vân Phàm - người đã hai tuần lễ không gặp.

Cô nhận điện thoại: "Vâng."

Giọng nói lười biếng từ đầu bên kia truyền đến: "Em có đến thành phố J không?"

"Có."

"Đến đây lúc nào?" Anh thấp giọng hỏi.

"Ngày hôm trước."

". . . . . ."

"Có chuyện gì sao?"

"Không phải em đã đồng ý khi nào đến thành phố J sẽ gọi điện thoại cho anh sao?"

"Em muốn đợi đến ngày 10/4, vẫn còn có 5 ngày, em sẽ gọi điện cho anh."

"Hôm nay em có đi viếng mộ không?"

"Không, em đã đi ngày hôm qua rồi."

"A, vậy hôm nay có kế hoạch gì không?"

"Không có, ở trong nhà khách nghỉ ngơi một chút."

"À. . . . . ." Giọng của anh nghe có vẻ thất vọng.

An Hồng thở dài, rốt cuộc hỏi anh một câu hỏi mà anh vẫn đang chờ đợi, thật ra thì cũng là vấn đề mà cô quan tâm.

"Chân của anh khá lên chút nào không?"

"Cũng tốt rồi." Anh lạnh nhạt nói.

"Hôm nay có mưa, chân của anh có bị đau không?" An Hồng nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi, trong lòng có chút lo lắng.

"Đau." Anh dùng một từ khẳng định để trả lời cô.

"A. . . . . . Vậy thì anh hãy nghỉ ngơi thật tốt."

". . . . . ."

"Không nên đi ra ngoài."

"An An."

"Hả?"

"Anh cho rằng em sẽ nói, em sẽ đến thăm anh."

An Hồng đỡ trán, nói: "Hôm nay là Thanh minh, em đến chỗ anh không tốt lắm đâu."

"Có liên quan gì, anh cũng đã chết qua một lần."

". . . . . ."

"Buổi chiều đến đây đi, hiện tại anh ở một mình. Khu Quảng Hòa, chỗ giao nhau giữa đường vòng và đường Thiên Trụ, tòa C, nhà 2302."

An Hồng chần chờ một chút vẫn đồng ý: "Được, ăn trưa xong em sẽ đến."

Căn bản là cô không tìm được lý do để từ chối.

Bữa sáng ăn quá muộn, An Hồng không có ý định ăn trưa, trong lòng chỉ nghĩ đến việc sẽ gặp Lộ Vân Phàm vào buổi chiều.

Cô ở trong phòng hút thuốc lá, uống bia, xem TV, xem 4 tiếng cũng không biết đang nói nội dung gì.

1 giờ chiều, cô mang túi xách đi ra ngoài, đứng ở cửa khách sạn chờ xe.

Tiết Thanh minh mà trời lại mưa, đợi 20 phút mà không có xe, gọi điện thoại cũng không có xe đến.

An Hồng suy nghĩ một chút địa chỉ mà Lộ Vân Phàm cho cô, mơ hồ nhớ lại vị trí của nó, cô tính ngồi xe buýt đi đến đó. Lúc này mưa không lớn, cô đội mưa đi đến trạm xe buýt gần đấy, nhìn lộ trình rồi chọn một chuyến xe dừng cách khu nhà Lộ Vân Phàm một trạm. Xe tới, An Hồng lên xe trả tiền, thậm chí cô có chút hưng phấn vì đã nhiều năm không sử dụng xe buýt.

Xe xọc xạch khởi động, An Hồng ngồi gần cửa sổ, dọc theo đường phố không quá quen thuộc với cô, một lần nữa nhìn lại sự biến đổi lớn của thành phố này. Xe còn đi qua cổng trường cấp ba Thất Trung, An Hồng nhìn ngôi trường đã được sửa chữa, cảm thấy hết sức xa lạ.

Xe đến trạm, An Hồng xuống xe, lúc này mưa lớn hơn, An Hồng kéo chặt áo khoác, đứng dưới mái hiên ven đường, nhìn địa chỉ một cửa hàng bên đường, biết rằng mình đang ở khu đường vòng. Cô nhìn mưa ngày càng lớn, nghĩ thầm chờ ngớt mưa sẽ tới nhà Lộ Vân Phàm, có lẽ đi qua một con đường là tới.

Cô nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 20 phút chiều, điện thoại di động đột ngột vang lên.

An Hồng biết nhất định là Lộ Vân Phàm gọi tới giục cô, cô nhận điện thoại, nói một tiếng "Vâng" , liền nghe được giọng nói bất mãn của anh từ trong điện thoại truyền tới: "Em còn chưa đến?"

Cô kiên nhẫn nói với anh: "Em không chạy xe, không mang ô, em đi xe buýt đến, bây giờ mưa to qua, em đứng chờ đến khi mưa ngớt sẽ qua."

"Em đang ở chỗ nào?"

"Ở đây. . . . . . À. . . . . . Trạm xe buýt ngay lối rẽ trên đường vòng."

"Em đứng ở đó, đừng đi đâu, chờ một lát."

"Hả?" Cô chưa kịp phản ứng, Lộ Vân Phàm đã cúp điện thoại.

An Hồng nghĩ, có lẽ anh sẽ gọi người lái xe tới đón cô, những việc lao sư



Bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.